Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 57

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cô phiếu vừa ngã, Lăng Vi gấp tới độ cả người đều đau.
Còn ngã, còn ngã… hơn 100 vạn rồi.
Cả người cô rét run…
Đột nhiên - - “Tăng!”
10h15, cổ phiếu này đột nhiên bắt đầu tăng trở lại.
Lăng Vi nhảy dựng lên, mắt mở to nhìn chằm chằm màn hình, rất nhanh trở về vạch xuất phát.
Sau đó thế như chẻ tre, một đường tăng vọt.
Đến 1h50, vượt qua 2200 vạn, nếu cô chơi 5 vạn thì chỉ có thể tăng 5 vạn 5000 ngàn tệ.
Lăng Vi có chú lờ mờ.
“Một chút thời gian tăng 200 vạn, thật lợi hại..” một ngày này Lăng Vi như ngồi trên đỉnh núi.
Chợt cao chợ thấp như phiêu trên đám mây, buổi sáng rõ ràng mất 100 vạn, thế mà chiều lại lời, còn lời hơn 200 vạn.
Ông trời của con ơi!!!
May mắn cả sáng nhịn được không bán ra.Không phải.. không chỉ không kiếm được 220 vạn mà còn phải bù vào 100 vạn.
May mắn, may mắn.
Đột nhiên Lăng Vi tin tưởng vào bản thân, xem ra trước khi đầu tư thì nghiên cứu doanh nghiệp, nghiên cứu xu thế thị trường chứng khoánh là chuyện chắc chắn phải làm. Nếu không tin tưởng vào phán đoán của mình thì rất dễ bị thiệt thòi.
Cô yên lặng cho Diệp Đình một ánh mắt khen ngợi, sư phụ này thật tài giỏi.
Nếu không phải lúc dạy anh tràn đầy tin tưởng như vậy thì chưa chắc cô đã có thể tự tin lớn như vậy, cũng không có quyết định chính xác và kiên trì như vậy.
Nhìn cổ phiếu một đường đi lên, Lăng Vi chơi cực kì H**g phấn. Đã sớm quên việc Diệp Đình nhắc nhở cô: “Mặc kệ là kiếm được hay bù vào cũng không được vượt qua tiền vốn 10%...”
Diệp Đình ngồi bên cạnh nhìn cô, môi mỏng nhếch lên chẳng thèm nhác nhở cô phải bán đi.
2h chiều, cô bỏ vào 2000 vạn hiện tại tăng lên 2250 vạn, chỉ 10ph tăng 50 vạn.
Lăng Vi càng nhìn càng u mê, H**g phấn nhảy dựng.
Lúc đang vui vẻ chẳng biết hướng nào, đột nhiên cảm thấy người kia như tản ra áp suất dưới 0 độ.
“Ôi chào, mém thì quên.” Lăng Vi vỗ trán.
Đột nhiên nhớ tới Diệp Đình từng nói: “Mặc kệ là kiếm được hay bù vào cũng không được vượt qua tiền vốn 10%.”
“Bán tháo,bán tháo…” cô khẩn trương bán hết cổ phiếu.Mặc dù có hơi không nỡ nhưng mà… thầy nói nhất định phải nghe, rất nhanh có người tới mua cổ phiếu của cô.
Cô nhìn thoáng qua sắc mặt vị tôn đại thần kia dần hòa hoãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Cổ phiếu trong tay cô vừa bán hết, 15 ph ngắn ngủi cổ phiếu đột nhiên tụt mạnh…
Lăng Vi há hốc mồm, không tồi, bán được rồi, nếu không tiền vốn mất đi không trở lại nữa.
Diệp Đình không nói gì, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô.
Lăng Vi lấy lòng cười với anh “Diệp đại tiên… anh đúng là thần cơ diệu toán.” Cô giơ ngón tay cái lên: “Anh đúng là miệng vàng lời ngọc, một chữ ngàn vàng, anh nói gì đúng cái đó.”
Diệp Đình phụng phịu: “Tại sao lại nói giọng điệu đó?”
Anh hừ một tiếng: “Gọi lại.”
Cô ngừng cười nhẫn nhịn: “Đình Đình à… anh là tuyệt nhất, lại thông minh cơ trí, nhìn cái gì chuẩn cái đó, em kiếm được tiền, mời anh ăn cơm nhé?”
“Hừ!” Diệp Đình kiêu ngạo quay sang, hơn nữa ngày mới nói︰ “Gần đây có một nhà hàng hải sản cao cấp, hải sản chỗ đó không tệ…”
“…” Lăng Vi nhăn mặt với anh, trời ạ, thật biết anh, còn là nhà hàng hải sản cao cấp…
Nhưng mà nghĩ tới cô lời 250 vạn…
Ngất mất… 250 vạn… mặt cô, dáng người cô bán được 250 vạn sao?
Nhìn biểu tình của cô, Diệp Đình rất muốn cười nhưng vẫn nhịn: “ĐI, mang em đi nếm thử một chút.”
“Em không ăn hải sản.. ngửi mùi đã buồn nôn…” Lăng Vi lắc đầu.
Diệp Đình nắm tay cô, dẫn cô ra ngoài: “lén nói cho em, em đã không sợ mùi nữa rồi.”
“…” Lăng Vi nghĩ tới đầu bếp nữ nhà anh… cô gái đa di năng….
Diệp Đình ôm cô ra ngoài: “Đi thôi, ăn xong nói cho em một tin tốt.”
“Tin tốt gì?” Lăng Vi ngước mắt nhìn anh.
Anh lắc đầu không chịu nói.
Vốn cho là một nhà hàng hải sản lại không nghĩ anh mang cô tới một du thuyền.
“Tới đây làm gì?” Lăng Vi nhìn xung quanh, xung quanh đều là biển… mặt biển xanh thẳm, cực kì xinh đẹp.
Du thuyền này cực kì, cực kì lớn.
Ngoại trừ thuyền viên thì không có người khác. Hiển nhiên là du thuyền tư nhân của Diệp Đình.
“Ăn hải sản ở đây sao?”
Diệp Đình nhéo mũi cô: “Mang em đi du lịch đại tây dương…”“Thật sao?” Lăng Vi cực kì thích biển, nói thật… cô rất chờ mong. Cô tới lan can du thuyền dõi mắt nhìn ra xa..
Phóng mắt nhìn, đều là một mảnh xanh thẳm….
Vô biên vô hạn.
Mây trắng bay bay trên bầu trời xanh thẳm.
Trời và biển tương hỗ, đẹp làm cho người ta không nỡ nhảy mắt.
Lăng Vi giang tay, tâm tình thoải mái.
Diệp Đình đi tới sau lưng cô, hai tay ôm eo cô: “Thích không?”
“Thích...” Lăng Vi gật đầu, đột nhiên cười rộ lên: “Hai chúng ta tới làm một cảnh Titanic đi.”
Nõi ong chạy tới rào chắn cạnh lan can tàu sau đó nắm lan can, giẫm lên thanh cà ngang.
Diệp Đình cắn răng, nhóc con kia không lo lắng nguy hiểm sao? Anh đi tới ôm eo cô, lớn như thế rồi… mà còn bướng bỉnh.
Lăng Vi giang hai tay, miệng thì ngâm nga “ you are here, there is nothing I fear..;”
Diệp Đình ôm cô, mặt dán vào mái tóc cô nhỏ giọng hát theo cô.
Cô cực kì H**g phấn, hát vừa hay vừa… cực kì động tình.Lúc cô hát tới câu cuối cùng, Diệp Đình cúi đầu dán miệng bên vành tai cô: “Em có biết lời bài hát này có ý nghĩa gì không?”
Lỗ tai Lăng Vi ngứa ngứa, né sang một bên, học bộ dạng kiêu ngạo của anh hất cằm: “Đương nhiên là biết.”
“Là gì? Anh không biết, em giải thích cho anh nghe.”
Lăng Vi bĩu môi, vừa nghĩ vừa nói: “Anh ở bên cạnh em, em sẽ không còn sợ hãi… em biết trái tim em sẽ không lùi bước… chúng ta mãi mãi bên cạnh nhau… nơi này chính là bến cảng an toàn của em, My Heart Will Go On, My Heart Will Go On...”
Diệp Đình hôn cổ cô: “Nói hay lắm... Anh sẽ nhớ kỹ. Em cũng đừng đổi ý đấy...”
“...”
Lăng Vi nghẹn họng, đúng là lừa một vố lớn, còn nói không biết? Anh cố ý để cô dịch ra.
Lăng Vi cực kì cảm tháy cuộc đời này đi qua con đường dài nhất chính là sách võ thuật của Diệp boss…
Cô nén cười quay đầu hỏi anh: “không phải anh nói… để em mời anh ăn hải sản sao? Trên thuyền của anh có hải sản gì đây?”
Diệp Đình cười cười, xoa xoa mái tóc cô nói, “Không có...”
“Không có?”
“Uh`m, “ Diệp Đình gật đầu, “Muốn ăn, tự mình bắt...”
Không nghe lầm chứ?
Lăng Vi trừng mắt: “Chính mình bắt?”
(*) Phim hoạt hình Thomas và những người bạn.
Diệp đại boss, anh còn có cái hố nào không?
Tự mò! Là cái quỷ gì?
Diệp Đình cực kỳ trịnh trọng chỉ chỉ biển khơi: “Tự mò, cơm no áo ấm.”
“Tiên sinh, phu nhân, chào buổi chiều.”
Lăng Vi quay đầu, thấy một soái ca mặc đồ thủy thủ đi tới, anh ta cầm hai bộ đồ lặn trong tay, còn có hai ống dưỡng khí.
Đồ lặn? Ống dưỡng khí?
Lăng Vi sợ ngây người, đây là phải lặn xuống biển, tự mò sao?
Cô chính là một con vịt ở đất gò*, lấy mười ngán lá gan, cô cũng không dám xuống biển…
(*) Người không biết bơi.
“Đi thay đồ.” Diệp Đình kéo tay cô đi vào một căn phòng.
Căn phòng này vô cùng sang trọng, là phòng nghỉ ngơi của Diệp Đình.Anh khóa cửa, kéo rèm màu xanh da trời. Anh lấy bikini màu xanh nhạt từ trong tủ quần áo màu trắng ném cho cô: “Mau thay, còn mè nheo nữa tới lúc thủy triều rút.”
Anh không hề cố kỵ… Thản nhiên cởi nút áo sơ mi ngay trước mặt cô.
Lăng Vi nhìn anh chằm chằm, lại thấy được cơ *** đẹp mắt, làn da màu lúa mạch…. Và cơ *** bền chắc có lực của anh.
Dưới cơ bụng tám múi là tuyến nhân ngư làm người ta muốn thét chói tai!
Diệp Đình cười, đi từng bước về phía cô, tới khi cách cô không tới 20cm thì dừng lại. Anh cúi người xuống, mặt kề sát cô, trêu ghẹo: “Cứ nhìn thẳng như vậy giúp em mở mang tầm mắt sao?”
Lăng Vi nuốt nước miếng, cố ý hừ một tiếng, lườm anh: “Trên thế giới này không có ai tự luyến hơn anh!”
Anh nhẹ giọng cười.
Thật ra Lăng Vi… rất tò mò… tại sao vóc người anh đẹp như vậy?
Cô chọc chọc cơ *** anh, hỏi: “Bình thường cũng không thấy anh rèn luyện, cơ *** và cơ bụng của anh từ đâu ra?” Chẳng lẽ là định luật của Tổng giám đốc? Không cần rèn luyện cũng có một vóc người siêu đẹp?
Anh giơ tay P0'p mặt cô: “Ai nói anh không rèn luyện, mỗi ngày anh đều dưỡng khí vận động nửa giờ, em không nhìn thấy mà thôi.”
Lăng Vi gật mạnh đầu: “Anh thật lợi hại!”
“Đi thôi, đi lặn biển.” Anh thẳng người, chỉ mặc một quần bơi bó sát người, eo hẹp và lưng rộng càng hiện rõ.
Lăng Vi đi theo anh.Nhìn bắp thịt chắc nịch có lực của anh, cô không khống chế được, tiếp tục giơ tay chọc anh: “Em thật bội phục anh, mỗi ngày anh bận rộn như vậy, không có thời gian ngủ, lại có thời gian rèn luyện.”
Diệp Đình cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống cô: “Không rèn luyện không được mà, sợ vợ khiếu nại.”
“…” Lăng Vi cau mày, không hiểu không rèn luyện và vợ khiếu nại có liên quan gì nhau?
Anh bật cười, cười ý vị sâu xa.
Đôi mắt đen như kẻ gian lướt trên người cô: “Đến lúc đó em sẽ biết chỗ tốt.”
Lăng Vị bị anh nhìn, mặt đỏ bừng, ngốc đi nữa cũng biết là ý gì… Người này nhất định là xe lửa nhỏ của Thomas… “xình xịch xình xịch…”
Lăng Vi thưởng anh cái liếc mắt: “Thích vận động cũng không chắn chắn mạnh về phương diện kia được chưa?”
“…” Khóe miệng Diệp Đình co rút, học dáng vẻ nói chuyện của cô, nói: “Phương diện kia có mạnh hay không, không đích thân thực hành, không có quyền lên tiếng được chưa?”
Lăng Vi đỏ mặt, tay nhỏ bé đẩy cơ *** anh: “Anh đi ra ngoài trước, em muốn thay đồ.”
Tay cô mềm nhũn, chạm vào *** anh, Diệp Đình chỉ cảm thấy một dòng điện vọt lên.
Lồng *** cũng nóng lên.
“Đi mau, đi mau!” Lăng Vi đẩy anh ra ngoài, mình ở lại trong phòng thay quần áo.
Cô thay bikini, khoác áo sơ mi đi ra ngoài. Áo sơ mi của anh vừa dài vừa lớn, khoác lên người tung bay. Hai chân thon dài thẳng tắp.
Diệp Đình nổi trên mặt biển, nhìn lên cô… Ánh mắt đột nhiên nóng bừng, có ai từng nói phụ nữ mặc áo sơ mi của đàn ông là chuyện đàn ông không cách nào chống cự phụ nữ nhất…
Tròng mắt đen của anh lóe sáng, chăm chú nhìn cô.
Lăng Vi bước xuống thang, đưa tay vào trong nước biển, vẩy nước lên người anh.
Diệp Đình phục hồi tinh thần, vẫy tay với cô.
“Xuống đây, dạy em kiến thức lặn xuống nước.”
Lăng Vi ngồi trên thang, chân thon dài thả vào nước biển, lúc ẩn lúc hiện.
“Em không muốn lặn, em ngay cả bơi lội cũng sẽ không.”
Diệp Đình vươn tay nắm bắp chân cô: “Em đúng là thoái hóa, càng ngày càng vô dụng!”
“Anh mới thoái hóa!” Cô đưa chân đá anh.
Diệp Đình đùa cợt cười nói: “Trước khi chúng ta được sinh ra đều biết bơi, hơn nữa, còn bơi nhanh nhất. Em không biết sao?”
“Trước khi ra đời, tại sao bơi nhanh nhất?” Lăng Vi nghe không hiểu.Diệp Đình kéo áo sơ mi của cô, kéo cô xuống nước, đỡ eo cô, nói nhỏ bên tai cô: “Cái gì bơi nhanh nhất, cái gì mới có thể kết hợp cùng t*ng trùng.”
Mặt Lăng Vi đỏ bừng như lửa! Lông mi dài của anh cong cong, tôn lên đôi mắt phượng của anh cực kỳ mê hoặc! Cực kỳ hư hỏng!
Hơn nữa nụ cười xấu xa trên gương mặt tuấn tú của anh khiến Lăng Vi muốn đưa tay đánh anh.
Lúc này, anh lại kề tai cô nói: “Ở trong bụng mẹ, chúng ta đều bơi lội trong nước ối, khi còn bé em bơi rất tốt, sao bây giờ không biết bơi rồi?”
Lăng Vi muốn cào anh!
“Nín thở!” Anh bỗng nhiên P0'p mũi cô, kéo cô xuống nước.
Lăng Vi còn đang suy nghĩ vấn đề vừa rồi… Bất chợt bị anh kéo xuống, cô theo bản năng vươn tay ôm chặt eo anh. Cô nghe lời nín thở, ngậm miệng, nhắm mắt!
Lăng Vi cảm nhận được anh ôm cô chìm xuống, cô bị dọa sợ, lập tức dính sát anh, nâng hai chân vòng qua eo anh.
Cảm giác được thân thể mềm mại của cô quấn lấy anh, Diệp Đình thở ra một hơi.
Anh vững vàng ôm cô dưới nước mười giây.
Lăng Vi sợ hãi! Nước biển tràn qua đỉnh đầu cô, cô đặc biệt không có cảm giác an toàn, cả người đều như sắp tan vỡ.Cô nhắm chặt mắt, chung quanh đen nhánh, lại sợ nước biển chảy vào tai, lại sợ vào mũi, cô hoàn toàn không biết làm sao, chỉ cảm nhận được hai bàn tay to đỡ eo cô, không để cô chìm xuống. Cô sợ muốn ૮ɦếƭ!
Diệp Đình ở dưới nước mở mắt nhìn cô.
Thấy biểu tình của cô hơi khó coi, giống như sắp không chịu nổi, Diệp Đình lập tức ôm cô nổi lên mặt nước.
Lăng Vi nổi lên, hai tay phủi nước trên mặt, thở hổn hển.
Quá đáng sợ!
Nói thật, cô thật sự bị dọa sợ. Khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trắng bệch, cánh tay nhỏ ôm cổ anh không chịu buông tay, mặt Diệp Đình lập tức sát tới *** cô, anh buồn bực nói: “Sợ cái gì? Anh ở bên cạnh em, còn có thể để em chìm?”
Lăng Vi buông tay: “Anh ở bên cạnh em… mới có thể để em chìm, được chưa?”
“Nhìn gan em kìa… nhỏ như con chuột nhỏ.” Diệp Đình nhếch môi, cười nhạo cô.
Giơ tay lên, xoa xoa tóc còn ướt của cô: “Không cần sợ, có anh ở đây, không để em ૮ɦếƭ chìm. Chuẩn bị nín thở!”
“No —— No —— Đừng mà… Không muốn ——” Lăng Vi dùng sức lắc đầu, sống ૮ɦếƭ không chịu.
Diệp Đình cười thầm: “Cũng không biết thánh nhân nào nói phụ nữ đều là động vật khẩu thị tâm phi, càng nói không muốn, càng đói khát.”
Phốc ——
Diệp đại boss, khi anh dùng từ, có thể uyển chuyển một chút không?
Lăng Vi chê bai: “Thánh nhân này nhất định bị khuyết tim!”
Hai tay cô ôm cổ anh, ôm thật chặt. Nửa khắc cũng không chịu buông.
Cô giống như gấu koala, treo trên người Diệp Đình không chịu xuống đất. Rất sợ vừa buông tay, cô liền chìm đến đáy biển, không thể nổi lên nữa.
Diệp Đình ngược lại rất vui vẻ… Chỉ cảm thấy một thứ vừa ấm vừa mềm mại quấn lấy anh…
Anh và cô thân mật khắng khít, nước biển tới vai giống như một bàn tay ôn nhu vòng quanh hai người.
Anh hít một hơi thật sâu.
“Đừng lộn xộn… Cử động nữa, có thể anh sẽ hôn em!”
Lăng Vi trong nháy mắt muốn cười phun, cô không thể gây rối dưới đại dương… chỉ đành phải nghe lời, nghiêm túc ôm anh.
Diệp Đình chỉ chỉ má trái mình, ý là: “Không nghe lời, anh liền buông tay.”
Lăng Vi hôn má trái anh, anh lại chỉ má phải, Lăng Vi cắn răng, lại hôn má phải, anh lại chỉ trán, lại chỉ môi.
Lăng Vi ôm đầu anh, gặm một vòng như gặm dưa chuột.
Diệp Đình thỏa mãn bật cười.
Hai người liền ngâm, ôm dưới biển.
Một lát sau, Diệp Đình hỏi cô: “Một lần nữa, chuẩn bị xong chưa?”
Lăng Vi lại gật đầu.Diệp Đình P0'p mũi cô, ôm cô lặn xuống biển.
Lúc nổi lên, Lăng Vi không còn sợ như trước.
Diệp Đình dùng ánh mắt hỏi cô, vẫn ổn?
Cô gật đầu.
“Tiếp tục!” Diệp Đình lại ôm cô lặn xuống.
Anh luyện nín thở cho cô mấy lần, lá gan của Lăng Vi rốt cuộc lớn hơn một ít.
“Mặc đồ lặn vào đi, có bình dưỡng khí, cũng không cần nín thở nữa.” Lăng Vi lập tức đi lên boong thuyền.
Nói thật, chân hơi run…
Cô mặc đồ lặn, bước đi như chim cánh cụt…
Diệp Đình cũng mặc đồ lặn.
Cô cười nói: “Ai u, anh đây là tới từ Bắc Cực à, anh em, thật trùng hợp!”
Diệp Đình giật giật khóe miệng, cúi người nói bên tai cô: “Chim cánh cụt ở Nam Cực…”
“…” Lăng Vi lúng túng. Hôm nay cô còn có thể mất mặt hơn không?
“Chuẩn bị!” Diệp Đình ôm cô ngồi trên boong.
Lăng Vi ngồi thẳng người!
Thấy cô căng thẳng như vậy, Diệp Đình không vội mang cô xuống biển.
Nắm tay cô, ngồi một hồi, kiên nhẫn nói: “Anh dạy em mấy động tác tay.”
“Động tác tay gì?”“Lúc lặn xuống nước, phải chú ý động tác tay.” Diệp Đình vừa giúp cô đeo bình dưỡng khí vừa chỉ mấy động tác tay cho cô.
Anh nói: “Ngón tay cái giơ lên là nổi lên.”
“Nổi lên!” Lăng Vi giơ ngón cái lên theo.
Diệp Đình nói tiếp: “Ngón cái hướng xuống là lặn xuống.”
“Lặn xuống!” Lăng Vi gật đầu, biểu thị đã nhớ.
Diệp Đình lại ra dấu tay OK.
“Ok là rất tốt.”
Thấy cô gật đầu, anh lại nói tiếp: “Xua tay chính là không.”
“Ok là rất tốt, xua tay chính là không. Đã nhớ!”
Lăng Vi nhớ khẩu lệnh, lại nghe Diệp Đình nói: “Nếu ở dưới nước mà lỗ tai không thoải mái, liền P0'p mũi thở mạnh, giống như lực nén của lỗ tai, tai sẽ không đau, hiểu chưa?”
“Hiểu.” Lăng Vi gật đầu, đột nhiên hỏi: “Có thể có cá mập hay không?”
Diệp Đình cười đến ***g *** rung động, anh ôm eo cô, cười một hồi. Lại mang kính chống nước cho cô, nói bên tai cô: “Yên tâm, có anh ở đây, cá mập tới, anh cắn thủng đầu ngón tay, để nó cắn anh.”
Nói xong, anh đeo kính chống nước xong, ôm eo cô.
“Đi!”
“Tủm ——” Anh ôm cô nhảy xuống biển.
Lăng Vi ôm chặt anh, Diệp Đình chỉ bình dưỡng khí, nói: “Thử đi, dùng cái này hít hơi. Sau đó dùng mũi thở ra.” Lăng Vi thử hai lần, có bình dưỡng khí, hô hấp rất thông thuận.
“Ok ——” Không thành vấn đề! Cô ra dấu tay OK.
Anh kéo tay cô, lặn xuống. Lúc này có kính chống nước, có thể mở mắt ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc