Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 355

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lạc y đọc tin nhắn, cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Cô ấy mỉm cười.
Ngẩng đầu lên nói với tiểu Bạch: “Buổi chiều em cũng phải đi đến Long Đằng một chuyến, chúng ta cùng đi chứ. Chỗ Lăng Vi còn có mấy thủ tục chưa làm xong. Em vừa vặn đi qua lấy tài liệu.”
Tiểu Bạch lập tức phấn khích: “ Được! Hai chúng ta cùng đi!”
Cuộc họp nhân viên buổi chiều, tiểu Bạch và Lạc Y cùng đến tham gia.
Lạc Y vốn muốn lấy xong tài liệu thì trở về, nhưng Lăng Vi vẫn chưa chuẩn bị xong.
Lăng Vi bảo cô ấy chờ, bởi vì cuộc họp nhân viên rất quan trọng, Lăng Vi không thể nặn ra thời gian nào.
Lạc Y không thúc giục cô ấy, may mắn thay, cô ấy cùng tham gia với bọn họ, Lạc Y ngồi ở hàng cuối cùng trong góc.
Cuộc họp nhân viên bắt đầu, sau khi Lăng Vi phát biểu xong, cô mời một người đàn ông thành thục, chững chạc vào vị trí nhà thiết kế chính.
Ánh mắt của Lạc Y hơi ngừng lại, cô ấy chăm chú nhìn người đàn ông này, người đàn ông này thành thục, chững chạc, có sức cuốn hút! Đây mới là mẫu người cô ấy thích.
Cô ấy nghe thấy Lăng Vi giới thiệu với mọi người: “Đây là tiên sinh Lăng Tiêu, sau này Lăng tiên sinh sẽ là đồng nghiệp của mọi người. Anh ấy là nhà thiết kế chính của Long Đằng, sau này, anh ấy sẽ đạm nhận chức vụ giám đốc thiết kế ở Long Đằng.”
Tất cả mọi người đều vỗ tay, tiếng vỗ tay rất nhiệt liệt, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
“Vị giám đốc này từ đâu rơi xuống vậy? Là họ hàng của Lăng tổng công ty chúng ta?”
“Đại khái là vậy.”
“Chỉ là, nhìn vẻ ngoài có vẻ như là một người rất giỏi.”
Lăng Tiêu và Hoa Thiểu Kiền ngồi cạnh nhau. Không ai biết, Lăng Tiêu chiếm phần lớn công lao trong bản thiết kế mẫu xe hơi mới này!
Từ vẻ ngoài cho đến nội thất bên trong, Lăng Tiêu đều đã đưa ra rất nhiều ý kiến có tính xây dựng.
Lăng Tiêu vốn là thiên tài thiết kết, trước đây lúc anh ta còn nhậm chức ở Lan Mị m, anh ta chính là nhà thiết kế xuất sắc nhất Lan Mị!
Chẳng qua là, vì bị Sở Minh Y hãm hại, mới làm cho thiên tài như anh ta bị suy sụp.
Lăng Tiêu ngồi vào cái ghế nhà thiết kế số một này, mang vẻ mặt trầm tĩnh nhìn xuống tất cả nhân viên đang mang theo ánh mắt nghi ngờ và suy đoán phía dưới.
Trạng thái của Lăng Tiêu bây giờ rất tốt, thành thục chững chạc, trầm ổn nội liễm.
Lăng Tiêu vốn cực kỳ anh tuấn, hơn nữa anh ta đã từng trải qua biết bao trắc trở, khiến cả người anh ta đều tỏa ra hơi thở tang thương, đặc biệt là, đôi mắt ưu buồn kia của anh, có thể khiến bất cứ ai nhìn vào đó cảm thấy đau lòng.
Các nhân viên không có nhiều lời đánh giá quá mức.
Thậm chí một số nữ nhân viên bắt đầu hỏi thăm lai lịch của Lăng Tiêu.
Có nhiều người bàn luận sôi nổi ở phía dưới: “Giám đốc mới của chúng ta khốc ghê...”
“Đúng vậy, nhìn vẻ ngoài giống như là người có tài hoa...”
Có người hỏi tiểu Cầm: “Quản lý Lục, giám đốc mới của chúng ta có lai lịch như thế nào? Trước kia tôi chưa từng nghe thấy về anh ta, sao anh ta bỗng ngồi vào vị trí giám đốc vậy?”
Tiểu Cầm cắn môi nói: “Anh ta là người rất giỏi, trước kia anh ta đều ở nước ngoài, vì vậy mọi người chưa nghe thấy tên anh ta là phải. Trước kia tôi đã được gặp anh ta hai lần, anh ta là người đàn ông thông minh, trầm ổn và có tài.”
Lúc tiểu Cầm nói, cô ấy không ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Bởi vì, mỗi lần nhìn thấy Lăng Tiêu, cô ấy đều không kiểm soát được sự căng thẳng...
Nhà thiết kế ngồi bên cạnh cô ấy phấn khích nhỏ giọng thầm thì: “Tôi muốn biết về anh ta quá... giám đốc mới thật là đẹp trai?”
Hoa Thiểu Kiền đứng lên nói: “Mẫu xe chúng ta vừa mới đưa ra ngoài thị trường, là mẫu xe do chính tôi và tiên sinh Lăng Tiêu cùng hợp tác hoàn thành. Tất cả mọi người đều có thể thấy rõ thực lực, trí tuệ và sức sáng tạo của tiên sinh Lăng Tiêu qua mẫu xe mới vừa rồi, tiếp theo đây, Long Đằng của chúng ta sẽ bước vào thời kỳ tập trung ngắn hạn, bởi vì, chúng tôi quyết định trong vòng bảy tháng tới, Long Đằng chúng ta sẽ phải vừa thiết kế, vừa sản xuất ba mẫu xe mới!”
“Cái gì? Bảy tháng? Sản xuất ba mẫu xe mới?” Điên rồi sao?
Tiểu Bạch cũng kinh ngạc, anh ta không ngờ rằng động tác tiếp theo của tiểu Vi, lại lại lớn đến vậy! Buổi sáng, tiểu Vi nói sẽ cho anh ta một điều bất ngờ, không ngờ rằng... điều bất ngờ này thật đúng là quá lớn!
Còn nữa, Lăng Tiêu... tiểu Bạch biết người này. Anh ta không phải là Bill sao?
Trước kia, Bill là nhà thiết kế giỏi nhất, tỏa sáng nhất và đầy hứa hẹn nhất Lan Mị! Chỉ là, nghe nói vợ và con gái anh ta đều bị lửa thiêu ૮ɦếƭ, Bill cũng phát điên theo...
Trong lòng Tiểu Bạch hơi rối bời, bởi vì... anh ta cũng biết người phóng hỏa, chính là vị hôn thê cũ của Louis—— Sở Minh Y.
Nghe nói Sở Minh Y đã bị băng nhóm tội phạm ở tam giác vàng bắt đi, bây giờ không rõ sống ૮ɦếƭ thế nào.
Tiểu Bạch cau mày, nghĩ đến chuyện năm đó.
Lúc này, lại nghe thấy tiếng nhân viên bàn luận sôi nổi.
“Bảy tháng phải sản xuất ba mẫu xe mới? Lượng công việc quá lớn phải không? Khó trách công ty muốn mời Lăng tiên sinh tới...” “Trời ơi, Lăng tổng của chúng ta đúng là dám nghĩ dám làm...”
Lăng Vi đè tiếng thán phục của mọi người xuống, cô nói: “Trong khoảng thời gian tới đây, tôi hy vọng mọi người sẽ chung sức hợp tác, cùng hoàn thành mục tiêu.”
Cô nhìn tất cả mọi người, nghiêm túc nói: “Xin mọi người phát huy hết sức lực và trí lực của mình, chúng tôi sẽ áp dụng phương pháp ẩn danh để tiến hành sàng lọc ra ý tưởng cho ba mẫu xe này, thiết kế của ai được lựa chọn, người đó có thể nhận được quyền tác giả của mẫu xe đó.”
“Hả?” Tất cả mọi người trong hội trường đều nổ tung!!
“Ý của Lăng tổng là, có thể dùng chữ trong tên của chúng ta đặt tên cho chiếc xe?”
Lăng Vi gật đầu nói: “Không sai! Bản thiết kế của ai được lựa chọn, người đó có thể dùng tên mình đặt cho mẫu xe mới. Hơn nữa, nhà thiết kế có thể được hưởng một khoản tiền thưởng nhất định từ lượng tiêu thụ của mỗi chiếc xe này.”
“Ôi trời ơi!” Tất cả mọi người gào thét. Lần khen thưởng này, giống như mức khen thưởng Lăng Vi được nhận ở Lan Mị lúc trước.
Lăng Vi nói: “Tổ có nhà thiết kế được chọn, tiền thưởng cuối năm của tất cả mọi người trong tổ đều sẽ tăng lên gấp bội.”
“Oa —— oa —— “
Lăng Vi vỗ tay, nói: “Bây giờ tôi cực kỳ mong đợi muốn nhìn xem, đến cuối năm, tiền thưởng của ai sẽ tăng lên gấp bội!”
Dưới sân khấu, tiếng thảo luận lại sôi nổi: “Bây giờ là cuối tháng mười một, còn hai tháng nữa là đến mùa xuân.”
Mặc dù thời gian thiết kế lần này khá gấp gáp, nhưng tất cả mọi người đều rất có lòng tin.
Sau khi cuộc họp kết thúc, tất cả mọi người đều tràn đầy năng lượng, hy vọng thiết kế của mình có thể được Lăng tổng chọn trúng.
Những cuộc cạnh tranh như thế này, sẽ làm cho bầu không khí trong phòng làm việc cực kỳ căng thẳng.
Nhưng Lăng Vi mới bổ sung thêm một điều khoản: Nếu tổ nào có thành viên được chọn bản thiết kế, tiền thưởng của toàn bộ tổ đó đều tăng gấp bội!
Vì vậy, trong khoảng thời gian bọn họ thiết kế, cũng không có quá nhiều lục ᴆục với nhau, ngược lại còn có lúc thảo luận ý tưởng thiết kế với nhau, thái độ của tất cả mọi người đều rất nhiệt tình.
Sau khi cuộc họp kết thúc, tiểu Bạch vẫn ôm theo tâm sự nặng nề. Đừng xem bình thường anh ta luôn có dáng vẻ không tim không phổi, nhưng thực tế, anh ta đều đang xử lý công việc kinh doanh của gia tộc.
Bầu không khí và văn hóa công ty của Long Đằng cực kỳ tốt. Chỉ sau một cuộc họp nhân viên, đã có thể làm người ta cảm thấy lúc mỗi một nhân viên làm việc, bọn họ đều cực kỳ có tinh thần!
Tiểu Bạch thầm nghĩ trong đầu, đây thật sự là điều anh ta đáng học tập.
Kế hoạch của tiểu Bạch năm nay là, mua lại cổ phần của Lan Mị lần nữa, chiếc ghế chủ tịch Lan Mị có thể bị mất trong tay lão già Matisse, nhưng tuyệt đối không thể mất ở trong tay tiểu Bạch anh ta được!
Những công việc kinh doanh khác của gia tộc cũng phải tiếp tục mở rộng.
Lạc Y ra khỏi phòng họp, cô ấy nhíu chặt mày lại, như đang rất nghi hoặc.
“Lạc Y, em sao vậy?” Tiểu Bạch thấy vẻ mặt của cô ấy tràn đầy mờ mịt, vội vàng đưa tay đỡ cô ấy.
Lạc Y bỗng hơi không xác định, rốt cuộc mình thích mẫu đàn ông như thế nào...
Lạc Y hơi không hiểu rõ về mình.
Vừa rồi, lúc nhìn thấy Lăng Tiêu, cô ấy cực kỳ chắc chắn mẫu đàn ông cô ấy thích là mẫu người có tính cách trầm ổn, nội liễm.
Nhưng lúc tiểu Bạch tới tìm cô ấy nói chuyện, không biết tại sao nội tâm của cô ấy lại dâng lên cảm giác... tội ác... cảm giác tội lỗi này sinh ra từ đâu, cô ấy cảm thấy rất kỳ quá!
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, giống như cô ấy muốn thích người đàn ông khác, lại cảm thấy có lỗi với tiểu Bạch vậy.
Tại sao cô ấy lại có loại ý nghĩ này? Tiểu Bạch không có quan hệ gì với cô ấy cả. Mặc dù anh ta lừa cô ấy đến nhà chăm sóc cho anh ta, nhưng quan hệ của hai người bọn họ không phải là đôi yêu nhau, anh ta cũng không bày tỏ là thích cô ấy.
Lạc Y quay đầu nhìn ra ngoài, mắt xa xăm nhìn những bông tuyết đang bay bay ngoài cửa sổ. Cô ấy sao vậy? Có phải cô ấy nên yêu một ai đó để xác định nội tâm của mình hay không?
Lăng Vi đi tới nói: “ Lạc Y, buổi tối cùng ăn cơm đi.”
Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh Lăng Vi nói: “Anh đi đón tiểu Đông Ni, các em cứ chơi vui vẻ đi.”
Nói xong, anh ta bước đi. Lạc Y hỏi Lăng Vi: “Tình hình của tiểu Đông Ni đã khá hơn chưa?”
Lạc Y biết tiểu Đông Ni là đứa bé Diệp Đình nhận nuôi, từ nhỏ đã bị mắc chứng tự bết, chỉ là bây giờ bé đã khá hơn rất nhiều rồi.
Lăng Vi nói: “ Bây giờ tiểu Đông Ni khá ổn rồi, thằng bé thích sống với anh Lăng Tiêu nhất. Trước kia hai người bọn họ cùng làm bạn với cá heo ở thủy cung, bệnh tình đã dần bình phục rất nhiều.”
“À? Vậy là tốt rồi.” Lạc Y nhìn bóng lưng của Lăng Tiêu, lại hỏi Lăng Vi: “Tôi cảm thấy ánh mắt của anh họ cô rất ưu buồn, có phải anh ấy đã từng... phải chịu một số vết thương tinh thần hay không?”
Lạc Y gặp Lăng Tiêu trong hôn lễ của Lăng Vi, nhưng lúc đó cô ấy không chú ý tới Lăng Tiêu, cũng chưa nghe đến chuyện của anh ta.
Lăng Vi thở dài, nói: “Chuyện này nói ra rất dài dòng, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói đi.”
Tiểu Bạch rất không hài lòng, nhỏ giọng thầm thì: “ Để ý đến người đàn ông khác làm gì?”
Lạc Y nhìn về phía anh ta, buồn cười liếc mắt nói với anht a: “Liên quan gì đến anh?”
Tiểu Bạch bị nghẹn họng, trong lòng tức tối nghĩ: “ Sao chuyện này không liên quan đến anh? Vợ tương lai của anh quan tâm đến người đàn ông khác, anh không thể tức giận sao?”
Lạc Y cau mày trừng anh ta, anh bày dáng vẻ âm dương quái khí với ai vậy. Tôi châm vào miệng anh, chứ có châm vào lòng anh hả?
Lăng Vi đứng ở bên cạnh cười trộm: “Được rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Tiểu Bạch buồn buồn không vui theo sát hai người.
Trên bàn cơm, Lăng Vi kể chuyện Lăng Tiêu bị bức hại cho bọn họ nghe. Hô hấp của Lạc Y như ngừng lại, giống như không khí trong thân thể đang cạn kiệt!
Lòng cô ấy xoắn lại, cảm thấy đau lòng thay cho Lăng Tiêu.
Lăng Vi tiếp tục nói: “Cô thấy tuyết bay bay ngoài trời như lông ngỗng không, cô biết bây giờ Lăng Tiêu đang làm gì không?”
Lạc Y lắc đầu.
Lăng Vi nói: “Chắc chắn anh ấy đang đi tảo mộ chị dâu tôi.”
“...”
Lạc Y và tiểu Bạch cùng hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tuyết bên ngoài rất lớn, ai nguyện ý ra ngoài trong loại thời tiết này?
Lăng Tiêu lại đi tảo mộ?
Bọn họ lại nghe thấy Lăng Vi nói: “Mặc dù bệnh tình của anh tiểu Tiêu đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, nhưng chấp niệm của anh ấy vẫn chưa dứt, bây giờ mỗi ngày anh ấy đều ăn cơm ba bữa ở ngoài mộ... Anh ấy nói, chỉ có mỗi ngày ở cạnh vợ và con gái anh ấy, anh ấy mới cảm thấy được ý nghĩa của cuộc sống. Bây giờ, thời tiết lạnh thế nào, chúng tôi sợ anh ấy bị đông cứng, không đồng ý để anh ấy chạy ra bên ngoài, nhưng anh ấy rất cố chấp, không để cho anh ấy đi, anh ấy sẽ ăn không ngon.”
Hốc mắt của Lạc Y nóng lên, cô ấy nói: “Lăng Tiêu yêu chị dâu ngươi cô quá sâu.”
“Đúng vậy, tôi thật sự hy vọng có một người phụ nữ thật lòng yêu anh ấy, mang đến cho anh ấy cảm giác ấm áp, cứu anh ấy ra khỏi vực thẳm đau đớn.”
Tiểu Bạch bỗng thấy một tia thương hại thoáng qua trong mắt Lạc Y, tiểu Bạch vội vàng nói: “Mấy người đừng nhúng tay vào, trạng thái bây giờ của Lăng Tiêu không thể tiếp nhận bất kỳ người phụ nữ nào đâu.”
Lăng Vi và Lạc Y đều không ăn gì cả, Lăng Vi nói: “Tôi phải đi đón anh ấy đây, không thể để anh ấy ở nghĩa trang quá lâu được.”
Lạc Y nói: “Tôi đi với cô.”
Tiểu Bạch ngồi ở bên cạnh ôm bụng tức, anh ta đã chuẩn bị suối nước nóng xong rồi, nhưng vợ tương lai của anh ta không muốn đi ngâm suối nước nóng, mà muốn bất chấp gió rét đi ra nghĩa trang!
Ra đó khó chịu thế nào... cô ấy không biết sao?
Nhưng tiểu Bạch cũng không nói những lời này ra khỏi miệng, anh ta vẫn rất tôn kính Bill, Bill đã trải qua biết bao đau khổ đến vậy, tiểu Bạch cũng khó chịu thay anh ta.
Tiểu Bạch không nói gì, lặng lẽ đi theo hai cô cùng đi tìm Lăng Tiêu.
Tuyết rơi mờ mịt, phủ đầy trên mặt đất, giống như phủ một lớp chăn trắng tinh trên nền đất.
Xa xa, Lăng Vi, Lạc Y và tiểu Bạch nhìn thấy có một người đàn ông cô độc đứng trên bậc thang giữa trời mưa tuyết.
Lăng Vi đi lên bậc cầu thang, kéo kéo vạt áo của Lăng Tiêu. Lăng Tiêu mới hoàn hồn.
Lăng Vi bảo anh ta về nhà, anh ta chậm rãi gật đầu.
Sau đó, anh ta ngồi xổm người xuống, chạm ngón tay vào môi mình, rồi đè ở trên bức ảnh vợ và con gái, trao cho họ nụ hôn tạm biệt.
Lúc bọn họ đi xuống bậc thang, tiểu Bạch không ngừng hắt xì hơi!
Người này thích đẹp, chỉ mặc mỗi bộ âu phục đơn bạc, ngay cả áo khoác dài cũng không thèm mặc.
Ba mươi độ dưới độ không!
“Anh tự tìm cái ૮ɦếƭ hả?” Lạc Y nghiêng đầu nhìn về phía tiểu Bạch, tiểu Bạch lạnh đến nỗi run lẩy bẩy, Lạc Y trừng anh ta: “Còn không mau lên xe!”
Cô ấy là con gái, cũng không mặc ít giống anh ta!
Dù sao cô cũng mặc thêm áo khoác dài! Mặc dù cô ấy mặc váy len, lộ bắp đùi, nhưng bên trong cô ấy có mặc cả quần tất giữ ấm, hơn nữa, cô còn đi boot cao cổ để chắn gió!
Con hàng này! Lạc Y thở dài, anh ta muốn đi thi hoa hậu hay là thế nào? Mặc ít quần áo đến vậy, ngay cả áo len cũng không mặc.
Lạc Y thấy anh ta há miệng run rẩy nhưng vẫn đứng yên không nhúc nhích, cô ấy thở phì phò đưa tay đẩy anh ta: “Mau lên xe đi!”
Tiểu Bạch không chịu, thầm nghĩ trong đầu: “Em ở đâu, anh ở đó... Tránh cho lát nữa em và Lăng Tiêu nói chuyện gì với nhau, anh không nghe được.”
Lạc Y giận đến nỗi không ngừng nghiến răng: “Mau lên xe!”
Cô ấy kéo anh ta đến trên xe, tiểu Bạch thấy cô ấy ngồi vào trong khoang xe trước, anh ta mới chịu lên xe.
“Hắt xì hơi ——” trong khoang xe rất ấm áp, tiểu Bạch vẫn run lập cập.
Xong rồi, có vẻ như anh ta bị cảm rồi!
Lạc Y vội vàng lấy bình giữ nhiệt đưa cho tiểu Bạch, đây là thứ hôm nay cô ấy vừa mới chuẩn bị cho anh ta, bởi vì phải chăm sóc anh ta uống thuốc, cô ấy suy nghĩ, thằng ngốc này ít vận động, ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được, chắc chắn sẽ không thể tự chăm sóc cho mình.
Vì vậy, tiểu Bạch nhất định là sẽ không chuẩn bị những thứ như bình giữ nhiệt này!
Quả nhiên, lúc Lạc Y mở nắp bình giữ nhiệt, tiểu Bạch hơi sửng sốt.
Lạc Y vội vàng đưa ly nước cho anh ta: “Uống nước nóng vào đi, bên ngoài lạnh như vậy, anh còn mặc ít quần áo. Anh cũng không đi thi hoa hậu, anh sĩ diện cái gì?”
Tiểu Bạch “Hắt xì hơi” liên tục... Lạc Y gọi điện thoại cho Lăng Vi: “Tiểu Vi, tôi và tiểu Bạch đi về trước đây, hình như anh ta bị cảm rồi, tôi đi về trước còn mua thuốc cho anh ta.”
Lăng Vi và Lăng Tiêu đã đi tới chiếc xe bên cạnh, Lăng Vi vẫy vẫy tay với cô ấy.
Lạc Y nhanh chóng khỏi động xe, chạy thẳng tới cửa hàng thuốc.
Tiểu Bạch ngồi ՐêՈ Րỉ ở đằng sau: “Không được... anh chắc chắn đã bị cảm rồi, uống thuốc không hữu hiệu, anh phải đi ngâm suối nước nóng...”
Tiểu Bạch thầm làm động tác tay chữ “V” sau lưng Lạc Y! Sao mình có thể cơ trí như vậy!!!
Lạc Y quay đầu, thấy tiểu Bạch lạnh đến run lẩy bẩy, cô bật nhiệt độ máy điều hòa cao lên một chút.
Cô vừa dặn dò anh uống nước nóng, vừa nói: “Tôi đã quan sát xung quanh đây không có nơi nào có suối nước nóng.”
Tiểu Bạch răng run lập cập nói: “Tôi nào biết, trong điện thoại di động của tôi có địa chỉ.”
Trợ lý của anh đã sắp xếp xong hết mọi chuyện, còn có ngạc nhiên mừng rỡ...
Tiểu Bạch lấy ra điện thoại di động, kéo ra màn ảnh, hiện ra địa chỉ sơn trang suối nước nóng.
Lạc Y nhìn một cái: “Suối nước nóng này xa quá! Chúng ta còn chưa tới nơi, người đều đã ૮ɦếƭ cóng.”
Tiểu Bạch nói: “Không sao, đi ngay bây giờ... Tôi sắp ૮ɦếƭ rét đến nơi rồi...”
Hôm nay nếu không ngâm suối nước nóng này, anh thật không dám bảo đảm Lạc Y có thể hay để cho Lăng Tiêu dẫn đi hay không...
Tối hôm nay bằng bất cứ giá nào, liều mạng anh cũng phải đi!
Lạc Y ϲởí áօ choàng dài ra, ném lên người Tiểu Bạch: “Anh trước phủ thêm quần áo. Tôi tìm thử xung quanh đây có hội sở suối nước nóng nào không.”
Tiểu Bạch “Ngao” một tiếng: “Tôi không đi hội sở khác! Tôi không quen! Hội sở khác không sạch sẽ, tôi không muốn vào!”
Lạc Y trừng mắt anh: “Làm sao lại nhiều chuyện như vậy chứ?”
Cô tranh thủ thời gian khuyên răn, anh chỉ tay vào cái có tiếng đàn tiên cảnh.
Tiểu Bạch ôm áo choàng dài của Lạc Y, thật giống như ôm cô vào trong иgự¢ vậy.
Cả người anh cũng cảm thấy ấm áp. Áo choàng dài của cô có màu trắng, bên trên có đính những viên đá màu xanh, rất đẹp mắt!
Tiểu Bạch vốn là vừa suy nghĩ vừa ôm một hồi, nhưng là, lại sợ Lạc Y bị đóng băng, anh đưa tay đem áo choàng dài trả lại cho cô: “Cô mau mặc vào đi, một hồi lạnh sẽ bị cảm.”
Lạc Y đang lái xe, cô không có đưa tay lấy, cô nói: “Tôi không lạnh, anh mặc đi.”
Tiểu Bạch thuận tay sờ lên mặt cô, lạnh như băng! Còn nói không lạnh?
Lạc Y không nghĩ tới anh sẽ đưa tay sờ lên mặt cô, đột nhiên bị anh làm sợ hết hồn, thiếu chút nữa chiếc BMW đâm vào đuôi xe phía trước!
Lạc Y liếc mắt trừng anh: “Làm gì vậy?” Tiểu Bạch mặt đầy vô tội: “Làm sao?”
Lạc Y cho là anh vô ý ᴆụng phải cô, nên không có nổi giận.
Tiểu Bạch đem áo choàng dài đắp lên người cô, nói: “Cô mau mặc vào đi, nếu cô bị cảm, lại không có ai chăm sóc tôi.”
Nói xong, lại sợ cô ném quần áo trở lại, vội vàng nói: “Áo choàng của cô quá phấn, đại lão gia như tôi, mặc giống cái gì a!”
Trong đầu Lạc Y nghĩ: Anh sao? Còn là đại lão gia ư? Bất quá... Buổi trưa lúc đánh người quả thật là đại lão gia mà.
Lạc Y đang lái xe, cũng lười tranh cãi với anh.
Cô cho xe tăng tốc chạy về phía sơn trang suối nước nóng.
Xe chạy nửa giờ, cuối cùng cũng tới nơi. Lạc Y đậu xe ở cửa chính sơn trang suối nước nóng, vì Tiểu Bạch xuống xe là có thể vào phòng khách, như vậy thì anh cũng đỡ lạnh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc