Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 380

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Mạc Khinh Hàn gắt gao nhìn anh, anh thoải mái ngồi vào ghế mà cô vừa ngồi.
Mạc Khinh Hàn cảm thấy cả người cô nhưng đang tiếp xúc thân mật với anh, trời ạ… quá xấu hổ, quá túng quấn rồi…
Gương mặt cô đỏ bừng, cả người như điện giật, giật một phát đứng lên, nhỏ giọng nói với anh: “Cậu qua chỗ này đi.”
Diệp Thần xua tay nói không sao: “Em ngồi trong đó đi, cả ngày em bận rộn đủ thứ, ngồi bên trong thì mới không bị giáo viên phát hiện.”
Mạc Khinh Hàn càng đỏ mặt, mỗi ngày cô làm việc không nghiêm túc chỉ lo viết tiểu thuyết, quả thật ngồi bên trong càng dễ làm.
Cô yên lặng ngồi xuống, đột nhiên thấy anh dán mặt qua, anh nhét bánh trứng và trà sữa vào bàn học của cô, khuôn mặt tuấn tú dựa vào gần cô: “Hôm nay ăn mặc… rất xinh đẹp.”
Tất cả bạn học có không ít người nhìn bọn họ.
Nháy mắt Mạc Khinh Hàn cầm bản thảo che mặt mình lại.
Diệp Thần cười cười mở điện thoại xem chương trình y khoa.
Anh tự nhiên như vậy còn Mạc Khinh Hàn lại như ngồi trên bàn chông, Diệp Thần nhỏ giọng nói với cô: “Nhanh ăn bánh đi, còn nóng đó.”
Hiện tại là giờ tự học, cô nào dám ăn gì, đẩy đẩy đồ ăn trong bàn xấu hổ xoay mặc xoay người ra ngoài cửa sổ viết bản thảo.
Lúc này nữ sinh ngồi trước bàn Mạc Khinh Hàn căm giận trừng cô.
Nữ sinh này tức giận hừ một tiếng: “Đúng là hồ ly tinh, còn xem mình là nhà văn, còn đòi viết tiểu thuyết…”
Nữ sinh này là fan của Diệp Thần, nhìn tháy nam thần nhìn chằm chằm Mạc Khinh Hàn thì dấm chua bay đầy trời.
Bình thường Diệp Thần không nói chuyện với ai mà chỉ cười nói với Mạc Khinh Hàn… nói xem có phải cô ta là hồ ly tinh hay không?
Cô ta trừng Mạc Khinh Hàn, muốn gây khó dễ cho cô, giọng nói chua ngoa vang lên: “Mạc Khinh Hàn, cô xác định… cô viết tiểu thuyết có thể đọc nổi sao?” Ngô Tiêu Lỵ nhướn mày.
“haha…” Mạc Khinh Hàn cố ý cười lạnh, nhỏ giọng nói: “Là chữ thì đều có thể đọc, trừ khi cậu không biết chữ.”
Mạc Khinh Hàn nói không nhỏ, giờ tự học vô cùng yên tĩnh hơn nữa âm thanh của cô trong trẻo êm tai, giống như tiếng suối chảy róc rách, không ít nữ sinh ghen tỵ cô.
Một nữ sinh ngồi trước khác nghe cô nói chuyện cũng quay đầu nhìn cô một cái.
“Mạc Khinh Hàn, cậu thật giỏi, thi từ ca phú có thể hạ Pu't thành văn sao?” Cô gái nói chuyện là Lưu Nhất Hâm.
“À.. viết linh tinh ấy mà.” Mạc Khinh Hàn tiếp tục cúi đầu viết tiểu thuyết.
Ngô Tiêu Lỵ kia trừng mắt lạnh lùng trào phúng: “Chị gái à đừng đùa chứ, cô ngay cả văn cũng không biết viết còn viết tiểu thuyết? Cho rằng mình viết ra mấy thành ngữ thic có thể viết được tiểu thuyết hả? Đúng là hão huyền.”
Càng nói răng nanh càng cắn chặt, mùi giấm chua bay đầy trời.
Mạc Khinh Hàn chẳng thèm cùng loại người ghen tỵ này đấu võ mồm nên không để ý tới.
Cô đang viết đoạn mở đầu, nếu dừng lại sẽ rất dễ chặt đứt suy nghĩ.
Ngô Tiêu Lỵ thấy Mạc Khinh Hàn không trả lời mình cho rằng cô chột dạ, xí một tiếng: “Đừng nói tôi coi thường cô, nếu cô có thể viết tiểu thuyết thì tôi có thể ăn hết đám bản thảo này của cô.”
Mạc Khinh Hàn: “…”
Mạc Khinh Hàn nhìn cô ta, đột nhiên khóe môi quét xuống nụ cười xấu xa, cao giọng để cho tất cả các bạn học đều nghe thấy: “Ai không ăn thì chính là cháu trai.”
Ngô Tiêu Lỵ trừng mắt.
Mạc Khinh Hàn cười lạnh: “Đến lúc đó tôi mua cho cậu chai nước tránh cho cậu nghẹn ૮ɦếƭ.”
Ngô Tiêu Lỵ hừ một tiếng quay đầu lại.
Vừa quay đầu còn cố ý liếc mắt nhìn Diệp Thần một cái, hận không thể gỡ tròng mắt xuống dán vào mặt anh.
Mạc Khinh Hàn cảm thấy buồn cười, lúc này cô mới phát hiện hơn 30 nữ sinh trong lớp, từng người từng người đều dán mắt lên người Diệp Thần.
Mối tình đầu của các cô gái nhỏ, bọn họ thường nhìn Diệp Thần mỉm cười, đương nhiên có người rụt rè chỉ dám lén nhìn sang.
Cũng có thể hiểu được…
Học sinh cấp 3 mà, thời đại này, nội hàm khí chất gì đó đều ném.
Diệp Thần người ta đẹp trai muốn ૮ɦếƭ, người thần đều phẫn, mấy cô bé kia không thích sao được. Mấy cô bé hơn mười mấy tuổi căn bản không thể nào chống cự được khuôn mặt tuấn tú này.
Huống hồ anh Thần của cô, khí chất đó… tuyệt đối có thể mê đảo muôn vàn thiếu nữ.
Anh còn bày ra biểu tình lãnh khốc, đám con gái kia không bị anh mê hoặc thần hồn điên đảo cũng không phải là nữ sinh bình thường.
Mỗi khi đến giờ học, bên ngoài hành lang lớp bọn họ tuyệt đối sẽ có đám nữ sinh vây quanh, bọn họ cười lớn muốn hấp dẫn sự chú ý của anh, còn thường lén nhìn xung quanh anh.
Nhưng mà….
Tuy người thầm mến anh rất nhiều nhưng bọn họ cũng rất sợ anh, cho nên không mấy ai dám thổ lộ với anh. Thậm chí ngay cả nói chuyện với anh cũng không dám.
Trước kia mấy cô gái to gan đưa thư tình cho Lục Vũ Hiên và lớp trưởng Hứa Tuấn Khải thì hiện tại đều nhét thư tình cho Diệp Thần, chẳng qua Diệp Thần chẳng thèm ***ng, trực tiếp để Mạc Khinh Hàn xử lý cho anh.
Mạc Khinh Hàn đang không vui, đột nhiên anh Thần ***ng vào tay cô.
Cô kinh ngạc nhìn sang chỗ anh, hai mắt anh lấp lánh như viên bảo thạch, trong trẻo khiến người ta lay động.
“Đêm qua viết gì cho tôi xem nào.” Anh nhướn mày, ánh mắt mê người nhìn bản thảo của cô.
“Khụ khụ… khi đi học châu đầu ghé tai nhau.” Lớp trưởng Hứa Tuấn Khải đột nhiên không vui lên tiếng.
Diệp Thần không để ý cậu ta, cầm tiểu thuyết của Mạc Khinh Hàn xem.
Mạc Khinh Hàn muốn giật lại nhưng quá nhiều bạn học đang nhìn cô, cô không muốn gây ra động tĩnh lớn.
Diệp Thần nhìn được hai dòng, vừa nhíu mày vừa cười: “Chữ viết này của em… giống như ruồi bò lên bánh, làm cho người ta xem…”
Mà muốn phun ra…
Anh sợ cô đánh ૮ɦếƭ anh nên ‘muốn phun ra’ cũng phải ép trở về.
Mạc Khinh Hàn nghiến răng nghiến lợi đoạt lại bản thảo.
Diệp Thần nói: “Mang qua đây tôi gõ lại giúp em.”
“?” cô không cần đọc, có gì mà đánh chứ.
Diệp Thần cầm bản thảo của cô đặt lên bàn sau đó… mở một trang word trên di động, sau đó một bàn phím ảo xuất hiện trên bàn của anh.
Mạc Khinh Hàn mở to mắt tới gần nhìn, các bạn học khác cũng thấy, không ít người ngểnh cổ xem.
Có người bát quái hỏi: “Đây là gì vậy?”
Diệp Thần nói: “Là bàn phím ảo.”
Nói xong thì không nói gì nữa, cẩn thận gõ lên bàn phím ảo, một lúc sau lưu lại bản thảo của cô vào máy.
“Đã gửi đi giúp em rồi.”
Tốc độ của Diệp Thần quá nhanh, giống như ở trên bàn phím… ngón tay anh gõ vô cùng đặc biệt làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Qúa nhanh rồi…” nhiều trang bản thảo như vậy lóc cóc một lúc liền xong.
Nhưng đây căn bản không phải tài nghệ bình thường của Diệp Thần, anh vốn không có chăm chỉ đánh, vì không muốn gây ra xôn xao, nên cố ý dùng tốc độ cực chậm đánh chữ.
Ngoài ra, với nét chữ rối bời của Tiểu Hàn Hàn nhà anh… Nếu không phải anh có tự chủ cực mạnh, anh cũng có thể không nhịn được mà ói, thậm chí tự đâm hai mắt.
Nhưng tốc độ tùy tiện đánh không thèm để ý chút nào của anh cũng đủ để làm học sinh cả phòng kinh hoàng!
Một tiểu mập mạp thích nói giỡn trong lớp bọn họ đột nhiên kinh hô: “Người anh em này, tốc độ tay nhanh như vậy, nhất định trổ mã sớm!”
“Phốc ——” Có nam sinh nghe hiểu, tiếp lời: “Vậy cũng chỉ có thể có tay phải nhanh… Hai tay đều nhanh là sao?”
Tiểu mập mạp nói: “Tay trái tay phải người ta đọ sức nhau.”
Đại đa số nữ sinh nghe không hiểu, nhưng cũng biết không phải ý gì tốt, quay đầu trừng anh ta.
Diệp Thần không để ý bọn họ, anh cẩn thận xem bài của Mạc Khinh Hàn.
Câu chuyện này chủ yếu nói về một học sinh chuyển trường rất ưu tú, ngồi cùng bạn với cô, hai người bắt đầu từ thiện cảm, thẳng đến khi thích nhau, bị đối phương thu hút sâu đậm. Nhưng kết cục là nam chính ưu tú rời đi, anh tốt nghiệp trung học liền chọn ra nước ngoài du học. Còn nữ chính bề ngoài vui mừng tiễn anh đi, nhưng trong lòng u tối không thấy mặt trời.
Hồi kết câu chuyện có một hàng chữ nhỏ, lại lộ ra ưu thương nhàn nhạt, lúc cô vẫy tay cáo biệt nam sinh, ánh mắt đau xót, nhưng mặt mỉm cười, cô thầm tự nhủ: “Là cái gì khiến mày bi thương như vậy, lại đau lòng quên mất làm sao rơi nước mắt…”
Diệp Thần nhíu mày nhìn cô.
Mặt cô cháy đỏ bừng, hai tay nhỏ che hai bên gò má, làm bộ không thấy anh đang nhìn cô.
Diệp Thần đưa tay, dùng ngón tay lật lên mấy tờ giấy nháp của cô, anh lật tới trang cuối cùng, sau đó cầm Pu't viết lên.
Anh viết một kết cục khác sau trang giấy nháp này.
Anh viết, Mạc Khinh Hàn nhìn. Chữ viết anh vô cùng đẹp mắt, lực Pu't mạnh mẽ, tiêu sái đẹp trai.
Anh viết xong, cười với cô, mặt Mạc Khinh Hàn đỏ bừng, mặt cô đầy thẹn thùng đưa tay đoạt lại giấy nháp, xếp bỏ vào túi.
Rất nhiều bạn học đều tò mò anh đang viết gì, nhưng anh viết rất nhanh, Mạc Khinh Hàn lại nhận nhanh, ai cũng không thấy rõ anh đang viết cái gì.
Nhưng nhìn dáng vẻ hẳn là câu chuyện rất thú vị, nếu không Mặc Khinh Hàn sẽ không có biểu tình thẹn thùng lại có chút ngọt ngào hờn dỗi này.
Hai người này thu hút chú ý của bạn học.
Cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, viết trên tờ giấy: “Anh tới đây làm gì?”
Diệp Thần cầm Pu't, nhích lại gần cô, viết cạnh chữ cô: “Tìm em.”
Cô ngước mắt nhìn anh. Lúc này, ánh mắt anh ôn hòa nhìn cô.
Cô lại viết: “Vậy công việc của anh thế nào?”
Diệp Thần viết: “Không có chuyện gì quan trọng hơn em. Ngàn vàng không đổi được Tiểu Hàn Hàn.”
Mạc Khinh Hàn kinh ngạc! Tim cô đập thình thịch, giống như có người phát động máy trong ***g *** cô!
Cô cảm giác cô sắp nổ! Cả người đầy lửa nóng —— dường như không thấy gì, bên tai ù ù, khiến cô hoàn toàn không có cách nào suy tính.
Ngón tay cô siết chặt giấy nháp, yên lặng nhét vào túi.
Sau đó, mỗi ngày Diệp Thần đều mang thức ăn cho cô. Ba cô có thể lọc máu đúng hạn, bệnh tình chuyển biến tốt rất nhiều.
Tình hình trong nhà vừa hòa hoãn, bi kịch của Mạc Khinh Hàn lại tới…
Nửa tháng sau khi nhập học, lớp 12 lần đầu tiên nắm rõ để thi, Mạc Khinh Hàn nhìn bài thi… Ra một quyết định vừa dài đằng đẵng vừa đau khổ —— lừa gạt.
Đề tuyển chọn —— lừa gạt!
Đề điền vào chỗ trống —— lừa gạt!
Đề vấn đáp —— lừa gạt!
Lúc phát bài thi, cô cho là cô sẽ đứng chót cả năm tổ…
Kết quả, cô nhìn bài thi của Diệp Thần, cười không phúc hậu, anh lại thi tệ hơn cô!
Anh đứng chót, cô đứng trên anh…
Tình hình gì?
Mạc Khinh Hàn kinh ngạc, từ khi ba bị bệnh, thành tích của cô quả thực luôn thụt lùi. Trước kia thành tích học tập của cô rất giỏi, chẳng qua nhà xảy ra chuyện, cô phải thường thức đêm phụ mẹ để kiếm tiền thuốc… Một hai giờ đêm mới về nhà. Ban ngày đương nhiên không có tinh thần nghe giảng…
Nhưng anh đại thần bên cạnh là thế nào?
Cô nhìn Diệp Thần, nhẹ giọng nói: “Anh Thần, thì ra anh ngốc như vậy…”
Có đại thần đội sổ thay cô, có phải cô nên về nhà đốt nén nhang không? Dù sao thầy và các bạn học đều tương đối chú ý hạng chót, không chú ý với người kế chót.
Diệp Thần hiển nhiên nhìn ra mình bị khinh bỉ, anh vân đạm phong khinh nói: “Vấn đề khoa nhi nhỏ như vậy, anh lười đáp lại.”
Mạc Khinh Hàn phá anh: “Anh khoác lác, nếu anh thật sự lợi hại, anh thi đứng nhất thử đi.”
Diệp Thần nhìn cô, nói: “Em có ngốc không… Lỡ như anh thi kế chót, không phải em đứng chót sao? Một cô gái như em thi đứng chót, há chẳng phải không còn mặt mũi đi học?”
“…”
Mặc dù sự thật là vậy, nhưng Mạc Khinh Hàn vẫn không tiếp nhận nổi.
“Haiz… Sao có thể tệ như vậy… Đứng kế chót!” Mạc Khinh Hàn buồn rầu, đã nhập học nửa tháng, phải làm sao theo kịp chương trình học đây…
Lúc này, Diệp Thần đột nhiên đến gần cô, nói: “Bạn học kế chót… Anh đáng giá vào ban đêm. Anh cũng đội sổ thay em, em quét lớp giúp anh, coi như báo đáp anh đi. Đại thiếu gia mười ngón tay không dính nước xuân như tôi không thể làm việc nặng này.”
“Phốc ——” Mạc Khinh Hàn không nhịn được cười hỏi anh: “Xin hỏi Đại thiếu gia, anh có thể làm gì?”
“…” Diệp Thần tuấn dật cười một tiếng: “Thi đứng chót cái gì, tiểu gia không tốn nhiều sức.”
“Phốc ——”
Có xấu hổ hay không, có xấu hổ hay không, có xấu hổ hay không? Mỗi lần làm bài thi đều là trứng vịt, cô gái tôi cũng có thể thi chót!
Lúc tan học, Mạc Khinh Hàn từ phòng làm việc chủ nhiệm lớp đi ra, bỏ qua mấy lời mắng khó nghe, bắt đầu quét lớp.
Diệp Thần thấy cô quét, còn quét rất hăng hái, anh cũng cầm chổi quét.
Hai người quét lớp xong, một trước một sau đi ra ngoài. Đi tới cửa trường học, Mạc Khinh Hàn chợt nói: “Anh Thần, sau này hai ta học tập cho giỏi đi, thi đứng chót hoài, quả thật quá có lỗi với chỉ số IQ của hai ta!”
Diệp Thần cũng không nhịn được: “Không phải là hai ta, là em, là em, là em! Nếu em dám thi đứng thứ ba từ dưới đếm lên, anh đảm bảo có thể thi kế chót!”
“Hết cứu được!” Mạc Khinh Hàn bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ số IQ này… hết cứu được!”
Đứng kế chót…
Thật là! Cô cũng muốn học tập cho giỏi ah, nhưng cô không có nhiều thời gian như vậy. Nên làm gì?

Mạc Khinh Hàn buồn buồn bĩu môi.
Cũng may hôm nay có tin tốt, khiến cô dễ chịu hơn một chút.
Buổi trưa, ông chủ cô giúp quay quảng cáo đột nhiên gọi điện thoại tới trường cô, hẹn cô tháng 10 đến công ty bọn họ thực tập.
Ông chủ nói: “Bạn học Khinh Hàn à, vốn muốn sớm kêu cô tới, nhưng bên chúng tôi bận bịu không thôi. Vừa vặn tháng 10 các cô nghỉ, chúng ta hợp tác lần nữa đi. Tôi cảm thấy nhân vật này vô cùng thích hợp với cô.”
“Được, 1 tháng 10 tôi nhất định tới. Cảm ơn ông.”
Mạc Khinh Hàn nghĩ tới đây, cô lại phấn chấn tinh thần! Thành tích học tập đối với cô mà nói đều là phù vân, bây giờ có thể trị hết bệnh cho ba mới là chuyện quan trọng nhất!
Hôm qua khi đến bệnh viện, bác sĩ nói ba cô muốn phẫu thuật ít nhất phải chuẩn bị 20 đến 30 vạn.
Chỉ bằng vào cô viết truyện ngăn, căn bản không đủ góp nhiều tiền như vậy.
Cô phải nghĩ cách khác.
Hai người họ đi theo đường mòn, đi thẳng đến nhà cô trong hẻm nhỏ, đoạn đường này thỉnh thoảng có người nghiêng đầu nhìn Diệp Thần.
Diệp Thần đội nón kết, không thấy rõ mặt. Nhưng vẫn có rất nhiều người vô cùng kích động xông lên hỏi: “Diệp Thần?”
Lúc này, Mạc Khinh Hàn giống như một kỵ sĩ bảo vệ bông hoa, vươn tay chắn trước mặt anh: “Anh ấy là bạn học tôi, tên Lâm Nghệ Phong. Chẳng qua giống Diệp Thần mà thôi.”
Đi tới cửa nhà cô, cô đang muốn chào tạm biệt vào nhà, đột nhiên nghe Diệp Thần nói: “Cuối tuần này là sinh nhật ba anh. Ba mẹ em rất muốn gặp em.”
Mạc Khinh Hàn có chút kinh ngạc: “Ba mẹ anh biết em?”
Diệp Thần lấy mũ xuống, sửa tóc, nói chuyện đương nhiên: “Mẹ anh luôn nhắc tới em đấy, nói khi em còn nhỏ vô cùng đáng yêu, mẹ cực kỳ muốn thấy bây giờ em lớn lên có hình dáng thế nào rồi.”
Mạc Khinh Hàn làm mặt quỷ: “Thay đổi xấu hơn rồi.”
Diệp Thần đút tay vào túi quần, ngoẹo đầu nhìn cô, ánh nắng chiều chiếu lên gương mặt tuấn tú trắng như đồ sứ của anh. Cô nhìn anh, không tự chủ đỏ mặt lên.
“Em mới hỏi anh đó.” Cô nói: “Anh nhắc tới em với ba mẹ anh? Nếu không sao bọn họ biết chúng ta gặp mặt?”
“Ách…” Diệp Thần bỗng nói: “Đúng rồi, thứ bảy này chúng ta đi mua quần áo, có thể dành chút thời gian không?”
“À. Được được.” Cô suy nghĩ, nếu thứ bảy muốn đi ra ngoài, tối nay phải thức trắng đêm viết thêm một bản thảo.
Diệp Thần hất cằm với cô, tỏ ý cô mau vào nhà. Mạc Khinh Hàn ngoan ngoãn mở cửa vô nhà.
Vừa vào cửa nhà, đột nhiên nhớ ra câu hỏi cô vừa hỏi… để cho anh chạy… con hồ ly xấu giảo hoạt này!
Diệp Thần đưa cô về nhà, đi ra ngoài hẻm, tài xế đang đợi anh.
Anh ngồi lên xe, gọi cho Lăng Vi: “Con hẹn người tới, đến lúc đó mọi người đừng quá nhiệt tình. Nếu mẹ hù dọa người ta, con và mẹ không xong đâu!”
Lăng Vi ở đầu bên kia điện thoại nói: “Tên tiểu tử thúi con, nói chuyện với ai đấy?”
Nói xong, chính cô vui vẻ: “Ai u, mẹ phải nhìn xem con dâu mẹ thay đổi thế nào. Tiểu tử thúi, con lại lợi hại hơn ba con, mới 18 tuổi đã biết dẫn vợ về nhà, có điều mẹ nói cho con này! Cô gái người ta còn nhỏ, con cũng không thể làm bậy!”
Diệp Thần thầm nôn ọe trong lòng, nhưng ngoài miệng dời đề tài, hỏi bà: “Thứ bảy con muốn dẫn cô ấy đi mua quần áo, đi đâu mua? Gợi ý đi.”
Lăng Vi đột nhiên hừ cười, tiếng cười kia muốn có bao nhiêu xấu xa thì có bấy nhiêu.
Diệp Thần chợt có dự cảm xấu…
Quả nhiên, nghe bà bên kia điện thoại nói: “Đến cao ốc Tinh Hưng đi! Năm đó mẹ và ba con đến đó mua quần áo, sau đó, anh ấy lấy toàn bộ size 36C của cửa hàng, con và Đô Đô còn đội đồ chơi kia lên đầu. Aiya! Chờ Hàn Hàn tới, mẹ phải cho cô ấy xem hình, ha ha ha… Bây giờ mẹ đi tìm đây.”
“Tút ——” Đầu bên kia cúp điện thoại…
Diệp Thần: “…” Mẹ thật sự là… mẹ ruột con?
Diệp Thần cau mày, bỗng nhiên không muốn dẫn Hàn Hàn về nhà. Đám chú, dì của anh không có một ai bình thường!
Trước sinh nhật Diệp Đình một ngày, sáng sớm.
Lăng Vi kêu gọi bạn bè: “Ngày mai là sinh nhật chồng mình, mọi người đều tới nha! Duệ Duệ nhà mình dẫn con dâu về nhà.”
Hạ Tiểu Hi: “A! Duệ Duệ cũng hành động quá nhanh rồi, mới 18 đã biết dẫn vợ về nhà? Mình phải bảo Đản Đản nhà mình học hỏi anh nó….”
Kaya nói: “Vợ Duệ Duệ về à? Vậy chúng ta phải chiêu đãi cô ấy thật tốt nha! Chúng ta sắp xếp tiết mục gì?”
Hoa Đào nói: “Bỏ thuốc mê hồn cho hai người họ, cho hai người họ gạo sống nấu thành cơm chín!”
Lăng Vi nói: “Đừng làm càn, con gái người ta còn chưa tới 18 tuổi, bây giờ vẫn chưa phải bạn gái Duệ Duệ!”
“Phốc ——” Hạ Tiểu Hi gửi icon trợn trắng mắt, treo cổ, nói: “Cậu định để cô gái người ta tới 18 tuổi liền bảo Duệ Duệ tấn công sao?”
Lăng Vi: “…”
Chính Hiền nói: “Quá nhỏ rồi! Đừng có giết hại cây giống của tổ quốc có được không?”
Kaya nói: “Có phải mình quá tà ác không? Sao mình muốn giết hại, giết hại…”
Lăng Vi: “Xin bỏ qua cho con dâu mình…”
“Chị dâu, em có ý kiến hay!” Lôi Đình nói: “Hôm qua Duệ Duệ gọi điện thoại về, em nghe ra ý bây giờ thằng bé còn chưa giải quyết cô gái đúng không? Hình như còn đang theo đuổi, cô gái người ta vẫn chưa đáp ứng làm bạn gái thằng bé đâu. Hay là chúng ta giúp Duệ Duệ một tay đi!”
Lôi Đình chuyên nghĩ kế, năm đó Diệp Đình theo đuổi Lăng Vi, còn có Tiểu Bạch theo đuổi Lạc Y đều là Lôi Đình cho ý kiến.
Bây giờ Lôi Đình còn có một biệt danh chính là “bà mai chuyên nghiệp”…
Lăng Vi hỏi cô: “Có chủ ý gì hay? Nói nghe thử.”
Lôi Đình nói: “Không phải thành phố Giang chúng ta mới xây một công viên chủ đề sao? Bên trong có một nhà ma, cho hai người họ đi nhà ma. Cô gái ngọt ngào nhát gan, sợ hãi… không phải sẽ chủ động chui vào *** Duệ Duệ chúng ta sao?”
Mọi người cùng kêu lên: “Ý kiến hay!”
Lăng Vi đột nhiên nói: “Đi nhà ma quá khó, chắc chắn cô gái có chuẩn bị tâm lý, sẽ không sợ hãi như vậy! Cho dù sợ cũng sẽ làm bộ không sợ. Mình nghĩ tới một bản thăng cấp!”
“Bản thăng cấp gì?” Mọi người cùng hỏi cô.
Lăng Vi nói: “Không phải bờ sông sau nhà mình có một tòa lâu đài sao? Chúng ta đã lâu không ở đó, không bằng ngày mai chúng ta cử hành tiệc sinh nhật ở đấy, sau đó… cắt bánh ngọt lớn xong, chúng ta sẽ giả bộ đi ngủ. Chờ nửa đêm, chúng ta liền mặc quần áo, giả ma hù dọa bọn chúng!”
“Phốc —— mẹ ơi!” Hạ Tiểu Hi gửi icon run rẩy: “Hù ૮ɦếƭ mình! Mình không dám! Mình không làm đâu!”
Kaya nói: “Cậu không làm thì cậu sợ chung với hai người họ! Chủ ý này hay, mình tán thành!”
Kaya hỏi mọi người: “Mọi người thấy sao?”
Lôi Đình và Hoa Đào đều giơ tay.
Chính Hiền suy nghĩ, nói: “Mình có thể giả cương thi… là loại gãy tay gãy chân.”
“… Hạ Tiểu Hi hỏi Chính Hiền: “Quân Dương nhà cậu nhiều năm qua đều ôm một nữ cương thi ngủ?”
Chính Hiền đau khổ: “*** mình phẳng, mình kiêu ngạo! Mình tiết kiệm vải vóc cho quốc gia!”
Lúc này, Lôi Niễu Niễu vừa nổi lên: “Thế nào? Chuyện gì?”
Lăng Vi nói: “Em đi leo lầu.”
Lôi Niễu Niễu lướt cuộc hội thoại một lần, liền gào khóc giơ tay tán thành: “Ý kiến hay nha! Ý kiến hay! Em muốn giả ma nữ lưỡi dài!”
Lăng Vi nói: “Đầu lưỡi em đủ dài…” Cô em nói nhiều có sợ ai?
Lôi Niễu Niễu “hừ” một tiếng.
Vương Tử Kỳ ở căn cứ khóc lớn: “Không có kỳ nghỉ, không về được ah!”
“Sờ đầu…”
Vương Tử Kỳ đang ngồi trong phòng làm việc, không tham gia nghiên cứu hạt nhân, nói chuyện phiếm với các cô.
Lạc Y đang đi làm, thấy có tin nhắn, cô đọc qua, lập tức trả lời: “Án này ý tưởng mới mẽ độc đáo, vô cùng thú vị, bổn tọa và các vị bồi thẩm đoàn đồng ý nhất trí phương án này. Nay ra lệnh cho Lăng Vi làm chủ, mong đợi “Bạch quỷ dạ hành ký” tối mai.”
Hạ Tiểu Hi: “Mình có thể không tham gia không?”
Tất cả đàn bà trong khung chat: “Không thể!”
Lăng Vi cười gian: “Mình đã nghĩ ra cho cậu hóa trang thành gì rồi.”
Ngày 21 tháng 9, tan học, Diệp Thần dẫn Mạc Khinh Hàn về nhà.
Lăng Vi và Diệp Đình đứng ở cửa lâu đài nghênh đón.
Dưới nắng chiều, hai bàn tay đẹp đẽ nắm chặt nhau đứng dưới ánh hoàng hôn màu vàng.
Xe Diệp Thần chậm rãi dừng trước cửa, trong lòng anh hơi nghi ngờ, sao mẹ tổ chức sinh nhật cho ba ở đây?
Có điều không đúng!
Lúc này, quản gia đi tới, cung kính mở cửa xe.
Mạc Khinh Hàn chưa từng thấy tình hình như thế… Trang viên này, cũng quá lớn rồi. Nhà Diệp Thần lại có tiền như vậy?
Anh mới ra mắt ba năm, không thể nào kiếm nhiều tiền như thế. Chẳng lẽ ba mẹ anh là nhà giàu gì?
Cô vừa nghĩ vừa xuống xe, cô ngẩng đầu nhìn lên bậc thang, trong lòng ‘lộp bộp’ giật mình!
Hai người đứng trên bậc thang rất quen mắt. Người đàn ông anh vũ phi phàm, người đàn bà ánh nhìn sâu xa động lòng người.
Không chờ cô ngẫm nghĩ, Diệp Thần đã dẫn cô lên bậc thang. Anh giới thiệu cô: “Đây là Mạc Khinh Hàn, bạn cùng bàn của con.”
Mạc Khinh Hàn cười lên, chào Lăng Vi: “Chào chọ.”
“Ha ha ——” Chị… Lăng Vi dựa vào *** Diệp Đình cười, Diệp Thần囧 囧 nói: “Đây là mẹ anh… Lăng Vi.”
“Hả?” Mạc Khinh Hàn kinh ngạc nhìn Lăng Vi, chị ấy lại là mẹ Diệp Thần? Quá trẻ tuổi rồi? Nhìn không lớn hơn cô mấy tuổi!
Mạc Khinh Hàn không dám tin nhìn Lăng Vi, lại ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, chẳng lẽ là ba Diệp Thần? Cũng trẻ tuổi, anh tuấn như vậy! Khó trách dáng dấp Diệp Thần đẹp như thế, là di truyền nha!
Diệp Thần phản nghịch, hiển nhiên rất ghét tiết mục giới thiệu này, trong mắt anh đây đều là lễ nghi phiền phức.
Nhưng dù sao cũng phải cho Hàn Hàn quen biết người nhà mình, anh giới thiệu cho Mạc Khinh Hàn: “Đây là ba anh —— Diệp Đình.”
Mạc Khinh Hàn vội lễ phép gọi: “Chào chú Diệp, dì Lăng. Chú sinh nhật vui vẻ ạ.”
Quà cô xách trong tay là trực thăng làm bằng tay.
Diệp Đình gật đầu, tỏ ý hoan nghênh cô. Lăng Vi cười cười cầm quà, cười nói với cô: “Hàn Hàn, sau này tới nhà cũng không cần khách sáo như vậy, sớm muộn cũng là người một nhà, coi nơi này là nhà mình đi! Mau vào thôi. Chú dì cháu đều đang chờ chúng ta đấy.”
Diệp Thần nháy mắt ra hiệu với Lăng Vi: “Đừng nói lung tung! Mẹ hù dọa Khinh Hàn rồi!”
Lăng Vi trả lại một ánh mắt: “Mẹ con ăn muối còn nhiều hơn con ăn gạo, yên tâm —— nhất định giúp con theo đuổi cô gái tới tay!”
Diệp Thần bất đắc dĩ trợn trắng mắt, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu… Không biết đám chú dì này của anh sẽ quấy phá gì…
Lăng Vi dẫn Mạc Khinh Hàn, lần lượt giới thiệu chú, dì, ông bà nội, còn có mấy ông…
Còn biết một anh trai lai tên Tony vô cùng đẹp trai, còn có 11 bạn nhỏ.
Mạc Khinh Hàn nhìn thấy Đô Đô —— em gái sinh đôi của Diệp Thần.
Đô Đô rất đẹp rất đáng yêu. Thật làm người ta yêu thích, dáng dấp rất giống Lăng Vi, Mạc Khinh Hàn thích cô nhất.
Còn có Lý Đào, Hàn Thiền, tiểu mỹ nhân. Bọn họ giữ bé trai 7 tuổi xinh đẹp, đứa nhỏ này là con chú năm. Cực thích làm chuyện kỳ lạ, dáng dấp giống Bạch Lộ, thỉnh thoảng chọc mọi người cười lớn.
Đại gia đình đều vô cùng nhiệt tình với cô, nhưng Mạc Khinh Hàn luôn cảm thấy không thoải mái…
Cô luôn cảm giác được những người này cười xấu xa… Nhất là dì Hạ Tiểu Hi, mỗi lần đối mặt với cô, cô có thể thấy vẻ đồng tình trong mắt dì Hạ Tiểu Hi…
Đây là ý gì?
Mạc Khinh Hàn hơi gan dạ. Không biết tại sao đột nhiên có cảm giác sắp bị những người này ‘*** diệt khẩu’…
Tiệc sinh nhật cực kỳ náo nhiệt, có thể nhìn ra ba mẹ Diệp Thần vô cùng ***…
Nhất là biểu tình lúc ba Diệp Thần – Diệp Đình nhìn Lăng Vi, ánh mắt đó cho người khác cảm thấy họ là một đôi thần tiên quyến lữ.
Cho đến lúc này, cô mới nhớ… Diệp Đình! Không phải là đại boss của Đỉnh Phong Quốc Tế sao?
Lăng Vi —— là người sáng lập Tân Long Đằng!
“A, trời ạ ——” Hai người họ quá nổi tiếng!
Mạc Khinh Hàn đang kinh ngạc xúc động, Hạ Tiểu Hi lặng lẽ đến gần cô, cười hiền hòa với cô, nói: “Hàn Hàn, cái đầm này của cháu rất đẹp.”
Mạc Khinh Hàn cúi đầu nhìn đầm dài màu trắng của mình, đầm này là do Diệp Thần chọn, cô cũng cảm thấy đẹp.
Màu trắng phấn tôn lên làn da trắng nõn của cô, Diệp Thần cũng nói xinh đẹp, anh cảm thấy vóc người đẹp… hoạt bát nhanh nhẹn, rất thu hút tầm mắt.
Nhưng Mạc Khinh Hàn cảm thấy trong lời nói Hạ Tiểu Hi có hàm ý, cô nhanh trí hỏi Hạ Tiểu Hi: “Dì Hi Hi, dì có lời gì muốn nói với cháu sao?”
Mấy người đàn bà bên cạnh đều dùng ánh mắt sắc bén trừng Hạ Tiểu Hi, Hạ Tiểu Hi rụt cổ, không dám nói gì, lặng lẽ đi tới bên cạnh Lôi Tuấn, ăn, ăn, ăn…
“Em muốn ăn gì… Trên đời này, chỉ có thức ăn ngon không thể phụ lòng! Cái khác đều là nói chuyện vớ vẩn.”
Mọi người náo nhiệt đủ rồi, bắt đầu cắt bánh ngọt. Cắt xong, Lăng Vi nói: “Chúng ta đi ra ngoài tản bộ chút đi, buổi tối còn có niềm vui bất ngờ.”
Mọi người đi ở bờ sông một hồi, có người đi ‘mệt mỏi’, muốn về phòng ‘ngủ’ trước.
Cuối cùng, chỉ còn lại Diệp Đình, Lăng Vi, Diệp Thần và Mạc Khinh Hàn.
Lăng Vi nói: “Duệ Duệ, con dẫn Hàn Hàn đi dạo khắp nơi một lát đi. Náo loạn một đêm, mẹ cũng mệt, mẹ v à ba con đi về nghỉ trước.”
“Dạ.” Diệp Thần gật đầu.
Mạc Khinh Hàn nghi ngờ, vừa rồi còn nói niềm vui bất ngờ? Sao đều về ngủ rồi?
Mạc Khinh Hàn đi từ từ bên bờ sông, đột nhiên đầu ngón tay ấm áp của Diệp Thần đi cạnh cô chạm vào mu bàn tay cô, sau đó, ngón tay anh móc vào ngón tay cô.
Anh kéo tay cô...
Tim của Mộ Khinh Hàn đập rộn lên, tiếng tim đập phát ra tiếng động rất lớn!
“Thình thịch… “ Trong bóng đêm yên tĩnh, đều chỉ có tiếng tim đập như tiếng trống của cô vang lên.
Cô đỏ ửng mặt, hơi cúi đầu xuống, không dám nhìn anh.
Anh nắm bàn tay của cô vào trong lòng bàn tay, nắm thật chặt.
Hai người sóng vai nhau tản bộ ở bên bờ sông, bóng dáng anh tuấn đi ở bên cạnh, làm trong lòng cô tràn đầy cảm giác ngọt ngào.
Ngay cả không khí cũng lộ ra vị ngọt.
“Tối hôm nay nhiều sao ghê!” Mộ Khinh Hàn từ từ ngẩng đầu lên, chỉ ngón tay về phía bầu trời. Diệp Thần cũng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, vầng trăng rất sáng, nhưng phủ một lớp đỏ, tựa như một màu đỏ mang vòng sáng.
Anh đột nhiên nói: “Em có thấy trăng hôm nay có màu đỏ không, đúng là quỷ dị... ánh trăng thế này, thích hợp để quỷ hút máu đi qua đi lại nhất. Đặc biệt là, ở những nơi như bờ sông nhỏ này, cực kỳ dễ ***ng phải quỷ hút máu.”
Mộ Khinh Hàn hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn anh ta: “Anh nói bậy! Anh đừng hù dọa em, gan em nhỏ lắm!”
Diệp Thần nắm lấy tay cô, thì thầm ở bên tai cô: “Sợ cái gì, quỷ hút máu có đáng sợ bằng anh không?”
Mộ Khinh Hàn nghi thần nghi quỷ nhìn khắp nơi, nói thật ra... trang viện này rất lớn.
Trống vắng, dọa người!
“Chúng ta vẫn nên trở về ngủ đi, em hơi sợ.”
Diệp Thần ôn hòa gật đầu, kéo cô trở về. Đi tới cửa, bọn họ phát hiện ra toàn bộ lâu đài tối thui, ngay cả một ngọn đèn cũng không có!
Diệp Thần đẩy cửa ra, cửa không khóa. Cửa “Két” bị đẩy ra, bên trong tối thui như mực, không nhìn thấy gì cả.
Anh đưa tay ra bật đèn, kết quả đèn —— không sáng!
Mộ Khinh Hàn lập tức ôm chặt lấy cánh tay anh, anh vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô, tỏ ý bảo cô đừng sợ: “Có thể là điện áp bị nhảy, đừng sợ.”
Anh lấy điện thoại ra bật đèn pin: “Anh đưa em trở về phòng.”
Sự tỉnh táo của Diệp Thần, làm cô từ từ yên lòng. Anh nắm tay cô, đi vào phòng khách.
Đột nhiên —— Mộ Khinh Hàn nhìn thấy một bóng đen, một bóng đen có cái sừng nhọn dài, không biết là thứ gì, thoáng một cái đã không thấy tăm hơi!
Hai người Lăng Vi và Kaya núp ở gần phòng bếp, Lăng Vi mặc quần áo quái thú, đeo một cái sừng nhọn ở trên đỉnh đầu, cô thấy có vẻ như Hàn Hàn đã nhìn thấy mình, vội vàng ra dấu tay cho Kaya.
Kaya mặc một bộ trang phục màu trắng, tóc tai bù xù để xõa sượi, hù ૮ɦếƭ người...
Cô ấy đi lảo đảo lắc lư một vòng quanh cửa phòng bếp, lúc thấy Mộ Khinh Hàn nhìn về phía bên này, cô ấy lập tức lùi về phòng bếp.
Cô ấy muốn cho Hàn Hàn thấy thoáng qua là được, nếu nhiều toàn bộ, sẽ phản tác dụng, không còn mang đến cảm giác sợ hãi nữa.
Bởi vì, bên cạnh Mộ Khinh Hàn còn có một Diệp Thần, thằng nhóc kia cũng không phải là người dễ bị gạt!
“A ——” Mộ Khinh Hàn bỗng thấy một bóng trắng thoáng lướt qua cửa phòng bếp, chỉ một khoảng khắc, người đã mắt tăm!
Cô cho rằng mình hoa mắt, trong lòng thầm sợ hãi. Cô không ý thức được ôm chặt lấy eo của Diệp Thần.
Diệp Thần nhìn về phía cô, toàn bộ người cô đều đang dán vào bên người phải của anh.
Anh giơ cao điện thoại di động trong tay lên, ánh sáng đèn pin trong điện thoại di động có công suất khá rất mạnh, làm anh không nhìn thấy cái bóng trắng đó.
Mộ Khinh Hàn bất ngờ “Nhiệt tình” thế này, làm tâm tình của anh lập tức nhảy nhót.
Anh vòng tay ôm lấy bả vai của cô, cho rằng bởi vì phòng khách quá tối, nên cô mới sợ hãi nép vào trong *** anh.
Hai người từ từ bước lên cầu thang xoắn ốc. Đột nhiên —— vách tường cầu thang đi lên tầng hai, in một cái bóng quỷ hút máu!
Đó là Hạ Tiểu Hi... cô ấy nhát gan, không dám lộ mặt, nên đứng yên ở đầu = hành lang không dám động đậy.
Ai có thể nghĩ rằng, đúng lúc này ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt cô ấy, làm cái bóng quỷ hút máu có răng nanh thật dài, in vào trên vách tường, vừa lúc bị Mộ Khinh Hàn và Diệp Thần nhìn thấy!”A —— “
Mộ Khinh Hàn kêu thét lên: “A ——” Hạ Tiểu Hi cũng kêu thét lên, Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ đến nỗi chân run lẩy bẩy: “Gào khóc” chạy.
Người ta còn chưa có phản ứng gì, Hạ Tiểu Hi đã bị dọa sợ chạy mất dép.
Hạ Tiểu Hi chạy trở về phòng của mình, chui đầu nhỏ vào trong *** Lôi Tuấn, lúc này...
Lôi Tuấn mặc trang phục cương thi, mặt hóa trang trắng bệch: “A ——” Hạ Tiểu Hi “Oh...” Bị Lôi Tuấn chặn miệng.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, phủ vào bóng một con cương thi đang hôn một con quỷ hút máu...
Hình ảnh rất đẹp, rất nóng mắt.
Diệp Thần che chở Mộ Khinh Hàn lên tầng. Mộ Khinh Hàn run rẩy hai chân, hơi không dám đi lên, Diệp Thần ôm chặc lấy bả vai cô nói: “Không cần phải sợ, chắc chắn là mấy người điên kia giở trò đùa dai.”
Từ nhỏ đến lớn, anh cũng đã quen rồi.
Mộ Khinh Hàn treo toàn bộ người ở trên người Diệp Thần, giống như chú gấu kaola ôm thân cây vậy.
Lúc bọn họ đi lên đến tầng hai: “Bịch——bịch——bịch—— “
Sau lưng đột nhiên truyền tới... tiếng thứ gì đó giật giật. Mộ Khinh Hàn không dám quay đầu lại, nhưng cô thật sự tò mò không nhịn được...
Như sợ cô không quay đầu lại, vật kia muốn nhảy vượt qua cô, cô quay đầu lại nhìn: “Á! Cương thi —— “
Một con cương thi nữ, duỗi thẳng cánh tay ra... Nhảy từ cuối hành lang về phía bọn họ. Mặt cương thi trắng bệch, cực kỳ dọa người! Lôi Niểu Niểu vừa nhảy, vừa hối hận, đóng giả làm... cương thi mệt quá! Tại sao mình lại đổi với chị Chính Hiền chứ! Đóng giả làm quỷ lưỡi dài cũng tốt mà, hu hu...
Đóng giả làm cương thi, cánh tay phải duỗi thẳng, chân phải nhảy!
Cô ấy mới nhảy được mấy bước, đã mệt đến mức muốn hộc máu...
“Anh Thần...” Mộ Khinh Hàn trợn to hai mắt, ôm chặt lấy Diệp Thần. Diệp Thần híp mắt lại, an ủi cô nói: “Đừng sợ, là đám người điên kia đóng giả.”
“Chúng ta mau đi đi, em sợ!” Mộ Khinh Hàn nhanh chóng nghiêng đầu, ôm Diệp Thần chạy “bịch bịch bịch” về phía trước, mặc dù trong lòng đoán có lẽ là có người giả thần giả quỷ, nhưng cô không dám tin tưởng mấy chú, dì lớn tuổi kia, lại làm chuyện ngây thơ thế này?
Con của bọn họ cũng đều 16, 17 tuổi cả rồi!
Diệp Thần hiểu… quá… rõ đám người này! Đầu của những người này, không chứa thứ gì bình thường cả!
Bọn họ tuyệt đối… tuyệt đối… có thể làm ra loại chuyện này!
Cá…10000% không… sai!
Anh ôm Mộ Khinh Hàn bước nhanh về phía phòng của bọn họ, đột nhiên —— cửa căn phòng trước mặt mở ra, Lôi Tuấn đóng giả làm cương thi nam, nhảy từ bên trong ra.
“Bịch——bịch——bịch—— “
Lôi Tuấn béo bụng, lúc nhảy bụng run lên.
“Ha ha...” Mộ Khinh Hàn bật cười, thật ra thì cô vẫn rất sợ, nhưng... bụng của cương thi này, thật sự quá buồn cười!
Lôi Tuấn cũng cảm giác được, bụng của mình đang nhảy lên “Bình bịch”, anh ta lấy một tay ôm bụng, một tay vẫn duỗi thẳng, nhảy “Bịch——bịch——”về trước.
“Ha ha ha ——” Mộ Khinh Hàn cười đau bụng, cô ấy thật sự không nhịn được, cười đến nỗi nước mắt đều muốn rớt xuống.
Lúc này, Diệp Thần bỗng khom người, đưa tay nắm lấy thảm đỏ trên hành lang.
Anh dùng sức kéo: “Soẹt” thảm bị lôi đi, Lôi Tuấn vẫn còn đang nhảy “Bịch… bịch“...
Đột nhiên, chân trượt một cái: “Vèo, bụp——” Lôi Tuấn ngã theo dáng chó gặm cứt! ĐM, đau muốn ૮ɦếƭ luôn!
“Á... thằng nhóc thúi, cháu dám ám toán chú ruột của mình! Lỗ mũi đau quá!”
“Phốc ——” Mộ Khinh Hàn cười ngồi ở trên hành lang, ôm bụng lau nước mắt, cô sắp cười như phát điên rồi.
Tiếng cười bên ngoài, còn cả tiếng Lôi Tuấn ngã mạnh xuống, kéo tất cả mọi người đi ra.
Sau đó, Mộ Khinh Hàn nhìn thấy tất cả cửa phòng đều mở ra...
Rồi, cô thấy “Ngưu quỷ xà thần”, chậm rãi đi ra từ trong phòng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc