Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 45

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi đi ra khỏi phòng bệnh, Diệp Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Anh ta cầm đôi bàn tay nhỏ bé của cô, lăn qua lật lại nhìn nhìn, thật giống như đang tìm vết dao trên tay cô vậy.
Tìm nửa ngày, nhìn thấy mười ngón tay của cô bình an vô sự, không bị dao gọt trái cây cứa vào, lúc này sắc mặt của anh ta mới hòa hoãn lại. Nhưng trong giọng nói vẫn chứa bất mãn: “Sau này không cho em gọt táo cho người khác!”
“Ừm…” Trong đầu Lăng Vi nghĩ, không gọt táo, có thể gọt đồ khác? Trong lòng cô đang lấp liềm, liền nghe anh ta bổ sung: “Trái khác cũng không được! Dao kia sắc bén như vậy, nhỡ đâu cứa vào tay thì phải làm sao? Anh cũng không để em phải ***ng đến dao, anh ta dựa vào cái gì?”
“…” Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào ánh mắt anh ta… thì ra không phải là ghen, anh ta là… không muốn cho cô làm việc sao?Trong lòng Lăng Vi ấm áp, cô ôn nhu cười, nhẹ nhàng quay đến. Cô ôm lấy cánh tay anh ta, đầu gối lên bả vai, nhẹ nhàng nói một câu bên tai anh ta: “Được, anh nói như thế nào thì chính là như vậy…”
Cánh tay Diệp Đình cứng đờ.
Nhưng ngay sao đó, anh ta liền nắm tay cô.
Âm thanh của cô mềm mại như lông chim, ở trong *** anh ta có chút không yên phận.
Cô chủ động đến gần, giọng nói ỷ lại, âm thanh ôn nhu của cô, ánh mắt mê luyến của cô, khiến thân thể của anh ta trong nháy mắt C*ng c*ng lên.
Thái độ này của cô… là sao?
Diệp Đình đột nhiên nhiệt huyết sôi trào! Anh ta bước nhanh kéo cô đến bãi đậu xe, hôm nay anh ta lái một chiếc SUV bản hạn chế. Tạo hình rất bá đạo, phía trước trông giống như đầu con sư tử đang há to miệng vậy.
Đi đến trước cửa xe, cửa trước chưa mở, liền cấp bách kéo cô cửa sau, trực tiếp đẩy cô vàobên trong, anh ta cũng vào theo sao, ‘ầm’ một tiếng đóng cửa xe, gương mặt tuấn tú của anh ta ép đến gần, cường thế áp đảo cô. Anh ta qua loa nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, tìm được môi cô, dùng sức ***. Trong lòng Lăng Vi căng thẳng, cảm giác vô cùng rõ ràng, cử động của anh ta khiến xe rung lên! Nhưng là, bãi đậu xe có quá nhiều người, người đến người đi, cô sao có thể không biết xấu hổ làm việc đó chứ… ở nhà bật đèn cô còn thấy xấu hổ nữa là…
Diệp Đình hôn cô triền miên mà mạnh mẽ, phát hiện cô không tập trung, bất mãn dừng lại ở cằm cô nói: “Nghĩ gì vậy?”
Đôi tay nhỏ bé của Lăng Vi nắm lấy cổ áo anh ta, cười cười nói: “Em lo lắng xe quá nhỏ, không đủ cho anh chơi đùa.”
Diệp Đình *** lấy môi cô, tà khí cười một tiếng: “Nếu như em thật sự nghĩ cho anh, toàn bộ bãi đậu xe tùy tiện cho em lăn lộn.”
Lăng Vi vội vàng ngậm miệng, Diệp Đình ra sức chiếm tiện nghi. Cho đến khi miệng bị hôn đến tê dại, anh ta mới để cô hô hấp. Anh ta chiếm đủ tiện nghi rồi, trong lòng lại trở nên buồn bã. Không biết lúc nào cô mới có thể thực sự tiếp nhận anh ta… Anh ta thật sự có chút không muốn chờ, bởi vì thật sự chờ không kịp. Lăng Vi rõ ràng cảm giác được tay anh ta mạnh mẽ nắm lấy bắp đù* cô, cô cố ý cười với anh ta nói: “Anh lại kích động, còn có thể lái xe không?”
Diệp Đình đen mặt dùng sức P0'p một cái vào eo cô: “Nếu không em lái sao?”“…” Lăng Vi lần nữa bị P0'p trúng chỗ đau… đời này cô sợ nước, sợ xe, sợ tối…
Diệp Đình nhẫn nhịn, sau khi ổn định liền kéo cô xuống xe, sau đó để cô ngồi ở vị trí cạnh tài xế.
Lăng Vi nhìn chung quanh một vòng, kỳ quái nói: “Vậy mà không có phóng viên theo dõi chúng ta…”
Diệp Đình lên xe, đóng cửa kín, giúp cô cài chặt dây an toàn, anh ta nhàn nhạt hừ một tiếng: “Em bị dọa đến nghiện rồi sao? Người ta một ngày không dọa đến em, em liền thấy không quen!”
Lăng Vi giơ tay lên bấm vào người anh ta một cái: “Nói gì vậy chứ? Hai chúng ta không thể dùng ngôn ngữ bình thường của loài người trao đổi sao?” Diệp Đình cười một tiếng: “Dĩ nhiên là có thể, nếu như em nguyện ý, chúng ta liền có thể tiếp tục đi sâu vào trao đổi phương thức sinh sôi của loài người.”
Lăng Vi mím môi, trợn mắt nhìn anh ta một cái! Sau đó, liền che miệng cười một tiếng, kéo lại đề tài nói: “Cũng đúng, lần đó cũng là một bài học, ai còn dám đến vuốt râu hùm của Diệp đại tổng tài chứ…” Vừa nói, tay nhỏ bé của cô còn làm bộ vuốt vuốt trước gương mặt tuấn tú của anh ta…
Diệp Đình bắt lấy tay cô, mặt đầy tà khí nhìn cô chăm chú nói: “Nếu em quả thực muốn vuốt vuốt, anh có một chỗ có thể thỏa mãn em.”
“…” Lăng Vi phát ngốc.
Mẹ nó a! Diệp đại tổng tài, sao anh có thể đen tối thế chứ?
Tiếp theo, anh ta liền nắm tay cô, mò xuống dưới đai lưng của anh ta, Lăng Vi giống như bị thiêu đốt, khuôn mặt quẫn bách đỏ bừng! Anh ta đùa cợt cười một tiếng, sau đó dùng sức đặt bàn tay của cô trên cánh tay mình, sau đó vén ống tay áo lên… Diệp Đình đùa dai liếc cô nói: “Lại không thuần khiết phải không? Em nói xem, một cô gái trẻ, lại nghĩ linh tinh như vậy là sao?” Anh ta vừa nói vừa cười: “Em xem một chút, anh chính là muốn em vén tay áo lên cho anh, em lại ngượng thành như vậy. Suy nghĩ cũng thật xấu xa!”
Lăng Vi che mặt, thật muốn gào lên một tiếng với anh ta: “Lăn ngay đi cho lão tử!”
Lăng Vi rút tay về, nhấn mở nhạc, liền nghe giọng nữ trong đài vui vẻ hát: “Vén a a, Vén a a, vén rồi vén rồi siết, vén rồi lại vén… vén rồi vén… vén rồi vén rồi siết…”
Lăng Vi hận không thể đập đầu vào tường! Người nói xem, một âm hưởng mà lại có thể hát đến hợp tình huống như vậy, có từng nhận thức được cảm thụ của ‘Lôi Tuấn’ rồi sao?Rất nhanh liền đến cuối tuần.
Tiệc R*ợ*u ăn mừng được cử hành long trọng vào cuối tuần. Lăng Vi chính là nữ nhân vật chính, được nhà thiết kế Diệp Đình chọn cho bộ trang phục dạ tiệc lộng lẫy, cô mặc một chiếc váy dạ tiệc màu trắng, kiểu cách đơn giản, mặc vào đặc biệt tôn lên vóc dáng! Cao quý tao nhã, mà lại không mất đi vẻ phong tình. Tóc được Pu'i gọn gàng lịch sự, càng làm nổi bật gương mặt tinh xảo của cô.
Diệp Đình mặc một bộ âu phục cao cấp màu đen, đẹp trai khiến người khác nín thở! Lãnh khốc khiến người nhìn vào phát hoảng, Lăng Vi nhìn anh ta thật lâu không nỡ nháy mắt!
Anh ta đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, cùng nhau đi đến buổi dạ tiệc.
Trong dạ tiệc ăn mừng, Louis ném ra hai chương trìn*** ký.
Thứ nhất, chính là Lăng Vi được trao tặng giải thưởng ‘Ý tưởng tốt nhất’.
Người trong công ty rối rít đến chúc mừng, nhưng là, Judy rất tức tối bất bình! Cô ta vẫn cho rằng, thiết kế của Lăng Vi chỉ là lừa đảo!
Lăng Vi ăn gian, không ai quản được! Cô ta còn có thể được khen ngợi! Judy ghen tị và tức giận, bùng cháy khiến tròng mắt cô ta đỏ lên!
Ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, hận không thể dùng ánh mắt đốt ૮ɦếƭ cô! Nếu như Lăng Vi không phải ‘Diệp phu nhân’, nếu như Lăng Vi không phải ‘sư muội’ của Hoa Thiếu Kiền, cô ta căn bản không có được phần thưởng này.
Tuy nhiên, những người nảy sinh suy nghĩ cực đoan như Judy cũng chỉ là số ít, đại đa số mọi người đều tán thưởng Lăng Vi. Nhất là Tony, Brooke cùng với Hoắc Nhĩ của bộ phận thiết kế. Ba người này giống như kị sĩ của nữ vương vậy, vây quanh người Lăng Vi, thay cô chặn từng ly R*ợ*u đưa đến.
Lăng Vi thật muốn giơ ngón tay khen ngợi bọn họ! Đây chính là anh em a! Biết cô dị ứng với cồn a! R*ợ*u quá ba tuần, Tony có chút không chịu đựng nổi, anh ta điên rồ chạy đến chỗ Diệp Đình nói mấy câu, Diệp Đình mặt không thay đổi gật đầu một cái, Tony như gạt bỏ được gán***, anh ta vỗ *** môt cái, rồi chạy về phía phòng vệ sinh.
Lăng Vi có vẻ kinh ngạc, chẳng lẽ mấy người Tony giúp cô cản R*ợ*u… là ý của Diệp Đình?
Cô đang ngẩn người thì nghe thây tiếng thông báo… bắt đầu khen thưởng.
Lăng Vi được mời lên giữa sân khấu.
Lăng Vi khó chịu chính là, người đi lên tặng thưởng cho cô lại là… Sở Minh Y…
Sở Minh Y cao ngạo hất cằm, một thân váy đỏ ưu nhã đi đến trước mặt Lăng Vi, đưa cúp cho cô: “Chúc mừng cô, tiếp tục cố gắng nha! Laroe của chúng ta cần nhân tài như Diệp phu nhân.”Lăng Vi nhận lấy cúp, chân mày có chút nhíu lại.
Trong lòng Lăng Vi vô cùng khó chịu! Sở Minh Y, lại ngay trước mặt nhiều người như vậy nói câu ‘Laroe chúng ta cần nhân tài như Diệp phu nhân’! Cô ta là cố ý nói ra thân phận của cô! Thật giống như muốn toàn bộ công ty đều biết, Lăng Vi cô được khen thưởng này tất cả đều là nhờ vào Diệp Đình, mà không phải do cô tự cố gắng sáng tạo!
Sở Minh Y nhướng mày cười một tiếng: “Cô phải cố gắng hơn nha! Tôi coi trọng cô!” Nói xong, trên mặt cô ta hiện lên ý cười, dịu dàng cười với Lăng Vi, nhưng là, trong đáy mắt cô ta hiện ra một tia rét lạnh. Ánh mắt kia giống như muốn nói: ‘Hãy nhìn đi hãy nhìn đi, đây chính là điều khác biệt giữa những người phụ nữ, cô cố gắng nữ đi, xuất sắc nữa đi, còn không phải làm dưới chướng tôi sao?
Ánh mắt Sở Minh Y đầy coi thường trừng Lăng Vi một cái, dựa vào đàn ông mà leo lên, thật tiện!
Sở Minh Y cố ý cười dịu dàng, ôm Lăng Vi đầy ‘nhiệt tình, thật lòng’. Lúc này, Louis đi lên trên khán đài, đưa Sở Minh Y chậm rãi đi xuống.
Trên khán đài, một thân quần áo trắng muốt, thánh khiết như tiên tử, Lăng Vi đứng trước micorophone, cúi người chào mọi người phía dưới.
Tiếp theo, cô nhàn nhạt cười một tiếng nói: “Cảm ơn công ty đã trao tặng vinh dự lần này cho tôi, nhưng là… thiết kế này là thành quả mọi người cùng nhau cố gắng làm ra. Bởi vì, ý tưởng của tôi cũng là nhờ những đồng nghiệp mà có. Vì vậy, phần thưởng lần này, tôi muốn cùng mọi người chia sẻ.”
“Cái gì?” Những người đang nói chuyện phiếm, trêu đùa nhau, tất cả đều dừng lại câu chuyện, rối rít nhìn về phía khán đài.
Lăng Vi đứng trên khán đài dịu dàng cười. Cô mặc lễ phục trắng muốt, giống như một nữ thần cao quý, giống như thiên sứ thánh thiện vậy.
Nụ cười của cô đặc biệt chân thành!
“Cô ta nói gì?” có người kinh ngạc, có người nghi ngờ.Trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ khiếp sợ!
“Cô nói sẽ cùng chia sẻ tiền thưởng với mọi người sao?”
“Hả? Có phải cô ta phân chia tiền thưởng cho chúng ta không?”
“Cô ta điên rồi sao?”
“…”
Lúc này Louis, Henry, cao tầng của Laroe, tất cả mọi người… tất cả mọi người đều nhìn về phía Lăng Vi.
Trong đám người, có một người ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về phía cô! Đó chính là Hoa Thiếu Kiền! Ánh mắt anh ta lấp lánh nhìn chằm chằm Lăng Vi, ***g *** anh ta *** lên! Vết thương trên bụng vẫn chưa hoàn toàn khỏi, mang đến một chút đau đớn khiến người ta phát nghiện. Vết thương kia, giống như tay của Lăng Vi vậy, nắn P0'p quanh eo anh ta… khiến cho anh ta đau đớn, mà cũng khiến cho anh ta dễ chịu. Thậm chí trong nháy mắt anh ta còn có ý nghĩ… không muốn vết thương này lành lại…
Lăng Vi giống như một ánh hào quang đứng giữa khán đài. Cô điềm đạm đứng yên nơi đó mỉm cười, tiếng nói cười của thoải mái tựa như hương R*ợ*u.
Cô cười, giống như một con bọ cạp bò trên người anh ta… ***g *** Hoa Thiếu Kiền C*ng c*ng khó chịu, anh ta thật muốn ôm Lăng Vi vào thân thể mình, cưng chiều, yêu thương.
Nhưng là, trái tim của cô đã có chủ sở hữu!
Khiến cho anh ta càng khó chịu hơn chính là… đôi mắt trong suốt kia của Lăng Vi thỉnh thoảng lại nhìn về phía Diệp Đình… mà Diệp Đình đối với người ngoài mặc kệ không để ý đến, đôi tròng mắt đen từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào người cô. Tựa như chỉ cần dùng ánh mắt, liền có thể truyền được sức mạnh cho cô vậy.
Ánh mắt của Diệp Đình nhìn chăm chú vào Lăng Vi như muốn chiếm làm của riêng! Tựa như toàn thế giới cũng chỉ có hai người bọn họ.
Hoa Thiếu Kiền muốn tìm một khe hở để chui vào cũng không được.
Anh ta nhất thời cảm thấy chán nản, trong lòng chua xót.
Mỗi lần Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình, trong lòng anh ta như muốn nứt ra, khổ sở không ngừng dâng trào, giống như uống phải nước hoàng liên vậy.Vừa nghĩ đến cô là vợ của Diệp Đình, anh ta liền có cảm giác bị một gáo nước lạnh tạt vào mặt.
Trong nháy mắt cả người đều lạnh lẽo.
Anh ta đưa mắt nhìn về phía Diệp Đình, lại thấy Diệp Đình chỉ nhàn nhạt cười, dùng ánh mắt khích lệ Lăng Vi. Tựa như hành động vĩ đại này của Lăng Vi cũng không phải chuyện gì hiếm lạ, thật giống như cô vốn dĩ sáng chói như vậy, bị mọi người nhìn chăm chú là điều đương nhiên. Lại tựa như nói cho cô ‘Em nói rất hay, khiến tất cả mọi người đều rung động.”
Lúc này, Louis đi lên đài, nghiêm túc hỏi cô: “Quý cô Vi Vi xinh đẹp, ngài vừa mới nói, muốn chia tiền thưởng cho mọi người… có thể nói cụ thể ý tưởng của ngài không?”
Lăng Vi rất bình tĩnh nói: “Lần này dành được ‘ý tưởng tốt nhất’, tôi rất vinh hạnh. Laroe chúng ta 30 năm nay, lần đầu tiến hành ban thưởng cho nhà thiết kế. Đây chính là một khích lệ đối với nhà thiết kế của chúng ta, nếu như L-V2 được đưa ra thị trường, điều này bao trùm tất cả tâm huyết của mỗi nhà thiết kế chúng tôi. Vì vậy, tôi muốn cùng mọi người chia sẻ vinh dự này.”
Ngay sau đó, toàn bộ người trong tiệc mừng đều yên tĩnh đến quỷ dị!

Đột nhiên, có một người ‘ba ba ba’ vỗ tay, tiếp đó, tiếng vỗ tay ‘ba ba ba’ vang lên như thủy triều, mãnh liệt lạ thường!
Có người mặt đầy khiếp sợ, một bên vỗ tay, một bên không ngừng thấp giọng hỏi: “Vừa rồi tôi nghe nhầm sao? Cô ta vừa mới nói muốn chia tiền thưởng cho chúng ta sao?”
Có người lập tức khẽ hô lên: “Đúng vậy! Cô ấy nói… mối chia tiền thưởng cho chúng ta! Các người vừa rồi có nghe được không?”
Mọi người chung quanh đều đồng ý nói: “Đúng vậy! Nghe thấy! Cô ấy nói như vậy!”
Tiếng vỗ tay kéo dài ước chừng hai phút, Lăng Vi vui vẻ cười một tiếng, khom lưng chào mọi người. Sau đó, đơn giản tóm tắt ý tưởng thiết kế lần này.
Cô phát biểu vô cùng phong phú, trong ngắn ngủ hai phút, nhiều lần chọc cười mọi người.Ánh mắt mọi người chuyên chú nhìn về phía cô, tựa như trên người cô mang theo một ánh hào quang. Một bộ lễ phục thuần trắng đoan trang lại tao nhã, một cái nhăn mày một tiếng cười của cô cũng khiến người khác cảm thấy cao quý như nữ thần, lại thuần thiện giống như thiên sứ, vừa cao quý vừa đáng yêu lại vừa hàm súc. Ánh mắt của cô sáng ngời, trong suốt giống như một hồ nước… trong đó tràn đầy chân thành, mọi người có thể nghe ra trong lời nói vừa hài hước vừa chân thành của cô, cô thật sự nguyện ý chia sẻ vinh dự này cùng với mọi người.
“Vi Vi thật là quá tuyệt vời! Cho đến bây giờ tôi chưa bao giờ thấy qua một người hiền lành lương thiện như cô ấy…” Thái độ của tất cả mọi người đều thay đổi.
“Đúng nha, cô ấy thật tốt bụng, lại có đầu óc thông minh, thiết kế của cô ấy thật sự khiến tôi rung động! Tôi còn nhớ khi tôi nhìn thấy thiết kế của cô ấy, trái tim tôi run lên một cái! Thật giống như trong sách đã từng nói, chính là loại sức mạnh đập thẳng vào lòng người vậy!”
“Không sai! Cảm giác của tôi với cô giống nhau như đúc! Thiết kế của cô ấy quả thật rất tốt! Rất có cá tính, lại mang theo phong cách cùng với đặc thù của cô ấy, vừa nhìn thấy xe đó, liền có thể khiến người khác nghĩ đến cô ấy. Điều này thật sự là hiếm thấy.”
Trong nháy mắt buổi tiệc trở nên náo nhiệt.
Cơ hồ thái độ của tất cả mọi người đối với Lăng Vi đều thay đổi. Khinh bỉ vừa rồi đều biến thành thưởng thức.
Ghen tỵ vừa rồi đều biến thành tán dương.
Trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người, Lăng Vi nói chuyện vui vẻ.
Sở Minh Y vừa từ nhà vệ sinh trở về lập tức kinh hãi! Vừa rồi cô ta đã bỏ lỡ cái gì?
Tại sao không khí trong bữa tiệc đột nhiên biến đổi như vậy?
Bước chân cô ta đi đến đâu, đều nghe thấy mọi người đang khen ngợi Lăng Vi… chuyện gì đã xảy ra?
Sở Minh Y nắm nắm tay lại thành quả đấm, giận đến mức muốn nổi điên! Cô ta đảo mắt nhìn, thật là tức ૮ɦếƭ mà! Anh mắt cô ta âm ngoan nhìn về phía Lăng Vi.
Hừ… bây giờ cô thu mua lòng người! Tổn thất chính là tiền! Ánh mắt Sở Minh Y hung tợn nhìn cô ta, ánh mắt ngoan độc híp lại, đợi xem lát nữa có người bị bêu xấu!Ánh mắt Sở Minh Y rơi vào giày thủy tinh của Lăng Vi.
Cô nhìn về phía Judymột cái, Judy khẽ gật đầu với cô ta, cũng âm hiểm cười một tiếng.
Sở Minh Y yên lòng, chờ lát nữa khi Lăng Vi đi từ trên bậc thang xuống, Judy sẽ đưa chân ra chặn, khiến cô ta ngã như chó ăn phân! Sau đó, Judy giả bộ đỡ cô ta, thuận tiện dùng chiếc nhẫn vướng vào lễ phục của Lăng Vi, sau đó nhân cơ hội đã kéo đứt, khiến cô bị lộ!
A… không cần bây giờ cô giả bộ nữ thần giả bộ thiên sứ gì! Lát sẽ sẽ khiến cô trở thành đồ gái điếm! Trở thành trò cười cho mọi người!
Lăng Vi, tôi rất đồng tình với cô.
Sở Minh Y liếc nhìn Diệp Đình một cái, lúc này anh ta đang nói chuyện với mọi người, cũng không nhìn lên trên khán đài. Sở Minh Y cười thầm ‘rốt cuộc người phụ nữ này cũng không phải nhân vật quan trọng gì, nếu không A Đình không đến mức lười không muốn liếc mắt nhìn cô ta như vậy.”
Trong nháy mặt Sở Minh Y trở nên mạnh mẽ, một tờ hợp đồng hôn nhân, ngay cả hôn lễ cũng không được cử hành, giả bộ Diệp phu nhân cái gì chứ?
Rất nhanh, Lăng Vi kết thúc cảm nghĩ khi nhận được giải.
Khi cô kết thúc phát biểu, cả hội phòng lần nữa bùng nổ tiếng vỗ tay nhiệt liệt!
Giữa những tiếng vỗ tay, Lăng Vi đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi đến cạnh cô. Anh ta cao lớn anh tuấn, cô lãnh mà cao ngạo, tròng mắt đen nhánh sâu xa. Dưới ánh đèn thủy tinh, như phủ lên một vầng sáng trên người.
Diệp Đình khí tràng mạnh mẽ, anh tuấn tiêu sái. Anh ta mặc âu phục màu đen, khí chất trầm ổn.
Diệp Đình thân sĩ khom người, đưa tay ra với Lăng Vi: “Bảo bối đáng yêu của tôi, tối nay em thật mê người…”
Lăng Vi khẽ ừm một tiếng, nhưng tiếng tim lại ‘thình thịch’ nhảy loạn lên.Gương mặt xinh đẹp của cô đỏ như than đốt, nhẹ nhàng đưa tay ra khoác vào tay anh ta.
Anh ta nắm lấy tay cô, ôn nhu nhìn thẳng vào mặt cô.
Cúi người nhẹ hôn lên trán cô một cái, ánh mắt đầy yêu thương cười một tiếng, đi đến trước microphone nói: “Giá trị một người, không phải ở chỗ có bao nhiêu tài sản, mà nhìn người đó sáng lập được ra bao nhiêu tài sản. Nói chính xác hơn, giá trị một người, cũng không đơn thuần đánh giá qua một phương diện là tài sản. Một việc làm, một cương vị công tác là cơ sở để con người sinh tồn, cũng là để người đó thể hiện giá trị của mình, vì vậy, tất cả những người chuyên nghiệp, tận tụy vì công việc đều đáng giá được tôn trọng, một tràng vỗ tay cho Lăng Vi, cũng chính là tặng cho chính mình.”
Dưới đài, trong nháy mắt mọi người bùng nổ, tiếng ủng hộ vang lên, toàn bộ người trong bữa tiệc đều vỗ tay!
Diệp Đình gật đầu với mọi người, ung dung dắt Lăng Vi từ trên khán dài đi xuống.
Đèn pha vẫn luôn dõi theo hai người.
Sắc mặt Sở Minh Y vô cùng khó coi! Cô ta trợn mắn nhìn về phía Judy, tỏ ý cô ta không phải băn khoăn, nhanh chóng động thủ!
Thế nhưng Judy lại lùi về phía sau hai bước, cô ta vốn đứng đầu đám đông, bây giờ đã lùi vào trong đám đông rồi.
Cô ta vô cùng sợ Diệp Đình, đặc biệt là cặp mắt kia của anh ta. Tựa như ai dám đánh chủ ý lên người Lăng Vi, anh ta liền băm thây vạn đoạn người đó ra.
Judy liên tục lùi về phía sau.
Cho dù Diệp Đình không nhìn đến cô, cô cũng bị dọa đến sợ vỡ mật.
“Phế vật!”
Sở Minh Y tức muốn ૮ɦếƭ, kế hoạch cô ta bố trí làm Lăng Vi xấu mặt, lại bị hủy trong tay Diệp Đình.
Cô ta giận hai mắt đỏ ngầu. Đáng hận hơn chính là, Diệp Đình không chỉ lên khán đài dắt tay Lăng Vi, mà còn hôn lên trán cô ta… còn lên tiếng giúp cô ta tranh thủ sự ủng hộ của mọi người.
Sở Minh Y thật sự không dám tin những gì mình vừa nhìn thấy, đây là Diệp Đình sao? Không thể nào! Anh ta không thể làm ra chuyện như vậy!
Anh ta không phải không thích nổi tiếng sao? Anh ta không phải cho đến bây giờ đều không thích tham gia tiệc R*ợ*u sao? Anh ta cho đến bây giờ không phải chưa từng lên khán đài phát biểu sao? Anh ta không phải đặc biệt chán ghét thể hiện tình cảm *** ra bên ngoài sao?
Hôm nay, anh ta bị quỷ nhập à?
Tại sao?
Tại sao!!!
Tại sao? Tất cả những điều mình không thích, lại hoàn toàn bởi vì một người phụ nữ mà phá lệ sao?
Sở Minh Y cau mày thật chặt, Diệp Đình này căn bản không phải là Diệp Đình mà cô ta đã từng biết.Người đàn bà Lăng Vi đó, nhất định đã bỏ thuốc anh ta!
Lăng Vi từ trên khán đài đi xuống, không xảy ra chuyện gì bất ngờ…
Tiếp theo, Louis đi đến trước micorphone, ánh đèn chiếu lên trên người Louis.
Anh ta tuyên bố thông tin nặng ký thứ hai của tối nay!
Chính là Hoa Thiếu Kiền thăng chức!
Hoa Thiếu Kiền thăng chức – phó tổng giám đốc trụ sở chính Hoa Hạ! Cũng chính là người đứng thứ hai ở khu vực Hoa Hạ của Laroe.
Trụ sở chính Hoa Hạ? Anh ta bị điều về trụ sở chính Hoa Hạ sao?
Lăng Vi biết… đừng nhìn vào bề ngoài là lên chức, nhưng là… Hoa Thiếu Kiền đại khái bị bỏ qua. Phó tổng giám đốc…phía trên có tổng giám đốc áp chế, còn là từ trụ sở chính điều về, không có quyền nói chuyện…
Trước kia anh ta là tổng thanh tra sáng ý, ở trụ sở chính Laroe, đây là ngành được coi trọng nhất.
Mà bây giờ…
Lăng Vi nhíu mày. Hoa Thiếu Kiền, rốt cuộc bị cô làm liên lụy.
Lăng Vi muốn nói xin lỗi với anh ta, nhưng là, quan hệ của hai người lúc này vô cùng nhạy cảm, cũng không nên gây thêm phiền toái cho anh ta.
Trong chốc lát, Diệp Đình bị một đám người có chức vị vây quanh.
Lăng Vi liền nhân cơ hội này đi tìm Lý Bằng Phi.
Mặc dù đều là ở trụ sở chính Laroe, nhưng muốn gặp một người cũng không dễ dàng như vậy.
Lăng Vi không muốn lỗ mãng mà đi tìm anh ta.
Cô cảm thấy hẳn nên gặp anh ta trươc, rồi sau đó từ từ xem xét thái độ của Lý Bằng Phi. Nếu như nhân phẩm người này không tệ, cô sẽ hỏi cụ thể tỉ mỉ chuyện của cha mẹ.
Nếu không, cô không có cách nào đoán được lời của anh ta nói là thật hay là giả.
Lý Bằng Phi, hiện tại đang dảm nhiệm tổng giám đốc bộ phận sửa máy trụ sở chính Laroe. Lăng Vi đi đến bên cạnh bộ phận sửa máy.
Rất nhanh, Lăng Vi nói chuyện cùng một cô gái ở bộ phận sửa máy, cô gái này dường như đến từ Hoa Hạ, gọi là Vương Lâm, là một fan não tàn của Lý Bằng Phi. Cơ hồ mỗi câu nói đều như đang khen ngợi Lý Bằng Phi.
Đáng tiếc là, Lý Bằng Phi phải đi sát hạch các xưởng sửa chữa, vẫn luôn đi công tác ở bên ngoài, muốn gặp được anh ta, phỏng chừng phải chờ một tháng.Yến hội nhanh chóng đến hồi kết thúc, Henry cầm một ly R*ợ*u nho đến: “Chị dâu Vi Vi, chị không uống R*ợ*u, vậy biểu diễn một tiết mục thì được chứ? Chị chính là ngôi sao sáng nhất tối nay nha.”
Lăng Vi khiêu mi: “Biểu diễn tiết mục?”
Henry trêu chọc cười nói: “Ca hát, khiêu vũ, đàn một bài… tất cả đều có thể.”
Lăng Vi nhíu mày một cái, cô hát luôn chệch điệu, khiêu vũ thì không khác gì nhảy linh tinh.
Đánh đàn… tiểu học đã từng học qua dương cầm, đàn bài ‘hai con cọp’ thì còn có thể…
Cái gì cũng không được, cũng không thể đi lên tấu nói một bài được!
“Chị dâu Vi Vi?”
Lăng Vi không lên tiếng, có chút hoảng…
“Chị dâu Vi Vi?” Henry lại gọi cô một tiếng.
Lăng Vi suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu một cái: “Được, nhưng là, tôi có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì, chị nói đi.”
“Cậu tìm giấy và Pu't đến đây, tôi yêu cầu trong tay mỗi người ở hiện trường đều phải có một tờ giấy cùng một cây Pu't.”
“Ok, chuyện nhỏ.”
Đến khâu cuối cùng của yến hội, Lăng Vi đi lên giữa sân khấu. Cô cầm một cây Pu't, trên bảng viết ra một đề mục.
“Xê dịch hai cây diêm, lấy được số đếm lớn nhất là bao nhiêu?”
Vừa nói, cô vừa viết một số ở trên bảng – 6008.6008 – bốn con số này, là dùng những que diêm xếp thành.
Viết xong đề mục, lập tức có người khịt mũi coi thường: “Khinh chúng tôi là con nít sao? Lại ra loại đề mục này để lừa bịt chúng tôi?”
Sở Minh Y cũng khinh miệt cười một tiếng: “Cô ta là đang vũ nhục chỉ số thông minh của chúng ta!”
Phía dưới vang lên tiếng cười cợt, Henry ho khan hai tiếng: “Các người đừng tưởng rằng đây là một đề đơn giản, mong mọi người nghiêm túc trả lời.”
Bàn tán phía dưới dần dần biến mất.
Chỉ chốc lát sau, Sở Minh Y là người đầu tiên giơ giấy của mình lên, hất cằm nói: “9908”.
Đoàn người đều hướng tầm mắt về phía cô ta.
Tiếp theo, mấy cô gái khác cũng đều giơ giấy lên.
“Đúng! 9908”.
Lăng Vi lắc đầu: “Còn có thể lớn hơn!”
“Sao?” Mấy cô gái ở bộ văn án cau mày: “Không thể nào? Không thể nào lớn hơn được! Chín đã là con số lớn nhất rồi!”
Sắc mặt Sở Minh Y giống như vừa ăn phải phân vậy, cô ta trợn mắt hung hãn nhìn Lăng Vi một cái, cô ta cố ý muốn khiến cô khó chịu sao?
Lúc này, đột nhiên có người giơ lên: “19003, có phải số này?” Người này là giám đốc bộ công quan.
Cô gái bộ văn án bừng tỉnh hiểu ra, đúng vậy… năm con số không phải lớn hơn bốn con số sao?
Suy nghĩ của các cô vẫn còn giới hạn.
Chỉ nghĩ đến bốn con số, không nghĩ đến năm con số…
Lăng Vi vỗ tay tỏ ý khen ngợi giám đốc bộ công quan*, nhưng vẫn lắc đầu: “Còn câu trả lời khác?”
Lúc này, bộ tài vụ có người giơ lên câu trả lời: “6111108”.
Lúc này, tiếng vỗ tay vang lên.
Đáp án này, đem thay đổi vị trí 2 que diêm ở số 0 thứ nhất, bỏ đi que diêm nằm ngang ở số 0, cho dựng thành số 1, vì vậy xuất hiện 4 số 1, lần này, là bảy con số!
Bộ văn án và bộ công quan không nói được gì.
“Không hổ là phòng tài vụ… đối với các con số thật là nhạy cảm!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, Lăng Vi vẫn hỏi: “Có còn câu trả lời khác không?”
“A? Còn có câu trả lời khác nữa sao?” Ngay cả bộ tài vụ cũng nhíu mày: “Nghĩ không ra số đếm lớn hơn nữa, đây không phải đã là cực hạn rồi sao?”
Lúc này, Henry giơ bảng lên: “61108 mũ 11…”Trời ơi, còn có thể như vậy sao?
Tiếp theo, một nhà thiết kế bộ sáng ý lặng lẽ giơ giấy lên ‘6E88’- ở trong phép tính, muốn nói chính là 6 nhân 88 mũ 10.
“Anh ta là người của bộ sáng ý sao? Bộ não cũng thật lớn mà!”
“Bội phục! Bội phục! Không phục không được! Tôi không thể nghĩ được đến những điều này…”
Được hai người kia dẫn dắt, Louis cũng giơ giấy lên ‘6∧1108’ - ở trong phép tính, muốn nói 6 mũ 1108!
Tiếng vỗ tay dưới đài ngày càng nhiệt liệt hơn! Nhưng vẫn không có người đưa ra đáp án lớn hơn!
Lần này đầu óc cũng là được khai sáng quá lớn rồi!
Lăng Vi cười gật đầu: “Mọi người cho một tráng pháo tay nào!”
Cô vui vẻ vỗ tay.
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên giơ lên đáp án của mình – 900/0
Tất cả mọi người ở bữa tiệc đều kinh hãi! Cái này…. Đặc biệt… là vô cùng lớn – không có số nào lớn hơn được như vậy!
Được rồi, Diệp Đình, anh thắng!
Lăng Vi lấy lễ vật chuẩn bị từ sớm trao cho Diệp Đình, lễ vật là một bản vẽ cô đã vẽ xong từ lâu.
Trên giấy chỉ có một vòng tròn.
Lăng Vi nói: “Anh hy vọng cái gì thì hãy vẽ lên trên giấy, sau đó luôn nhìn vào mục tiêu này để cố gắng phấn đấu.”
Diệp Đình nhận lấy tờ giấy vẽ, trên đó vẽ mấy được… vậy mà anh ta lại vẽ quả dưa hấu!
“Ha ha ha….”
“Ha ha ha… ha ha ha… “ Từng trận cười vui vẻ từ dưới đài truyền đến.
Dưa hấu?
Vậy mà lại là dưa hấu!
Khuôn mặt của Lăng Vi lập tức hồng lên.
Anh ta vẫn nhớ… cô thích nhất là ăn dưa hấu.
Hai tháng, đảo mắt đã qua…
Lăng Vi ngồi trên máy bay tư nhân của Diệp Đình.
Bọn họ lần này phải tham gia cái đó… bữa tiệc gia đình mà Diệp Đình ‘hận thấu xương’.Lăng Vi không ngừng cổ động cho chính mình!
Bởi vì, bữa tiệc kia mới chính là chiến trường chân chính cô phải đối mặt! Cũng là mấu chốt khế ước kia với Diệp Đình. Bữa tiệc này kết thúc, cô và Diệp Đình phải đối mặt với quan hệ hôn nhân khế ước này…
“Nghỉ ngơi một lát đi, những ngày qua em cũng mệt mỏi rồi.” Diệp Đình khoác một tấm chăn mỏng lên đù* cô.
Lăng Vi gật đầu một cái, mấy ngày đến Laroe này, thật sự mất đi nửa cái mạng của cô mà.
Mỗi ngày đều không ngừng tăng ca để đuổi kịp tiến độ.
Thời gian ngủ, mỗi ngày đều không quá bốn giờ!
Người người đều cho rằng cô được lương cao, nhưng không ai biết cô đã bỏ ra bao nhiêu công sức.
Máy bay cất cánh, mục tiêu chính là một hải đảo bên kia bờ đại dương.
Lôi Tuấn và Lôi Đình cũng đi theo, hai người bọn họ đi đến buồng lái tìm cơ trưởng nói chuyện.
Máy bay dần dần bay lên không trung, Lăng Vi phấn khởi đặt tay lên cửa. Suy nghĩ một chút những gì hai tháng qua xảy ra, cô thật sự có chút kích động.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc