Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 63

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Những chuyện này không cần em phải bận tâm, đi nhanh lên!” Diệp Đình đi xuống khỏi boong thuyền, bước nhanh về phía ca-nô.
Lăng Vi tức giận bừng bừng rồi!
Cô tức giận giãy mấy cái, một chân nhảy đến trên boong, nắm chặt lấy cánh tay anh: “Diệp Đình! An nguy của anh, là chuyện không liên quan đến em sao? Anh có thể đừng cứ khăng khăng theo như ý mình như thế được hay không? Tối hôm qua những gì anh nói với em, cũng chỉ đều là nói xạo thôi đúng không?”
Diệp Đình im lặng.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào anh, hất cánh tay của anh ra, xoay người nhìn về phía thuyền trưởng, lạnh giọng ra lệnh: “Quay đầu! Đến bến cảng của chúng ta rồi cập bờ!”
Khí thế của cô rất mạnh mẽ! Ánh mắt vô cùng kiên quyết!
Thuyền trưởng nhìn Diệp Đình một chút, lại nhìn sang Lăng Vi.
Sắc mặt Diệp Đình vẫn lạnh lẽo âm trầm, không có bất kỳ hành động nào.
Lăng Vi hung dữ nói: “Chẳng qua em cũng chỉ bị trật chân, không ૮ɦếƭ người được! Nhanh hơn một ngày nửa ngày thì chân em có thể khỏi nhanh hơn được sao?”
Thuyền trưởng biết Diệp tiên sinh rất tôn trọng phu nhân mình, có lẽ cũng sẽ không đối nghịch với ý tứ của cô, liền cầm điền thoại lên, ra mệnh lệnh: “Quay đầu, chúng ta đến cập bờ tại Cảng San Hô!”
Từ đầu đến cuối Diệp Đình vẫn giữu nguyên khuôn mặt lạnh lùng, không hề tỏ ra cự tuyệt cô, nhưng vẫn ra lệnh cho thuyền trưởng từ sau lưng: “Cập bờ tại cảng San Vũ.”Tối hôm đó, chiếc du thuyền hữu kinh vô hiểm tới được bến tài của PG.
Lôi Tuấn phong trần chạy đến: “Đình Ca… cảng San Vũ đổi sang họ Diệp rồi.”
“Bị thương bao nhiêu người?” Diệp Đình bước lên bờ, ngang tàng hệt một vị đế vương.
Lôi Tuấn nói: “Không quá nhiều người bị thương, quả thật đúng như anh nói, chiến đội quốc tế tra ra được hàng hóa buôn lậu tại cảng San Vũ! Hơn nữa chúng ta đã có chuẩn bị đầy đủ, tất cả đều chỉ bị thương nhẹ. Đối phương bị chìm ba chiếc thuyền, chúng ta chìm một chiếc, cũng may đã chuẩn bị thuyền cứu hộ từ trước, nhân viên cũng không bị thương gì.”
“Ừ.” Diệp Đình vẫy vẫy tay, để cho bác sĩ Từ kiểm tra cho Lăng Vi.
Bác sĩ Từ sờ qua chân Lăng Vi, chân mày hơi nhíu: “Cũng may kịp về đến nơi! Phu nhân bị tổn thương gân cốt, không thể trì hoãn thêm được nữa, nếu không cái chân này sẽ gặp phải nguy hiểm! Phải mau chóng đưa đến bệnh viện.”
Cả người Diệp Đình chấn động mạnh!
Đau lòng —— cứ như cơn sóng mãnh liệt đội thẳng vào ***g *** anh.
“Gãy xương rồi sao?”
“Không rõ nữa, phải trở về chụp X-quang xem sao?”
Nha đầu thối! Cô bị thương nghiêm trọng như vậy?! Mà lại không khóc không nháo không kêu không gọi! Vậy mà còn nói với anh… là cô không sao?Còn vi chú ý đến thể diện của anh, mà muốn ngủ với anh!
Cô đau đến như vậy… Ngay cả kêu cũng không hề kêu lấy một tiếng?
Cô quá trấn định rồi!
Biểu hiện hoàn toàn không giống với dáng vẻ bị đau!
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi ——” Diệp Đình ôm cô, dè dặt ôm bước lên chiếc Land Rover rộng rãi thoải mái. Sàn chiếc xe này cao, không gian bên trong xe rộng rãi, cô ngồi sẽ không cảm thấy ngột ngạt, tốc độ lại nhanh, mục tiêu cũng không quá lớn như mấy chiếc Bently và Rolls Royce.
Đối với việc Lôi Tuấn chọn chiếc xe này, Diệp Đình vô cùng hài lòng, sau khi anh vừa lên xe xong, sau lưng đột nhiên có một tiếng ‘Uỳnh’ thật lớn vang lên! Sau đó, chỉ thấy từng làn khói đen bốc thẳng lên trên cao!
“Lão quỷ Paul vẫn còn chưa chịu ngừng!” Lôi Tuấn rút S***g ra, ‘đoàng đoàng đoàng’ bắn mấy phát S***g về phía sau.
Diệp Đình lập tức che mắt Lăng Vi lại: “Máu tanh, em không nên nhìn.” Anh nhìn sang Từ Phi: “Bác sĩ Từ, anh mau đưa phu nhân đi bệnh viện, tôi sẽ tới nhanh thôi.”
“Diệp Đình —— ” Lăng Vi đột nhiên kéo tay anh.
Diệp Đình cúi đầu hôn cô, vỗ vỗ tay cô: “Yên tâm, chút phiền phức như vậy, rất dễ giải quyết. Chờ anh về…” Anh cúi đầu hôn lên trán cô.
“Em muốn ở chung một chỗ với anh.” Cô nhìn thẳng vào ánh mắt anh.
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, tròng mắt đen khẽ có chút ý cười, anh giơ tay ra xoa xoa tóc cô, đột nhiên đứng thẳng người dậy: “Ầm —— ” Anh đóng chặt cửa xe lại.
“Lái xe đi!” Từ Phi nhận được mệnh lệnh, không dám chống lại, lập tức khóa cửa xe, lái xe rời đi.
Lăng Vi quay đầy, chỉ thấy phía sau toàn những tiếng S***g đoàng đoàng.
Cô ôm ***, trái tim như sắp sửa nhảy ra khỏi ***g ***. Paul – Louis Tư muốn phản công!
Lão ta bị đoạt mất địa bàn, liệu có thể từ bỏ ý đồ?!
Thật không biết Diệp Đình sẽ gặp phải nguy hiểm như thế nào!
Lăng Vi che ***, trái tim trong ***g *** như sắp sửa nhảy ra ngoài đến nơi! Ngay cả hít thở cô cũng cảm thấy khó khăn, cô run run nói với người ngồi đằng trước: “Bác sĩ Từ, quay đầu! Diệp Đình cần giúp đỡ! Đừng để cho anh ấy đi một mình!”
Bác sĩ Từ lại nói: “Phu nhân, tình huống hiện tại của cô như thế này… Không khiến anh ấy loạn thêm chính là lựa chọn tốt nhất.”
Lăng Vi vừa nghĩ đến chân mình, ngay lập tức liền thấy ảo não.
Cô lo lắng muốn ૮ɦếƭ!
Cho dù từ trước đến nay trong quá khứ anh đều luôn trải qua cùng cô… thế nhưng... những khó khăn và nguy hiểm mà anh gặp phải, thật sự không hề nằm trong phạm vi tưởng tượng của cô!
Lần đầu tiên cô gặp anh, cũng là trong tình trạng anh bị thương nên trốn đến nhà cô.Cho nên, Diệp Đình … thời thời khắc khắc đều có những người đang uy hiếp đến mạng sống của anh!
Trái tim Lăng Vi hiện giờ cảm thấy đau lắm!
Đã nhiều năm như vậy, làm sao anh có thể trải qua được…
Lăng Vi nắm chặt tay.
Nếu như đã như vậy… vậy thì cô cũng càng phải trở nên mạnh mẽ hơn mới được!
Nếu thật sự muốn ở bên anh, cô nhất định phải rèn ra được một trái tim có thể chống lại được mọi áp lực!
Chỉ có mạnh mẽ hơn, cô mói có thể sóng vai cùng với anh!
“Bác sĩ Từ, mong anh hãy quay đầu xe lại… tôi muốn đi giúp anh ấy, tôi thật sự không muốn anh ấy bị thương…” Cho dù là đỡ đạn thay anh, cô cũng không hối hận.
Bác sĩ Từ coi như không nghe thấy gì, anh chỉ nghe theo mệnh lệnh của Diệp Đình.
“Uỳnh —— ” Đúng lúc này, đột nhiên chiếc xe Land Rover mà bọn họ đang ngồi chấn động mạnh, ngay sau đó —— bên trái chiếc xe đột nhiên có mấy tiếng nổ ‘uỳnh uỳnh’ rất lớn!
Lăng Vi thấy một trận khói dày đặc đang nhào về phía chiếc xe.
“Uỳnh —— ” Bất ngờ, chiếc xe của bọn họ, bị lật nghiêng sang phía bên trái, trán bác sĩ Từ bị đập vào nóc xe, lại tiếp tục có thêm những tiếng vang lớn khác ——Trán bác sĩ Từ cháy máu. Anh ta ôm lấy trán mình, khẽ nói một câu: “Kẻ địch đã chôn bom ở trên con đường này… chiếc xe không thể nào qua được, cô mau xuống xe trước, trốn đi…”
Chiếc xe ngừng gay giữa không trung nửa khắc, sau đó ‘Oành’ một tiếng rồi rơi xuống đất.
Lăng Vi bị một trận bom này khiến cho cả người nôn nao, đến mức cảm thấy lục phủ ngũ tạng cũng sắp phun ra ngoài, chân thì đau như sắp gãy!
Còn bác sĩ Từ đã hôn mê bất tỉnh…
Khói đen cuồn cuộn chung quanh, cũng may là chiếc xe của họ cách quả bom kia khá xa, nếu không, bọn họ đã phải để lại xác tại đây!
Cả người Lăng Vi phát run, nhưng cô ngay lập tức trấn định lại, cố nén nỗi đau trên chân, mở cửa, xuống xe.
Cô khó khăn mò đến ghế lái của tài xế trong làn khói mù mịt, sử dụng tất cả khí lực của mình, đẩy bác sĩ Từ sang bên ghế phụ.
“Xoạch Xoạch Xoạch Xoạch —— ” Một chiếc trực thăng bay đến phía cô, trên chiếc máy bay đó có tiếng loa vang lên: “Phu nhân, tiên sinh bảo tôi đến đón cô, mong cô hãy mau chóng lên phi cơ.”
Lăng Vi ngẩng đầu, nhìn về phía chiếc máy bay kia, gió mạnh thổi phần phật xung quanh.
Từ trên chiếc máy bay thả xuống một chiếc thang dây.
Cô nhìn chằm chằm chiếc thang dây kia, quyết định ngồi im không nhúc nhích, có thể thấy được chiếc trực thăng này chính là trực thăng vũ trang, nó nhất định là dùng để yểm hộ cho Diệp Đình, mà bây giờ, nó lại được phái đến đón cô!
Vậy không phải Diệp Đình và Lôi Tuấn sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Không có trực thăng yểm hộ, một khi phát sinh nguy hiểm nào đó, thì mấy người Diệp Đình muốn lui cũng sẽ không thể nữa!
Ánh mắt Lăng Vi đầy kiên nghị nhìn chằm chằm chiếc trực thăng kia, cô lắc đầu một cái, dứt khoát ngồi vào trong chiếc Land Rover màu đen.
Lăng Vi ngồi vào trong chiếc xe việt dã Land Rover.
Trực thăng vẫn quanh quẩn trên đỉnh đầu cô: “Phu nhân, mong cô hãy mau chóng lên phi cơ! Phía trước có nguy hiểm, mời cô nhanh chóng lên phi cơ!”
Giống như nếu cô cứ khăng khăng làm theo ý mình thì chiếc trực thăng kia sẽ nổ S***g vào chỗ cô vậy.
Lăng Vi hoàn toàn không để ý tới, cô rất sợ lái xe, đối với xe hơi, cô sợ hãi chúng ngoài tưởng tượng của bất kỳ mọi người! Hơn nữa cô cũng không thạo lái xe, nhưng vừa nghĩ đến việc Diệp Đình đang vùi thân trong nguy hiểm, cô liền không để ý đến điều gì nữa cả! Quan trọng nhất chính là, nếu như cô lên trực thăng rồi thì bác sĩ Từ sẽ phải ra sao? Dường như những người kia không hề quan tâm chút nào đến bác sĩ Từ.
Trái tim Lăng Vi đột nhiên đập nhanh hơn bình thường, cô nhạy bén phát hiện mọi chuyện có vẻ không đúng, cô đang có một dự cảm xấu.
Chiếc trực thăng trên đỉnh đầu vẫn không ngừng áp bách, cuồng phong xung quanh thổi loạn, tiếng hô trên trực thăng càng ngày càng có vẻ vội vã hơn ——
Thấy cô vẫn một mực không chịu xuống xe, trên chiếc thang dây treo vào trực thăng bỗng nhiên xuất hiện hai người nước goài mặc đồ đen bó sát. Hai người kia nhìn nhau một cái, chuẩn bị nhảy xuống chỗ xe, bắt lấy cô.Đột nhiên Lăng Vi cảm giác được nguy hiểm đang đến gần! Cô gấp gáp khởi động chiếc xe, chân trái của cô đau như sắp gãy đến nơi nên cô liền đạp bằng chân phải, cũng may xe vẫn khởi động được, cô càng cố dùng sức đạp mạnh, sau đó lập tức đổi sang đạp chân ga, chiếc xe nhanh chóng lao thẳng về phía trước ——
Ngay khi chiếc xe của cô chuẩn bị lao nhanh về phía trước, đúng lúc hai người mặc đồ đen bó sát kia sắp nhảy đến chỗ chiếc xe của cô, chiếc xe lao nhanh ra ngoài, trong nháy mắt hai người kia liền ngã nhào xuống đất.
Lăng Vi chỉ cảm thấy phía sau truyền đến hai tiếng nổ ‘uỳnh uỳnh’, cô không kịp suy nghĩ thêm cái gì, mạnh mẽ đánh tay lái quay đầu xe lại.
Đúng thời khắc cô đột nhiên quay đầu xe, chiếc trực thăng trên đỉnh đầu đột nhiên ném một quả *** xuống đất!
“Uỳnh —— ” một tiếng vang thật lớn! Lăng Vi cả kinh! Chiếc trực thăng kia lại thả bom về phía cô?
Cmn! Chiếc trực thăng kia không phải Diệp Đình phái đến —— cũng may cô cảnh giác được, không lên chiếc trực thăng đó!
Sau lưng vẫn vang lên những tiếng nổ ầm ầm, trong nháy mắt khói đen cuồn cuồn nhào về phía chiếc xe, Lăng Vi toát mồ hôi đầy đầu, trái tim như sắp sửa vọt ra khỏi cổ họng! Cô cắn chặt hàm răng, đạp chân ga đến mức mạnh nhất!Hoàn toàn theo bản năng, cô đạp chân ga đến số năm!
Kỹ thuật lái xe của cô không được tốt, tốc độ chiếc xe lại quá nhanh, thân xe đi hơi loạn, khiến chiếc trực thăng trên đỉnh đầu không có cách nào nhắm trúng được cô. Lăng Vi thật sự không phải cố ý lái bừa, mà là… cô căn bản không biết phải điều khiển chiếc xe thế nào, chiếc Land Rover cứ thể lao thẳng đến chỗ bến cảng, chiếc trực thăng vẫn rượt đuổi theo cô đến cùng không buông!
Chiếc Land Rover giống như một con rắn, trườn qua trườn lại theo hình chữ S. Chiếc trực thăng phía sau đã phong tỏa cô, muốn bắn về phía xe cô! Đột nhiên một chiếc trực thăng quân dụng vũ trang khác nhanh chóng lao đến, Lôi Tuấn ở trên đó hô lớn: “Chị dâu —— sao chị lại quay về?” Sau đó, Lôi Tuấn duỗi tay, chỉ thẳng về phía trước: “Bắn nó cho tôi!”
“Uỳnh —— ” Một quả *** lại được thả từ chiếc trực thăng phía sau Lăng Vi.
Lăng Vi bỗng cứng đơ người, vì sao Lôi Tuấn lại ngồi trong chiếc trực thăng quân dụng vũ trang? Thân phận của anh chàng này tuyệt đối không đơn giản chút nào?! Nhìn ngày thường anh ta tùy tùy tiện tiện thế kia, nhưng thực sự lại ẩn giấu sâu nhất!
“Uỳnh——” Chiếc trực thăng của Lôi Tuấn mãnh liệt bắn về phía trực thăng phía sau kia, trực thăng ngay sau cũng lập tức bắn trả lại loạt đạn đó, rồi tiếp theo, chợt bắn thẳng đại bác về phía trực thăng của Lôi Tuấn!
Trong nháy mắt, hai chiếc máy bay trực thăng liền nổ ra những tràng S***g ống kịch liệt!
Trong mảnh khói đen dày đặc đang cuồn cuộn, chiếc Land Rover của Lăng Vi xông ra ngoài như bay.
“Diệp Đình ở trước mặt!” Lăng Vi nhìn thấy anh, phía trước khói đen cuồn cuộn, nhưng cô vừa liếc mắt liền nhìn thấy được thân hình khỏe mạnh tiêu sái của Diệp Đình, Diệp Đình đang bị kẻ địch bao vây! Diệp Đình nhanh chóng nhảy vào trong một chiếc xe Jeep, tiếng S***g xung quanh cũng dồn dập vang lên, Lăng Vi lập tức sắp khóc ra nước mắt! “Diệp Đình —— ” Cô hét lên, tê tâm liệt phế ——
Quá đáng sợ! Nhiều người như vậy bao vây quanh anh! Cô không muốn anh bị thương! Cô phải cứu anh —— phải giúp anh thoát khỏi tình cảnh nguy khốn này!
“Kịch——” chiếc xe của cô đột nhiên ***ng phải một cái rương gỗ lớn, chợt ngừng lại! Lăng Vi thấy Diệp Đình lấy xe một chiếc vali từ chỗ ngồi phía sau xe, anh mở ra, lấy một ít *** bỏ túi và khẩu S***g bên trong đó!
Sau đó, ‘đoàng đoàng đoàng’ mấy tiếng, cô nhìn thấy có vô số đạn bắn về phía tấm thép chỗ chiếc xe Diệp Đình!
Trái tim Lăng Vi đập nhanh giống như động cơ, thịch thịch thịch thịch —— cho đến giờ cũng chưa bao giờ đập nhanh như vậy, cô nín thở, mở cửa xuống xe, nhịn đau leo lên ghế ngồi phía sau. Quả nhiên bên trong có một cái rương gỗ lớn.
“Á—— ” Cửa xe Land Rover đột nhiên bị một viên đạn bắn trúng, cô xuất hiện, lập tức hấp dẫn một loạt hỏa lực hướng về phía bên này! “Đoàng đoàng đoàng —— rào…” Cửa sổ thủy tinh bên phải đột nhiên bị trúng đạn vỡ tan, cô thấy có năm sáu người nước ngoài ngoại hình cao lớn để tóc vàng đang nhanh chóng chạy về phía cô! Những người đó vừa giơ S***g lên bắn, vừa chửi rủa rồi chạy như điên về phía này!
Diệp Đình đột nhiên phát hiện đạn của một phía giảm đi hẳn, anh quay đầu, nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen đang đỗ ở đó! Tròng mắt anh đột nhiên hơi co rút!Tiểu Vi đã quay lại?! Hô hấp của anh đột nhiên ngưng trệ!
Lăng Vi nằm bò trong xe, cả người mướt mát mồ hôi, những lọn tóc đen của cô cũng dính sát trên mặt.
Cô không dám nhìn ra ngoài, run run mò lấy mấy quả *** bỏ túi, kéo sợi dây ở phía đầu ra, nhắm mắt lại ném mạnh chúng ra ngoài… *** bỏ túi rời khỏi tay rồi, mà tay cô vẫn còn đang run, cô căn bản không biết thứ này phải sử dung thế nào, cũng không biết mấy quả *** bỏ túi này dùng để làm gì…
Chỉ nghe thấy một tiếng “Xì xì——” vang lên: “Khụ khụ——” Người bên ngoài liền ho khan mãnh liệt, Lăng Vi run run nhìn ra ngoài một cái, hóa ra là một quả đạn khói…
“Đoàng đoàng đoàng…” Mấy tiếng S***g vang lên liên tiếp, mấy người kia ôm lấy bắp đù* ngã xuống đất?
Chuyện gì xảy ra? Ai bắn trúng bọn họ vậy?
Lăng Vi mở to hai mắt nhìn ra ngoài. Sau đó, cô thấy một đội người đeo mặt nạ, mặc trang phục chiến đấu thuộc chiến đội quốc tế nhanh chóng bao quanh chiếc Land Rover màu đen, bọn họ mượn chiếc xe này làm chỗ núp, nhanh chóng lao về phía trước, tốc độ của bọn họ cực nhanh, chế phục mấy người kia, dùng tay giữ chặt, sau đó, lại nhanh chóng chạy về phía Diệp Đình!
“Xoạch xoạch xoạch xoạch —— ” Một chiếc máy bay trực thăng bay ngang qua đỉnh đầu, Lăng Vi nghe thấy tiếng Lôi Tuấn hô to với cô: “Chị dâu, chị đi trước —— ” Ruột gan Lăng Vi đã trở lại trong bụng, hiển nhiên Lôi Tuấn đã tiêu diệt xong chiếc máy bay trực thăng lúc nãy của kẻ địch!Có chiến đội quốc tế tiếp viện, cộng thêm chiếc máy bay trực thăng yểm hộ, áp lực xung quanh Diệp Đình bỗng nhiên giảm xuống! Lăng Vi muốn khóc, Diệp Đình bảo Lôi Tuấn đi đón cô, mới dẫn đến một loạt hỏa lực hướng về phía mình anh! Nếu như chiếc máy bay trực thăng của Lôi Tuấn không rời đi, Diệp Đình cũng sẽ không bị động như vậy! Sẽ không gặp nguy hiểm đến thế kia!
Đúng lúc đó, ‘cạch’ một tiếng, cửa xe Land Rover bị người khác mở ra!
Một thành viên trong đội đặc chiến quốc tế, mở cửa nhảy lên chiếc Land Rover, anh ta khởi động xe, nhanh chóng lái xe rời đi. Anh ta vừa lái xe, vừa khen ngợi: “Diệp phu nhân, cô tới thật đúng lúc, chúng tôi còn đang sắp xếp xem làm sao mới có thể đánh bất ngờ vào bên trong nữa kìa, nếu như mạnh mẽ tấn công, nhất định chúng tôi sẽ có đội viên bị thương, cũng may là có cô xuất hiện.”
Lăng Vi không nói tiếng nào.
Cô lo lắng quay đầu, dán mắt nhìn qua cửa sổ, đột nhiên thấy Diệp Đình đứng trong khói đen dày đặc đặt hai ngón tay lên môi mình, tặng một nụ hôn gió về phía cô.
Ngay lập tức hốc mắt Lăng Vi đỏ hồng, cô cũng đưa tay lên miệng, áp chặt nụ hôn gió mà anh tặng từ phía xa vào môi mình…
Cợt nhả thế này! Sống ૮ɦếƭ ngay trước mắt mà vẫn không quên tán tỉnh!!
Lăng Vi nén nước mắt ngược trở về, cắn môi thầm mắng: “Diệp Đình, tốt nhất anh hãy trở về an toàn cho em! Nếu không chị đây sẽ không bỏ qua cho anh!”
Chiếc Land Rover vút thẳng một đường, tránh thoát loạt đạn bắn càn quét trùng trùng.
Rõ ràng rất nguy hiểm, nhưng Lăng Vi lại bị Diệp Đình chọc cười.
Diệp Đình trải qua nguy hiểm về đến bệnh viện tư nhân, bác sĩ kiểm tra cho cô. Lúc này bác sĩ Từ cũng đã tỉnh lại, trên trán quấn băng vải xô màu trắng.
Mặc dù Lăng Vi không bị gãy xương, thế nhưng lại bị tổn thương dây chằng nghiêm trọng! Phải nghỉ ngơi hai ba tháng mới có thể hồi phục được. Loại đau đớn này có thể nói như ૮ɦếƭ đi sống lại! Đó không phải là nỗi đau mà người bình thường có thể chịu được, chính là loại đau đớn như khoan tâm ***c cốt, có thể ђàภђ ђạ một người thành sống dở chét dở!
Bác sĩ già lau mồ hôi, nhìn Lăng Vi chăm chú, nói: “ Phu nhân, cô thật sự rất kiên cường!”
Ông đã làm nghề y nhiều năm như vậy, mà cho tới giờ vẫn chưa thấy một người phụ nữ nào có thể dũng cảm như cô! Rõ ràng gân chân của cô đã sắp đứt đến nơi, vậy mà vẫn còn vững vàng muốn đi cứu Diệp tiên sinh!
Lăng Vi cắn chặt chiếc khăn màu trắng, thống khổ rên, những ngón tay trắng nõn của cô túm chặt lấy tấm ga trải giường! Móng tay bấm vào bàn tay cũng đã chảy cả máu… Mồ hôi trên trán chảy đầm đìa, nước mắt tuôn trào giàn dụa giống như vòi phun nước.Bác sĩ già vừa giúp cô bó thạch cao, vừa hít sâu một hơi: “Cũng may vẫn còn đưa đến kịp, nếu như kéo dài thêm một ngày, có lẽ cái chân này đành phải cắt bỏ.”
Bác sĩ Từ đập trán mình, âm thầm bội phục quyết tâm bảo vệ Lăng Vi của Diệp Đình, nếu như không phải đại boss như anh dứt khoát quyết định cập bờ tại cảng San Vũ thì thuyền của bọn họ phải hai ngày nữa mới có thể trở về được. Anh ta lại càng bội phục Lăng Vi, cô gái nhỏ này… rõ ràng bề ngoài mềm yếu thế kia, nhưng nội tâm lại cường đại đến mức khiến cho một người đàn ông như anh phải cảm thấy xấu hố!
Anh ta là bác sĩ, đương nhiên biết loại đau đớn này tê tâm liệt phế đến mức nào!
Bác sĩ Từ nhìn chằm chằm Lăng Vi, nhất thời hào khí dâng cao tận trời! Máu trong tim cũng như dâng trào! Giống như chính mình vừa mới trải qua một phen đánh nhau thừa sống thiếu ૮ɦếƭ vậy. Từ trong thâm tâm, anh ta hi vọng Diệp tiên sinh và phu nhân có thể yêu thương nhau mãi mãi, thế gian này làm gì có người phụ nữ nào có thể xứng đôi với anh như thế, cũng tương tự vậy, thế gian này không có một người đàn ông nào có thể yêu thương cô bằng một phần vạn Diệp tiên sinh.
Chờ Lăng Vi bó thạch cao xong xuôi bước ra, Diệp Đình đã chờ sẵn trong phòng bệnh.
Anh không bị thương, ngay cả tóc tai cũng không rối không loạn, thần thanh khí sảng đứng cạnh giường bệnh của cô.
Lăng Vi thả lỏng tâm trạng, còn tưởng rằng anh phải trải qua bao nhiêu kinh tâm động phách nữa kìa… nhưng sự thật, anh đã chuẩn bị chu toàn mọi thứ hết rồi.
Nếu không, anh sẽ không chọn nơi này để đặt chân! Cho dù bọn họ chỉ có nửa điểm sơ sót, cũng tương đương với việc dê đâm đầu vào miệng cọp?Lúc Lăng Vi nhìn về phía anh, rõ ràng ánh mắt cũng khác hẳn so với trước kia.
Cô thật lòng thản phục sự tỉ mỉ và can đảm của anh.
Diệp Đình xoa xoa tóc cô: “Sao lại đột nhiên quay về?”
Lăng Vi cắn môi, không chịu lên tiếng.
Diệp Đình cúi người hôn cô: “Nha đầu ngốc…” Anh biết trong lòng cô luôn có anh, lo lắng cho anh! Bàn tay anh giữ chặt sau gáy cô, một tay khác ôm chặt cô vào ***, lực đạo kia giống như muốn ép luôn cô vào trong thân thể mình vậy.
Nụ hôn này bá đạo triền miên, dốc hết tất cả sức lực.
Khiến cho người khác cảm động, khúc chiết!
Lăng Vi đỏ mặt, vùi mặt trong hõm vai anh thở dốc, trong lòng cảm khái muôn vàn. Bàn tay anh khẽ vuốt vuốt sau lưng cô, từng chút từng chút đều vô cùng ôn nhu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc