Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 60

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lúc này, lại nghe giọng phu nhân: “Không kêu Diệp Đình thì kêu gì? A —— Anh đè thịt em… Anh còn không buông tay, em sẽ gãy tay!”
Giọng phu nhân rất thảm, nhưng… lại không hoàn toàn thê thảm… câu “Anh đè thịt em…” là ý gì? Giống “Anh đè tóc em” không?
Thuyền trưởng toát mồ hôi: “Chạy chạy chạy, chạy mau!”
Trời ạ, thiếu chút nữa phá hư chuyện tốt của tiên sinh!
Những thuyền viên khác liền biết: “A a a —— biển khơi đều là nước, tuấn mã có bốn chân… Thằng ranh con cậu không suy nghĩ đá há miệng!” Phu nhân người ta không phải kêu thảm thiết. Đó là không phải là… Khụ!
“Đi mau đi mau…” Thuyền viên rối rít rời đi.
“Thuyền trưởng! Anh hai! Sao hai người đi rồi?” Thuyền viên sợ choáng váng: “Phu nhân… bị đánh thành dạng gì? Hai người mặc kệ sao!”
“Im miệng!” Thuyền trưởng giơ tay gõ đầu cậu ta: “Đi —— Đi mau lên, bớt nói nhảm!”
“Nhưng phu nhân thật sự rất thảm nha!” Đây là *** gia đình, cậu ta không thể không quản!
Thuyền trưởng tức giận, kéo tai cậu ta, lôi cậu ta đi.Sau khi đuổi người đi hết, thuyền trưởng trở lại, cầm bảng: “Đang làm việc… Xin đừng quấy rầy” treo trên chốt cửa
“Xong!” Thuyền trưởng vui vẻ trở lại phòng ăn, ăn cơm cùng đoàn người.
Ông hoàn toàn quên, tất cả nhân viên trên du thuyền đều về phòng nghỉ ngơi, ông treo tấm bảng này hoàn toàn là uổng công vô ích! Hơn nữa, trắng trợn nói cho hai người trong phòng, đoàn người đã tới “Học hỏi” xong! Bọn họ sẽ không tới quấy rầy nữa, xin yên tâm “làm việc”!
Cậu thuyền viên vừa ăn cơm vừa lo lắng! Cậu ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không được, phu nhân bị đánh thành như vậy, thuyền trưởng lại mặc kệ! Chính nghĩa đâu?
“Cốc cốc cốc ——” Cậu thuyền viên lại lén chạy tới gõ cửa, Diệp Đình giận đến mức muốn ném cậu ta xuống biển làm mồi cho cá!
“Ha ha ha…” Lăng Vi không nhịn được cười to: “Anh nhìn mệnh của anh đi… Kích động cũng không thể chọn thời điểm tốt?”
Diệp Đình giận đến đầu bốc khói, hung tợn liếc cô: “Em quyến rũ anh, lại không thể chọn thời điểm tốt? Gì mà dạ hắc phong cao*!”
(*) Tỷ dụ hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ.
Lăng Vi cười như bị động kinh: “Dạ hắc phong cao… là đêm ***…” Cô đưa tay ôm anh, nói: “Ăn cơm trước đi, em đói quá.” Anh bực mình buông cô ra, Lăng Vi ôm cổ anh, bỗng kề sát, thổi khí vào tay anh: “Tối cho anh ăn.”
Nói xong, ánh mắt yêu kiều nhìn anh.Diệp Đình nhéo mặt cô, đứng dậy tìm quần áo cho cô.
Không phải anh hạ thủ lưu tình, mà vợ anh thật sự quá đói, bụng cô kêu “òng ọc” như đánh trống vậy.
Lăng Vi xoa bụng, không ngừng nuốt nước miếng, không ăn hai bữa cơm, lại lặn xuống biển, lại bơi lội, có thể không đói bụng sao? Cô cũng không phải làm bằng sắt!
Diệp Đình đằng đằng sát khí từ phòng nghỉ ngơi đi ra, cậu thuyền viên kia vô cùng hoảng sợ nhìn Lăng Vi, định tìm ra dấu vết bị đánh trên mặt cô… nhưng mà, không có?
A? Xảy ra chuyện gì? Phu nhân không chỉ không bị đánh, sắc mặt còn đỏ thắm?
“Tiên sinh… Phu nhân… Mau đi ăn cơm đi…”
Diệp Đình hừ một tiếng, hung ác nói: “Tôi cho cá mập ăn cậu trước!”
Thuyền viên bị dọa sợ, nhanh chân chạy đi.
Lăng Vi thật sự muốn cười lớn, ôm cánh tay anh đi phòng ăn.
Thuyền trưởng chuẩn bị một bữa tiệc lớn cho bọn họ, đều là thức ăn bổ sung protein…
Mặt Diệp Đình lúc đen lúc trắng… Anh nào cần bổ sung, trong thân thể có bấy nhiêu năng lượng còn không có chỗ phát tiết?
Lăng Vi vừa ăn vừa cười, quả thật cười sắp hết hơi.
Mặt Diệp Đình đầy sương lạnh liếc cô, lại mắt đầy sát khí quét qua đoàn người cúi đầu đứng thành một hàng.
Cậu thuyền viên đó mặt đầy ủy khuất đứng trước nhất.
Diệp Đình lạnh giọng hỏi cậu ta: “Cậu bao lớn?”
“Hả?” Cậu thuyền viên sửng sốt, ủy khuất ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt nói: “20 rồi…”
Diệp Đình lạnh lùng trừng cậu ta: “Cơm 20 năm, cậu đều ăn chùa! Tôi thấy cậu rất có tinh lực (tinh thần + thể lực), chạy 500 vòng boong thuyền!”
Sau đó lại hỏi: “Là ai treo tấm bảng kia?”
“A?” Thuyền trưởng đứng thứ hai cũng sửng sốt, hoảng sợ ngẩng đầu, vẻ mặt sợ hãi, run rẩy nói: “Tôi… Tôi tôi tôi… Tôi treo.”
“Ừ, tiền thưởng tháng này, thêm 5000!”
“Phốc ——” Một đám thuyền viên đều phun trào, trong lòng thầm kêu: Tình tiết này là dựa theo phim nào thế?
Diệp Đình liếc thuyền trưởng, hừ một tiếng, nói: “Cho cậu ta biết cậu ta làm sai cái gì!”
“Dạ dạ dạ…” Thuyền trưởng lập tức xoay nửa người, nhìn cậu thuyền viên kia, tận tình nói: “Tiểu Minh à… Tiên sinh và phu nhân không có đánh nhau, bọn họ đang thử hiểu sâu về đối phương, phải hiểu đối phương, phải biết sở thích của nhau trước, sau đó nối liền, tiếp đó phải quen thuộc kết cấu thân thể của nhau, rồi đến lượt sinh sôi, cống hiến to lớn cho nhân loại!”
“Phốc ——” Một đám thuyền viên lại cười phun, thầm nói: “Thuyền trưởng đại nhân, ông thật sự không phải tới diễn hài sao?”Lăng Vi bụm mặt trợn trắng mắt, trong lòng thầm mắng, sao lão thuyền trưởng này nói cùng một giọng điệu với Diệp Đình? Khó trách bổ nhiệm ông làm thuyền trưởng, xem ra có di truyền với Diệp Đình?
A… Không đúng, là chân truyền, không phải di truyền, thiếu chút nữa sai cả vai vế…囧…
“Hiểu chưa?” Thuyền trưởng trừng mắt.
Cậu thuyền viên vội vàng gật đầu: “Dạ dạ dạ dạ…” Trong đầu nghĩ, tôi biết là gì!
Thuyền trưởng vui mừng gật đầu, nghĩ học không tệ…
Diệp Đình quét mắt nhìn thuyền trưởng, phất tay: “Đi ngủ hết đi, tối nay ai cũng không được phép tự tiện rời vị trí!”
“Tuân lệnh! Tiên sinh!” Thủy đoàn gật đầu, lui ra ngoài.
Diệp Đình và Lăng Vi tiếp tục ăn cơm,
Lăng Vi bình tĩnh ăn xong, Diệp Đình xấu xa cười nói với cô: “Đã nói ra coi như tính sao?”
Lăng Vi lườm anh: “Có tính hay không, không phải anh định đoạt!” Cô ngược lại muốn không tính gì hết, anh có thể làm gì?
Diệp Đình cười tán thưởng: “Chỉ thích em vừa thông minh và ngang tàng như vậy…”
Anh đưa tay ôm ngang cô, bước nhanh chạy thẳng về phòng nghỉ ngơi! Thuyền trưởng nói đúng, vì để cô nhanh chóng quen thuộc thân thể của anh, anh phải tranh thủ từng giây từng phút…
Lúc đi trên boong, Lăng Vi ôm cổ anh, cố ý chỉ trời nói: “Trời còn chưa tối đâu…”
“Không sao, ban ngày mới thấy rõ ràng…”Lăng Vi trong nháy mắt vùi mặt vào *** anh.
Đi tới phòng nghỉ ngơi, cô đột nhiên muốn vào phòng vệ sinh. Nhíu mày, từ trong *** anh nhảy xuống, vọt vào phòng vệ sinh. Lại không có cảm giác gì, cũng không biết có phải do khẩn trương hay không mà bụng căng lên.
Đi tắm trước rồi nói sau. Cô đi qua phòng tắm cách vách, cỡi quần áo, mở nước nóng cọ rửa thân thể. Tắm một hồi, bụng lại đau!
“A…” Hai chân cô run rẩy, quỳ xuống sàn nhà phòng tắm, toàn thân run rẩy đứng lên.
“Đau quá…” Cô ôm bụng, đổ mồ hôi lạnh.
Trong bụng đau như bị kim châm, đau đến mức đầu cô chảy đầy mồ hôi lạnh…
“Diệp Đình…” Bụng quặn đau, miệng không ngừng chảy nước miếng ra ngoài.
“Diệp Đình…” Cô khó nhọc bò tới gõ cửa phòng tắm.
“Chồng ——”
Diệp Đình kinh hãi, anh vừa chạy vào phòng vệ sinh vừa kêu: “Vợ —— sao thế?”
“Em… Em đau bụng…” Giọng cô cực kỳ yếu ớt, hiển nhiên đau đến mức ngay cả miệng cũng không mở nổi.
Diệp Đình lập tức mở cửa, chỉ thấy cô quỳ xuống đất, co người lại.
“Sao thế? Mau đứng dậy đi…” Diệp Đình ôm cô vào trong ***, thuận tay lấy khăn tắm quấn quanh cô.
“Em muốn vào phòng vệ sinh…” Môi Lăng Vi cũng trắng, mặt đầy nước, trắng như giấy!
Diệp Đình bị dọa sợ, hốt hoảng ôm lấy cô, nhanh chóng ôm cô qua phòng vệ sinh.
Lăng Vi ngồi trên bồn cầu, run lẩy bẩy.
Diệp Đình ở ngoài đi tới đi lui, đi tới đi lui! Anh càng nghĩ càng tức giận! Cô ăn cái gì? Lại biến thành như vậy?!
“Tập hợp ——” Diệp Đình nhấn nút tập hợp.
Thuyền trưởng dẫn thuyền viên rối rịt chạy tới boong tập hợp.
“Vợ tôi đau bụng! Nói —— xảy ra chuyện gì?”
“Phu nhân đau bụng?” Mặt thuyền trưởng đầy khiếp sợ.
Mặt đầu bếp chính đứng cạnh ông đột nhiên trắng bệch!
Đầu bếp chính tựa như nhớ đến cái gì, nói: “Tiên sinh… Nhất định là mấy con sò kia! Vỏ sò trong biển sâu rất lạnh, có phải phu nhân... không thích ứng không? Chúng tôi ăn quen, không cảm thấy có gì, phu nhân không ăn thường xuyên, e là bụng không chịu nổi…”
Diệp Đình xông lên, níu lấy cổ đầu bếp: “Cô ấy không chịu nổi, anh còn không nói sớm!”Đầu bếp chính oan uổng! Thầm nghĩ, phu nhân không thích ứng, hẳn anh ra ràng hơn tôi chứ…
Diệp Đình hơi ảo não, anh quên trước kia cô căn bản không ăn hải sản, cô không quen hải sản lạnh ở biển sâu, nhất định bụng không chịu nổi.
“Tiên sinh, anh đừng sốt ruột… Chuyện này rất dễ giải quyết, phu nhân uống thuốc là được… Chúng tôi có lúc cũng sẽ như vậy.”
Mặt Diệp Đình đầy tức giận!
“Có thuốc! Còn không mau đi lấy?”
“Mau mau mau, mau đi lấy thuốc…” Thuyền trưởng vội kêu thuyền viên đi lấy thuốc. Thủy đoàn chưa từng thấy Diệp tiên sinh tức giận như vậy… không phải đau bụng thôi sao? Nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, giống như vợ anh bị cá mập đuổi theo…
Trước kia Lăng Vi chưa bao giờ ăn hải sản, nên lần này đặc biệt nghiêm trọng.
Nhìn cô chịu đựng, Diệp Đình đau lòng, hận không thể để mình chịu thay cô…
Uống thuốc hai ngày, rốt cuộc vượt qua. Lăng Vi từ phòng vệ sinh đi ra, xoa xoa bụng: “Đau quá… Sắp trực tiếp khóc ngất trong vệ sinh.”
Diệp Đình rất muốn hỏi cô: “Không phải em vừa ở trong đó ra sao? Khóc ngất trong phòng vệ sinh, thích mùi đó à? Hay là thích chỗ đó?”Hai ngày nay, Lăng Vi bị dày vò toàn vẹn…
Diệp Đình muốn ăn thịt cũng không ăn được. Lăng Vi ở trong *** anh chắp tay: “Nên trao cho anh phần thưởng nam chủ kìm nén tốt nhất…”
Sắc mặt Diệp Đình âm trầm, nói: “Trao em phần thưởng vai chính đắc ý nhất…”
Lăng Vi che mặt. Hai ngày nay cô gầy đi, cằm cũng nhọn, toàn thân mệt lả đến mức ngay cả động một cái cũng tốn sức.
Diệp Đình siết tay cô: “Nhìn tay này đi… cũng gầy thành chân gà rồi…”
Diệp Đình —— có thể nói chuyện nghiêm túc không?”
Anh kéo cô vào ***, ôm sát, đau lòng nói: “Bảo bối của anh gầy rồi… Chờ lên bờ, phải bồi bổ thật tốt cho em.”
Lăng Vi không muốn anh ôm, cảm thấy người rất thúi. Nhưng anh không hề ngại.
Lại qua hai ngày, rốt cuộc khá hơn một chút. Diệp Đình ôm cô vào phòng tắm, tắm cho cô, sẵn tiện quen thuộc thân thể cô…
Lăng Vi bị anh trêu ghẹo đến khó nhịn: “Đừng phá!”
“Anh không có phá nha, không phải anh đang cố gắng tích cực cống hiến sự nghiệp sinh sôi cho nhân loại sao?”
Lăng Vi cười run rẩy, nhưng người thật sự rất tệ, bây giờ cô cười một tiếng cũng cảm thấy đau ***.
Hai ngày nay, cô có cảm giác ruột sắp bị kéo ra ngoài…
Hôm nay không đau, lại bắt đầu say sóng, nôn mửa, tiêu chảy, *** cô sắp không còn hình người rồi…
“Haiz… Ai gia không thể phục vụ Hoàng thượng nữa… Xin Hoàng thượng tha mạng!”
Mỗi ngày Diệp Đình đều tắm cho cô, cho cô uống thuốc, Anh vừa tắm cô vừa hừ nói: “Nào dám bắt ái phi em phục vụ, vẫn là trẫm phục vụ nàng đi…”
Anh nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cô, sau đó ôm cô đi ra gnoài, phát hiện quần áo trên người mình ướt đẫm.
Quấn khăn tắm, sấy tóc cho cô xong, anh mới xoay người vào phòng tắm tắm cho mình.
Lăng Vi nhìn bóng người tiêu sái đẹp trai của anh, trong lòng ấm áp, rất muốn thét chói tai!
Cho dù người đàn ông này không chủ động ăn cô, cô cũng phải chủ động ăn anh!
Ô ô ô, dè dặt dè dặt…Đã ra quyết định, trong lòng thả lỏng.
Lăng Vi ngồi ở mép thuyền, thả chân xuống nước biển, vẫy nước. Nước biển âm ấm, rất thoải mái.
Lúc Diệp Đình đi ra, đẩy cô xuống biển, Lăng Vi hoảng sợ đạp nước như chó đào đất… Diệp Đình tiêu sái nhảy xuống cạnh cô, kéo cô vào trong ***, Lăng Vi trong nháy mắt quấn lấy anh.
“Vi Vi, em nhìn xem đó là gì?” Diệp Đình giơ tay chỉ.
Lăng Vi nhìn theo tay anh, thấy một màn hình lớn xuất hiện trên boong thuyền tầng hai!
Trong màn hình là Diệp Đình ghi hình lại, đều là video những ngày qua bọn họ đi lặn…
Cô thấy khuôn mặt đẹp trai của Diệp Đình ở trước ống kính, nói: “Nha đầu này thật sự rất thích lặn, mỗi lần xuống nước, không dùng hết bình dưỡng khí, cô ấy không chịu đi lên. Mỗi lần đi lên, tay đều trắng bệch, còn nhăn nhúm… Giống như bà lão…”
Sau đó, cô thấy dáng vẻ cô H**g phấn dưới đáy biển.
“San hô đỏ ——” Cô H**g phấn làm tư thế bao bọc, Diệp Đình nhìn ống kính nói: “Tiểu nha đầu thích san hô rồi, cô ấy muốn ôm về nhà…”
“OK! Vợ lớn nhất! Vợ muốn cái gì, cho cái đó!”Sau đó, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ:
Điều thứ hai theo đuổi vô: Vợ thích lặn!
Điều thứ ba: Ở dưới nước vợ không có cách nào, mặc anh làm xằng làm bậy. (ký hiệu mắt sáng lo lanh.) Anh hiểu đó!
Lăng Vi ngâm trong nước biển, xoa bụng cười to, bỗng nhiên không cười được, cúi đầu… chỉ thấy tay Diệp đại boss…
Trong nháy mắt lĩnh hội cái gì gọi là… làm xằng làm bậy!
Xấu xa! Biết cô không thể làm gì dưới nước đúng không?
Ăn trưa xong. Lăng Vi nằm trên boong vẽ, công ty hối thúc rất gấp, lấy hai tên cô đặt, yêu cầu cô thiết kế nội thất, cô đã giao bản thảo trước kia, nhưng bây giờ lại phải chỉnh sửa, nên cô bận rộn cả buổi chiều. Hôm nay trời nhiều mây, hơi tối, dường như sắp mưa.
Thời tiết như vậy, nước biển rất ***c, không thích hợp để lặn.
Cô đang nằm sửa bản vẽ, đột nhiên nghe sau lưng có hai thuyền viên đến gần, vì có cabin ngăn trở, hai người kia không biết cô ở trên boong.
Lăng Vi nghe một người trong đó nói: “Đã rất lâu Diệp tiên sinh không đi thăm tiểu Tony rồi, nhóc kia mỗi ngày đều la hét tìm ba.” Thân thể Lăng Vi cứng đờ. Tiểu Tony là ai? Bé kêu Diệp Đình là ba?
Lại nghe một người khác nói: “Đúng vậy, nhóc đó rất hiểu chuyện, đứa nhỏ như vậy, còn biết săn sóc, lo nghĩ cho người khác.”
“Đúng, đứa nhỏ luôn lầm bầm ba bận rộn, ba phải kiếm tiền nuôi gia đình, nên không có thời gian thăm bé. Đứa nhỏ cỡ tuổi đó… nào có ai hiểu chuyện như nó…”
“Ừ, đứa nhỏ này hiểu chuyện. Có lẽ giờ lên bờ, tiên sinh có thời gian đi thăm nó. Lần trước tiên sinh nói sau khi tiểu Tony khỏi bệnh liền đón nó về Trung Quốc ở cùng anh ấy. Chắc tiểu Tony sẽ vui vẻ.”
“Đúng nha, tôi cũng hy vọng cha con bọn họ có thể đoàn tụ.”
Người đang nói chuyện đột nhiên dừng lại.
Vì chân anh ta vừa bước lên boong thuyền, liền thấy Lăng Vi nằm đó hưởng gió biển…
“Phu nhân?”
Lăng Vi sợ bọn họ lúng túng, nhắm mắt giả bộ ngủ…
Hai người kia đứng một hồi, thấy cô ngủ thật, mới lặng lẽ xoay người rời đi.
Lăng Vi nghe tiếng bước chân hai người họ dần biến mất, cô mới mở mắt ra.
Một đám mây đen bay trên đỉnh đầu, che ánh mắt trời.Trên boong thuyền đột nhiên nổi gió lớn!
Thổi mặt cô đau!
Đau hơn mặt, còn có ánh mắt cô…
Mắt sưng ê ẩm, giống như dao cắt! Diệp Đình có con? Tại sao anh không ở chung với con anh? Vừa rồi người nọ còn nói, đứa nhỏ bị bệnh…
Đứa nhỏ bị bệnh, anh lại không giữ bên cạnh? Anh còn nói anh độc thân, anh độc thân, vậy đứa nhỏ từ đâu ra? Còn nữa, mẹ đứa nhỏ đâu? Anh không kết hôn với người mẹ của đứa nhỏ? Hay là đứa nhỏ này căn bản không phải của anh?
Lăng Vi bỗng nhiên nghĩ tới trước đó Diệp Đình từng nói: “Anh từng ngủ cùng người phụ nữ khác, có thể xứng với em hay không?”
Lúc ấy cô nhíu mày, ruồng bỏ liếc anh, đặc biệt nghiêm túc nói: “Có.”
Sau đó Diệp Đình giải thích: “Lúc ấy anh tuổi trẻ khí thịnh… huyết khí phương cương… Hơn nữa… Đàn ông không chịu nổi cám dỗ…” Nhưng, sau đó anh còn nói anh chưa bao giờ có phụ nữ nào khác! Lăng Vi tin chắc Diệp Đình không gạt cô, nhưng… hai thuyền viên kia nói, rõ ràng không giống nói dối! Đứa nhỏ kia là con nuôi của anh sao?
Gió lớn thổi qua, cô run rẩy, ngồi thẳng người. Cô nhớ anh từng nói: “Trải qua những khác tiếp xúc, em còn chưa thấy rõ bản chất của anh? Anh sẽ không làm bậy. Yên tâm… Từ đầu tới cuối cũng không có ai khác, chỉ có một mình em…”
Lời của Diệp Đình quanh quẩn trong đầu cô.
Từ đầu đến cuối, anh chưa từng có người khác! Lăng Vi hoàn toàn tin tưởng lời anh! Cô sẽ không nghĩ tới mặt xấu, với hiểu biết của cô về anh, cô không muốn, cũng tuyệt đối sẽ không hoài nghi anh. Có lẽ đó là con của người khác tạm thời nhờ anh nuôi, nhưng đứa nhỏ kia bện***, tại sao anh không mang theo bên người để chăm sóc? Là vì cô và anh ở bên nhau, nên mới đưa con ra nước ngoài?Gió thổi vù vù bên tai, Lăng Vi chợt giật mình.
Lúc này, cô mới cảm thấy lạnh.
“Gió lớn như vậy, sao còn ngồi ở đây?”
Diệp Đình đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, anh còn cầm khăn choàng màu lam nhạt trong tay.
Anh đi chân trần, nhẹ nhàng quàng khăn lên vai cô.
“Trời sắp mưa, mau vào khoang thuyền.” Anh đưa tay kéo cô.
Lăng Vi còn đang đi vào cõi thần tiên, không đưa tay.
Diệp Đình phát hiện cô không đúng, cúi người kề sát cô, hỏi: “Sao thế? Khó chịu chỗ nào?”
Lăng Vi lắc đầu.
“Nghĩ gì vậy?” Anh vươn tay kéo cô lên.
Lăng Vi đứng dậy, mới phát hiện Diệp Đình đứng cạnh cô.
Diệp Đình nhíu mày: “Sao thế? Sao nhìn anh bằng ánh mắt này?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc