Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 51

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình phẫn nộ nắm cổ áo Hoa Thiếu Kiền, trong mắt đầy lệ khí.
“Chúng tôi ly hôn? Anh nghe từ đâu? Tòa án không công nhận, cục dân chứng không lập hồ sơ, đơn ly hôn còn chưa ký, anh nghe từ đâu?” Diệp Đình nheo mắt: “Hoa Thiếu Kiền, thích một người không sai nhưng nhìn trộm cuộc sống riêng tư của người khác thì thật làm người ta ghê tởm.”
Hoa Thiếu Kiền khó chịu nhìn anh, tàn nhẫn nói: “Nếu ký tên rồi còn sợ người khác không biết sao? Muốn người khác không biết trừ khi mình không làm, Diệp Đình, mời anh tôn trọng cô ấy cũng tôn trọng tôi. Lúc anh có được cô ấy không biết quý trọng, hiện tại chia tay rồi mới biết sốt ruột, hối hận sao?”
“Chuyện của chúng tôi còn cần anh tới quản sao? Tôi đối với cô ấy có tốt hay không cô ấy còn rõ ràng hơn anh đấy.”
“Diệp Đình, nếu đã ly hôn thì để cho cô ấy được tự do đi. Anh trói buộc cô ấy như vậy không phải là việc quân tử nên làm.”
Rốt cuộc Lăng Vi cũng thở bình thường trở lại đột nhiên bụng đau: “Ừmm...” cô ôm bụng, cắn răng nói: “Đừng ầm ĩ nữa, đau quá...”
Hai người đang ầm ĩ túi bụi giống như sét đánh đồng thời quay lại liền thấy Lăng Vi co người thành một đoàn.
Diệp Đình hoảng sợ đi lại gần cô, Hoa Thiếu Kiền bật đèn sáng hơn liền thấy Lăng Vi ngồi trên giường, cả người đang lung lay.Sắc mặt cô cực kì khó coi, khóe miệng nứt ra, phía dưới ga trải giường có vết máu.
“Tiểu Vi...” Diệp Đình như bị sét đánh: “Súc sinh kia làm tổn thương đến em sao?” Vừa rồi đèn yếu căn bản anh không phát hiện cô bị thương, anh tới đúng lúc, chân trước Jack bước chân vào biệt thự thì chân sau anh đã tới chẳng qua muốn dọn dẹp đám thuộc hạ bên ngoài nên trì hoãn chút thời gian. Anh không nghĩ tới cô lại bị thương căn bản không nghĩ tới phương diện khác.
Lúc này cả người Lăng Vi đổ mồ hôi, che bụng nằm trên giường.
Cả người đau mồ hôi lạnh chảy ròng.
Diệp Đình từ phẫn nộ biến thành nóng nảy, duỗi tay nắm tay cô, quần áo trên người cô ướt đẫm như vừa từ hầm băng đi ra. Diệp Đình gấp tới mức cầm ga giường bọc kĩ người cô.
Trong lòng đau xót.
Lăng Vi đau đớn phát run.
Lúc này Hoa Thiếu Kiền cũng vọt tới, Diệp Đình ngăn anh ta lại: “Đừng chạm vào cô ấy.”
“Diệp Đình, các người vừa ly hôn, anh cho rằng cô ấy còn muốn theo anh trở về sao?”“Cô ấy không trở về cùng tôi chẳng lẽ trở về với anh? Tốt xấu gì tôi cũng là chồng trước của cô ấy, anh là cái gì của cô ấy? Bạn cũng chẳng tính.” Diệp Đình cường ngạnh bế Lăng Vi lên, chạy như điên ra ngoài. Lăng Vi gắt gao ôm cổ áo anh, sắc mặt trắng bệch, đôi môi không ngừng run rẩy.
Diệp Đình ôm cô, đau lòng như muốn nứt ra, giọng điệu lại phá lệ dịu dàng: “Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì hết, ông xã mang em về nhà.”
Dưới chân Diệp Đình như cơn gió gấp tới mức hai mắt đỏ lên, anh nhìn thấy máu từ trên đù* cô chảy xuống...
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Sao lại đổ máu?” màu máu chói mặt như vậy, khóe mắt Diệp Đình như muốn nứt ra, sắc mặt trắng bệch, không biết cô bị thương ở đâu.
“Sao tay em lại lạnh như vậy?” Trên trán cô đều là mồ hôi, cả người đau mà phát run.
Diệp Đình như điên lao xuống lầu, chạy như bay vọt tới ô tô, hét với tài xế: “Mau lái xe.”
“Bác sĩ Từ, bác sĩ Từ...” xe vừa tiến vào biệt thự, Diệp Đình ôm cô xuống xe, bàn tay cô lạnh lẽo, bước chân Diệp Đình gấp gấp chạy như bay.
Lăng Vi lắc đầu, không biết nói gì đó, anh không nghe rõ chỉ lo chạy như điên.
Trong chốc lát bác sĩ Từ chạy tới khám bệnh cho cô.
Cả người Lăng Vi không có chỗ nào không đau, quần áo rách tung tóe, cả người đều là nước, chật vật làm cho người ta đau lòng. Diệp Đình gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, lần đầu tiên sợ hãi như vậy. Nói thật chính anh bị đuổi giết còn chưa khẩn trương như hiện tại đâu.
Lăng Vi vừa đau vừa quẫn bách, quả thật khó xử vô cùng nhưng cô biết tại sao lại như vậy.
Thực tế là khóe miệng cô bị thương... *** và sau lưng đã không đau nữa.
Vừa nãy Jack đánh cô đều đánh vào bụng.
Lúc này mới đau không chịu nổi.
Cô co người không ngừng run rẩy.
Vừa này cô ở trên xe muốn nói là dì cả tới nhưng Diệp Đình quá sốt ruột, căn bản không nghe thấy.
Bác sĩ Từ khám xong, biểu tình phức tạp không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
“Không có chuyện gì nghiêm trọng... Cái trán sưng lên, khóe miệng nứt ra, trên người có vết bầm tím, bôi c*** là đượ rồi... tôi cho người đun bát nước thuốc mang tới.”
“Cái gì? Cô ấy đau như vậy, ông chỉ cho nấu một bát thuốc mang tới?” Diệp Đình nhăn mày, ánh mắt sắc bén như có thể ***.
Anh đen mặt nhìn bác sĩ Từ, lạnh giọng chất vấn: “Ông còn không nhanh cầm máu, nấu thuốc làm cái rắm ấy.”“...” Bác sĩ Từ nghẹn họng, thật sự là... nói ra thì không phải Lăng Vi xấu hổ muốn chui vào kẽ đất hay sao?
Bác sĩ Từ nghẹn họng trân trối.
Hơn nửa ngày, mới khó xử ý bảo Diệp Đình ra ngoài rồi nói.
Hai người rời khỏi phòng, biểu tình bác sĩ Từ phức tạp: “Đừng gấp, hiện tại tình trạng của cô ấy là... cái đó... ấy, là con gái... là kỳ sinh lý của con gái, không phải như cậu tưởng tượng đâu.”
Diệp Đình sững người, bác sĩ Từ tiếp tục nói: “Tuy không phải bị thương chảy máu nhưng tình hình hiện tại của cô ấy không tốt, vốn thân thể hàn chứng, lúc này bị dội nước lạnh làm cho mạch máu co rút, cho nên bụng mới đau như vậy... hiện tại vấn đề này so với bị thương chảy máu còn nghiêm trọng hơn. Xử lý không tốt thì mang thai cũng thành vấn đề.” Bác sĩ Từ cau mày: “Chắc cô ấy bị đau bụng kinh lâu rồi, từ từ điều trị, nếu không buồng trứng dễ dàng bị hỗn loạn, càng dễ ảnh hưởng tới việc thụ thai.”
Diệp Đình bị chấn trụ.
Trong đầu như có gió lốc quật tới.
Kỳ sinh lý? Ảnh hưởng tới việc thụ thai?
Bụng đau như kìm cặp?
Diệp Đình cảm thấy máu trong người như chảy ngược... như bị kìm cặp.. đau lắm đó.
Anh đi vào phòng ngồi ghế bên cạnh Lăng Vi, ánh mắt đầy đau lòng và dịu dàng nhìn khuôn mặt cô, Ng'n t vuốt ve vết thương nơi khóe miệng của cô. Sắc mặt cô tái nhợt, không có chút huyết sắc, vết thương nơi khóe miệng đỏ tươi càng thêm chói mắt.Hai mắt cô khép hờ, hàng mi dài không ngừng run rẩy, ấn đường gắt gao nhíu chặt, hiển nhiên rất đau.
Anh nhíu mày nhỏ giọng hỏi: “Máu kia của em... là...?”
“...” Lăng Vi dùng khóe mắt liếc anh, cắn răng yếu ớt nói: “mỗi một tháng... con gái sẽ... có thứ tới thăm một lần.”
Vẻ mặt của anh... quả thật không có ngôn ngữ để hình dung.
Hơn nửa ngày mới lau trán đi vào toilet rửa mặt.
Lăng Vi đau bụng, không có tâm tình để ý đến anh.
Diệp Đình ra ngoài, cô không còn sức lực nói: ‘Em muốn về phòng...”
Cô thay quần áo sửa sang lại mình.
Diệp Đình duỗi tay muốn ôm cô, Lăng Vi né tránh.
Anh đen mặt, Lăng Vi gạt tay anh ta: “Sẽ làm bẩn quần áo của anh.”
Sắc mặt anh hòa hoãn một chút: “Bẩn thì giặt có gì chứ.” Anh kiên trì bế cô lên.
Cẩn thận ôm lấy như trân như bảo vậy.
Diệp Đình thận trọng ôm cô về phòng.
Cẩn thận đặt cô lên giường, xoay người vào phòng quần áo lấy đồ ngủ cho cô.
Chờ anh lấy quần áo ra, thấy Lăng Vi quấn khăn tắm, từ trong phòng tắm đi ra…
Anh cau mày: “Em đau như vậy, còn tắm nước lạnh? Đừng có chạy lung tung!” Nói xong, ôm ngang cô.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Lăng Vi chịu đựng đau đớn, lau khô người, mặc quần áo tử tế, anh cầm tới máy sấy tóc sấy cho cô. Ng'n t anh luồn vào trong tóc cô, giống như cây mây và dây leo bó chặt tim anh.
Ng'n t anh rất nhẹ nhàng, Lăng Vi có cảm giác hoảng hốt.
Vừa rồi có một nháy mắt, cô cho rằng cô sẽ ૮ɦếƭ. Nếu không phải Diệp Đình tới kịp, e là cô đã bị Jack P0'p ૮ɦếƭ rồi.
Xưa nay chưa từng sợ cái ૮ɦếƭ! Sợ đến mức một giây cũng không thể chờ đợi!
“Cổ cũng tím rồi!” Giọng Diệp Đình đột nhiên lạnh lẽo. Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy trong đôi mắt đen của anh tràn đầy đau lòng.
Anh nhìn chằm chằm cổ cô.
Vừa rồi Jack xuống tay mạnh, cổ cô bị siết ra vết tím.
Diệp Đình xoay người đi lấy thuốc mỡ.
Lúc trở lại, anh mở nắp thuốc, cong người, tỉ mỉ bôi cho cô.“Thuốc này rất hiệu nghiệm, hai ba ngày là có thể lành.”
Nói xong, ngước mắt nhìn cô.
Lăng Vi gật đầu, đột nhiên không biết nên đối mặt với anh thế nào.
Đơn ly dị cũng đã ký, còn tố với cô như vậy làm gì? Huống chi, bọn họ vốn kết hôn giả…
Lăng Vi giơ tay xoa cổ đau như kim châm.
Diệp Đình quấn một lọn tóc của cô lên, sấy tóc cho cô.
Trong lòng Lăng Vi ngũ vị tạp trần.
Sấy khô tóc, nằm xuống bên cạnh cô. Thật sự không muốn nhúc nhích.
Một lát sau, bên giường cô lõm xuống, Diệp Đình nằm cạnh cô, đưa tay ôm cô, hơi thở quen thuộc quanh quẩn bên cổ cô: “Có bị thương chỗ nào khác không?”
“Không có…” Lăng Vi thấp giọng đáp, khóe miệng hơi đau, nhưng không tính là gì. Cô ngước mắt nhìn anh, hỏi: “Sao anh lại tới?”
Kết thúc tiệc R*ợ*u, khi bọn họ ký đơn ly dị, không phải anh hận không thể *** cô sao?
Còn quản sống ૮ɦếƭ của cô làm gì?
Sắc mặt anh không tốt, hô hấp cũng trầm xuống. Anh lấy ra điện thoại vừa nhặt về, bỏ pin vào, ném qua cô.
“Em gặp nguy hiểm, người đầu tiên nghĩ tới lại không phải anh, mà là Hoa Thiếu Kiền?”Anh nói thế, Lăng Vi càng hồ đồ… Rốt cuộc là ai tiếp điện thoại của cô?
Cô cầm điện thoại, mở máy, mở lịch sử cuộc gọi.
Không sai… Sau khi cô mở máy, đúng là Hoa Thiếu Kiền gọi lại.
Chuyện gì? Vừa rồi Hoa Thiếu Kiền nói không tiếp điện thoại của cô… Không bắt máy?
Mà Hoa Thiếu Kiền vì nghe dưới lầu có tiếng động mới chạy xuống xem.
Diệp Đình cười giễu cợt: “Anh tắt tín hiệu điện thoại của anh ta, cả đời này em cũng không gọi điện thoại cho anh ta được.”
Lăng Vi nổi vạch đen: “Anh như vậy, thiết chút nữa hại ૮ɦếƭ em, biết không?”
Diệp Đình nhìn cô: “Sao anh lại hại ૮ɦếƭ em? Em gặp nguy hiểm, là ai tìm được em, cứu em trước tiên?”
“Sao anh tìm được em? Anh tìm GPS của em? Em mở máy thì anh có thể tìm ra phải không?”
“Hừ!” Diệp Đình kiêu ngạo bĩu môi: “Bố trí thấp kém như vậy giống phong cách của anh không? Cho dù điện thoại em nát bét, chỉ cần con chip còn đó, anh có thể xác định vị trí của em. Tắt máy có tác dụng gì?”
Lăng Vi không nói…
Nhất thời không biết nên khen anh hay là nên mắng anh.
Cô quá mệt mỏi, không muốn nói chuyện: “Em buồn ngủ.”
Quay đầu, chuẩn bị ngủ.
Diệp Đình cũng không nói gì thêm. Anh nằm bên cạnh cô. Bàn tay ấm áp vuốt lưng cô, cầm tay cô, phủ lên bụng cô.
Lăng Vi nhắm mắt, ngửi được mùi mồ hôi trên người anh, vừa rồi anh chạy rất gấp, nhất định bị dọa sợ…
Cô nhịn đau, cắn chặt răng.
Nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, trong lòng chua xót. Mắt ê ẩm phát đau.
Cô ủy khuất, một bụng khuất nhục!
Cả người như bỏng, đau buốt chua chua cay cay. Như lên cơn sốt, không có sức lực, da như kim đâm.
Anh ôm cô, nhận ra cô bất an và co rúm lại.
Anh nhỏm dậy, từ trên nhìn xuống cô, cảm nhận được cô run sợ. Dưới ánh trăng ௱ô** lung, thấy một giọt nước mắng từ từ trượt xuống trên gò má cô.
“Sao lại khóc?”
Tay anh vuốt ve khóe mắt cô, lau mồ hôi trên trán cô, anh kề sát cô, nhẹ giọng nói: “Anh sai rồi…”Lăng Vi giương mắt nhìn anh, chỉ thấy tròng mắt đen của anh nhìn cô chăm chú, mặt đầy chân thành.
Diệp Đình nắm bàn tay lạnh như băng của cô, vô cùng hối hận! Lòng đau như sắp nứt ra. Trước đó Lôi Tuấn đến tìm anh, nói Lăng Vi vì chuẩn bị lần biểu diễn vẽ cát này mà dùng hết tiền để dành của cô!
Vì gia tộc Luis không phối hợp, Lăng Vi tự bỏ tiền mua bộ dụng cụ này, còn cố ý năn nỉ hai anh em bọn họ mang bộ dụng cụ này từ trong nước tới đây.
Lúc cô tập luyện, còn cố ý chạy đi hỏi Lôi Tuấn, muốn bố trí kết cục thế nào. Khi ấy Lôi Tuấn không biết bọn họ có quan hệ này, đương nhiên nói: “Dĩ nhiên là bi kịch mới có thể làm người khác nhớ.”
Kết quả… Lôi Tuấn không nghĩ tới một câu nói của mình khiến hai người bọn họ cãi nhau đến rạn nứt!
Ruột gan Lôi Tuấn đều hối hận, thiếu chút nữa trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Đình, trên đường tìm Lăng Vi, anh ta hối hận vạn phần thẳng thắn với Diệp Đình: “Hôm trước cô ấy đột nhiên nói muốn đổi bài hát… Em nói, bài hát này rất dễ nghe, cô cũng luyện nhiều ngày, đổi sợ không kịp…”
Sắc mặt Diệp Đình tái xanh! Khó coi như nuốt cái cân!
Anh P0'p cổ Lôi Tuấn! Hận không thể một quyền đánh ૮ɦếƭ anh ta!
“Anh, em sai rồi, em không biết hai người còn có hợp đồng gì đó…”
Nếu không phải Lôi Tuấn ở trên xe, đã trực tiếp quỳ xuống dập đầu Diệp Đình.Diệp Đình phất tay, biểu thị rất đau đầu. Anh xoa huyệt Thái dương, hạ cửa kính xuống, gió đêm lạnh băng làm anh tỉnh táo không ít. Anh mở laptop, mở đi mở lại video vẽ cát mấy lần, trừ đoạn cuối hợp đồng bay xuống ra, tất cả chi tiết đầu, đều rất động lòng người…
Trên màn hình, cô và anh, thâm tình nhìn nhau… Chân thành… lại tốt đẹp…
Mười Ng'n t của Diệp Đình vùi sâu vào tóc đen, anh biết rõ, một thoáng kia, lòng anh cũng tan chảy…
Mà khi ấy, hợp đồng đột nhiên bay xuống, đánh tan tất cả tốt đẹp! Anh liền điên cuồng!
Anh chỉ muốn P0'p ૮ɦếƭ cô!
Khi biết cô rời khỏi biệt thự, lòng anh nát tan.
Đau đớn này… không cách nào hình dung.
Tựa như linh hồn bị người khác rút đi.
“Anh sai rồi…” Diệp Đình nhìn Lăng Vi, nhận sai lần nữa, giọng anh hơi run rẩy, điều này khiến Lăng Vi hoảng hốt, đột nhiên nhớ tới lần đầu anh xông vào nhà cô, anh khinh thường tất cả nói: “Tôi chưa bao giờ nói xin lỗi.”
Còn cô, hung hăng trừng anh: “Đó là vì anh chưa gặp tôi!”
Cô buồn cười, nhưng bụng rất đau… ngay cả sức lực để cười cũng không có. Mắt lại ê ẩm, muốn khóc. Cô hít mũi, đè nén chua xót. Cho tới bây giờ, cô cũng không hiểu rõ, anh bị cái gì K**h th**h mới có dáng vẻ muốn *** cô, lúc này… sao lại đi nói xin lỗi?
Cô nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh đang chống người, phủ trên người cô.
Đôi mắt tối đen nhìn mặt cô. Anh đưa tay vuốt mi tâm đang nhíu lại của cô: “Xấu xí ૮ɦếƭ được, không được cau mày.”
Lăng Vi tức giận nhắm mắt.
Cả người co quắp, đau đến run lẩy bẩy.
Anh cau chặt mày: “Đau bụng? Đau tới vậy?”
Lăng Vi lười động, lười mở mắt.
Lại nghe anh nói: “Ngồi dậy, uống thuốc giảm đau.”
Lăng Vi không nói lời nào, lắc đầu.
Cô không chịu ngồi dậy, nằm nghiêng người, co người như bánh quai chèo, trông cực kỳ không thoải mái.
Anh nằm xuống, kéo cô vào trong ***, bàn tay ấm áp rơi vào trên ay cô, cầm lấy, đắp lên bụng cô.
Lăng Vi vùi trong *** anh, chân lạnh cóng.
Anh đặt chân cô lên chân anh, làm ấm cho cô.Chỉ một lát sau, có người bưng chén thuốc tới.
“Ngồi dậy, uống thuốc.” Anh ôm cô dậy.
Thật khó ngửi… Mặt Lăng Vi nhăn lại như trái khổ qua.
“Mau uống đi, uống xong liền hết đau.” Anh ôm cô ngồi trên đù* anh, dỗ cô như dỗ trẻ con.
“Không muốn uống…” Lăng Vi lại trốn vào chăn.
“Không uống không được ngủ!” Anh cường thế kéo cô ra, dùng sức ôm cô vào trong ***.
Lăng Vi ngồi trên đù* anh, vùi vào *** anh, cảm nhận rõ ràng người anh nóng hổi.
Ngay cả hơi thở phả lên mặt cô cũng nóng.
Bụng Lăng Vi kêu ùng ục, cô đau đến gập cả người.
“Uống mau… Uống xong liền hết đau.” Anh nhìn cô, Lăng Vi cũng muốn uống thuốc, nhưng… vừa ngửi mùi thuốc này liền muốn ói!
Cô dùng sức đẩy cánh tay anh, cánh tay anh giống như làm bằng sắt, đẩy thế nào cũng bất động.
“Uống mau lên!” Diệp Đình cương quyết để chén thuốc bên mép cô, cho cô uống một hớp.
“Ừng ực…” Ọe… Miệng đầy mùi tanh…Cô chán ghét không ngừng toét miệng ói!
“Ọe ——” Căn bản không thể dùng chữ “Đắng” để hình dung, cô có thể chịu đắng!
Cái này, vị này…
Mẹ nó! Đây là thứ gì?!
“Thuốc đắng giả tật lợi cho bệnh, uống mau.” Diệp Đình nói bên tai cô, ép cô uống thêm một hớp.
“Ọe ——” Lăng Vi trợn trắng mắt, nếu không phải cô đau bụng không có sức lực, cô nhất định cầm dao chém ૮ɦếƭ anh!
“Khó uống vậy sao? Không đến nổi!” Sau đó, Diệp Đình trào phùng, làm tổn thương Lăng Vi tồi tệ: “Không phải uống thuốc thôi sao? Cũng không phải Tra t**! Tra t** cũng không tốn sức như em, anh hùng hảo hán người ta thấy ૮ɦếƭ không sờn! Em nhìn em đi, uống thuốc cũng vất vả như vậy, em bình thường can đảm đâu rồi? Dũng khí của em đâu? Sao đến thời khắc quan trọng còn dây dưa? Uống mau.”
“Anh lợi hại như vậy, anh thử đi!” Lăng Vi tức giận: “Nếu anh có thể uống ba hớp, em lập tức uống sạch!”
Diệp Đình mím môi, nhìn vào mắt cô, nói: “Anh cũng uống thay em, nhưng thuốc này… chữa kinh nguyệt phụ nữ, một đại lão gia như anh, uống xong sẽ thành phụ nữ.”
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh: “Có dễ dàng biến thành phụ nữ vậy sao? Dễ đổi như vậy, những người muốn đổi giới tính cũng không cần phải phẫu thuật!”
Vì để cho cô uống thuốc, Diệp Đình cắn răng, “ừng ực ừng ực…” Uống ba hớp.
Khốn kiếp… Cái thứ này…
Diệp Đình cố nén kích động muốn ói, cầm chén đẩy tới trước mặt cô, nhìn cô như không có gì.
“Có gì đâu? Rất bình thường nha! Mau uống đi!” Anh nhấp môi, mặt không biểu tình.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc