Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 55

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

*** HayTiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ởMãn Châuvàlịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từnhà Thanhvà văn hóangười Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa
Sở Minh Y đi rồi, Quân Dương đi nhặt bóng.
Diệp Đình cúi đầu nhìn Lăng Vi hung hăng trừng anh một cái.
Giống như đang nói: “Anh nhìn anh chọc hoa đào thối gì đây.”
Diệp Đình dán môi bên tai cô, âm thanh trầm thấp vang lên: “Hứa Tử Huân…”
“..” được rồi, ai bảo bọn họ có sức quyến rũ như thế.
“Mau, mau phát bóng…” Lăng Vi nhanh chóng nói sang chuyện khác, vẫy tay với Quân Dương.
Mọi người đi chơi trên bãi biển đều nghĩ là có trò hay nên người tới xem càng nhiều.
Nhưng vừa tới lại thấy toài soái ca mỹ nữ đánh bóng chuyền.
“Òa… trời ạ… người đàn ông kia thật đẹp trai.” Đám con gái hoa tâm nộ phóng, ngoại trừ đại soái ca, hai người bên kia cũng không kém.
Đàn ông thì hít một hơi thật sâu, trong lòng cân nhắc: “Cô gái kia thật xinh đẹp…”Diệp Đình mặc bộ đồ màu trắng thoải mái, thân hình cao lớn tuấn lãng, sắc mặt lạnh nhạt, khí thế mạnh mẽ làm cho trái tim người ta đập thình thịch.
Lăng Vi mặc váy màu lam, làn da trắng nõn, gương mặt rực rỡ, ta váy thiết kế vừa với cơ thể, bả vai và eo nhỏ được che bởi vải sa tanh mỏng lộ ra bòng eo nhỏ và đôi chân thon dài, khí chất tao nhã, sa tanh phía sau theo gió biển bay lên giống như sóng biển dập dờn… xuất trầnn hư tiên tử.
Dung nhan khuynh thành, khí chất siêu phàm thoát tục, váy lụa tung bay làm cho cả người thêm nhu mĩ, phong tư yểu điệu.
Trai gái vây quanh xem náo nhiệt mắt đều nhìn thẳng vào bọn họ…
Có một vài cô gái nói nhỏ với nhau: “Má ơi… người đàn ông kia thật ngầu, nếu anh ấy là bạn trai tôi thì tốt rồi…”
Một cô gái khác cũng ôm иgự¢ nói nhỏ: “Làm sao anh ấy có thể coi trọng cậu chứ? Coi trọng tôi cũng không khác là bao. Tôi phải đi thay một bộ váy lụa. Tôi càng đẹp hơn người đàn bà kia.” Kết quả mua về mặc vào làm sao cũng thấy không thích hợp, vì sao đều là một mẫu mà mặc không ra khí chất được như người ta nhỉ?
Ánh mắt đám đàn ông ngây dại…
Ánh mắt như sói như hổ.
Lăng Vi quá xinh đẹp, quá mê người… khí chất như thần tiên, chỉ nhìn từ xa mà không thể dâm loạn.
Đột nhiên nhiều người tới xem như vậy còn có nhiều người nhìn cô chằm chằm, Lăng Vi có chút ngượng ngùng cười cười.
Quân Dương và Chính Hiền chơi vui vẻ nhưng lão đại lại không chịu thua…Lúc này có người xem nhiều như vậy làm cho Quân Dương và Chính Hiền bị thay ra.
Nhưng vẫn như cũ không thắng nổi trọng pháo của Diệp Đình.
Liên tiếp vài hiệp tất cả đều lắc đầu rời sân.
Cuối cùng… Quân Dương và Chính Hiền được đổi trở lại… hiển nhiên kĩ thuật hai người này vẫn mạnh hơn cặp khác một chút…
Đánh vài hiệp bị Diệp Đình đánh cho tán loạn, Quân Dương và Chính Hiền chỉ dám phát bóng chỗ Lăng Vi, Lăng Vi tóm được cơ hội đánh được hai quả.
Thật không dễ dàng!
Rốt cuộc cô cũng được chạm bóng!!!
Bóng của cô không có gì uy Hi*p, Quân Dương và Chính Hiền vui vẻ đánh về phía cô, Lăng Vi nhảy tới nhảy lui, cả người co giãn giống như đang múa.
Đang chơi vui vẻ đột nhiên… bị một người ôm lấy.
“…” Lăng Vi quay đầu nhìn Diệp Đình: “Làm sao vậy?” ánh mắt anh đen nháy khó dò, lộ ra sự ẩn nhẫn.
“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Vi còn chưa phản ứng thì đã bị anh mạnh mẽ ôm đi, sau đó sau lưng vang lên tiếng hít không khí: “Sao lại đi rồi, sao lại không đánh nữa?”
Sắc mặt Diệp Đình nặng nề, ánh mắt như chứa băng. Anh ôm cô đến trước mặt một bà dì bán khăn lụa, sau đó buông cô xuống: “Bán hai khăn lụa đi.”
Tính tiền xong anh cầm hai chiếc khăn màu làm quấn chặt người cô.
“Đồ của anh không thể tùy tiện cho người khác xem.”
Lăng Vi mua hai chiếc màu hồng quấn lấy anh.
Diệp Đình: “...”
Nếu anh mà quấn hai cái này vào sau này làm sao mà sống? Duỗi tay kéo rớt, sắc mặt anh nặng nề nhìn cô, Lăng Vi cũng không định ầm ĩ với anh, nếu để đám chó săn chụp được, mặt mũi Diệp boss nhà cô ném sang tận Đại Tây Dương mất, Lăng Vi cười giảo hoạt: “Tói nay anh làm cho em mãn hãn toàn tịch, nếu không thế nào em cũng bắt anh phải quấn cái khăn này.”
Diệp Đình cười kiêu ngạo: “Có gì khó, đừng nói 108 món ăn, chính là 1080 món cũng có thể.” Đầu bếp nhà anh là đầu bếp năm sao, đừng nói đồ Trung quốc hay cơm tây, chính là đồ ăn vặt khắp thế giới này muốn ăn nguyên vị cũng không khó.
“Xí…” Lăng Vi bĩu môi: “Em nói là anh làm cho em.”
“…” Diệp Đình đen mặt, tỏ vẻ áp lực lớn như núi đè…
Lúc này, trên bờ cát đột nhiên có người kinh hô ——
“Mau xem! Chỗ đó có người muốn nhảy dù sao?”Lăng Vi ngẩng đầu, liền thấy một chiếc máy bay trực thăng ở trên đầu, mà ở cửaa áy bay có người đang chuẩn bị nhảy dù nhưng rõ ràng người này đang giãy giụa. Khoảng cách rất xa không thể nhìn rõ là ai nhưng Lăng Vi có dự cảm là Sở Minh Y…
Sau đó di động của Diệp Đình vang lên, quả nhiên là Sở Minh Y.
Lăng Vi thấy anh nhấn nghe máy, ấn loa, nghe thấy tiếng kêu của Sở Minh Y: “Hiện tại các người vừa lòng chưa?” Âm thanh của cô ta run rẩy trong gió, âm thanh vừa phát ra, nháy mắt bị cuồng phong xé rách.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn, đột nhiên có cảm giác khác lạ với người đàn bà này.
Có thể vì người nhà mà làm được một bước này thật không dễ dàng. Nếu Sở Minh Y thật sự nhảy xuống thì thật làm người ta bội phục.
Cô ta vừa khóc vừa hét lên với Diệp Đình: “Diệp Đình, anh nói lời giữ lời đấy.”
Bãi biên tụ tập nhiều người xe, Sở Minh Y đi tới cửa liền rụt trở lại, lại tới lại rụt lại..
Đi tới đi lui hơn mười lần…
Lăng Vi nắm chặt tay, hy vọng cô ta lớn mật nhay xuống, nếu cô ta nhảy, dù Diệp Đình không giúp cô ta thì cô cũng sẽ giúp. Nhưng mà không… Sở Minh Y liền rụt trở lại… lại không nhảy thì … máy bay trực thăng sẽ bay đi.
...
Người trên bãi biển một trận thổn thức…Lăng Vi thật không thể nói ra tâm tình lúc này là gì, Sở Minh Y có bệnh sợ độ cao không dám nhảy thì không có gì đáng trách, cô ta dám bước lên máy bay trực thăng giãy giụa hơn 10 lần đã là cực hạn của cô ta.
Lăng Vi thầm nghĩ nếu mình... đổi thành vị trí của cô ta thì sao?
Nếu cô đứng ở đó cô dám nhảy sao? Có lẽ…bởi vì cô không nghĩ sẽ để bất cứ người thân nào của mình bị tổn thương.
...
Từ bờ cát trở về, Diệp Đình thật sự vào phòng bếp. Mân mê hơn nửa giờ, trong phòng bếp “Lách cách leng ceng” giống như đánh giặc, Lăng Vi ở phòng ăn nằm trên ghế da mềm quý phi vừa ăn hoa quả, vừa xem TV giống như lão Phật gia.
Chỉ chốc lát liền thấy cửa phòng bếp mở ra, vẻ mặt Diệp Đình kiêu ngạo từ phòng bếp đi ra, trong tay bưng bốn món ăn.
“Như thế nào được bốn món thôi vậy?” Lăng Vi ghét bỏ!
Diệp Đình đạm nhiên liếc cô một cái, nói: “Không phải em muốn mãn hán toàn tịch sao?”
Lăng Vi nhăn mày ại, đứng lên,nhìn bàn ăn. Tên gia hỏa này được…bốn món ăn cua anh… một đĩa dưa chột xếp thành chữ ‘Mãn’, một đĩa ớt xanh xào cũng xếp chữ ‘ Hán’, một đĩa cải trắng xào mộc nhĩ xếp thành chữ ‘ Toàn’, món còn lại là rêu xào tỏi xếp thành chữ ‘ Tịch’.
“... Còn rất đầy đủ...”
Tuy rằng màu sắc đơn giản, nhưng mà...
Mãn, hán, toàn, tịch... Xác thực đủ rồi!
Lăng Vi đỡ trán, Diệp đại boss anh rất hay! Chơi mưu trí cũng không thắng anh!
Hai người ngồi trên bàn ăn, mặt Diệp Đình đầy đắc ý, dáng vẻ kiêu ngạo đó, Lăng Vi hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ anh làm thành thịt viên!
Lăng Vi ăn xong… Đừng nói sao món ăn anh làm… ăn vẫn rất ngon. Ha ha, hình như thật sự nhặt được báu vật.
Diệp Đình dùng khăn ướt lau miệng, nói: “Em đi rửa chén.”
“…” Mắt Lăng Vi trong suốt óng ánh nhìn anh.
Diệp Đình tốt bụng nhắc nhở cô: “Anh xuống bếp, sao có thể để cho người ngoài nhìn thấy. Anh cho bọn họ nghỉ hết, đống chén này cũng không thể để đến ngày mai đúng không?”
Lăng Vi nổi giận đùng đùng!
Được ah!
Cái hố to như vậy! Chờ cô nhảy xuống!
Kế sách! Đều là kế sách! Diệp đại boss, kế sách của anh thâm sâu như vậy, sao anh có thể sống đến giờ mà không mệt ૮ɦếƭ, cũng không bị người khác đánh ૮ɦếƭ
Lăng Vi hừ lạnh, cô không ngốc, cô không nhảy xuống hố đâu!
“Ai u…” Lăng Vi đột nhiên đỡ trán: “Nhức đầu…”
Tuy biết cô đang giả bộ, nhưng Diệp Đình vẫn khẩn trương nhìn cô, quan tâm hỏi: “Sao thế?”
Lăng Vi dùng sức xoa huyệt Thái dương: “Vừa nghĩ tới sắp làm việc… tự nhiên nhức đầu rồi.”“…” Diệp Đình hết ý kiến: “Sao em không nói thẳng là đau tay?”
Lăng Vi nói: “Đau tay cũng vô dụng nha, anh sẽ nói dùng chân rửa…”
Diệp Đình mím môi, giống như sắp cười.
Lời này… Anh có thể nói ra.
“Được, em lên lầu đi.”
Diệp Đình đứng lên, đi vào bếp, Lăng Vi nhìn anh như nhìn quái vật, aiya… hôm nay Diệp Đình bị yêu quái nhập sao?
Cô lập tức nhảy cỡn lên, đi theo anh vào bếp.
Trời ạ…
Phòng bếp lại sạch sẽ như vậy?
A a a, không có nhìn lầm chứ? Không nhiễm một hạt bũi! Đồ dùng làm bếp không rơi loạn!
Nên ở vị trí nào thì ngay tại vị trí đó.
“Diệp đại đại, sao anh làm được?” Trong ấn tượng, Diệp Đình hẳn là loại người không phân biệt được đậu với lúa mạch, ngũ cốc nha!”
Lại lại…
Ngăn nắp như vậy!
Mặt Lăng Vi đầy sùng bái ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh đầy vẻ oai phong, tròng mắt đen lóe sáng: “Không phải nấu vài món thôi sao, không đến nỗi dọa em sợ như vậy.”“Đến nỗi! Đến nỗi nha! Thân thể anh là ngàn vàng! Đầu ngón tay của anh cũng vậy, tay anh đều làm từ ngọc nha… Tay ngọc của anh làm gì, có thể lập tức gây ra sóng thần toàn cầu nha!”
Diệp Đình liếc cô: “Lấy đâu ra nhiều từ hình dung như vậy!”
“Có! Phải có! Địa cầu thiếu đi anh, nói không di chuyển là không thể nào, nhưng phải chậm lại nha!”
Diệp Đình: “…”
Lăng Vi vỗ tay, phải có tiếng vỗ tay!
Diệp Đình bình tĩnh nói: “Cái này có gì kỳ quái, lúc chúng ta mới quen, không phải anh từng nấu cháo cho em sao?”
Mặt Lăng Vi đầy vẻ không dám tin: “Em cho là anh chỉ biết gạo thôi…”
“…” Diệp Đình bất đắc dĩ rũ mắt nhìn cô, chậm rãi nói: “Em đang sỉ nhục anh? Nấu ăn, anh biết nhiều món hơn em!”
Lăng Vi đẩy anh ra, tự mình ra tay rửa chén, đại boss Đỉnh Phong Quốc Tế người ta cũng có thể rửa tay nấu canh cho cô, người ta như vậy cũng làm được, cô rửa chén… thật ra không có gì không phục đúng không?
Lăng Vi vừa rửa chén vừa bĩu môi: “Em trời sinh ăn chay, anh có thể nhận biết nhiều rau cải hơn em?”
Diệp Đình hừ cười: “Đó là chênh lệch IQ.”
Lăng Vi đột nhiên ngẩng đầu trợn mắt nhìn anh! Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: “A… Anh nhìn kìa, sao bầu trời bỗng nhiên đen rồi?”
“…” Diệp Đình biết đây là một cái hố, không có tiếp lời.
Nghe cô nói: “Tại sao bầu trời đen như vậy? Vì có trâu đang bay! Tại sao trâu bay trên trời, bởi vì anh đang khoác lác dưới đất…”
Diệp Đình: “…”
Mặt cô đầy cười nhạo nhìn anh: “Khoác lác cũng đừng quá mức nha! Tới đây, em đố anh…” Cô suy nghĩ một lát, cặp mắt đào hoa ranh ma xoay vòng: “Nửa đoạn trắng, nửa đoạn xanh, nửa đoạn đầy nửa đoạn rộng, nửa đoạn trên đất, nửa đoạn trên không trung.”
Diệp Đình suy nghĩ, nói: “Hành…” Anh cầm chén từ trong tay cô, rửa chén cùng cô.
Lăng Vi nhíu mày, vừa rửa chén vừa hỏi tiếp: “Năm sáu anh em ngồi vây quanh cột tròn, mọi người một phần tay, quần áo đều rách.”
Diệp Đình nhìn quần áo cô: “Tỏi…”
Lăng Vi cúi đầu nhìn lướt qua quần áo mình, cô còn mặc váy đi biển…
Nhưng anh đột nhiên liếc qua là ý gì? Cô nói tỏi một phần tay, quần áo đều rách! Anh lại nhìn quần áo cô!
Người này…
Suy nghĩ… quá không thuần khiết!
Cô suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Không phải hành không phải tỏi, lột đoạn tím từng lớp một. Nói hành thì lùn hơn hành, nói tỏi thì chẳng phân biệt được múi.”
“Hành tây!”
Nói xong, lại nhìn váy cô.Lăng Vi nghĩ chơi chữ mình nói đều say… Vừa nói xong quần áo cũng kéo rách, còn nói… lột từng lớp một.
Cũng may rửa chén xong, bằng không, cô muốn trực tiếp vùi đầu anh vào bồn nước!
Cô cầm khăn lau tay, nghe Diệp Đình nói: “Anh đố em.”
“Được! Anh nói đi!” Đoán chữ, vẫn là sở trường của cô.
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, mặt đầy đứng đắn nói: “Thân thể vừa trắng vừa tròn, thường ẩn núp trong bùn, khắp người là tổ ong, nấu chính cũng có thể thưởng thức.”
Lăng Vi “xí” một tiếng: “Đơn giản như vậy! Là ngó sen!”
Diệp Đình nhìn cô, cười nhạt: “Sai rồi… Là gương mặt em đang lau…”
Lăng Vi囧, cô bây giờ quả thật mập như heo nhỏ… Thân thể vừa trắng vừa tròn, không hề khoa trương.
Thường ẩn núp trong bùn… chính là cô đắp mặt nạ bùn.
Khắp người là tổ ong? Nói khắp người cô đều là gai? Nếu không… trong đầu đều là hố?
Nhưng nấu chính cũng có thể thưởng thức là ý gì?Cô nhíu mày ngẫm nghĩ.
Anh đột nhiên ôm eo cô, áp cô vào tường, gương mặt tuấn tù kề sát, hôn môi cô. Bây giờ cô được bổ sung đủ dinh dưỡng, khuôn mặt mượt mà hơn rất nhiều, tuy hơi mập, nhưng có sức sống hơn, xinh đẹp hơn… Ôm cũng rất có cảm giác như ôm trẻ con.
Đầu óc Lăng Vi chợt lóe lên tia sáng.
Nấu chính cũng có thể thưởng thức! Xem miệng cô là gì ah?

Rửa chén xong, Diệp Đình ném kem dưỡng da cho cô. Lăng Vi vẫy vẫy, thấy anh đi tới, ngồi cạnh cô, mở nắp, nặn ra một chút trên mu bàn tay cô, tay anh như ống trúc xoa tay nhỏ bé của cô, yêu thương như trân bảo.
Anh cẩn thận xoa cho cô xong, cô cũng nặn ra một ít xoa cho anh.
Tầm mắt hai người chạm nhau, ăn ý cười một tiếng.
Lăng Vi làm ổ trên sofa ở phòng khách, ôm laptop của Diệp Đình nghiên cứu xu hướng thị trường.
Lúc Tần Sênh và Kaya từ bên ngoài trở lại, thấy Diệp Đình một tay chống cằm, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Lăng Vi, tựa như tất cả chung quanh đều không tồn tại, trong mắt anh chỉ có cô.
Còn Lăng Vi đang nghiêm túc nghiên cứu thị trường chứng khoán, thỉnh thoảng bất chợt ngước mắt nhìn anh, thấy anh đang nhìn mình chằm chằm, liền né tránh, cúi đầu làm như nghiên cứu chứng khoán.
Nhưng gò má đỏ ửng của cô đã sớm bán đứng cô, mà chính cô còn chưa biết.
Kaya nhìn bọn họ một hồi, đi tới bọn họ.
Tần Sênh cũng vội đi theo.
Hai người ngồi xuống cạnh bàn, Kaya nhìn Diệp Đình, lại nhìn Lăng Vi, cô ta cong môi cười, nói với Lăng Vi: “Vi Vi, chị bói vận may cho em…”
Nói xong, liền lấy bài Tarot ra.
Lăng Vi suy nghĩ một lúc, một tay chống cằm, nói: “Được nha, nhưng em bói gì nhỉ…”
Kaya nhìn Diệp Đình, cười nói với Lăng Vi: “Hay là… em bói đầu tư chứng khoán có thể kiếm tiền hay không trước tiên?”
“Được!” Lăng Vi suy nghĩ một hồi, nói: “Chứng khoán có thể ảnh hưởng thế nào đến sự nghiệp của em?”
“Vấn đề này không tệ.”
Cô vừa đọc, Kaya vừa trải bài ra, Lăng Vi rút ba lá.
Kaya nhìn bài, cười nói: “Ừ, lá đầu tiên là tinh tệ cửu. Em có thể kiếm được rất nhiều tiền, nhưng em phải bỏ ra thời gian và tự do…”
Lăng Vi gật đầu, Kaya lại lật lá thứ hai: “Quyền trượng quốc vương, là nắm bài trong tay. Em sẽ luôn hành động nhanh hơn những người khác một bước, đối với toàn cục, nắm trọn vẹn trong tay!”
“Lá bài này không tệ nha!” Lăng Vi cong mi cười lên.
“Quả thật không tệ, xem lá bài thứ ba đi, hy vọng cũng là lá bài tốt.” Kaya lật lá thứ ba, là lá —— sức mạnh!Kaya nói: “Lá bài này có một cách giải thích gọi là kiên nghị! Em nhìn lá bài đi, người đàn bà đang muốn thuần phục một con sư tử. Cô ta không phải dùng sức mạnh, mà là nội tâm bền bỉ. Người đàn này có gương mặt ngoại nhu nội cương, đối mặt với vấn đề khó khăn trong cuộc sống. Nội tâm cô ta kiên cường, vô cùng có lòng tin, dũng khí gấp trăm lần. Bề ngoài cô ta bình tĩnh, làm việc kiên định quả quyết!”
Nói xong, Kaya vỗ vai Lăng Vi: “Vận mệnh quý nhân của em rất tốt, có người che chở, không lo chuyện gì.”
Lăng Vi gật đầu, biểu thị đã nhớ.
Kaya đột nhiên huých cánh tay Diệp Đình: “Có muốn tôi bói cho anh khi nào chị dâu có thai không?”
Cô ta nhướng mày với anh, lời này tương đối mập mờ, Diệp Đình nghe hiểu ý cô ta.
Diệp Đình hừ một tiếng: “Vợ tôi khi nào có thai, chẳng lẽ không phải tôi làm chủ, còn cần cô bói?”
“…” Kaya cười. Tần Sênh mím môi, tận lực làm giảm cảm giác tồn tại của mình.
Kaya châm điếu thuốc bạc hà, quay đầu hỏi Lăng Vi: “Vi Vi, có muốn bói nhân duyên không?” Nói xong, cô ta nháy mắt với Lăng Vi.
Lăng Vi thấy cô ta hứng thú bừng bừng, liền gật đầu: “Được! Bói thử đi!”
“Nghĩ câu hỏi gì đi.”
Vừa dứt lời, Diệp Đình bỗng nhiên đưa tay, rút điếu thuốc trong miệng cô ta! Kaya cau mày nhìn anh, Diệp Đình dập khói: “Vợ tôi ghét mùi thuốc lá.”
Kaya: “…”
Lăng Vi: “…”
Lăng Vi rất muốn nói với Kaya: Không sao, hút đi. Nhưng sắc mặt của Diệp Đình thật sự…Kaya không tranh chấp chuyện này, phun khói trong miệng ra, hỏi Lăng Vi: “Nghĩ xong chưa?”
Lăng Vi suy nghĩ, tùy tiện nói: “Bói nửa kia của em đối với em thế nào?”
Kaya sửa lời: “Em và bạn đời của em có thể vui vẻ sống chung hay không?”
“Đúng!” Lăng Vi gật đầu.
Kaya nói Lăng Vi nhớ câu hỏi, Diệp Đình hừ lạnh: “Vậy cũng bói?”
Kaya bị sặc: “Bài Tarot chủ yếu là dự đoán, nếu có thể dự đoán chút mâu thuẫn, có thể hóa giải trước đó, kết quả cũng sẽ thay đổi.”
Diệp Đình không nói gì, mắt nhìn hướng khác, làm bộ không thèm để ý.
Nhưng Lăng Vi tò mò hỏi: “Còn có thể thay đổi kết quả sao?”
“Dĩ nhiên có thể.”
Kaya nghiêm túc nói: “Bài Taror, chẳng qua dựa theo tình hình hiện tại của em, tiến hành dự đoán và gợi ý chuyện xảy ra trong tương lai. Nếu em thấy được gợi ý của bài, cố gắng giải quyết hết khó khăn, vậy thì kết quả sẽ khác.”
“Oh… Thì ra là vậy. Em còn tưởng rằng kết quả xem bói là kết quả cố định.”
“Không phải vậy, bài Tarot không giống bài coi bói của Trung Quốc, bài Tarot chủ yếu dự đoán và gợi ý. Vấn đề giống, thời gian không giống nhau, kết quả cũng không giống.”
“Hiểu rồi.” Lăng Vi gật đầu.
Kaya tĩnh tâm: “Em lặng lẽ đọc câu hỏi, chị chuẩn bị xếp bài.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc