Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 374

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi lập tức hét lớn với Kiệt Sâm: “Đó không phải là tôi! Mau bắt cô ta, cô ta mang theo độc! Trong thân thể còn có lựu đạn bỏ túi! Không được để cô ta vào công ty!”
Kiệt Sâm sợ đến suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất, anh vội vàng chọn các biện pháp đối phó.
Nhưng mà, lúc này Sở Minh Y đã đi vào Long Đằng, cô đứng trong cao ốc hiện đại hóa này, nhìn camera cười.
Lăng vi lập tức gọi điện thoại cho bảo vệ: “Người phụ nữ kia là giả! Không phải tôi! Lập tức đuổi cô ta đi ra ngoài ----”
NGay tại lúc này, có một ít ký giả không biết vì sao lấy được tin tức, toàn bộ đều tụ tập bên ngoài cao ốc Long Đằng.
“Đi ra ngoài --- tất cả đi ra ngoài! Ông chủ của chúng tôi không có ở đây! Bây giờ đang là thời gian làm việc, mời các vị trở về!”
Bảo vệ đẩy các ký giả chen chúc ra ngoài.
Nhưng mà, những ký giả kia giống như đánh máu gà vậy mạnh mẽ chen vào trong, ai cũng không chịu đi.
Ngay tại lúc này, Sở Minh Y nhìn ký giả sau lưng cười, môi cong lên một nụ cười lạnh, cô tháo kính mát xuống, chậm rãi ngước mặt lên nhìn về phía camera, cô khiêu khích cười với Lăng Vi, dường như biết lúc này Lăng Vi đang nhìn cô.”
Lăng Vi chỉ cảm thấy da đầu tê dại từng trận! Ngàn tính vạn tính, không nghĩ tới Sở Minh Y lại hành động nhanh như vậy!
Bọn họ chỉ mới biết được tin tức một buổi tối! Làm sao động tác của bọn họ lại nhanh như vậy?
Lăng Vi hoàn toàn không nghĩ tới, bọn họ lại xem mặt của Sở Minh Y như khinh khí cầu! Bọn họ không chút nào muốn nuôi mập Sở Minh Y, mà xem mặt cô như tượng gỗ tha hồ đắp nặn.
Lăng Vi kêu bảo vệ trong điện thoại: “Mau đuổi cô ta ra ngoài!”
Ngay tại lúc này, đột nhiên sở Minh Y che иgự¢, biểu tình thống khổ cúi người, chân mềm nhũn, lảo đảo lắc lư ngã xuống. Miệng cô phun bọt mép, nước mắt, nước mũi.... chảy đầy ra.
Cả người cô dùng sức co rút! Toàn bộ nhân viên trong phòng khách cũng sợ choáng váng ----
Đột nhiên một tên ký giả hét to: “Đó không phải Lăng Vi sao? Thì ra ông chủ của Long Đằng là Lăng Vi nghiện ---- Mα túч!”
“hình như là vậy!” Người phụ nữ nằm trên mặt đất biểu hiện rất rõ ràng, rõ ràng cho thấy dáng vẻ khủng bố khi lên cơn nghiện.
Sở Minh Y không ngừng co rút, nhân viên Long Đằng ngớ người không ai dám bước lên nửa bước.
Lúc này, đột nhiên Hoa thiếu Kiền và Lôi Đình chạy xuống, bọn họ chạy đến giữa đại sảnh, Lôi Đình quay mặt cô ta qua, Hoa Thiếu Kiền lập tức nói: “Cô ta không phải Lăng Vi!”
Lôi Đình đã sớm biết cô không phải Lăng Vi, lúc này, sắc mặt Lôi Đình đen như đáy nồi!
Lôi Đình nhìn người phụ nữ trên đất chằm chằm, ánh mắt tràn đầy sát khí!
Lúc này, Hoa thiếu Kiền đã đi tới cửa Long Đằng, anh nói với các ký giả: “Người phụ nữ này không phải Lăng Vi, cô ta không có chút quan hệ nào với Long Đằng chúng ta!”
Vừa nói vừa rút điện thoại ra báo cảnh sát, lãi kêu xe cứu thương.
Ký giả bên ngoài cũng mặc kệ những thứ này: “ca ca” chụp hình.
Chưa được mấy phut1m đã có truyền thông bắt đầu nói: “Phu nhân tổng tài của đỉnh Phong quốc tế ---- người sáng lập của Long Đằng là Lăng Vi, lên cơn nghiện Mα túч, tự nằm trong phòng khách của công ty co rút! Long Đằng vẫn luôn lấy động cơ siêu cấp xem như kiêu ngạo, không nghĩ tới.... động cơ siêu cấp tiếng tăm lừng lẫy cuối cùng lại do một người như vậy chế tạo ra!”
Còn có truyền thông viết: “Lên - cơn - nghiện ----- Lăng Vi người sáng lập Long Đằng! Loại nhân vật cấp bật nữ thần lại có một mặt xấu xa, đáng xấu hổ như vậy! Không biết Diệp Đình tổng tài Đỉnh Phong quốc tế yêu thương giúp đỡ cô ta có phải cũng nghiện Mα túч như cô ta hay không?”
Hướng gió của dư luận ngã ào ào, các nhà truyền thông giống như không muốn sống nữa vậy, không chút cố kỵ “Đỉnh Phong quốc tế” và “Long Đằng”
Tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng, nháy mắt cảm thấy --- trời muốn thay đổi!
Tin vịt kinh khủng giống như bão táp cuốn qua, mây đen bao phủ cả bầu trời Long Đằng.
Tin vịt khắp nơi như dây pháo điên cuồng nổ “Đùng đùng” truyền ra không thể khống chế, lan tràn cả nước.
Thế cục lập tức mất khống chế!
Tốc độ tin tức truyền ra nhanh đến làm cho người ta kinh hãi, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng tin tức đã lan tràn đầy trời.
Lăng Vi lập tức video với Hoa Thiếu Kiền, cô bảo Hoa Thiếu Kiền đưa màn ảnh di động cho các ký giả xem, chứng minh bây giờ cô ở nhà.
Nhưng các ký giả giống như bị mù vậy hoàn toàn không nhìn màn hình điện thoại trên tay Hoa Thiếu Kiền.
Bọn họ cầm máy quay phim, chỉ biết chụp người phụ nữ đang run rẩy trong phòng khách.
Lúc này không biết người phụ nữ kia lấy từ đâu ra một ống kim tiêm.....
Có ký giả lập tức lia máy quay phim qua ống kim tiêm đó, đặc biệt chụp hình cánh tay người phụ nữa kia.
Trên cánh tay tràn đầy lỗ kim, hiển nhiên đã nghiện rất lâu!
Lôi Đình thấy người phụ nữa này lấy một ống kim tiêm ra, nháy mắt giận dữ nhấc chân đạp cánh tay người phụ nữ kia, người phụ nữ kia run, kim tiêm lập tức bay ra ---
Người phụ nữ kia thống khổ run rẩy... biểu tình của cô dữ tợn đưa tay đi lấy kim tiêm, nhưng Lôi Đình nhấc chân lập tức đạp bể ống kim tiêm!
Người phụ nữ kia giống như điên rồi vậy ôm lấy chân Lôi Đình: “A ----” Cô há miệng ra muốn cắn bắp chân Lôi Đình, sao Lôi đình có thể cho cô ta được như ý đá một cước lên mặt cô.
“Ngô ---” Sở Minh Y đau đến không thở nổi, nháy mắt mặt của cô sưng to đỏ bừng, những thứ đã bơm trong da trước đó nháy mắt giống như nổ tung vậy, ngưng kết thành từng tia máu trong da!
Ký giả bên ngoài rống to giống như điên rồi vậy: “Lăng Vi là giải phẫu thẩm mĩ! Mặt của cô ta là giải phẫu thẩm mĩ! Cô ta không chỉ nghiện Mα túч ma còn giải phẫu thẩm mỹ! Các người xem mặt cô ta đã hoàn toàn thay đổi!”
Lăng Vi ở một chỗ khác đã liên hệ đài truyền hình, toàn bộ đài truyền hình đang phát trực tiếp Lăng Vi ở trong phòng làm việc lên internet, xem tài liệu.
Nhưng mà, dư luận đã nổ, thật giống như đột nhiên cô nhảy ra làm trong sạch, dường như.... càng làm cho người ta cảm thấy cô đang muốn che giấu cái gì.
Bởi vì.... mọi người đều biết, tiết mục trên đài truyền hình, dù là để chữ “trực tiếp”, nhưng cũng chưa chắc thật sự đang truyền trực tiếp mà!
Ai biết đoạn video này là Lăng Vi quay từ lúc nào chứ!
Sau đó, cả sự kiện đều bắt đầu lên men ----
Lúc Diệp Đình nhận được điện thoại, đang trên đường đến trực thăng.
Anh đứng ở bãi đậu máy bay, nhận được video tiểu Ngũ gửi tới.
Gương mặt trong video không phải mặt của tiểu Ngũ, người này mặt đầy mủ nhớt, răng thưa vàng khè, hiển nhiên là đã hút vật kia sắp ૮ɦếƭ.
Bộ dạng của anh bây giờ, Diệp Đình rất muốn ói! Nhưng mà, đôi mắt kia của Lô Khôn vẫn là ánh mắt của tiểu Ngũ, biểu tình kia, ánh nhìn chăm chú kia, không thay đổi chút nào.
Diệp Đình hận đôi mắt kia của anh! Tại sao lại là ánh mắt của tiểu Ngũ! Hắn - không - xứng!
“Anh em, phần quà này cũng không tệ đúng không?” Lô Khôn cười mặt đầy hiền hòa, dáng vẻ giống nhưanh là một nhà từ thiện đã đóng góp cho Diệp Đình mấy trăm triệu vậy.
Diệp Đình híp mắt, trong con ngươi tràn đầy sát khí băng hàn!
Lô Khôn liếc Diệp Đình, cười tiếc rẻ nói: “Muốn vãn hồi mặt mũi của em dâu tao? Rất dễ dàng.... mày biết nên làm thế nào mà.”
Anh đặt hai ngón tay lên mép làm một động tác hôn gió, vô cùng biến thái cười với Diệp Đình nói: “Vì chăm sóc em dâu của tao, tao phải tốn không ít tiền, mua rất nhiều nhà truyền thông.”
Diệp Đình giơ tay “Bốp” một cái, đập nát điện thoại di động. Hai mắt anh đỏ bừng, tràn đầy ngọn lửa tức giận! Lửa giận kia giống như muốn từ trong ánh mắt anh nhảy ra!
Lúc này, tổng chỉ huy chiến đội quốc tế --- Lục Quân đi về phía Diệp Đình, Diệp Đình nhìn anh đưa tay phải ra, tỏ ý anh không nên tới.
Diệp Đình lắc đầu, xoay người rời khỏi phi trường.
Anh hủy bỏ hợp tác với chiến đội quốc tế, anh rất là muốn Gi*t ૮ɦếƭ Lô Khôn! Nhưng mà, anh lại không thể bỏ mặc vợ mình không quan tâm!
Trên mặt Lục Quân tràn đầy mờ mịt, chuyện gì xảy ra? Người này là tắc kè bông sao? Nói thay đổi là thay đổi ngay!
Anh không biết vì sao Diệp Đình đột nhiên thay đổi, anh tức giận hừ lạnh triệu tập thuộc hạ của mình lập tức lên đường! Không có Diệp Đình, hành động của anh vẫn phải tiến hành bình thường, chỉ bất quá, phải thay đổi kế hoạch, bởi vì một ít sắp xếp trước kia đã bị Diệp Đình biết.
Vì đề phòng Diệp Đình trở mặt, anh phải chỉ huy và sắp xếp hành động mai phục lần này lại!
Diệp Đình rời khỏi chiến đội quốc tế lập tức phản bội về phía Lô Khôn, anh cung cấp ba chiếc tàu chở hàng cho Lô Khôn, cũng đồng ý với Lô Khôn ba ngày sau có thể đưa hàng đi.
Lô Khôn đắc chí.
Sáng sớm ngày thứ hai, Diệp Đình nhận được một bịch, là điện thoại di động mới Lô Khôn gửi qua bưu điện cho anh, trong hộp điện thoại còn tặng thêm một tờ giấy: “Tính tình càng lúc càng nóng nảy, thường thường trong cuộc sống người không được thỏa mãn mới càng ngày càng lệ khí, xem ra em đâu không thỏa mãn được mày à. Hay là học với anh, tìm nhiều mấy người vợ. Mày nhiều tiền, nuôi thêm mấy con đàn bà cũng không phải là không nổi.”
Phía sau tờ giấy vẽ một tấm hình phụ nữ khiêu gợi.
Diệp Đình híp mắt, siết chặt tờ giấy ném vào gạt tàn thuốc thiêu hủy.
Cùng ngày ra tàu hàng, hướng gió của dư luận cũng đổi: “Người phụ nữ trong video đó thật sự không phải Lăng Vi! Các người nhìn kỹ, mặt không giống nhau mà!”
“Đúng vậy! Vóc dáng của người trong video này quá xấu! Các người không thấy sau đó mặt cô ta cũng tét sao? Hôm qua Lăng Vi còn mở đại hội ký giả tôi đã đi hiện trường nhìn, hiện tại người ta rất tốt, căn bản là không có hủy dung.”
Dư luận lại trở về phương hướng chính xác.
Lô Khôn rất hài lòng chiếc thuyền Diệp Đình đã cải tạo này.
Lúc thuyền vận chuyển hàng sắp cập bờ, Lô Khôn lại gửi video tới, Diệp Đình cùng Lăng Vi đứng ở cửa bến tàu nhận video.
“Anh em, đừng đùa giỡn xảo trá, anh cho mày xem đồ tốt, đảm bảo sẽ rất kinh hỉ.”
Anh vừa nói, vừa đổi hướng điện thoại di động,, Diệp Đình cùng Lăng Vi nhìn thấy Lăng Tiêu, Đỗ Ngạn và tiểu Cầm bị treo trên ba thân cây.
Quần áo của bọn họ giống như vừa tắm máu vậy, toàn thân không có một nơi nào tốt, quần áo cũng bị roi da đánh đến rách tung tóe.
Bọn họ trầy da sứt thịt, cả người đầy máu từ gấu quần nhỏ xuống.
Đầu tiểu Cầm ngoẹo qua một bên, hiển nhiên là đau đến ngất đi, sắc mặt cô tím bầm, gân xanh chồng chất nhau một chỗ, giống như tùy thời đều sẽ nổ tung vậy.
Máu từ trong miệng Lăng Tiêu và Đỗ Ngạn không ngừng tràn ra ngoài, hiển nhiên bọn họ đã ở bên bờ sống ૮ɦếƭ....
“Lô Khôn tên cầm - thú này!” Vành mắt Lăng Vi sắp nứt! Bây giờ cô chỉ muốn tươi sống Ϧóþ ૮ɦếƭ tên Lô Khôn không chuyện ác nào không làm này!
Diệp Đình tức giận siết chặt quả đấm! Sát khí trong đôi mắt đen của anh giống như huyền băng ngàn năm vậy!
Diệp Đình phất tay, ý bảo tiểu tổ Ám Ảnh đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Trước kia bọn họ tính ở lúc thuyền sắp cập bờ lập tức báo cảnh sát, hợp tác với cảnh sát chặn hàng hóa của Lô Khôn lại.
Ai có thể nghĩ lão quỷ Lô Khôn này dám bắt Lăng tiêu, tiểu Cầm cùng Đỗ Ngạn!
Bây giờ Lô Khôn nắm giữ tất cả thế chủ động, bọn họ không thể hành động thiếu suy nghĩ, phải nghĩ cách cứu Lăng Tiêu, tiểu Cầm và Đỗ Ngạn ra mới được!
Kỳ quái chính là, làm sao bọn họ bị bắt?
Trước, Lăng Tiêu cùng tiểu Cầm bị đỗ Ngạn áp giải đi.
Nửa đường gap84 được chiếc xe Jeep kia, người trên xe rõ ràng cũng biết Đỗ Ngạn muốn đưa Lăng Tiêu đi.
Người trên xe cầm súng chỉ đầu Lăng Tiêu, dáng vẻ giận dữ đáng sợ giống như tùy thời đều có thể nổ súng.
Đỗ Ngạn quyết định thật nhanh lập tức nổ súng đánh bể đầu người nọ.
“Bành ---” một cái, đầu người nọ vỡ nát như tương, tiểu Cầm sợ đến sắc mặt trắng bệch “Oa” lại ói ra.
Lăng Tiêu vỗ lưng của cô, trong lòng khó chịu, nếu không phải anh tới đây, cô gái này cũng sẽ không đi theo cùng.... anh biết tâm ý của tiểu Cầm đối với anh, nhưng mà, từ đầu đến cuối trong lòng của anh vẫn không buông bỏ được quá khứ, đã nhiều năm như vậy, anh chỉ thương vợ và con gái mình, không cách nào tiếp nhận tình cảm mới.
Tiểu Cầm cũng biết trong lòng Lăng Tiêu có nút thắt, cho nên, sau khi cô bày tỏ một lần liền không có bày tỏ nữa, chẳng qua là lén lút chú ý anh từ sau lưng, bởi vì không muốn anh khó xử.
Đỗ Ngạn đá bay người nọ, sau đó nhảy lên xe lập tức lái đi.
“Xảy ra chuyện gì? ai nổ súng?” Canh phòng vườn anh túc nghe được tiếng súng lập tức chạy ra.
“Phía trước có người muốn chạy trốn!” Canh phòng nhanh chóng giơ súng: “Đứng lại! Dừng xe ---”
“Lóc cóc tháp ---” một viên đạn quét qua đầu anh.
Đột nhiên Đỗ Ngạn rống lớn: “Cúi đầu!”
Đỗ Ngạn lái xe vòng trái vòng phải, Lăng Tiêu đè đầu tiểu Cầm lại, ấn cô xuống chỗ ngồi.
Cả người Lăng Tiêu đều che trên người tiểu Cầm.
Phía sau “Đoàng đoàng”, tiếng súng càng ngày càng dày đặc! Hiển nhiên đã kinh động rất nhiều người.
“Lóc cóc tháp” một chuỗi đạn nổ bên tai Lăng Tiêu “Đương đương”. Cả chiếc xe Jeep đều sắp bị bắn thành cái rỗ.
Tay phải của Đỗ Ngạn trúng một phát đạn, máu phun ra như suối vậy.
“Mau bắt bọn họ lại!” Sau lưng có mấy người đã nhảy lên chiếc xe Jeep đã cải tiến kia, bọn họ giơ súng liều mạng bắn trên đầu Đỗ Ngạn.
Đỗ Ngạn tay trái lái xe, tay phải vì trúng đạn mà súng đã rời tay.
Tiếng súng sau lưng càng ngày càng dày đặc “Đoàng đoàng đoàng ---” Lại mấy viên đạn bắn về ghế ngồi của anh, anh ngoẹo người tránh đạn.
Lúc này, Lăng Tiêu nhặt cây súng lục dưới đất lên bắn về sau hai phát trúng nắp động cơ của chiếc xe phía sau.
“Bành” Nắp của chiếc xe kia bật lên chặn tầm mắt của họ lại.
Đỗ Ngạn thừa dịp lập tức đạp mạnh cần ga. Xe nhanh chóng lao ra ngoài giống như tên rời cung vậy.
Sắc mặt tiểu Cầm trắng bệch, cô che miệng nhìn ra sau, thấy chiếc xe phía sau cứng rắn đuổi theo một đường sau đó không thể không ngừng lại.
Cô vuốt иgự¢ đang nhảy cuồng loạn, hít một hơi thật sâu nói với Lăng Tiêu: “Anh Tiêu, anh bắn thật chính xác.”
Lăng Tiêu muốn nói: Anh nhắm là đầu của người kia...
Kết quả, lại bắn tới nắp động cơ, cái này..... có phải kém hơi nhiều không?
Nhưng mà, đánh bậy đánh bạ dù gì cũng đã tạm thời bỏ rơi bọn họ.
Đỗ Ngạn lái xe đến gần trấn nhỏ, lúc vào trấn bọn họ bị ngăn lại.
Đỗ Ngạn tức giận nói với hai tên canh phòng: “Mau tránh ra! Xe của tao, tụi bây còn không biết sao?”
Một tên canh phòng trong đó nói: “Xe của ngài, chúng tôi biết. Nhưng mà người trong xe ngài, chúng tôi không quen biết, cho nên phải kiểm tra.”
Ánh mắt Đỗ Ngạn híp lại, kiêu ngạo nói: “Hai người này là người anh ba Lạp Nỗ muốn, ngay cả người của anh ba các người cũng phải điều tra à?”
Đỗ Ngạn tỏ vẻ rất là không nhịn được! Súng trong tay không ngừng lắc lắc, dáng vẻ như muốn nói: “Mày mà nói nhảm nữa lão tử đập ૮ɦếƭ mày.”
Hai tên canh phòng kia vẫn kiên trì muốn Lăng Tiêu và tiểu Cầm xuống xe. Hơn nữa ánh mắt lóe lên, nhìn rất không đúng.
Trong lòng Đỗ Ngạn có một loại dự cảm xấu bốc lên.
Sau đó, lại thấy có hai tên lâu la trong hẻm nhỏ chạy tới.
Mà trong hẻm nhỏ kế bên lại có năm, sáu tên chạy tới.
Đỗ Ngạn thấy tình thế không đúng lập tức nổ máy lùi xe về phía sau mấy mét: “Cúi đầu ----” Anh rống lớn, Lăng Tiêu lập tức đè tiểu Cầm xuống.
Thân xe hất lên, Đỗ Ngạn lái xe chạy.
“Lóc cóc tháp ----” Đạn phía sau đánh lên tấm thép xe.
“Ầm, phanh ---” Lăng Tiêu bắn hai phát súng ra sau.
“Ngô a....” Tay của một người canh phòng bị anh bắn trúng, người nọ che cánh tay lăn qua một bên. Một người canh phòng khác thấy vậy lập tức ôm đầu vọt vào cây cột phía sau. Người trong hẻm thấy có người bị thương vội vàng tìm chỗ núp “Ầm phanh” bọn họ chìa tay ra bắn về phía xe.
“Lóc cóc tháp” Xe Jeep bị bắn một hàng vết đạn!
“Bành ---” Đột nhiên bánh xe của bọn họ bị đánh bể, xe lạng trái lạng phải ᴆụng khắp nơi.
Tiểu Cầm sợ đến nắm chặt áo Lăng Tiêu, Lăng tiêu giơ tay lên bắn ra phía sau. Anh chưa từng học bắn, đều là bắn loạn.
Người phía sau vừa tránh vừa đuổi theo bọn họ.
Ba người LĂng Tiêu chỉ có một cây súng này, Lăng tiêu còn không biết bắn, người phía sau cũng to gan hơn, nháy mắt đã mười mấy người tụ tập.
Người càng ngày càng nhiều, mắt thấy sắp đuổi kịp bọn họ!
“Ầm phanh” Đột nhiên sau lưng truyền đến hỗn loạn tiếng súng, Lăng Tiêu quay đầu thấy thành viên tiểu tổ ám Ảnh đang đánh nhau với đám lâu la kia.
Xe của Đỗ Ngạn đánh thẳng, một đường xông ra trấn nhỏ.
Bọn họ vào từng, xe “Oanh” ᴆụng vào một thân cây.
“Mau xuống xe!” Đỗ Ngạn kéo tiểu Cầm và Lăng Tiêu xuống, anh vội la lên: “Hẳn là tiểu tổ ám Ảnh có thể lập tức chạy tới, chúng ta tìm một chỗ ẩn nấp.”
Nhưng mà, ngay tại lúc này....
“Vèo vèo” đột nhiên có người từ trong rừng cây nhảy ra --- chỉ chốc lát đã có hơn ba mươi mấy người bao vây bọn họ lại.
Ba mươi mây người kia đều cầm súng trường, từng bước từng bước ép gần bọn họ, súng trong tay Lăng Tiêu đã sớm không còn đạn, ba mươi mấy người kia ai ai cũng hung thần ác sát!
Chỉ trong vài giây, bọn họ đã bị ba mươi mấy người kia bao vây.
Ba mươi mấy khẩu súng chỉa về phía bọn họ, tiểu Cầm sợ đến chân tay run lẩy bẩy, cô không tự chủ đi lại gần Lăng Tiêu, nắm chặt tay anh.
Đỗ Ngạn quét nhìn đám người một vòng, anh thấy Lạp Nỗ đứng ở cuối cùng. Thì ra.... là Lạp Nỗ kịp phản ứng không đúng, lập tức phái người chặn anh lại.
Lạp Nỗ từ trong đám người đi ra, âm ngoan nhìn Đỗ Ngạn chằm chằm.
“Dám phản bội lão tử! con mẹ nó!” Bỗng nhiên Lạp Nỗ lên đạn bắn trúng chân trái Đỗ Ngạn!
“Ách --- a...” Đau! Đỗ Ngạn lập tức ngã xuống đất, máu tươi phun ra ngoài xối xả, anh té xuống đất thống khổ ôm chân trái. Đau đến cả người bốc mồ hôi lạnh, anh cắn chặt răng thống khổ run rẩy,.
Anh run lập cập không ngừng.
Lạp nỗ âm lãnh liếc anh: “MẸ nó mày có gan! Mẹ nó mày dám phản bội lão tử?! Mẹ nó lão tử cho mày phản bội!”
“Ầm ---” Lại một phát súng trúng đùi phải Đỗ Ngạn.
Cả người Đỗ Ngạn co rút trong vũng máu, anh đau đến không ngừng quằn quại giống như một con lươn. Lăng Tiêu mắt đầy lửa giận, chỉ cảm thấy máu cả người đều chạy lên đỉnh đầu, anh siết chặt quả đấm giơ cánh tay phải ra ngăn cản trước mặt Đỗ Ngạn.
Tiểu Cầm biết tay phải của Lăng Tiêu không thể nhúc nhích, cô run người, đứng bên trái Lăng Tiêu ngăn cản.
Đỗ Ngạn ở sau lưng bọn họ run rẩy không nói được nửa chữ.
“Lạp Nỗ, Gi*t nó! Gi*t bọn nó!”
“Tên phản đồ này! Gi*t nó!”
“Ba người đều phải bắn ૮ɦếƭ! Bắn ૮ɦếƭ bọn nó ---”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc