Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 364

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lạc Y trừng mắt nhìn anh ta, tiểu Bạch mỉm cười đáp lại cô, anh ta há miệng ngoan ngoãn thuốc ăn. Anh ta cố chịu cơn đau nhức trên cánh tay, đưa tay ra ôm lấy cô.
Anh ta nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đang cười tươi của cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má đáng yêu của cô, dịu dàng nói: “Em ngủ thêm lúc nữa đi, anh còn có công việc chưa làm xong. Anh phải đi chỉnh sửa lại một số tài liệu.”
Lạc Y gật đầu, cô ấy nằm xuống ngủ tiếp.
Tiểu Bạch ngồi ở bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của cô. Chờ đến khi cô ngủ say, anh ta cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán của cô ấy.
Tiểu Bạch xoa xoa huyệt Thái dương giúp cô thư giãn, sau đó, lại đi xoa mi tâm cho cô ấy. Đến khi cô ấy buông lỏng ngủ say, anh ta mới đứng lên, đi lấy máy vi tính.
Anh ta mở máy vi tính ra, chỉnh sửa lại một phần tài liệu.
Phần tài liệu này là toàn bộ lý lịch của anh ta từ năm 14 tuổi đến 24 tuổi. Anh ta muốn cha mẹ của Lạc Y biết nhiều hơn về mình, đây là phương pháp nhanh nhất, hữu hiệu nhất.
Anh ta không muốn Lạc Y phải chịu ủy khuất, anh ta phải dùng hành động, bảo vệ tình yêu của bọn họ!
Trước đó, anh ta luôn cho rằng hôn nhân nên là tự do. Ở trong tư tưởng của anh ta, chỉ cần anh ta và Lạc Y yêu nhau, có thể có được sự chúc phúc người nhà là được. Ở trong cuộc sống của anh ta, không ai có thể can thiệp vào tự do hôn nhân của người khác.
Vì vậy, anh ta đã thật sự thiếu suy xét, hoàn toàn không ngờ rằng người nhà của Lạc Y sẽ ngăn cản bọn họ yêu nhau.
Anh ta thật sự không ngờ rằng. Tiểu Bạch hít thật sâu, cả chuyện này, anh ta không thể nào đùn đẩy trách nhiệm.
Bây giờ tình hình này xuất hiện, anh ta nhất định phải nhìn thẳng vào sự việc.
Người nhà của Lạc Y bài xích anh ta, anh ta phải cố gắng xóa tan những hiểu lầm này, thậm chí còn phải làm cho bọn họ thích mình.
Nếu người nhà anh ta phản đối, anh ta cũng chẳng cần giải thích nửa chữ, nhưng bây giờ, anh không muốn Lạc Y phải chịu ủy khuất.
Tiểu Bạch chỉnh sửa lại tài liệu của mình, lại thu thập một số giải thưởng và lời khen ngợi của giáo viên hồi mình đi học.
Anh ta viết mail cho mười mấy người bạn của mình, nhờ bạn mình viết một phần nhận xét hoặc là quay video đều có thể vì anh ta.
Sáng sớm ngày hôm sau, anh ta nhận được mail đáp lại của năm người bạn. Có ba người bạn quay video, có hai người bạn viết phần nhận xét dài.
Tiểu Bạch chưa mở ra xem, đã trực tiếp gửi cho cho Diệp Đình. Gửi luôn cả phần tài liệu của mình qua.
Hôm nay là thứ bảy, trên đường phố rất vắng vẻ, không đông đúc như bình thường, tiểu Bạch đứng ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, tòa nhà đối diện không xa kia chính là nhà của Lạc Y.
Anh ta không biết nội dung bức thư và đoạn video, nhưng anh tin tưởng các bạn của anh ta đưa ra lời chứng minh mạnh mẽ nhất.
Diệp Đình nhận tài liệu.
Tiểu Bạch trở về ngồi xuống bên cạnh Lạc Y, anh ta nắm lấy tay nhỏ của cô.
Lạc Y là người phụ nữ của anh ta. Người phụ nữ của mình phải chịu ủy khuất, anh ta phải nghĩ tất cả các cách giải quyết vấn đề.
Người phụ nữ của mình bị tát ở ngay trước mặt mình, chỉ có thể nói mình vô dụng, không thể dùng từ ngữ nào để giải thích cả.
Tiểu Bạch rất đau lòng, trước đó anh ta không biết sẽ phát sinh loại chuyện này, bây giờ anh ta đa biết, thì nhất định phải cố gắng hết sức cứu vãn lại.
Tiểu Bạch nắm lấy tay cô, khẽ vuốt ve gò má của cô, Lạc Y chu mỏ, từ từ mở mắt ra.
Cô ấy đã ngủ rất ngon, cô ấy dụi mắt mở mắt ra, thấy tiểu Bạch đang cong môi, cười với cô ấy.
Lạc Y nhéo gò má của anh ta, cũng mỉm cười lại với anh ta.
Tiểu Bạch đưa tay vuốt ve gò má của cô, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy tình cảm.
Cô nắm lấy tay anh ta, đặt ở trên gò má của mình, áp má mình lên tay anh ta, cảm giác thật ấm áp.
Đột nhiên nhớ ra tối ngày hôm qua anh ta hơi lên cơn sốt, cô ấy vội vàng nhỏm người dậy, giơ tay lên sờ vào trán của anh ta.
“Anh hạ sốt rồi, không sao rồi.”
Tiểu Bạch cầm tay cô ấy, đặt ở bên mép dịu dàng hôn xuống, anh ta nhẹ giọng nói: “Mau dậy đánh răng rửa mặt đi, nếu không ngoài dự liệu, cha mẹ em sẽ nhanh chóng gọi chúng ta trở về.”
Lạc Y cười trừng anh ta: “Cha mẹ em gọi chúng ta trở về làm gì? Lấy gậy đánh chúng ta à?”
Tiểu Bạch nhéo chóp mũi của cô ấy, ôn tồn nói: “Bọn họ chắc chắn sẽ gọi chúng ta trở về, xin lỗi chúng ta.”
“Xùy —— anh cứ nằm mơ đi...” Lạc Y muốn cười nhạo anh ta: “Không đánh ૮ɦếƭ anh đã là may mắn lắm rồi, còn nói xin lỗi...”
Mẹ cô ấy có tính cách như thế nào, cô ấy lại không biết. Cọp cái, mẫu dạ xoa, ngay cả cửa nhà cũng không để cho bọn họ vào, nói gì đến chuyện xin lỗi...
Lạc Y cảm thấy buồn cười, bây giờ cô ấy đập nát đầu rồi gắn lại, cũng không thể nghĩ được tại sao mẹ cô ấy lại nói xin lỗi.
Hai người bọn họ đang nói chuyện, Kỷ Nhu gọi điện thoại tới.
Tiểu Bạch nhận, anh ta ấn nút kết nối cuộc gọi. Kỷ Nhu nói: “Cháu và Y Y đang ở đâu? Hai cháu mau trở lại đi.”
Lạc Y kinh ngạc sửng sốt! Dì cả bảo bọn họ về nhà?
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao... đột nhiên lại gọi bọn họ về nhà?
Lạc Y hồ nghi nhìn về phía tiểu Bạch.
Tiểu Bạch khẽ mỉm cười, không nói gì.
Lạc Y hỏi Kỷ Nhu: “Bảo chúng cháu về làm gì vậy ạ? Tát vào má trái của cháu chưa đủ, còn muốn tát thêm vào má phải, đánh cho hai bên nó cân, đúng không?”
Kỷ Nhu nói: “Cháu nói bậy gì đấy! Mẹ cháu nghĩ thông suốt rồi! Tối hôm qua Lăng Vi, Diệp Đình và tiểu Tuấn, tiểu Đình đều tới, bốn người bọn họ làm công tác tư tưởng cho mẹ cháu cả buổi tối. Lăng Vi còn lấy đầu mình bảo đảm, con bé nói, tiểu Bạch tuyệt đối không phải là loại người đùa giỡn con gái nhà người ta!”
Lạc Y ngồi bật dậy.
Vẻ mặt của cô ấy tràn đầy khi*p sợ!
“Anh Đình, chị dâu... đều tới?”
Kỷ Nhu nói: “Đúng vậy, thái độ của anh Đình và anh Tuấn của cháu cũng cực kỳ kiên quyết, mẹ cháu vẫn luôn lau nước mắt. Mẹ cháu ấy cũng không phải là không tin cháu, bà ấy là bị bà lão Lương làm cho tức giận! Lúc đó mẹ cháu quá tức giận. Mẹ cháu cũng hối hận vì đánh cháu, nhưng lại không thể hạ được mặt xuống.”
Lạc Y như hiểu ra điều gì đó, cô ấy nhìn về phía tiểu Bạch. Anh ấy đã làm cái gì vậy?
Kỷ Nhu lại nói tiếp: “Sáng sớm hôm nay, Diệp Đình cho mẹ cháu xem tài liệu của tiểu Bạch, cả lời khen ngợi của giáo viên tiểu Bạch dành cho cậu ta, còn cả nhận xét của bạn cậu ta nữa. Mẹ cháu biết bà ấy đã trách lầm các cháu, các cháu mau trở về đi.”
Lạc Y kinh ngạc nhíu mày, tài liệu gì? Cả lời khen của giáo viên? Còn cả nhận xét của bạn?
Đó là cái gì? Lạc Y hoàn toàn mờ mịt.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào tiểu Bạch, tiểu Bạch dịu dàng nhìn cô ấy, không giải thích gì cả.
Kỷ Nhu ở đầu bên kia nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa.
Kỷ Nhu nói: “Dì đi mở cửa đã, không biết là ai tới.” Bà ấy vừa đi, vừa lầm bầm nói: “Mới sáng sớm, ai vậy nhỉ?”
Bà ấy mở cửa, thấy có hai người giao hàng đứng ở bên ngoài.
Người giao hàng nói bọn họ tới giao thiết bị gia dụng.
Kỷ Nhu nghi ngờ quay đầu lại, gọi vào trong phòng: “Có người tới giao thiết bị gia dụng? Trong nhà có ai đặt mua thiết bị gia dụng hay không?”
Lạc Y vội vàng nói: “Là tiểu Bạch mua thiết bị gia dụng, anh ấy nói muốn đến nhà cháu gặp mặt cha mẹ, không thể đến tay không được, phải mang theo quà ra mắt. Cháu nói sợ hù dọa cha mẹ cháu, nên không để cho anh ấy mua. Nhưng anh ấy nói cha mẹ cháu dưỡng dục cháu khổ cực bao nhiêu năm, anh ấy muốn giảm bớt một ít gánh nặng thay bọn họ, anh ấy hy vọng sau này lúc bọn họ làm việc nhà thời, có thể thoải mái hơn. Cháu liền... bảo anh ấy mua.”
Kỷ Nhu “À” lên, tiếng A này của bà, cực kỳ ý vị sâu xa.
Bởi vì, Kỷ Mẫn đang đứng nghe ở bên cạnh.
Lạc Y nghe thấy mẹ mình nói ở đầu bên kia: “Bảo bọn nó tranh thủ thời gian trở về đi!”
Lạc Y giả vờ không nghe thấy. Cô ấy nói với Kỷ Nhu: “Dì cả, dì bảo mẹ cháu ném đồ đi cũng được, không mang kiệu tám người khiêng đến, cháu không trở về đâu!”
“...” Kỷ Nhu nói: “Cháu lại ầm ĩ với mẹ cháu...”
Lạc Y tiếp tục nghe thấy tiếng mẹ mình ở đầu bên kia: “Con nhãi con! Con dám vểnh lông với mẹ hả!”
“Vểnh lông... là có ý gì?” Tiểu Bạch nghe không hiểu câu này, nhưng anh ta đoán được, có lẽ là muốn nói nếu con còn “Được nước”: “Không nghe lời” nữa thì thử xem gậy của mẹ của cứng hay không.
Lạc Y nói: “Đó là lời mở đầu của mẹ em...”
Cô ấy vuốt vuốt tóc, cười nói: “Hai chúng r về nhà đi, mẹ em có thể mắng em là con nhãi con, chứng tỏ mẹ em đã hết giận rồi.”
“...” Tiểu Bạch buồn cười nhìn cô ấy, đây là cái suy luận gì vậy... Mắng cô ấy là con nhãi con, là biểu hiện đã hết giận rồi?
Có phải cách hai mẹ con nhà này sống chung, hơi quỷ dị hay không?
Lạc Y vội vàng bò dậy, đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Lúc cô ấy đánh răng rửa mặt xong đi ra, cô ấy hỏi tiểu Bạch: “Lời khen của giáo viên và lời nhận xét của bạn là thế nào vậy?”
Tiểu Bạch hơi ngượng ngùng nói...
Lạc Y chớp chớp mắt, thúc giục anh ta: “Anh nhanh đi đánh răng rửa mặt đi.”
Tiểu Bạch đi vào phòng tắm, anh ta định tắm xong rồi mới ra ngoài. Tối hôm qua anh ta lên cơn sốt, cả người nhễ nhại mồ hôi.
Lạc Y thấy tiểu Bạch đóng chặt cửa phòng tắm, cô ấy đi tới bên cạnh máy vi tính của tiểu Bạch, máy vi tính của anh ta không đóng, nhưng màn hình lại để chế độ khóa.
Cô ấy thử sinh nhật của anh ta, không đúng. Lại thử sinh nhật mình, không đúng.
Cô ấy suy nghĩ, lại gõ vào chữ: “love yi”... Màn hình được mở khóa.
Lạc Y phấn khích nhìn về phía phòng tắm hét lên: “Á, ôi trời ơi, em đoán được mật khẩu máy vi tính của anh!”
Anh ta cài đặt mật khẩu quá là đơn giản! Chẳng có ý thức đề phòng gì cả!
Cô ấy không biết văn kiện quan trọng của tiểu Bạch, tìm thêm thứ có liên quan đến Diệp Đình...
Tiểu Bạch đóng vòi nước ở bên trong, anh ta nói với cô ấy ở bên ngoài: “Em muốn làm gì? Kiểm tra đột xuất hả?”
Lạc Y nói: “Đúng vậy! Em muốn kiểm tra xem anh có lén nói chuyện với cô gái nào ở sau lưng em hay không!”
Tiểu Bạch nói: “Vậy em kiểm tra đi, cứ tùy tiện xem. Kiểm tra không thấy, buổi tối anh sẽ trừng phạt em.”
Lạc Y bĩu môi cười, khong biết buổi tối ai trừng phạt ai đâu!
Lạc Y thấy hộp thư đang mở trên màn hình máy vi tính của anh ta.
Cô mở hộp thư ra, thấy trong hộp thư có mười mấy bức mail “Chưa đọc“.
Mấy bức mail này, có bức được gửi tới từ tối ngày hôm qua, có bức được gửi tới lúc nửa đêm, còn có bức mới gửi tới một phút trước.
Cô mở ra xem, có bức thư dài, có đoạn video...
Có cả tiếng nước ngoài... cô ấy hoài nghi không biết mẹ cô ấy xem hiểu được những thứ này không?
Lạc Ymở mấy bức thư nói tiếng Anh. Cô ấy vừa đọc, vừa cảm thấy buồn cười. Bạn của anh ấy rất hài hước, lại rất hiền lành. Mọi người đều đưa ra những lời nhận xét có cánh về tiểu Bạch.
Bọn họ đều nói tiểu Bạch là người rất hài hước, rất hiền lành, sẵn lòng giúp đỡ người khác, nhân duyên cực kỳ tốt, mọi người đều muốn làm bạn với anh ta, còn nói có thể kết bạn với anh ta là vinh hạnh của bọn họ.
Còn nói tiểu Bạch có thái độ rất cẩn thận với chuyện tình cảm, tuyệt đối sẽ không làm bậy.
Lạc y xem video và đọc thư, trong lòng cảm thấy rất cảm động. Thành thật mà nói, nếu đổi lại là cô ấy, cô ấy cũng không biết phải tìm ai viết những thứ này cho minh.
Cô ấy bỗng nghĩ đến, bọn Lăng Vi, Kaya chắc chắn sẽ giúp cô ấy, nhưng cô ấy khẳng định sẽ không nghĩ tới phương pháp này.
Cô ấy biết, mẹ cô ấy có thể hồi tâm chuyển ý, chắc chắn là nhờ anh Đình, chị dâu, anh Tuấn, chị Đình, tẩy trắng cho tiểu Bạch từ trong ra ngoài, còn cả những bức thư điện tử và đoạn video này của tiểu Bạch, đã đưa đến tác dụng cực kỳ quan trọng.
Có câu nói thế này —— một người khen bạn tốt, chưa chắc bạn đã tốt. Nhưng nếu mọi người đều khen như vậy, thì tám đến chín phần là bạn rất tốt.
Dĩ nhiên, nhân phẩm của tiểu Bạch tuyệt đối là đáng tin cậy, vì vậy anh ta mới cực kỳ tự tin, ngay cả mail cũng không thèm mở ra, đã trực tiếp gửi cho anh Đình.
Lạc Y cắn môi, tắt bức mail đã đọc xong đi... xem những bức mail và đoạn video này, khiến nội tâm của cô ấy khó mà bình tĩnh nổi, thì ra tiểu Bạch vẫn còn có nhiều mặt cô không biết đến vậy.
Thành thật mà nói, bây giờ cô ấy lại tiến thêm một bước hiểu biết mời với tiểu Bạch.
Anh không đơn giản như cô đã tưởng tượng, anh không phải là người bình thường...
“Đã kiểm tra thế nào rồi?” Tiểu Bạch bước ra khỏi phòng tắm, anh ta chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở bên hông.
Lạc Y đỏ bừng mặt nhìn anh ta, tiểu Bạch cười nói: “Dùng cũng đã dùng rồi, giờ nhìn còn có thể đỏ mặt được.”
Lạc Y xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm kẽ hở độn thổ xuống! Tiểu Bạch đi tới bên cạnh cô ấy, đặt tay cô lên eo của mình: “Cảm giác thế nào? Em có cảm thấy chồng em rất cường tráng hay không?”
“...” Lạc Y cong môi cười, rồi bỗng cúi người hôn lên cơ bụng của anh ta.
“Oh ——” tiểu Bạch như cảm thấy có dòng điện đang chạy dọc toàn thân.
Lạc Y nhướn mày, cười xấu xa với anh ta: “Mau thay quần áo đi, chúng ta về nhà.”
Tiểu Bạch hoàn toàn sửng sốt, con nhóc này mà chơi hoang dã, anh ta không chơi thắng cô ấy được!
Lạc Y đi đến chỗ cái cặp da, lấy âu phục cho anh ta, nhưng tâm trạng của bọn họ tối qua không tốt, không treo quần áo vào tù quần áo, tiểu Bạch sợ quần áo có nếp nhăn không chịu mặc.
Lạc Y chống nạnh, nói với anh ta: “ Quần áo của anh không phải đã là rồi sao? Sao có thể bị nhăn được? Hơn nữa, nhăn mấy cái thì đã sao?”
Tiểu Bạch nói: “Sao anh có thể ăn mặc tùy tiện đi gặp cha mẹ em được. Anh sẽ gọi điện thoại cho người tới là lại.”
“...” Lạc Y làm ra vẻ bị shock. Cô ấy thật sự cảm thấy buồn cười, không ngờ rằng lý do của anh lại là như vậy... Lạc Y bỗng cảm thấy tiểu Bạch rất đáng yêu.
Có lẽ... anh ta rất quan tâm đến cái nhìn của người nhà cô với anh ta. Đặc biệt là sau khi xảy ra chuyện này.
Lạc Y gọi nhân viên phục vụ của khách sạn tới, nhân viên phục vụ mang bàn là tới.
Lúc Lạc y treo bộ âu phục của tiểu Bạch lên trên giá, nhân viên phục vụ mặt đầy nghi ngờ nhìn từ trên xuống dưới, đi đi nhìn lại bộ âu phục này. Bộ âu phục màu trắng này, thẳng đến không thể thẳng hơn.
Cô ta không thể tìm ra được, có chỗ nào cần phải là...
Lạc Y nhỏ giọng nói với cô ta: “Cô cứ tùy ý làm theo ý mình là được.”
Nhân viên phục vụ kia vội vàng là lần lượt từ trên xuống dưới.
Sau khi tiểu Bạch mặc âu phục vào, anh ta nhìn kỹ mình trong gương, miệng không ngừng hỏi: “Có chỗ nào không ổn hay không?”
“...” Lạc Y đi tới chỉnh lại cà vạt giúp anh ta, cô ngước mắt lên nhìn anh ta, nhịn không được bật cười: “Cực kỳ đẹp trai, thật sự rất tuấn tú rất tuấn tú! Sao ngay cả điểm này anh cũng không tự tin vậy?”
Tiểu Bạch nhìn kỹ mình trong gương, có vẻ như đã ổn rồi. Anh ta lại đột nhiên nghĩ đến: “Anh không đeo đồng hồ, cũng không mang kẹp cà vạt!”
Lạc Y nhìn anh ta lại muốn kiểu cách, vội vàng nói: “Cha mẹ em không quan tâm đến những thứ đó đâu! Chỉ cần anh có nhân phẩm tốt, đối xử tốt với em, anh ăn mặc giống như con heo, bọn họ cũng sẽ không ngại.”
“...” Nội tâm của tiểu Bạch sụp đổ... cô có thể lấy ví dụ nào tốt hơn không?
Tuy nhiên, cô nói đúng. Có vẻ như đúng là vậy, ngày hôm qua anh ta ăn mặc đẹp trai ngời ngời, còn bị mẹ cô ấy phun thành là hoa hoa công tử!
“Nếu không, thay bộ âu phục màu đen đi?” Anh ta có bóng ma trong lòng với bộ âu phục màu trắng, anh ta nhìn Lạc Y hỏi: “ Có phải màu đen nhìn trầm ổn hơn hay không?”
Lạc Y bật cười mắng yêu anh ta: “Không cần phải thay! Bây giờ bọn họ đã biết anh tốt, cho dù anh có sáng gấp mười lần thế này, bọn họ cũng đều cảm thấy anh dễ nhìn!”
“...” Sáng gấp mười lần cái gì... chúng ta có thể văn minh hơn không?
Lạc Y kéo hắn đi ra, cô ấy lái xe về nhà. Mặc dù cách nhà không xa, nhưng nếu để tiểu Bạch cầm lái, cô không biết kẻ mù đường như anh ta sẽ lái mấy phút thành mấy giờ.
Về đến nhà, Lạc Y nhìn thấy cả phòng đầy người. Lạc Y cảm thấy cực kỳ cảm động.
Anh Đình và chị dâu còn cả anh Tuấn, chị Đình, bọn họ đây từ nửa đêm hôm qua. Bọn họ bận rộn như vậy, còn phải bận tâm đến chuyện của cô.
Lạc Y rất áy náy, tối hôm qua chắc chắn bọn họ đã mất rất nhiều tâm tư khuyên mẹ cô.
Bằng không, chuyện này không thể được giải quyết nhanh đến vậy.
Sáng sớm hôm nay, Lôi Thiếu Triệt cũng tới, Kỷ Nhu ngồi ở bên cạnh ông, hai người mười đầu ngón tay đan vào nhau, giống như chàng trai cô gái mới yêu lần đầu. Kỷ Nhu nói: “Cũng may mà tiểu Tuấn và tiểu Đình nhà chúng ta đã kết hôn rồi, bằng không hai chúng ta cũng phải buồn theo.”
Lăng Vi thầm nghĩ trong đầu: “Không cần lo lắng cho hai đứa ngốc kia đâu, vì có la chú thím cũng đuổi không kịp bọn họ...”
Lạc Y và tiểu Bạch đi vào phòng khách, tiểu Bạch lại mua thêm nhiều đồ tốt.
Kỷ Mẫn nhìn về phía anh ta, ánh mắt kia rõ ràng khác hoàn toàn so với ngày hôm qua.
Lạc Y và tiểu Bạch chào hỏi mọi người. Cuối cùng, Lạc Y nhìn về phía mẹ mình, gọi một tiếng: “Mẹ...”
Kỷ Mẫn trợn mắt nhìn Lạc Y, tất cả mọi người nhìn thấy biểu tình này của Kỷ Mẫn, đều cảm thấy cực kỳ buồn cười. Bà vừa như đang tức giận, lại vừa như ngạo kiều quay mặt sang chỗ khác...
Cái dáng vẻ biết rõ mình sai rồi, còn không chịu thừa nhận, rõ ràng nét mặt già nua cũng đã ngượng đỏ, nhưng mặt còn đầy “Con làm mẹ tức ૮ɦếƭ”, ngồi tại chỗ trừng người ta.
Lăng Vi cũng không nhịn được cười ra tiếng, bày tỏ cảm thông 120% với Lạc Y và tiểu Bạch.
Lạc Y cực kỳ hiểu mẹ mình, cô cũng biết bà ấy sẽ như vậy.
Nhưng nhớ lại câu nói “Mẹ cứ coi như là không có con đi!” ngày hôm qua mình nói, cô ấy cũng hối hận. Nhưng lúc đó cô ấy thật sự rất tức giận, ai bảo bà nói xấu tiểu Bạch, ai bảo bà không tin chính con gái mình.
Tất cả mọi người cùng nhìn hai mẹ con nhà này luyện mắt gà chọi, rồi đều khẽ cười khúc khích.
Ai cũng không lên tiếng, bầu không khí trở nên lúng túng.
Lúc này, tiểu Bạch lên tiếng đánh vỡ bầu không khí lúng túng, hỏi bọn họ: “Thiết bị gia dụng đã được đưa tới chưa? Tại sao còn chưa lắp?”
“A! Đúng đúng ——” Cha Lạc Y vội vàng lên tiếng: “Tranh thủ thời gian bảo người tới lắp máy điều hòa không khí đi.”
Kỷ Mẫn ném lại cho ông một câu: “Ông thích chiếm tiện nghi như vậy hả? Người ta đưa thì ông phải nhận hả?”
Cha của Lạc Y nói: “Đó không phải là con rể tôi đưa sao? Sao có thể gọi là chiếm tiện nghi được? Con gái tôi là bảo bối lớn, tôi đưa tất cả cho cậu ấy. Tôi có nói gì không?”
“Ha ha ha...” Cả đại gia đình đều bật cười.
Ngày hôm qua còn đuổi người ra bên ngoài, hôm nay đã gọi người ta là con rể rồi, lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Không thể tức giận thêm mấy ngày sao? Lại lấy tư thái này?
Kỷ Nhu cũng nói: “Em xem mấy thứ tiểu Bạch mua này, tất cả đều là thứ trong nhà có thể sử dụng. Trong lòng cậu ấy nghĩ đến các em, cậu ấy mua những thứ này, là muốn tiết kiệm cho các em, muốn để cuộc sống của các em thuận tiện hơn.”
“ Đúng vậy!” Lôi Tuấn nói: “Dì dượng không muốn, cháu sẽ chuyển đi! Vừa vặn nồi nhà cháu mới bị vợ cháu nấu hỏng.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lôi Tuấn, Lôi Tuấn chợt cảm thấy có vẻ như mình đã bán đứng vợ mình...
Lăng Vi trêu ghẹo nói nói: “Ngay cả chảo cũng bị nấu hỏng... các anh cầm nó làm cái gì? Đuổi sói xám đi hả??”
“Ha ha...”
Lôi Tuấn nói: “Không phải, lúc vợ tôi nấu ăn, tôi kéo cô ấy vào phòng ngủ... Sau đó, liền quên thời gian...”
“Phốc ——” Tất cả mọi người đều cười phá lên.
Kỷ Nhu trợn mắt nhìn Lôi Tuấn, người này chắc chắn không phải là con trai bà! Thằng nhóc thối không biết xấu hổ này, cái gì cũng nói ra được!
Lôi Thiếu Triệt ôm lấy Kỷ Nhu, thầm nghĩ trong đầu, chắc chắn đứa con trai này là theo mẹ nó...
Bầu không khí trong phòng dần trở nên ấm áp.
Lạc Y trộm giơ ngón tay cái với tiểu Bạch, những thiết bị gia dụng này thật có ích! Quả nhiên có đất dùng.
Lạc Y chợt cảm thấy, quen biết với tiểu Bạch những ngày qua, nhưng có vẻ như mỗi ngày cô lại biết một tiểu Bạch khác nhau...
Gần như mỗi ngày cô đều có thể phát hiện ra một số ý tưởng độc đáo của anh. Có lúc, những quyết định tưởng chừng như rất đơn giản, nhưng lại luôn có thể phát huy được sự hữu ích cực lớn.
Tất cả mọi người ăn chung cơm, lúc xế chiều bọn Lăng Vi trở về Giang thành.
Lạc Y và tiểu Bạch ở lại nhà, mẹ Lạc Y càng ngày càng thích tiểu Bạch, thằng nhóc này rất thực tế, cũng không phải là người lươn lẹo, làm chuyện gì, cũng suy nghĩ cho Lạc Y đầu tiên.
Qua lần tiếp xúc này, mẹ Lạc Y đã hơi yên tâm. Mắt nhìn của con gái bà rất tốt...
“Tiểu Bạch ăn nhiều vào!” Ngay cả chồng mình và con gái đều mặc kệ, mẹ Lạc Y dành hết đùi gà đùi vịt cho tiểu Bạch.
Lạc Y trợn trắng mắt, thấy không... Đây chính là: Cha mẹ vợ nhìn con rể —— càng nhìn càng thấy thích trong truyền thuyết!
Cả nhà ăn cơm tối xong, ngồi ở trong phòng khách xem ti vi. Đôi vợ chồng già nghỉ ngơi sớm, tắm xong trở về phòng đi ngủ.
Lạc Y và tiểu Bạch ngồi trên ghế sa lon ở trong phòng khách, xem “Kinh tế và luật”...
Lạc Y nói chương trình này là cô và tiểu Bạch cùng kết hợp. Anh ta chuyên về lĩnh vực kinh tế, cô ấy chuyên về luật pháp.
Hoàn mỹ ——
Trong phòng khách hơi lạnh, Lạc Y gác chân lên trên đùi tiểu Bạch, tiểu Bạch nắm lấy chân cô, thọt lét lòng bàn chân của cô.
Lạc Y buồn cười, lại sợ quấy rầy đến cha mẹ mình, nên cô chỉ có thể nhịn.
Chắc chắn cha mẹ còn chưa ngủ đâu, bọn họ bên này chỉ cần hơi có động tĩnh là trong nhà đều có thể nghe được!
Cô nhấc chân lên đạp anh ta, nháy mắt ra dấu với anh ta, tỏ ý bảo anh ta đừng lên tiếng.
Tiểu Bạch buông lỏng tay, lại trở về dáng vẻ đàng hoàng.
Chỉ chốc lát sau, tiểu Bạch lại giữ chân nhỏ của cô gãi gãi, Y Y nhà anh ta thật là thơm, anh ta không nhịn được muốn chọc cười cô.
Lạc Y lại nhấc chân lên đạp anh ta, tiểu Bạch giữ chân nhỏ của cô, lập tức áp đảo cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc