Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 387

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Cậu ta là Diệp Thần --------“
“Diệp Thần -----------“
Chủ nhiệm lớp vội đẩy Diệp Thần vào cầu thang.
“Em đi trước đi, nơi này để thầy xử lý.”
Sao mẹ Lữ Tâm Tâm có thể để thoát được, bà ta xông lên, muốn túm lấy cổ áo của Diệp Thần, Mạc Khinh Hàn chợt đưa tay đẩy bà ta ------- người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt này còn dám động vào anh Thần của cô, thật sự chán sống rồi!
Trong hành lang, càng lúc càng nhiều người tụ tập, vệ sĩ và ám vệ của Diệp Thần nhanh chóng ngăn đám người.
Cha của Lữ Tâm Tâm đã bị ngăn ở bên ngoài, hai vệ sĩ giữ chặt ông ta.
Mẹ Lữ Tâm Tâm chửi ầm lên: “Hại con gái tao còn chưa đủ mà còn muốn chạy? Bà đây muốn kiện mày! Bà đây muốn kiện ૮ɦếƭ bọn mày!”
Diệp Thần ngăn mọi người, anh ngạo nghễ đứng thẳng, lấy di động ra gọi thẳng cho luật sư: “Muốn kiện tôi, đến đây đi, tôi chơi với bà!” Điện thoại được kết nối, Diệp Thần lạnh lùng nói: “Bệnh viện Lương thành, dẫn một đoàn luật sư tới cho tôi.”
Chuyện hôm nay, không kết thúc êm đẹp được đâu!
Muốn ầm ĩ đúng không? Tôi sẽ ghi kĩ khoản nợ này!
Để xem xem ai thắng ai!
Không ra tay thì cho là quả hồng mềm đúng không?
Hôm nay, tôi sẽ cho bà biết nỗi đau khi đá trúng tấm sắt!
Xung quanh xem náo nhiệt, rất nhiều người kêu: “Diệp Thần ------- anh ấy là Diệp Thần!” Rất nhiều người chen chúc lao qua. Hành lang lập tức tắc nghẽn.
Khung cảnh hỗn loạn như chợ. Vệ sĩ của Diệp Thần trong nháy mắt bị dìm giữa đám đông.
Mẹ Lữ Tâm Tâm bị khí thế của Diệp Thần hù dọa, lập tức chuyển phương hướng, chiếc nhẫn trên tay phải bà ta cào ra máu trên mặt thầy giáo.
Tay trái túm tóc Mạc Khinh Hàn mắng: “Con nhóc đê tiện này! Con gái tao không tốt, thì mày cũng đừng mong tốt!”
Lửa giận Diệp Thần thiêu đốt, anh bỗng đưa tay vặn tay mẹ Lữ Tâm Tâm: “Bà buông tay cho tôi!”
Lúc này, không biết là sữa chua trong tay ai bị ép ra ngoài, văng lên mặt mẹ Lữ Tâm Tâm, còn có một ít văng lên mặt Mạc Khinh Hàn.
Mẹ Lữ Tâm Tâm vẫn không buông tay, đầu Mạc Khinh Hàn bị bà ta túm nghiêng qua một bên. Một cái tay khác cào lên mặt Diệp Thần. Chân trái nâng lên đạp về phía thầy giáo.
“Bốp ---“ cùi chỏ của mẹ Lữ Tâm Tâm ***ng vào mồm thầy giáo, lập tức máu chảy đầy miệng thầy giáo.
“A....” Mạc Khinh Hàn bị kéo tóc xuống.
Lửa giận của Diệp Thần bốc lên!
“Rắc ------“ một cái, Diệp Thần vặn cánh tay mẹ Lữ Tâm Tâm. Tất cả mọi người kinh ngạc, nhưng, sau đó, lập tức có người kêu: “Anh ấy là Diệp Thần ------ Diệp Thần đánh người!”
“Cậu bị ngốc à! Sao lại là Diệp Thần đánh người, rõ ràng là anh ấy phòng vệ chính đáng! Là người phụ nữ điên kia ra tay trước!”
“A -----“ Đau quá! Mẹ Lữ Tâm Tâm kêu gào.
Cha Lữ Tâm Tâm lập tức hét lên: “*** a! *** a! Thắng oắt con này dám ra tay đánh người! Ông đây phải tố cáo cho mày táng gia bại sản!”
Giáo viên chủ nhiệm bó tay toàn tập, chỉ là một chuyện đơn giản, mà giờ ầm ĩ thành dạng này.
Ông vỗ Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn: “Hai em đi trước đi, để thầy tiếp bà ta.”
“Diệp Thần, đừng đi --------“
“Anh ấy thật sự là Diệp Thần! Tại sao Diệp Thần lại ở đây. Tại sao người phụ nữ kia lại đánh Diệp Thần?” Xung quanh có rất nhiều người giơ điện thoại lên quay lại.
“Diệp Thần ------ xin hãy ký tên cho em! Có thể cùng chụp ảnh không?”
A ------ Thần Thần! Mẹ ơi ---- anh ấy là thần tượng của mình!” lại có người chạy về bên này.
“Dám bắt nạt ông xã Thần Thần của tôi, nhìn tôi cào ૮ɦếƭ bà đây!”
Lông tơ Mạc Khinh Hàn dựng đứng lên, những người phụ nữ trước mặt quá điên cuồng, ai cũng như muốn ăn thịt người.
Trong nháy mắt mẹ Lữ Tâm Tâm bị vây kín. Dĩ nhiên Diệp Thần cũng bị đám nữ sinh vây quanh, có nữ sinh còn chu môi muốn hôn Diệp Thần ---------
Mạc Khinh Hàn dùng hết sức lực ngăn trước mặt Diệp Thần, Diệp Thần đưa tay kéo cô lui vèo hành lang.
Trong hành lang lập tức có mấy nữ sinh chen vào. Chủ nhiệm lập tức phất tay nói: “Đi mau ------------“
Những nữ sinh kia như bị điên, kêu to ------ “Diệp Thần --------“
“Diệp Thần!”
Diệp Thần kéo Mạc Khinh Hàn chạy hùng hục xuống lầu, nếu không Mạc Khinh Hàn sẽ bị những nữ sinh này đè ૮ɦếƭ.
“Phù --------“
Hai người chạy ra khỏi bệnh viện, chặn một chiếc taxi, nhanh chóng lên xe.
Diệp Thần nói địa chỉ biệt thự, sau lưng một đám con gái như bị điên đuổi theo xe.
...
“Ôi trời ơi...” Mạc Khinh Hàn suýt bị hù ૮ɦếƭ, từ bé đến lớn cô chưa từng thấy cảnh tượng như này.
Diệp Thần nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, Mạc Khinh Hàn không nhịn được phì cười: “Trời đất ạ...” Cô tưởng là cô sẽ bị giẫm ૮ɦếƭ chứ.
Diệp Thần giơ tay, giúp cô chỉnh lại mấy sợi tóc xốc xếch trên trán, rồi di chuyển xuống nhéo mặt cô: “Đau không?”
Mạc Khinh Hàn lắc đầu, muốn nói không đau, nhưng vẫn cảm thán: “Trời đất ơi...”
Diệp Thần không nhịn được cười: “Em là máy lặp à? Có thể đổi câu khác không?”
“Ha ha... Không sao! Em bị dọa thôi, những cô gái như thể muốn ăn thịt em vậy! Anh không thấy sao? Bọn họ, thế này --------“
Cô nhe răng trợn mắt học dáng vẻ của những cô gái đó, như cọp cái muốn ăn thịt người.
Diệp Thần bị cô chọc cười to, anh nhéo mắt cô, dáng vẻ của cô thật đáng yêu.
“Ban nãy sợ không?”
Cô lắc đầu, nhưng lại rụt rụt bả vai.
Rất nhanh, chiếc taxi dừng trước cổng biệt thự của anh, phía sau đã không có ai đuổi theo.
Diệp Thần kéo cô về nhà, anh gọi điện cho luật sư Đổng Vĩ, hỏi bọn họ đã đến bệnh viện chưa.
Luật sư Đổng Vĩ nói: “Chút chuyện nhỏ như vậy, Thần thiếu, cậu cứ yên tâm đi. Tôi sẽ khiến bọn họ chỉ còn *** mà mặc.”
Mạc Khinh Hàn ςướק lời: “Đến cả *** cũng không cần để cho bọn họ!”
Cả nhà Lữ Tâm Tâm thật cực phẩm, ban nãy thật sự đã chọc giận đến cô! Ban nãy tóc cô bị túm rớt một nhúm!
Thấy giáo của cô, còn có bạn học, còn có anh Thần, thiện lương như vậy, khi Lữ Tâm Tâm xảy ra chuyện, nghĩ ngay đến việc cứu cô ta trước! Thầy giáo cõng Lữ Tâm Tâm chạy xuống núi, Diệp Thần không để ý nguy hiểm bị lộ, đưa Lữ Tâm Tâm đến bệnh viện.
Ai có thể ngờ, lại bị đánh!
Nguyên nhân chuyện này vốn là lỗi của mình Lữ Tâm Tâm, trách ai được?
Nếu không phải Lữ Tâm Tâm xấu tính, sao lại làm ướt quần áo, quần áo không ướt thì sẽ không bị rắn cắn.
Hơn nữa, con rắn cắn cô ta không hề có độc, cô ta bị dọa ngất.
Cha mẹ Lữ Tâm Tâm, không hỏi trắng đen thế nào, đã đi đánh người! Đánh thầy giáo xong, còn bắt bọn họ bồi thường tiền cho con gái của họ, năm trăm vạn, biết đòi thật đấy!
Nghĩ hay lắm! Còn muốn hất cả bô phân lên đầu bọn họ, thật buồn nôn!
Diệp Thần híp mắt, dặn dò người bảo vệ thầy giáo và các bạn học.
Anh kéo cô đi lên tầng, lấy một cây lược gỗ chải tóc cho cô. Ánh mắt anh cực kỳ dịu dàng.
Cô không dám ngẩng đầu lên, ánh mắt của Thần ca quá nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp của cô nóng bừng, nhịp tim đập cực kỳ nhanh.
Anh nhìn cô chằm chằm, hơi thở nam tính bá đạo càng lúc càng gần.
Đôi mắt đen sâu của anh nhìn môi cô chăm chú, ánh mắt khang khác.
Anh chợt dí sát vào cô, môi đặt lên môi cô. Cô bất giác co người về sau, anh lại kiềm chế gáy cô, khẽ nói: “Đừng nhúc nhích, ở đây có một giọt sữa chua.”
Nói xong, đầu lưỡi *** một vòng trên môi cô.
Mạc Khinh Hàn giống như bị điện giật vậy, khẽ run lên. Cô nghiêng đầu, tránh ra phía sau.
Anh nắm eo cô, dán người lên. Nhìn đôi môi anh đảo của cô chằm chằm, ánh mắt ôn nhu miêu tả đôi môi hoàn mỹ của cô.
Anh cười nói: “Sao lúc nãy ở bệnh viện lại chủ động như vậy? Bây giờ cũng biết tránh?”
Mạc Khinh Hàn buồn cười nghĩ, lúc nãy ở bệnh viện? Đó là có người đè đầu cô hôn lên được không? Đó là cô chủ động sao? Đó là những người phụ nữ bên ngoài bắt cô chủ động!
Diệp Thần đặc biệt thích xem bộ dạng nhỏ của cô. Môi chu lên, có vẻ không phục lắm.
Anh nhìn cô chằm chằm, đột nhiên cúi người vồ lấy môi của cô.
“...” Mạc Khinh Hàn hoàn toàn cứng đờ, cô trợn to mắt nghĩ: “Nam thần quốc dân Diệp Thần, đang hôn mình!”
Diệp Thần cảm giác được cô lại ngây người, bất mãn hừ một tiếng: “Tập trung chút! Nghĩ cái gì vậy?”
Mạc Khinh Hàn cười ôm eo anh.
Diệp Thần: “...” Cả người cũng bốc cháy.
Anh nắm lấy sau ót, ôm chặt eo cô, bá đạo, nhiệt tình hôn lên.
Cô đã hoàn toàn ngây ngẩn, cả người như tan chảy vậy, trái tim nhảy loạn “thình thịch“. Môi tê tê, tất cả đều là hơi thở của anh. Ngay tại lúc cô sắp không thở nổi nữa, đột nhiên anh ảo não buông cô ra: “Lúc nào tới sinh nhật?”
Tại sao thời gian phải chậm như vậy....
Nháy mắt Mạc Khinh Hàn cười phun: “Đến sinh nhật thì sao? Có món quà lớn tặng em à?”
Anh cho cô một nụ cười sâu xa, lại hôn môi cô nói: “Đương nhiên là có quà....” Tặng chính anh cho cô, có tính là món quà lớn không?
Anh bất đắc dĩ buông cô ra. Hơi thở anh dồn dập, tất cả hơi nóng đều phun lên mặt cô.
Anh đè nén tâm tình sắp nổ mạnh của mình.
Trẻ tuổi khí thịnh! Sắp nhịn không được muốn đẩy ngã cô rồi phải làm sao? Bất đắc dĩ là, lại không thể không chờ....
Đoàn luật sư của Diệp Thần chiến đấu với ba mẹ Lữ Tâm Tâm.
Ba mẹ Lữ Tâm Tầm còn tưởng rằng vào thế lực và tiền tài của mình có thể dạy dỗ một đám học sinh và chủ nhiệm lớp xấu xa này của Lữ Tâm Tâm, ai có thể nghĩ, lại đá tới một tấm sắt lớn như vậy!
Ba mẹ Lữ Tâm Tâm phát hiện, không chỉ có con gái của mình bên ngoài không chiếm được tiện nghi, ngay cà ông làm ăn cũng bị thương nặng! Các thương gia hợp tác với bọn họ trước kia đã hoàn toàn không dám giao hàng cho họ nữa. Nháy mắt ba mẹ Lữ Tâm Tâm liền bối rối, hai người thương lượng một chút, nhất định là thằng nhóc kia quấy rối sau lưng.
“Thằng nhóc kia là một minh tinh, chúng ta tiết lộ chuyện này ra ngoài! Minh tinhd anh91 người, nhìn xem về sau nó còn lăn lộn được không! Thằng nhóc kia không còn hào quang minh tinh này nữa, nhìn xem nó làm sao được nước nữa!”
Nhưng mà, bọn họ cầm hình và video đi đài truyền hình lại không ai dám tiếp. Mọi người đều nói: “Hai người tỉnh lại đi.... về phần tại sao, các người về nhà từ từ suy nghĩ.”
Tiếp theo, làm ăn càng ngày càng kém, dường như tất cả thương nhân đều đánh gãy nguồn hàng hóa của bọn họ.
Nháy mắt hai người cảm thấy không thoải mái.... một minh tinh nhỏ làm sao lại có thực lực và bối cành mạnh mẽ như vậy?
“Nhất định người này có một đế quốc buôn bán rất mạnh mẽ.... chẳng qua là chúng ta không biết!” Ba mẹ Lữ Tâm Tâm sợ ngây người, vội vàng thương lượng đối sách: “Nhanh đi xin lỗi người ta! ૮ɦếƭ sớm sớm siêu sinh, trễ nữa ngay cả hồn vía cũng không còn rồi!”
Kết quả, người ta không thèm để ý bọn họ. đi trường học chặn cũng không chặn được người. Hộ vệ của người ta để cho người không nhìn thấy, nhưng không lúc nào là không bảo vệ xung quanh.
Qua gần nửa tháng, Diệp Thần cho một luật sư đến tiếp xúc với bọn họ. Luật sư Đổng Vĩ đặt một xấp hình trước mặt hai người.
Hai người nhìn trong hình một cái, là tình cảnh hỗn loạn đánh nhau trong bệnh viện lần đó.
Luật sư Đổng Vĩ liếc hai người, dùng loại giọng vô cùng kiêu ngạo nói: “Muốn cho ông chủ của chúng tôi dừng tay đúng không?”
“Dạ dạ dạ.... tiểu nhân có mắt không biết thái sơn.... không biết ông chủ nhà các người lại có thế lực như vậy....” Lúc đầu bọn họ còn cho rằng thằng nhóc kia chỉ là một học sinh, ai có thể nghĩ, không khi dễ đến người ta, ngược lại gài bẫy bình, còn gài bẫy ác như vậy!
Luật sư Đổng Vĩ vô cùng hiếp người nói: “Muốn cho ông chủ của tôi dừng tay cũng không phải là không được. Chờ vết thương trên mặt các giáo viên tốt lên, chờ tóc của tiểu thư Khinh Hàn mọc lại dài như vậy, hai người các người đã có thể giải thoát.”
Đổng Vĩ lấy tay đo đo tóc của Mạc Khinh Hàn, có chừng 50 60 cm.
Ba mẹ Lữ Tâm Tâm hoàn toàn ngây ngốc....
MẸ Lữ Tâm Tâm hận không thể chặt tay! Sao tay của bà lại tiện như vậy? Nhất định phải nắm tóc cô gái kia! Mặt của giáo viên kia, có nửa thàng một tháng là đã khỏi hoàn toàn.
Nhưng tóc của nữ sinh kia.... không có nửa năm sẽ không dài lại được như vậy chứ?
Nửa năm ----
Nửa năm, cứ như vậy đi xuống, nhất định bọn họ phải phá sản!
Hai người nhanh chóng cho Lữ Tâm Tâm đi van cầu Diệp Thần, hy vọng bạn học tốt của cô có thể nương tay cho.... dù sao, lúc Lữ Tâm Tâm bị rắn cắn, người bạn học này còn chủ động lái xe đưa con gái của bọn họ đi bệnh viện, có lẽ là một đứa bé tốt bụng, nhất định không phải loại người tâm địa sắt đá.
Huống chi.... nguyên nhân chuyện này..... chỉ là một chuyện cỏn con như hạt đậu thôi.
Lữ Tâm Tâm bất đắc dĩ đồng ý.
Nhưng mà, trong lòng cay đắng như uống hoàng liên vậy, từ sau khi ba mẹ cô đại náo bệnh viện, đã không còn ai nói chuyện với cô nữa.
Còn để cho cô đi cầu xin Diệp Thần? Nằm mơ cũng không đẹp như thế...
Diệp Thần người ta là ai? Mặc dù thân phận của anh còn chưa có tiết lộ hoàn toàn, nhưng mà, các bạn học cũng đã đoán được bảy, tám phần. Mặc dù ai cũng không có công khai nói, nhưng mà, thái độ của các bạn học đối với Diệp Thần rõ ràng đã không giống trước kia nữa.
Nhân duyên của Diệp thần lại cao, rất hòa hợp với các bạn học.
Vốn là, còn tưởng rằng tin tức Diệp Thần tới Lãnh thành đi học lớn như vậy, nhất định sẽ tạo thành náo động, lại không nghĩ rằng, căn bản là không có.
Báo, đài giải trí đều không chiếu. Ngay cả internet cái gì cũng không có động tĩnh. Ngày đó ở bệnh viện có rất nhiều nữ sinh chụp hình, nói là thấy được Diệp Thần, kết quả ---- phòng làm việc của đại minh tinh Diệp Thần chân chính đi ra thông báo tình hình gần đây của Diệp Thần.... ý là, Diệp Thần bận rộn chân không chạm đất, tại sao lại đi học ở một nơi nhỏ như Lãnh thành đó chứ.
Sau đó có không ít nữ sinh lại nói: “Quả thật chỉ là lớn lên giống, giọng nói hoàn toàn không phải! Lúc ấy tôi nghe được giọng nói của học sinhdo91, không phải giọng của Thần Thần nhà tôi.”
....
Mắt thấy sắp qua hết tháng mười, còn mấy ngày nữa là 5 tháng 11, lại tiến hành cuộc thi.
Giờ học hai ngày nay, Mạc Khinh Hàn phát hiện, cô cơ bản là đã đi theo chương trình học. Bây giờ thầy giảng bài cô lại không giống như đang nghe thiên thư nữa.
Mạc Khinh Hàn rất vui vẻ.
Trong lớp Sinh ngữ, Mạc Khinh Hàn viết lên tờ giấy: “Anh đoán xem, em có thể thi thứ mấy?” Viết xong lại ***ng ***ng tay Diệp Thần, đưa tờ giấy đến trước mặt anh.
Diệp Thần “hừ” một tiếng, cầm Pu't viết: “Chỉ cần em không thi thứ hai từ dưới đếm lên, thì anh sẽ không là thứ nhất từ dưới đếm lên!”
Mạc Khinh Hàn rút giấy về, viết bên dưới: “Một chút cũng không khoác lác, em có thể tiến vào top10 trong lớp.”
“Hưu” lại đưa tới trước mặt anh.
Anh lại cầm Pu't viết: “Vậy anh có thể lấy thứ 11.”
Mạc Khinh Hàn vui vẻ, rút giấy về viết: “Tại sao anh không thi hơn em một hạng?”
Anh nhìn cô viết chữ. Nhìn xong, trực tiếp đưa cánh tay viết trước mặt cô: “Ở phía sau em, có cảm giác an toàn.”
“Phốc ----”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc