Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 42

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi nhìn anh một cái, sờ chốt mở cửa xe lại nghe âm thanh trầm thấp của Diệp Đình vang tới: “Việc này nhỏ thôi, anh sẽ xử lý.”
Lăng Vi quay đầu nhìn anh: “Em đã bao giờ nghi ngờ năng lực của anh chưa?”
Diệp Đình thâm sâu nhìn cô, bên trong ánh mắt của cô đầy tín nhiệm, Diệp Đình chỉ cảm thấy dòng nước ấm tuôn vào trong lòng, thật sự rất yêu bộ dạng lúc này của cô.
Đột nhiên Lăng Vi nâng má anh: “Vất vả cho anh rồi, kỵ sĩ của em.”
Diệp Đình chỉ cảm thấy máu trong người sôi trào hừng hực, ***g *** trướng len, ngay cả hơi thở cũng nóng bừng.
Ánh mắt của anh nóng bỏng thâm thúy, ánh mắt chăm chú nhìn cô như không nổ ra được. Cô như vậy thật khiến anh bị kích thích, so với lúc chọn đậu ở trong phòng ăn còn mãnh liệt gấp trăm lần.
Lăng Vi cầm túi xách vẫy tay với anh.Đột nhiên anh lại nắm lấy tay cô.
“Này... buông em ra, đây không phải là ở nhà đâu.” Lăng Vi muốn né tránh, hoang mang nói: “Anh quên ngày hôm qua ở phòng đọc sách rồi hả? Bên cạnh còn có không biết bao nhiêu camera đâu.”
Diệp Đình không thèm quan tâm ôm chầml ấy cô, giữ cô ngồi trên ghế ra sức hôn cô: “Đều lộ ra ngoài rồi, ai thích chụp thì chụp, em là bà xã quang minh chính đại của anh, có gì mà phải sợ chứ.” anh hôn cổ cô, lại cắn cắn vành tai cô.
Lăng Vi giữ chặt bờ vai anh: “Diệp Đình... dù có không sợ cũng không thể để bọn họ xem diễn như vậy... nếu anh kìm không được em cũng không phải không thể phối hợp nhưng mà em có thể tìm một chỗ vắng người không?”
Diệp Đình ngẩng đầu liền thấy một đám phóng viên vây quanh ở bên ngoài, sáng hôm nay sau khi lộ ra clip, tỉ lệ người xem tivi như hỏa tiễn cọ cọ bùng lên.
Đủ loại phóng viên đều phát điên chuẩn bị kiếm tư liệu để lên sóng.
Diệp Đình nheo mắt, buông cô ra: “Em vào công ty trước đi, anh đi xử lý đám người này.”
Đột nhiên Lăng Vi hôn anh một cái, bĩu môi ủy khuất nói: “Em không sợ bị lộ ra ngoài nhưng hình ảnh cùng chồng mình bị lộ ra ngoài thật sự rất khó chịu. Hơn nữa đám phóng viên này miệng thối, còn nói em với Hoa Thiếu Kiền hẹn hò, còn lén qua lại, ăn nói quá khó nghe.”
Diệp Đình xoa tóc cô, trái tim đập loạn nhịp.
Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Lăng Vi đi vào cửa lớn của Laroe.
Diệp Đình nhìn bóng lưng cô, cả lỗ tai đều là âm thanh của cô: “Cùng chồng mình thân thiết…”
Haha… tâm tình của anh tốt vô cùng.
Nâng ngón tay xoa xoa đôi môi bị cô cắn tê dại, nhóc con kia mỗi khi kích động đều cắn môi anh.
Ừ.. Thật ra thói quen này rất tốt, anh thích.
Diệp Đình bình phục ***g *** đang khô nóng phập phòng, đột nhiên anh muốn ***, nhóc con kia có khi đáng yêu, có khi hoang dã, lại đơn thuần như tờ giấy trắng.
Anh ấn một dãy dố: “Henry, 3% hạn ngạch tiêu thụ sáu tháng cuối năm không muốn có đúng không?”
“No… no… anh, em đáng điều tra, lập tức chộp con rùa đen kia tới gặp anh.”
Lăng Vi vừa tiền vào cửa lớn Laroe liền bị người nhận ra.
“Là cô ấy…”
“Thật sự không biết xấu hổ...”
“Vì thông qua bản thiết kế mà đi quyến rũ nam thần của chúng ta.”
“Cái đó thì tính là gì, cô ta không chỉ hẹn hò cùng Hoa Thần mà còn chơi trò mập mờ với Diệp tổng, cô không phát hiện VIB đưa tin sao? Hai người hôn môi hơn 10ph, ôi.. thật sự là cay mắt mà.
“Đúng thế, quá phóng đãng rồi, thật làm cho người ta ghê tởm.”Ba người đàn bà tóc vàng không hề e dè chỉ trỏ trước mặt Lăng Vi, giọng nói đầy trào phúng và khinh thường, không hề che dấu.
Có lẽ nghĩ Lăng Vi không hiểu tiếng anh hoặc là từ đầu không để cô vào mắt.
“Cô ta có thể tiến vào Laroe nói không chừng là dựa vào thủ đoạn, người ta xinh đẹp, bán chút sắc là được.”
“Đúng đó.”
“Hừ… tôi đã nói với các cô rồi mà, đàn bà như cô ta tôi thấy nhiều rồi, ngoại trừ gian díu với đàn ông thì chẳng có khả năng gì.”
Đột nhiên Lăng Vi đứng lại nhìn thẳng người đàn bà mặc váy đỏ.
Người đàn bà này là Judy, là nhà thiết kế bộ phận thứ hai.
Bộ dạng Judy rất khó coi, ăn mặc cực kì hở hang.
Lăng Vi đi về phía cô ta, nhìn chằm hằm hai chiếc răng hô và làn da tàn nhan, cười lạnh: “Là răng quá hô nên không che được *** sao? Ăn nói luyên thuyên khắp nơi, cô thì có bao nhiêu bản lĩnh chứ?”
“Cô nói ai hả?”
“Nói cô đó.” Lăng Vi trừng mắt: “Nhìn bộ dạng ăn mặc của cô hận không hể phơi cái *** ra cho người ta xem, chính mình muốn bán sắc còn nói người khác.”
“Cô…”
“Cô cái gì mà cô.” Lăng Vi hất cằm, dùng ánh mắt khinh miệt trào phúng nhìn Judy: “Chỉ sợ có vài người muốn bán sắc nhưng ông chủ người ta không thèm nhìn.”
Hai người đàn bà bên cạnh bật cười.
Judy tức giận cả người đỏ bừng, cô ta hung hăng trừng hai người đàn bà bên cạnh, hai người kia liền xám mặt đùn đẩy cô ta rời đi.
Lăng Vi liền hiểu nhất định Judy này bán thân, hơn nữa còn bị cự tuyệt. Nói không chừng là Hoa Thiếu Kiền cho nên vừa nãy lúc Judy nói cô quyến rũ Hoa Thiếu Kiền thì giọng điệu đó…
Lăng Vi cảm thấy buồn cười.
Không nghĩ tới cô chỉ tùy tiện nói mà trúng nhược điểm của cô ta.
“Cô chờ đó cho tôi.” Ngón tay Judy chỉ vào mũi Lăng Vi.
“Chờ làm gì? Có thù oán muốn báo thì phải có năng lực mới được. Tới đây, tôi chờ cô đó.” Lăng Vi khoanh tay lườm cô ta, bày ra vẻ ‘cô cho bà sợ cô sao?”
Judy hung hăng trừng cô.
Lăng Vi không khách khí trừng lại: “Trừng cái gì mà trừng? Lại trừng nữa mắt cũng lồi ra đó. Tôi không kỳ thị người xấu nhưng chọc tới tôi, tôi cũng không phải dễ dãi gì đâu.”
Judy hung hăng cắn răng: “Hừ, đừng có đắc ý, sớm muộn gì cũng khiến cho cô cút đi.” Nói xong dẫm lên đôi giày cao gót cộc cộc rời đi.“Xí…” Lăng Vi cất bước đi vào tòa cao ốc.
Cho rằng cô lạ nước lạ cái thì có thể tùy tiện bắt nạt hả? Cô kí hợp đồng ba năm với công ty, không vi phạm lỗi lớn thì công ty không thể rang xào được cô.
Judy nói vậy quả thật làm cho người ta cười rụng răng.
Lăng Vi ngẩng đầu cất bước đi vào phòng thiết kế số 1.
“Vivi công chúa - - em tới rồi!” Tony đột nhiên nhảy tới trước mặt cô, ôm chặt lấy cô.
“Vivi công chúa, em quá nhẹ!” Sau đó Đại Hồ Tử Brooke cùng Hall gầy gò vây cô ở giữa.
Lăng Vi hoảng sợ còn chưa biết có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên bị Tony tóm vai ra sức lung lau: “Vi Vi, mau tới đây, em còn không biết sao? Bản thiết kế của em được thông qua rồi. Thông qua rồi. Em sẽ trở thành phú bà có vui không hả?”
Lăng Vi sửng sốt, sau đó liền nghe thấy Tony hét lớn: “Vi Vi, em thật lợi hại, chỉ một buổi tối đã giữ được tất cả thiết kế của chúng ta.”
“Ô…ô, ô… nửa năm tiền thưởng của tôi, may nhờ có em.”
“Vi Vi, em thật giỏi.”
“Vi Vi, em đúng là thiên sứ trời cao phái tới.”
“Sai rồi, Vi Vi, em là nữ thần của chúng tôi.”
“Đúng thế, là nữ thần.”
Brooke và Hall như máy bay ném bom, âm thanh lớn tới mức lỗ tai của Lăng Vi như muốn điếc.
“Vi Vi, tiểu công chúa của tôi… em xem…” Brooke giành công chỉ ra ngoài cửa sổ…
“Em nhìn… đây là cây phát tài chúng tôi vừa mua. Nghe nói người Hoa các em thích nhất cây này. Sau này chúng tôi tuyệt đối không *** trong văn phòng, em tới giám sát chúng tôi.”
Lúc này Lăng Vi mới phát hiện không khí trong văn phòng cực kì tươi mát, hơn nữa bên cạnh bàn làm việc của cô còn có một chậu cây xanh.
“Buổi tối cùng nhau ăn mừng!” Tony ôm bả vai cô như ôm chị em gái vậy.
Lúc này, Rose đột nhiên nói: “Hoa tổng muốn gặp cô, cô chuẩn bị một chút qua cùng tôi.”“Được, bây giờ tôi đi ngay.” Lăng Vi vội vàng buông túi đi theo Rose ra khỏi phòng làm việc.
Trong thang máy, Rose hắng giọng một cái, nói: “Vi Vi, có chuyện này nhất định phải nói rõ ràng với cô trước.”
“...” Lăng Vi mơ hồ cảm giác được vẻ địch ý.
Lăng Vi nghiêng đầu lẳng lặng nhìn Rose.
Chiều cao của Rose không khác Vi Vi là bao, da trắng, chỉ là khóe mắt đều là nếp nhăn, không hề giống mới 30 tuổi.
Rose đẩy gọng kính lên: “Bản thảo lần này mặc dù là cô thiết kế… nhưng mà toàn bộ phương án đều là tổ chúng ta cùng nhau thực hiện, chuyện cô nên làm là phối hợp công việc với tôi, tôi sẽ báo cáo lên trên, hơn nữa nói rõ toàn bộ ý tưởng thiết kế đều do tôi nói có biết chưa?”
Lăng Vi nhướn mày Rose đòi độc chiếm công lao, khó trách cấp trên cho cô nghỉ ngơi nửa ngày.
Lăng Vi thật muốn nói cô ta mặt dày…
Rose hất cằm nhìn cô: “Nếu cô đủ thông minh thì không cần nói linh tinh.”
Lăng Vi hiểu ý này của cô ta, đây là cơ hội trời ban cho cô, nếu cô còn muốn lăn lộn ở Laroe thì phải khuất nhục dưới uy quyền của nữ ma đầu này.
Lăng Vi cười nhạt, ngày hôm qua cô còn cảm thấy Rose không tệ…
Đột nhiên cảm thấy cái tên sáng nay Diệp Đình cho cô ta thật thích hợp ‘thịt bằm’…A haha…
Đến trước cửa phòng làm việc của Hoa tổng, ánh mắt ‘thịt bằm’ sắc bén nhìn cô.
Phòng làm việc của Hoa Thiếu Kiền tương đối lớn, trợ lý rót cho hai người hai ly cà phê sau đó xoay người ra ngoài. Hoa Thiếu Kiền nhìn chằm chằm Rose: “Cực khổ cho mọi người rồi.”
Rose hớn hở nói: “Anhquá khách khí, đây là việc chúng ta phải làm. Trách nhiệm của chúng ta chính là để cho công ty hài lòng.”
Hoa Thiếu Kiền không có biểu tình gì, cầm một phần văn kiện màu đen đặt lên bàn: “Đây là kế hoạch tháng sau, cô lấy về đi.”
Rose ngẩn ra, cứ trở về như vậy?
Cô ta còn muốn nói gì đó nhưng Hoa Thiếu Kiền đã cúi đầu xuống tiếp tục xem văn kiện, Cô ta chỉ có thể chào tạm biệt. Cô ta bước hai bước, tiến lên nhận lấy văn kiện, nói: “Hoa tổng, không quấy rầy anh công tác, chúng tôi đi về trước.”
Hoa Thiếu Kiền chẳng thèm ngước mắt, lãnh đạm nói: “Cô đi ra ngoài, cô ấy ở lại.”
Rose run tay, nắm văn kiện xoay người đi ra ngoài.
Trước khi rời đi còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lăng Vi.
Lăng Vi vẫn mỉm cười tự nhiên.
Sau khi Rose đi ra ngoài, Hoa Thiếu Kiền dừng động tác ký tên, ngẩng đầu lên nhìn cô.
Anh ta nhìn chằm chằm Lăng Vi một lúc lâu mới nói: “Làm không tệ, tôi giúp em xin chuyển thành nhân viên chính thức, cấp trên đang phê duyệt, chừng 1 tuần là có thông báo.”
Lăng Vi kinh ngạc: “Nhân viên chính thức? Nhanh như vậy sao?”
“Ừ, thiết kế lần này, hội đồng quản trị nhất trí thông qua, không có phiếu bác bỏ.”
Lăng Vi kỳ quái, mới vừa rồi “Thịt bằm” không phải đoạt công lao của cô sao? Lăng Vi nghe không hiểu ý của Hoa Thiếu Kiền…
Hoa Thiếu Kiền giống như hiểu suy nghĩ của cô, giải thích: “Sáng nay truyền ra hai bản thiết kế, đúng là truyền từ bộ phận thiết kế... Nhưng người gửi là… Diệp Đình… khụ khụ…Cổ đông gửi thư tới… có người tiếp nhận chuyện này cho nên công lao của em không ai ςướק được, báo cáo của rose bị đẩy về, khấu trừ một tháng tiền lương của cô ta.”
Lăng Vi bừng tỉnh hiểu ra...
Vậy nếu là đổi người khác thì sao?Diệp Đình là cổ đông cho nên có người chuyên thụ lý, nếu như không phải là anh gửi đi, khổ cực liền uổng phí hay sao?
Hoa Thiếu Kiền không quấn quít chuyện này, cầm hai bản thiết kế nói: “Công ty hài lòng với bản thiết kế này.”
Anh ta đưa bản vẽ mà Diệp Đình sửa cho cô.
Sau đó lại nói “Kiểu xe này được thiết kế khá truyền cảm, cá tính nổi bật, vừa có thể tiếp nhận, cực kì thích hợp đại chúng, rất nhanh thôi em có thể nhìn thấy chiếc xe hơi mà mình thiết kế chạy ngoài phố, cảm thấy thế nào, có kích động không?”
Lăng Vi cười nụ cười công thức hóa.
Hoa Thiếu Kiền cũng cười một chút, ý vị thâm trường nói: “Nhưng tôi càng thích bản vẽ này, cá tính vô cùng, mủi nhọn lộ ra! Rất có phong cách thiết kế của em. Cho nên, tôi quyết định làm thành bản hạn chế cho ra sản xuất, tên dự tính là——L-V1.”
“Bản hạn chế?” Trái tim Lăng Vi nhảy vọt lên.
“Đúng vậy, bản hạn chế. L-V1, đại biểu cho tác phẩm đầu tiên của Lăng Vi em. Hơn nữa đáng vui là, L-V1, đã dự bán ra hai chiếc.”
“Dự bán ra hai chiếc?”
Hoa Thiếu Kiền gật đầu: “Diệp Đình một chiếc, tôi một chiếc.”
“...” Lăng Vi che trán, thì ra là quan hệ...
Tiếp đến, Hoa Thiếu Kiền lại ném cho cô lựu đạn: “Hai tác phẩm này đều là của em, cho nên, lượng tiêu thụ xe liên quan tới thu nhập của em.”
“Thu nhập của tôi sao?” Lăng Vi mở to hai mắt.
Hoa Thiếu Kiền nhìn cô, đôi mắt cô trong sáng, gương mặt ửng hồng đẹp không thể tả. Trái tim anh ta không nhịn được lại đập rộn ràng.
Đầu óc trống rỗng, ngay cả mình muốn nói gì cũng không nhớ, trong mắt anh ta chỉ có cô, tất cả đều là cô.
Nụ cười điềm đạm của cô, ánh mắt sáng ngời của cô, vẻ mặt chờ mong của cô.
Khiến cho lòng anh nao nao.
Hoa Thiếu Kiền cưỡng chế mình tĩnh táo nhưng âm thanh vẫn có chút hưng phấn: “Đúng vậy, trước khi em tới thì Laroe vừa tổ chức ngày thành lập 30 năm, có thưởng thiết kế, nói cách khác… hoạt động lần này ai có thể làm ra thiết kế hoàn hào thì người đó được chọn là nhà thiết kế có giá trị nhất năm. Hơn nữa còn được 1% tổng mức tiêu thụ.”
Lăng Vi ngất ngây, 1% tổng mức tiêu thụ…
Đây là khái niệm gì?
Hoa Thiếu Kiền cười một chút: “Muốn biết là khái niệm gì sao?”
Lăng Vi gật đầu một cái.Hoa Thiếu Kiền cười cong mắt, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Nói đơn giản một chút... L-V1 bán được 230 triệu thì mỗi một chiếc bán ra em sẽ được 2 vạn 3.000 tệ, dự trù bán được 10 chiếc thì em sẽ nhận được thù lao 23 vạn.”
“Còn có...” Nụ cười của anh ta rực rõ: “L-V2, đây là khoản đại chúng, dự trù bán 21 vạn, cho nên mỗi một chiếc bán ra em sẽ được 2.100 tệ. Xem ra em chưa hiểu? Nhưng khi có lượng tiêu thụ chân chính thì em cũng biết khoản tiền này nhiều đến bao nhiêu.”
Lăng Vi khiếp sợ phát ngốc.
Hoa Thiếu Kiền nháy mắt trái với cô: “Từ trước tới nay, tất cả các kiểu xe đại chúng của Laroe còn chưa có bản nào bán ít hơn 100 ngàn chiếc.”
Lăng Vi gần như hít thở không thông! Đầu óc cô thiếu dưỡng khí, bẻ đầu ngón tay: “Một trăm ngàn chiếc, nhân với 2.100 tệ... Là bao nhiêu tiền?”
Tính nửa ngày, con số trong đầu hù dọa ૮ɦếƭ cô rồi.
Hoa Thiếu Kiền nhẹ nhàng nói: “2.100.000.000 tệ (2 tỷ 1 triệu tệ nha). Em rất may mắn, ba mươi năm qua, đây là lần duy nhất Laroe tổ chức trao thưởng lớn như vậy liền bị em ***ng phải. Em đúng là hồng vận rơi trúng đầu.”
Đúng vậy! Vận may của cô không phải ít bình thường!
Lăng Vi kinh ngạc che miệng lại... 2 tỷ 1 triệu?! Laroe bị ngu sao? Vậy mà cầm ra bao nhiêu tiền thưởng như vậy thưởng cho nhân viên!
Mấy con số này, cô nghĩ cũng không dám nghĩ! Trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng thiết kế này bán nhiều hơn một chút! Tốt nhất vượt qua một trăm ngàn chiếc!
“Ngạc nhiên mừng rỡ sao?” Hoa Thiếu Kiền dịu dàng mỉm cười nhìn cô.
Lăng Vi ra sức gật đầu, thật là… quá ngạc nhiên, bất ngờ.
Thật quá ngạc nhiên.
Khó trách vừa nãy đám người Tony còn nói cô sắp phát tài rồi.
Khó trách ‘thịt băm’ muốn nuốt phần vinh dự này một mình…
Thì ra là liên quan tới số tiền lớn như vậy.
Đây mới là ngày làm việc thứ hai của cô. Cô là một nhà thiết kế thực tập nhỏ nhỏ không có kinh nghiệm, có thể được khẳng định như vậy.
Cô kích động đến nỗi đầu ngón tay phát run.
Nhưng vẫn không quên sự khẳng định này suýt chút nữa bị người ta ςướק mất.
Nếu như cô không có quan hệ với Diệp Đình, khoản tiền này căn bản không đến được tay cô!
Số tiền này, sẽ bị “Thịt bằm” chiếm đoạt!
Khó trách “Thịt bằm” muốn ςướק công lao của cô... Con người đều có vụng vọng riêng, bao nhiêu tiền như thế đặt trước mặt, cô ta không thể nào không động tâm.Hoa Thiếu Kiền cười cười hỏi cô: “Trước kia không ai nói với em sao? Tôi cho là Rose đã nói qua với em.”
Lăng Vi cười lắc đầu.
Rose muốn nuốt tiền của cô làm sao có thể nói chuyện này với cô.
“Chúc mừng em.” Anh ta đứng lên, đi khỏi bàn làm việc duỗi tay với cô: “Cuối tuần có dạ tiệc ăn mừng, đặc biệt mời em tham gia.”
Lăng Vi đứng lên bắt tay với anh ta: “Được, gặp lại ở đó.” Đột nhiên Hoa Thiếu Kiền lại gần cô, âm thanh ôn hòa: “Tối nay… có thể mời em ăn cơm hay không?”
“Hả?” Lăng Vi sửng sốt liền nghe anh ta nói: “Di động của tôi vẫn còn ở chỗ em… không bằng tan làm em cầm tới cho tôi?”
Anh ta nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sáng ngời, đầy dịu dàng, đầy chờ mong.
Lăng Vi bình phục hơi thở, muốn nói được lại đột nhiên nói: “Tôi muốn hỏi chồng tôi một chút... Vốn là anh ấy hẹn tôi ăn cơm tối.”
“...” Hoa Thiếu Kiền sững lại. Chồng... Anh ta lại quên mất!
Anh ta lại quên… cô và Diệp Đình đã kết hôn rồi.
Đôi mắt sáng ngời của anh ta ảm đạm.
Vẻ mặt cơ đơn làm cho người ta không đành lòng nhìn…
Nhưng mà Lăng Vi vẫn không mềm lòng.
Cô là vợ của Diệp Đình, nói thật… công khai cùng người đàn ông khác ăn cơm là không tôn trọng với Diệp Đình. Hơn nữa…hiện tại cô muốn chia sẻ sự vui sướng này với Diệp Đình.
Lăng Vi áy náy cười nói: “Thật xin lỗi… có cơ hội lại đi. Một lát nữa tôi mang điện thoại tới, đúng rồi, ngày hôm qua anh chụp hình giúp tôi còn chưa xem đã bị xóa mất rồi.”
Hoa Thiếu Kiền chán nản gật đầu: “Tôi cũng đoán được, nếu em nhìn ảnh nhất định sẽ không có gan thiết kế như vậy. Sao đột nhiên em lại thay đổi chủ ý? Nhưng tấm hình kia không có ích gì với em sao?”
Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu: “Vì không muốn liên lụy với anh cũng vì… không muốn cùng anh có quá nhiều dây mơ rễ má…”
Cô cười một tiếng, cúi đầu không nói gì.
Hoa Thiếu Kiền cứ đứng như vậy nhìn cô chằm chằm.Lăng Vi hít một hơi thật sâu sau đó ngước mắt nhìn anh ta: “Tôi về trước đây, di động của anh tôi sẽ mang trả lại ngay.”
“Không cần phải đi lại nhiều, tôi cho trợ lý qua lấy. Sắp phải họp rồi, em về chuẩn bị một chút đi.” Hoa Thiếu Kiền cố làm vẻ cười một tiếng, Lăng Vi nhìn anh ta, anh ta vẫn cố cười.
Lăng Vi vội vàng xoay người, vừa ra cửa đột nhiên nghe thấy Hoa Thiếu Kiền ‘úi’ một tiếng.
Bịch… hình như cái gì đó ***ng phải bàn.
Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy Hoa Thiếu Kiền khom người, che bụng, đau tới mức trán đổ mồ hôi.
“Hoa tổng, anh sao vậy?” Lăng Vi bước nhanh tới bên cạnh anh ta, chỉ thấy anh ta đang nhịn đau vung tay lên: “Không có chuyện gì, đau bụng... Một hồi là khỏe thôi.”
“Trông anh không giống đau bụng bình thường đâu!” Lăng Vi thấy gân xanh trên trán anh ta đều nhảy lên.
Anh ta che ***, mồ hôi trên trán rơi rào rào: “Không có gì, mấy ngày này thường đau, nhịn một chút là được rồi.”
Lăng Vi lập tức cảnh giác, vị trí cánh tay anh ta đang che...”Anh... Có phải bị viêm ruột thừa cấp tính không?”
Lúc này, Hoa Thiếu Kiền đau đến mức ngay cả nói cũng không nói được, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, dần dần tái xanh, môi cũng từ đỏ sang tím. Đầu đầy mồ hôi, đột nhiên ngất xỉu. Người co cắp, phát sốt, nóng như lò lửa vậy.
Lăng Vi vội vàng lắc tay anh ta: “Hoa Thiếu Kiền, Hoa Thiếu Kiền.”Anh ta lại đau ngất đi. Lăng Vi gấp gáp sờ di động mới phát hiện di động của cô đặt trong túi xách, không mang bên người.
Di động của Hoa Thiếu Kiền đặt chế độ máy bay và mật khẩu, cô không gọi được. Chỉ đành bò đậy mở cửa kêu người bên ngoài: “Có ai không, gọi xe cấp cứu giùm đi.”
Kết quả vừa mở cửa thì phát hiện toàn bộ nhân viên đều đi họp rồi.
Vì cô tới nộp thiết kế, cô ty có sản phẩm mới muốn công bố cho nên toàn thể nhân viên đều tới phòng họp lớn.
Mà cô và Hoa Thiếu Kiền vốn định nói xong cũng đi họp.
“Làm sao bây giờ?”
Lăng Vi cắm tay vào tóc trong lòng có chút sợ hãi. Nếu trở về phòng làm việc lấy di động, gọi xe cứu thương tới sợ rằng anh ta đã đau gần ૮ɦếƭ rồi.
Loại bệnh viêm ruột thừa cấp tính này không được trễ nãi.
Hình như cô nghe ai đó nói qua bệnh này mà muộn một phút thôi cũng có thể ૮ɦếƭ người.
Hiện tại anh ta đau ngất đi rồi, hiển nhiên rất nghiêm trọng, không khéo đã thủng rồi.
“Đứng lên! Hoa Thiếu Kiền! Khoác tay lên vai tôi, tôi đưa anh đi bệnh viện.”
Lăng Vi kéo cánh tay anh ta khoác lên vai mình, Hoa Thiếu Kiền gần như lâm vào trạng thái hôn mê, Lăng Vi không nghĩ anh ta bệnh nặng như vậy.
“Đứng lên! Hoa Thiếu Kiền!” Cô cố gắng muốn xốc anh ta lên nhưng anh rất cao, rất nặng, cô... Căn bản không có sức!
“Hoa Thiếu Kiền, tôi là Lăng Vi, anh có thể nghe tôi nói chuyện sao?”
Lăng Vi dùng sức lắc lắc anh ta: “Hoa Thiếu Kiền, anh bị bệnh cấp tính, bây giờ phải đi bệnh viện, trong công ty không có người khác, chỉ có hai người chúng ta. Tôi nhấc anh không nổi, anh có thể tự mình đứng lên không?”
“Hoa Thiếu Kiền! Hoa Thiếu Kiền ——” Lăng Vi không ngừng kêu, Hoa Thiếu Kiền giống như nghe được cô nói, cả người dựa vào cô cố gắng đứng lên.
Anh ta mơ màng, cả người run cầm cập.
Lăng Vi đỡ anh ta, lảo đảo ra ngoài, may mà Hoa Thiếu Kiền rất phối hợp, mặc dù đau muốn ૮ɦếƭ nhưng vẫn cố gắng đi.Hô hấp nặng nề và nóng bỏng phả lên cổ cô, cả người như vảy cá dính trên người cô.
Lăng Vi nâng anh ta ra ngoài, cả người mồ hôi đầm đìa.
Khá tốt, vào được thang máy thì có nhân viên an ninh từ camera nhìn thấy bọn họ khác thường.
“Tiểu thư, cần giúp đỡ không?” Một tên nhóc mặt trẻ con chạy tới chỗ cô.
Lăng Vi cảm động muốn khóc! Tiểu tử này biết nói tiếng Trung!
“Cần!” Cô nói rất lớn: “Tiên sinh, hình như anh ta bị viêm ruột thừa cấp tính, anh có thể giúp tôi không?...tôi đưa anh ta đi bệnh viện nhưng những người khác… đều đi họp rồi. Tôi không tìm được người giúp đỡ.”
Cô nói đứt quãng, hiển nhiên mệt mỏi không nói nên lời.
“Được, cô đừng gấp.” tên tiểu thư này chạy nhanh tới bên cạnh cô lập tức khom người cong Hoa Thiếu Kiền lên lưng: “Tiểu thư, cô nhanh đi đón taxi đi.”
Lăng Vi không dám trì hoãn, cộc cộc cộc chạy ra ngoài.
Lúc gọi được xe thì tiểu tử kia đã cõng Hoa Thiếu Kiền tới trước cửa Laroe.
Anh ta nhét Hoa Thiếu Kiền vào xe thì cả người đều đổ mồ hôi.
“Tiểu thư, tôi còn phải làm việc, không thể cùng hai người tới bệnh viện, một mình cô đi được không?”
“Không thành vấn đề, cám ơn anh! Đến bệnh viện thì dễ làm rồi!” Lăng Vi nói cám ơn liên tục, tiểu tử kia đột nhiên lại nói: “Cô mang tiền bên người không?”
Lăng Vi để túi xách tay ở công ty, trong túi thật sự không có một xu nào.
Tài xế đã hơi không nhịn được, Lăng Vi vội vàng sờ túi quần Hoa Thiếu Kiền. Bi kịch là... Ví tiền của anh ta cũng không mang trên người.
Tiểu tử kia vội vàng từ trong ví tiền móc ra một sấp tiền, nhét vào tay cô: “Mau đi bệnh viện đi, đừng chậm trễ.”
“Cám ơn anh, anh thật tốt.” Lăng Vi không từ chối, cầm tiền trong tay, muốn ghi nhớ ân tình của anh ta nhưng phát hiện căn bản anh ta không mặc trang phục của Laroe...
Lúc này Lăng Vi mới ý thức được hình như anh ta không phải là nhân viên của Laroe liền vội hỏi: “Anh tên gì? Có thể để lại số di động cho tôi không?”
Số tiền này cô phải trả.
Tiểu tử kia đưa di động cho cô: “Cô bấm số cô đi, quay về cô sẽ biết.”
Lăng Vi gật đầu ấn ấn lên bàn phím, nhấn dãy số của mình. Di động vang lên mấy tiếng, di động của cô đã có số điện thoại của anh ta, cô nhấn kết thúc cuộc gọi.Anh ta vừa cầm lại di động, còn chưa chờ cô hỏi anh ta tên gì thì taxi đã không chờ được lái xe đi.
Lăng Vi vội vàng vẫy tay, tiểu tử kia cũng vẫy tay với cô.
Dù sao di động cũng có rồi, tên thì sau này sẽ có cơ hội hỏi.
Lăng Vi để cho Hoa Thiếu Kiền nằm đằng sau, Hoa Thiếu Kiền dựa vào người cô. Lăng Vi không lo được như vậy nhiều, đếm một chút tiền trong tay, 3.000euro! Tương đương với 3 vạn nhân dân tệ. Tiểu tử kia lại cho cô nhiều tiền như vậy?!
Hoa Thiếu Kiền đau bụng khó nhịn! Quặn đau khiến cho cả người anh ta gập lại. Anh ta dựa vào người cô, hai tay ôm cô thật chặt.
Cả người run rẩy, cánh tay ôm cô càng không ngừng dùng sức.
Lỗ mũi không ngừng tràn ra tiếng đau đớn.
Cả người nóng bừng, Lăng Vi không ngừng thúc giục tài xế: “Làm phiền anh chạy nhanh một chút.”
Cả mặt Hoa Thiếu Kiền dán vào cổ cô, hô hấp nóng bỏng phả vào cổ áo cô. Cả người đau đớn run rẩy, trong miệng thi thoảng nói: “Vi Vi… Vi Vi… tôi không sao, em đừng sợ.”
Trong Lăng Vi lo lắng như lửa đốt. Anh như vậy tôi còn không sợ sao? Hoa Thiếu Kiền ôm cô rất chặt, bàn tay nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt trong tay.
Lăng Vi muốn rút tay ra nhưng anh ta nắm quá chặt không chịu buông lỏng.
“Lập tức tới ngay, đừng sợ.” Lăng Vi định an ủi anh ta nhưng mà chẳng có tác dụng gì vì anh ta quá đau!
Rất nhanh, xe taxi lái đến cửa bệnh viện, Lăng Vi trả cho taxi hơn 50 euro, để tài xế hỗ trợ đưa Hoa Thiếu Kiền đến phòng cấp cứu.
Bác sĩ cấp cứu buông bệnh nhân kia ra trước hết đi cấp cứu cho anh ta.
Kết quả… bác sĩ chuẩn đoán: “Viêm ruột thừa cấp tính sưng mủ.”
Lăng Vi nghe không hiểu.
Bác sĩ còn nói: “Ruột thừa của anh ta rất mỏng, chỉ có một ít mạch máu, sau khi tắc nghẽn rất dễ bị đứt, gây nên viêm ruột thừa cấp tính hóa mủ. Một khi đứt, vi khuẩn mủ sẽ chảy vào khoang bụng khiến tới mô viêm nghiêm trọng. Nếu không chữa trị kịp thời sẽ có nguy hiểm tính mạng. Tình trạng của anh ta phải lập tức phẫu thuật ngay.”
Lăng Vi không ngừng gật đầu: “Mời phẫu thuật cho anh ta, cám ơn!”
Lúc này, một cô y tá đi tới, cầm tài liệu và Pu't trong tay, hỏi cô: “Cô có thể ký thay anh ta không?”
Lăng Vi cau mày, hỏi: “Tôi là đồng nghiệp của anh ta, có thể ký tên sao?”
“...” Y tá đưa mắt nhìn Lăng Vi: “Có thể liên lạc với người thân của bệnh nhân không?”Liên lạc người thân? Đùa gì thế?!
Người thân của Hoa Thiếu Kiền ở trong nước! Đuổi đến nơi này, không chừng phải mất một hai ngày.
Chờ người thân tới, Hoa Thiếu Kiền chắc ૮ɦếƭ trong phòng cấp cứu rồi!
Lăng Vi suy nghĩ một chút, kiên định nói: “Bạn gái, có thể ký sao?”
Y tá gật đầu một cái: “Có thể ký, nhưng mà cô phải gánh vác nguy hiểm rất lớn! Vạn nhất bệnh nhân có chuyện không may, cô phải chịu trách nhiệm...”
“Được rồi! Tôi đã biết, tôi đi đóng viện phí, mời sắp xếp giải phẫu cho anh ta đi!”
Lăng Vi nộp tiền, chuyên gia ngoại khoa khẩn cấp giải phẫu khong bụng cho Hoa Thiếu Kiền.
Đèn trong phòng giải phẫu sáng lên, Lăng Vi không chờ ở bệnh viện mà chạy về xin nghỉ cho Hoa Thiếu Kiền.
Có hai ký giả một mực đi theo sau lưng cô bắt đầu gian. Bọn họ một mực canh giữ ở cửa Laroe, cho là sẽ chụp được một ít tin tức về Diệp Đình lại không nghĩ tới Diệp phu nhân lại cho bọn họ một phần đại lễ như vậy!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc