Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 343

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trong nháy mắt, đám người này bị một bầy rắn bao vây.
Đội ngũ một trăm người, ngay lập tức bị rắn cắn bị thương, cắn ૮ɦếƭ!
Tiểu Bát thấy thân thể những người này nhanh chóng biến thành màu đen: “Những thứ rắn này, là rắn độc!”
“Tiểu Bát, có chuyện gì? Tại sao có tiếng S***g?” Diệp Đình nghe thanh âm ở trong máy truyền tin truyền tới.
Tiểu Bát nói: “Nhóm người kia gặp phải rắn độc! Bây giờ, bọn chúng cơ bản đều ૮ɦếƭ sạch! Chúng ta mới vừa mới tới chỗ đó! Nếu như anh Tứ không vội vả kéo mọi người đi, Có lẽ bây giờ chúng ta đều bị rắn cắn ૮ɦếƭ...”
Tiểu Bát không nói được, tình cảnh quá đáng sợ, toàn máu tanh, anh cũng không dám nhìn màn ảnh.
Trong chớp mắt, hơn một trăm người, ૮ɦếƭ thảm ngổn ngang, Tiểu Bát lấy tay che mắt. Tiểu Kỳ sợ đến run run, cô không biết tình hình thế nào, muốn quay đầu nhìn, Tiểu Bát vội vàng ấn lên đầu cô, không để cho cô động. Anh vội la lên: “Chớ nhìn loạn, vẫn chưa kết thúc.”
Tiểu Kỳ sợ đến mồ hôi đổ đầy đầu, tay cô nắm lấy quần áoVương Tử.
Tiểu Bát vỗ vỗ sau lưng cô: “Đừng xem đừng xem...”
Tiểu Kỳ cũng không dám nhắm mắt, nhắm lại liền hiện lên cảnh tượng đám người kia bị cự mãng nuốt sạch! Dọa ૮ɦếƭ cô —— tối hôm nay, nói gì cũng không thể về ngủ.
Không tới mấy phút, khoản chừng trăm người đều bị rắn độc cắn ૮ɦếƭ.
Tiểu Bát nhìn cảnh tượng này, chỉ cảm thấy từng trận kinh hãi, quá thảm... Mặc dù là kẻ thù, nhưng là... Dù sao cũng hơn một trăm mạng người!
Tiểu Bát phát tin tức cho Diệp Đình: “Nhóm người kia, một mạng cũng không còn... Tôi không hiểu, nơi này tại sao có nhiều rắn độc như vậy? Tôi đề nghị mọi người lập tức đi xa một chút, nếu không tôi sợ mọi người sẽ bị rắn độc tấn công.”
Diệp Đình lập tức nói rõ tình hình cho người, đoàn người nhanh chóng dời đi, trở lại nơi bốn tượng phật đó, lần nữa trú đóng.
Giằng co hơn nửa đêm, đoàn người vừa mệt vừa sợ, đoạn đường này bọn họ không phải không gặp qua rắn độc.
Nhưng là, rắn độc, nghe thật đáng sợ, nhưng nếu bọn chúng không bị uy hiếp sẽ không xông lại chủ động tấn công người, huống chi, bọn họ nhiều người như vậy, bọn rắn sẽ phải cân nhắc thực lực.
Lăng Vi nằm ở trong lều, làm sao cũng không ngủ được, Tiểu Bát nói rắn độc tấn công đoàn thể chừng một trăm người, thật là quá đáng sợ!
“Ông xã, lần này thật là may mắn, nếu không phải nhờ anh Tứ và An Kỳ Nhi, chúng ta cũng đã làm thức ăn cho rắn độc!”
Diệp Đình đưa tay ôm cô nói: “Chúng ta mạng lớn, tránh được kiếp này. “Anh giơ tay lên gò má cô khẽ vuốt, Anh nhìn chằm chằm mi mắt cô, nhẹ giọng nói: “Mau ngủ một lúc, sáng sớm ngày mai tính tiếp tình hình.”
Cửa căn cứ hút máu, bọn họ đại khái là tìm được. Diệp Đình trong đầu nghĩ, nơi bọn rắn độc tấn công, nhất định là cửa vào căn cứ hút máu!
Không biết bằng phương pháp gì, đi vào trước nói sau!
“Đúng rồi, ông xã...”Lăng Vi nhớ tới một chuyện: “Tiểu Bát không phải nói có gian tế sao? Nhóm người kia lượm một cái máy truyền tin, là tên gian tế ném ở đó.”
Diệp Đình suy nghĩ một chút nói: “Cái này là gian tế... Nhưng thật ra là giúp chúng ta chứ?”
Lăng Vi chớp mắt một cái, ngồi dậy.
Diệp Đình nói: “Nếu không phải tên đó ném truy tung khí ở đó, chúng ta đã phải cùng nhóm người trực tiếp giao chiến, đến lúc rắn độc tới, hai nhóm người chúng ta và bọn họ đều không thể chạy khỏi. Bây giờ... Chúng ta không phải đã an toàn sao?”
Lăng Vi gãi đầu, đột nhiên cảm giác da đầu tê dại.
“Người này là ai? Không biết có phải là tên tiểu phiên dịch không?” Ánh mắt Lăng Vi xoay chuyển nói: “Bên trong nhiều người như vậy, tiểu tử này là dân bản xứ. Còn sợ ૮ɦếƭ! Tham tiền! Truy tung khí của Lão Hắc đều bị chúng ta lấy, tay lão lại bị trói, khẳng định không phải ông ta làm. Hơn nữa, ông ta cũng sẽ không hại chính anh em của lão ta. Nếu như ông ta có truy tung khí, anh em của ông ta nhất định là chạy tới chỗ chúng ta, chứ không phải là nơi rắn độc tấn công.”
“Em nói đúng...” Diệp Đình nắm bàn tay nhỏ bé của cô, nói: “Hẳn là cái tên tiểu phiên dịch. Chúng ta ngày mai xem xét. Trước phải đề phòng anh ta.”
Sáng sớm ngày thứ hai, chân Tiểu Bát cũng đã tê rần.
Tiểu Kỳ ngồi trong *** anh, ôm anh ngủ một lúc, cô nương này là thật mệt nhọc, ngủ hô hô, nước miếng chảy đầy người anh...
*** ướt tách tách, nhưng anh đều dồn sự chú ý lên màn ảnh, cũng không tâm tình quản quần áo như thế nào.
Hơn sáu giờ sáng, Diệp Đình và bọn họ thu dọn lần nữa.
Tiểu Bát nói: “Mọi người trước khoan hành động, tôi thiết hình ảnh qua xem tình hình một chút.”
Tối hôm qua, anh cắt hình ảnh nơi đóng quân, vì bọn họ phải canh gác.
Anh sợ bọn rắn độc tới đánh lén, cho nên, cả buổi tối này anh đều không có chợp mắt, vẫn nhìn chằm chằm vào màn ảnh.
Tiểu Bát đem hình ảnh cắt đến nơi rắn độc, thi thể của những người đó vẫn nằm ngổn ngang, đen giống như gỗ than.
Tiểu Bát không dám nhìn lâu, lục soát khắp nơi một chút, phát hiện xung quanh không có bóng dáng của rắn độc.
Anh nói với Diệp Đình: “Rắn độc cũng chạy sạch rồi, nhưng là, không biết có thể núp trong bóng tối chờ cơ hội mà động hay không! Tôi tìm xung quanh một chút, xem thử nơi nào có tượng phật.”
Diệp Đình và đoàn người phân tích tình hình một chút, Giang Quân nói: “Tôi đi qua đó xem xét, mọi người ở nơi này chờ một chút.”
Anh thân là đội trưởng, gặp nguy hiểm nhất định là người đầu tiên xông lên trước.
Diệp Đình kéo anh nói: “Hai ta cùng đi, tốt có thể hỗ trợ lẫn nhau.”
Lăng Vi, Vinh Phỉ, Lôi Tuấn bọn họ làm sao có thể để cho hai người bọn họ cùng đi.
Cuối cùng thương lượng tới thương lượng đi, đoàn người quyết định cùng nhau đi, sau đó, tiến gần đến chỗ đó một chút, nếu như có nguy hiểm ngay lập tức rút lui về sau.
Lúc Bọn họ đi tới nơi đó, Tiểu Bát truyền tới tin tức nói: “Tôi thấy vách đá đó có rất nhiều cửa vào.”
Anh phát hình ảnh cho Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc đưa cho mọi người xem.
Lăng Vi nói: “Những cửa vào này, chỉ có một có thể đi vào căn cứ hút máu, đi nhầm, khẳng định chính là ૮ɦếƭ.”
Tiểu Bát nói: “Ở cạnh đó, tôi không nhìn thấy có tượng phật nào. Không biết ở nơi nào, tôi tìm một chút.”
Đoàn người tiến gần về hướng vách đá, Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi tuốt đằng trước đầu.
Bọn họ cách thật xa liền thấy trước mặt nằm ngổn ngang thi thể chừng một trăm người.
“Quá thảm...”
Lăng Vi nói: “Gọi điện thoại cho chính phủ địa phương, thông báo bọn họ tới đem những người này mai táng đi.”
Cô vừa mới dứt lời, chỉ thấy tên tiểu phiên dịch và Lão Hắc, hai người đột nhiên quỳ xuống đất, hai tay che mặt, hướng phía trước dập đầu.
Đoàn người đều dừng lại, nhìn hai người bọn họ.
Hai người không nói gì, một mực quỳ xuống, trán chỉa xuống đất.
Thật lâu, Lão Hắc ngẩng đầu lên, mắt đầy bi thương... Trước mặt, những người ૮ɦếƭ này đều là anh em của lão.
Trước kia, ૮ɦếƭ hơn bốn mươi người, lúc này lại ૮ɦếƭ chừng một trăm người... Bỗng chốc! ૮ɦếƭ hết! Ngay cả cứu vãn cũng không có!
Trong mắt Lão Hắc tràn đầy oán hận! Ông hận đám người này, hận A Đạt! Vốn là, ông ở nơi này hô phong hoán vũ, đội tuần tra trường làm xuôi gió xuôi nước.
Một mệnh lệnh của cô, làm tất cả mọi thứ của ông đều bị ςướק đi!
Qua một lúc lâu, tiểu phiên dịch mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong miệng anh ta giống như lặng lẽ nhớ tới thần chú gì đó, Anh nữa ngẩng đầu lúc này nước mắt đã rơi đầy mặt...
Trước mặt là đám người đều bị rắn cắn ૮ɦếƭ, thiêu ૮ɦếƭ toàn bộ bộ tộc của anh! Toàn bộ bộ tộc, chỉ còn lại mình anh ta, anh ta giống như con chó còn sống vậy, liền chờ cơ hội để trả thù!
Tiểu phiên dịch một bên khóc một bên cười, ứng nghiệm! Lời nguyền rủa của anh đã ứng nghiệm!
Anh ta ban đầu đã thề, nhất định phải để cho đám người này bị rắn độc cắn ૮ɦếƭ!
Anh ta biết Lão Hắc lần này muốn vào núi, cho nên cố ý nhận việc này, anh ta biết Lão Hắc một khi xảy ra chuyện, nhất định sẽ tìm đến anh em của lão.
Lần này, cho dù có ૮ɦếƭ, anh ta cũng phải *** đám chó này!
Không nghĩ tới, trời cao có mắt, thật ứng nghiệm!
Hình ảnh người trong tộc bị hỏa thiêu đến ૮ɦếƭ, không ngừng hiện lên trước mắt. Tiểu phiên dịch nước mắt rơi đầy mặt, anh muốn nhịn nhưng là làm sao cũng không nhịn được.
Anh ta lau sạch nước, lặng lẽ nói với tộc nhân của anh, mọi người đã ngậm oan mà ૮ɦếƭ, hôm nay có thể nhắm mắt rồi!
Tất cả mọi người đều nhìn anh ta, dáng vẻ của anh ta rất ẩn nhẫn, không ai hiểu tại sao anh ta lại như vậy.
Anh mặc kệ người khác thấy thế anh ta như thế nào, nhắm lại ánh mắt rưng rưng, nói thầm thần chú.
...
Anh ta yên lặng khấn cầu, lúc đứng lên, đoàn người vẫn còn đứng yên ở đó.
Anh hướng đoàn người cúi mình vái chào, bày tỏ mọi người đối với anh ta tôn trọng cảm ơn.
Lão Hắc vẫn nhìn chằm chằm vào anh ta, ông cảm giác tiểu phiên dịch có điểm không đúng. Vừa mới bắt đầu ông còn tưởng rằng tiểu phiên dịch cùng ông quỳ xuống, cùng ông thương tiếc anh em đã ૮ɦếƭ.
Nhưng là, sau đó thái độ của tiểu phiên dịch này, lại cảm thấy không giống!
Không đợi lão ta suy nghĩ, Diệp Đình nói với tiểu phiên dịch nói: “Gọi điện thoại cho quản ngành địa phương, để cho bọn họ tới xử lý.”
Tiểu phiên dịch rất cảm kích Diệp Đình đột nhiên đưa anh đi. Anh ta gật đầu với Diệp Đình, lau nước mắt, đi qua một bên gọi điện thoại.
Diệp Đình nhìn về phía trước, nói: “Cửa vào căn cứ hút máu, ở nơi này, chúng ta làm sao cũng phải đi qua xem trước một chút.”
Bọn họ vào rừng đã mấy ngày, Bạch Bình cùng hai vị giáo sư cũng không biết bị dày vò thành bộ dạng ra sao!
Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi ở phía trước đi chậm chậm, rắn độc thật giống như không động tĩnh gì. Bọn họ không đi đến gần chỗ đám người bị ૮ɦếƭ, thật quá thảm, nhìn từ khoảng cách khá xa, trong lòng cũng phải ám ảnh.
Đoàn người trong lòng mặc niệm. Lượm chút nhánh cây, để cho Lão Hắc cất giữ hình ảnh người cũ đắp lại.
Lão Hắc không nghĩ tới đám người này nhân nghĩa như vậy, trong lòng thật khó chịu. Ông ta lần này vào rừng mưa nhiệt đới, là muốn lừa bịp đám người này.
Lão là muốn *** đám người trong rừng mưa nhiệt đới, lại không nghĩ rằng... Chính anh em của lão lại rơi vào như vậy kết quả, đám người này còn có thể quan tâm đến thi thể bọn họ.
Ở địa phương bọn họ, đối với cái ૮ɦếƭ là rất kính sợ. Lão Hắc chạy tới, lão cũng đắp cho các huynh đệ của lão vài nhánh cây.
Diệp Đình ôm Lăng Vi, lui về phía sau rất xa.
Xa xa, đủ có thể nhìn thấy vị trí khối đá bích, bọn họ dừng bước.
Dừng lại nửa ngày, Vinh Phỉ nói: “Trên vách khối đá kia có mười mấy cửa hang. Chúng ta nên chọn cái nào đi vào?”
Lúc này, Lăng Vi nhìn sang Lý Thiên Mặc, Lý Thiên Mặc bị cô nhìn sợ hãi, anh hỏi cô: “Làm gì? Cô… đó là ánh mắt gì?”
Lăng Vi nói: “Anh không phải là rất hiểu A Đạt sao? Tính toán của cô ấy, cũng là tính toán của anh. Anh tính toán những cửa này một chút, cái nào là cửa sống? Cái nào là cửa ૮ɦếƭ?”
Đội viên đặc chiến, có mấy tiếng cười phun ra. Đây là kiểu suy luận gì...
Nhưng là, Lý Thiên Mặc nhìn chằm chằm Lăng Vi một hồi, đột nhiên cảm giác cô nói rất có lý!
Anh nhìn sang hướng những cửa hang kia, đứng lên tính toán chính xác từng cái.
“...” Đội viên đặc chiến. Những người này, thật đúng là quái lạ...
Diệp Đình cũng cùng Lý Thiên Mặc tính toán một lượt. Lý Thiên Mặc liên lạc Tiểu Bát, nhưng đầu bên kia truyền tới âm thanh một cô gái.
Cô bé kia nhẹ giọng nói: “Vương chủ nhiệm đã ngủ... Anh ấy mấy ngày nay đều không chợp mắt. Anh ấy quá mệt mỏi, bây giờ ngồi ngủ ở trên ghế. Tôi là trợ thủ của anh ấy. Tôi có thể giúp gì không?”
Vương Dần đau lòng nói: “Để cho anh ta ngủ đi.”
Diệp Đình, Lăng Vi, Lôi Tuấn nhìn nhau một cái.
Lôi Tuấn trong đầu nghĩ: “Yêu... Bên cạnh Tiểu Bát có mỹ nhân? Không có nghe anh ta đề cập tới nha.”
Lôi Tuấn nhớ lại ông ngoại anh ta nhà lạc y đại pháp quan... Lần trước hôn lễ, hai người còn chơi tốt vô cùng... Xem ra Tiểu Bát và đại pháp quan là không vui. Cũng đúng, Tiểu Bát ở trong trụ sở không ra được, muốn nói yêu đương cũng không có cách. Xem ra, anh ta chỉ có thể tìm ở trong trụ sở...
Lôi Tuấn nói với cô nương kia: “Bây giờ không có chuyện gì, cô trước chớ quấy rầy làm anh ta tỉnh. Khi nào có chuyện cần anh ta, chúng tôi sẽ cho ngươi kêu anh ta. Làm phiền cô.”
“Không phiền không phiền...” Âm thanh của trợ thủ quèn rất nhẹ, sợ đánh thức Vương Tử.
Lăng Vi nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt An Kỳ Nhi, lúc xanh, lúc tái...
“Cục cưng, cô làm sao vậy?” Lăng Vi đi tới bên cạnh An Kỳ Nhi.
Lăng Vi đưa tay ôm bả vai cô, An Kỳ Nhi khó chịu khoát tay một cái: “Không biết chuyện gì, cả người rất lạnh. Còn muốn ói...”
An Kỳ Nhi đi đến bên cạnh dưới một cây đại thụ, ngồi chồm hổm xuống, cô che miệng, ngẩng đầu nhìn Lăng Vi nói: “Không biết có phải là lên cơn sốt, cả người đau ê ẩm...”
Lúc này, Vinh Phỉ đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, anh quan tâm ôm cô vào trong ***, nhẹ giọng hỏi: “Thế nào? Có phải những ngày qua chơi đùa thật lợi hại hay không?”
Không ngày không đêm đi đường, nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi không đủ. Ăn cơm đều là đồ hộp, lại không đúng giờ mà.
Nhưng là, lời nói này của anh, rước lấy hết mấy đội viên đặc chiến đều quay đầu nhìn anh...
Gò má An Kỳ Nhi, trong nháy mắt đỏ. Lời nói này của anh... Làm người khác người nghĩ thế nào? Ai thèm cùng anh ta so đo! Thiệt là...
An Kỳ Nhi cầm cùi chỏ ***ng ***ng *** anh một cái. Lăng Vi làm bộ không nghe thấy gì cả.
Vinh Phỉ vừa giận, vừa cười, nói: “Ai yêu, những người này thật là... Chúng ta đi chuyến này nguy hiểm như vậy, lòng tôi rãnh rỗi sao? Cho dù tôi có lòng rãnh rỗi, cũng không thời gian rãnh rỗi a!”
Đoàn người cũng liếc mắt... Vinh Phỉ giơ tay lên xoa xoa gò má cô: “Thế nào? Sắc mặt lại khó coi như vậy?”
An Kỳ Nhi che *** nói: “Có thể là quá buồn bực, em muốn ói...”
Lăng Vi đột nhiên hỏi cô: “Có phải mang thai hay không? Tôi khi lúc mới mang thai cũng lòng buồn bực, muốn ói.”
An Kỳ Nhi sững sốt, suy nghĩ một chút: “Không thể...”
Cô nhìn sang hướng Vinh Phỉ, bọn họ trước giờ vẫn luôn dùng các biện pháp. Hơn nữa, gần đây thân thể cô yếu ớt, anh rất hạn chế. Bởi vì, cô mới vừa làm xong phẩu thuật mắt, thật khó chịu, một mực phải uống thuốc.
Cô uống thuốc, nuốt xuống. Ánh mắt bây giờ vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục.
Cô bây giờ nhìn đồ đều trùng lập, hơn nữa đều là màu xám trắng.
Bác sỹ nói, gần nửa năm nữa mới có thể khôi phục.
An Kỳ Nhi có chút lo lắng... Nếu lúc này mang thai, đứa bé kia... Nhất định không thể giữ lại... Bởi vì uống quá nhiều thuốc, đứa trẻ nhất định sẽ bị ảnh hưởng, rất có thể dẫn đến quái thai.
Cô lắc đầu, than thở nói: “Hẳn không phải là mang thai, tôi và anh Tứ rất chú ý.” Vốn là cô phải đi bệnh đặt vòng ***, nhưng là bác sỹ nói cô gần đây thân thể không tốt, để cho cô qua một thời gian ngắn lại tới.
Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?
Vinh Phỉ ôm cô vào trong ***, đột nhiên trong lòng rất khó chịu. Đau lòng... Cô gần đây phải chịu đựng nỗi khổ này, thật để cho anh tự thẹn, khi một người đàn ông được xem như chồng cô, anh không thể đau thay cô, không thể thay cô uống thuốc, không thể thay cô chịu khổ!
Lăng Vi cũng không muốn An Kỳ Nhi mang thai nhanh như vậy, Tình hình sức khỏe cô bây giờ cũng không cho phép cô mang thai.
Vinh Phỉ ôm chặt cô, đặt càm lên trán cô tới lui cọ cọ. Lần này, nếu An Kỳ Nhi thật mang thai đứa trẻ, anh có thể *** chính mình.
An Kỳ Nhi khó chịu có chút không đứng nổi...
Lăng Vi nhìn bộ dáng của cô cũng không giống như là mang thai, ngược lại giống như muốn tới một cơn bện***.
Vinh Phỉ cũng khẩn trương: “Rốt cuộc là làm sao?”
An Kỳ Nhi đột nhiên run rẩy... Sắc mặt Vinh Phỉ cũng đổi theo, anh ôm chặt cô, nhìn chằm chằm mặt cô, khẩn trương hỏi: “Thế nào?”
An Kỳ Nhi lắc đầu, đột nhiên trán thấm ra tầng tầng mồ hôi, cô ôm bụng rên một tiếng: “Đau bụng...”
Lăng Vi đột nhiên có phần bất an, tính cách An Kỳ Nhi vốn là rất bền bỉ, cả người đếm không hết vết thương, thông thường chảy máu, bị thương, cô ngay cả chân mày đều không nhíu một cái.
Đột nhiên nói đau bụng, rốt cuộc là đau bao nhiêu? Mới có thể làm cho cô nói ra chữ “Đau”?
Mồ hôi trên trán An Kỳ Nhi giống như những giọt nước vậy, tuôn rơi rơi. Mặt cô trở nên xanh mét!
Vinh Phỉ lập tức nóng ruột: “Chúng ta nhanh đi về, anh đưa em đi bệnh viện!”
Vừa nói, Vinh Phỉ vừa đỡ An Kỳ Nhi đứng lên.
An Kỳ Nhi khoát tay một cái: “Chờ một chút... Để cho em chậm một chút...”
Cô đau đến không nhúc nhích được, một lúc lâu, cô mới nói: “Em muốn đi vệ sinh...”
Vinh Phỉ vội vàng đỡ cô lên.
Lăng Vi sợ An Kỳ Nhi xấu hổ, cũng không đi cùng.
Chỉ chốc lát sau, Vinh Phỉ cõng An Kỳ Nhi trở lại, Lăng Vi thấy sắc mặt Vinh Phỉ trở nên tối đen!
Đen giống như đáy nồi vậy, sắc mặt âm trầm đáng sợ!
Lăng Vi nhìn chằm chằm Vinh Phỉ hỏi: “Cô ấy thế nào?”
Vinh Phỉ nói: “Không biết nguyên nhân gì, cô ấy mới vừa rồi đi tiểu, đều là máu... Anh phải đưa cô ấy trở về.”
Lăng Vi chay mau tới tìm Diệp Đình, Diệp Đình và Lý Thiên Mặc còn đang nghiên cứu khối đá bích.
Tiểu tổ Bóng Tối và đội viên đặc chiến tất cả tản ra đi tìm tượng phật thứ năm.
Lăng Vi nói cho Diệp Đình xong, sắc mặt Diệp Đình lập tức trầm xuống, anh chạy tới xem, An Kỳ Nhi, thấy cô đau đến cắn răng chịu đựng, người run run mãnh liệt!
“Anh Tứ, anh mang cô ấy trở về trước. Để cho Lão Hắc cho dẫn đường mọi người! Chúng ta đã tìm được cửa vào, anh cũng đừng lo lắng bên này.”
“Được!” Vinh Phỉ cũng nghĩ như vậy, bọn họ đã tìm được cửa vào, làm sao đi vào, chỉ là vấn đề thời gian, phía sau có anh hay không có anh, cũng không phải là vấn đề lớn.
Vinh Phỉ nói: “Trước hết để cho Lão Hắc dẫn tôi ra ngoài, chờ tôi thu xếp ổn thỏa cho vợ tôi xong, tôi sẽ trở lại cùng mọi người hội hợp.”
Lăng Vi vội vàng kêu Lão Hắc tới..
Lão Hắc ở bên kia cầm nhánh cây đậy kín cho các huynh đệ của ông, lại còn đang quỳ bên cạnh bọn họ thật lâu.
Vào lúc này, Lăng Vi kêu lão. Lão mới một bên gõ hai chân tê dại đứng lên.
Lăng Vi để cho tiểu phiên dịch đối với Lão Hắc nói, trước để cho lão đưa Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi ra ngoài.
Lão Hắc đờ đẫn gật đầu một cái.
Vẻ mặt lão bây giờ có chút hoảng hốt... Lập tức mất đi nhiều anh em như vậy, trong lúc nhất thời lão vẫn chưa chấp nhận được.
Diệp Đình không an tâm về Lão Hắc, trên đường đi liệu lão có làm điều gì xấu, liền kêu hai tiểu đội tiểu tổ Bóng Tối, để cho bọn họ phụ trách trông chừng Lão Hắc, cũng hộ tống Vinh Phỉ và An Kỳ Nhi đi ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc