Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 54

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Anh bỗng nhiên kề sát cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô: “Anh nói với Henry một tiếng, coi như xin nghỉ phép cho em.”
Tim Lăng Vi đập cuồng loạn.
Cô siết quả đấm, buộc mình trấn tĩnh: “Em chủ yếu muốn học đầu tư chứng khoán.”
Diệp Đình nhấp môi: “Hai ngày nay anh rảnh rỗi, có thể nói cho em chút kiến thức nhập môn trước. Hai ngày sau, chờ thân thể em khá hơn, chúng ta trở về. Em đau bụng, không tiện đi máy bay.”
Lăng Vi hít hơi, thì ra anh muốn ở lại là vì chuyện này, thật ra… cô không sợ.
“Trong nhà này oi bức, đi ra ngoài một lát.” Anh đứng lên, nắm tay cô.
Diệp Đình gọi mấy anh em đi cùng, đi tới bờ biển của khu du lịch.
Kaya thay bikini màu đỏ, quyến rũ soái ca khắp nơi. Lôi Đình mặc váy đi biển màu xanh, Tự sư*ng các kiểu…
Chính Hiền, Quân Dương đang đánh bóng chuyền trên cát. Tần Sênh lướt sóng.
Lăng Vi phiền muộn ngồi dưới dù nấm lớn, nghe Diệp Đình nói về thị trường chứng khoán…
Từ nhỏ cô không tốt về số học, vừa thấy số, liền đau đầu.
Nhưng cô phải chuyên tâm.
Cô phải kiếm tiền, cô phải nhanh chóng chuộc bất động sản về mình, thậm chí, cô muốn gây dựng lại “Long Đằng”!
“Có biết tại sao chứng khoán này thành “Thường thanh thụ” không?”
Lăng Vi lắc đầu, “Thường thanh thụ” anh nói chính là chứng khoán luôn giảm, vẫn màu xanh lá cây, chưa từng đỏ…
Nhìn dáng vẻ thẳng thắn của cô, tâm tình Diệp Đình rất tốt, cười lên: “Nói dễ nghe, chồng dạy cho em.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh, kêu một tiếng: “Đình Đình…”
Diệp Đình méo mặt, thầm hận mình làm sao ban đầu đặt cho mình cái tên này chứ?“Kêu lớn lên!”
Lăng Vi rất muốn cười, cô nhịn, cố ý chọc cười anh: “Chồng à?”
Diệp Đình hít hơi, chỉ cảm thấy cả người nóng lên! Mạch máu như bị thiêu cháy!
Anh gật đầu như không có chuyện gì.
Giơ tay, dùng đầu Ng'n t xoa cằm, che giấu nội tâm kích động.
Anh đặc biệt kiên nhẫn giảng giải cho cô, Lăng Vi nghiêm túc ghi chép. Không ai biết, anh muốn cười lớn bao nhiêu, muốn hét to bao nhiêu! Máu nóng của anh không chỗ giải quyết, nghẹn đến mức làm anh nội thương!
Một lúc sau, anh lại nghiêm túc hỏi: “Biết cái gì gọi là bắt đầu khai bàn giá không?”
“Không biết…” Lăng Vi lắc đầu.
Diệp Đình nhích lại gần cô, chỉ chỉ má trái mình.
Ai u… Bộ dáng kiêu ngạo!
Lăng Vi cực kỳ hào phóng ôm cổ anh, hôn “chụt” một cái.
Anh hài lòng mím môi, dáng vẻ muốn cười lại không cười, ngược lại chọc cười Lăng Vi.
“Khai bàn giá chính là… giá trị của khoản giao dịch thành công đầu tiên sau khi bắt đầu giao dịch…”
“Đơn giản như vậy!” Cô đúng là ngu! Lại bị một vấn đề dễ dàng như vậy lừa hôn!
Giảng giải về bắt đầu phiên giao dịch xong, anh lại hỏi: “Biết cái gì gọi là thu bàn giá không?”
Lăng Vi mở to mắt: “Thu bàn giá là giá trị của khoản giao dịch thành công cuối cùng trước khi kết thúc giao dịch…” Thật sự coi cô là kẻ ngu sao?
“Sai!”
Diệp Đình nghiêm túc chỉ chỉ má phải mình.
“Sao sai được?” Lăng Vi không phục, ôm cổ anh, hôn “chụt” một cái lên má phải anh.
Diệp Đình kiên nhẫn sửa chữa: “Thu bàn giá là chỉ… giá trị của khoản giao dịch thành công cuối cùng trước khi kết thúc giao dịch…”
“Em nói vậy mà!”
“Em nghĩ lại đi, phải không?”
Mẹ nó… Cô nói ý này nha! Ít hơn anh một chữ mà thôi!
Anh chững chạc đàng hoàng nhìn cô, nói: “Chứng khoán phải mạo hiểm, đầu tư cần cẩn thận. Bây giờ em mới bắt đầu học tập, nhất định phải có một thái độ chặt chẽ cẩn thận! Sai một ly, đi một dặm. Em chưa từng nghe sao?”
Lăng Vi nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, thật lâu mới nói: “Đại cầu đã không còn dung nạp anh, mau trở về sao hỏa của anh đi!”
Diệp Đình không để ý tới cô, lại tiếp tục hỏi: “Biết cái gì gọi là ‘Hiện thủ’ không?”
Lăng Vi trừng anh: “Em đột nhiên không muốn biết nữa…”
Diệp Đình đáng tiếc: “Aiya, anh vốn muốn nói miễn phí cho em, không nghĩ tới… Người nào đó…”“Mau nói, sao nói nhảm nhiều như vậy!” Nếu không phải laptop quá đắt, cô đã đập lên đầu anh!
Diệp Đình thu liễm, nghiêm túc nói: “Hiện thủ chính là phần chứng khoán lập tức thu mua xong. Giao dịch nhỏ nhất thị trường chứng khoán là 1 thủ, thành 100 cổ. Về chứng khoán thống nhất gần đây, có cái được gọi là hiện thủ…”
(*) Hiện thủ: Lập tức nắm bắt.
Lăng Vi nghe, hơi mờ mịt…
Đôi mi thanh tú nhíu lại, gì mà thống nhất, giao dịch nhỏ nhất, cái gì mà hiện thủ ah…
Quá chuyên nghiệp, không hiểu rõ lắm.
Diệp Đình nhìn chằm chằm cô một hồi, lại kiên nhẫn đưa ra vài ví dụ cho cô.
Mắt Lăng Vi sáng rực lên.
Diệp Đình lại tiếp tục nói.
Anh cho rất nhiều ví dụ, Lăng Vi dần hiểu rõ về chứng khoán, cô lặng lẽ khen ngợi Diệp đại boss, không nghĩ tới… Người ngu si số học như cô lại có thể nghe hiểu toàn bộ!
Làm học sinh ngoan ngoãn năm ngày, kinh nguyệt rốt cuộc đi. Cô cũng lăn lộn trong công ty chứng khoán.Mấy ngày nay, mỗi ngày Diệp Đình đều dẫn cô đi cảm nhận bầu không khí của công ty chứng khoán.
Lại nói khuynh hướng phát triển và mức độ của mỗi chứng khoán cho cô…
“Còn phải hiểu rõ hơn cái này?” Lăng Vi không hiểu điểm này. Diệp Đình kiên nhẫn giải thích: “Tình trạng kinh doanh của xí nghiệp trực tiếp ảnh hưởng xu hướng của chứng khoán.”
“À…” Lăng Vi gật mạnh đầu.
Bầu không khí công ty chứng khoán nóng như lửa, còn anh đứng ở đại sảnh như chỉ điểm giang sơn, trong mắt lóe lên ánh sáng tự tin, tựa như anh có thể chạm được mỗi một mạch đập của chứng khoán.
Ánh mắt anh sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, tựa như sinh ở chỗ này, sống ở chỗ này, khí thế nghiêm túc kia, vẻ đẹp trai kia làm tim người khác đập rộn lên, mắt lom lom!
Lăng Vi nhìn anh, hoàn toàn bị nhất cử nhất động của anh khống chế, Ng'n t anh chỉ tới chỗ nào, ánh mắ cô liền nhìn chỗ đó.
Trong miệng anh nói gì, cô liền khắc thật sâu trong đầu.
Cô như mất hồn lạc phách, hoàn toàn bị anh khống chế tinh thần.
Tim cô không tự chủ mà nhảy loạn. Thỉnh thoảng, anh dừng lại, dùng đôi mắt phượng đẹp đẽ mị hoặc kia đầu độc nhìn cô chằm chằm, cô sẽ đột nhiên tỉnh hồn, làm bộ cầm quyển sổ nhỏ, vùi gương mặt đỏ bừng vào trong quyển sổ, nghiêm túc ghi chép mỗi một câu nói của anh.
Thái độ nghiêm túc đến mức Diệp Đình không nhịn được vỗ tay cho mình.
Diệp Đình thật thích tình trạng cô mấy ngày nay, ánh mắt nhìn anh đã khác. Sùng bái, khâm phục, còn có chút cảm mến, không tràn đầy phòng bị như trước.
Có lúc vui vẻ, còn chủ động ôm cổ anh, hôn mặt anh.
Diệp Đình hài lòng, mấy ngày nay tương đối thoải mái.
“Chị dâu, đi đánh bóng thôi ——” Quân Dương mặc áo sơ mi hoa, nụ cười như ánh mặt trời, anh ta cầm bóng chuyền trong tay, ngoắc Lăng Vi.
Chính Hiền cũng gọi cô: “Chị dâu đi thôi, không nên phụ lòng ánh mắt trời thật đẹp này nha!”
A, còn rất có ý thơ.
Lăng Vi đang vùi đầu nghiên cứu thị trường chứng khoán, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt, trước mắt đều là số và đồ thị!
Bây giờ cô nhìn mặt Quân Dương và Chính Hiền đều giống như đang nhìn đường K của chứng khoán. Sống mũi Quân Dương cực kỳ cao, Lăng Vi khen anh ta, ừm… chứng khoán này tăng không tệ. Cô lại nhìn Chính Hiền, cái mũi nhỏ… Mũi lõm xuống… Lăng Vi lắc đầu, chứng khoán này không tăng được… Tình thế không đủ mạnh.
Quân Dương và Chính Hiền thấy cô một hồi gật đầu, một hồi lắc đầu, đều sợ run, vội vàng chạy tới, đứng bên cạnh cô, Quân Dương giơ tay lên, huơ huơ trước mắt cô: “Chị dâu sao thế? Không hợp với ánh mặt trời? Hình như luyện đến mắt lé rồi?” Nói xong, lại huơ tay.
Chính Hiền lau mồ hôi, áo sơ mi cũng ướt đẫm.Anh ta cũng cúi đầu, lo lắng hỏi cô: “Chị dâu, có phải chị quá mệt mỏi không? Nghỉ ngơi, chơi cùng chúng tôi một lúc đi! Quân Dương rất lợi hại, tôi không đánh lại cậu ta, chị dâu, chị cùng nhóm với tôi, hai ta đấu một mình cậu ta. Chị nhìn đi, cậu ta dắt tôi chạy vòng vòng.”
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, sắc mặt Diệp Đình không thay đổi, xem văn kiện trong tay.
Giống như anh không nghe được gì.
Đại lão gia không lên tiếng… Cô vẫn nghiêm túc học tập. Lăng Vi lắc đầu, chỉ chỉ đồ thị trong laptop, nói: “Hai anh đi chơi đi, tôi có việc phải làm!”
Quân Dương bĩu môi: “Sao cô có thể học mãi như vậy? Quá mệt! Lúc đi học, không phải giáo viên đã nói phương pháp học tập hữu hiệu nhất là lao dật kết hợp, trương thỉ có độ! Chứ không phải học mãi học mãu, học đến đầu óc quay cuồng, hai mắt lờ mờ... Chị nhìn chị bây giờ đi, hai mắt vô thần, tròng mắt cũng sắp thành nhang muỗi rồi!”
(*) Nom na là tìm cách giảm áp lực.
Lăng Vi xoa huyệt Thái dương... Quả thực mệt mỏi, dây cung trong đầu cũng căng chặt, lúc này nhìn gì đều giống đồ thị K.
Thậm chí *** khó chịu, muốn nôn.
Quân Dương và Chính Hiền đứng một hồi, không dám nói gì thêm, đập bóng đi.
Vừa trở lại sân, lấy Đình lão đại đột nhiên đứng lên, anh nắm cổ tay Lăng Vi, kéo cô ra.
Lăng Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh đầy không kiên nhẫn nhìn cô, nói: “Nhìn tay chân nhỏ bé của em, vừa nhìn liền biết ít rèn luyện.” Nói xong, kép tay cô ra sân bóng.Lăng Vi bị anh kéo, còn không quên thuận tay khép laptop, trước khi khép lại, còn nhìn lướt qua màn hình.
Sắc mặt Diệp Đình hòa hoãn một ít, nắm chặt tay cô.
Mặc dù là mùa hè, nhưng Ng'n t cô lạnh băng. Có lẽ vì thể hàn, bất kể mùa đông hay mùa hè, tay chân đều lạnh cóng.
Anh nắm tay cô, cau mày.
Nhớ tới bác sĩ Từ nói cô bị lạnh, ảnh hưởng mang thai, mỗi lần đau bụng đều giống như có kiềm vặn.
Anh nhíu mày càng chặt hơn.
Không thể tiếp tục như vậy, phải điều chỉnh thật tốt cho cô.
Mỗi khi nghĩ tới dáng vẻ cô đau bụng như ૮ɦếƭ đi sống lại, tim anh liền níu lại rất đau, giống như có mười triệu cây kiềm dùng sức vặn.
Anh nắm tay cô, xoa xoa lòng bàn tay cô.
Lăng Vi cũng nắm chặt tay anh.
Tay anh ấm áp, đốt Ng'n t thon dài, lòng bàn tay có vết chai, lúc anh nắm tay cô, cảm giác vuốt ve đó đặc biệt khiến lòng người sợ hãi.
Lăng Vi đỏ mặt liếc nhìn anh một cái.
Anh nhéo tay cô giống như đang thưởng thức món đồ chơi vậy. Lăng Vi chỉ cảm thấy dòng nhiệt từ đầu Ng'n t truyền tới lòng bàn tay cô. Chỉ trong chốc lát cả bàn tay đều là hơi ấm từ tay anh.
Anh nắm tay cô đi trên bờ cát, đứng đối diện với Quân Dương và Chính Hiền.
“Haha…” Quân Dương mỉm cười: “Lão đại à… anh thủ hạ lưu tình nha…”
Diệp Đình vốn có tiếng xuống tay tàn nhẫn! Sở Minh Y lén lút nói với Lăng Vi: “Trước kia chúng tôi đặt biệt danh cho lão đại… tay pháo nặng.”
Có thể nghĩ được Diệp Đình lợi hại thế nào!
Tay pháo nặng... Lăng Vi nháy mắt...
Lăng Vi nén cười, nhìn biểu tình sợ hãi của Sở Minh Y, lại nhìn Diệp Đình kiêu ngạo hất cằm, nháy mắt có một loại bàng thượng thế vận hội Olympic quán quân cảm zác.
“Bắt đầu đi!” Quân Dương cầm bóng ném lên trời”…” bóng nện đi nhưng trúng lưới không bay sang nổi.
“Trượt tay, trượt tay...” Quân Dương vò đầu, nhảy nhót đi nhặt bóng.
Chính Hiền làm mặt quỷ phun trào: “Nhìn cậu bị dọa kìa...” Đối diện chính là Đình ca đó, ai mà không sợ chứ...Quân Dương nhặt bóng về muốn ném cho Diệp Đình, Diệp Đình ý bảo anh ta tiếp tục phát bóng, Quân Dương lại phát, bóng lại dính lưới không qua...
“Haha..”
Người xem náo nhiệt đều cười phì, ôi mẹ ơi... trình độ này...
Lăng Vi cười tít mắt nhìn anh ta: “Quân Dương, anh làm vậy chúng tôi không thích đâu…” Cô lắc đầu, không nên không nên.
Chính Hiền chống nạnh, bất mãn hỏi Quân Dương: “Cậu run tay cái gì chứ?”
Quân Dương thối mặt: “Đối diện cậu là Đình ca, cậu không run sao?...”
Lăng Vi nghĩ thầm, Diệp Đình thực sự khủng pố như vậy sao?
Diệp Đình không cho Quân Dương phát bóng nữa, anh nhặt bóng lên ước lượng trong tay “…” mạnh mẽ phát bóng qua “Oa!” Lăng Vi tán thưởng một tiếng: “Qúa uy lực mà! Quả thực vênh váo tận trời mà! Nhìn đường cong mà xem!”
Quân Dương cùng Chính Hiền nghe cô nói, nhất thời choáng váng... “Chị dâu có ý gì vậy? Điên quá... Miệng toàn nói phét...”
Quân Dương ngơ ngác nhìn Lăng Vi.
“Đón bóng…”
“Ui chao...” Hai người vừa phân tâm, quên đón bóng, mắt nhìn thấy bóng bay lại đây, Quân Dương bay lên đón lấy “…” bóng nện trên đầu anh ta.Lăng Vi che đầu... Nhìn mà thấy đau...
Quân Dương đau đến nỗi nói tục.
Lăng Vi không nhịn được cười nhạo bọn họ: “Còn chưa bắt đầu đánh đã như vậy… thực lực cách nhau quá xa… không được hai người liền ra đi, nhanh đổi cặp giỏi hơn đi.”
Quân Dương dậm chân: “Không phải đội tôi quá yếu... Mà là quân địch quá mạnh mẽ...”
“A Đình... anh có biết em tìm anh vất vả thế nào không?!” Đúng lúc này, âm thanh của một người đàn bà mảnh mai từ sau lưng truyền đến.
Lăng Vi vừa nghe chẳng hiểu sao mà nổi lên một tầng da gà.
Không cần quay đầu lại cũng biết người đàn bà kia là ai… Sở Minh Y, thấy ai phiền người đó tới, đáng ghét muốn ૮ɦếƭ.
Quân Dương và Chính Hiền nhìn Diệp Đình, gương mặt Diệp Đình không có biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt, như không nghe được gì, còn ý bảo Sở Minh Y phát bóng.
“A Đình, vì sao anh phải đối với em như vậy? Em gọi điện thoại anh cũng không nghe!” Trước khi Quân Dương phát bóng Sở Minh Y bước nhanh vọt lên, ánh mắt tràn đầy lửa giận, muốn duỗi tay kéo tay Diệp Đình lại bị Lăng Vi lập tức ngăn cản.
Lăng Vi lạnh mặt nhìn cô ta một cái: “Nói chuyện thì nói, động tay cái gì?”
Sở Minh Y ngừng lại một chút, thu hồi tay, điềm đạm đáng yêu nhìn Diệp Đình: “A Đình... anh thua mua MB còn chưa tính, vì sao còn phải ra tay với gia tộc của em?”
Không biết cô ta còn tưởng cô ta là tiểu thư nhà giàu, thật ra… nhà cô ta làm ăn không lớn, chỉ là một công ty nhỏ mà thôi.
Diệp Đình muốn xuống tay với cô ta quả thật đơn giản như *** một con kiến.
Diệp Đình mím môi, mặt lạnh căng lên, hiển nhiên không có kiên nhẫn.
Lăng Vi chắn đằng trước Diệp Đình, phất tay với Sở Minh Y như đuổi ruồi bọ vậy: “Vị tiểu thư này, trước khi cô chất vấn người khác vẫn nên kiểm điểm khuyết điểm của mình trước đi.”
Trong lòng còn có câu khó nghe hơn mà không nói ra thôi: “Nếu không phải cô cho hợp đồng kia bày ra ánh sáng thì Diệp Đình mới mặc kệ cô là chó hay mèo đấy.”
Sở Minh Y cắn răng trừng Lăng Vi, đột nhiên ánh mắt ngập nước nhìn Diệp Đình: “A Đình… anh muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho em? MB là Louis đưa cho em xử lý, anh đã thu mua còn chưa hết giận sao? Người nhà em lại không đắc tội anh, vì cái gì phải ra tay với bọn họ?”
Từ đầu đến cuối Diệp Đình vẫn mặt lạnh không nói gì, là anh làm anh thừa nhận, không phải anh làm thì anh mới lười giải thích.Lúc này Lăng Vi khoanh tay liếc cô ta cười lạnh: “Vị tiểu thư này, cô đừng đánh giá mình quá cao, ra tay với cô là vì cô không biết tốt xấu, chạm tới mấu chốt của người khác. Còn làm ăn nhà người khác, theo sự hiểu biết của tôi với chồng mình, anh ấy khinh thường làm chuyện thấp kém như vậy.”
Lăng Vi vừa nói xong liền cảm thấy bị Diệp Đình kéo tay, cô quay đầu lại liền thấy Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, trong mắt lấp lánh đầy tán thưởng. Lăng Vi dựa vào anh, nháy mắt Sở Minh Y hỏng mất.
Cô ta hít một hơi thật sâu, cưỡng chế mình phải bình tĩnh: “A Đình, dù không phải anh ra aty nhưng anh có thể giúp em không? Công ty của ông em sắp phá sản rồi, trước kia anh từng gặp ông ấy… anh nhẫn tâm nhìn ông ấy suy sụp sao”
Lăng Vi cảm thấy kỳ quái, cười lạnh nhìn Sở Minh Y: “Sở Minh Y, cô không cảm thấy mình rất buồn cười sao? Vị hôn phu của cô là tổng giám đốc công ty ô tô nổi danh toàn cầu, cô không đi cầu xin anh ta lại chạy tới chồng tôi làm gì?”
Sắc mặt Sở Minh Y tái mét giống như ăn quả cân, yết hầu ngạnh lại không nói nên lời.
Bên này ồn ào dẫn tới không ít người muốn xem náo nhiệt.
Sắc mặt Sở Minh Y khó coi cố gắng nhẫn nhịn, hơn nửa ngày mới nói: “A Đình, xem như lần cuối cùng em cầu xin anh, anh giúp ông em đi… trước kia anh làm gì với em, em đều không so đo với anh,”Lăng Vi trợn trắng mắt, giống như Diệp Đình nợ cô ta không bằng. Đương nhiên… thật sự nợ cũng không tính là gì, cô thật không hiểu, chỉ mím môi nhưng không nói gì.
Ánh mắt Diệp Đình lạnh lẽo, âm thanh lạnh lùng nói: “Bên kia có nhảy dù đấy, cô nhảy mười lần đi, ngược lại tôi còn có thể suy xét ý kiến của cô.”
Cái gì? Nhảy dù? Cô ta có bệnh sợ độ cao! Sắc mặt Sở Minh Y nháy mắt trắng bệch! Phảng phất máu trong người như bị ngưng đọng.
“Diệp Đình! Anh muốn mạng của em sao?! Anh có cần máu lạnh như vậy hay không!”
Diệp Đình cười lạnh: “Luôn mồm nói để ý ông mình như vậy… bảo cô trả giá một chút cũng không chịu, là cô máu lạnh hay tôi máu lạnh đây?Tôi chẳng phải là cha cô, dựa vào đâu mà giúp cô chứ?»
Trợ lực! cảm xúc mênh ௱ô**, Lăng Vi xoay người bổ nhào vào lòng anh, ôm anh cười ngọt ngào: “Ông xã, anh thật đẹp trai.”
Sở Minh Y như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, đi đường cũng lung lay… ánh mắt phiêu phiêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc