Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 353

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Cô đừng đi nhanh đó nha.” Tiểu Bạch mang theo khăn tắm của mình sợ muốn ૮ɦếƭ.
Bên trong anh còn chưa mặc gì hết.
Với tính tình kia của Lạc Y, nếu như bị cô nhìn thấy anh bị rơi khăn tắm thì có chặt đầu anh ra không?
Lạc Y đi rất nhanh, tiểu Bạch chẳng muốn ở lại một giây phút nào ở trong căn phòng kia.
Anh ra khỏi phòng đi theo Lạc Y đi tới phòng của cô.
“Tôi tắm trước hay cô tắm trước đây?” tiểu Bạch hơi xấu hổ, nhìn quần áo Lạc Y chỉnh tề còn chưa tắm đâu.
Lạc Y không kiên nhẫn trừng anh nói: “Anh tắm dở rồi thì tắm cho xong đi.”
Tiểu Bạch gật đầu vội vàng đi tắm rửa.
Hắt xì… cuối tháng 11, tuy trong phòng bật điều hòa nhưng hành lang vẫn rất lạnh.
Tiểu Bạch run run xả nước, tắm xong rốt cuộc cũng đỡ.
Anh nhìn mình trong gương, môi hồng răng trắng, măt mày như ngọc, thanh sảng sáng ngời, làm mỹ nam chính cống. Anh híp mắt, đôi mắt tựa như hoa đào lóe lên ánh sáng mị hoặc.
Anh nhìn đi nhìn lại trong gương, đẹp nha… ôi, chàng trai trong gương quá đẹp trai rồi, giống như anh vậy, gương mặt vừa đẹp, tính cách lại tốt, vóc người cũng đẹp nữa, anh nhìn bắp tay của mình trong gương.
Vừa làm động tác vừa nghĩ, hừ hừ… tôi đẹp trai như vậy, sau này tiện nghi cho em rồi tiểu Mỹ nhân Lạc Y.
Tiểu Bạch tắm xong, quần khăn tắm ra ngoài. Lạc Y trừng anh: “Mặc quần áo xong ra ngoài không được sao?”
Tiểu Bạch không vui, tôi cố ý không mặc đó, chính vì để em thưởng thức cơ bụng của tôi, cơ иgự¢ của tôi… đừng nhìn tôi gầy chứ vẫn mạnh khỏe lắm.
Lạc Y chẳng thèm nhìn anh trực tiếp đi tắm rửa, ở chung một phòng tắm với người đàn ông này, Lạc Y rất không tự nhiên, nhưng phòng đối diện cũng bị thằng nhóc này dùng mất rồi.
Lạc Y ghét bỏ ngoan độc trừng người bên ngoài một cái, đành tắm cho xong vậy, quá mệt rồi.
Tắm xong ra ngoài…
Tên kia nằm thành một hàng ngủ ngay trên giường cô.
Lạc Y thầm nghĩ, anh ngủ đây tôi qua phòng anh ngủ không được sao?
Lạc Y thày quần áo, giặt xong hong khô liền đi tới phòng ngủ của tiểu Bạch.
Trước khi ngủ Lạc Y có một thói quen là phải đi WC.
Cô vào nhà vệ sinh thì phát hiện… *** nó, quần tam giác mày đen của tiểu Bạch nắm lên bồn rửa tay, anh tắm thì tắm quần áo chẳng thèm giặt.
Lạc Y hận đến nghiến răng nghiến lợi, tay chân lười biếng đồ phế vật cái gì cũng không biết.
Cô *** nó đời này có làm ni cô cũng không cân nhắc gả cho đồ bỏ đi này.
Lạc Y kéo rèm che, tắt đèn nằm ngủ.
Không biết ngủ đến mấy giờ đột nhiên nghe thấy tiểu Bạch ở phòng bên cạnh gào lên.
“Sao vậy?” Lạc Y sợ tới mức bổ nhào dậy, đầu cô phát đau nhưng không biết tiểu Bạch làm sao, cô khẩn trương chạy qua phòng đối diện.
Cô vừa mở cửa liền ᴆụng vào Ⱡồ₦g иgự¢ tiểu Bạch, hai người bị dọa nhảy dựng.
Tiểu Bạch dùng một tay ôm cô, run run gào lên: “Sao vậy? Tôi gặp quỷ sao? Sao cô chạy từ căn phòng kia qua? Tôi tìm cô rất lâu, không thấy còn tưởng cô đi toilet.”
Lạc Y nói: “Tôi ngủ ở phòng anh, nhất định phải ngủ ở phòng kia.”
Lạc Y nhéo cánh tay anh: “Anh buông ra, làm tôi đau đấy.” tiểu Bạch rất lạnh, hiển nhiên đứng trên mặt đất tìm cô rất lâu.
Nhưng mà lần này ôm cô, tiểu Bạch đột nhiên nóng lên, bởi vì hình như anh cảm thấy được bên trong áo ngủ của Lạc Y chưa mặc gì, hiện tại dánh vào người anh, cực kì ấm áp.
Lạc Y vùng vẫy: “Anh buông tôi ra.”
Tiểu Bạch ôm cô không chịu buông: “Không được, tôi không dám ngủ… vừa nãy làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ, tôi cho rằng người sao đột nhiên biến mất đây?”
Lạc Y tức giận muốn ૮ɦếƭ, hiện tại cả đầu cô phát đau còn muốn ngủ.
Tiểu Bạch thấy cô xoa trán lập tức muốn nổi bão, nhanh chóng buông tay: “Cô ngủ chỗ tôi… tôi không ngủ trên giường, tôi ngủ ở sô fa.”
Lạc Y thật muốn đánh anh, cô từ từ nhấc chân đi tới phòng anh, nhìn trên giường rối thành một nùi, cô nhíu mày: “Qua chỗ tôi ngủ.”
Cô nắm thành nắm đấm, nếu anh thiếu mấy lỗ thì để cô giúp anh thêm mấy lỗ trên trán anh.
Lạc Y trở về phòng, tiểu Bạch không chịu đi bởi vì căn phòng kia có âm thanh kỳ quái… nhưng mà anh lại không muốn ngủ một mình.
Anh đi theo Lạc Y đi tới phòng ngủ kia, tiểu Bạch nằm ngủ trên ghế sofa.
Hắt xì… trên ghế sofa quá lạnh, anh đắp chăn dày mà vẫn lạnh run cầm cập.
Lạc Y quá mệt nhọc, lười biếng hừ một tiếng, tiểu Bạch nhìn thấy cô dịch vào bên trong.
Là đang có ý mời anh lên giường ngủ hả?
Tiểu Bạch kích động, anh bọc chăn run rẩy đứng lên chần chờ lên giường.
Anh ngồi xuống cạnh giường, chiếm một phần nhỏ, trên giường có nệm lông, nháy mắt anh cảm thấy ấm áp hẳn.
Nằm một lúc tiểu Bạch bật đèn, anh chống tay nghiêng đầu nhìn cô.
Lúc Lạc Y ngủ rất đáng yêu… gương mặt trái xoan, miệng nhỏ như anh đào, chiếc mũi rất bé, lông mày thẳng, rất có cảm giác khí khái.
Anh không nhịn được nhéo má cô, làn ra rất tốt, trơn mịn mềm mại.
Anh nhéo má mình, giống như mặt anh vậy, cũng rất trơn mịn.
Lạc Y đắp chăn không kín, cánh tay của cô lộ ra ngoài.
Tiểu Bạch nắm tay cô muốn đặt tay cô vào trong chăn.
Kết quả vừa vén chăn lên, nhìn thấy quần áo ngủ của cô xốc xếch, bả vai lộ ra.
Da thịt trắng như tuyết, nhìn mắt muốn mù đến nơi rồi.
Tiểu Bạch hít một hơi thật sâu, anh không phải loại háo sắc dậu đổ bìm leo.
Anh vẫn rất tôn trọng phái nữ.
Nhanh chóng nhét tay cô vào chăn.
Trong lòng niệm kinh như hòa thượng: “Tâm Nhược Băng thanh, xúc biến không sợ hãi...”
Nhưng mà lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi là làm sao vậy.
Trái tim đập thình thịch khó lòng bình phục.
Anh nhìn chằm chằm Lạc Y một hồi, nói cũng lạ, ban đầu anh không thấy mình thích Lạc Y, nhưng mà càng tiếp xúc càng cảm thấy được sự quyến rũ của cô gái này.
Loại quyến rũ này giống như ánh mắt trời, nói sao nhỉ? Có sức sống, dã tính, nóng bỏng, hăng hái, vô cùng hấp dẫn người khác.
Tính tình Lạc Y không tốt như vậy nhưng mà cô giận thì giận cũng không phát tác ra ngoài.
Cô là kiểu người tức giận cũng không tìm người khác gây phiền toái.
Tiểu Bạch nhìn cô cười cười, nghĩ thầm Lạc Y vốn lương thiện… dù bị anh làm cho tức ૮ɦếƭ cũng không tìm anh tính sổ.
Anh nhìn cô, càng nhìn càng thấy muốn nhìn hơn, bộ dạng lúc ngủ điềm tĩnh, ngọt ngào, khiến anh muốn lại gần hôn cô…
Tiểu Bạch chịu đựng kích thích muốn hôn cô, giơ cổ tay dùng hai ngón tay khép lại chạm vào má cô.
Giống như đang hôn nhưng gương mặt anh lại đỏ bừng lên.
Lạc Y ghét bỏ xoay mặt sang hướng khác.
Tiểu Bạch mím môi cười, có lẽ Lạc Y bị ngọn đèn quấy nhiễu, cô tức giận xoay người, sắp nổi giận, tiểu Bạch khẩn trương tắt đèn.
Anh giả vờ mình bị mộng du… ưỡn ẹo nằm ngủ.
Lạc Y không động đậy nữa, tiểu Bạch mới ngoan ngoãn đi ngủ.
Ngủ đến sáng hôm sau, lúc Lạc Y tỉnh lại phát hiện bên cạnh có người, cô hoảng sợ lúc này mới nhớ tới… hiện tại đang ở trong nhà của tiểu Bạch.
Thấy rõ là tiểu Bạch, trái tim căng thẳng mới hòa hoãn, cô nhìn tiểu Bạch, cả đêm hôm qua bị lạnh nên mới leo lên giường ngủ.
Nhưng mà anh ngủ rất thành thật, chỉ chiếm một diện tích nhỏ, không nhân cơ hội chiếm tiện nghi, xem như cũng quân tử.
Lạc Y kéo chăn đắp cho anh, tên nhóc này đúng là đẹp trai, lúc ngủ cũng chọc người đến thế.
Đương nhiên chỉ giới hạn lúc ngủ mà thôi.
Đầu cô rất đau nhưng vẫn phải tỉnh dậy làm bữa sáng.
Cái miệng tên này rất tệ, trông chờ anh có thể dậy làm bữa sáng thì đúng là nằm mơ.
Lạc Y không mong chờ vào anh, đứng dậy khoác lên áo khoác liền đi vào bếp.
Lúc tiểu Bạch tỉnh dậy thì há miệng đi tìm đồ ăn.
“Chào buổi sáng Lạc Y.” tiểu Bạch nhìn đồ ăn trên bàn, có trứng ốp, không nhịn được nuốt ngụm nước bọt, anh vừa muốn cầm ly sữa thì đột nhiên nhớ tới… hiện tại anh đang là bệnh nhân mà.
Anh để cô tới phục vụ không phải vì miệng anh đau sao?
Tiểu Bạch ngồi như đại lão gia dựa vào ghế.
Anh nói với Lạc Y: “Miệng tôi bị đau, nhanh đút cho tôi đi, aaa…” nhìn cái tên miệng tiện tiểu Bạch, thật muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ anh.
Cô thật hoài nghi anh làm sao mà lớn? Quần áo vươn đến tay, cơm há tới miệng, sau này ai gả cho anh thật đúng là chịu tổi.
Lạc Y cầm ly sữa trên bàn, thật muốn đánh cho anh một trận, nhưng không thẻ nào… ai bảo hôm qua cô làm người ta bị thương đây.
Cô đứng bên cạnh anh, cầm ly đưa tới miệng anh: “Đại thiếu gia anh uống đi.”
Tiểu Bạch không vui nói: “Bác sĩ nói tôi không thể ᴆụng vào miệng, cô không cầm thìa đút cho tôi sao?”
Lạc Y muốn bốc hỏa nhưng vẫn phải đi lấy thìa tới.
“A… há miệng nào.”
Tiểu Bạch há miệng cười vui vẻ với cô, anh vừa cười vừa hỏi cô: “Tôi ngoan lắm đúng không?”
Ngoan bà nội nhà anh, trong lòng Lạc Y thầm mắt một câu, gương mặt vấn phải nghiến răng nghiến lợi mà cười: “Anh quá ngoan rồi, chị đút nào… bảo bảo ngoan, uống một tiếng sữa, lại ăn thâm một miếng trứng ốp…”
Tiểu Bạch ăn vô cùng thỏa mãn, không nghĩ tới em gái Lạc Y dịu dàng như thế…
Nhưng mà tình hình thực tế là thế, trong lòng Lạc Y lại là: “Ngẹn ૮ɦếƭ nhà anh, sắc ૮ɦếƭ anh đi, nghẹn ૮ɦếƭ anh đi.”
Hai người lục ᴆục với nhau ăn xong bữa sáng, Lạc Y về phòng rửa mặt thay quần áo đi làm.
Lúc ra cửa, Lạc Y quay đầu nhìn thoáng qua tiểu Bạch đang tiễn cô.
Cô nghi hoặc hỏi anh: “Anh không cần đi làm sao?”
Tiểu Bạch thầm nghĩ: “Sản nghiệp danh nghĩa của tôi nhiều nhưvaậy hàng năm kiếmv ề mấy tỷ còn cần phải đi làm sao? Cho dù có chuyện quan trọng cũng có thể video call hội nghị giải quyết xong.”
Anh lắc đầu.
Lạc Y ở trong lòng khách sáo một trận, quả nhiên tay chân lười biếng, phế vật tới mức ngũ cốc cũng không biết.
Hai mươi mấy tuổi ngay cả công việc cũng không có nhưng mà nghĩ đến anh ở biệt thự này… Lạc Y lập tức xem anh là phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp.
Lạc Y thầm nghĩ,dù cha anh có tiền anh cũng không thể không biết vươn lên như vậy chứ?
Làm con sâu gạo bị người ta cười nhạo thì dễ chịu lắm sao?
Miệng ăn núi lở không biết hả? Không phải dựa vào chính mình kiếm tiền thì được sao?
Lạc Y đi ra cửa, quay đầu trừng anh: “Buổi trưa tôi về nấu cơm cho anh.”
Lạc Y mở cửa ra, gió lạnh từ bên ngoài lùa vào.
Tiểu Bạch run lên nói: “Không cần cô phải về, buổi trưa tôi đi tìm cô.”
Dù sao một lúc nữa anh tìm Lăng Vi hội họp, anh có cổ phần ở Long Đằng, gần đây Lăng Vi có hành động mới cho nên anh phải tới họp hội đồng quản trị. Họp xong thì cũng gần trưa, đến lúc đó anh đi tìm cô đỡ cho cô phải vất vả chạy qua chạy lại, bên ngoài lạnh như vậy.
Lạc Y nhìn anh, trong lòng cảm thấy có gì đó khác thường… tên nhóc này thật ngoan, thật ngây thơ nhưng không phải hình mẫu cô thích.
Lạc Y lái xe đi làm.
Tiểu Bạch lên lầu thu thập một phen, xong xuôi lại để trợ lý tới đón anh đi gặp Lăng Vi, lái xe thì thôi vậy… mù đường thật phiền não các người không hiểu được đâu.
Tiểu Bạch soi gương, trang điểm một phen, thật ra miệng anh đã không sao rồi, ăn uống còn phai đút này nọ đều là anh đang đùa cô, anh còn chưa vô dụng đến mức đó.
Tiểu Bạch lên lầu, thu thập một phen, để cho trợ lý tới đón anh đi tìm Lăng Vi. Lái xe cái gì hay là chỉ là cảm giác trêu chọc cô rất thú vị, anh hình như thích thích cô rồi… hơn nữa vừa nãy cô bảo buổi trưa về nhà nấu cơm cho anh, trong lòng anh ngọt như uống mật vậy.
Nhưng mà sợ cô chịu lạnh, không muốn cô vất vả, tiểu Bạch quyết định theo đuổi Lạc Y, lúc này là theo đuổi thật.
Nhưng mà làm sao mà theo đuổi đây? Anh không biết, nhanh chóng tìm Lăng Vi hỏi một chút.
Tiểu Vi thông minh, tìm cô ra ý kiến bảo đảm có thể theo đuổi được Lạc Y.
Tiểu Bạch gửi mail cho Lăng Vi bởi vì nói qua điện thoại thì khó mà nói được.
Lăng Vi kéo anh vào một nhóm chị em, ngoại trừ Lạc Y thì các cô gái con lại đều??? là gái đã lấy chồng, móc xong rồi.
Tiểu Bạch vừa vào hội, nháy mắt cảm thấy cả người khó khăn rồi.
Đột nhiên có cảm giác giống còn lừa ngu ngốc…
Quả nhiên Lăng Vi nhắn một câu: “Tiểu Bạch tới, các cô nương vào tiếp khách, có chiêu gì cứ sử dụng với cậu ta đi.”
Lôi Niễu Niễu nói: “Để bão táp tới mãnh liệt chút đi.”
Tiểu Bạch nghi hoặc: “Em gái Niễu Niễu à, em đã vào hàng ngũ gái có chồng rồi hả?”
Lôi Niễu Niễu: “Bọn em đang ở cùng nhau.”
“Sao vậy?” Tiểu Bạch vội vàng hỏi: “Hiện tại anh và Lạc Y đang ở cùng nhau.”
Lôi Niễu Niễu nói: “Phải kìm nén, chữ ở cùng nhau của anh và ở cùng nhau của em không phải là một khái niệm.”
“…” Tiểu Bạch không vui, được rồi… anh không phải là tên ngốc, chút chuyện đó mà không hiểu thì không phải anh sống uổng phí nhiều năm rồi sao?
Tiểu Bạch hỏi cô: “Vậy anh làm sao mới có thể ‘ở cùng nhau’ với cô ấy?”
Lôi Niễu Niễu nói: “Theo đuổi chứ sao? Để cho cô ấy làm bạn gái của anh, để cô ấy thích anh, để cô ấy chủ động bổ nhào vào anh, anh và cô ấy kết hôn, hai người có thể ở cùng nhau rồi.”
Tiểu Bạch cười cười, nghe mà kích động.
Tiểu Bạch đang nghĩ đẹp thì đột nhiên nhớ tới chính sự.
Anh nói: “Anh cũng không ngốc, nhất định phải theo đuổi cô ấy nhưng mà theo đuổi thế nào đây?”
Tiểu Bạch hỏi xong cảm thấy hình như mình tìm lầm người, Lôi Niễu Niễu mới bao nhiêu tuổi? Hỏi cô ấy chẳng khác gì bọn trẻ con trường mầm non…
Hỏi Tạp Nhã và tiểu Vi vậy, nhưng mà người đâu?
Tiểu Bạch sốt ruột: “Người khác đâu? Bọn họ đi đâu hết rồi? Sao tiểu Vi chỉ nói một câu đã không thấy bóng dáng đâu hết rồi? Chị Tạp Nhã đâu? Chị An Kỳ đâu? Chị Hoa Đào đâu, Hạ Tiểu Hi đâu?”
Lúc này Lôi Đình đáp lại một câu: “Tôi vừa muốn nói chuyện mới phát hiện… căn bản cậu chẳng nhớ tôi, vậy tôi đi đây….”
Tiểu Bạch gõ một icon khóc lóc.
Tiểu Bạch nói: “Không phải hỏi theo trình tự sao? Còn chưa hỏi đến chị mà.”
Lôi Đình nói: “Tôi không nói dối cậu đâu, lúc trước Đình ca theo đuổi chị dâu đều là tôi giúp đỡ đấy.”
Hai mắt tiểu Bạch sáng lên: “Lúc đấy chị giúp thế nào?”
Lôi Đình nói: “Để cho Đình ca nhà tôi cùng chị dâu đi xem phim, đi bơi, đi ăn kem.”
“Đơn giản vậy sao?” tiểu Bạch có phần không tin tưởng lắm.
Lôi Đình nói: “Hẹn hò không phải chỉ như vậy, hiện tại trời lạnh, cậu có thể đổi đi bơi thành ngâm suối nước nóng, ăn kem có thể đổi thành ăn lẩu.”
“Ôi trời… ngâm suối nước nóng.” Chỉ cần nghĩ lỗ mũi tiểu Bạch đã muốn chảy ra rồi, anh khen một tiếng: “Chị Đình à, chị thật lợi hại.”
Tiểu Bạch vội vàng gọi điện thoại cho trợ lý để trợ lý sắp xếp đi ăn lẩu, ngâm suối nước nóng.
Nói chuyện điện thoại xong, lại thầy Lôi Đình thảo luận trong nhóm: “Tôi nói cậu này, mẹo theo đuổi cô gái trong tiểu thuyết ngôn tình có cả tá rồi, cậu không có chuyện gì thì tìm vài cuốn ngôn tình mà đọc rồi làm theo.”
“..” tiểu Bạch hết chỗ nói, một hồi sau mới hỏi: “Vậy chị tiến cử cho tôi hai cuốn đi… tôi chưa bao giờ đọc tiểu thuyết ngôn tình.”
Lôi Đình còn chưa nói xong đột nhiên Lôi Niễu Niễu gõ một câu: “Anh xem Đế thiếu tư sủng vợ đi, rất vui nhộn, tác giả là người lái xe già, vô cùng hot.”
“Hả?... được.” tiểu Bạch trịnh trọng gật đầu nhanh chóng để trợ lý đặt nguyên bộ.
Nhưng mà anh nhìn hai chữ… Tư sủng… có phần không dám xem.
Mặc kệ vậy, vì theo đuổi được bà xã, anh cần bất chấp bất cứ giá nào, tiểu Bạch tải xuống vài cuốn tình cảm lãng mạn.
Nói thật anh cũng là người đã trưởng thành, ngay cả hôn miệng con gái cũng chưa bao giờ, khó khăn lắm mới dâng hiến nụ hôn đầu lại biến thành dâng hiến cho đàn ông…
Ôi thật là đáng thương… chẳng có chút kinh nghiệm nào.
Thật bận lòng mà.
Anh lật vài cuốn, nhìn bên trong viết: “Chiêu đầu tiên trong bảo điển tình yêu là: Phải nhớ kĩ đối phương thích gì, ví dụ như ăn gì, thích động vật nhỏ nào, thích xem phim gì, thích mặc quần áo như thế nào.”
“Ôi cuốn sách này thật lợi hại.” tiểu Bạch ngồi thẳng người cẩn thận đọc.
Anh nghĩ nghĩ, Lạc Y thích ăn trái cây, hơn nữa rất thích dưa mật, lần trước trong hôn lễ của tiểu Bát anh nhìn thấy Lạc Y cầm đĩa hoa quả không rời tay, cô ăn hết cả một đĩa dưa mật.
Tiểu Bạch khẩn trương mở tệp ghi nhớ trong điện thoại ghi lại.
Anh lại nghĩ: “Lạc Y thích con voi, cũng phải ghi lại. Thích xem phim gì nhỉ? Làm sao mà anh biết đây? Dù sao ngoại trừ phim ma thì phim gì anh cũng có thể xem cùng cô.
“Thích quần áo như thế nào?” Tiểu Bạch cầm tờ giấy vẽ vẽ, cô thích thành thục, phóng khoáng, tao nhã, màu lam nhạt, màu nước biển.
Ồ, tiểu Bạch hoảng sợ, không nghĩ tới anh hiểu nhiều về LạcY đến thế.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc