Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 354

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Anh lại nhìn xuống điều thứ hai của Bảo điển tình yêu: “Phải chu đáo, quan tâm đối phương nhiều hơn, mỗi một giờ đồng hồ phải nhắn tin ân cần hỏi han.”
Sao cơ? Còn phải làm vậy sao? Tiểu Bạch cảm thấy quá đáng sợ, một giờ nhắn tin hỏi một lần? Với tính cách của Lạc Y sẽ không đánh ૮ɦếƭ anh sao?
Anh tự động xem nhẹ điều này nhưng mà bên cạnh có một ghi chú quan trọng: “Một chuyện vô cùng quan trọng mới mọi người nhớ rõ trong lòng, có rất nhiều bạn xem nhẹ điều này cho nên con đường theo đuổi con gái đến đây chấm dứt.”
Tiểu Bạch hít sâu một hơi! Một giờ thì một giờ đi! Anh bất chấp rồi!
Tính bây giờ đi, hiện tại là 7h45, anh nhắn một tin cho Lạc Y.
“Đi đường cẩn thận đừng để lạc đường.”
Lạc Y đang lái xe, nhìn tin tức sáng, cô không để ý, chờ đến đèn đỏ cô dừng xe mở điện thoại.
Cô nhìn nội dung tin nhắn: “Đi đường cẩn thận đừng để lạc đường.”
Người gửi: tiểu Bạch.
Lạc Y tức giận, không nhắc tới thì còn đỡ, cô còn có thể quên đi, đêm qua tên này mang cô đi luôn một vòng.
Lạc Y hầm hừ nhắn lại: “Tôi không bị mù đường.”
Tiểu Bạch: “...” Anh cũng không bị mù đường… anh không hiểu tại sao Lạc Y lại tức giận.
Tiểu Bạch đang phiền muộn thì trợ lý của anh đã tới ngoài cửa.
Trợ lý lái xe xuất phát, tiểu Bạch thu dọn xong, hai người mở cửa, dì bảo mẫu chạy tới giặt quần áo, thay vỏ chăn, dọn phòng.
Bà nhìn hai căn phòng đều có người ngủ, sau đó gọi điện thoại cho thiếu gia Henry ở quần đảo Ali xa xôi.
Dì bảo mẫu nói: “Thiếu gia Henry, chú của cậu hôm qua mang theo một cô gái về nhà, hai người tách ra ngủ, bọn họ không ngủ cùng nhau.”
Thiếu gia Henry rất lo lắng cho đám cưới của chú mình cho nên nhìn rất chặt.
Bởi vì một ngày tiểu Bạch không kết hôn thì Henry và Louis không thể nào có quyền thừa kế.
Đây là di ngôn mẹ tiểu Bạch để lại.
Henry sốt ruột, anh phải khiến tiểu Bạch nhanh chóng kết hôn mới được, hiện tại da đầu anh căng ra, ngay cả tiền tán gái cũng không có rồi.
Dì bảo mẫu này là Henry cố ý sắp xếp làm gian tế bên cạnh tiểu Bạch.
Henry có phần khó tin: “Có phải bà nói mới không? Chú tôi mang người về nhà mà không ngủ cùng nhau? Không phải chứ?”
Nếu đổi lại là anh ta, mọi người không cần về nhà, ở trên đường, trên xe cũng có thể ngủ cùng người ta rồi.
Henry bày tỏ khó hiểu.
Henry tức giận nói: “Bà là đồ ngốc sao? Bọn họ không ngủ cùng nhau sao bà không biết chế tạo chút cơ hội cho bọn họ?”
Bà giúp việc không dám lên tiếng, lại nghe thiếu gia Henry gào lên: “Ví dụ như cho bọn họ uống canh dại bổ gì đó, hoặc là để cho bọn họ uống say, để bọn họ không chịu nổi cô đơn củi lửa gặp nhau thiêu cháy, chút lửa cũng có thể đốt cháy cả đồng cỏ đấy.”
Dì bảo mẫu bày tỏ vô cùng bội phục khả năng dùng từ của thiếu gia Henry.
Bà gật đầu nói: “Hiện tại tôi đi động chút tay chân vào nguyên liệu đồ ăn vậy.”
Chỉ cần để hai người gạo nấu thành cơm thì rất nhanh hai người có thể kết hôn.
Bà giúp việc nhanh chóng vào bếp.
Bà mở tủ lạnh mở thùng sữa chung ra, mở nắp cho c*** vào trong.
Còn những thứ khác tạm thời bà không động, tối nay phải xem chút hiệu quả đã, nếu không được thì mai lại đổi cái khác.
Nữ giúp việc làm xong công việc tay chân, sắp xếp lại tất cả đồ đạc trở về chỗ cũ. Giống như bà ta chưa từng mở tủ lạnh ra vậy.
Tiểu Bạch ra khỏi nhà. 8h45’, anh ta chạy tới Long Đằng mới. Tiểu Bạch không trực tiếp vào phòng làm việc của Lăng Vi, mà...
Gửi một tin nhắn cho Lạc Y: “Nhớ uống nhiều nước, buổi trưa cùng ăn cơm.”
Lạc y đang ở trên tòa. Cô ấy không bật nguồn điện thoại di động.
Tiểu Bạch tràn đầy mong đợi chờ câu trả lời của Lạc Y, kết quả... Không có.
Tiểu Bạch không vui... anh ta buồn buồn không vui đi vào tòa nhà văn phòng hiện đại mới của Long Đằng.
Vừa mới bươc vào đại sảnh, tiểu Bạch chợt cảm thấy máu trong người anh ta đang sống lại lần nữa, bởi vì bầu không khí trong Long Đằng đang nóng như lửa!
“ Mẫu xe chúng ta mới đưa ra thị trường! Doanh thu bán hàng cực kỳ tốt! Lượng tiêu thụ đã phá vỡ kỷ lục của tất cả các mẫu xe khác!”
“Đúng vậy! Đúng vậy! Chắc chắn tiền thưởng cuối năm của chúng ta sẽ tăng gấp bội!”
Các nhân viên đều đang phấn khích cao giọng thảo luận.
Lăng Vi đã tung mẫu xe mới ra ngoài thị trường! Tiểu Bạch cũng có cổ phần ở Long Đằng, nên lợi nhuận anh ta nhận được lần này đúng là không nhỏ.
Ban đầu, ông già Matisse, Henry và Louis đều không thể kéo mặt xuống hợp tác với Lăng Vi, bởi vì Diệp Đình đã thu mua phần lớn cổ phần của Lan Mị, nên chủ tịch Lan Mị lúc trước là Matisse rất buồn rầu.
Vì vậy, lúc Long Đằng vừa mới thành lập, Matisse định khuấy nước ***c cho Lăng Vi. Nhưng tiểu Bạch dứt khoát xóa bỏ cái ý tưởng này của ông ta!
Tiểu Bạch nói: “Hợp tác mới có thể thắng lợi được, mặc dù số cổ phần trong Lan Mị của chúng đã bị Diệp Đình thu mua nhiều, nhưng đó cũng là do nội bộ của chúng ta lục ***c trong một khoảng thời gian dài. Nếu chúng ta không thay đổi chiến lược kinh doanh, vậy trong tương lai chưa chắc gia tộc của chúng ta sẽ giữ lại được một cổ phần nào của Lan Mị!”
Tiểu Bạch quyết định rất nhanh, quyết định hợp tác với Lăng Vi.
Mẫu xe mới của Long Đằng được đưa ra thị trường, làm cho địa vị của tiểu Bạch trong gia tộc được nâng cao!
Anh ta phán đoán cực kỳ chính xác, mẫu xe mới được đưa ra thị trường lần này đã tạo thành náo động vượt quá sức tưởng tượng của mọi người!
Động cơ siêu cấp vẫn luôn được những người đam mê xe cực kỳ sùng bái, nhưng không ngờ rằng mẫu xe này được đưa ra thị trường, lại có mức giá thấp như vậy! Đúng là làm mù mắt tất cả hãng xe hơi khác.
Mẫu xe này vừa được đưa ra thị trường, đã nhanh chóng gây ra phản ứng lớn! Đơn đặt hàng bay xuống như bông tuyết bay ngoài trời đông.
Tiểu Bạch và Lăng Vi kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị, lại trở về công ty của mình tiếp tục chủ trì hai cuộc họp từ xa, xử lý tất cả những chuyện khó giải quyết mới phát sinh gần đây.
Bởi vì buổi trưa muốn cùng ăn cơm với Lạc Y, nên tiểu Bạch bận rộn đến mức ngay cả nước miếng cũng không để ý uống.
Công ty mỹ phẩm anh ta vừa mới thu mua phát sinh nhiều vấn đề, làm anh ta rất phiền não. Nhưng đừng nhìn tiểu Bạch trẻ tuổi, anh ta đã mạc ba cổn đả(*) ở trên thương trường nhiều năm rồi.
(*)Mạc ba cổn đả, vượt qua nhiều gian khổ khó khăn, tôi luyện trưởng thành
Tiểu Bạch cực kỳ có đầu óc kinh doanh, thủ đoạn xử lý mọi chuyện đều vô cùng thành thục. Hơn nữa, một khi quyết sách của anh ta được đưa ra, sẽ nhanh chóng cởi bỏ được vấn đề then chốt, giải quyết được vấn đề.
9h45’, 10h45’, anh ta lại gửi tin nhắn cho Lạc Y. Nhưng Lạc Y vẫn không trả lời lại!
Tiểu Bạch buồn bực đến tận trưa, cực kỳ mất hứng. Tất cả quản lý cấp cao ở các bộ phận đều cảm thấy như đang ngồi ở trên bàn chông, mọi kia, tính khí của tổng tài nhà bọn họ rất tốt, sao hôm nay lại thế này? Giống như có ai đó trộm nắp cống nhà anh ta vậy...
Tiểu Bạch đang bận bù đầu, trợ lý của anh ta đột nhiên báo cáo nói: “Tiên sinh, lẩu và suối nước nóng đều đã chuẩn bị xong. Bây giờ là 11h45’, bây giờ đã đi đón tiểu thư Lạc Y ở chỗ làm chưa?”
Tiểu Bạch lập tức vui vẻ. Ngay cả chính anh ta cũng không ngờ rằng, mình lại phấn khích đến như thế.
Không nhận được tin nhắn trả lời cũng không sao! Không phải bây giờ anh ta có thể gặp được cô ấy rồi sao?
Tiểu Bạch dùng tốc độ nhanh nhất xử lý toàn bộ công việc, để có thể nhanh chóng đi gặp Lạc Y.
Anh ta vừa xuống đại sảnh, vừa gửi tin nhắn cho Lạc Y: “Bây giờ anh qua tìm em, đại khái là mất khoảng nửa giờ. Buổi trưa chúng ta ăn lẩu được không? Anh đã đặt bàn rồi, nhưng nếu em không thích ăn lẩu, chúng ta có thể chuyển sang ăn món khác.”
Nhưng lúc anh ta đi tới cửa văn phòng của Lạc Y, anh ta phát hiện ra có một tiện nam cũng đang chờ Lạc Y!
Tại sao lại gọi đối phương là tiện nam? Bởi vì, ngoài tiểu Bạch ra, tất cả những người đàn ông đến chờ Lạc Y đều là tiện nam!
Tiểu Bạch rõ ràng cảm giác được ánh mắt người đàn ông này nhìn về phía Lạc Y có cái gì đó kỳ lạ, cực kỳ thô bỉ!
Trong văn phòng của Lạc Y, còn có hai người phụ nữ, hai người phụ nữ đó, một người là công tố viên, còn một người là trợ lý của Lạc Y.
Ba người bọn họ vừa mới rời khỏi tòa, đang thảo luận về một vụ án. Người đàn ông kia đang ngồi ở ghế dài bên cạnh cửa, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Lạc Y.
Tiểu Bạch nhìn về phía người đàn ông này, vẻ ngoài của người đàn ông này khá là lịch sự, mặc âu phục Armani màu đen, tay cầm cặp táp Polo Santa, không ngừng giơ tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex của mình...
Tiểu Bạch nháo tâm, người này rõ ràng là tình địch! Hơn nữa, tình địch còn trang bị rất đầy đủ! Đều là những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới, không sót một cái nào!
Mặc dù Tiểu Bạch là người ngậm thìa vàng lớn lên, nhưng anh ta không quan tâm quá nhiều đến những thương hiệu nổi tiếng thế giới này, ngòai bộ quần áo anh ta đang mặc trên người được cắt may thủ công ra, cả người anh ta từ trên xuống dưới đều không có món hàng hiệu nào.
Tiểu Bạch chợt có cảm giác như mình không thể thắng được người đàn ông này, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý: “Cậu mau đi lên đây, cho tôi mượn đồng hồ đeo tay của cậu.”
Trợ lý của anh ta cũng đeo đồng hồ Rolex!
Tiểu Bạch trộm đi xuống tầng, lấy đồng hồ đeo tay của trợ lý, đeo vào trên cổ tay của mình.
Anh ta vừa muốn lên tầng, lại nhìn thấy có vẻ như cái kẹp cà vạt của trợ lý không tệ lắm, anh ta lại tháo xuống, kẹp ở trên cà vạt của mình.
Trợ lý hoảng sợ nhìn ông chủ nhà mình, boss nhà mình đang phát điên? Boss nhà mình mới... bị chó dại cắn?
Tiểu Bạch lắc lư đi lên văn phòng của Lạc Y.
Anh ta đi tới kia trước mặt người đàn ông kia, giả vờ duỗi cánh tay của mình ra, làm ra vẻ xem đồng hồ giống như người đàn ông kia.
Lạc Y tan làm, liền gặp được hai kẻ... ngốc đang đứng chặn ngoài cửa...
Người đàn ông kia, chính là người mà dì Lương nhà bên cạnh giới thiệu cho cô ấy ——giám đốc tài chính.
Người đàn ông này vừa gặp đã thích Lạc Y, vẫn luôn nhớ mãi không quên cô ấy.
Lạc Y đã cự tuyệt anh ta rất nhiều lần, nhưng đàn ông này vẫn đóng cọc chờ Lạc Y tan làm.
Giám đốc tài chính đó nhìn thấy Lạc Y nhìn về phía mình, anh ta vội vàng nâng cổ tay lên, nhìn vào đồng hồ đeo tay. Giống như kiểu sợ không ai biết mình đeo đồng hồ Rolex.
Anh ta vừa nhìn đồng hồ, vừa nói: “Em xem, em bận rộn đến nỗi quên cả thời gian. Cũng đã 12 rưỡi rồi, nhanh đi ăn cơm đi. Anh đã đặt bàn ở nhà hàng tây, chúng ta đi thôi?”
Tiểu Bạch thầm nói trong lòng: “Ai nha, anh nghĩ hơi bị đẹp đấy. Anh mua thức ăn, chẳng lẽ tiểu gia lại không?”
Tiểu Bạch cố tình duỗi cánh tay ra, đưa đến trước mặt người đàn ông kia, khoe chiếc đồng hồ đeo tay anh ta vừa mới mượn được. Anh ta cũng giả vờ nhìn đồng hồ đeo tay, nói với Lạc Y: “Em xem, em bận đến nỗi ngay cả cơm cũng quên ăn. Cũng đã 12 rưỡi rồi, chúng tam au đi ăn đi. Anh đã đặt bàn ở cửa hàng lẩu bên cạnh rồi, đi nhanh đi. Anh cũng đói rồi.”
Người nọ đứng bên cạnh nhìn tiểu Bạch bằng ánh mắt khinh bỉ, tiểu Bạch không cam lòng yếu thế trợn mắt nhìn lại.
Người đàn ông kia không cao bằng tiểu Bạch, anh ta vội vàng hơi nhón gót chân lên!
Tiểu Bạch cắn răng, lập tức “Bịch” nhảy đến trên ghế sa lon. Tới đây tới đây —— xem giữa hai chúng ta ai hơn ai?!
Lạc Y thật sự muốn phát điên, hai người đàn ông đáng xấu hổ này, cô ấy có thể nói là mình không quen biết không?!
Một người còn ngây thơ hơn so với một người!
Sao cô toàn gặp phải mấy người đàn ông không đáng tin cậy như thế này?
Giám đốc tài chính đó hơi gấp gáp, hỏi Lạc Y: “Chúng ta có thể đi ăn cơm chưa?”
Còn không chờ Lạc Y trả lời, tiểu Bạch đã vội vàng chỉ chỉ vào miệng mình.
“Hey ——” Anh ta ra hiệu bảo Lạc Y nhìn vào viền môi của mình —— em cũng đừng quên, hôm qua em châm anh thế nào!
Lạc Y trợn trắng mắt, nhìn cái dáng vẻ tiện lúc tiểu Bạch quệt miệng, cô ấy rất muốn cào anh ta!
Tại sao ngày hôm qua tay cô ấy lại vụng về đến vậy, bắt cái gì không tốt, lại không bắt được một cái cây xương rồng...
Lạc Y tức giận trong lòng, bởi vì cô ấy biết rõ mình bị người ta lừa bịp, không lại không thể bỏ rơi được.
Giám đốc tài chính đẩy tiểu Bạch ra, vẻ mặt đầy tha thiết hỏi Lạc Y: “ Bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?”
Lạc Y thầm nghĩ trong đầu: “Ai đồng ý đi ăn với anh?”
Lạc Y tức giận nói: “Tôi đã hẹn với anh rồi sao?”
Buổi sáng cô ấy đã hẹn với tiểu Bạch, bây giờ tiểu Bạch đến tìm cô ấy, cô ấy không tức giận gì cả. Nhưng anh chàng giám đốc tài chính này hơi phiền nhiễu.
Rõ ràng là cô ấy đã nói rất nhiều lần, hai người bọn họ không thể nào. Nhưng người đàn ông này lại giống như cao dán da chó, dính chặt lấy muốn xé cũng không xé ra được.
Có vẻ như giám đốc tài chính đó nghe không hiểu, anh ta bám đến cùng: “Chưa hẹn trước, nhưng bây giờ không hẹn trước được sao? Tôi cũng đã đặt bàn rồi, bây giờ không đi, không phải là rất lãng phí sao?”
Tiểu Bạch rất tức giận! Nói thế nào vậy? Đến anh ta nghe còn thấy ngứa tai, huống chi là Lạc Y!
Tiểu Bạch nhìn thấy Lạc Y đã nhíu chặt mày lại, anh ta đẩy người đàn ông kia ra, đi vào trong văn phòng của Lạc Y.
Anh ta đi tới bên cạnh Lạc Y, nhìn thẳng vào mắt cô ấy hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tối hôm qua chúng ta cùng ngủ chung một giường, hôm nay em đã thay đổi người khác rồi?”
Lạc Y lập tức đen mặt! Cô ấy mở to mắt, hung ác trợn mắt nhìn tiểu Bạch.
Nhưng tiểu Bạch nói không sai, đúng là tối qua bọn họ đã ngủ chúng trên một cái giường, cô ấy không có gì để phủ nhận.
Nhưng lời này nghe vào trong lỗ tai của người khác, lại biến thành một chiều hướng khác.
Nữ công tố viên bên cạnh và trợ lý cố nín không dám cười ra tiếng.
Tiểu Bạch lại tiếp tục nói: “Thật xin lỗi, tối qua đều do anh cả, dày vò em đến tận khuya mới ngủ, khiến hôm nay em không có tinh thần đi làm.”
“Phốc ——” nữ công tố viên và trợ lý cùng cười phun ra, bọn họ thầm nghĩ trong đầu: “Khó trách hôm nay vành mắt của thẩm phán Lạc đen thui... thì ra là tối qua chơi đùa quá muộn...”
Ha ha ha... Hai người đều thầm bật cười trong lòng, xem ra... mùa xuân của thẩm phán Lạc nhà bọn họ sắp tới rồi...
Sắc mặt của Lạc Y đen như đáy nồi, người đàn ông đang đứng ở cửa kia bỗng xù lông, làm ra vẻ như Lạc Y cho anh ta đội nón xanh, anh ta nổi giận đùng đùng chất vấn Lạc Y: “Trong lúc em đang hẹn hò với tôi, em còn tìm người đàn ông khác? Các người... tối qua các người còn ngủ với nhau?”
Người đàn ông kia như bị đả kích nghiêm trọng, lui về phía sau hai bước, hung tợn đạp cầu thang đi xuống tầng, vừa đi, anh ta vừa hét: “Đạo đức suy đồi hết cả rồi! Tôi sẽ đi tìm người giới thiệu! Tôi muốn phàn nàn về em! Người giới thiệu còn miêu tả em như là tiên nữ ấy! Không ngờ em lại là loại phụ nữ thủy tính dương hoa?”
Tiểu Bạch cảm giác có vẻ như mình đã gây ra họa lớn rồi...
Anh ta toét miệng cười với Lạc Y: “Em xem anh làm cho anh ta tức giận đến chạy mất rồi, về sau cái cao dán da chó này sẽ không quấn lấy em nữa.”
Lạc Y cười mà như không cười đáp lại anh ta: “Em cám ơn anh!”
Nữ công tố viên và trợ lý bên cạnh bật cười ra tiếng.
Bọn họ đều biết chắc chắn anh chàng này chỉ đùa thồi. Anh chàng giám đốc tài chính đó đúng là kẻ phiền toái, hai người các cô cũng phiền thay cho cô ấy, huống chi thẩm phán Lạc là người nóng tính.
Hai người các cô đều khá thích tiểu Bạch, hai người cùng vẫy vẫy tay với anh ta: “Cố gắng lên nhé!”
Hai cô ấy đi ra ngoài ăn cơm. Trong văn phòng chỉ còn lại tiểu Bạch và Lạc Y.
Khí thế của tiểu Bạch lập tức yếu đi, giống như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, anh ta lắc lắc cánh tay của Lạc Y...
Lạc y hất anh ta ra, sắc mặt không tốt lắm nói: “Đi ăn cơm đi.”
Rõ ràng là không muốn so đo với anh ta nữa.
Tiểu Bạch chợt thấy cảm động đến hồ đồ, sao... Lạc Y lại tốt đến vậy... rõ ràng là cô ấy tức giận đến mức muốn cắn người, nhưng, còn có thể nén một bụng khí trở về.
Tiểu Bạch cảm thấy đau lòng thay cho cô gái này... anh ta muốn ôm cô ấy.
Hai người đi đến nhà hàng lẩu, Lạc Y rất thích ăn lẩu.
Một nồi lẩu đã làm tiêu tan tất cả cơn tức của cô ấy. Tiểu Bạch thầm áy náy trong lòng, không biết có phải vừa rồi anh ta bị chập mạch hay không, không dưng lại bôi nhọ danh dự của cô ấy...
Anh ta đang khó chịu, thì thấy Lạc Y cầm một đôi đũa mới lên, gắp một miếng thịt bò nhúng vào nồi lẩu, rồi đưa đến bên miệng anh ta...
Tiểu Bạch bỗng muốn khóc, Lạc Y thật là tốt, lại còn dịu dàng nữa. Vừa rồi anh ta làm cô tức giận, vậy mà bây giờ cô ấy lại đút thức ăn cho anh ta ăn.
Anh ta đang cảm động (đến rớt nước mắt), lại nghe thấy Lạc Y nói: “Mau há miệng ra, hôm nay là ngày thứ hai, còn năm ngày nữa em mới có thể giải thoát.”
Cô ấy giơ đũa, tỏ ý bảo anh ta há miệng.
Tiểu Bạch thật sự muốn khóc! Chẳng lẽ vừa rồi anh ta tự mình đa tình? Hu hu hu... anh ta quên mất cái miệng của mình còn đang đau!
(Thật ra thì đã không còn đau, vì vậy, anh ta quên mất!)
Giám đốc tài chính đang lén lút theo dõi bọn họ ở bên ngoài, anh ta nhìn từ cửa sổ vào thấy hai người bọn họ đang đút cho nhau ăn?
Anh ta tức muốn ૮ɦếƭ, vội vàng lấy điện thoại di động ra, chụp một bức ảnh, gửi cho bà lão Lương ở cách vách: “Dì xem người phụ nữ dì giới thiệu cho cháu rốt cuộc là người như thế nào này? Trong lúc coi mắt với cháu, còn thân thân mật mật với người đàn ông khác!”
Tiểu Bạch cảnh giác phát hiện ra người đàn ông đang nhìn trộm ngoài cửa sổ!
Tiểu Bạch đứng bật dậy, anh ta bước dài đi ra ngoài, nắm lấy cổ áo của người đàn ông đó, tiểu Bạch thấy người đàn ông kia đang gửi tin nhắn, đoạt lấy điện thoại di động nhìn xem —— còn dám mách lẻo?
Lửa giận của tiểu Bạch bốc lên đến tận trời, anh ta vung nắm đấm vào thẳng mắt người đàn ông kia. Người đàn ông kia gào rú lên rồi che mắt!
Tiểu Bạch giơ điện thoại di động, chụp bức ảnh mắt người đàn ông đó, sau đó gửi cho bà lão Lương: “Thích xen vào việc của người khác, đúng không? Nếu còn xem vào việc của người khác nữa, dì cũng sẽ như anh ta vậy!”
Anh chàng giám đốc tài chính kia muốn phản kháng, bỗng nhìn thấy xung quanh có mười mấy người đang ***, gọi điện thoại, đi lang thang đều cùng cử động. Vừa nhìn đã biết là không phải dạng hiền lành gì! Chẳng lẽ... thằng nhóc này lăn lộn trong giới xã hội đen?
Anh chàng giám đốc tài chính bị dọa sợ đến co rút lại, không dám động đậy nữa.
Tiểu Bạch gửi ảnh cho bà lão Lương, trong màn hình xuất hiện ảnh của người đàn ông tím bầm một bên mắt.
Tiểu Bạch buông tay ra, tiện tay ném điện thoại di động của anh ta vào thùng rác, anh ta lạnh mắt liếc người đàn ông kia, hừ bằng giọng mũi nói: “Kẻ rác rưởi như anh, chỉ phối hợp ở trong đống rác mà thôi.”
Tiểu Bạch xoay người trở lại nhà hàng, còn anh chàng giám đốc tài chính đó hét lên, xông về phóa thùng rác, cố nhịn mùi hôi bắt đầu lục tìm điện thoại di động.
Bữa ăn này, tiểu Bạch ăn rất thoải mái, bởi vì ăn được vài miếng, anh ta lại “miễn cưỡng” để Lạc Y đút cho anh ta ăn. Anh ta cười toe toét với cô ấy, rồi lại đút cho cô ấy ăn.
Có khoảng khắc, trái tim của Lạc Y như muốn hóa thành...
Nụ cười của anh chàng trước mặt này cực kỳ chân thành, có nhiều lúc, cô ấy đều bị lây nhiễm nụ cười của anh ta.
Rõ ràng cô ấy đã rất khinh bỉ anh ta! Kiểu đàn ông cô ấy coi thường nhất chính là kiểu đàn ông như tiểu Bạch. Quá ngây thơ! Nhưng tại sao lúc cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh ta, lại hơi không dời mắt đi được?
Vừa rồi cô thật sự rất tức giận, đồng nghiệp cuả cô, còn cả hàng xóm của cô ấy nữa, khẳng định sẽ nhanh chóng lan truyền tin đồn cô sống chung cùng người đàn ông này.
Nhưng bây giờ cô ấy thật sự đang có dây dưa với anh ta. Lạc Y xoa trán, cảm giác như mình muốn phát điên!
Tiểu Bạch nói: “Buổi chiều anh còn phải đến chỗ Lăng Vi họp. Buổi chiều anh sẽ không nhắn tin cho em được. Bởi vì, lúc họp không thể dùng điện thoại di động.”
Lạc Y không phản ứng kịp, mờ mịt hỏi anh ta: “Tin nhắn gì?”
Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào cô ấy, rồi nói: “Buổi sáng, anh gửi cho em bốn tin nhắn, em không nhận được sao?”
Lạc Y mở túi xách ra, cô ấy còn chưa bật nguồn điện thoại di động, vừa rồi cô ấy bị tiểu Bạch và anh chàng giám đốc tài chính đó làm cho nhức đầu, nên cô ấy quên không mở máy.
“Tít tít tít tít ——” Cô ấy vừa mới mở máy ra đã nhìn thấy bốn tin nhắn lần lượt nhảy ra...
Tên của tiểu Bạch, đã bị co ấy đổi thành “Tiểu bạch ngốc...”
Bởi vì sáng nay cô ấy quá tức giận, nghĩ tới anh ta nói sai, nên cô ấy muốn P0'p ૮ɦếƭ anh ta!
Nhưng cái biệt hiệu này cũng không sai phải không? Anh ta đúng là thằng ngốc!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc