Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 379

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Cha của cô lại cười sáng lạn.
Ông đưa tay, nhẹ nhàng vuốt tóc con gái: “Cha không sao, cha còn có thể làm việc mà!”
Ông chỉ vào dụng cụ hàn điện trong sân, cười phóng khoáng: “Cơ thể cha vẫn cứng cáp lắm. Con đói bụng không? Mau ăn cơm đi, lát nữa đi làm bài tập.”
Mạc Khinh Hàn đau khổ đến tột cùng, nước mắt nặng nề rơi xuống khiến cô không ngẩng đầu lên được.
Rốt cuộc Diệp Thần hiểu rõ, vì sao cô không sợ ૮ɦếƭ bò lên tầng 25, cầu xin anh...
Lúc này, Mạc Khinh Hàn nói tiếp: “Đi bệnh viện trước đã, ăn cơm không vội.”
Bệnh này của cha cô, một khi ngừng lọc máu, cùng lắm chỉ có thể sống 20 ngày!
Tiền! Cha rất cần tiền! Cô muốn kiếm tiền chữa bệnh cho cha!
Cô muốn rất nhiều rất nhiều tiền!
Thế nhưng... đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy, làm lọc máu cũng cần tiền, thay thận cũng cần tiền, phải làm sao đây?
Diệp Thần cùng bọn họ đi vào bệnh viện, Mạc Khinh Hàn đi giao tiền, cha của cô vào phòng giải phẫu.
“Cậu không về nhà à?” Mạc Khinh Hàn ngẩng đầu nhìn anh: “Hôm nay thật sự cảm ơn cậu.”
Diệp Thần đang mải nghĩ, anh không chú ý cô đang nói gì. Điện thoại di động trong tay anh lướt đến tên một công ty quảng cáo.
Công ty này anh đã kéo vào sổ đen... bởi vì lúc trước anh vô duyên vô cớ làm trái hợp đồng, khiến đối phương không tìm thấy người thích hợp quay quảng cáo.
Diệp Thần đưa danh thi*p của công ty quảng cáo cho trợ lý, để anh ta liên hệ với công ty quảng cáo, nói anh nguyện ý quay quảng cáo cho bọn họ, anh có thể không cần thù lao, vẫn bồi thường phí vi phạm hợp đồng, điều kiện của anh là: muốn dẫn một người mới.
Mạc Khinh Hàn thấy anh không căn bản không nghe cô nói gì, trong lòng hơi khó chịu ngồi xuống ghế bên cạnh.
Sáng sớm hôm sau, trợ lý gọi điện thoại tới: “Công ty quảng cáo rất vui lòng, lúc nào cũng có thể quay quảng cáo.”
Diệp Thần hỏi anh ta: “Thù lao người mới là bao nhiêu?”
Trợ lý nói: “Mặc dù là người mới, nhưng công ty quảng cáo vẫn đầy thành ý hợp tác với cậu, giá tiền cho người mới là 200 vạn.”
“Vậy được rồi.” Diệp Thần nói: “Ngày kia là cuối tuần, vậy buổi sáng bắt đấu quay đi.”
Diệp Thần làm xong chuyện, lại cưỡi xe đạp đến trường, giờ anh càng ngày càng hưởng thụ trạng thái này.
Lúc đi vào phòng học, trông thấy Mạc Khinh Hàn lại tiếp tục viết, viết, viết.
Diệp Thần cảm thấy kỳ quái, ngày nào cô gái này cũng viết cái gì vậy?
Anh đi từ cửa khác của phòng học đứng sau lưng cô, nhìn thấy trên bàn của cô có một phong thư, trên phong thư viết tên một tạp chí.
Cô dùng cánh tay vòng qua giấy viết, chữ trong giấy viết hơi lộ ra.
Diệp Thần cẩn thận nhìn, cô đang viết “Lời dạo đầu” cho một tạp chí tên là “Hoa chi vũ quý”.
Cô đặt tên cho lời nói đầu này là “Cô độc”.
Chủ yếu là nói, rất nhiều người đều nói mình cô độc, nhưng không ai nghĩ tới, trong cuộc sống của chúng ta bình quên cứ trong vòng trăm mét thì sẽ có người tồn tại, không có khả năng có được cô độc chân chính.
Dĩ nhiên, ngoại trừ cô độc về thể xác, còn có cô độc về tinh thần.
Nhưng, vẫn không ai nghĩ tới, khi bạn cảm giác tinh thần cô độc, bạn vẫn có suy nghĩ làm bạn với mình, không phải cô độc thật sự.
Đã không có cô độc chân chính, vậy chúng ta không thể hối hận, không thể treo cô độc bên miệng, chúng ta phải hòa nhập vào cuộc sống, đối mặt với bóng tối, lạc quan, tích cực.
Diệp Thần nhìn thoáng qua cô, đoạn văn ngắn này mặc dù giọng văn hơi u ám, nhưng từng câu từng chữ đều lộ ra dũng khí tiến lên tích cực.
Diệp Thần nhìn cô chăm chú một hồi, mãi đến khi tiếng chuông lớp vang lên. Anh giả vờ không nhìn thấy gì, anh ᴆụng ᴆụng ghế cô, ra hiệu anh muốn đi vào.
Mạc Khinh Hàn quay đầu, nhìn thấy bạn cùng bàn đang đứng bên cạnh, sắc mặt cô đỏ lên úp giấy lại, rồi mới đứng lên nhường anh.
Buổi tự học ban sáng, các bạn khác đều ôn bài tập, chỉ có Mạc Khinh Hàn lại sửa chữa lại lời nói đầu.
Cô sửa thật lâu, cân nhắc câu chữ, mãi đến khi giờ tự học kết thúc cô mới sửa xong bản thảo, nhưng, cô lại không thay chữ nào.
Cô vô cùng coi trọng đoạn văn này, cũng trút xuống rất nhiều tâm huyết. Nếu như đoạn văn này được đăng, cô sẽ được 1000 đồng thù lao.
Độc giả của “Hoa chi vũ quý” cực kỳ nhiều, bạn học tuổi các cô rất thích xem tạp chí này.
Cô rất hi vọng, trên thế giới này có cô gái gặp phải hoàn cảnh giống như cô, có thể đọc được đoạn văn này, có thể như cô, thoát khỏi gông xiềng tâm hồn.
Dũng cảm đối mặt với cuộc sống này.
Viết xong bản thảo, cô nhét giấy vào phong thư, lại bắt đầu viết văn xuôi.
Diệp Thần chống cằm nhìn cô viết. Cô có thói quen khi viết chữ là hay cắn môi dưới, đôi môi đỏ hiện lên dấu răng, nhưng cô không phát hiện ra, vẫn chăm chú viết.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vô cùng xinh xắn, làn da trắng nõn, mịn màng. Nhưng khuôn mặt hơi gầy, khiến cô có vẻ hơi yếu đuối.
Cô có đôi mắt lấp lánh như nho đen, cái mũi nhỏ thường xuyền vì nghĩ tình tiết mà cau lại, mỗi khi đến lúc này, cô sẽ càng cắn môi cô mạnh hơn.
Ánh mắt Diệp Thần chuyển từ khuôn mặt cô sang giấy viết của cô, anh nhìn thấy mấy dòng mở đầu của cô: “Màn đêm sâu thẳm, khiến ánh đèn bàn trở nên le lói.”
“Nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng. Sầu tư vạn sợi.”
“...”
“Sự tịch mịch có ở khắp nơi, con người chính là như vậy, có tự do vô hạn, lại cô đơn khiến người khác giận sôi. Đau khổ thất vọng thấu xương.”
“Bàn tay chạm đến chén gốm màu đen, khay khẽ run, như sắp trào ra. Muốn nói lại thôi. Trước kia tôi dùng nó xông cà phê, mùi thơ, còn sót lại...”
“...”
Đây là gì vậy? Diệp Thần chua xót đến giật cả mình, giờ con gái thật khó lường a...
Sắp vào tiết học, Diệp Thần hỏi cô: “Cậu viết những thứ này là muốn gửi bản thảo?”
Mạc Khinh Hàn nhưu bị bắt được đang làm việc xấu, vội vàng nhét giấy vào ngăn bàn. Cô kiêu ngạo nhướng mày nhìn về phía ‘bạn cùng bàn không hiểu chuyện’.
Diệp Thần thấy cô như vậy, cảm thấy rất đáng yêu, anh cười khen cô: “Viết không tệ.”
Mạc Khinh Hàn bị anh nói sắc mặt đỏ lên.
Hôm qua anh cũng thấy được tình hình nhà cô, cô thật sự không muốn đến chỗ như quán bar, nhưng tiền thù lao phải cách một tháng mới được cầm...
Tiền lọc máu ba ngày sau của cha cô không biết phải lấy đâu ra...
Bây giờ, cô vô cùng hiểu câu nói: “Anh hùng hảo hán một phân tiền khó ૮ɦếƭ.” Mặc dù cô không phải anh hùng hảo hán, nhưng không có tiền rất khó xử, khó chịu như dao cắt vậy.
Diệp Thần nhìn cô, nói: “Mình có thể giúp cậu gửi. Trên đường mình về nhà vừa khéo đi ngang qua bưu điện, tiện gửi luôn cho cậu.”
Mạc Khinh Hàn không phản đối, trịnh trọng nói cảm ơn. Máy tính nhà cô đã bán, giờ ngay cả tiền mua tem cũng không có, giờ có người nguyện ý giúp cô, cô cảm thấy bạn ngồi cùng bàn của cô... đẹp trai chưa từng có.
Diệp Thần không đi bưu điện, mà trực tiếp mang giấy bản thảo về nhà. Anh bật máy tính lên, chuyển thành bản vi tính, dự định lát nữa sẽ gửi cho tạp chí.
Không hề khoa trương chút nào, chữ tay của Mạc Khinh Hàn, thật sự là... xấu muốn ૮ɦếƭ!
Chép xong 8000 chữ này, khiến mắt anh sắp mù! Nếu cứ thế gửi đi, anh thật sự sợ biên tập ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp ném bản thảo vào thùng rác.
Chép xong bản thảo, gửi cho biên tập bản thảo của ‘Hoa chi vũ quý’.
Cuốn tạp chí này, còn có chuyên mục truyện tranh do mẹ anh Lăng Vi làm.
Mặc dù anh có thể giúp cô đi cửa sau, nhưng, anh vẫn quyết định tôn trọng cô. Có thể được hay không, còn phải xem bản lĩnh của Mạc Khinh Hàn.
Cho nên, anh thay đổi địa chỉ IP của mình, sử dụng tên của Mạc Khinh Hàn gửi đi.
Giờ anh cũng rất chờ mong, muốn xem bài văn của cô có được dùng hay không.
Làm xong những việc này, anh mở trang web hacker nổi tiếng nhất thế giới, hôm nay có người muốn khiêu chiến với anh, đối thủ là cao thủ cấp cao, hôm nay tuyệt đối là một trận đánh ác liệt!
Nếu như thua, danh hiệu số 1 thế giới của anh sẽ phải chắp tay nhường đi! Có điều... anh cũng không dễ đối phó như vậy!
Hừ ------ để mấy tên trẻ trâu này được chiêm ngưỡng sự lợi hại của anh!
Mạc Khinh Hàn về đến nhà, chủ động vo gạo, nấu cơm, xào đồ ăn, mặc dù không được ngon lắm, nhưng ít nhất có thể giảm nhẹ gánh nặng của mẹ và chị.
Làm xong cơm, không hề dám lười biếng, tiếp tục viết chữ kiếm tiền.
Viết tạp chí mặc dù nhiều tiền, nhưng tiền thù lao quá chậm. Viết tiểu thuyết mạng, phải sau một tháng mới được lên khung tiêu thụ, mà 乃út pháp của cô còn non nớt.
Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định tiếp tục viết báo, trước đó cô đã viết rất nhiều bản thảo, rất nhiều biên tập tòa báo cũng biết đến cô, biết cô sốt ruột, bình thường khoảng 3 ngày là đã trả tiền nhuận 乃út cho cô.
Đầu óc của cô không ngừng vận hành, vắt hết óc viết mấy ngày liền, để chị gái đi gửi giúp cô. Chị gái vì để kiếm thêm nhiều tiền, mỗi ngày trực ca đêm, thời gian này vừa khéo chị ấy cũng đi ra ngoài.
Lớp mười hai không được nghỉ thứ bảy, sáng sớm, Mạc Khinh Hàn đang định đi học, cha cô đột nhiên bị bệnh nặng.
Thế nhưng, trong nhà bọn họ chỉ còn 12 đồng.
Bình thường cha cô không ở bệnh viện, chỉ đến lúc phải đi lọc máu mới đến bệnh viện.
Cha cô vì tiết kiệm tiền, không chịu làm lọc máu, chị em các cô quỳ trên đấu cầu xin cha đi, cha vẫn không chịu. Bởi vì trong nhà thật sự quá nghèo... Ông không muốn liên lụy người nhà.
Bệnh nhiễm trùng tiểu đường, chịu đựng cực kỳ đau đớn. Cha cô không chỉ nhịn mấy ngày, mà còn đi hàn điện kiếm tiền.
Hôm nay, cha đột nhiên bị bệnh nặng, nhất định phải lọc máu.
Vấn đề là, người thân, bạn bè nên mượn đã mượn hết rồi. Ngay cả họ hàng thân nhất cũng cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Mạc gia, không có nổi một đồng.
Nói không khoa trương, đập nồi bán sắt cũng không có để bán.
Trước kia cha mẹ cô buôn vật liệu xây dựng, điều kiện rất tốt. Nhưng từ sau khi cha cô bị bệnh, không chú ý làm ăn, lỗ không ít. Lại thêm chữa bệnh cần tiền, giờ trong nhà... Thật sự là nhà chỉ có bốn bức tường, không có gì cả.
Vẻ mặt mẹ Mạc Khinh Hàn sầu thảm, không có tiền lọc máu, đồng nghĩa với... chỉ có thể... chờ ૮ɦếƭ!
Chỉ nghĩ như vậy, đã cảm giác lòng chua xót... muốn ૮ɦếƭ!
Cuộc sống chính là bất đắc dĩ như thế...
Mạc Khinh Hàn nhìn thấy mẹ vừa lau nước mắt vừa đi ra ngoài. Không biết bà định đi đâu, Mạc Khinh Hàn bèn đi theo.
Khương Mai chưa đi được mấy bước, liền phát hiện đằng sau có người đi theo.
Quay đầu, hỏi Mạc Khinh Hàn: “Con theo mẹ làm gì?”
Mạc Khinh Hàn không đáp, hỏi lại: “Mẹ đi đâu vậy ạ?”
“...” Khương Mai im lặng hồi lâu, lấy hết dũng khí, nói ra mấy chữ: “Mẹ đi vay tiền...”
Mạc Khinh Hàn gật đầu, đi theo bà.
Khương Mai quay đầu mắng cô: “Con đi học đi!”
“Con không đi!” Mạc Khinh Hàn vẫn đi theo bà.
Rất nhanh, hai mẹ con đi vào một tiểu khu sang trọng. Mạc Khinh Hàn thấy mẹ cứng ngắc giơ tay, kiên trì ấn chuông cửa nhà Mạc Ninh Ba.
Mạc Ninh Ba là anh trai của cha. Mạc Ninh Ba làm ăn trong thành phố, buôn đồ gỗ. Điều kiện gia đình không tệ.
Từ sau khi cha bị bệnh, Mạc Ninh Ba đã từng lén cho nhà cô vay 5000 đồng. Nhưng bây giờ bị ép đến đường cùng, bà không thể... sĩ diện được, đến vay tiền.
Ấn chuông cửa ba lần, Mạc Khinh Hàn nghe thấy bên trong có tiếng bước chân. Cô cảm nhận được Khương Mai siết chặt nắm đấm.
Nhưng... người bên trong đi đến cửa, thì không mở cửa.
Mạc Khinh Hàn nhìn chằm chằm mắt mèo, biết người bên trong nhìn thấy bọn họ.
Khương Mai gõ cửa, gọi: “Anh...”
Trong cửa hình như có người nhỏ giọng thì thầm: “Đến vay tiền đấy, đừng có mở!”
“Anh... em chỉ mượn 400 đồng thôi...” Khương Mai kêu.
“Không được mở cửa! Ông dám mở cửa, tôi sẽ ly hôn với ông!” Mạc Khinh Hàn nghe thấy giọng phụ nữ quát, giọng không nhỏ, như cố ý để bọn họ nghe thấy.
Trong lòng Khương Mai đầy khuất nhục.
Bọn họ đứng trước cửa nhà Mạc Ninh Ba một tiếng, nhưng...
Cửa, từ đầu đến cuối không mở.
Mạc Khinh Hàn kéo bà đi, bà nhất quyết không đi.
Khương Mai cứ đứng như vậy, đứng cho đến giữa trưa. Mạc Ninh Ba phải đến công ty, không thể không mở cửa.
Tiếng chốt cửa vang lên, đánh thức hồn vía Khương Mai.
Cửa được mở ra, một người phụ nữ hung thần ác sát dữ tợn hỏi: “Làm gì? Chặn trước cửa nhà tôi làm gì? Làm thần giữ cửa hả! Chúng tôi không mời nổi cô đâu!”
“Chị dâu...” Khương Mai quỳ bịch xuống đất: “Chị dâu... em chỉ vay 400 đồng thôi.”
Không có tiền, không được lọc máu, loại đau đớn đó sẽ khiến người ta không muốn sống. Cho nên, tôn nghiêm đặt trước sinh mạng không đáng một đồng.
“Khương Mai ----- cô lại làm trò gì vậy? Bản thân mất mặt chưa đủ, còn kéo cả con cái đến mất mặt cùng à? Người nhà cô bị bệnh, dựa vào đâu chúng tôi phải cho tiền chữa? Nhà tôi không phải ngân hàng, nhà cô lại là hang không đáy, lấp bao nhiêu cho đủ?”
Âm thanh bén nhọn vang lên, khiến cả người Khương Mai run rẩy. Bà quỳ rạp trên đất, cúi đầu rơi lệ: “Chị dâu, em chỉ vay 400 đồng thôi.”
“Phi --- bốn trăm! Hôm nay bốn trăm, ngày mai thì sao? Ngày kia thì sao? Nửa đời sau, cô định ngày nào cũng đến vay 400 à?”
“Bộp -----“ Người phụ nữ ném 400 đồng lên đầu Khương Mai.
“Cầm đi hóa vàng mã cho chồng cô đi!”
“Rầm -------“ Cửa sắt bị đóng lại.
“Bà đúng là con mụ điên! Những gì bà nói giống tiếng người không? Đó là em trai tôi! Tiền tôi kiếm được, tôi nguyện ý tiêu cho nó! Bà mở cửa cho tôi ---------“
“Mạc Ninh Ba! Ông nói không biết ngượng à? Đây là tiền ông kiếm được à? Nếu không có nhà mẹ tôi, ông chỉ là cái rắm!” Tiếp theo... trong nhà vang lên tiếng bát đĩa loảng xoảng.
“...” Khương Mai thấp giọng nức nở, tay bà run run nhặt tiền. Mạc Khinh Hàn chợt bắt lấy tay bà, cô nhìn thẳng vào mắt bà, khẽ lắc đầu: “Mẹ.” Cô nói: “Lấy tiền này... là để hóa vàng mã cho cha sao?”
Khương Mai trừng cô.
Mạc Khinh Hàn kiên định nói: “Đây là tiền người phụ nữ kia cho chúng ta để hóa vàng mã cho cha! Chúng ta không cần! Dùng tôn nghiêm đổi lấy tiền, cha cũng không cần! Nếu để cha biết, chắc chắn cha sẽ không chút do dự cầm máy khoan điện khoan ૮ɦếƭ bản thân.”
“Huhuhu...” Khương Mai đau lòng, cảm thấy sinh không thể luyến.
“Mẹ, đi thôi, con có cách.”
Mạc Khinh Hàn kéo Khương Mai thất hồn lạc phách xuống tầng, bọn họ không lấy 400 đồng kia, đi xuống hai tầng, Mạc Khinh Hàn chợt nghe thấy bên trên có tiếng mở cửa, hiển nhiên người phụ nữ kia nhìn hai người qua mắt mèo, thấy bọn họ đi, mới mở cửa, nhặt tiền lại. Tiếp đó, nghe thấy trên lầu ‘Xì’ một tiếng: “Không biết tốt xấu!”
Mạc Khinh Hàn nắm chặt tay mẹ, kéo bà về nhà.
Khương Mai về đến nhà, thấp giọng sụt sùi khóc: “Cha nó ơi, tôi có lỗi với ông...” Vừa thở dài, vừa lén lau nước mắt.
Ông nắm chặt tay bà, nói: “Tiểu Mai, đừng nói vậy, là tôi có lỗi với bà, có lỗi với các con...”
Nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, còn khiến mái nhà hạnh phúc ấm áp thành ra thế này, trong lòng đau nhức!
Hận không thể lập tức cầm dao đâm ૮ɦếƭ bản thân.
Lúc này, Mạc Khinh Hàn nói: “Cha, mẹ, con phải ra ngoài một chuyến, lát nữa về.”
Mạc Khinh Hàn tính thời gian, bản thảo lúc trước cô gửi cho cho tạp chí, nếu như đúng với dự tính của cô, hôm nay có thể nhận được tiền.
Có điều hôm nay cô không đi học, có lẽ phong bì gửi tiền còn ở trường học, vì cô viết địa chỉ là trường học.
Bước chân cô không ngừng chạy về phía trường học, hi vọng lấy được phong bì.
Bầu không khí trong nhà vô cùng nghiêm trọng.
Tiếng thở dài vang lên liên tiếp, khiến người nghe tan nát cõi lòng.
Chốc lát sau, Mạc Khinh Hàn đột nhiên chạy vào, kích động hô to: “Cha, mẹ! Chúng ta có tiền rồi! Cha, cha chuẩn bị đi, chúng ta đến bệnh viện, lọc máu cho cha.”
“Cái gì?”
“Có tiền? Con lấy tiền ở đâu?”
Lúc này, người ông đau đến căng lên, cử động một chút cũng như bị kim châm.
Mạc Khinh Hàn khoát tay giơ tiền nhuận 乃út: “Do con viết văn, tổng cộng năm ngày, cha mẹ nhìn xem đây là nhuận 乃út, từ tòa báo gửi tới.”
Cô cười nói: “Thật ra vốn không nhanh như vậy, nhưng con có nói với tòa báo là trong nhà có bệnh cần tiền gấp, mấy tòa báo này đều trả trước cho con. Cha mẹ xem, đây là biên lai, có thể đến bưu điện lĩnh tiền. Tổng cộng 410 đồng!”
Cha mẹ cô kinh ngạc mở to mắt nhìn, nhìn tiền, rồi nhìn Mạc Khinh Hàn, sự kinh ngạc trong mắt bọn họ không thể nào hình dung, như thể đang nhìn người ngoài hành tinh.
“Khinh Hàn, con viết văn? Còn đăng được năm ngày?”
“Đúng vậy a, mẹ nhìn xem.”
Mạc Ninh Viễn nhận lấy tờ báo cô đưa, ngón tay kích động run run.
Ông nhìn tờ báo, nhìn thấy tiêu đề... “Tình thương của cha như núi”.
Đôi môi khô khốc của Mạc Ninh Viễn run run, đọc từng câu từng chữ: “Cha, rất bình thường, nhưng trong sự bình thường lại ẩn chứa sự vĩ đại... Tình yêu của cha như lửa, truyền lại cho tôi từ đầu ngón tay. Tôi nắm chặt bàn tay thô ráp ấm áp của cha, tập tễnh học theo... Tình yêu của cha như núi, từ truyền đạt tư tưởng cho tôi, tôi đi theo bước chân của cha, đường đường chính chính làm người! Tình yêu của cha như biển, từ truyền đạt tinh thần cho tôi, tôi nhìn cha đấu tranh với căn bệnh, dù đến tuyệt cảnh, cũng tuyệt đối không chịu thua! Cha mắc bệnh nhiễm trùng tiểu đường, nhưng không hề oán trời trách đất, cha dùng sự cứng cỏi chống cự lại vận mệnh! Ông nói: bệnh tật, có thể rèn luyện tâm trí con người! Ông nói: bệnh tật, có thể khiến con người thấy rõ thế gian ấm lạnh. Ông nói: để các con làm con của cha, là áy náy lớn nhất đời cha! Nhưng, cha à! Không có cha, sao có nhà? Không có cha, nào có con! Cha, nụ cười của cha, nhưng ngày xuân dào dạt trong mắt con; bóng lưng gầy yếu của cha, như bông hoa nở rộ; tấm lưng còng của cha, như cây tùng bách che chắn gió bão cho con!”
Mạc Ninh Viễn khóc không thành tiếng: “Con gái của cha có tiền đồ như thế, con có bản lãnh này, về sau có thể tự nuôi sống mình, lúc này cha ૮ɦếƭ cũng nhắm mắt.”
“Cha! Cha sẽ khá hơn thôi!”
Khương Mai khóc òa.
Mạc Khinh Hàn đi bưu điện lấy tiền, Khương Mai vội vàng đỡ Mạc Ninh Viễn đi bệnh viện.
Mạc Khinh Hàn đến giữa trưa vẫn không lên lớp, cũng không gọi điện thoại xin nghỉ. Tâm tư Diệp Thần đều hướng về cô, anh sai người đi theo cô, nắm giữ động tĩnh của cô.
Có một đoạn video được truyền đến điện thoại của anh. Tất cả mọi chuyện xảy ra đến giữa trưa, anh đều thấy rõ.
Cô gái này... thật khiến anh đau lòng. Anh hận không thể đưa tất cả tiền của mình cho cô.
Nhưng, dù vậy, cô cũng sẽ không cần. Do đó, anh phải nghĩ cách giúp cô kiếm tiền!
Buổi sáng chủ nhật, Mạc Khinh Hàn chuẩn bị cùng chị gái đi bày hàng bữa sáng.
Mạc Khinh Hàn hiểu hơn bất kỳ ai câu: “Làm con nhà nghèo, sớm biết lo việc nhà.”
Rơi vào tình cảnh này, không thể không chăm lo việc nhà, không thể không trưởng thành, không thể không dựa vào hai bàn tay mình để kiếm tiền.
Mạc Khinh Hàn đẩy xa nhỏ, vừa đi ra khỏi ngõ, chợt nhìn thấy có một người đứng dưới tán cây hòe.
Là bạn ngồi cùng bàn với cô!
Cô còn chưa chào hỏi anh, anh đã sải bước đi đến trước mặt cô, bàn tay anh bắt lấy cổ tay cô, thấp giọng nói bên tai cô: “Mình tìm được một con đường kiếm tiền, cậu đi theo mình.”
Mạc Khinh Hàn không tự chủ lui ra sau, chị gái cô dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người.
Mạc Khinh Hàn nhíu mày, hất tay anh ra, nói: “Mình không đi.” Cô quẫn đến đỏ bừng mặt, hàng xóm xung quanh nhìn hai người, phì cười.
Diệp Thần chợt ý thức được, biểu hiện ban nãy của anh... hơi thân mật quá rồi?
Đó là em gái Hàn Hàn của anh a! Anh không tự chủ đặt mình vào vai trò đó... Anh không hề nghĩ đến, những người khác không biết thân phận của anh.
Diệp Thần lui về sau nửa bước, trong lòng nghĩ: “Khi còn bé, em còn bắt người khác gọi mình là Tiểu Điềm Điềm, lớn rồi ngay cả Tiểu Hàn Hàn cũng không cho gọi.”
“...” Diệp Thần nghiêm trang nói: “Ban nãy mình chạy bộ, nhìn thấy có một công ty đang thông báo tuyển dụng, hình như chỉ cần được nhận là sẽ được trả tiền, còn rất nhiều tiền, cậu thử xem.”
Mạc Khinh Hàn nửa tin nửa ngờ. Cô không quá muốn đi, anh chỉ là một học sinh cấp ba, có thể nghĩ ra cái gì được, hoặc là bán hàng đa cấp, hoặc là...
Còn chưa đợi cô phản đối, anh đột nhiên bá đạo kéo cô đi.
Diệp Thần nắm cổ tay cô.
Mạc Khinh Hàn không tránh được đành ỡm ờ đi theo anh, quá thiếu tiền nên chỉ có thể nhìn trước rồi quyết định.
Anh mang cô tới một cửa hàng trang hoàng khí thế.
Bên ngoài đại sảnh lập tức có thông báo tuyển dụng, là đang tuyển dụng người mẫu.
Mạc Khinh Hàn nhìn yêu cầu: “Phải có dáng người tốt, xinh đẹp, thanh thuần, có má lúm, tóc dài, miệng anh đào, cằm mảnh, ánh mắt có thần, gương mặt không thể có mụn...”
Mạc Khinh Hàn ngạc nhiên phát hiện.... hình như cô rất phù hợp.
Tuy nói mình như vậy là không biết xấu hổ nhưng mà cô cảm thấy mình rất phù hợp với điều kiện này, cô rất muốn có được cơ hội này, hiện tại cô rất cần tiền.
Nếu có người thuê thì một ngày có thể kiếm được 3000, trời ạ, giá cả này thì chi phí nửa tháng của ba cô không cần lo nữa.
“Tôi đi đăng kí.” Cô nắm chặt nắm đấm đi vào.
Người đăng kí rất nhều, cô cầm giấy đăng kí ngồi chờ. Chuyên gia trang điểm trang điểm nhẹ cho cô, cô nhìn mặt mũi mình trong gương.
Cô ở trong gương, dưới ánh đèn, đôi mắt vốn sáng như sao lúc này càng sáng ngời hơn, giống như ánh sao trên trời vậy, vô cùng lấp lánh.
Ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn, mày đẹp cong cong, đôi mắt đào hoa sáng ngời có thần thái, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng không tô mà hồng, chỉ là giữa hai đầu lông mày làm cho người ta cảm giác được sự lạnh nhạt, làm cô đau lòng vì mục đích mình tới đây...
Nhìn cô ở trong gương thật là gầy, mái tóc túi cao nhìn cả người có tinh thần, không làm người ta cảm thấy cô yếu đuối mong manh.
“Cô gái này không tệ đâu.” Ông chủ quảng cáo nhìn cô, đánh giá tổng thể từ trên xuống dưới, vốn còn cho rằng Thần thiếu gia mang dạng người gì tới, không nghĩ lại mang tới một tuyệt sắc giai nhân như vậy.
Cô gái này, quả thật vô cùng xinh đẹp...
Càng làm cho người ta ngạc nhiên là cô là dạng người thanh tú nhưng mà... ngũ quan hài hòa với nhau càng lộ ra kinh diễm... chút kinh diễm này làm cô trở nên sinh động, vô cùng hấp dẫn người khác.
Khiến cho người ta cảm thấy... rõ ràng cô là con thỏ trắng nhưng lại lộ ra khí chất của hồ ly tinh… phong tao kinh nhi, không một lời nào hình dung hết được.
Dù sao tất cả mọi người nhìn sao cũng cảm thấy vừa lòng.
Ông chủ nhãn hàng quảng cáo vô cùng vừa lòng không còn gì để nói lập tức ký hợp đồng người mẫu với cô. Bởi vì lúc trước Thần thiếu gia cố ý giao phó không cần trực tiếp để cô chụp hình sợ cô nhất thời không quen cho nên trước tiên để cô tự tạo hình trước gương.
Chờ cô dần dần thích ứng rồi lại nhắc đến chuyện chụp hình quảng cáo.
Diệp Thần chờ Mạc Khinh Hàn chụp quảng cáo cả buổi sáng, trong lúc đó có vô số người tới chào hỏi anh...
Mạc Khinh Hàn hơi buồn nghĩ những người này đều xem cô là người của Diệp Thần.
Làm cô cảm thấy hứng thú một chút là mấy người cùng bàn chẳng cần giải thích đã xem cô như Diệp Thần, cô chỉ lạnh nhạt gật đầu với người ta.
Giống như đại minh tinh nổ tiếng, vô cùng thú vị.
Vừa mới bắt đầu, cô vô cùng khẩn trương, may có anh tới dỗ cô cười.
Thái độ của Mạc Khinh Hàn vô cùng nghiêm túc ban đầu chưa thể thích ứng, vô cùng câu nệ, động tác cứng nhắc làm nhi*p ảnh gia muốn xốc bàn.
Diệp Thần nhìn cô một lúc, đi qua cùng cô chụp mấy bức hình tình nhan.
“Đừng khẩn trương, nhìn tôi này.” Anh kéo tay cô đặt lên eo mình lại đưa tay ôm eo cô, anh giảng cho cô kĩ thuật đứng và ánh mắt, cô đỏ mặt không dám nhìn anh, anh lại xoay mặt cô để cô nhìn thẳng mắt anh.
Nhi*p ảnh gia hỏa nhãn kim tinh lúc này quả thật bị lóe mù rồi.
Diệp Thần tiểu thiên vương của bọn họ còn chưa bao giờ chụp hình cùng cô gái nào đâu.
Mạc Khinh Hàn không ngừng trốn tránh, ánh mắt anh quá mức xâm lược... cô cảm thấy mặt mình đang đỏ lên, tim đập nhanh như muốn thiêu cháy, Diệp Thần nhìn theo mắt cô, cô nhìn đi đâu anh nhìn theo đó.
Mạc Khinh Hàn không ngừng đẩy anh ra, bàn tay anh vững chắc ôm eo cô không cho cô động đậy.
Tình cảnh này khiến đám nhân viên đều mù mắt, nhi*p ảnh gia quên cả chụp hình.
Mạc Khinh Hàn đẩy anh, cô quẫn bách trán đổ mồ hôi, cô nhỏ giọng nói: “Anh đừng quấy rồi nữa, lát nữa ông chủ lại tức giận.”
Ông chủ nhãn hiệu quảng cáo gào trong lòng, ai tức giận, ai giận chính là cháu cô, ông đây vui muốn ૮ɦếƭ rồi! Đây chính là độc nhất vô nhị!
Bò cạp ị phân … độc một phần!
Diệp Thần xuất đạo ba năm, từ trước tới giờ chưa thấy anh đi lại gần với cô gái nào, càng đứng nói thân mật chụp hình.
Không có! Tuyệt đối không có!
Ông chủ đá nhi*p ảnh gia một cái: «Còn không nhanh chụp đi, thất thần làm cái gì?»
«Vâng, vâng, vâng.» nhi*p ảnh gia ấn máy, trời ạ, hai người này… quả thật là…
Thần thiếu gia đẹp trai có thể kéo chậm tốc độ ánh sáng, Mạc Khinh Hàn đẹp tới mức có thể lóe hỏng cả màn hình.
Hai người vừa đứng trước đèn flash, mẹ rơi muốn mạng tôi rồi.
ánh mắt của mọi người đều dán vào họ không cách nào dời đi được.
Ông chủ chẳng dám thở dốc, quảng cáo này mà tung ra, trời ơi... còn không phải tiền cứ ào áo như nước máy chui vào túi tiền của lão sao?
Mạc Khinh Hàn dưới sự bức bách của Diệp Thần đã nhanh chóng hiểu rõ, bởi vì không nắm được kĩ xảo, cô hoài nghi người này sẽ hôn mình trước mặt mọi người...
Cô không biết vì sao lại nghĩ như vậy nhưng mà đôi mắt nóng bỏng đằng sau lưng kia cất dấu xúc động muốn hôn cô.
“Tốt, tốt vô cùng. Hôm nay tới đây thôi, Khinh Hàn vất vả rồi, nhanh đi tới phòng kế toán nhận lương.”
Ông chủ quyết định cho cô thềm 1000.
Mạc Khinh Hàn đè xuống kích động đi thay quần áo.
Cô nhận tiền, 4000 tệ khiến hốc mắt cô chua xót.
4000 đó, đối với người khác thì không tính là gì nhưng mà ở trong mắt cô nó là mạng của ba cô.
Công ty cho cô một tấm thẻ ngân hàng, nói sau này có lợi nhuận sẽ gửi vào cho cô, ông chủ còn cho cô một tấm danh thi*p hy vọng sau này có cơ hội hợp tác.
Mạc Khinh Hàn chỉ xem như đối phương khách khí, cô cũng không để ý, cầm tiền lương, Mạc Khinh Hàn nói cảm ơn với Diệp Thần.
Cô nhìn anh: “Cảm ơn cậu.”
Anh nhìn cô nói: “Không cần cảm ơn, là em cố gắng có được.” Mạc Khinh Hàn cầm tiền trong tay, lấy một nửa đưa cho anh.
Hôm nay anh cũng góp công, hẳn là một nửa thuộc về anh.
Diệp Thần kiêu ngạo đút tay vào túi nhìn cô: “Em cầm hết đi, xem như cho em mượn, sau này mời tôi ăn cơm.”
Mạc Khinh Hàn cười vui vẻ với anh, anh nói: “Nhanh về nhà đi.”
Cô nhìn anh, từ từ lùi ra sau hỏi: “Những kĩ xảo chụp hình đó làm sao cậu lại biết?”
Diệp Thần cười nói: “Ai có chỉ số thông minh thấp như em chứ, gia đây tùy tiện nhìn là hiểu.”
Cô nhìn anh, nhìn anh chằm chằm, ánh mắt xoay chuyển dịu dàng như nước mùa thu, cô giống như thấy được anh trai nhỏ khi con bé yên lặng ở trong lòng nói: Em biết anh là ai..
Diệp Thần mặc quần áo thoải mái màu trắng, đứng dưới ánh nắng mặt trời vô cùng sáng lạn chói mắt.
Anh đưa cô về đến đầu ngõ nhỏ nhà cô, sau đó vẫy tay với cô: “Nhanh về nhà đi, đừng để cho người nhà sốt ruột.”
Mạc Khinh Hàn gật đầu, còn chưa nỡ đi, giống như vừa xoay người thì anh sẽ biết mất khỏi thế giới của cô vậy.
Cô nhìn anh hồi lâu mới xoay người đi được hai bước.
Đi được hai bước cô lại quay đầu, thấy anh vẫn đứng chỗ cũ cô mới yên tâm đi về nhà.
Đẩy cửa ra, nhìn ba bị ốm đau nhưng vẫn đang khắc hoa…
Cô đau lòng đi tới cầm tiền trong tay nhét vào tay ba mình: “Ba, ba nghỉ đi, không cần phải vất vả như vậy nữa.”
Hôm nay cô đi chụp hình quảng cáo cũng đã nói cho ba, ba yên lặng gật đầu.
Mạc Khinh Hàn vào phòng nhớ lại chuyện đã qua.
Nước mắt rốt cuộc không nhịn được mà rơi xuống.
Cô có cảm giác mãnh liệt rằng anh là Diệp Thần nhưng mà làm sao anh sẽ tới nơi này chứ… tâm tình hiện tại của cô rất phức tạp, trong đầu vô cùng lộn xộn…
Trong lòng vừa chua xót lại vừa ngọt ngào.
Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh liền cảm giác anh là Diệp Thần nhưng mà cho cô một trăm lá gan cô cũng không dám nghĩ như vậy.
Hôm nay lúc anh đối mặt với ống kính, ung dung là thế… cô vẫn không ngốc ngay cả chuyện này cũng không nhận ra hơn nữa cảm giác quen thuộc không hiểu được khiến cho cô muốn gần gũi với anh.
Nhưng mà Diệp Thần là đại minh tinh, làm sao anh có thể đến chỗ nhỏ bé như Hàn thành này chứ? Còn tới đi học cấp ba, hoàn toàn là chuyện không thể nào, nhưng mà… vẫn cứ xảy ra.
Mạc Khinh Hàn đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt mở to, đột nhiên nghĩ tới một khả năng… anh tới đây là vì… cô đi tìm anh sao? Tờ hóa đơn mượn đồ khiến cho trí nhớ lúc bé của anh, khiến cho anh nhớ tới cô cho nên anh đột nhiên xuất hiện trong thế giới của cô.
Trong lòng cô đang quấy lên cảm giác tê dại, Diệp Thần… Diệp Thần…
Nhớ lại tên anh, Mạc Khinh Hàn đột nhiên toát ra bức vẽ cuộn tròn đầy kiều diễm.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ, nghĩ đến tình tiết hay trong tiểu thuyết.
Cô nhanh chóng cầm 乃út, trải một tờ giấy lên mặt bàn, cô chấp 乃út đột nhiên viết tên cuốn tiểu thuyết ‘mối tình đầu đau đớn’, cô dùng 乃út danh mới gọi là… chỉ có ngọn gió Tây thương yêu tôi. Cô viết đến khuya, mãi đến khi dừng lại mới phát hiện cô đã viết vẻn vẹn 10h đồng hồ.
Viết xong câu chuyện, lại mất ngủ cả đêm, đột nhiên sợ hãi sáng mai đến trước, ngọn gió kia đã không còn ngồi bên cô nữa…
Trong lòng rối loạn không ngủ được đột nhiên nghĩ tới cô không có trang phục đẹp đê mặc… gần hai năm qua cô không có quần áo mới, quần áo trước kia đều đã quá cũ rồi.
Càng nghĩ lòng càng loạn, cô và anh như vậy…
Làm sao bây giờ?
Sáng hôm sau cả người như ngồi trên đống lửa, ngây ngốc, buổi sáng tới trước đi vào lớp, trong phòng chỉ có ba bạn học.
Ba người này đều là khóa trên của cô mỗi ngày đều tới phòng học sớm nhất, học tập vô cùng chăm chỉ.
Thành tích luôn đừng top 3 của trường.
Ba người này đối với Mạc Khinh Hàn mà nói là nhân vật cấp thần, cô và bọn họ không phải cùng mộ thế giới, tuy cùng một lớp nhưng chưa bao giờ nói chuyện với nhau.
Mạc Khinh Hàn vào lớp thì ba người đều sửng sốt một phen.
Từ lớp 11 đến nay ba của Mạc Khinh Hàn bị bệnh, cô đã không đến trường sớm như vậy, hơn nữa luôn thích mặc sơ mi trắng và quần bò, hôm nay lại mặc chiếc váy hồng mềm mại.
Trước kia cô để tóc dài hôm nay lại tết thành đuôi ngựa, để sang một bên nhìn rất đẹp.
Cả người trông rất tinh thần.
Ba người như nhìn thấy quái vật đi tới, bọn họ nhìn cô chằm chằm, mãi đến khi cô đến chỗ ngồi sau cùng thì bọn họ mới quay đầu xem sách.
Mạc Khinh Hàn cầm cuốn tiểu thuyết hôm qua cẩn thận kiểm tra lại.
Cô muốn mang cuốn tiểu thuyết này đống góp cho Hoa mùa mưa, tạp chí này có nhuận 乃út rất cao, một bản thảo 1300 chữ, cô viết 8000 chữ, có thể lấy được hơn 2000.
Thoáng chốc các học sinh đều lục tục vào lớp.
Mỗi bạn học đi vào, Mạc Khinh Hàn đều ngẩng đầu nhìn nhưng mà sắp vào lớp rồi anh vẫn chưa tới…
Trong lòng cô càng ngày càng không yên giống như bị người ta bỏ rơi mà ủy khuất, cô cắn môi suy nghĩ miên man trong lòng.
Có phải anh không tới lớp nữa không? Cô nắm chặt 乃út máy trong tay giống như lúc nào cũng có thể bẻ gãy nó ra.
Cô nhìn chăm chằm ngoài cửa, nhìn thấy các bạn học từng người vào lớp.
Mãi đến khi chuông reo, cửa hành lang trống không, trong lòng cô như sụp đổ… khó chịu không nói nên lời.
Cô cúi đầu xếp lại bản thảo, hít mũi chuẩn bị viết cuốn tiểu thuyết khác.
Đúng lúc này đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, cô còn tưởng là giáo viên tới trông chừng giờ tự học, vốn đã không còn ôm hy vọng nhưng mà vẫn không nhịn được ngẩng đầu nhìn ra cửa.
Đằng trước cảnh cửa lớp có một thiếu niên… anh mặc áo trắng quần đen thoải mái, cách ăn mặc thoải mái càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú rạng rỡ như ánh mặt trời, dáng người cao ráo ung dung đi qua bục giảng đi xuống cuối lớp.
Mạc Khinh Hàn nhìn anh, không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười nhẹ.
Giống như lại nhìn thấy anh trong cuộc đời của mình là chuyện hạnh phúc nhất, ngọt ngào nhất.
Cô khẩn trương nhìn anh, nhìn từng bước chân anh đi, cứ thế nhìn anh từng bước lại gần cô.
Anh giống như ngọn đèn sáng lại giống như thanh nam châm hấp dẫn ánh mắt tất cả các bạn học.
Lúc này thần thái anh sảng láng, vô cùng tiêu sái, Mạc Khinh Hàn cảm thấy mọi người trong lớp như ngừng thở giống như cô bây giờ vậy.
Nhưng mà anh không hề phát hiện, từ lúc anh vào lớp, tầm mắt của anh vẫn chăm chú nhìn cô từng bước đi về phía cô, khóe môi nở nụ cười dịu dàng.
Anh đi tới cạnh bàn cô, đặt bánh tart còn cả ly trà sữa lên bàn cô nhỏ giọng nói: “Hôm qua thấy mùi bánh không tệ hôm nay nhớ mang cho em mấy cái.”
Hô hấp của Mạc Khinh Hàn như ngừng lại, cô quên phải đứng dậy nhường chỗ cho anh.
Diệp Thần đừng ở dãy trống, hôm nay anh nhìn thấy cô buộc tóc đuôi ngựa còn mặc váy màu hồng phấn.
Anh híp mắt cười, thưởng thức khuôn mặt ửng hồng của cô đột nhiên hất cằm ý bảo cô ngồi chỗ cửa sổ.
Mạc Khinh Hàn hoàn toàn ngây ngốc nhu thuận ngồi vào chỗ của anh sau đó nhìn thấy… anh ngồi vào chỗ của cô.
Nháy mắt cô cảm thấy cả người như thiêu đốt… chiếc ghế đó… trời ơi… cô ngồi ấm chỗ rồi, anh vẫn không cảm thấy gì sao?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc