Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 371

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào Sở Minh Y đang cực kỳ chán nản.
Hận thù trong mắt Lăng Tiêu bùng cháy dữ dội!
Mặc kệ người phụ nữ này đã phải chịu thống khổ như thế nào, đó cũng là đáng đời cô ta! Mỗi người chỉ có một sinh mạng, lúc cô ta đẩy người khác vào địa ngục, cô ta sẽ phải sẵn sàng chịu đựng thống khổ tương ứng, thậm chí còn phải chịu thống khổ gấp bội!
Lăng Tiêu sờ khẩu súng trong иgự¢, anh ta ngồi ở trong góc, nhìn chằm chằm vào cánh cửa gỗ bị vỡ một phần kia, chỉ cần Sở Minh Y chạy ra khỏi cánh cửa kia, anh ta nhất định sẽ bắn cô ta vớ đầu!
“Hey, người anh em, vừa ý cô gái nào? Anh giúp cậu câu một cô.”
Một tên ăn mày đến gần bên cạnh Lăng Tiêu, gian xảo nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn đối phương, người này tên là lão Khang, chính lão Khang là người bán khẩu súng lục kia cho anh ta.
Lão Khang ngáp dài, lộ ra hàm răng vàng khè, nước mắt nước mũi của lão ta tràn ra ngoài, rõ ràng là con nghiện Mα túч lâu năm.
“Người anh em…” lão Khang lấy cánh tay ᴆụng ᴆụng vào Lăng Tiêu: “Tôi thấy cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia lâu lắm rồi, làm sao? Vừa ý cái con điếm nào? Anh dẫn cậu vào cửa.”
Lăng Tiêu híp mắt lại, anh ta cố tình nói bằng giọng điệu dâm đãng: “Trong toàn bộ thị trấn này, chỉ có người phụ nữ kia là có vẻ được nhất. Ông anh có biết lai lịch của cô ta không?”
Lăng Tiêu vừa nói, vừa nhìn về phía cánh cửa kia bằng ánh mắt tràn đầy khao khát.
Lão Khang chợt phun: “Người anh em, cậu đúng là tinh mắt! Người phụ nữ kia tên là Cát Đạt, cô ta là một cành hoa trong tam giác vàng chúng ta đấy.”
Lăng Tiêu nhìn về phía anh ta, làm ra vẻ tràn đầy hứng thú nhìn anh ta chăm chú.
Lão Khang ôm lấy bả vai của Lăng Tiêu, cười toe toét với anh ta, Lăng Tiêu biết tên vô lại này muốn moi hàng trong tay mình. Anh ta không cho lợi ích gì, lão Khang sẽ không nói gì cả.
Đừng thấy những người này là ăn mày mà khinh thường, tin tức của bọn họ rất nhanh nhạy đấy!
Lăng Tiêu giả vờ như miễn cưỡng móc ra một túi giấy nhỏ từ trong иgự¢, anh ta nhìn dáo dác xung quanh, rồi kín đáo đưa cho lão Khang.
Lão Khang xoay người, che che giấu giấu mở túi giấy trắng nhỏ đó ra, anh ta thấy bên trong có chất bột phấn màu trắng! Mắt anh ta sáng lên, hàng tốt! Đủ để anh ta “lên tiên” trong một thời gian! Ánh mắt của lão Khang hừng hực như lửa cháy, anh ta vội vàng cất đồ vào trong túi.
Nghiêng đầu, nói với Lăng Tiêu: “Nếu cậu muốn lên người phụ nữ này, cậu phải chú ý vào. Bởi vì tôi vừa mới nghe được một tin tức, Lô Khôn muốn người phụ nữ này chuyển hàng cho bọn họ.”
Lăng Tiêu giật mình, chuyển hàng, chính là vận chuyển Mα túч- bất- hợp- pháp.
Lô Khôn? Hình như anh ta đã từng nghe thấy tiểu Vi và Diệp Đình nhắc qua...
Cái tên này rất là quen, có vẻ như anh ta đã nghe nhiều lần!
Lăng Tiêu cẩn thận suy nghĩ, Lô Khôn... không phải tiểu Ngũ sao?
Là tiểu Ngũ?! Diệp Đình đã từng nói đến cái tên này! Tiểu Ngũ và Diệp Đình là đồng đội cùng vào sinh ra tử. Anh ta họ ngũ, cũng xếp hàng thứ năm ở trong đội, vì vậy Diệp Đình gọi anh ta là Ngũ ca.
Trong một lần thực hiện nhiệm vụ, tiểu Ngũ chắn mấy viên đạn trí mạng thay Diệp Đình rồi hy sinh...
Dưới cơn thịnh nộ, Diệp Đình đã diệt trừ trùm buôn bán Mα túч! Sau đó, bởi vì chuyện này mà Diệp Đình rời khỏi chiến đội quốc tế.
Anh đau buồn tham dự tang lễ của tiểu Ngũ.
Nhưng sau đó vợ của tiểu Ngũ là Bạch Lộ lại chạy tới nói: “Tiểu Ngũ không ૮ɦếƭ...
Cô ta nói tiểu Ngũ vốn là con trai của trùm buôn bán Mα túч, anh ta gia nhập chiến đội quốc tế, là do được tổ chức buôn bán Mα túч cử đi nằm vùng ở chiến đội quốc tế. Vì vậy, lần hy sinh đó, kẻ thù không bắn trúng bộ phận quan trọng của anh ta. Hy sinh, cũng chỉ là giả. Kẻ thù "Bắn ૮ɦếƭ" anh ta, chỉ để anh ta thuận lợi thoát khỏi chiến đội quốc tế.”
Sau khi Bạch Lộ kể chuyện này, Lăng Vi và Diệp Đình đều không tin tưởng. Đặc biệt là Diệp Đình, anh không thể nào tiếp nhận được sự thật này, tiểu Ngũ từng sát cánh chiến đấu chung một chiến hào, còn cản mấy viên đạn thay anh lại là nội gián do kẻ thù phái tới?! Không thể nào!
Lăng Vi và Diệp Đình đều luôn tin chắc tiểu Ngũ muốn đi nằm vùng ở phe địch. Ngay cả khi tiểu Ngũ gài bẫy lừa Diệp Đình năm trăm triệu, cũng không lay chuyển được niềm tin này của Diệp Đình.
Lăng Tiêu chỉ biết qua loa về chuyện này, còn cụ thể bên trong đã xảy ra chuyện gì, anh ta không hỏi sâu, chỉ biết là có chuyện như vậy.
Lăng Tiêu muốn moi được nhiều thông tin hơn từ trong miệng lão Khang, lại sợ lão Khang nổi lên lòng nghi ngờ.
Lăng tiêu giả vờ như không cảm thấy hứng thú lắm, nhổ một ngụm nước bọt, khinh thường nói: “Một con gái điếm, có thể làm được cái rắm gì. Tìm cô ta chuyển hàng, còn không bằng tìm một con heo.”
“Xùy ——” lão Khang khinh bỉ anh ta nói: “Gái điếm làm chuyện này mới giỏi, những người chuyển hàng ở chỗ chúng ta đều là mấy người phụ nữ giống Cát Đạt. Cậu không thấy hả, mấy ngày nay, gái điếm ở trấn a Mật này đều bị bắt đi hết rồi.”
Lăng Tiêu híp mắt lại, đây là một bước tiến lớn!
Anh ta giả vờ lơ đãng gãi gãi đầu, nói: “Bắt nhiều phụ nữ thế này làm cái rắm hả?”
Lão Khang thần thần bí bí nói: “Hắc hắc, bắt mấy người phụ nữ này làm cái rắm? Không phải tôi vừa mới nói với cậu rồi sao, để mấy người phụ nữ này vận chuyển Mα túч giúp bọn họ!”
Lăng Tiêu cố liếc lão Khang bằng ánh mắt cười nhạo: “Chỉ vào mấy người phụ nữ này? Da dẻ thì vàng vọt, người thì gầy dơ xương, còn chưa xuất cảnh được, đã bị người ta bắt mất. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, đã biết không phải là người bình thường rồi.”
Lão Khang trợn mắt nhìn anh ta như nhìn kẻ ngu si: “Người ta có thể nghĩ ra được cách này, tất nhiên là phải nghĩ ra cách thực hiện rồi.”
Lăng Tiêu cười nói: “Người anh em, câu nói này của anh, đúng là triết lý.”
Lão Khang nói: “Chuyện, anh mày đã lăn lộn ở đây bao nhiêu năm rồi. Anh nói cho chú biết, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được chỗ hữu ích của Cát Đạt đâu!”
Lăng Tiêu giả vờ như không tin, cố tình nói khích anh ta: “Tôi nhổ vào, một con gái điếm, có thể làm được cái khỉ gì?”
Lão Khang nhíu mày, nói: “Cậu đừng có mà không tin, tôi nói cho cậu biết... hôm qua lúc tôi đi ngang qua cửa sổ nhà Cát Đạt, nghe thấy có người bên trong nói, Cát Đạt có dáng dấp giống với một người phụ nữ nào đó. Tôi đoán bọn họ để Cát Đạt đóng giả làm người nào đó, chuyển hàng đến một nơi nào đó hãm hại người phụ nữ kia.”
Lão Khang nói rất vòng vo, Lăng Tiêu từ từ hiểu ra... người phụ nữ có dáng dấp giống với Cát Đạt mà anh ta nói là ai?
Không phải Lăng Vi sao?!
Lăng Tiêu nhíu chặt mày lại, Sở Minh Y có mấy phần giống tiểu Vi! Sau đó, Sở Minh Y còn phẫu thuật thẩm mĩ, cô ta phẫu thuật mặt giống với tiểu Vi, nên chắc chắc có thể đóng giả lung tung được!
Mặc dù bây giờ Sở Minh Y vừa gầy vừa xấu xí vừa già lại vừa tiều tụy, nhưng chỉ cần chăm sóc mấy tháng, lại trang điểm nữa, thì lừa gạt người ngoài không phải là chuyện quá khó khăn.
...
Trái tim của Lăng Tiêu đập “Thình thịch thình thịch” liên hồi.
Lô Khôn muốn làm gì, muốn động vào Diệp Đình và tiểu Vi? Anh ta vạn vạn không ngờ rằng, lần này anh ta tới a Mật, lại vô tình dò thăm được tin tức đáng sợ như thế này!
Không được! Anh ta phải mau chóng thông báo cho Diệp Đình và tiểu Vi!
Lúc này, lão Khang ngáp dài rồi nói: “Không nói chuyện với cậu nữa, cơn nghiện của anh lại lên rồi, anh phải mau chóng tìm chỗ...” Anh ta đè ngón tay ở trên lỗ mũi, hít hít hai cái.
Lăng Tiêu vội vàng vẫy tay, để anh ta đi.
Lão Khang lắc lắc đầu, ánh mắt dần mất tiêu cực, anh ta đi lảo đà lảo đảo, rõ ràng là đã bắt đầu mơ mơ hồ hồ.
Sau khi lão Khang rời đi, Lăng Tiêu lập tức nhìn xung quanh một vòng, anh ta đi vào một con hẻm nhỏ hôi thối không ai thèm vào, gọi điện thoại cho Diệp Đình.
Lô Khôn chắc chắn có âm mưu lớn, anh ta phải cảnh báo để Diệp Đình sớm phòng bị!
Làm thế nào điện thoại của Lăng Tiêu cũng không gọi đi được.
Bởi vì chỗ này gần thủ phủ tam giác vàng, khắp nơi đều có lắp đặt tháp che giấu tín hiệu, điện thoại làm thế nào cũng không gọi ra ngoài được.
Lúc này, Lăng Tiêu nhìn thấy có hai tên ăn mày đi vào trọng hẻm, anh ta lập tức xoay người, đưa lưng về phía hai tên ăn mày kia, anh ta nhấn mở thanh tín hiệu, viết mấy chữ cho Diệp Đình: “Sở không ૮ɦếƭ.. giả trang thành tiểu Vi… chuyển hàng…hãm hại. Ngũ.”
Hai tên ăn mày kia đã sắp đi đến sau lưng anh ta! Lăng Tiêu nghe thấy tiếng bước chân của bọn họ càng lúc càng gần.
Lăng Tiêu không thể để cho mấy tên ăn mày biết là mình có điện thoại di động được, anh ta nhanh chóng viết tin nhắn, nhấn gửi đi rồi lập tức cật điện thoại di động đi, tin nhắn kia chuyển sang trạng thái đang gửi.
Bởi vì tín hiệu đã bị che giấu, chắc chắn không gửi đi được.
Lăng Tiêu nóng lòng, anh ta phải nghĩ cách mới được!
Vào lúc hai tên ăn mày đó đi tới sau lưng anh ta, anh ta nhanh chóng nhét điện thoại di động vào trong túi.
Anh ta giả vờ đau dạ dày, lấy tay che dạ dày, khom người, giả vờ như đau đến mức miệng méo xệch đi.
Hai tên ăn mày kia không hoài nghi gì cả, dù sao sau khi làm ăn mày bữa được bữa không, làm gì có ai lại không đau dạ dày.
Lăng Tiêu đi ra khỏi con hẻm kia, anh ta muốn đổi chỗ gọi điện thoại, nhưng chuông báo trời sáng đã gõ, rất nhiều người lục tục ra ngoài đường.
Người ở nơi này cực kỳ sùng đạo Phật, cũng dậy từ rất sớm, hơn bốn giờ sáng gõ chuông báo, mọi người liền dậy làm điểm tâm, bố thí cho các nhà sư.
Khắp nơi ở trấn a Mật này đều là ăn mày, anh ta muốn tìm một chỗ không người cũng tìm không ra được. Đành phải trở về bên cạnh căn nhà rách nát của Sở Minh Y để trông chừng, anh ta muốn biết nhiều tin tức hơn, không thể chỉ dựa vào người khác, anh phải tự mình nghe lấy.
Anh ta giả vờ đi tớt bên cạnh phòng nhỏ kia, bên cạnh phòng nhỏ, có mấy tấm ván hỏng, anh ta nằm lên mấy tấm ván hỏng đó giả vờ ngủ.
Gian phòng đối diện mấy tấm ván đó chính là ổ của Sở Minh Y, đây là tin tức anh ta hỏi được từ chỗ lão Khang.
Lăng Tiêu canh giữ ở chỗ này, cả ngày trời cũng không nghe được tin tức gì, cũng không thấy Sở Minh Y đi ra. Anh ta kiên nhẫn chờ đến hơn mười giờ tối, xung quanh đều đã vắng lặng không còn tiếng động gì.
Lăng Tiêu nhìn thấy một người đàn ông đầu trọc, chột mắt thô bỉ kéo bức rèm rách nhà Sở Minh Y ra.
Hoàn cảnh ở đây rất kém, nhà gỗ bốc mùi hôi hám, một một gian bên trong đều được ngăn cách bằng một tấm ván, không có cửa, cũng không có giường. Trong mỗi một gian phòng chỉ có một tấm ván hỏng, cửa cũng không có, chỉ dùng một tấm vải rách để che.
Ai đang làm gì, nói gì, bên cạnh đều nghe rõ ràng.
Rõ ràng là người đàn ông kia vừa mới hút không lâu, lúc nói chuyện, giộng nói còn phê phê nói không rõ.
Người đàn ông kia đại khái cũng không biết mình đang nói gì, Lăng Tiêu nghe thấy anh ta ra lệnh cho Sở Minh Y ngày kia đi với anh ta.
Nếu Lăng Tiêu không lấy được nguồn tin từ trước, có lẽ anh ta cũng sẽ không hiểu mấy lời nói đứt quãng của người đàn ông này là có ý gì.
“Ngày kia... đã đi rồi?” Hành động nhanh đến vậy sao? Phải làm rối kế hoạch của bọn họ mới được!
Lăng Tiêu nheo mắt, rút súng lục ra, anh ta quyết định Gi*t ૮ɦếƭ Sở Minh Y trước, tránh cho người phụ nữ này gây bất lợi với tiểu Vi!
Lăng Tiêu nhắm thẳng họng súng vào bức rèm kia, chỉ cần Sở Minh Y vừa thò đầu ra, anh ta sẽ lập tức Ϧóþ cò! Dù cho anh ta có bị vây Gi*t, anh ta cũng phải Gi*t ૮ɦếƭ cái kẻ gieo họa Sở Minh Y này trước.
Nhưng mà, đợi hơn nửa tiếng, Sở Minh Y vẫn chưa thấy ra.
Khoảng hơn mười một giờ đêm.
Đột nhiên —— bức rèm kia chuyển động, Lăng Tiêu chuẩn bị Ϧóþ cò, nhưng làm anh ta khi*p sợ là, người phụ nữ đi ra từ bên trong không phải là Sở Minh Y.
Tại sao không phải là Sở Minh Y? Người đàn ông trọc đầu cũng đi theo ra từ bên trong, anh ta nhấc chân lên đạp mạnh vào sau lưng người phụ nữ kia.
Hô hấp của Lăng Tiêu chợt cứng lại, Sở Minh Y đã đi rồi! Đi lúc anh ta chạy đi gọi điện thoại?
Lăng tiêu cảm thấy da đầu tê dại! Sở Minh Y đã đi cả ngày trời rồi, anh ta cũng không biết.
Không được không được! Phải mau chóng thông báo cho Diệp Đình ——
Lăng Tiêu vội vàng bò dậy chạy ra ngoài trấn, trong trấn nhỏ này khắp nơi đều lắp đặt tháp che giấu tín hiệu, không rời khỏi đây, sẽ không thể gọi điện thoại được.
Anh ta phải tìm một nơi lưới che giấu tín hiệu không quá mạnh, gửi tin nhắn ra ngoài.
Lăng Tiêu chạy “Bịch bịch bịch”, chỗ này không có xe cộ, đừng nói là xe hơi, ngay cả xe đạp cũng không có lấy một cái.
Quanh đấy không có đường đi tử tế, trấn nhỏ này nằm trong khu rừng, không có đường cho người đi bộ, Lăng Tiêu lần theo bóng đêm chạy ở trong rừng, anh ta chạy khoảng năm giờ, vừa chạy, vừa tìm tín hiệu, nhưng đến khi chuông gõ, điện thoại di động vẫn không có tín hiệu.
“Ai ở phía trước đấy? Ai ở nơi đó? Đứng lại!”
Lăng Tiêu nghe thấy có người hét to ở sau lưng: “ Pằng ——” người nọ bắn một phát đạn!
Lăng Tiêu dừng lại, cả người anh ta nóng bừng lên, mỗi một mạch máu đều căng ra như muốn nổ tung. Anh ta chạy suốt năm giờ liền, cổ họng đã đau đến mức không thể phát ra được nửa âm.
Để tự cứu mình, anh ta lập tức nâng tay lên, giơ quá đỉnh đầu. Anh ta nhìn trên người mình, sau khi chắc chắn trên người mình không có vết đạn, anh ta mới chậm rãi xoay người.
Ngươi vừa mới bắn súng mắng một chuỗi dài những lời thô tục, câu nói cuối cùng là hỏi anh ta: “Đi đâu? Chạy cái gì?”
Toàn bộ trấn a Mật đều có lính canh trông chừng, phàm chỉ cần một ngọn gió thổi lay ngọn cỏ, cũng sẽ bị người ta phát hiện ra.
Lăng Tiêu giả vờ như rất sợ hãi, cố chịu đựng cơn đau như cổ họng bị đốt cháy, run lẩy bẩy chỉ vào sau lưng người kia nói: “Gi*t người, có người Gi*t người...”
Lính canh nhìn ra sau lưng mình, anh ta không thấy có gì kỳ quái cả, dù sao ở trấn a Mật này, ngày ngày đều có người ૮ɦếƭ, chuyện như vậy là quá bình thường.
Anh ta thấy có vẻ như thần chí của tên ăn mày này không tỉnh táo lắm, giống như thật sự bị dọa sợ, liền giơ súng nhắm thẳng vào đầu Lăng Tiêu rống lên: “Tới đây —— “
Lăng Tiêu giơ hai tay từ từ đi tới, bây giờ anh ta không sợ ૮ɦếƭ, nhưng trước khi ૮ɦếƭ, anh ta phải truyền tin tức cho Diệp Đình và tiểu Vi!
Anh ta đi tới trước mặt cách tên lính canh kia hai mét, tên lính canh kia ra hiệu cho anh ta tiếp tục tiến về phía trước.
Anh ta lại đi về phía trước hai bước, tên lính canh kia giơ súng trường chĩa vào giữa ót anh ta.
“Đi! Trở về ——” Tên lính canh kia áp giải Lăng Tiêu trở về.
Lăng tiêu không muốn trở về, nếu anh ta cứ bị mang về thế này, không phải là cố gắng từ nãy đến giờ đều thành công cốc hết sao?
Phía sau bỗng truyền tới tiếng nổ của động cơ xe từ.
Lăng Tiêu quay đầu, nhìn thấy có một chiếc xe Jeep đã cải tiến đang lái về phía bọn họ. Chiếc xe Jeep này không có kính, không có trần xe. Tiếng động cơ lớn giống như tiếng máy cày.
Chiếc xe kia đỗ ở bên cạnh hai người bọn họ, người trong xe hỏi tên lính canh kia: “Làm gì vậy?”
Tên lính canh kia làm động tác chào cấp trên, nói: “Thằng ăn mày này nhìn thấy có người Gi*t người, bị dọa sợ chạy khắp nơi.”
Cấp trên liếc nhìn Lăng Tiêu, rồi nói với tên lính canh kia: “Trói vào!” Nói xong, ném một sợi dây từ trong xe Jeep ra.
Tên lính canh kia giơ súng lên: “ Bốp” nện vào trên trán của Lăng Tiêu, Lăng Tiêu bị tên lính canh kia đập cho sao nổ đầy trời, tên lính canh kia thuần thục trói hai tay của Lăng Tiêu vào.
“Bụp” một cước đạp Lăng Tiêu vào trên xe Jeep, đầu Lăng Tiêuhướng xuống dưới, trực tiếp ngã vào ghế sau của xe. Tên lính canh kia lại cột một đầu khác của sợi giây vào trên xe.
“Brummm ——” Động cơ xe khởi động, Lăng Tiêu không biết chiếc xe này muốn lái đi đâu, nhưng rất hợp với ý anh ta!
Lăng Tiêu thầm nghĩ trong đầu: Một khi chiếc xe Jeep này chạy đi, chắc chắn có thể đi ngang qua nơi có tín hiệu.
Chỉ cần gửi được tin nhắn ra ngoài, cho dù anh ta có ૮ɦếƭ cũng chỉ là chuyện nhỏ.
Có người ngồi sau xe đè súng ở sau ót anh ta, anh ta không dám nhìn loạn khắp nơi.
Lăng Tiêu đàng hoàng bò dậy, rụt người lại bên cạnh xe, người nọ chĩa súng xuống, nhắm họng súng vào bụng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, tận lực không chọc giận hai người trên xe, bây giờ cho dù có đuổi anh ta xuống, anh ta cũng không muốn xuống.
Xe chạy về phía trước, làm Lăng Tiêu ảo não là, cả đoạn đường này đều có tháp tín hiệu che giấu...
Có thể thấy, những tay buôn bán Mα túч rất cẩn thận về phương diện này.
Trong quá trình xe chạy, Lăng Tiêu thấy có một đồng ruộng nhìn cực kỳ trống trải, quanh đồng ruộng này không có tháp che giấu tín hiệu! Cũng không thể nói là không có được, mà nó nằm giữa hai tháp che giấu tín hiệu, chỉ là cách hơi xa.
Lăng Tiêu lập tức nghiêng người qua, hướng về phía ngoài xe. Anh ta giả vờ như đang nôn mửa, rồi nằm ở trên cửa xe bất tỉnh. Anh ta nắm chặc thời cơ, thừa dịp hai người kia không chú ý, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, ném ra đồng cỏ bên ngoài.
Điện thoại di động nằm ở đây, nói không chừng có thể thu được tín hiệu bên ngoài. Nếu anh ta cứ mang theo bên người, không ngoài dự liệu chắc chắn sẽ bị người ta lấy đi.
Trong chiếc điện thoại di động này có rất nhiều số điện thoại của người thân bạn bè của anh ta, nếu giữ theo bên người chắc chắn sẽ mang đến nguy hiểm cho anh ta!
Lăng Tiêu ném điện thoại di động ra bên ngoài, rồi vẫn tiếp tục liều mạng nôn mửa, người nọ bên cạnh không nhịn được, cầm súng chĩa vào sau ót anh ta.
Lăng Tiêu giả vờ cố nén, rụt đầu trở lại.
Lúc xe lái vào cánh đồng hoa anh túc, Lăng Tiêu mới biết, thì ra đám người này bắt anh ta đi, là muốn ép buộc anh ta thu hoạch hoa anh túc.
Hoa anh túc là nguyên liệu chủ yếu để sản xuất thuốc phiện, đồng thời chiết xuất của nó là nguyên liệu chủ yếu của nhiều loại chất kích thích.
Lăng Tiêu cảm thấy bị vũ nhục cực lớn, vừa nhìn thấy thứ này, anh ta đã cảm thấy ác cảm!
Anh ta không muốn thu hoạch hoa anh túc! Tuyệt đối không! Tay cấp trên kia chĩa súng vào bả vai Lăng Tiêu, âm lãnh nghiêm giọng nói: “Mau thu hoạch đi! Không thu hoạch sẽ đánh gãy hai cánh tay của mày!”
Lăng Tiêu nhìn sang bên cạnh, trong những người đang thu hoạch hoa anh túc kia, có rất nhiều người bị gãy tay, gãy chân, rõ ràng là những người nông dân và ăn mày này đều bị bắt tới đây nhưng lại không chịu bán mạng cho tổ chức buôn bán Mα túч này như anh ta, lúc phản kháng, bị đánh gãy tay và chân!
Lăng Tiêu không chịu khuất phục! Thề cũng không chịu làm loại chuyện xấu xa này! Làm người phải có cốt khí, cho dù anh ta có thật sự ૮ɦếƭ ở nơi này, cũng tuyệt đối không trở thành tay sai cho kẻ thù!
“Pằng ——” một phát súng bắn thẳngvào vai trái anh ta: “Bốp” một phát cán súng nện vào sau ót anh ta.
Đầu Lăng Tiêu chảy bê bết máu, anh ta ngất đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc