Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 340

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lão Hắc ẩn núp phía sau đám đàn em, dùng thân thể của người kia che chắn. Bên cạnh vẫn vang lên những tiếng S***g ‘pằng pằng’ đinh tai, trừ những âm thanh trúng đạn ‘phựt phựt’ ra, thì cũng chính là những tiếng kếu ‘á á’ thảm thiết. Nháy mắt sơn động đã loạn hết lên.
Lão Hắc đã không còn phân biệt được người phe mình kêu thảm, hay là người của đối phương đang kêu nữa, gã trốn phía sau đám đàn em, không ngừng bắn lén về phía Diệp Đình.
“Nhanh xông vào đi ——” không biết tại sao, đám anh em của gã rõ ràng đã đến cửa hang rồi mà từ đầu đến cuối vẫn không chiếm thế chủ động!
Lòng Lão Hắc trầm xuống, đột nhiên thấy một đứa đàn em còn sót lại bên cạnh mình bị một anh em bên ngoài mới vào bắn một phát S***g thẳng đầu ૮ɦếƭ tươi!
Lão Hắc nổi giận! “Mẹ nó! Mày không có mắt a? Con mẹ nó bắn lung tung thế hả?”
“Pằng ——” lại một phát S***g nữa nhắm về phía gã —— Lão Hắc kinh hãi, vội vàng tránh về phía sau. Gã cẩn thận liếc nhìn về chỗ cửa động.
Cái nhìn rất nhanh này, thiếu chút nữa khiến gã hộc máu!
Cửa động đã được đốt đuốc sáng, dưới ánh lửa, gã nhìn thấy…
Đám anh em vừa mới từ ngoài xông vào, làm gì có người của gã? Tất cả đều là người của đối phương đã đổi thành quần áo của họ!
Cờ mờ nờ! Lão Hắc bị hoảng sợ run người, người của gã bị giết toàn bộ rồi à? Ba mươi chín người mai phục ở bên ngoài? Tất cả đều đã bị *** sao?
Chuyện này xảy ra lúc nào?
Lão Hắc bị dọa, cả người cũng run: “Không được nhúc nhích!” chỉ nháy mắt ba mươi mấy người kia nhanh chóng vây lại! Gã bị kéo vào cơn mưa đang trút nước, ba mươi mấy khẩu S***g nhắm thẳng đầu một người!
Gã bị S***g áp giải, quỳ xuống trên đất cạnh một nhánh cây hôi thối.
Bên cạnh gã là tên phiên dịch mê tiền bị sợ sắp tè ra quần. Tiểu tử này nhát gan, sợ ૮ɦếƭ, mới vừa rồi lúc đánh nhau tên này vẫn luôn ôm đầu trốn phía dưới một tên lính lâu la bị hạ gục.
Cánh tay của hắn bị thương, nhưng máu phía sau lưng mới là thứ đáng sợ!
Toàn bộ quần áo sau lưng đều bị máu thấm ướt, lúc này cơn mưa trút xuống, máu sau lưng hắn cũng ‘lã chã’ chảy xuống dưới. Máu kia căn bản cũng không phải máu của anh ta, mà là của tên lính lâu la phía trên anh ta. Kẻ kia bị S***g bắn trúng ***, cho nên máu cũng chảy ra cả sau lưng gã.
“Hừ…” Lão Hắc cười lạnh một tiếng, nhìn khắp xung quanh, quang can tư lệnh (1), người của gã đều đã ૮ɦếƭ hết ngay trong cánh rừng này.
(1) quang can tư lệnh: tướng không binh
Toàn quân ૮ɦếƭ hết cũng không quá kinh khủng như trong tưởng tượng, không phải là có thêm một lỗ trên đầu thôi sao? Có gì ghê gớm đâu chứ?
Ít nhất, gã còn kéo theo hai tên chịu tội thay! Kẻ cầm đầu Diệp Đình và Lăng Vi kia, không phải đã bị gã tiêu diệt rồi đấy sao?
Lão Hắc híp mắt, mặt đầy khinh thường. Lúc này, đột nhiên thấy có hai người đi tới bên cạnh gã.
Gã ngẩng đầu nhìn, cư nhiên là một nam một nữ… Nam là Diệp Đình, nữ là Lăng Vi!
Hai người hoàn hảo không tổn hao gì! Chuyện gì xảy ra?
Diệp Đình lạnh lùng liếc gã: “Kinh ngạc đến thế sao? Mày không biết có thứ gọi là áo chống đạn à?”
Lăng Vi có chút tức giận! “Sao mặc áo chống đạn rồi mà vẫn đau như vậy?”
Vừa rồi ở trong sơn động An Kỳ Nhi đã giúp cô *** chống đạn ra. An Kỳ Nhi nói: “Sau lưng tím bầm hết rồi!”

Trước lúc này.
Bên phía tiểu bát, đồng hồ cát vẫn đang chảy từng chút xíu một.
Thời gian đã qua 2 tiếng 55 phút! Đồng hồ cát sắp sửa chay hết rồi!
Liệu tiểu bát có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?
Cả nhóm người đầu đầy mồ hôi, tính mạng quan trọng, bọn họ phải tăng nhanh tốc độ thí nghiệm!
Nửa giơ trước bọn họ nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nói là trong rừng nhiệt đới có mười ba đồng bào bị hơn bốn chục kẻ bao vây, đối phương cực kỳ hung ác, trên người chúng có giấu VK!
Vương Tử A chuyên chú tiến hành thí nghiệm, thời gian trôi qua bao lâu, anh ta hoàn toàn không biết.
Đột nhiên, tín hiệu thu và phát —— kết nối thành công!
“Thành công rồi?”
“Thành công rồi!”
“Thật sự thành công rồi!” Tất cả mọi người đều đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phương hướng chiếc đồng hồ cát đang chảy.
Đồng hồ cát chảy từng giọt cuối cùng xuống!
“Trời ơi! Trong vòng ba tiếng, chúng ta đã hoàn thành thí nghiệm!”
“Mau! Nhanh chóng hành động!”
Thí nghiệm thành công!
Vương Tử A lập tức chuyển hình ảnh thành trong rừng mưa nhiệt đới, những mảnh bản đồ vừa nãy còn mơ hồ không rõ chữ bây giờ đã vô cùng rõ nét.
Anh ta cẩn thận soát, phát hiện vị trí của mấy người Đình ca đang mưa như trút nước.
Hình ảnh mưa như trút nước vô cùng rõ nét, tốt hơn trước đó đến mấy trăm lần!
Tiểu bát thấy gần một sơn động có rất nhiều kẻ địch đang âm thầm mai phục!
Quá nguy hiểm! Nếu như có nhiều người như vậy đồng thời xông vào trong sơn động thì Đình ca bọn họ còn mạng sống sao?
Trong nháy mắt tiểu bát liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Anh ta lau mồ hôi lạnh trên trán, thử kết nối với Giang Quân. Nhưng tín hiệu trong sơn động quá yếu, hoàn toàn không liên lạc được!
Nhưng mà thời gian vẫn trôi qua từng chút một.
Kẻ địch cũng sắp sửa hành động! Phải nghĩ biện pháp mới được!
Tiểu bát vội vàng tăng cường tín hiệu xung quanh sơn động.
“Các huynh đệ, nhận được tín hiệu hãy trả lời.” tiểu bát gửi một mật lệnh cho tất cả mọi người gần khu vực sơn động.
Nếu như là người phe mình thì bọn họ lập tức biết ngay đây là ý gì.
Nếu như kẻ địch nhận được thì bọn chungs ẽ hoàn toàn không hiểu, chỉ cho rằng nhận nhầm tin tức.
Cho dù có hoài nghi nhưng bọn chúng cũng sẽ không biết là chuyện gì xảy ra. Hơn nữa tin này cũng không phải tất cả mọi người đều nhận được, có tầm hai, ba người nhận được cũng coi như không tồi rồi!
“Tút ——” đột nhiên có một người nhắn lại cho anh ta một tin: “A1”!
A1, thành viên số 1 tổ A tiểu tổ Ám Ảnh! Quá tốt!
Tiểu bát kích động, vội vàng kết nối với anh ta: “A1, gần chỗ các anh, hướng 9 giờ, vị trí cách 103 thước bọn chúng có một trạm hình tam giác, bây giờ có một kẻ rời khỏi tiểu tổ đang di chuyển về chỗ các anh, tôi đoán gã muốn đi tiểu. Các anh nhanh chóng hành động, ba kẻ này, hẳn là các anh đối phó rất dễ!”
“A1 nhận được!”
A1 dẫn thành viên trong tổ mình nhanh chóng đánh bất ngờ về hướng 9 giờ, giữa đường gặp cái tên lâu la đã rời khỏi đội.
Dưới cơn mưa như trút nước, bọn họ hành động cực nhanh xử lý xong kẻ này, sau đó, tiếp tục đánh bất ngờ về hướng 9 giờ.
“Khực khực” hai phát liền quật ngã nốt hai kẻ trong tổ, tiểu bát nói: “Các anh thay áo mưa của bọn chúng! Có lâu la binh đến, cách chỗ các anh chừng 120 thước!”
Thành viên tiểu tổ A1 nhanh chóng đổi sang áo mưa của đối phương, đến lúc đám lính lâu la kia nhìn thấy bọn họ, A1 liền ra dấu OK với đối phương.
Tỏ ý bên này không có vấn đề.
Nhóm lính lâu la cũng ra dấu OK, tỏ ý chúng đang chờ lệnh.
Tiểu bát chỉ huy tiểu tổ A1 nhanh chóng kích phá được ba tiểu đội của kẻ địch.
Mặc dù tốc độ của bọn họ rất nhanh nhưng thời gian không chờ đợi người! Thời gian vẫn đang nhích từng chút một ——
Nếu như lúc nay Lão Hắc đột nhiên ra lệnh cho đám đàn em phát động tổng tấn công thì Đình ca bọn họ liền gặp nguy hiểm!
Tiểu bát nhìn thời gian, 5 giờ 05 phút, đối phương còn 24 người, bởi vì trước đó tiểu tổ Ám Ảnh đã thu thập mấy nhóm lạc đàn.
Có tiểu bát chỉ huy, quá trình dọn dẹp vô cùng thuận lợi, mặc dù địa điểm mai phục của họ rất gần đó nhưng không có ai chỉ huy, ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Có tiểu bát chỉ huy rồi, tiểu tổ Ám Ảnh chẳng khác nào có thêm một đôi mắt.
Bọn họ hiểu rõ hoàn cảnh xung quanh như lòng bàn tay, bên phía kẻ địch có tổ nhóm nào lạc đàn, tổ nhóm nào thích hợp đánh bất ngờ, bọn họ cũng rõ ràng!
Tiểu bát chỉ huy tiểu tổ A1, nhìn xem có thể kết nối với những đội viên khác không, bởi vì cánh rừng này quá lớn! Tiểu tổ A1 mạo hiểm mưa to chạy tới chạy lui không chỉ lãng phí thời gian mà còn lãng phí cả thể lực.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, kẻ địch nhiều người, căn bản sẽ không dọn dẹp hết được!
A1 lập tức kết nối với những tiểu tổ khác, nhưng làm thế nào cũng không liên lạc được. Tín hiệu của anh ta lúc có lúc không.
Tiểu bát gấp gáp, anh chỉ có thể hi vọng Đình ca bọn họ trì hoãn thêm đươc một chút thời gian, anh ta sẽ hỗ trợ cho thành viên tiểu tổ Ám Ảnh dọn dẹp được nhiều kẻ mai phục bên ngoài hơn!
Tiểu tổ A1 đang chạy đến vị trí ba trăm thước để dọn dẹp tổ nhóm tiếp theo, đột nhiên tiểu bát gửi tin đến: “Các anh tạm thời ẩn núp đi! Tôi liên lạc với Lý Thiên Mặc rồi! Bây giờ sẽ để cho một tiểu tổ khác qua đó, các anh cứ đợi lệnh trước!”
Tiểu bát gửi tin rất gấp, chỉ sợ A1 không nhận được nên gửi liền hai lần.
“Nhận được!”
Tiểu bát và Lý Thiên Mặc đang kết nối được với nhau, cứ nghĩ chính mình đang nằm mơ ——
Tiểu bát vô cùng kích động, vội vàng nói tình hình xung quanh cho anh chàng. Lý Thiên Mặc kết nối với thành viên tổ D, dựa theo hình ảnh chỉ thị, chỉ huy bọn họ *** ba nhóm binh lâu la gần chỗ họ.
Lúc này, tiểu bát phát hiện tình huống mới! Anh chàng vội vàng nói cho Lý Thiên Mặc: “Trong rừng cây lại có một nhóm người nữa! Bọn chúng có 9 người, phương hướng đại khái chính là về chỗ các cậu!”
Lý Thiên Mặc liền vội vàng nói: “Gửi hình ảnh cho tôi.”
Tiểu bát gửi hình ảnh đi, Lý Thiên Mặc cẩn thận nhìn một chút, đám người này trông giống như ba người trong chiến đội quốc tế mà Giang Quân dẫn theo!
“Bọn họ là chiến đội quốc tế, bọn họ tới tiếp viện chúng ta.”
Tiểu bát gật đầu, sau đó thấy chín người trong chiến đội quốc tế này nhanh chóng tiêu diệt lính lâu la mà họ gặp phải.
Thời gian đột nhiên trở nên dư dả!
5 giờ 45 phút, đối phương còn lại hai tổ nhỏ, tức 6 người. Sáu giờ 03 phút, tiểu tổ Ám Ảnh và chiến đội quốc tế hợp tác với nhau tiêu diệt sach sẽ lính lâu la của đối phương, cũng thay áo mưa của đối phương lên người.

Trong cơn mưa như trút nước, Lão Hắc quỵ xuống đất, bị ba mươi mấy cây S***g chĩa vào!
Gã còn không biết tại sao người của gã đều mất hút… chỉ còn lại mỗi mình gã?
Diệp Đình híp tròng mắt đen lại, cây S***g lục màu đen trong tay chĩa vào thái dương Lão Hắc: “Ba người mày bắt, đang bị nhốt ở đâu?”
Diệp Đình P0'p cò, cây S***g lên nòng.
Lão Hắc run một cái, cười lạnh: “Là con đ* và hai giáo sư kia?”
Diệp Đình đột nhiên đá thẳng vào *** gã, ‘pằng——” viên đạn bắn vào cạnh Lão Hắc, nhánh cây hôi thối bên cạnh bị trúng đạn, vỡ tan tành.
Lão Hắc hít một hơi, nói: “Từ trước đến giờ tao đều không biết ba người này ở đâu cả! Tao nhận được một mệnh lệnh là mang người vào rừng mưa nhiệt đới, *** bọn dế nhũi khốn kiếp chúng mày!”
Tên phiên dịch dịch lại hết câu nói: “pằng ——” lại nghe thấy một tiếng S***g nữa.
Một phát này bắn vào bên chân Lão Hắc, lần này giày của gã đã bị bắn nát.
Độ ấm trên chân đột nhiên mất đi, chân gã liền co rút một cái! Loại sợ hãi này còn đáng sợ hơn cả việc phế luôn chân gã đi…
Lão Hắc hoảng sợ trừng mắt, gã nhìn khắp một lượt những người trước mặt.
Giang Quân nói: “Tính tình bạn tao không tốt, mày đang chọn khiêu khích tính nhẫn nại của anh ta đấy. Cho đến giờ chưa từng có một kẻ nào có thể thoát được ba phát S***g của anh ta đâu.” Ý của Giang Quân chính là, Diệp Đình vừa nổ hai phát S***g rồi, nếu còn không nói thật thì phát thứ ba sẽ trực tiếp nhắm vào đầu gã.
Lão Hắc nhìn tên phiên dịch một cái, anh ta bị sợ sắp tè ra quần đến nơi, quay mặt sang một bên coi như không quen biết Lão Hắc.
Lão Hắc buông xuôi, để cho tên phiên dịch nói với bọn họ: “Mấy người kia đã sớm bị đưa đến căn cứ hút máu! Lần này nhiệm vụ của tao không phải đưa họ đến căn cứ hút máu, mà là tiễn bọn mày lên tây thiên.”
Vinh Phỉ cười xì một tiếng: “Mày cũng có bản lĩnh đấy sao!”
“Bớt cùng ông ta nói nhảm, để cho ông ta dẫn chúng ta đi đến căn cứ hút máu!”
Lôi Tuấn đưa tay, túm lấy cổ áo Lão Hắc, xách lão lên.
“Dẫn đường cho chúng ta, nếu không, đến lúc độc dược phát tác, ông sẽ phải chịu cảm giác đau đớn như hàng ngàn con kiến bò cắn khắp người ông!”
Lão Hắc đột nhiên kích động gầm thét: “Nơi đó, là ai cũng có thể đến sao? Rừng lớn như vậy! Lão tử không có người dẫn đường, căn bản không thể đến được!”
Ông ta đột nhiên nhìn xung quanh chỉ một cái, hét: “Lão tử đối với cánh rừng này còn tương đối quen thuộc, đi về phía trước nữa, Lão tử cũng không biết nên con đường nào!”
Tiểu phiên dịch rất sợ những người này u mê không tỉnh đi vào trong rừng sâu, vội vàng thêm dầu thêm mỡ nói cho một tràng.
Anh ta so đo nói: “Lão Hắc không biết đường, xa nhất ông ấy cũng chỉ dẫn được đến đây! Rừng mưa nhiệt đới rất kinh khủng, quái thú, dã thú gì đều có! Cuộc sống ở đây các người không quen, lỡ may bị độc trùng cắn, ૮ɦếƭ thế nào cũng không biết. Đừng nghĩ các người đều có S***g! Tôi nói cho mọi người biết, S***g, ở trong rừng cũng không có hữu dụng gì đâu! Đối phó với một vài dã thú lớn một chút còn thích hợp, còn đối phó cái loại leo vừa nhanh, độc tính lại mạnh, các loài bò sát, S***g vật này hoàn toàn không có tác dụng!”
Vinh Phỉ nghe anh ta rống lên, trong lòng phiền não! Lão Hắc người ta nói đôi ba câu, cái tên tiểu phiên dịch này nói thôi thôi không xong!
Tiếng mưa rơi lại lớn, tiểu phiên dịch nói chuyện lại mang giọng địa phương, làm cho người nghe muốn đánh ૮ɦếƭ anh ta!
Lúc này, Thiên Mặc nói bên tai Diệp Đình hai câu.
Diệp Đình đến bên cạnh Thiên Mặc để nói vài lời riêng.
Hai người đi tới một một chỗ yên tĩnh, Lý Thiên Mặc nói: “Không cần Lão Hắc dẫn đường, chúng ta cũng có thể tìm được căn cứ hút máu, anh thử suy nghĩ anh Bát làm cái gì? Mới vừa rồi anh Bát phát cho chúng ta cái bản đồ đó, rất rõ ràng, ngay cả mưa nặng hạt cũng có thể thấy rõ.”
Diệp Đình suy nghĩ một chút, để cho anh ta liên lạc với Tiểu Bát.
Lý Thiên Mặc và Diệp Đình trở về sơn động: “Ai? Hiện có ít hơn một người đúng không?” Mới vừa rồi trong sơn động nằm năm người, bây giờ tại sao chỉ còn lại bốn người?
Vừa rồi bọn họ kiểm đã kiểm tra, rõ ràng năm người đều là bị vết thương đạn bắn ૮ɦếƭ người! Cho dù không ૮ɦếƭ, cũng tuyệt đối không cử động được!
Diệp Đình đột nhiên híp mắt, nói: “Người này có thể có chỗ nào đó khác biệt... Cho chiến đội quốc tế đuổi theo, không thể để tên tiểu tử này chạy! anh ta bị thương, khẳng định chạy không xa!”
Lý Thiên Mặc chạy nhanh ra ngoài, thông báo cho Giang Quân. Giang Quân cùng đội viên của anh, còn có chín tên đội viên đặc chiến quốc tế cùng đi đuổi bắt.
Bốn tổ tiểu tổ Bóng Tối cũng lên đường.
Trời quá tối, mưa lại to! Đèn pin trong tay bọn họ, căn bản là không chiếu sáng được bao xa. Vết máu trên đất đã sớm bị mưa to xóa mất.
Bọn họ muốn lần theo vết máu, nhưng căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.
Khu rừng lại rộng lớn, cây cối lại nhiều, người này coi như sắp ૮ɦếƭ, nhưng cố tình trốn tránh, cũng không dễ tìm ra!
Diệp Đình và Lý Thiên Mặc bất kể tên chạy trốn, coi như anh ta trở về báo tin, cũng không có cái gì trọng dụng. Bọn họ nhất định phải đi tới căn cứ hút máu!
Lý Thiên Mặc một bên rà soát tín hiệu, vừa nói: “Căn cứ này hẳn không làm khó được anh Bát của chúng ta, chỉ bằng những kỹ thuật khoa học tân tiến mà anh Bát nắm giữ, tìm một căn cứ là chuyện không khó.”
Sau đó, Tiểu Bát liên lạc với bọn họ, Diệp Đình hỏi anh: “Có thể dựa vào bản đồ để tìm được căn cứ sao hút máu?”
Tiểu Bát nói: “Trời quá tối, cái gì cũng không nhìn thấy được. Muốn tìm cũng phải để ngày mai tìm lại.”
“Ừ”, Diệp Đình, nói: “Tối hôm nay, chúng ta nghỉ ngơi trước. Sáng mai lại xuất phát.”
Lý Thiên Mặc lo lắng nói: “Cái tên bị thương chạy trốn đó, nếu anh ta trở về báo tin, sợ anh ta lại cho người tới bao vây chúng ta.”
Diệp Đình nói: “Không lo, anh ta bị thương quá nặng, không thể chạy mau. Hơn nữa anh ta trở về phải tốn hơn mười giờ, sau đó dẫn người tới, lại phải mất khoảng mười giờ. Khi đó, chúng ta cũng không biết đi đến đâu rồi.”
Tiểu Bát nói: “Mọi người cứ yên tâm nghỉ ngơi, tôi cho người canh gác, nếu có tình huống gì xảy ra, lập tức thông báo đến mọi người. Tối hôm nay mọi người phải nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai mới có thể tiếp tục đi về phía trước. Nếu tối hôm nay chúng ta đội mưa đi, không chỉ lãng phí thể lực, trời tối lại dễ xảy ra nguy hiểm. Như vậy, mệt mỏi cả một đêm, ngày mai tốc độ tiến tới ngược lại càng chậm.”
“Được!” Lý Thiên Mặc cũng cảm thấy lời nói của hai người bọn họ rất có lý.
Lúc này, Lôi Tuấn đi vào, anh nói: “Tiểu tổ Bóng Tối báo cáo nói bọn họ không tìm được tên chạy trốn.”
Diệp Đình nói: “Để cho người của chúng ta trở lại, nắm bắt thời gian cắm trại nghỉ ngơi, hôm nay bọn họ đã cực khổ.”
Đoàn người trở lại bên cạnh sơn động cắm trại. Có người đứng gác, có người nghỉ ngơi. Mưa rơi như thác đổ, ngay cả xà trùng đều không xuất xuất hiện đi đi lại lại.
Nghỉ ngơi một buổi tối, không có gì không may xảy ra.
Mưa đã tạnh, hơi ấm của ánh mặt trời chiếu xuống.
Không khí sáng sớm ẩm ướt, để cho người cảm giác cổ có vị ngọt. Đoàn người hít một hơi thật sâu.
“Lên đường thôi! Tối hôm qua có người chạy trốn, chúng ta phải nhanh chóng lên đường. Phía sau có người đuổi theo, chúng ta sẽ rất phiền toái!” Giang Quân giống như đội trưởng toàn bộ đội ngũ, ra lệnh cho đoàn người.
Bây giờ, bên này, chiến đội quốc tế và Diệp Đình cũng phải nghe anh ta chỉ huy.
Tối hôm qua bọn họ đã thay S***g, là bởi vì cùng chiến đội quốc tế sớm đạt thành hiệp nghị, S***g và áo chống đạn đều là do chiến đội quốc tế cho cung cấp.
Chiến đội quốc tế nhìn chăm chú cái hang tối đen này, đã rất lâu rồi! Sau này sẽ còn có người trang đến sau bọn họ tới tiếp viện.
Đoàn người thu áo mưa, áo chống đạn gọn gàng lên đường. Lăng Vi đích túi đeo lưng không có người khác đíc***. Còn một nửa đồ, Diệp Đình mang giúp cô.
Cô vốn là không làm, nhưng Diệp Đình dù nói thế nào cũng không chịu để cho cô mang nhiều đồ, không phải nói là hôm qua lưng của cô bị thương, không thể để cô vác quá nặng.
“Em không yếu đuối như vậy!” Lăng Vi trong đầu nghĩ, *** anh còn bị thương! Cũng bầm tím một mảng lớn, lúc ấy còn bất tỉnh hai phút.
Lăng Vi và anh tranh giành hành lý, Diệp Đình đột nhiên ôm cô, dùng sức hôn một trận. Lưng Lăng Vi bị dồn tới vách tường sơn động, những mảng đá nhấp nhô phía sau cô, Diệp Đình bá đạo hôn cô đến thần hồn điên đảo, lúc lấy lại tinh thần, cô phát hiện Diệp Đình đã đổi đồ của cô, tất cả đồ nặng anh đều lấy đi, đổi tới một ít đồ nhẹ.
“A...” Ông xã thật là tốt... Lăng Vi dựa đầu vào vai anh cọ cọ. Diệp Đình nhéo mặt cô: “Lên đường thôi!” Tay anh cầm tay nhỏ bé của cô, kéo cô lên.
Lăng Vi ôm cánh tay anh đi ra sơn động.
Bên ngoài, rất quang đãng.
Bọn họ theo sự dẫn đường của Lão Hắc, tiếp tục tiến về phía trước.
Tiểu Bát ở bên kia không ngừng bận rộn tìm căn cứ hút máu.
Giang Quân nói: “Căn cứ này, nhất định đã được che phủ, vệ tinh cũng chưa chắc có thể dò tìm đến. Bởi vì, căn cứ loại này rất có thể được thiết kế để ẩn núp đánh lạc tín hiệu.”
Lôi Tuấn nói: “Cứ đi về phía trước rồi hẵn nói, có che giấu tín hiệu cũng không phải việc khó gì. Lần trước tìm cung điện Hi Nhĩ Vương, không phải cũng có che giấu tín hiệu hay sao? Không phải cũng để cho anh Đình và Thiên Mặc tìm được sao?”
câu nói này của Lôi Tuấn, ngay lập tức tất cả các ánh mắt đều dồn sang anh.
Tất cả mấy người chiến đội quốc tế đều nghe được lời này của anh, bọn họ trố mắt nghẹn họng!
“Mới vừa rồi anh nói cái gì?” Bắt Hi Nhĩ Vương, những người này cũng tham dự? Thật giống như còn lập được công lớn ý?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc