Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 391

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cuộc phẫu thuật của cha Mạc Khinh Hàn làm xong, trái tim vọt lên cổ họng của mọi người cuối cùng cũng rơi xuống.
Cuộc phẫu thuật vô cùng thành công! Về sau còn phải xem có bị bài trừ hay không, phải ở bệnh viện tĩnh dưỡng, quan sát một tháng.
Mạc Khinh Hàn không có thời gian đi học, suốt một tháng, ban ngày cô ở bệnh viện chăm sóc cha, buổi tối gõ chữ, có thời gian còn phải đến công ty quảng cáo quay quảng cáo.
Số tiền quảng cáo này, cuối năm mới có thể trả cho cô. Quay quảng cáo khó hơn cô tưởng tượng.
Giờ mới là tháng 11, còn cách Tết hơn hai tháng.
Mạc Khinh Hàn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đặt trọng tâm trên tiểu thuyết. Cô phải kiếm được chi phí trong hai tháng này.
Cho nên, cô chỉ có thể in bản thảo số lượng lớn.
Cô viết tiểu thuyết không để ngày đêm.
...
Mạc Khinh Hàn có cảm giác như tay đã mất đi cảm xúc. Cô quá mệt mỏi... ngày ngày gõ bàn phím, Ng'n t đau như thể vừa chạm vào bàn phím đã như bị kim đâm...
Buổi tối cơm nước xong xuôi, Mạc Khinh Hàn tiếp tục viết, đến tận 11 giờ tối.
“Còn chưa ngủ à...” Diệp Thần nhắn tin tới.
Mạc Khinh Hàn đưa mắt nhìn đồng hồ, đã muộn vậy rồi à...
“Lập tức đi ngủ đây, ngủ ngon.” Ôm quần áo đi tắm rửa, cô mơ mơ màng màng gãi đầu, chợt phát hiện ra chuyện không hợp lý... Sao anh biết cô còn chưa ngủ... Cô luôn tắt QQ, sao có thể biết được.
Đầu óc căng phòng lên. Quá mệt mỏi, không nghĩ nữa... cô cần nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, chim cánh cụt rung lên lia lịa.
Biên tập Hoa Hoa đang liều mạng nhắn tin cho cô.
Hoa Hoa: em gái em gái! Tin tức cực kỳ tốt đây! Tin tức cực kỳ quan trọng! Đứng thứ nhất bảng xếp hạng đặt mua rồi! (vỗ tay) ngày mai là thứ hai, sắp xếp cho em đứng đầu trang web luôn -------
Hoa Hoa: Nhìn thấy em lại thêm ba vạn chữ! Quả nhiên là trọng chữ tín! Ha ha ha ------ ngày mai thì sao? Ngày mai có ba vạn không?
Hoa Hoa: Em đâu rồi?
Tay nhỏ đỏ bừng: được, ngày mai ba vạn, không có vấn đề.
Hoa Hoa: (rơi lệ) em thật sự quá tốt! Em cứ yên tâm gõ chữ, sau này sẽ không ai dám gây phiền toái với em nữa. Ai dám đến, chị sẽ là người đầu tiên cầm dao chém họ!
Tay nhỏ đỏ bừng: dạ.
Hoa Hoa: đúng rồi, chị đã để cho em vị trí đề cử tốt nhất. Cả tuần lễ này em phải tập trung viết, không được nghỉ ngơi nhé!
Tay nhỏ đỏ bừng: được.
Hoa Hoa: ai da! Sao em nhắn cho chị mỗi chữ vậy! Đại thần, em không muốn phản ứng nô gia đúng không?!
Tay nhỏ đỏ bừng: Ha ha ----- không có...
Hoa Hoa: (rơi lệ) huhuhu... quá cảm động! Tận bốn chữ! Vì sao lại viết ít vậy?
Mạc Khinh Hàn cười cười, nhắn lại: hôm qua liên tục viết 18 tiếng, buổi sáng hôm nay 5 rưỡi đã dậy, lại viết ba tiếng. Ng'n t đau, gõ chữ tốn sức.
Hoa Hoa: (kinh dị)
Hoa Hoa: Tay nhỏ à ~ em quá cực khổ! Mau nghỉ ngơi thêm đi! Hôm nay đừng viết, ngày mai 3000 hoặc 6000 thôi cũng được. Thật đấy, đừng ép bản thân như thế!
Tay nhỏ đỏ bừng: Ngày mai ba vạn, xong buổi chiều em sẽ nghỉ ngơi.
Hoa Hoa: (rơi lệ), (ôm một cái) Tim của Hoa Hoa mềm như kẹo đường, tác giả chăm chỉ lại hiểu chuyện như vậy, cô rất thích! Nhưng, thành công cũng không phải ngẫu nhiên a, có mấy tác giả có thể như cô bé này, ngày đầu tiên vào VIP, thêm 26 vạn chữ? Liên tục một tuần lễ, mỗi ngày ba vạn chữ. 18 tiếng, gõ chữ không gián đoạn! Ng'n t không đau mới là lạ.
Ôi ~ Có lẽ, đứa nhỏ ngày cần một bàn phím siêu cấp.
‘Bàn phím siêu cấp’ là chuyên dùng cho đại thần viết lách, không giống bàn phím bình thường của chúng ta.
“Bàn phím siêu cấp” chỉ cần khẽ nhấn, sẽ hiện ra chữ, không giống bàn phím bình thường, phải dùng sức ấn xuống mới hiện ra chữ.
Hoa Hoa thầm nghĩ... việc này sẽ giúp ích cho Mạc Khinh Hàn, bèn đi tìm chủ biên.
Ng'n t Mạc Khinh Hàn... thật sự rất đau.
Cô viết liên tục không ngừng, đại não liên tục hoạt động với cường độ cao, khiến cô cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô tính toán số chữ, hôm nay tổng cộng viết ba vạn chữ, lại thêm hôm qua có hai vạn, cô đã có năm vạn chữ.
Ôi! Nghỉ ngơi!
Nhất định phải nghỉ ngơi!
Mạc Khinh Hàn suy nghĩ, làm sao sử dụng số tiền này...
Cô mở tài liệu ‘Hóa đơn’ ra, tính toán xem trong nhà còn bao nhiêu tiền.
Tháng này, trả Diệp Thần tiền máy tính, trừ đi phí thuốc của cha, còn 6318!
Nhưng, nhà cô còn nợ bên ngoài...
Mạc Khinh Hàn lại trừ thêm 5000 – đây là tiền đưa cho Mạc Ninh Ba!
Người bác này của cô rất tốt bụng, chỉ là bác gái rất hà tiện!
Trừ đi 5000, chỉ còn lại 1300...
Tiền... chỉ trong chớp mắt... đã không còn.
Như nước chảy.
Ngày sinh nhật Mạc Khinh Hàn, Diệp Thần bất ngờ nhắn tin cho cô: “Lát nữa có người chuyển phát nhanh, nhớ ký nhận.”
Mạc Khinh Hàn cười, hỏi anh: “Có quà cho em à? Thứ gì vậy?” (icon: tò mò)
Diệp Thần “cười thần bí”, anh nói: “Không có gì, chỉ là vật dụng hàng ngày thôi.
“Vật dụng... hàng ngày?” Mạc Khinh Hàn (icon: ngớ người)
Diệp Thần: “...”
Anh cảm thấy buồn cười, anh nói: “Đúng, là Pu'p bê bơm hơi.”
Mạc Khinh Hàn kinh dị: “Đánh anh giờ!”
Diệp Thần: “Còn có gậy đấm P0'p.”
“Đánh ૮ɦếƭ anh!” Mạc Khinh Hàn tê cả da đầu!
Diệp Thần: “Lúc ký nhận, nhớ đừng để bị người khác trông thấy.”
“A a a! Mẹ em ở nhà đó!” Mạc Khinh Hàn xù lông.
“Ha ha ha-------“ Diệp Thần cười xấu xa nói: “Cô gái tuổi 18 cần dùng đến.”
Mạc Khinh Hàn muốn đến nhà anh, P0'p ૮ɦếƭ anh!
Diệp Thần cười như động kinh. Chuyển phát nhanh của Mạc Khinh Hàn tới, cô nói: “Chuyển phát nhanh đến rồi, em không muốn đi lấy đâu, mẹ em còn ở nhà!”
Diệp Thần giục cô: “Mau đi lấy đi, bên trong không có gì đâu, anh đùa em thôi.”
“Đánh anh!” Mạc Khinh Hàn ra ngoài nhận chuyển phát nhanh, cầm về mở ra xem... bên trong là một bàn phim vô cùng ngầu màu đen!
Cảm xúc siêu tốt! Chỉ khẽ nhấn đã ra chữ.
Có nó, cô gõ chữ... tay sẽ không đau.
Mạc Khinh Hàn rất muốn khóc.
“Anh Thần. Thật sự không lừa em. Đúng là vật dụng... hàng ngày.”
Diệp Thần: “Ha ha, thích không?”
Đầu Ng'n t Mạc Khinh Hàn run run: “Thích lắm! Quá quý giá, rất thích, thích đến nỗi ban nãy đi vào nhà, suýt đập đầu vào tường.”
Diệp Thần: “Xoa đầu nào, sau này dùng nó đánh chữ, Ng'n t sẽ không đau nữa.”
Ng'n t Mạc Khinh Hàn run run, đặt trên bàn phím, nhẹ nhàng ấn mấy chữ: “Anh Thần, yêu anh.”
Cô ấn gửi.
Bên kia Diệp Thần im lặng mười mấy phút, cô lại nhắn tiếp: “Icon: hôn hôn.”
Mười lăm phút sau, Diệp Thần mới nhắn lại: “Thực tế chút đi.”
“Cái gì?” Mạc Khinh Hàn sửng sốt.
Tin nhắn của anh lại tới: “Thực tế chút đi, anh đang đứng ở cửa nhà em.”
“Ôi...” Mắc cỡ ૮ɦếƭ đi được.
Không ngờ anh lại đang đứng ngoài cửa nhà cô!
Mạc Khinh Hàn cúi đầu, nhìn mình, cô còn đang mặc đồ ngủ gấu nhỏ!
Nhanh chóng đổi sang bộ quần áo thể thao màu hồng phấn, cô chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Cô vuốt vuốt tóc, nhanh chóng buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra khuôn mặt nhỏ to cỡ bàn tay.
Soi vào gương, ôi ~ hơi thở thanh xuân đập vào mắt, ngay cả chính cô cũng không khỏi hai mắt tỏa sáng!
Nhìn khuôn mặt này xem, hồng hào, non nớt đến nỗi có thể nhéo ra nước.
Con ngươi trong trẻo, lấp lánh như sao. Một khi cười lên, như cả bầu trời sao đang tỏa sáng.
Dễ thấy là đang độ tuổi ngây ngô, làn mi cong cong xinh đẹp.
Thiếu nữ xinh xắn, thật sự rất đẹp... cô sắp không nhận ra chính bản thân mình rồi. Cười với mình trong gương, đúng! Chính là sự tự tin này!
Thần thái đi sáng láng đi ra khỏi nhà.
Mạc Khinh Hàn nhìn xung quanh, thấy một chiếc xe thể thao màu trắng đang dừng ở đầu ngõ.
Trước đầu xe, là một chàng trai anh tuấn.
Chàng trai này cao lớn tuấn dật, mặc bộ quần áo ở nhà thoải mái màu trắng, vô cùng đẹp trai. Anh đeo kính đen, ngẩng đầu 45 độ nhìn trời.
Khóe mắt nhìn thấy Mạc Khinh Hàn đi tới, anh vươn cánh tay dài, tháo kính râm xuống.
Anh nhướng mày, môi cong lên: “Đẹp trai không?”
“Ha ha ha...” Mạc Khinh Hàn cười run người: “Đẹp trai ngây người!”
Chiếc xe này có vẻ ngoài thời thượng, đường cong tinh tế, khiến hai mắt người ta tỏa sáng!
Cả thân xe vô cùng sống động! Tràn ngập cảm giác sức mạnh! Quả không hổ là xe do chính Diệp Thần thiết kế.
Cô khen ngợi từ tận đáy lòng: “Quá đẹp!”
“Ai nói xe chứ! Anh nói người!”
Mạc Khinh Hàn: “...”
“Anh!” Anh hất tóc.
“...” Trong lòng Mạc Khinh Hàn cười bò, lại cố ý liếc mắt nhìn anh: “Tạm được...”
Diệp Thần phiền muộn, khóe miệng tiu nghỉu.
Mạc Khinh Hàn chợt nhéo mặt anh, nói: “Cực kỳ đẹp trai! Đẹp trai hàng đầu vũ trụ!”
“Vậy còn được!” Thần thiếu gia kiêu ngạo cong môi cười.
Tay cô ôm lấy mặt anh, hai người cách rất gần, hôm nay cô buộc tóc lên, khuôn mặt nhỏ phấn nộn và cần cổ trắng lộ ra.
Khuôn mặt cô phấn nốn sáng loáng, đôi mắt lấp lánh cười híp lại, hơi thở trên người thơm tho dễ ngửi, hôm nay cô cực kỳ... xinh đẹp...
Mê hoặc anh thần hồn điên đảo!
Trái tim Diệp Thần đập thành thịch.
Hơi thở anh nóng rực, tất cả sự vật xung quanh như bay ra ngoài chín tầng mây.
Trong mắt anh, chỉ có cô!
Anh từ trên cao nhìn xuống, trông thấy làn mi cong vút của cô như cánh bướm, nhẹ nhàng khiêu khích trái tim anh, hô hấp của anh nghẹn lại, trái tim chợt ngừng đập. Sợ nhảy ra ngoài, sẽ dọa cô mất.
Cô dõi theo ánh mắt anh... đôi môi cô màu hồng, nhếch lên đường cong đáng yêu, bên môi là hai lúm đồng tiền nhỏ.
Toàn bộ ánh mắt của anh đều bị hai lúm đồng tiền này hút lấy, cảm thấy yết hầu căng lên, anh nhìn chằm chằm môi cô, nhịp tim chợt đập nhanh! Cả cơ thể nóng bỏng. Đôi môi anh đào đẹp như thế, thật muốn cắn một cái!
Mạc Khinh Hàn cảm nhận được khuôn mặt anh nóng lên, ánh mắt là lạ, vội vàng rụt tay lại.
Anh chợt bắt lấy tay cô, khuôn mặt tuấn tú nhanh chóng phủ lên cô, hô hấp nóng hổi phun lên mặt cô, tiếng tim đập to như mô-tơ.
Mặt Mạc Khinh Hàn lập tức đỏ bừng, anh kéo cô, môi mỏng từ từ trùm lên, dịu dàng hôn.
Mái tóc đuôi ngựa của cô được anh tháo ra, làn tóc như mây rơi xuống đâì vai, che khuất một bên mặt và cổ, một chút thì che khuất khóe mắt.
Anh động tình hôn cô, đầu Ng'n t thon dài quấn lấy sợi tóc của cô. Trong cơn mơ màng, cô cảm giác một bàn tay khác của anh cầm tay cô.
Tay trái của anh đeo vào ngón giữa của cô một chiếc nhẫn...
Nhẫn đính hôn.
Anh nói khẽ bên tai cô: “Sau này, anh là của em.”
Lúc này, đột nhiên nghe thấy xung quanh có người kêu: “Diệp Thần ------ Diệp Thần ở đây!”
“Cô gái kia là ai? Diệp Thần đang hôn cô ta!”
“Chồng Diệp Thần à ----------“
Cả người Mạc Khinh Hàn run lên, cô quay đầu, nhìn thấy có năm, sáu cô gái vẻ mặt kích động lao về phía cô và Diệp Thần.
Cô vội nói: “Anh ấy là Lâm Nghệ Phong, không phải Diệp Thần.”
Diệp Thần nắm chặt tay cô, cao giọng nói: “Tôi là Diệp Thần, nhưng không phải chồng các cô, tôi là chồng cô ấy!”
Mấy cô gái kia sửng sốt, hình như không thể tin người trước mắt thừa nhận bản thân là Diệp Thần!
Nhưng lúc này càng lúc càng nhiều người nhìn về phía này, Mạc Khinh Hàn vội kéo tay Diệp Thần, gấp giọng giục anh: “Anh Thần, đi mau ------“
Xe bị mấy cô gái kia chặn, không mở cửa xe ra được. Mấy cô gái đến gần Diệp Thần, hét rầm lên như bị điên: “Diệp Thần ---- em muốn ký tên!” “Chồng Diệp Thần! Em muốn gả cho anh!”
Mạc Khinh Hàn nắm chặt tay Diệp Thần, Diệp Thần cũng cầm ngược lại tay cô. Mạc Khinh Hàn nhìn những cô gái này như hổ nhào tới, cô kéo tay Diệp Thần, chạy nhanh về phía trước: “Anh Thần, chạy mau!”
Mấy cô gái đằng sau hét á lên, từng người vươn tay đuổi theo bọn họ.
“Diệp Thần -------- Diệp Thần!” Bọn họ đuổi theo phía sau, Diệp Thần nắm chặt tay Mạc Khinh Hàn, bọn họ thuận theo đường đê chạy về phía trước. bên cạnh con đê là nước sông đóng băng.
Gió lạnh không hề thổi tan nhiệt tình của mấy cô gái đằng sau, bọn họ la to, chỉ trong chốc lát, thu hút một đống người.
Diệp Thần kéo Mạc Khinh Hàn, vừa chạy vừa hỏi cô: “Chúng ta đính hôn nhé? Có một vị hôn phu anh tuấn như anh ở bên cạnh em, cuộc sống sau này của em sẽ rất thú vị.”
Mạc Khinh Hàn quay đầu, vừa chạy vừa cười: “Quả thực rất thú vị...”
Diệp Thần kéo tay cô, chạy vào một đài truyền hình, anh trực tiếp xông thẳng vào, anh bảo phóng viên gọi điện cho trưởng đài của bọn họ: “Anh hỏi trưởng đài của anh xem, có muốn làm phỏng vấn độc nhất vô nhị với Diệp Thần không?”
Nhân viên ở đây sợ choáng váng, chỗ nhỏ của bọn họ, sao dám phỏng vấn minh tinh như Diệp Thần! Nghĩ cũng không dám nghĩ a!
Trên TV đang chiếu phim truyền hình.
Trưởng đài nhận điện thoại, đầu tiên sửng sốt nửa phút, sau đó chợt hỏi: “Chắc chắn là Diệp Thần không?”
“Tôi không biết... nhìn rất giống...” Người kia cũng không dám bảo đảm.
Lúc này, Diệp Thần hát một bài hát, là bài tủ của anh.
“A -------“ Là Diệp Thần!
Bên ngoài đài truyền hình bị vây kín, còn có một số fan hâm mộ đánh lên tấm biển.
Trưởng đài lập tức nói: “Mau chóng phỏng vấn, chúng ta phải là duy nhất! Lập tức trực tiếp!”
Màn hình lớn bên ngoài đài truyền hình xuất hiện hình Diệp Thần, MC hỏi anh: “Thần Ca sao lại đến chỗ chúng tôi?”
Diệp Thần nói: “Tôi tới tìm định mệnh của tôi.” Anh cầm tay Mạc Khinh Hàn đặt lên môi, nhẹ nhàng hôn.
Khuôn mặt của Mạc Khinh Hàn xinh đẹp yên nhiên, như chân trời được ánh chiều nhuộm đỏ. Vẻ mặt MC ngây ra... sao Diệp Thần lại đột nhiên công khai tình cảm vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc