Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 357

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Không biết xấu hổ!
Lạc Y đẩy anh hai lần, phát hiện tên này càng lúc càng nặng, không đẩy được nữa?
Lạc Y cau mày lại, trong đầu lóe lên, tên này không phải đang giả vờ ngủ chứ? Nếu không sao sức lại lớn vậy?
Lạc Y lặng lẽ đưa tay, gãi eo Tiểu Bạch...
“A ----- mẹ ơi... thật ngứa!” Tiểu Bạch dậy luôn...
“Giả vờ ngủ với tôi, đúng không? Định ăn đậu hũ hả?”
Lạc Y vươn tay muốn đánh anh, Tiểu Bạch lập tức nắm chặt tay cô, mặt anh chợt dí sát vào mặt cô, anh nhìn chằm chằm môi cô, cười: “Không phải, anh sợ em lạnh, anh muốn đem lại ấm áp cho em.”
Lạc Y dựa lưng vào ghế, cô liếc mắt nhìn anh: “Là anh lạnh, hay tôi lạnh? Anh nói rõ cho tôi?”
Tiểu Bạch nói: “Anh lạnh!” Mũi của anh đã ***ng đến chóp mũi cô.
Lạc Y liếc nhìn anh, nói: “Anh lạnh, anh liền dựa vào người tôi à? Tôi đâu phải máy sưởi! Nham Tương rất ấm, sao anh không ôm Nham Tương đi?”
Tiểu Bạch nhếch miệng cười: “Anh cũng rất muốn ôm, nhưng xa quá!”
“Cút sang một bên! Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ mặc kệ anh!”
Còn chưa đợi Lạc Y đẩy anh, Tiểu Bạch đã vèo một cái ngồi tít ra xa.
Anh ôm cửa, cách xe cô nửa mét.
Anh quay đầu, cười nói cô: “Trêu em thôi, đừng để ý.”
Buổi tối Lạc Y chưa được ăn gì, giờ bụng sôi ùng ục, cô lười ầm ĩ với anh. Cô nhìn trợ lý đằng trước, hươ tay: “Có thể lái xe đến đường buôn bán không? Tôi muốn ăn chút gì đó.”
Xe dừng trước cửa một tiệm bánh, Lạc Y xuống xe mua bánh. Tiểu Bạch nhìn tuyết trắng bay đầy trời, vô cùng không muốn xuống xe, nhưng lại không muốn để Lạc Y ở ngoài một mình, anh kiên trì mở cửa, từ trong xe bước xuống, đi vào gió tuyết.
Thật lạnh a! Anh thật sự quá tự tin! Vì để thể hiện trước mặt Lạc Y mà suýt mất nửa cái mạng!
Tiểu Bạch dụi dụi mũi, chắc anh đổ thật rồi, theo đuổi cô nương người ta khó khăn như vậy...
Răng Tiểu Bạch va vào nhau cầm cập, đi vào tiệm bánh, vẫn may trong tiệm bánh rất ấm áp. Lúc này trợ lý cũng đã đỗ xe xong, cũng vào theo.
Tiểu Bạch nhìn trái nhìn phải, trông thấy hình như Lạc Y đang nói chuyện với một người phụ nữ.
Tiểu Bạch đi về phía Lạc Y, anh nghe thấy người phụ nữ kia đang châm chọc Lạc Y: “Ôi, ben học thẩm phán của mình đây mà, vẫn chưa có bạn trai hả? Cậu nhìn mình này.” Cô ta vươn tay trái ra, khoe khoang viên kim cương lớn trên ngón tay của mình.
Người phụ nữ kia nói: “Cậu nhìn nhẫn của mình đi, mười mấy vạn đấy. Cậu nhìn túi xách Lăng Vi của mình đi, còn có quần áo Givenchy của mình nữa, đều là bạn trai mình tặng đấy.”
Người phụ nữ kia che môi cười nói: “Lạc Y, lúc cậu đi học, chẳng phải có rất nhiều người theo đuổi sao? Sao sau khi tốt nghiệp thì lại không có mối tình nào vậy?”
Lạc Y vờ như không nghe thấy, cầm kẹp gắp một miếng bánh gato đặt vào khay của mình.
Người phụ nữ kia lập tức nói: “Cậu không sợ béo sao mà ăn bánh gato? Ai u... Mình phải khuyên cậu thế nào đây? Cậu xem tính cách của cậu đi, mạnh mẽ như đàn ông vậy, ai dám cưới cậu chứ? Cậu không thay đổi tính cách đi thì cả đời này cậu không gả được đâu, thật đấy.”
Sắc mặt Lạc Y rất kém, Tiểu Bạch nhìn ra được, cô lười nói chuyện với người phụ nữ này.
Lúc này, Tiểu Bạch híp mắt. Anh vờ như không biết các cô, chậm rãi cầm lấy kẹp,vừa chọn lựa bánh ngọt, vừa đến gần Lạc Y và người phụ nữ kia.
Lạc Y đang muốn gắp bánh su kem, Tiểu Bạch cũng vờ lơ đãng gắp bánh su kem...
Tiếp đến, tay hai người chạm vào nhau, Tiểu Bạch trượt tay, làm rơi chiếc bánh su kem vừa gắp. Kết quả, bánh su kem trượt theo áo khoác của Lạc Y, rơi xuống đất.
Tiểu Bạch áy náy nhìn Lạc Y.
Đột nhiên ----- anh đờ người ra, như thể không biết Lạc Y, nhưng lại bị Lạc Y làm cho kinh diễm.
Mắt anh sáng long lanh, còn chứa ánh nước. Đáy mắt là vẻ mặt “cô gái này thật đẹp quá đi”.
Lạc Y nhìn thấy dáng vẻ ngốc nghếch này của anh, phì cười.
Nụ cười này của khiến mặt Tiểu Bạch lập tức đỏ lên. Vội cúi đầu, giọng nói dịu dàng: “Thật ngại quá, làm bẩn quần áo của em rồi.”
Lạc Y mấp máy môi, nói: “Không sao.”
Lạc Y thông minh như vậy, sao lại không biết Tiểu Bạch cố ý cho cô thể diện.
Tiểu Bạch vô cùng áy náy, anh nói: “Cô gái, có thể cho anh cách liên lạc với em không? Chờ khi nào tiện, anh cầm áo khoác của em đi giặt, chờ giặt sạch rồi anh sẽ trả lại cho em.”
Lạc Y nín cười nói: “Không cần phiền toái như vậy.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh Lạc Y nhíu mày nhìn hai người.
Cô ta vừa nói tính cách này của Lạc Y cả đời này nhất định không gả được, không ngờ chưa tới hai mươi giây, đã có một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú muốn xin số điện thoại?
“Chát chát ------“ Cú vả mặt từ xa này độc ác quá đấy?
Trong nháy mắt người phụ nữ cảm thấy thật đau...
Cô ta sờ sờ mặt, giương mắt nhìn chàng trai kia, chàng trai này thật sự cực kỳ đpẹ trai! Anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong. Nhìn sang quần áo của anh, đồng hồ, cà vạt... thật sự là rất xa hoa a! Mỗi món cũng phải mười mấy vạn.
Tâm lý người phụ nữ kia cảm thấy bất công, người đàn ông tốt như thế, tuyệt đối không thể để Lạc Y đạt được! Bởi vì người này so với bạn trai cô ta, khác nhau một trời một vực.
Người phụ nữ cố ý nói: “Mình nói Lạc Y này, người ta muốn số điện thoại của cậu, thì cậu hãy cho đi! Sao tính cách vẫn khó chiều thế? Khó hầu hạ như vậy, chuyện gì cũng thích chọc vào, làm người không thể tính toán chi li nhưu thế.”
Tiểu Bạch liếc nhìn người phụ nữ kia, lễ phép hỏi: “Cô này là ai vậy? Cô đang nói cô gái trước mặt tôi à?”
Người phụ nữ lập tức mừng như điên: “Đúng thế! Tôi là bạn cô ấy, chẳng phải tôi đang nhắc nhở cô ấy chút sao, sợ cô ấy vờ ngớ ngẩn.”
Tiểu Bạch liếc nhìn cô ta: “Sao tôi lại không thấy cô gái này tính toán chi li vậy? Ban nãy cô gái này rất hào phóng nói không sao mà.”
“...” Người phụ nữ kia bị nghẹn đỏ bừng mặt.
Tiểu Bạch vô cùng lịch thiệp nói với Lạc Y: “Cô gái, nếu cô không tiện cho số điện thoại, vậy hãy giữ lại danh thiếp của tôi. Đợi đến khi cô rảnh, có thể tìm tôi uống trà, coi như tôi bù lỗi. Cô có gì cần hỗ trợ, có thể gọi điện cho tôi, phàm là chuyện tại hạ có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết sức.”
Tiểu Bạch nói xong, quay đầu, trợ lý của anh lập tức đi lên, lấy ra một tấm danh thiếp.
Tiểu Bạch tán thưởng khẽ gật đầu, trợ lý của anh có một điểm tốt là rất biết phối hợp.
Trợ lý đổ mồ hôi, ông chủ nhà anh ta thật biết cách gây náo loạn a! Còn ngủ cùng phòng với con gái người ta rồi, còn ngâm chung một suối nước nóng, thế mà còn giả vờ không nhận ra...
Người phụ nữ bên cạnh hiếu kỳ muốn biết thân phận của Tiểu Bạch. Cô ta dí mặt gần vào tấm danh thiếp kia, vừa nhìn, tròng mắt suýt rớt ra ngoài ---- danh thiếp mạ vàng?
Tên này thân phận bất phàm sao?
Lúc này, trợ lý của Tiểu Bạch cung kính dâng danh thiếp lên.
Nói với Lạc Y: “Nữ sĩ, đây là danh thiếp của tổng giám đốc tôi, mong cô cất kỹ.”
Tổng giám đốc? Tổng giám đốc công ty gì? Người phụ nữ nghển cổ nhìn tấm danh thiếp.
Lạc Y khéo léo cất kỹ tấm danh thiếp, không để người phụ nữ trông thấy, nếu để bạn học cũ này của cô biết thân phận của Tiểu Bạch, sau này chắc Tiểu Bạch không còn được yên tĩnh mất?
Lạc Y lễ phép nói: “Danh thiếp tôi nhận, cảm ơn ý tốt của anh.”
Người phụ nữ hận không thể ςướק danh thiếp!
Nếu không phải hai người đàn ông đang đứng trước mặt cô ta nhìn cô ta, nhất định cô ta sẽ ςướק lấy.
Người phụ nữ này đang chờ hai người đàn ông ra ngoài, chờ bọn họ ra ngoài, cô ta sẽ ςướק lấy.
Nhưng, bọn họ mãi không đi, có vẻ rất muốn nói chuyện với Lạc Y.
Bọn họ mua bánh ngọt xong, chàng trai anh tuấn đột nhiên đề nghị: “Áo khoác của cô bẩn rồi, cho bằng đến cửa hàng bên cạnh mua cái áo mới? Tôi sẽ trả cho cô.”
Lạc Y nói: “Cũng được...” Tiểu Bạch đang không mặc áo khoác nha, trời lạnh như vậy, nếu anh cứng rắn chống đỡ, khẳng định sẽ bị cảm lạnh.
Bọn họ vừa ngâm suối nước nóng xong, gió lạnh thổi qua, không cẩn thận sẽ bị cảm.
“Được, vậy chúng ta đi thôi.”
Bạn học nữ của Lạc Y không thể ngờ được, vậy mà Lạc Y lại đồng ý?!
Cô ta kinh ngạc kêu lên: “Lạc Y! Cậu không biết xấu hổ quá đấy? Người ta nói muốn mua áo cho cậu thì cậu liền nhận hả? Làm phụ nữ, phải có chút tôn nghiêm chứ? Lạc Y, mình thật sự nhìn lầm cậu, không ngờ cậu lại đê tiện đến mức này?”
Lạc Y dừng bước, quay đầu nhìn cô ta. Lạc Y ngoài cười như trong không cười quan sát cô ta từ trên xuống dưới, Lạc Y chỉ vào nhẫn cô ta, quần áo của cô ta, túi xách của cô ta: “Vậy chiếc nhẫn, quần áo Givenchy, túi xách LV mười mấy vạn của cậu có thể chứng minh cậu không đê tiện hả? Người đàn ông đưa đồ cho cậu, cậu cũng không được nhận chứ, tôn nghiêm đâu rồi?”
Người phụ nữ kia trợn trắng mắt, cô ta quên mất Lạc Y làm nghề gì! Trẻ như vậy đã làm thẩm phán, mồm mép có thể không lưu loát sao?
Người phụ nữ kia cắn răng nghiến lợi, nắm tay lại, như bị chó cắn.
Lạc Y nói: “Thích tiền không có gì không đúng, thích đàn ông có tiền cũng không có gì đáng trách. Nhưng cậu phá hoại gia đình nhà người khác, khiến người ta vợ con ly tán. Cậu tiêu tiền của người ta, ở nhà người ta, ngủ với chồng người ta, cậu còn đánh con người ta, người ti tiện như cậu tôi cũng hiếm thấy lắm.”
Người phụ nữ kia đã tức giận đến run rẩy, Lạc Y trào phúng cười gằn: “Người không biết xấu hổ, vô địch thiên hạ. Bản thân không biết xấu hổ còn đi nói người khác?”
“Lạc Y -------“ Người phụ nữ kia mất hết mặt mũi, lửa giận ngút trời muốn nhào đến đánh Lạc Y.
Lạc Y không mặn không nhạt trừng mắt nhìn cô ta: “Không muốn bị mất mặt thì đừng tự đi gây chuyện! Châm chọc người khác cũng phải chọn đối tượng cho kĩ. Lạc Y tôi không phải người dễ chọc, đây không phải ngày đầu tiên cậu quen tôi!”
Lạc Y quay sang nói với Tiểu Bạch: “Chúng ta mau đi mua quần áo thôi.”
Trợ lý của Tiểu Bạch nhanh chóng mở cửa, anh ta ra dấu tay xin mời, thấp giọng nói: “Bên ngoài rất trợn, cô hãy cẩn thận chút.”
Tiểu Bạch dìu tay Lạc Y, hai người đi đến Tinh Hưng Đại Hạ gần đó.
Tầng năm cao ốc Tinh Hưng bán đồ nữ, tầng sáu bán đồ nam. Lạc Y đi thang máy lên thẳng tầng sáu.
Tiểu Bạch chưa quen nơi này, nhưng trợ lý biết, thấp giọng hỏi Lạc Y: “Có phải cô ấn nhầm rồi không?”
Lạc Y cười với anh ta, rồi đưa mắt sang chóp mũi đỏ bừng của Tiểu Bạch. Trợ lý lập tức hiểu ra! Cô gái này... muốn mua quần áo cho lão đại của anh ta?!
Đi vào tầng sáu, Tiểu Bạch nhìn xung quanh, sao toàn cửa hàng đồ nam vậy?
Lạc Y đi vào cửa hàng đồ nam cao cấp, chọn cho Tiểu Bạch một chiếc áo khoác màu vàng nhạt.
Tiểu Bạch lập tức đi đến trước gương, mặc vào, bày dáng pose như người mẫu. Anh sợ không đủ đẹp trai, vội vàng quay đầu hỏi hai nhân viên nữ: “Góc độ này đẹp trai không?”
Hai nữ nhân viên cửa hàng đỏ mặt, mím môi cười.
“...” Lạc Y mắng trong lòng một câu: “Đồ ngốc.”
Tiểu Bạch còn đang bày dáng pose, đột nhiên phát hiện Lạc Y đi ra khỏi cửa hàng này, anh vội vàng kêu: “Chẳng phải em mua quần áo cho tôi sao?”
Lạc Y quay đầu nhìn anh: “Tôi nói mua quần áo cho anh lúc nào?”
Cô chỉ nói ‘chúng ta đi mua quần áo’, cô không nói sẽ trả tiền cho anh a!
Vẻ mặt Tiểu Bạch đau khổ, cứ tưởng mình sẽ lấy được một món đồ tình yêu, không ngờ lại là tự mình đa tình.
Tiểu Bạch đẻ trợ lý trả tiền, anh sải bước đuổi theo Lạc Y.
Lạc Y lại dẫn anh đi mua mấy áo lông nhung cổ chữ V, lúc đi ngang qua tiệm quần áo, lại mua cho anh thêm mấy bộ đồ giữ ấm.
Vẻ mặt Tiểu Bạch ngơ ngác, anh chỉ vào những quần áo giữ ấm, nói: “Đây là cái gì? Mua làm gì?”
Anh không muốn mặc những thứ đó đâu.
Lạc Y nhìn anh: “Thứ này, chính là quần thu trong truyền thuyết. Mua dĩ nhiên là để mặc. Giữa mùa đông – 30 mấy độ, anh không mặc áo len, không mặc quần thu, anh muốn ૮ɦếƭ lạnh thì tôi không cản đâu.”
Tiểu Bạch nói: “Quần đảo Elie còn lạnh hơn nơi này mà anh còn chưa từng mặc...”
Lạc Y nói: “Bây giờ anh đang ở trên địa bàn của tôi, bảy ngày này để tôi chăm sóc anh. Nếu anh không sợ lạnh sun lão nhị, anh có thể không mặc. Nhưng nếu anh bị cảm, bị ốm, đừng bắt tôi hầu hạ anh.”
“Phụt --------“ Tiểu Bạch không nhịn được phụt nước bọt, lạnh sun chim... thật quá độc ác...
Tiểu Bạch cho vào hộp, chữ quảng cáo trên hộp cũng rất đáng sợ: “Người đàn ông một năm đi dạo cửa hàng quần thu hai lần, lần nào cũng có phát hiện mới.”
Trên một hộp khác viết: “Trời lạnh mặc quần thu, không đi đường thường.”
...
“Được rồi được rồi,em mua đi.” Xung quanh có không ít người nhìn anh, Tiểu Bạch quyết định mua trước rồi về nhà, dù sao mặc hay không chẳng phải do anh định đoạt sao!
Anh không muốn mặc, cô còn có thể *** áo anh, ép anh mặc chắc?
Nếu cô thật sự *** áo anh, đó cũng là chuyện tốt... ha ha ha ------------
Tiểu Bạch nói: “Được được được, mua đi.”
Mua xong quần áo cho Tiểu Bạch, hai người lại đi xuống, Lạc Y mua cho mình hai cái áo choàng dài.
Tiểu Bạch muốn trả tiền cho cô, cô không cần, chính cô có tiền để xài, sao phải tiêu tiền của người khác?
Hai người mang theo quần áo trở lại xe, lúc trợ lý lái xe vào biệt thự của Tiểu Bạch, đã hơn mười giờ đêm. Lạc Y bỏ quần áo vừa mua vào máy giặt, chọn giặt sấy.
Chờ giặt xong, lấy ra phơi là có thể mặc.
Lạc Y cực kỳ đói, cô lấy bánh mì từ trong túi ra, rồi đi đến mở tủ lạnh, lấy sữa chua.
Cô cực kỳ thức ăn sữa chua, lúc nào trong nhà cô cũng có sẵn một thùng.
Hôm qua khi cô đến, cố ý dặn Tiểu Bạch, bảo dì giúp việc cho cho một thùng sữa chua.
Lạc Y lấy một miếng thịt hun khói, làm quả trứng tráng. Lạc Y không biết sữa chua kia cho thêm hương liệu... lấy thêm bánh mì ăn no bụng...
Tiểu Bạch không có thói quen ăn bữa khuya, nên anh không ăn theo.
Hôm nay thật sự anh cực kỳ lạnh, không ngừng rùng mình.
Lạc Y phơi xong quần áo, đến phòng bếp nấu hai bát canh gừng. Cô một bát, Tiểu Bạch một bát.
Khi cô bưng canh gừng đến phòng Tiểu Bạch, Tiểu Bạch suýt chọc mù mắt cô.
Tên này chỉ mặc một chiếc áo ngủ tơ tằm, là loại buộc dây bên hông, chân còn lộ ra ngoài.
“Anh đang tìm đường ૮ɦếƭ đấy à!” Lạc Y thật sự bội phục, tên ngốc này đã có dấu hiệu bị cảm mà còn phô trương như thế!
Lạc Y bắt anh uống canh gừng, Tiểu Bạch không chịu uống: “Đây là cái quái gì? Cay vậy?”
Tiểu Bạch uống một ngụm, có ૮ɦếƭ cũng không chịu uống nữa! Từ lớn đến bé anh chưa từng uống ngụm canh gừng nào, vị cay khiến anh không ngừng ho khan.
Lạc Y nhíu mày: “Sao anh lại khó hầu hạ vậy?” Nếu không phải cô đã chính miệng đồng ý chăm sóc anh, giờ cô đã cầm gậy đánh anh kêu cha gọi mẹ rồi.
Tiểu Bạch không chịu uống canh gừng, Lạc Y hầm hừ đi xuống lầu, cô mang áo sơ-mi, quần thu đã được sấy khô xong lên: “Mau mặc vào!”
Tiểu Bạch: “...” còn không bằng bắt anh uống canh gừng...
Đánh ૮ɦếƭ anh cũng không mặc, anh co lại, chui vào trong chăn: “Anh không lạnh!”
Lạc Y uy hiếp anh: “Anh mặc hay không? Anh không mặc tôi mặc kệ anh! Còn có chén canh gừng nữa, anh nhất định phải uống cho tôi! Tôi vất vả nấu cho anh, anh có lương tâm không đấy? Tôi mệt mỏi cả ngày, anh còn *** tôi như thế!”
Tiểu Bạch cong môi... như cô vợ nhỏ bò ra từ trong chăn, đưa tay cầm lấy quần áo: “Anh mặc được chưa?”
Anh không nỡ để Lạc Y tức giận, cũng không muốn cô cảm thấy uổng phí lòng tốt của mình.
Bàn tay cầm quần thu của anh run lên: “Anh mặc cái này cũng được, vậy em phải đút canh gừng cho anh uống.”
Lạc Y không hài lòng trừng mắt nhìn anh: “Có hôm nào tôi không đút cho anh ăn không?”
Cô đến nhà anh, chẳng phải là để đút cơm cho anh sao?
Tiểu Bạch nghĩ, cũng đúng a! Anh chớp mắt nói: “Vậy em dùng miệng, đút cho anh ----------“
Câu này của anh làm Lạc Y phát bực. Lạc Y chống nạnh, cắn răng nghiến lợi nói: “Tôi lấy miệng đút? Tôi nên cầm dao đút cho anh ăn mới đúng!”
Nói rồi, làm bộ định đi lấy dao.
Tiểu Bạch vội giữ chặt cô, cười lấy lòng: “Anh nói đùa, anh nói đùa!”
Anh xoay mặt trước mặt sau quần thu, phân biệt mặt trước mặt sau, thấy đằng trước để mở, chắc là tiện để đi vệ sinh...
“Món đồ này, còn có kiểu thiết kế này nữa à...”
Tiểu Bạch đang định mặc vào, kết quả... nhìn thấy Lạc Y đang chống nạnh đứng đấy.
Tiểu Bạch nói: “Em quay sang chỗ khác đi a! Em không quay sang chỗ khác, là muốn nhìn anh thay quần à? Bên trong anh chỉ mặc *** thôi đấy.”
Lạc Y ghét bỏ bĩu môi, cô quay người đi ra ngoài, trong đầu ngập tràn hình ảnh lúc Tiểu Bạch ở suối nước nóng, khăn tắm trượt xuống bị cô nhìn thấy hết...
“Xấu hổ ૮ɦếƭ! Ai mà thèm nhìn!”
Sắc mặt Lạc Y đỏ bừng! Người cô đầy lửa giận trở về phòng chuẩn bị tắm rửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc