Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 39

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Bàn tay ấm áp của Diệp Đình ôm eo cô!
Một khắc sau… môi anh hôn môi cô.
Lăng Vi giãy giụa, mỗi ngày đều hôn đi hôn lại như vậy tốt lắm sao?
Không sợ ngược cẩu bị đánh sao?
Cô giãy giụa, Diệp Đình dùng sức nắm tay nhỏ bé quơ loạn của cô, bá đạo kìm chặt sau lưng cô, môi lưỡi anh giống như có ma lực, hôn đến mức cô run rẩy toàn thân.
Cô cựa tay anh ra, không hài lòng với trói buộc và lấn áp của anh! Cô níu lấy cổ áo anh, dựa vào cái gì anh có thể bắt nạt người khác? Cô trong nháy mắt đổi bị động thành chủ động!
Diệp Đình nổ tung, hô hấp rối loạn, tiểu nha đầu đã chủ động rồi!
Anh ôm chặt cô.
Lăng Vi từ trước đến giờ không có tính cách nhẫn nhục chịu đựng, mượn lực tay anh, cái ௱ôЛƓ nâng lên, ngồi trên đùi anh. Ngón tay dài nhọn luồn vào trong mái tóc đen của anh, cái miệng nhỏ nhắn hút môi dưới anh, răng nhỏ cắn tới cắn lui trên môi anh.
Diệp Đình kích động xoay người, cường thế ép cô xuống ghế, anh ở trên.
Cô muốn đẩy ngã anh, nhưng cô càng đẩy sức lực anh càng lớn. “Tích tích tích ——” Máy vi tính truyền tới đề nghị chấp nhận video.
Diệp Đình không để ý tới, điên cuồng phóng hỏa trên người cô. Đến khi mặt cô bị hôn đỏ tới mang tai, cả người xụi lơ, anh mới hài lòng.Anh kề sát mặt cô, hơi thở phả lên mặt cô: “Học được chưa? Chính là như vậy… Tăng tốc thay đổi khuôn mẫu sống chung của chúng ta.”
“…” *** Lăng Vi không ngừng phập phồng.
Môi cô đỏ bừng, gương mặt như bôi mật ong, tựa như có thể xoa ra nước.
Ánh mắt cô say ngà ngà ௱ôЛƓ lung, Diệp Đình hài lòng cười, cằm ôn nhu cà môi cô: “Học được chưa? Không học, thiếu gia luyện cùng em nữa.”
Lăng Vi lập tức che mặt: “Anh phải họp.”
Diệp Đình rút tay cô ra, chưa thỏa mãn cạ môi cô: “Chờ anh, một lát lại tiếp tục.”
Diệp Đình không vội mở video, anh ổn định hô hấp.
Lăng Vi đẩy anh ra, lau miệng, bỗng nhiên cảm thấy hình như mình bị lừa!
Anh muốn hôn cô? Mẹ nó… anh còn có trò này?
Nhưng mà… cũng thật có ý tứ, người đàn ông này ở trước mặt người ngoài bày vẻ mặt tàn khốc, nhưng… chỉ có cô biết, thật ra anh rất… đáng yêu! Có lúc còn ngốc manh ngốc manh…
Phốc —— ngốc manh ngốc manh… nghĩ bậy trong lòng một chút cũng được đi, nhưng không thể để cho anh biết.
“Em cười cái gì?”“Em không có cười!” Lăng Vi đáp.
“Em nghĩ anh mù?” Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, hai cánh tay chống hai bên gò má cô, gương mặt tuấn tú kề sát cô.
Chóp mũi hai người ***ng vào nhau, hô hấp quấn lấy nhau, anh nhìn vào đôi mắt giảo hoạt của cô, hỏi: “Em đang nghĩ chuyện bỉ ổi gì đúng không?”
“Em nào có?”
“Không có? Anh thấy được! Trong mắt em viết rõ bốn chữ “Tôi đang nghĩ bậy”!”
“…” Mẹ nó… Lăng Vi lại không lời đáp trả.
Lăng Vi giơ tay che mặt, Diệp đại đại, anh đúng là hỏa nhãn kim tinh nha! Ngay cả “Cô đang nghĩ bậy” cũng có thể nhìn ra…
Nhìn bộ dáng này của cô gái nhỏ, tế bào trong thân thể Diệp Đình khô nóng lần nữa.
Nếu không phải sắp họp, anh thật sự muốn đè cô ra hôn đủ.
Anh buộc mình trấn định, quay đầu nhìn màn hình máy vi tính, hội nghị video đã bắt đầu, anh chuyên tâm vào công việc.
Mặt Diệp Đình vừa xuất hiện trong video, tất cả mọi người dự họp đều không khỏi kinh ngạc!
Sao tóc boss rối vậy? Dường như môi cũng đỏ hơn bình thường, còn hơi sưng… Trên gương mặt anh tuấn lạnh lùng còn có vệt đỏ chưa kịp rút đi… Đây là cái quỷ gì?
Nhưng hình như tâm tình anh rất tốt…
Trong lòng đoàn người biết rõ, boss đây là vừa mới vuốt ve an ủi với cô gái nào?
Đây không phải là tác phong của boss!
Không phải boss có bệnh khiết phích sao? Không phải là không thích bị phụ nữ chạm vào sao? Hôm nay không chỉ tóc rối, ngay cả môi cũng hơi sưng… Chẳng lẽ tìm được tình yêu chân chính?
Sau đó, cuộc họp vô cùng thuận lợi…
Lăng Vi lười biếng dựa lưng vào ghế, tay cầm Pu't, vẽ đường cong phác họa trên giấy.
Cô vẽ rất nhiều, nhưng cô không tĩnh tâm được.
Cảm giác tồn tại của người bên cạnh quá mạnh mẽ, rõ ràng không nhìn cô, nhưng cô cảm thấy mặt cháy sạch như lửa than.
Tim cũng nhảy loạn thình thịch thình thịch.
Lồng *** dần nóng lên, ngay cả hô hấp cũng mang vị ngọt.Cô ngước mắt lén quan sát anh, đường ranh trên mặt anh cực kỳ hoàn mỹ, đôi mắt phượng màu đen lóe sáng, dáng vẻ chăm chỉ làm việc vô cùng mê người.
Dáng vẻ anh họp không giống lúc ở cùng cô, anh lúc này cho người khác cảm giác cao ngạo.
Nói tới chuyện công việc, phần kiêu ngạo trên người che giấu cũng không được.
Đều nói phụ nữ nghiêm túc là xinh đẹp nhất, thật ra đàn ông nghiêm túc mới là hấp dẫn trí mạng.
Diệp Đình có bản lĩnh này, bất kể lúc nào, cũng có thể thu hút ánh mắt người khác.
Pu't Lăng Vi nhẹ nhàng lướt trên giấy, tất cả nam chính trong manga của cô đều là hình dáng của anh. Anh và nữ chính ngồi trên đê biển, đón ánh nắng vàng, gió biển thổi nhẹ nhàng, trên mặt biển mơ hồ có mấy thuyền đánh cá. Ngón tay nhỏ nhắn của cô vẽ từng gợn sóng, lưu lại trên chỗ trống:
“Em thường canh gác trên bờ biển,
Thích bề mặt màu xanh da trời được gió thổi qua…
Đợt sóng vui sướng đuổi theo nhịp bước anh,
Anh giống như châu báu rơi xuống biển sâu…
Đêm, phát ra ánh sáng chói mắt thần bí trong bóng tối vô biên,
Giấu ở chỗ sâu, giữa mây và nước, có mơ ước sâu nhất của anh, lấp lánh rực rỡ.”
Lăng Vi dừng Pu't, hơi thở cũng chậm lại.
Đọc chữ đầu mỗi câu: Em thích anh, Dạ Hành.
Mặt cô dần nóng lên, khóe mắt thấy Diệp Đình nói chuyện, đôi môi đỏ thắm của anh hơi hé mở.
Môi của anh… giống như bị cô cắn sưng. Cô giơ tay sờ môi mình, cảm giác vừa rồi bị hôn vẫn còn, tê dại, ngứa.
Môi mỏng của anh mím chặt, thỉnh thoảng mở miệng nói mấy câu, dĩ nhiên… Anh vừa mở miệng khẳng định không phải lời gì tốt, không phải mắng người làm việc vô ích, thì chính là mắng người ta làm sai báo cáo.
Dáng vẻ bá đạo tàn bạo khiến người khác cảm thấy kinh khủng, nhưng cũng rất có mị lực…
Lăng Vi chợt sợ hãi nhận ra, tại sao cảm thấy dáng vẻ bá đạo tàn bạo của anh rất có mị lực? Điều này có phải chứng tỏ cô có tiềm chất chịu ngược không?
Tim Lăng Vi đập thật nhanh, cô ôm ***, mặt nóng hổi.
Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tầm mắt cô không nỡ dời đi… Ánh mắt cứ nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú của anh, không muốn làm gì, chỉ muốn nhìn chằm chằm anh.
Bất tri bất giác, người trên giấy, toàn bộ biến thành anh.
Có Diệp Đình chăm chỉ làm việc, có Diệp Đình ôn nhu nhìn cô, có Diệp Đình khinh thường tất cả, có Diệp Đình trò chuyện vui vẻ.
Anh trên giấy vẽ, mặt mũi tuấn tú, hoàn mỹ không thể bắt bẻ, khí chất lại không bằng một phần vạn bản thân anh.
Vì anh có đôi mắt sắc bén sáng ngời, dù cho cô nghiêng mực ba ngàn, dồn vạn phần tâm huyết cũng không vẽ ra ba phần sắc bén trong mắt anh.
Anh lúc này, đôi mắt phượng híp lại thành một đường.
Lúc nhìn về phía màn hình, sắc bén, lạnh lẽo, một chút cũng không ôn nhu quyến rũ như lúc nhìn cô, sợi tóc xoắn của anh bị cô làm rối, Lăng Vi theo bản năng đưa tay vuốt thẳng tóc anh.Trong video đột nhiên truyền tới một trận hít hơi!
Tay Lăng Vi cứng đờ giữa không trung, lúc này mới nhớ tới anh đang họp…
Đỉnh Phong Quốc Tế, tất cả quản lý cấp cao đều thấy một cô gái yêu kiều đang làm tóc cho boss đại nhân của bọn họ!
Cuộc họp bị gián đoạn, boss đại nhân lại không nổi giận, còn thoáng nghiêng đầu về phía cô, để cô thuận tay hơn…
Trời ạ! Đây là ông trời muốn hạ mưa máu sao?
Người đàn ông anh tuấn cao ngạo trước mặt vẫn là Tổng giám đốc há miệng là có thể chiếm đoạt giang sơn sao? Anh …. Anh …. Diệp đại boss của bọn họ cũng có lúc ôn nhu như vậy?
Hiếm thấy! Hiếm thấy! Thật hiếm thấy!
Sai sai sai, đây không phải ngạc nhiên! Đây quả thực là kinh sợ!
Tất cả quản lý cấp cao dự họp đều nín thở.
Đến khi cô gái xuất hiện trong video chỉnh tóc cho boss đại nhân xong, biến mất khỏi màn hình, bọn họ mới dám âm thầm hít một hơi, vì sắc mặt Tổng giám đốc Diệp tốt hơn vừa rồi, ngay cả mắng người cũng không *** như trước.
Có lúc, khóe môi còn nhếch lên…
Đây có thể đều là công lao của cô gái kia!
Ông trời của tôi ơi! Phật tổ Thái thượng lão quân Quan Âm Bồ Tát thượng đế và Thánh mẫu Maria, chúa Giê-su… các thần tiên trên trời, các ngài hiển linh sao?
Cô gái kia chính là thượng đế của bọn họ, chính là nữ thần của bọn họ, chính là chúa cứu thế của bọn họ!
Cầu nguyện cô ấy và Tổng giám đốc đại nhân thuận bườm xuôi gió, trăm năm hạnh phúc, thân th*** ái, như keo như sơn, vĩnh viễn đừng tranh cãi…
A men!
Nửa giờ sau, hội nghị video của Diệp Đình cuối cùng kết thúc. Lăng Vi nói xin lỗi: “Vừa rồi em quên anh đang họp.”
Diệp Đình mím môi, uống một hớp nước: “Nếu biết lỗi rồi, thì dùng hành động bày tỏ một chút đi.”
“…” Lăng Vi nhìn mặt anh từ từ kề sát, cũng biết mình lại bị trêu ghẹo!
Diệp Đình mặt đầy tà khí cười, ôm cô, hôn lên môi cô. Lăng Vi mặt đỏ tim đập, lần đâu tiên chú tâm hiểu tường tận nụ hôn của anh, ngọt ngào, rất say lòng người…
Anh nhìn giấy vẽ của cô, một lúc lâu, càng nhìn mắt càng sáng.
“Em thường canh gác trên bờ biển,
Thích bề mặt màu xanh da trời được gió thổi qua…
Đợt sóng vui sướng đuổi theo nhịp bước anh,
Anh giống như châu báu rơi xuống biển sâu…
Đêm, phát ra ánh sáng chói mắt thần bí trong bóng tối vô biên,
Giấu ở chỗ sâu, giữa mây và nước, có mơ ước sâu nhất của anh, lấp lánh rực rỡ.”Đây là một bài thơ chữ đầu… Em thích anh, Dạ Hành.
Anh đọc hiểu, mắt phượng cong thành độ cong đẹp mắt.
Môi cũng khẽ nhếch, đường vòng cung rất là yêu thích.
Anh đưa tay cầm Pu't cô, viết bên cạnh nam chính manga: “Lác đác nhấp nháy, gió nhẹ thổi lên thuyền tặc của anh. Năm tháng xa xưa, anh vì em bình yên chờ đợi.”

Lăng Vi đọc tới đọc lui, cuối cùng bất đắc dĩ bật cười.
Anh lại viết… Lăng Vi, ngủ cùng anh?!
(*) Đoạn thơ trên, Lăng Vi viết dạng ghép chữ đầu mỗi câu lại thành một câu, Diệp Đình cũng viết kiểu vậy. Khi dịch tiếng Việt theo nghĩa thì không còn đúng nguyên câu gốc.
Đáng ghét ——
Lăng Vi che mặt, nhăn nhó… Không được lôi kéo như vậy!
con âm thầm thờ cúng hai người…
Ba mẹ yên tâm, con trưởng thành rồi, con sẽ chăm sóc bản thân, con sẽ điều tra chân tướng tai nạn.
Đừng lo cho con…
Cô kéo dây chuyện đeo trên cổ ra, là dây chuyền kim cương mô hình xe thể thao: “Diệp Đình giúp con tìm ra người kia, nhưng mà người kia không chịu gặp con… Sau này có cơ hội, có thể gặp một lần là tốt nhất.”
“Đúng rồi… Diệp Đình… Anh ấy là…” Trong lòng chua xót tràn lan mãnh liệt, một giọt nước mắt lăn xuống: “Không biết có cơ hội giới thiệu cho ba mẹ không…”
Cô lặng lẽ ngồi yên trước mộ nửa giờ, lau nước mắt.
Đạp chân đau nhức, đứng lên.
Thu dọn xong, lúc xách giỏ đi xuống, quay đầu… rưng rưng vẫy tay từ biệt ba mẹ.
“Rất muốn như trước, nắm bàn tay ấm áp của ba…
Nhưng ba không ở bên con, chỉ có thể nhờ gió mát mang hộ an khang…”
Cô xách giỏ, chạy như điên xuống núi, gió thổi vù vù bên tai!
Cô giống như muốn bay lên, nếu không như vậy, sẽ bị thống khổ nhấn chìm đến ૮ɦếƭ!
Chạy đến dưới chân núi, tài xế taxi còn chờ cô. Thấy mặt cô đầy mồ hôi và nước mắt, tài xế đưa khăn giấy cho cô: “Cô tới đây để gặp ai?”
Lăng Vi cầm khăn giấy, hít mũi nói: “Ba mẹ…”
“À…” Ánh mắt tài xế ôn nhu: “Không sao…” Muốn an ủi chút gì, lại không biết mở miệng thế nào: “Đi chưa?”
Nước mắt lả tả rơi xuống: “Đi thôi.”
Xe taxi lái đi, một chiếc Rolls Royce màu đen dừng ở chỗ xe taxi vừa đậu.
Diệp Đình xuống xe, cầm bó hoa cúc trắng trong tay.Anh leo núi, Lôi Tuấn từ chỗ tài xế bước xuống, kêu anh: “Muốn em đi cùng anh không?”
Diệp Đình không trả lời, một đường đi lên. Có người mặc đồ đen khom người đứng thành hai hàng bên đường mòn.
Anh đi theo hàng bọn họ đứng, đạp dấu chân nhỏ Lăng Vi để lại, tìm được phần mộ của ba mẹ cô.
Anh để bó hoa xuống, sửa tóc, sửa âu phục, quỳ xuống: “Ba mẹ, chào hai người… Con là Diệp Đình. Lỗ mãng tới quấy rầy, xin hai người tha thứ.”
Anh hít một hơi, dừng lại một lát, nói tiếp: “Từ nhỏ con không có ba mẹ, không biết tình thân… là cảm giác… gì…” Biểu tình của anh rất phức tạp, ánh mắt u ám: “Nhưng… Con biết, mất đi nó… là thống khổ dường nào.”
Trầm mặc một hồi, anh lại hít một hơi thật sâu: “Ba mẹ… Con muốn chăm sóc Tiểu Vi, cô ấy đáng yêu, thông minh như vậy… Nhất định đều là di truyền từ hai người phải không? Nếu như hai người hy vọng có thể gặp lại con, xin hãy phù hộ cho con, phù hộ con đi vào trong lòng cô ấy, để con che gió che mưa cho cô ấy. Không biết sau có cơ hội cùng Tiểu Vi đi thăm hai người hai không… Con hy vọng, có cơ hội này.”
Anh dập đầu trước mộ ba cái, đứng lên, sửa quần áo.
Suy nghĩ một lúc, lại ngồi chồm hổm xuống, cầm bó hoa cúc kia: “Ba mẹ, xin đừng phiền lòng… Bó hoa này, e rằng con không thể để lại đây… Cô ấy tự tới một mình vì vẫn chưa muốn cho con gặp hai người… Con thất lễ tới quấy rầy, cô ấy sẽ nổi giận.”
Anh cầm bó hoa lên, xá thấp đầu với mộ: “Sau này con sẽ tới nữa, hy vọng lần kế, con có thể đi cùng Lăng Vi.”
Anh cầm bó hoa, xoay người rời đi, một đường cầm hoa hướng lên bầu trời.
Chờ lần sau cô tới bái, những hoa này sẽ được bón thúc, không thể trang trí cho mộ, thì để nó bồi bổ thổ địa đi.
Lăng Vi đứng trước dưới một hàng quốc kỳ trước cửa trụ sở chính Laroe, tâm tình kích động khó dằn!
Lý Bằng Phi, hy vọng có thể sớm gặp được anh.
“Vi Vi, mời theo tôi…” Thư ký của Henry – Daisy dẫn cô vào cao ốc Laroe.
Tầng ba thiết kế chạm rỗng, làm cho toàn bộ phòng khách khí phái, thời thượng, cảm quang!
“Vi Vi, tầng 16 là Bộ thiết kế.”
Lăng Vi gật đầu, quan sát tỉ mỉ chung quanh.
Bộ thiết kế, cả tầng dùng phong cách hợp nhất, không có góc ૮ɦếƭ, mặt tường như nước chập chờn, vô cùng sống động.
“Bộ thiết kế là phòng làm việc của cô, cô thực tập dưới quyền Rose, cô ấy là một vị thầy nghiêm khắc, xin cô chuẩn bị tâm lý trước.”
Lăng Vi gật đầu, cảm ơn cô ta tốt bụng nhắc nhở.
Daisy dẫn cô vào phòng làm việc, vỗ tay: “Giới thiệu một vị đồng nghiệp mới cho mọi người, vị này là Lăng Vi tiểu thư, đến từ Trung Quốc. Hoa Thiếu Kiền, “Hoa thần”, thần tượng mọi người, chính là sư huynh của Lăng Vi tiểu thư. Hy vọng mọi người có thể sống chung vui vẻ.”
“Oh —— Hoan nghênh!...”“Hoan nghênh hoan nghênh!”
Ba người đàn ông trong phòng làm việc chủ động tới chào hỏi cô, Lăng Vi rối rít bắt tay với bọn họ.
Một người trong đó tóc vàng, mắt lam, đẹp trai, ngón tay xếp thành hình hoa lan, ném một ánh mắt quyến rũ cho cô: “Nếu tôi là thẳng nam, tôi nhất định sẽ theo đuổi cô.”
Lăng Vi run lên, nhướng mày.
Anh đẹp trai kia cười rực rỡ: “Không sai, chúng ta là chị em.”
Tony phất phất tay với Daisy: “Cô đi đi, để tôi chiếu cố tiểu mỹ nhân.”
Daisy đi ra ngoài, “chị” Tony dẫn Lăng Vi vào phòng làm việc của quản lý Rose.
Rose đeo kính gọng đen, mặc đồ đen ngẩng đầu nhìn cô, không nói gì, ném một phần tài liệu, vẫy tay kêu bọn họ đi ra ngoài.
Cả ngày, Lăng Vi bận rộn chân không chạm đất. Ăn trưa, Diệp Đình hẹn cô, cô cũng không đi được.
Lăng Vi thật lòng hơi áy náy…
Cô tới Laroe thực tập, Diệp Đình lại trôi dương vượt biển cùng cô… Anh bận rộn cả ngày, bình thường không có thời gian ăn, nhưng muốn dành chút thời gian ăn cơm cùng cô, mà cô lại cự tuyệt…
Mặc dù không muốn như vậy, nhưng cô thật sự không có cách.
Vốn cho rằng thực tập sinh mới tới chỉ in ít tài liệu, bưng trà, đưa nước gì đó, không nghĩ tới… Rose không chê người mới tới như cô, mà kéo cô vào tổ thiết kế, để cô cùng thảo luận thiết kế xe mới nhất cùng mọi người.
Lăng Vi thụ sủng nhược kinh, cô không dám thờ ơ, nghiêm túc nghe mọi người thảo luận.
Cấp trên thúc giục bản thiết kế xe này rất gấp, nhưng nộp bản thảo năm lần, cấp trên đều không hài lòng.
Còn một tháng nữa xe ô tô phải đưa vào sản xuất, bây giờ còn chưa quyết định kiểu xe, cấp trên đã cấp cho bọn họ “Sinh tử lệnh”!
Còn ba ngày, nếu không giao ra phương án hài lòng, toàn bộ liền xuống chức một cấp! Khấu trừ tiền thưởng nửa năm!
Lòng người bàng hoàng.
Tổ hai và tổ ba của bộ thiết kế đều cúi đầu, khổ não suy nghĩ.
Tony cực kỳ phiền não đập đồ.
Brooke râu quai hàm và người gầy Horgos không ngừng ***. Trong phòng làm việc, khói mù lượn lờ, Lăng Vi không mở mắt được, thở không thông!
Thật khó hiểu, công ty lớn như Laroe lại cho phép nhân viên *** trong phòng làm việc, sao thiết bị phòng cháy còn chưa phun nước?Cố ý phá hỏng sao?
“Khụ ——” Lăng Vi làm bộ đến phòng giải khát uống nước. Cô dùng sức ho khan hai tiếng, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Diệp Đình: “Cơm tối không cần chờ em… Em còn chưa làm xong.”
Đã bốn giờ rưỡi chiều, nếu cô không nói trước, Diệp Đình nhất định vẫn chờ cô ăn cơm.
“Vợ, nghe điện thoại…” Điện thoại reo, là tiếng chuông Diệp Đình cài cho cô…
Cô bắt máy, không nhịn được ho khan hai tiếng, Diệp Đình hỏi cô: “Sao thế? Mùa hè, sao lại ho?”
Lăng Vi bịt miệng: “Có người *** trong phòng làm việc.”
“À… Bộ thiết kế thường xuyên có người ***.” Diệp Đình đặt Pu't lên bàn, ghi chép ba chữ “Cấm ***”, còn nói: “Ngày đầu tiên đi làm cảm giác thế nào? Có ai khi dễ em không?”
“Không có, bọn họ đều rất tôn trọng em, có điều… Bầu không khí không tốt lắm.” Lăng Vi uống một hớp nước, nói tiếp: “Cấp trên đang thúc giục… Mọi người nộp bản thảo năm lần, cấp trên đều không hài lòng, nều trong ba ngày không nộp bản thảo nữa, bọn họ đều phải xuống chức, còn phải mất tiền thưởng nửa năm.”
Diệp Đình đột nhiên cười lên: “Đây chẳng phải là lúc em ra oai sao? Vi Vi nhà chúng ta lợi hạt nhất, bây giờ có ý tưởng hay nào không?”
(*) Bạn đời có cùng tâm linh, tư tưởng.
“Ngược lại không có ai khi dễ em…”
Lăng Vi che điện thoại, nhỏ giọng nói: “Bọn họ vẽ loạn, em căn bản không nhìn ra bọn họ muốn biểu đạt gì, không có chút đầu mối nào.”
“Không sao, cứ từ từ.”
Diệp Đình suy nghĩ một lát, nói: “Bọn họ trực tiếp sửa đổi trên bản thiết kế? Vậy em thấy là bản vẽ sau. Anh đề nghị em xem bản thiết kế ban đầu của bọn họ, nhìn những chỗ thay đổi qua năm lần…”
Không chờ Diệp Đình nói xong, Lăng Vi đã kêu lên: “Đúng vậy! Anh nói rất đúng! Th***, anh thật giỏi!”
Cúp điện thoại, cầm ly nước vội đi vào phòng làm việc. Diệp Đình đột nhiên bị cúp điện thoại, cười khổ, nhưng nghe cô nói một câu “Th***…” Anh cong môi, trong lòng dâng lên tia ngọt ngào.
Trong phòng làm việc, hai người đẹp trai còn đang ***!
“Khụ ——” Lăng Vi rất muốn mang mặt nạ chống độc!
Giám đốc Rose đã quen, sau khói mù, gương mặt bình tĩnh sửa bản nháp.
Lăng Vi không ngừng ho khan, Rose giương mắt nhìn cô, mặt đầy bất mãn khẽ thét với hai người kia: “Hút nhiều khói như vậy, nghĩ ra cách chưa?”
Hai người kia lập tức dập khói.
Rose lại quay đầu nhìn Tony: “Đập đồ có thể tạo ra linh cảm?”Tony bĩu môi, liếc mắt!
Rose lại quay đầu dạy dỗ tổ hai và ba một lần.
Cuối cùng nhìn Lăng Vi: “Lương cao mời cô tới, không phải để cô tới ăn không ngồi rồi! Cả ngày không có một ý kiến tập thể nào, tôi hoài nghi làm sao cô được tuyển chọn?!”
Lăng Vi thẳng sống lưng, ngang bướng đối mặt với Rose.
“Trợn mắt nhìn tôi có ích lợi gì? Phiền cô cho ý kiến!” Rose ném cây Pu't trong tay!
Lăng Vi nhìn bản thiết kế trên bàn, chỉ cảm thấy lộn xộn!
Cô rất muốn nói: “Tôi cũng không nhìn ra các người vẽ gì! Cho tới bây giờ tôi cũng không biết nhà thiết kế của Laroe lại có thể vẽ ra bản thiết kế tệ như vậy!”
Cô thật sự muốn nói như vậy, nhưng cô không có.
Nhẫn nhịn, rốt cuộc không nói.
Đồng hồ báo thức báo đến 10 giờ.
Đã trễ giờ, Rose chưa nói tan việc, bọn họ không có ai dám đi.
Vẻ mặt buồn rầu thê thảm, Lăng Vi ưỡn lưng.Cô trấn định nhìn Rose, nói: “Tôi muốn xem năm bản thiết kế trước của mọi người, nếu tôi là người tổ này, tôi phải biết ý tưởng thiết kế của mọi người. Bây giờ tôi ngay cả các người muốn vẽ táo hay là lê hay là dưa hấu cũng không phân rõ, cô bảo tôi nêu ý kiến gì?”
Rose nhướng mày, trợn mắt nhìn Tony.
Tony giống như bị sét đánh, đột nhiên run rẩy: “Cái đó… Hình như tôi quên giao tài liệu cho cô ấy…”
Rose tức giận! Cầm tài liệu trên bàn, ném lên mặt Tony!
“Ngu ngốc ——” Cô ta quay đầu nói với Lăng Vi: “Ba ngày trước tôi bảo Tony gửi tài liệu cho cô, cậu ta quên mất. Cô đi theo tôi, trong máy vi tính tôi có.”
Lăng Vi vội đi theo cô ta vào phòng làm việc.
Bên ngoài phòng làm việc, hai soái ca kia đáp Tony: “Cậu là óc heo sao? Hẹn bạn giường làm thế nào cũng không quên, tài liệu quan trọng như vậy cậu lại có thể quên!”
“Tôi sai rồi! Tôi sai rồi, tôi thật sự biết lỗi rồi!” Tony ôm đầu cầu xin tha thứ: “Hai anh… hạ thủ lưu tình ah~ đừng đánh mặt tôi… Ai u~”
Lúc Lăng Vi ôm đống tài liệu đi ra, chỉ thấy Tony bị đánh sưng mặt sưng mũi.
Lăng Vi cười giải vây cho anh ta: “Bây giờ bắt đầu bù đắp vẫn còn kịp. Tôi là người mới, cũng chưa chắc cho thể giúp mọi người. Tôi sẽ cố hết sức!”
Rose ngược lại không đồng ý với cô: “Tôi tin ánh mắt của Hoa thiếu, tôi cũng cần người mới như cô, cô làm quen trước đi. Hôm nay tạm thời như vậy trước, ngày mai chuẩn bị đánh đêm, ai cũng không được phép bỏ bê công việc!”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói với Rose: “Tôi muốn đến thư viện tra chút tài liệu.”
Rose gật đầu, giao chìa khóa thư viện cho cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc