Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 369

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Ha ha... Đúng, chồng em cực kỳ có thần thái.” Lăng Vi bật cười, cô đưa tay giúp anh thắt cà vạt.
Cô ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của anh nói: “Chủ yếu là khuôn mặt và vóc người của anh tốt, nên mặc cái gì cũng đều đẹp.”
Cho dù có mặc chiếc áo sơ mi bị dính phân, cũng lộ ra một hơi thở mát mẻ thoát tục.
Lăng Vi thắt cà vạt giúp anh xong, Diệp Đình nhìn vào mình ở trong gương, anh chợt cảm giác mình đẹp trai hơn bảy, tám phần.
Vợ thắt cà vạt có khác! Thắt lệch, cũng làm người ta cảm thấy thắt như vậy rất có cá tính, khá... nghịch...
Lăng Vi mặc chiếc váy dài màu trắng, làm nổi bật đường cong của cô. Từ sau khi cô sinh con xong, vóc người càng đầy đăn hơn, mỗi lần đều khiến Diệp Đình yêu thích không nỡ buông tay.
Diệp Đình nhìn thấy Lăng Vi trong gương, mắt không tự chủ híp lại, vợ quyến rũ như vậy, làm anh không nhịn được muốn ôm cô vào trong ***.
Anh đưa tay, ôm lấy Lăng Vi. Cúi người hôn lên trán cô. Lăng Vi đưa tay ôm lấy eo của anh. Dán mặt vào ***g *** kiên cố của anh, rồi hôn lên đó.
(Vừa vặn hôn lên chỗ Duệ Duệ ị đùn hôm qua, hống hống, tôi sẽ không để cho cô ấy biết.)
Hai người thay quần áo xong, ôm Duệ Duệ và Đô Đô, đi đón khách.
Những khách mời hôm nay đều là người đặc biệt, bạn bè, người thân đều tới cùng ăn tết.
Hai người Lạc Y và tiểu Bạch nhanh chóng bị đoàn người vây quanh, Lôi Tuấn hỏi tiểu Bạch: “Lúc chiếc máy bay trực thăng kia rơi xuống, sao cậu trốn ra được? Cậu không có dù để hạ cánh, sao cậu lại không bị thương?”
Tiểu Bạch nói: “Tình hình lúc đó cực kỳ nguy cấp, tôi cũng cho rằng mình phải ૮ɦếƭ. Sau đó, cửa buồng lái mở ra. Tôi đi vào phát hiện ra máy bay trực thăng không bị làm sao cả, chỉ là không có người điều khiển, nên không có ai lái máy bay trực thăng.”
Tất cả mọi người đều mờ mịt nhìn anh ta. Tiểu Bạch cũng không tiện nói tiếp.
Lôi Tuấn vội vàng hỏi anh ta: “Chẳng lẽ cậu... đã học lái máy bay trực thăng?”
Tiểu Bạch ngượng ngùng che mặt cười: “Không có...”
“Vậy cậu nói nhiều như thế, là muốn biểu đạt cái gì?”
Tiểu Bạch nói: “Tình hình là như thế này... lúc ấy tôi rất luống cuống, tôi thầm lẩm nhẩm trong lòng: "Mình không thể ૮ɦếƭ được! Mình không thể ૮ɦếƭ được!" Nếu mình ૮ɦếƭ, bảo bối Y Y của mình sẽ phải làm thế nào...”
Anh ta vừa nói, vừa ôm Lạc Y.
Tất cả mọi người đều lo lắng, anh ta nói như không nói vậy!
Lăng Vi hỏi anh ta: “Vậy sao cậu lại chạy ra được?”
Tiểu Bạch nói: “Lúc ấy tôi nhấn lung tung. Dù sao, máy bay trực thăng rơi xuống, tôi chắc chắn cũng sẽ ૮ɦếƭ. Tôi bắt đầu thử mấy cái nút...”
Anh ta vừa nói, vừa khoa tay múa chân, có vẻ như anh ta ấn loạn mấy cái nút trên bảng điều khiển của máy bay.
Tất cả mọi người nghe đều cảm thấy ngạc nhiên!
Lôi Tuấn cực kỳ kinh ngạc: “Sau đó, cậu điều khiển máy bay trực thăng hạ cánh xuống?”
Tiểu Bạch lắc đầu, thành thực nói: “Không có, nó càng vận hành không bình thường!”
“Ha ha...”
Tất cả mọi người đều bị anh ta gợi lên lòng hiếu kỳ, Lôi Tuấn vội vàng hỏi: “Cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì? Nói mau lên!”
Tiểu Bạch nói: “Tôi nhấn loạn mấy cái nút ở trên bảng điều khiển máy bay trực thăng, sau đó thân máy bay trực thăng càng lắc mạnh hơn, nó chỉ trực lao đầu xuống đất, lúc ấy tôi bị dọa tè ra quần, nhưng tôi lại đột nhiên tỉnh táo lại, tôi thấy được cái nút điều chỉnh hướng lên, tôi không ngừng ấn nó, không ngừng ấn nó. Sau đó... Chiếc máy bay trực thăng kia như bị thứ gì đó bám vào người, dần ngóc đầu bay lên.”
Tiểu Bạch dừng lại, vừa hồi tưởng, vừa nói: “Nhưng nó cứ mãi bay vòng vòng giữa không trung. Tôi lại không thể khống chế được, nó vừa bay vòng vòng, vừa lao đầu xuống. Tôi đoán có lẽ vừa nãy tôi ấn phải cái nút gì, làm nó phát điên rồi...”
Tất cả mọi người cười to “Ha ha”, Lăng Vi nói: “Không phải là máy bay trực thăng điên, mà là cậu điên...”
Tiểu Bạch nói: “Đúng vậy! Lúc ấy tôi mừng như điên! Mặc dù máy bay trực thăng cứ mãi bay vòng bòng, còn lao đầu xuống, nhưng nó lao đầu xuống với tốc độ vừa phải. Vì vậy, lúc chiếc máy bay trực thăng sắp rơi xuống trên mặt đất, tôi nhân cơ hội nhảy xuống đống tuyết trước. Bởi vì lớp tuyết phủ trong cánh rừng kia cực kỳ dày, vì vậy lúc tôi nhảy xuống, cũng không bị thương.”
“...”
Tất cả mọi người đều cảm thấy cực kỳ khiếp sợ, Lôi lão gia nói: “Tiểu Bạch, còn cả tiểu Lạc Y nữa... hai người các cháu phải biết quý trọng nhau đấy, đại nạn không ૮ɦếƭ, chắc chắn là trong họa có phúc.”
Đang nói chuyện, bà ✓ú bỗng chạy từ trên tầng xuống.
Bà ấy vội vàng nói: “Tiểu thiếu gia và Tiểu công chúa lại đã gây họa rồi...”
Lăng Vi đỡ trán: “Duệ duệ và Đô Đô làm sao?”
Bà ✓ú nói: “Phu nhân cứ lên phòng xem thế nào đi...”
Vừa rồi bà ✓ú ôm Duệ Duệ và Đô Đô lên phòng thay bỉm, chỉ mới có mấy phút... Không biết hai đứa nhóc này lại làm chuyện xấu gì!
Cha bé còn đang mặc chiếc áo sơ mi Duệ Duệ ỉa đùn lên đấy...
Mặc dù, đến bây giờ cha bé còn không biết, ha ha ——
Lăng Vi và Diệp Đình vội vàng lên phòng, tất cả mọi người cũng không tán gẫu nữa, đi theo Lăng Vi và Diệp Đình chạy lên phòng.
Kết quả, ở phòng thay quần áo. Thấy... hai đứa nhóc! Đang nghịch——
“Phốc ——” Lôi Tuấn là người đầu tiên cười phun ra! Khắp phòng... đều là “Tình… thú 36C”...
Mắt nóng lên, che mặt.
Duệ Duệ lấy áo lót, đội lên trên đầu.
Bé lấy áo lót làm mũ, còn chơi đùa vui vẻ nữa! Vừa đội áo lót lên trên đầu, vừa “A A A” theo điệu.
Một nửa chiếc áo lót được bé đội lên đầu, còn nửa kia, bé nắm trong tay, nhét vào trong miệng.
Ôi mẹ ơi... cảnh tượng này... làm người ta không dám nhìn thẳng.
Đô Đô bụ bẫm đáng yêu cũng học theo anh, ba ba ba, leo đến giữa đống áo ***, tay bụ bẫm cầm chiếc áo lót màu hồng dán vào trên mặt mình.
Hai đứa bé hơn bảy tháng, bò rất nhanh. Sức khỏe rất tốt, thân thể cũng chắc.
Tất cả mọi người đều buồn cười, con hàng Lôi Tuấn này, đã cười gục xuống: “Ôi trời ơi... tôi đột nhiên không muốn có con, quá đáng sợ!”
Nghịch ngợm thế này, không biết có phải là Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới chuyển thế không?
Hạ Tiểu Hi đột nhiên nói: “Chồng... có vẻ như em đang mang thai! Tháng này dì cả nhà em chưa thấy tới.”
“Hả?” Lôi Tuấn lập tức nhảy cỡn lên, ôm Hạ Tiểu Hi vào trong ***: “Thật sự? Em mang thai?”
Hạ Tiểu Hi gật đầu, không xác định nói: “Hình như là vậy.”
Tất cả mọi người đều bật cười, Hạ Tiểu Hi nói: “Em có cảm giác như vậy, mấy ngày nay em luôn cảm thấy mệt mỏi, lại cực kỳ thèm ăn.”
Lôi Tuấn cười ha ha: “Lúc nào em chẳng không thèm ăn...”
Hạ Tiểu Hi giậm chân, đấm vào người anh ta, Lôi Tuấn ngửa mặt lên trời thét dài: “Ông đây cố gắng làm ruộng một năm, rốt cuộc cũng đã đến kỳ thu hoạch!”
Người ta, đầu mùa xuân làm ruộng, mùa thu là có thể thu hoạch, anh ta cố gắng cày cấy một năm, con của Lăng Vi đã được bảy tháng, vợ anh ta mới có bầu.
“Tuy nhiên, cơm ngon không sợ ăn muộn!” Lôi Tuấn siết chặc quả đấm, nói: “Hừ hừ, con của chúng ta chắc chắn sẽ thông minh hơn con của anh Đình và chị dâu!”
Anh ta nháy mắt ra dấu với Hạ Tiểu Hi: “Gien của hai chúng ta đều kết tinh ở đó mà.”
Lôi Đình lập tức nói: “Anh đang nằm mơ giữ ban ngày đấy hả? Con của anh chị có thể thông minh hơn con của anh Đình và chị dâu hả? Mặt anh có dày quá không? Anh này, đến anh cũng còn chưa từng có mặt và chỉ số thông minh, anh còn trông cậy vào con nhà anh có hả? Anh và chị dâu em, một người “nhị”, một người ngốc manh, con của hai người... em thật sự không dám hy vọng gì.”
Đây chắc chắn không phải là em gái ruột của mình!
Lôi Tuấn muốn dùng ánh mắt *** Lôi Đình!
Hạ Tiểu Hi hoàn toàn không quan tâm, cô ấy xoa xoa bụng, lại đói rồi...
Con sâu ăn hàng này!
Tất cả mọi người đều vui mừng, cười to ha ha.
Hai đứa bé vẫn còn đang chơi vui vẻ, tiểu Mỹ Nhân bốn tháng tuổi, cũng leo đến giữa hai người bọn họ, cầm chiếc áo hình quả nho nhét vào trong miệng.
ĐM, phong cách này đúng là không bình thường... làm tất cả mọi người đều buồn cười, có người đập tay lên sàn, có người gõ tường, có người ôm bụng, có người cười đến không đứng vững nổi.
Càng buồn cười hơn là, chiếc áo lót trên đầu Duệ Duệ có màu... xanh lá cây!
Lôi Tuấn đấm tường, cười nhạo: “Thằng nhóc này, sao chẳng có tiền đồ gì cả. Từ nhỏ đã thích bị cắm sừng?”
“Bộp Bộp bộp” Lôi Tuấn bị đập.
Tất cả mọi người đều cười phá lên.
Lạc Y hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, chị mua nhiều áo lót như vậy làm gì? Chị muốn mở cửa hàng trên mạng hả?”
Mặt của Lăng Vi dần đỏ ửng: “Chuyện này... nói ra rất dài dòng, còn không phải là lúc ấy anh Đình nhà em...”
Còn không chờ Lăng Vi nói xong, tiểu Bạch đã nói: “Tôi biết!”
Anh ta đã được bộ 《 Đế thiếu 》 này, vì vậy anh ta biết nội dung truyện! Ha ha ha ha ha...
Tuy nhiên, đáng hận là, bộ truyện này quá ngắn! Chỉ ra có hai tập! Không vui! Hừ! Đọc chẳng đã gì cả!
Diệp khanh kéo Duệ Duệ ra ngoài. Bà lấy chiếc áo lót trên đầu Duệ Duệ xuống, vừa lấy xuống, vừa nói: “Từ nhỏ đã sắc như vậy, không biết giống ai vậy?”
Lăng Vi nhìn trời, Diệp Đình ngẩng đầu lên nhìn đèn.
Lôi lão gia lẩm bẩm nói: “Chắc chắn là không giống nhà mình.”
Diệp Lương Sơn không vui: “Vậy là giống nhà chúng tôi?”
Mắt của Lăng Vi sáng lên: “Nói không chừng đúng là giống ông... không phải mười tám tuổi ông đã bế con rồi sao? Ông trưởng thành sớm! Có phải khi còn bé ông cũng đã từng chơi những trò như thế này hay không?”
“Phốc xuy ——” Tất cả mọi người trong phòng đều cười phun ra.
“Thôi thôi thôi, chúng ta đừng thảo luận chuyện này nữa, mau xuống nhà ăn cơm đi!”
Diệp lão gia biết nếu đề cập đến chuyện này sẽ không có lợi cho ông... Ai mà chẳng có một thời tuổi trẻ lông bông, ông bế con sớm như vậy, cũng không thể oán ông được! Chủ yếu là do bà ngoại của bọn họ quá đẹp, ông nhất thời không khống chế được!
Tất cả mọi người vừa nói vừa cười chuẩn bị xuống nhà ăn cơm.
Diệp Khanh bế Duệ Duệ, Lăng Vi vừa muốn đi tới bế Tiểu công chúa, tiểu Đông Ni đột nhiên đi tới bên cạnh Đô Đô, bé đưa tay bế Đô Đô lên.
Tiểu Đông Ni mới vừa tròn sáu tuổi. Bé ôm Đô Đô, mà giống như kẹp Pu'p bê vậy...
Lăng Vi kinh ngạc nhìn tiểu Đông Ni, từ trước đến giờ bé chưa bao giờ chủ động thân cận với ai, nhưng bé chỉ thích Lăng Tiêu và Đô Đô.
Bé không chơi với Duệ Duệ nhiều, chỉ thích ôm Đô Đô.
Tiểu Bạch bỗng nói: “ Có phải tiểu Đông Ni muốn kết hôn với Đô Đôhay không?”
Tiểu Đông Ni nhìn anh ta như nhìn kẻ ngốc, làm vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Vợ là cái gì?”
Bé mới sáu tuổi... biểu tình nghiêm túc, nhưng giọng nói lại non nớt, nhìn cực kỳ buồn cười.
Lôi Tuấn trêu ghẹo bé nói: “Vợ chính là bảo bối sau này có thể chơi đùa với cháu mỗi ngày, ngày ngày cùng ăn cơm, ngủ chung với cháu.”
Tiểu Đông Ni suy nghĩ rồi trịnh trọng gật đầu, nói: “Đúng.”
“Phốc...” Thằng nhóc này còn có chủ ý này?
“Đừng nói bậy bạ!” Lôi lão gia đi bên cạnh Lôi Tuấn đích vỗ mạnh vào đầu anh ta: “Tiểu Đông Ni và Đô Đô là anh em, sao cháu lại dạy trẻ con vậy?”
Lôi Tuấn bĩu môi: “Nhưng không có quan hệ máu mủ...”
“Im miệng!”
Lôi lão gia lại đập cho Lôi Tuấn một cái.
Tất cả mọi người cười cười nháo nháo đi xuống tầng dưới.
Cả phòng thay quần áo, đã bị mấy tiểu bảo bối làm rối tung.
Tiểu Đông Ni ôm Đô Đô không chịu buông tay, còn nhặt chiếc áo lót màu hồng mà tiểu Đô Đô thích từ dưới đất lên, nhét vào trong tay nhỏ của Đô Đô.
Đô Đô rất vui, bé dán khuôn mặt bụ bẫm vào trên mặt tiểu Đông Ni, moa moa moa, gặm gặm gặm.
Duệ Duệ ở bên cạnh nháo tâm: “Vừa rồi nhân vật chính là mình mà, tại sao lại để em gái bụ bẫm đoạt mất ống kính rồi! Em cứ chờ anh lớn lên, anh sẽ cho em biết tay! Anh cho em ςướק ống kính à!”
Tất cả mọi người xuống tầng dưới ăn cơm.
Ăn xong bữa cơm đoàn viên, Lăng Vi mang chiếc bánh chín tầng ra, bởi vì nhiều người, vì vậy đã làm chiếc bánh lớn.
Chiếc bánh ngọt này là do Hạ Tiểu Hi làm, cực kỳ ngon!
Đô Đô nhìn thấy bánh ngọt, như nhìn thấy mẹ ruột, bé giãy dụa, lao ra từ trong *** của tiểu Đông Ni.
Kết quả, bé lập tức làm xe đẩy bánh ngọt lật... oh my god —— cả một chiếc bánh chín tầng đổ ập xuống người Đô Đô!
Trong phòng khách: “Ôi mẹ ơi! Chuyện gì đã xảy ra vậy? Mau mau —— bảo bối đâu?” Đủ mọi giọng nói vang lên.
Lôi Tuấn ở cách đó gần nhất, anh ta thò tay đào được Đô Đô lên.
Đô Đô “Oa oa” khóc lớn, tiểu Đông Ni bị sợ dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch. Bé thấy Đô Đô khóc, vội vàng xông lên, *** sạch kem bánh dính trên mặt Đô Đô.
Tất cả mọi người trố mắt nhìn nhau.
Có lẽ hai đứa bé này thật sự có duyên...
Trên mặt Đô Đô hết kem bánh, rốt cuộc bé mới ngừng tiếng khóc. Lăng Vi ôm lấy bé, định đi tắm cho bé.
Tất cả mọi người cũng không ăn bánh nữa, cùng đi theo Lăng Vi.
Lăng Vi suy nghĩ, có nhiều người thế này... phòng tắm nhỏ chắc chắn sẽ không chứa được, cô lại bế Đô Đô ra hồ bơi lớn.
Nước trong hồ bơi này là nước suối được dẫn vào trong nhà. Không có thiết kế lãng mạn như của tiểu Bạch, nhưng diện tích rất lớn.
Lăng Vi bế tiểu Đô Đô vào hồ nhỏ, rửa sạch sẽ cho bé, lại ôm bé vào hồ lớn. Cho bé lên phao bơi, con nhóc này lại cười toe toét.
Duệ Duệ cũng “Gào khóc “ muốn xuống nước. Diệp Khanh cũng cho Duệ Duệ xuống phao bơi.
Duệ Duệ giống như con vịt thấy nước, cười toe toét ở trong phao bơi.
Tiểu Đông Ni cũng thích nước, cũng nhảy vào theo.
Ba đứa bé chơi rất vui vẻ.
Tiểu Mỹ Nhân nhà Lôi Đình mới hơn bốn tháng, tất cả mọi người đều khuyến khích cô ấy cho con xuống nước cùng.
Lôi Đình hơi miễn cưỡng, nhưng Hoa Thiểu Kiền lại không sợ, anh ta cầm một chiếc phao bơi hình con vịt, đặt tiểu Mỹ Nhân vào, thắt đai an toàn, bảo đảm bé không bị rơi vào trong nước, anh ta mới buông lỏng tay.
Lôi Tuấn đã thay quần áo, nhảy vào trong nước. Dưới hồ nước không có người lớn, chắc chắn không được. Anh ta xuống nước chơi cùng ba đứa bé.
Duệ Duệ thấy tiểu Mỹ Nhân xuống nước, bơi “Vèo vèo vèo” đi qua, ôm lấy khuôn mặt nhỏ của tiểu Mỹ Nhân đích, rồi gặm gặm gặm.
“Ùm...” Hai tiểu Bảo bảo cùng rơi vào trong nước.
Lôi Tuấn vội vàng lội qua đó, vớt Duệ Duệ và tiểu Mỹ Nhân lên, anh tar a tay không biết nặng nhẹ, giống như mò sùi cảo. Vớt hai bé lên xong... Lại đặt hai bé vào phao bơi.
Lôi Tuấn dùng sức nhéo má của Duệ Duệ, dạy dỗ bé nói: “Cháu không được làm bậy! Tiểu Mỹ Nhân là em gái cháu! Hai cháu có quan hệ máu mủ, là họ hàng với nhau! Biết không? Sau này nhìn con gái, cháu phải ra bên ngoài nhìn, trên thế giới này có rất nhiều con gái, cháu không thể chỉ nhìn chằm chằm vào em gái mình được, biết không?”
Nói xong, tất cả mọi người thấy Duệ Duệ chớp chớp mắt.
Sau đó, thấy bé bơi vào phía góc tường.
Tất cả mọi người cùng ngớ người ra, không biết bé muốn làm gì? Sau đó...
Mọi người thấy Duệ Duệ bò lên bờ, bé bò đến góc tường, bắt đầu hôn lên hình người đẹp trên vách tường!
Trên vách tường đó được lát bằng gạch sứ, những viên gạch sứ đó được lát theo hình giống bức tranh thiếu nữ.
Tất cả mọi người đều cười phá lên: “Thật là có tiền đồ!” Lôi Tuấn cười như điên: “Nếu cha cháu mà giỏi được bằng cháu, chắc chắn không cần phải đến hơn 200 chương mới theo đuổi được mẹ cháu!”
Lăng Vi muốn bế Duệ Duệ lên đánh cho một trận! Thằng nhóc thối này, bé thế này mà đã háo sắc, con có suy nghĩ đến cảm thụ của cha mẹ con hay không?
Lăng Vi gả vờ như không biết Duệ Duệ: “Đứa bé háo sắc thế này, chắc chắn không phải là do tôi sinh ra, thằng bé giống cha.”
Diệp Đình bày tỏ: “Mọi người đều rất rõ ràng, anh là người cực kỳ trong sáng”
Lăng Vi nắm được gốc gác của anh: “Sáng như hắc long giang vậy.”
Lôi Tuấn cười phun ra, nói: “Chị dâu, mặc dù "Hoàng Hà" của chị không đen bằng "Hắc long giang ", nhưng nó còn dài hơn so với hắc long giang rất nhiều a!”
...
Lăng Vi trợn trắng mắt.
Tất cả mọi người cười to ha ha, thằng nhóc Lôi Tuấn này, chân tướng đây rồi! Đây chắc chắn là câu nói hay trong mười câu nói kinh điển của năm!
Lôi Tuấn bò lên bờ, ôm lấy Duệ Duệ: “Nhỏ thế này mà đã có tiền đồ, sau này tìm vợ, chắc chắn không cần phải lo lắng. Từ nhỏ đã biết tán...”
Tất cả mọi người cười náo loạn cả ngày trời, buổi tối cũng xem chương trình dạ tiệc cuối năm, rồi cùng bắn pháo bông.
Mười một giờ rưỡi đêm, Lăng Vi nấu sủi cảo cho bọn họ ăn. Một “Năm” qua, thật sự sống động.
Nghĩ đến những cái 36C kia, suy nghĩ đến chiếc bánh ngọt chín tầng đó, hôm nay thật đúng là “Binh hoang mã loạn“.
Mọi người hiếm khi cùng tụ tập, mấy đôi chưa sinh con, đều bắt đầu bị giục sinh.
Đôi mắt của Angel đã hoàn toàn hồi phục, cô ấy có thế mang thai được rồi.
Còn cả Hàn Yến và Peach nữa, bọn họ cũng đang cố gắng tạo con nít.
Quân Dương và Chính Hiền, mặc dù vẫn đang chăm chỉ xây dựng, nhưng vẫn chưa trúng thầu.
Tần Sinh và Kaya cũng đã có động tĩnh, có vẻ như cùng tháng với Hạ Tiểu Hi.
Còn dư lại Lý Thiên Mặc và tiểu Bát đều không nóng nảy, ba cặp đôi trước là bị giục nhiều nhất.
Lúc tiếng chuông báo hiệu mười hai giờ vang lên, Lôi lão gia đặc biệt cảm khái nói: “Mọi người đều cố gắng! Đều cố gắng lên! Tranh thủ cống hiến vì sự nghiệp sinh sôi của nhân loại chúng ta.”
“...”
Lăng Vi buồn cười, ông không thể tìm được một lý do hay hơn sao?
Không thể dùng lịch sử tiến hóa của loài người đi lên được.
Tất cả mọi người nâng ly, chúc phúc lẫn nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp. Đến khuya, tất cả mọi người giải tán, trở về phòng ngủ của mỗi người.
Lăng Vi và Diệp Đình cùng chăm sóc Duệ Duệ và Đô Đô.
Bà ✓ú vui vẻ hỗ trợ ở bên cạnh, bà ấy phấn khích nói: “Xem nào, tiên sinh mặc chiếc áo sơ mi này, vẫn đẹp trai như thường. Không ngửi thấy mùi thối nào, phải không?”
“Cái gì?” Diệp Đình nhướn mày, nhìn chằm chằm vào bà ✓ú. Vừa rồi anh đang đắp chăn cho Đô Đô.
Bà ✓ú cười nói: “Chiếc áo sơ mi tiên sinh đang mặc, chính là chiếc áo Duệ Duệ ỉa đùn lên, tôi đã giặt sạch cho tiên sinh, còn phun nước hoa lên nữa. Tiên sinh nhìn xem, tiên sinh mặc vào có sao đâu? Áo tốt thế này mà vất đi thì thật là đáng tiếc.”
Sắc mặt của Diệp Đình nhanh chóng thay đổi!
Anh mặc chiếc áo dính phân đó cả ngày? Anh còn mặc nó để đón mừng năm mới!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc