Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 41

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình thở gấp đều là hơi nóng.
Nếu nói chuyện xấu hổ nhất trên đời này là gì, thì giây phút này ngoại trừ cô thì không còn ai khác rồi.
“Ai bảo anh chắn em.” Cô không nhận sai ngược lại còn cắn ngược.
Thu tay che lại khuôn mặt đỏ áu, không tệ, may mà không bật đèn nếu không thì cô quá quẫn bách rồi.
“Thật là đốt tiền mà, lắp nhiều camera như vậy làm cái gì? Giờ thì tốt chưa? Đều bị người ta nhìn hết rồi.”
Lăng Vi không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn cầm khăn tắm quấn người nhanh chóng chạy đi, kết quả… phát hiện khăn tắm rơi đằng xa cô với không tới.
Dưới ánh trăng, thân thể oánh nhuận trơn bóng lộ ra.
Ánh mắt Diệp Đình nhìn chằm chằm thân thể của cô, ánh mắt phát sáng, không thèm chớp nhìn chằm chằm, ánh sáng trong mắt như ánh sáng bên trong đôi mắt con sói, sáng một cách lạ thường.
Cô vẫn muốn đi.
Anh giữ chặt lấy cô: “Em muốn cho người ta nhìn sạch sẽ sao?” Bàn tay ấm áp của anh ôm cô vào lòng.
Mái tóc ướt đẫm của cô chạm vào người anh, anh đưa tay vén lên, hai tay xuyên qua tóc cô, cứ thể nhìn chằm chằm gương mặt và thân thể cô.
“Đừng ầm ĩ nữa.” Lăng Vi xấu hổ muốn ૮ɦếƭ rồi, theo bản năng muốn nằm úp sấp trên mặt đất, cả người mềm nhũn dán vào, Diệp Đình hừ một tiếng.“Đừng ầm ĩ nữa, đi lấy giúp em bộ quần áo đi.” Lăng Vi muốn cầm khăn tắm nhưng không làm cách nào với tới được. Không dám làm động tác lớn sợ người ta thấy được.
Cô càng động sắc mặt Diệp Đình càng kì quái.
“Anh nhắm mắt lại.” tư thế xấu hổ muốn ૮ɦếƭ, cô hận không thể tìm cái lỗ để chui vào.
Diệp Đình cố ý trêu chọc cô: “Vì sao anh phải nhắm? Nhìn vợ mình là chuyện hợp pháp, em có kiện lên tòa án cũng không kiện được anh tội phi lễ.”
Lăng Vi hận không thể một cước đạp ૮ɦếƭ anh.
Anh mỉm cười cô ý dùng râu cọ cọ lên vai cô, Lăng Vi không chịu nổi nhất là chuyện này…
Cảm giác bị đâm đâm làm cho cô muốn bỏ cong ૮ɦếƭ anh.
Đột nhiên một chiếc áo khoác lên người cô.
Lăng Vi nhìn anh, chỉ thấy anh nhẹ nhàng nhìn cô. Thì ra… anh đưa tay lấy áo khoác của mình khoác cho cô.
Lăng Vi nhanh chóng từ sofa nhảy xuống, nhặt khăn tắm lên nhưng sợ bẩn rồi lại không quấn nữa.
“Em vào phòng mặc quần áo đi.” Diệp Đình che chắn cho cô rồi đẩy cô vào phòng ngủ.
Lăng Vi lộc cộc vào phòng thay quần áo, cầm áo ngủ sợi tơ màu trắng mặc vào sau đó mới ra ngoài.“Anh chạy tới phòng em làm gì?”
Cô vừa nói vừa bật đèn lên, đèn thủy tinh xa hoa xinh đẹp sáng lên, hai người theo bản năng nheo mắt.
“Gỡ camera…” Diệp Đình khoanh hai tay trước *** đứng dựa vào tường, lúc này anh vẫn chưa bình thường trở lại, biểu tình trên mặt lười biếng, trong mắt còn một chút mị hoặc.
Lăng Vi xấu hổ quay đầu đi.
Cô cầm giấy tờ đi tới bàn làm việc, chỉ sợ tối nay lại phải thức đêm rồi.
Cô cầm Pu't vẽ một hồi, Diệp Đình gỡ hết camera sau đó đứng sau lưng cô.
Nhìn cô một hồi mới nói: “Vẽ không tệ nhưng quá sáng rồi.”
“Cái gì cơ?” Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh.
Hàng mi anh cong ✓út, ánh mắt đen nháy nhìn chằm chằm vào cô.
Gương mặt tuấn mỹ nghiêm túc, anh đứng sau lưng cô, hơi thở nam tính lập tức bao trùm người cô.
Anh cầm Pu't, cúi người, đơn giản vẽ vài nét Pu't lên bức tranh.
Lăng Vi đánh tay anh: “Này, anh không cần đổi như vậy, như vậy sẽ đổi… tuy thuận mắt hơn… nhưng làm giảm đi rất nhiều cá tính.”
Diệp Đình dán sát người cô, nghiêm túc nói: “Bản thiết kế này là dùng để tiêu thụ, không phải em dự thi mà để thu hút ánh mắt. Hiện tại em là nhà thiết kế xe hơi, phải nghĩ cho đại chúng. Cá tính cần phải có nhưng quá cá tính mọi người sẽ không tiếp thu, hiện tại em là nhà thiết kế nhỏ không có danh tiếng gì, không ai cho em mặt mũi đâu. Chờ em trở thành nhà thiết kế hàng đầu, dù em thiết kế ra một đống *** thì cũng có người nói em là thiên tài, hiểu chưa?”
“…” Lăng Vi cực kì không vui.
Diệp Đình nhìn cô bĩu môi không nói gì, trong lòng lại mềm nhũn.
Nghĩ một chút lại dịu dàng nói: “Không bằng vậy đi... em vẽ hai cái, một cái đơn giản, một cái có cá tính khéo đưa đẩy. Nhìn xem thiết kế của em cái nào được lựa chọn hơn.”
Lăng Vi bĩu môi cầm tờ giấy khác bắt đầu vẽ.
Thật sự là trẻ con… Diệp Đình véo má cô.
Anh ngồi xuống cạnh cô, hai người ngồi chung một chiếc ghế, ghế dựa không lớn, hai người ngồi rất chật, anh ôm eo cô dùng dừng nhấc cô ngồi lên đùi mình.Lăng Vi cảm thấy ௱ôЛƓ mình nóng lên, cả người không tự chủ giật thột.
Diệp Đình nghiêm túc cầm Pu't tô tô vẽ vẽ, ánh mắt cực kì thánh khiết, thuần khiết.
Giống như lúc này không có một chút tà niệm, khinh nhờn cô.
Anh mím môi, ngón tay cầm lấy Pu't vẽ, ở trên bản vẽ phác thảo của cô sửa chữa một phen rồi đưa cho cô.
“…” Lăng Vi vừa cầm lên, nhìn bản thảo trong tay, hai mắt tỏa sáng.
Lợi hại!
Anh sửa hai chỗ, một chỗ là kính xe, một chỗ là đèn đuôi xe, tuy không phải là vị trí quan trọng nhưng vì cô vẽ quá nổi bật, anh vừa thay đổi một cái, đúng là thuận mắt hơn lại không làm mất đi cá tính.
“Không nghĩ tới anh lại cao thủ như vậy…” Lăng Vi nghiêng đầu nhìn hai, khoảng cách hai người rất gần, cô vừa cử động thì đôi môi vừa hay lướt qua má anh.
“Ối, đỏ mặt kìa.” Lăng Vi cố ý cười nhạo anh.
Diệp Đình nhướn mày: “Muốn trêu chọc phải không?”
“Không có không có - -” Lăng Vi che môi, cười rộ lên.
Cô vô tội nhìn anh, vẻ mặt đầy sùng bái: “Không nghĩ tới anh lại biết thiết kế, đột nhiên cảm thấy anh cực kì lợi hại.”
Ánh mắt của cô cực kì chân thành, rõ ràng là khâm phục.
Diệp Đình thu hồi tầm mắt mím môi cười: “Ở cạnh anh lâu như vậy rốt cuộc cũng thông minh hơn, ngay cả công phu vuốt ௱ôЛƓ ngựa cũng thuận hơn.” Anh vui vẻ, rõ ràng là bị lấy lòng rồi.
“Đúng thế, học anh vuốt ௱ôЛƓ ngựa, cái khác thì không học được.”
“Vậy sao? Em muốn học cái gì, anh có thể dạy cho em.” Câu này của anh nói bên tai cô cục kì ái muội.
Lăng Vi rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh cao lên, một bàn tay nắm lấy eo cô, cô khẩn trương đứng lên, leo lên giường: “Em ăn ngay nói thật mà, anh còn lợi hại hơn tưởng tượng nhiều.”
Cô nói lời này rất chân thành, không nghĩ tới Diệp Đình thế mà biết thiết kế hơn nữa còn đề xuát ý kiến đúng trọng tâm, không tưởng tượng, không điệu bộ, cực kì thực tế.
Diệp Đình kiêu ngạo bĩu môi: “Không khác nam thần trong lòng em đúng không?”
Lăng Vi trừng anh: “Không nhắc tới anh ta, em quên chẳng nhớ nổi cái gáy rồi, nếu anh cứ thích nhắc tới anh ta, chưa chắc em không thích lại anh ta đâu.”
“Em dám.” Diệp Đình nghiêng người ngồi bên cạnh cô, đưa tay nâng cằm cô: “Không cho phép thích cậu ta, không cho phép thích người khác.”“Chỉ thích anh thôi hả?”
“Vô nghĩa!” anh cúi người thuận thế đè lấy cô ra sức mà hôn.
Lăng Vi đẩy anh ra, sắng giọng: “Lưu manh.”
“Tích, tích…” đồng hồ báo thức vang lên, hiện tại đã 2h sáng. Nhìn đôi mắt Diệp Đình đầy tơ máu, Lăng Vi có chút đau lòng: “Ngủ đi, ngày mai lại vẽ nữa.”
“Được rồi… dù sao cũng muộn rồi.” Diệp Đình xoay người lên giường, ôm cô vào lòng, tiện tay tắt đèn lại. Kéo chăn đắp cho hai người, hai tay hai chân quấn lấy cô.
Lăng Vi muốn vùng vẫy, lại vừa động lại động không được.
Diệp Đình dán mặt lại gần cô, không ngừng ngửi ngửi cổ cô: “Thơm quá… ăn vào nhất định sẽ rất ngon….”
“Nếu anh đói thì vào bếp nấu gì mà ăn…” Lăng Vi kê gối đầu ngủ, sau đó lật người đưa lưng về phía anh.
Không tới 30s đã ngủ mất rồi.
Cô mệt muốn ૮ɦếƭ rồi, Diệp Đình bật cười, châu ngọc bên cạnh ăn không được, ***ng không cho, cảm giác này thật khó nhịn. Anh ôm cô vào lòng, không kìm được hôn cổ cô, xương quai xanh, để lại một dấu ô mai giữa *** cô.
Lúc Lăng Vi tỉnh lại phát hiện trời đã sáng.
Cô vừa nhìn đồng hồ: “Trời ạ, đã 11h, Diệp Đình... mau tỉnh.”
Cô quên đặt báo thức. Tony và Rose thế mà không gọi điện thoại nhắc cô.
Lăng Vi chỉ cảm thấy đầu muốn nổ tung.
Nửa đêm hôm qua ***ng phải giá sách, hôm nay còn dậy muộn. Đúng là tìm đường ૮ɦếƭ mà.
Lúc này Diệp Đình cũng tỉnh lại, anh xoa trán phát đau: “Gọi cái gì, không biết còn tưởng là động đất đấy.”
“Mau dậy đi, anh nhìn đồng hồ này, đã trưa rồi. Nhất định Rose sẽ giết em.”
Đối với lời nói của cô thật sự còn đáng sợ hơn động đất, không phải sao?
“Giết em? Cô ta giết em làm gì?”
Lăng Vi thở hổn hển: “Còn hai ngày nữa là giao bản thảo thiết kế, ngày hôm qua Rose cố ý cảnh cáo em không được bỏ bê công việc.”
“Á… thiết kế em nói hả…” Diệp Đình ôm cô vào lòng: “Nếu em bận việc này thì thật sự không cần thiết… hai bản thiết kế kia, anh đã đưa tới tổng bộ Laroe rồi.”“...” Lăng Vi sửng sốt, “Cái gì?”
Cô trừng mắt: “Bản thiết kế đã thông qua, quản lý ‘sợi thịt’ kia của em còn cố ý gọi tới cho em nghỉ nửa ngày, còn không mau hôn nhẹ biểu đạt lòng biết ơn của em với anh đi chứ.”
“Thông qua rồi hả? Còn được nghỉ?” Lăng Vi kinh ngạc nở nụ cười, đột nhiên nhíu mày, ‘sợi thịt’ kia là cái quỷ gì vậy.
Rose… là sợi thịt sao? Diệp boss của tôi.
“Đau đầu quá, nhanh nằm xuống đi.” Diệp Đình lại kéo cô, Lăng Vi nằm thêm một lúc, cánh tay của Diệp boss… sao lại không thành thật như thế…. Lăng Vi khó nhịn mà giãy giụa, đè lại cánh tay làm loạn của anh. Ban ngày ban mạet anh anh em em... quá kỳ cục, đột nhiên cô vén chăn lên, kéo lại áo ngủ nhảy xuống đất: “Anh ngủ thêm đi, em đi nấu cơm cho anh…”
Ánh mắt Diệp Đình mở ra, không chờ anh chấn kinh, Lăng Vi đã xuống giường ra khỏi phòng ngủ.
Anh nhíu mày, mỗi ngày ôm bà xã xinh đẹp nhưng chẳng làm được gì, thật ngột ngạt.
Quy mô căn biệt thự này không nhỏ, Lăng Vi đi tìm mãi mới thấy phòng bếp.
Phòng bếp ở dưới lầu một, nơi đó rất lớn, mười mấy người đang ở đó bận rộn.
Đầu bếp nữa đang nấu nước canh.
Lăng Vi nhận ra cô ấy liền chào một tiếng: “Hôm nay nấu canh gì vậy?”
Đầu bếp nữ lễ phép nói: “Người và tiên sinh thức đêm, tôi nấu canh thịt nạc hầm Hạ Cô thảo bổ dưỡng, canh này thanh nhiệt, uống canh này có thể thanh nhiệt.”
“…” Lăng Vi kinh ngạc gật đầu: “Cảm ơn, cô cẩn thận quá.”
Đầu bếp nữ cười cười, cúi đầu tiếp tục nấu canh.
Lăng Vi đứng một lúc mới nói: “Cái đó...trong nhà có xương sườn không? Tôi muốn làm sườn chua ngọt.”
Đầu bếp nữ kinh ngạc nhìn cô: “Cô muốn tự mình nấu sao?”
“Ừ…” ngày hôm qua Diệp Đình nói muốn ăn cơm cô tự làm…
Đầu bếp nữ buông thìa xuống, xoay người đi tới tủ lạnh tiếc nuối: “Không có xương sườn, chỉ có thịt mà thôi.”
“…” Lăng Vi nghĩ một chút lại nói: “Thế còn khoai tây không?”
“Khoai tây thì có…”
“Được.” Lăng Vi đi rửa tay, cầm hai củ khoai tay gọt vỏ, sau đó cắt thành miếng nhỏ, dài.
Cô bọc thịt bên ngoài khoai tây sau đó rắc gia vị lên trên.Đầu bếp cười khen ngợi: “Dùng khoai tây nấu như vậy… cô cũng nghĩ ra được.”
Lăng Vi hé miệng cười, bọc thịt xong liền cho vào nồi.
Khoai tây và thịt nấu không lâu như xương sườn.
Hơn nữa cũng không có nhiều dầu mỡ.
Lại cầm chảo cho nguyên liệu xào xào.
Lại cho ít đường phèn cho vào chảo, rang rang xào xào rồi cho vào nước canh… cho nước vào.
Cứ như vậy một lúc đã có đĩa sườn xào chua ngột, cho ít rau thơm, mùi hương tỏa ra bốn phía…
Diệp Đình ngửi mùi đi tới phòng bếp.
Sao lại thơm như thế.
Món gì mà thơm như vậy.
Hầu hết của anh lăn lăn, con sâu tham ăn làm anh sắp cắn đầu lưỡi rồi.
Sườn xào chua ngọt sao? Tạo hình không tệ? Màu sắc tươi sáng, nhìn đã muốn ăn sạch rồi.
“Nhanh tới thử tay nghề của em đi.” Lăng Vi kéo tay anh hưng phấn đẩy đĩa tới trước mặt anh: “Thế nào?”
Mùi thơm xông thẳng vào lỗ mùi anh, anh hừ mộ tiếng: “Chỉ có vậy thôi sao?”
“Xí, không ăn thì đổ cho chó ăn.” Lăng Vi tức giận gạt tay anh ra, cô ở trong bếp nửa giờ đồng hồ bận rộn đầu đầy mồ hôi.Diệp Đình nhanh tay lẹ mắt giật cái đĩa lại.
Vừa đi vừa châm chọc: “Đầu bếp nhà chúng ta có ai không phải cao thủ hàng đầu thế giới, bảy châu lục bốn đại dương, muốn ăn gì mà không có, còn cần chút sườn chua ngọt này của em sao?”
Vừa nói mùi còn không quên hít hà hai cái.
Diệp Đình đi tới bàn ăn, cầm đũa cho một miếng vào miệng.
Ừm…. Hai mắt anh tỏa sáng.
Thật ngọt, ngọt… mà không ngấy…
Nhóc con kia như định mệnh của anh, nếu gì cũng hợp tâm ý của anh như vậy.
Diệp Đình nghĩ ăn xương muốn phun xương lại ngoại ý muốn phát hiện… hình như xương vào miệng đã tan ra…
“Ồ?” sao lại vậy nhỉ, anh cầm đũa gắp một miếng tách ra mới phát hiện thì ra lõi là khoai tây.
Ôi chao... còn sáng tạo như vậy, cái này mà cũng nghĩ được.
Diệp Đình ăn, ăn miếng này tới miếng khác, thật sung sướng.
Đầu bếp nữ đi tới muốn nói lại thôi: “Tiên sinh… bác sĩ dặn dò người không được ăn quá nhiều dầu mỡ, nếu người thích… thì ăn vài miếng thôi… không cần ăn quá nhiều…”
Lăng Vi vừa nghe, trái tim run lên.
Cô lập tức đưa tay giật cái đĩa, quay đầu hỏi đầu bếp nữ: “Thân thể của anh ấy không khỏe sao? Vì sao bác sĩ lại nói vậy?”
Đầu bếp nữ nói thật: “Cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ là mỗi ngày tiên sinh ngủ quá ít… công việc lại nhiều, thân thể hư nhược quá nghiêm trọng.”
Nói xong cầm một tờ giấy đưa cho Lăng Vi: “Phu nhân, người xem, mỗi ngày chúng ta đi ngủ, lúc thân thể đang bài độc, nếu thời gian này không ngủ, độc tố không bài trừ được, lâu dài sẽ xảy ra vấn đề.”
Lăng Vi cầm tờ giấy nhìn qua.
Bảy gạch đầu dòng, cực kì rõ ràng, nhìn một cái có thể hiểu rõ.
Một – buổi tối 9-11 giờ là lúc hệ thống tuyến dịch bài độc, đoạn thời gian này nên yên tĩnh hoặc nghe nhạc.
Hai – 11h tối đến 1h sáng, gan bài độc, cần ngủ say giấc.
Ba – 1h – 3h sáng, thận bài độc.
Bốn – 3h – 5h sáng, phồi bài độc. Là khoảng thời gian con người ho khan nhiều nhất, chính là do bài độc từ phổi, không có thuốc để tránh khỏi.Năm – 5h -7h sáng, đại tràng bài độc, cần đi toilet bài tiết.
Sáu – 7h – 9h sáng, là lúc ruột non hấp thụ dinh dưỡng, cần phải ăn sáng.
Bảy – nửa đêm đến 4h sáng là lúc xương sống tạo máu. Cần ngủ say mà không nên tuhwcs.
Phía dưới là các tỷ lệ ung thư… không ngủ đủ không cách nào kháng bệnh tìm tới.
Lăng Vi sợ hãi gật đầu: “Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ trông coi anh ấy, để anh ấy đi ngủ trước 11h.”
Đầu bếp nữ mỉm cười: “Vất vả cho phu nhân rồi.”
Đầu bếp nữ quay trở lại phòng bếp, Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy gương mặt thối của Diệp Đình.
Lăng Vi cười vui vẻ bưng đĩa sườn xào chua ngọt đặt tới trước mặt anh: “Muốn ăn hả?”
Diệp Đình lườm đĩa sườn chua ngọt trong tay cô.
Lăng Vi nhếch môi cười: “Sau này mỗi ngày em nấu cho anh được không?”
Diệp Đình hừ một tiếng, nhìn bộ dạng ngu ngốc của cô ý tứ rõ ràng: Em xem anh là tên ngốc hả?
Lăng Vi dùng đũa gắp một tiếng sườn chua ngọt quơ quơ trước mặt anh: “Muốn mỗi ngày ăn đồ ăn em làm thì ngủ cho ngon. Hiện tại anh còn trẻ, thân thể có thể chống đỡ được, sau này già rồi thì bệnh tật sẽ tìm tới anh.”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, đôi mắt dần mất đi tiêu cự, trầm xuống: “Em sẽ cùng anh sống đến già sao?”
Lăng Vi chớp chớp mắt: “Vậy phải xem anh có sống qua 30 tuổi không đã.”
“…” Khóe miệng Diệp Đình rụt rụt: “Em trù anh như vậy có vẻ hơi độc miệng. Anh không *** không nghiện R*ợ*u, chẳng qua thời gian ngày bận quá, điều chỉnh một chút là được rồi. Sao tới lượt mọi người lại đáng sợ như vậy.”
“Cũng đúng.”
Im lặng một lúc, đột nhiên Lăng Vi thở dài.
“Haiz…” cô ngồi xuống, một tay chống cằm, có chút thương cảm: “Có đôi khi em không hiểu nổi, kiếm nhiều tiền như vậy thì có ích gì chứ? Tiền bạc nhiều thì dùng hết sao? Hiện tại nhìn anh, chẳng cần làm gì cũng ăn đủ mấy đời rồi. Em không phản đối người kiếm nhiều tiền, chỉ là… cần chú ý thân thể mình nhiều hơn. Hiện tại như vậy đến khi sinh mệnh cạn kiệt, sớm muộn gì cũng không lấy lại được.”
Diệp Đình nghe hiểu, gật đầu nhẹ.
Anh từ từ nắm lấy tay cô nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Gả cho anh đi.”
Lăng Vi cả kinh: “Chúng ta đang là quan hệ vợ chồng sao còn gả nữa?”“Anh nói thật đấy.” đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô.
Lăng Vi bị anh nhìn đỏ cả mặt, cố ý ưỡng *** trừng mắt: “Sao đột nhiên nói vậy làm gì chứ? Không phải vì muốn sườn chua ngọt đấy chứ?”
Trong mắt anh lóe lên ánh sáng kì lạ, có cảm xúc gì đó nổi lên trong mắt.
Hơn nửa ngày anh mới tìm được từ ngữ, bày ra bộ dạng bất cần đời cười nói: “Đúng thế, tay nghề không tệ, rất muốn mỗi ngày được anh.”
Lăng Vi lườm anh: “Vậy không bằng anh trực tiếp cưới đầu bếp luôn đi.”
“Đầu bếp chưa chắc đã thông minh như em, không đẹp như em, chưa chắc đã nóng tính như em…”
“Câu cuối cùng có thể bỏ được rồi.”
Diệp Đình xì một tiếng cười, nắm tay cô cho miếng sườn vào miệng mình.
Anh ăn sườn còn *** đầu ngón tay cô, đầu lưỡi chạm vào, cả người Lăng Vi oành một tiếng đỏ áu.
“Đút tiếp đi.” Diệp Đình cầm tay cô đi gắp sườn.
Lăng Vi tránh anh ra: “Tự cầm đũa mà gắp đi.”
“Không phải muốn trông chừng anh đi ngủ sao? Muốn kết quả mà không muốn trả giá hả? Đút hết cho anh, từ hôm nay trở đi 11h anh tự giác cùng leo lên giường ngủ.”
“…” Lăng Vi nghiến răng hừ một tiếng: “Nói chuyện nghiêm túc được không? Vì sao lại bảo cùng em lên giường? Anh thích ngủ mấy giờ thì ngủ, thân thể cua anh, không quý trọng liên quan gì tới em?”
Diệp Đình cầm đũa đưa tới trước mặt cô: “Sao lại không liên quan? Cơ thể của anh sau này là do em dùng, có dùng được hay không anh càng…”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi cầm đũa gắp sườn nhét vào miệng anh.
Anh vừa ăn vừa nói: “Huống hồ em đã đồng ý với đầu bếp, anh không đồng ý với cô ta.”
“Ăn gì cũng không lấp được cái miệng của anh.” Lăng Vi lại gắp miếng nữa nhét vào miệng anh.
Xem như đút cho chó vậy, hừ…
Anh ăn xong một miếng lại cầm tay cô để cô gắp thêm miếng nữa đút cho mình.
Nhưng mà đôi đũa trượt một cái rơi xuống quần anh. Lăng Vi ối một tiếng nhanh chóng cầm khăn tay lau cho anh.
Vừa lau vừa thấy có gì đó không thích hợp….Cô vừa ngẩng đầu chỉ thấy khuôn mặt anh đỏ bừng, hô hấp nặng nề như nấu nước.
Cô cúi đầu nhìn tay mình… choáng.. tay cô đang đặt chỗ kia của anh.
“Lăng Vi…” Diệp Đình đen mặt nhìn chằm chằm cánh tay cô: “Em muốn ngủ với anh thì cứ nói thẳng đi, phòng ngủ, toilet chỗ nào cũng được, cần gì phải chọn chỗ này?”
Lăng Vi quẫn bách ngẩng đầu liền thấy mấy cô gái trong phòng bếp đang cúi đầu, xấu hổ cười cười.
Sau đó cửa phòng bếp bị đóng lại, trong phòng ăn chỉ còn hai người bọn họ.
Lúc này lại nghe thấy Diệp Đình tức giận nói: “Có thể buông tha cho Diệp đại không?”
“…” Lăng Vi lập tức đứng lên, xấu hổ nháy mắt chạy mất đâu, thu tay lại gần Diệp đại, thành thật nhận lỗi: “Thật xin lỗi Diệp đại, không cẩn thận mạo phạm anh khiến cho lão nhân gia anh sợ hãi.”
Đúng lúc này Lôi Tuấn từ bên ngoài đi vào, chỉ thấy Lăng Vi cúi người đang cúi người nói chuyện với Đình ca.
Sắc mặt Đình ca đen thui, lập tức như muốn ***. Lôi Tuấn không nói hai lời xoay người bỏ chạy.
Đột nhiên Diệp Đình nắm cổ tay Lăng Vi ấn cô ngồi lên đùi mình. Gương mặt anh chôn vào cổ cô, cố gắng bình phục xao động bị cô vén lên.
Nhưng mà mùi hương trên người cô càng khiến anh khó nhịn.
Tuy Lăng Vi không có kinh nghiệm nhưng lúc này biết đùa phải lửa, khẩn trương chỉ chỉ ánh đèn thủy tinh: “Anh xem, cái đèn này thật là đẹp.”
Diệp Đình nhẫn nhịn, vốn có thể nhịn nhưng nhìn bộ dạng đáng đánh của cô, thật muốn dạy dỗ cô một trận. Cúi người ra sức hôn lấy, một tay kia ra sức di chuyển trên người cô. Cô ra sức vùng vẫy, sợ người làm bếp nghe thấy chỉ có thể nhịn, không dám kêu ra tiếng. Diệp Đình hung hăng hôn một trận mới buông cô ra, đen mặt xoay người lên lầu.
Tắm rửa xong, cơm nước xong, Diệp Đình làm như chưa có chuyện gì xảy ra như thường lệ đưa cô đến Laroe.
Lăng Vi cẩn thận đánh giá anh.
Anh cúi đầu nhìn laptop, video hội nghị, anh đáng tức giận, lúc thì mắng heo lúc thì ngu ngốc.
Như biết cô lén nhìn mình, đột nhiên Diệp Đình trừng cô.
Lăng Vi theo bản năng nhếch môi cười: “Lúc anh làm việc thật đẹp trai.”
Diệp Đình sửng sốt một chút, tâm tình tốt lên, anh không nghe thấy anh mắng người nữa.Anh mở hội nghị xong, khép laptop lại nhìn cô nói: “Buổi tối tan tầm sớm một chút, không cần gặp gỡ người có rắp tâm bất lương.”
“...”
Người rắp tâm bất lương.
Nháy mắt Lăng Vi nghĩ tới Hoa Thiếu Kiền…
Đến dưới tòa nhà Laroe, Lăng Vi chuẩn bị xuống xe.
Cửa xe vừa mở ra đột nhiên có một phóng viên lao tới: “Xin hỏi là Diệp tiên sinh của Đỉnh phong quốc tế sao? Xin hỏi người đàn ông thân mật này là anh sao?”
Có một người đưa tờ báo vào trong xe, ảnh chụp chính là đêm qua hai người bọn họ ở trong phòng sách của Laroe thân mật với nhau, tay anh còn đang đặt trên *** cô.
Lại có phóng viên hỏi: “Xin hỏi cô gái trong hình là cô sao?” Người phóng viên kia nhìn chằm chằm Lăng Vi.
Lăng Vi theo bản năng dựa vào bên cạnh Diệp Đình.
Phóng viên bên ngoài như phát điên chen cửa, nháy mắt vây kín chiếc xe không một kẽ hở: “Tiểu thư Vi Vi… trong clip này, cô và tổng giám đốc Hoa Thiếu Kiền từng ở cạnh nhau, cô đang hẹn hò với ngài ấy sao?”
“Xin hỏi tiểu thư Vi Vi, cô đang bắt cá hai tay sao?”“Xin hỏi Diệp tiên sinh, có người nói ngài và tiểu thư Vi Vi tham gia yến hội dành cho nhân sĩ đã kết hôn do Laroe tổ chức, xin hỏi hai người kết hôn rồi sao?”
“Diệp tiên sinh,…. Có người điều tra được ngài và tiểu thư Vi Vi đã kết hôn, chuyện này là thật sao?”
“Xin hỏi tiểu thư Vi Vi, cô dùng thân phận Diệp phu nhân hẹn hò với tổng giám đốc Hoa Thiếu Kiền, lý do gì khiến cho cô có thể tự tin khiến hai người đàn ông xoay quanh cô vậy?”
Câu hỏi của đám phóng viên càng nói càng hạ lưu, hơn ba mươi người hắt nước bẩn càng ngày càng khó nghe.
Mặt mũi Lăng Vi trắng bệch, Diệp Đình nheo mắt, sau đó hơn hai mươi người mặc áo đen vây quanh.
“Tránh ra - - tránh ra!!”
Người áo đen ngăn trở phóng viên, chiếc xe của Diệp Đình từ từ lái đi. Lúc này trợ lý Jayson gửi tới một đoạn clip.
Diệp Đình bật laptop, bên trong có hình ảnh hôm qua hai người thân thiết với nhau ở phòng sách.
Lăng Vi cau mày: “Clip hôm qua đã lộ ra ngoài rồi…” tin tức công bố 10ph trước, động tác của đám phóng viên này thật nhanh, tin tức vừa lộ ra bọn họ đã đổ bộ tới, thật lợi hại.
Diệp Đình ừ một tiếng, sắc mặt không dễ coi cho lắm.
Xe chạy tới cửa sau của Laroe.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc