Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 321

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lôi Niểu Niểu đau bụng, nuôi ba ngày mới tốt. Mùi vị trên người cô kia, cũng.... thối ૮ɦếƭ người.
Cũng may, Lý Thiên Mặc vô cùng quan tâm, bưng nước đút thuốc, chăm sóc. Không có chuyện gì thì ôm ôm hôn hôn.
Lôi Niểu Niểu thật là cảm động, mùi vị trên người cô này, chính cô cũng không chịu nổi. Nhưng Lý Thiên Mặc cũng không ngại.
Thật vất vả chịu đựng qua, rốt cục cuộc tranh tài giải máy tính, càng ngày càng tới gần.
Ngày bảy tháng mười, bọn học sinh của Lý Thiên Mặc ngày ngày đều ở trong phòng làm việc.
Lý Thiên Mặc không có phản đối bọn họ tới, còn cố ý tìm một khu công việc để bọn họ ở đó làm thủ tục, làm cảnh tượng, làm hoạt họa theo. Hàn Phi thật là vui mừng, lập tức có hơn ba mươi người giúp.... anh chủ động gánh chịu chức trách dạy dỗ.
Các bạn học vui mừng hơn!
Loại thực hành này, còn tốt hơn so với bất cứ tự luyện tập nào trong lớp gấp trăm lần nha! Ngay cả mười mấy người bạn học gia nhập sau cũng đột nhiên tăng mạnh!
“Ai nha? Thì ra cái trình tự này còn có thể viết như vậy!” Những học sinh này, vốn là vô cùng không thông thạo trình tự, nhưng mà bây giờ lại có thể viết rất lưu loát.
Sáng sớm, Lý Thiên Mặc đi tới phòng làm việc, thấy hơn ba mươi con trâu, đang hì hục cày bàn phím.
Lý Thiên Mặc vui mừng gật đầu, không nghĩ tới, lúc này mới hơn bảy giờ, tất cả các bạn học lại tới, không có một người làm biếng! Lại còn ý chí chiến đấu ngẩng cao.
Những ngày qua Hàn Phi căn bản là không có trở về nhà, trực tiếp ngủ ở phòng làm việc luôn. Lý Thiên Mặc cũng là rạng sáng năm giờ mới về nhà, nguyên một ngày anh ngủ không tới hai giờ.
Luyện tập cường độ cao, lại không có một người bạn học kêu oan. Loại cơ hội tăng mạnh hiệu suất của mình này cũng không có nhiều nha!
Mặc dù đoàn đội sáng tác của Lý Thiên Mặc mới vừa xây dựng, nhưng mà, thực lực lại vô cùng mạnh mẽ! Lý Thiên Mặc, Hàn Phi, còn có mấy người bạn khác của Lý Thiên Mặc, đều là học sinh máy tính hệ ưu tú nhất Yến đại.
Mà, máy tính hệ của Yến đại, lại là tốt nhất trong nước. Vốn là máy tính hệ hàng năm đều dẫn đầu các trường học khác, nhất là mấy năm có Lý Thiên Mặc này, đúng là không có đối thủ trong nước, cho dù là nước ngoài cũng khó ai địch nổi.
Nhưng mà, Lý Thiên Mặc vừa tốt nghiệp, Máy tính hệ của Yến đại liền đứt đoạn ngay. Các dị quân khác của trường học cũng nổi lên, hòng thay thế địa vị bá chủ máy tính hệ của Yến đại.
Hiệu trưởng cuống cuồng nha! Cho nên, lúc này mới mời Lý Thiên Mặc trở lại, hy vọng Lý Thiên Mặc có thể cổ vũ cho Yến đại!
Lôi Niểu Niểu đang chuyên tâm viết trình tự, đột nhiên --- màn hình máy vi tính của cô xuất hiện khung đối thoại lớn “Đinh”, cấp trên nói: “Lôi Niểu Niểu bạn học, cô là nữ thân của tôi, tôi thích cô rất lâu rồi, buổi tối có thể ăn cơm chung sao?”
Lôi Niểu Niểu sợ đến run tay... vô tình ấn vào nút trở về.
Trình tự còn chưa có viết xong... “xẹt”, trở về.
Khổ khổ sở sở nữa giờ! Mất toi công! Ô ô, con trâu như tôi dễ dàng sao? Anh trả trình tự lại cho tôi! Trả cho tôi! Trả cho tôi!
Lôi Niểu Niểu giận điên lên! Cô muốn Gi*t thằng nhóc xấu xa đối diện này, cô tức giận kêu Lý Thiên Mặc: “Anh nhìn xem, có người muốn hẹn em đâu, anh có để ý hay không?”
Lý Thiên Mặc nhìn lên màn hình máy vi tính cô, ánh mắt anh híp lại.
“Ngồi xuống trước, đừng tức giận.” Anh đưa tay kéo Lôi Niểu Niểu trở về trên ghế.
Lôi Niểu Niểu khoanh tay trước иgự¢, chéo hai chân, lắc lắc.
Lý Thiên Mặc nói: “Đối phương đây là muốn khiêu khích sao? Muốn biết là ai gửi, em có thể theo dõi tín hiệu của cậu ta nha, đây chẳng phải là cơ hội cho em rèn luyện sao?”
Hơn ba mươi bạn học bên cạnh đều không viết trình tự nữa, tất cả đều vây quanh cạnh Lôi Niểu Niểu và Lý Thiên Mặc.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Thằng nhóc này tìm đánh sao?”
Mặc dù, đối phương gửi câu này cho Lôi Niểu Niểu, có vẻ như lời mời, nhưng rõ ràng là đang gây hấn nha!
Đối phương biết Lôi Niểu Niểu là bạn gái Lý Thiên Mặc! Cũng biết bọn họ tập luyện ở phòng làm việc! Còn phong tỏa máy vi tính của Lôi Niểu Niểu một cách chuẩn xác! nói không chừng trình tự trong máy vi tính của Lôi Niểu Niểu cũng đã bị đối phương đánh cắp.
Trong nháy mắt, mùi thuốc súng bay lên!
Các bạn học lòng đầy căm phẫn: “Thằng nhóc không biết sống ૮ɦếƭ! Lão tử giẫm ૮ɦếƭ nó!”
Ba mươi mấy người đều vén tay áo kêu la muốn “làm thịt” tên đó.
Lý Thiên Mặc giơ tay lên bảo bọn họ yên tĩnh: “Để xem là ai gửi tin nhắn này trước.”
Các bạn học đều yên tĩnh lại, đưa đầu nhìn vào trong.
Nhưng mà, quá nhiều người, chỗ lại nhỏ, căn bản là không đứng hết, có bạn học liền bắt đầu dời bàn, hàng phía sau nhìn không được liền dời băng ghế tới đứng lên trên nhìn.
Lúc này, đột nhiên Lôi Niểu Niểu trừng mắt nhìn Thái Tử Du: “Nếu hôm nay cậu dám đánh rắm, bà nhất định sẽ lấy một khúc gỗ nhét vào cho cậu vĩnh viễn cũng sẽ không đánh rắm được nữa!”
Nhất thời Thái tử Du cảm thấy chấn động, cúc hoa căng thẳng!
Anh yếu ớt phe phẩy tay: “Nhất định mình sẽ nín! Nhất định mình sẽ nín!”
Lôi Niểu Niểu lại nhìn sang những người khác, ba mươi mấy người đàn ông vội vàng khoác tay: “Chúng mình cũng nín! Bảo đàm sẽ nín!”
Lý Thiên Mặc nghiêm túc giảng giải cho bọn họ, làm sao theo dõi tín hiệu.
Anh gõ gõ lên bàn, xóa bỏ khung đối thoại, sau đó tiến vào một khung đối thoại chỉ thị. Sau đó truyền khẩu lệnh vào trong.
Tiếp theo, chỉ thấy máy vi tính tối lại, xuất hiện một đầu mũi tên, cái mũi tên này giống như con rắn vậy di động qua lại.
Sau đó, chỉ thấy trên màn ảnh máy vi tính xuất hiện bản đồ rất lớn. Bơi theo đầu mũi tên, kiến trúc trên bản đồ càng ngày càng rõ ràng.
“Cái tín hiệu này ở gần trường học chúng ta nha?”
Cách vách trường học của bọn họ còn có hai trường học nữa. Mà hai trường học này đều tham gia cuộc so tài lần này!
“Là A đại, hay là B đại? Ai? Sao đầu mũi tên không di chuyển nữa?”
Tín hiệu theo dõi đến một nửa mắt thấy muốn đuổi kịp lại bất động!
Lý Thiên Mặc nói: “Đối phương che giấu theo dõi tín hiệu, xem ra cũng là một cao thủ nha....”
Nháy mắt Lý Thiên Mặc có loại dự cảm, lần tranh giải này rất có thể sẽ thua....
Nếu như anh đi lên tranh giải, vậy thì không nhất định, nhưng mà, anh không lên được nha! Những học sinh này của anh cũng không được.... người ta tài nghệ cao như vậy, so sánh với người ta học sinh của anh thua chắc rồi.
Nhất thời Lý Thiên Mặc có cảm giác nguy cơ. Không nghĩ tới, trong trường học của đối phương còn có cao thủ!
Lý Thiên Mặc suy nghĩ, không lấy ra chút bản lãnh giữ nhà tuyệt đối không lăn lộn qua được!
Anh vỗ tay với đoàn người, quyết định tiến hành huấn luyện ma quỷ cho bọn họ!
Hơn ba mươi người tại chỗ, Lý Thiên Mặc chia ra tiến hành khảo sát bọn họ, trải qua sơ, trung, kết ba lần chọn.
Anh chọn trúng bốn người, Thái Tử Du, Lôi Niểu Niểu, Lý Khắc Gia cùng Lưu Kiện.
Lưu Kiện là người mới trong máy tính hệ, lần đầu tiên khảo sát thành tích của anh mới 24 giây, nhưng mà, sau đó.... thằng nhóc này càng ngày càng mạnh mẽ, trí não, sức phán đoán, trí nhớ, tốc độ tay đều rất kinh người!
Lý thiên Mặc vô cùng coi trọng anh, nếu thằng nhóc này được huấn luyện tốt, tuyệt đối là một con ngựa đen!
Lý Thiên Mặc chọn bốn người này xong lập tức để cho những bạn học còn dư lại tiếp tục viết trình tự.
Nhưng mà, ngay lúc này ----
Một người bạn học đột nhiên hoảng sợ hô to: “Anh Mặc! Sao trình tự của em càng viết càng ít nha! Các người xem... phía sau em vừa viết xong, phía trước đã không còn!”
Đoàn người sợ hãi nhìn sang, sau đó, chỉ thấy trình tự của mình cũng bị ăn hết từng chút từng chút!
Đây là xảy ra chuyện gì? Gặp ma sao? quá kinh khùng nha!
Bên trong phòng làm việc giống như có ma vậy, các bạn học “gào khóc” kêu to.
Lý Thiên Mặc ổn định các bạn học, biểu tình của anh vô cùng nghiêm túc nói: “Là đối phương xâm nhập máy vi tính của các bạn, bức tường lửa của các bạn bị người ta tùy tiện liền công phá.”
Máy vi tính nội bộ trong công ty Lý Thiên Mặc, đều do chính anh làm bức tường lửa siêu cấp, ai cũng không đánh vào nổi.
Nhưng mà, những bạn học này không phải nha. Máy vi tính của mấy bạn học này đều do chính họ mang tới.
Các bạn học lập tức bị chọc giận: “Nhưng cũng thật là quá đáng đi! Đây là Hi*p người quá đáng nha!”
Nếu lúc nãy gửi tin nhắn cho Lôi Niểu Niểu xem như là khiêu khích, vậy bây giờ cái này.... xem như là ghê tởm bọn họ sao?
Người ta thật vất vả viết trình tự ra, bọn họ lại phá hư! Cậu biết một trình tự viên viết một trình tự phải tiêu hao bao nhiêu tế bào não không?!
“Con trâu” là rất cực khổ! Cũng quá không tôn trọng thành quả lao động của người khác chứ! Thật là quá đáng!
Các bạn học giận đến không ngừng cắn răng!” Thầy Lý, những người này thật quá đáng, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy được! Còn chưa bắt đầu tranh giải đâu đã làm những động tác nhỏ này, thật là quá không biết xấu hổ!”
Lôi Niểu Niểu cũng tức giận, lúc nãy cô đã viết không công trình tự, bây giờ tất cả các bạn học đều bị người ta chơi, cảm giác này, thật! Quá là khó chịu!
Thật giống như cô và các bạn học đều là con khỉ, mặc cho người ta trêu đùa vậy!
Lôi Niểu Niểu siết chặt quả đấm, một người luôn luôn hiếu thắng như cô, lập tức đập bàn nói:“Nhất định phải Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ! Phải Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ!”
Lý Thiên Mặc tạo một bức tường lửa trong máy tính của bốn người họ. Anh để cho bọn họ luyện tập “Khảo sát bước đầu huấn luyện địa ngục.” trước.
Sau đó, Lý Thiên Mặc củng cố bức tường lửa cho máy vi tính của mỗi một người bạn học.
Kỹ thuật của anh là siêu cấp cao, có thể tính là một trong những hacker đứng đầu toàn cầu, người có thể công phá bức tường lửa của anh đến nay còn chưa từng xuất hiện.
Đương nhiên, Diệp Đình tên biến thái đó là chưa từng thử... Diệp Đình có thể tấn công vào hay không còn khó mà nói.
Lý Thiên Mặc “chỉnh sửa” lại máy vi tính của các bạn học một lần, rốt cuộc đoàn người đã có thể yên tâm luyện tập.
Tiếp theo, cả ngày gió yên sóng lặn, nhưng mà đến buổi chiều lúc năm giờ. Màn hình máy vi tính của Lôi Niểu Niểu đột nhiên “Đinh” xuất hiện khung đối thoại kia nữa: “Lôi Niểu Niểu tiểu thư, buổi chiều khỏe. Thành tâm mời cô cùng đi ăn tối. tôi ở dưới lầu chờ cô.”
Phía sau, còn có một đóa hoa hồng nhỏ màu đỏ.
Không khí nhất thời trở nên quỷ dị, kinh khủng.
Lôi Niểu Niểu xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, cô toét miệng, dùng sức nhéo tay Lý Thiên Mặc: “Không phải anh nói bức tường lửa của mình rất mạnh mẽ sao? Anh xem, lại để cho người ta tấn công vào!”
Lý Thiên Mặc nói nhỏ bên tai cô: “Anh là cố ý thả cậu ta vào, nếu không, làm sao bắt được cậu ta!”
Lý Thiên Mặc gõ bàn phím thật nhanh, “bá bá bá” phong tỏa vị trí của đối phương!
Lại thật sự ngay dưới lầu của công ty anh!
“Đi --- xuống lầu!”
“Đúng! Xuống lầu, đánh với cậu ta! Hại tôi viết không công nhiều trình tự như vậy! Xem lão tử có xé cậu ta hay không!”
Ba mươi mấy bạn học, gõ trình tự cả ngày đều choáng váng đầu óc, vào lúc này đột nhiên lại bị người khiêu khích, mọi người đều vén tay áo lên muốn xuống lầu tìm cái tên tiểu súc sinh kia đánh một trận!
Lý Thiên Mặc bảo bọn họ đừng xúc động, anh cùng Lôi Niểu Niểu xuống lầu, bọn họ đi thang máy, tới phòng khách lầu một.
Một phòng khách trang trí màu xanh hài hòa sang trọng, Lý Thiên Mặc và Lôi Niểu Niểu xuyên thấu qua lớp cửa thủy tinh nhìn thấy một người đàn ông cầm bó hoa hồng đỏđứng ngoài cửa đại sảnh. Thằng nhóc kia mặc một bộ âu phcu5 màu vàng, mang kính mát màu đen, đứng phía trước một chiếc xe thể thao màu đỏ tao bao.
Ai nha, cách ăn mặc này.... cả người mặc bộ âu phục màu vàng kia của anh vô cùng gai mắt, đáng sợ là bên dưới cái quần màu vàng tươi kia xoăn lên, để lộ dôi vớ màu xanh lá....
Đôi giày kia của anh càng thú vị hơn, mũi nhọn cong lại hình dáng thật mode, rất dễ nhìn, nhưng mà.... vì sao lại là màu xanh lá cây vậy?
Là vì để “hợp” với mái tóc màu xanh trên đầu anh sao?
Đây là thẩm mĩ gì.... ánh mắt Lôi Niểu Niếu suýt chút nữa đã bị chói mù, cô cũng muốn tự đâm hai mắt!
Vẫn là thẩm mĩ của Lý Thiên Mặc tốt hơn.... Lý Thiên Mặc thích mặc quần áo thường, hơn nữa rất biết cách phối đồ, dáng dấp của anh lại cao, người thì đẹp trai, tùy tiện mặc cũng rất có phong độ.
Hôm nay Lý Thiên Mặc mặc quần trắng, chỉ là loại vải thường dài đến đầu gối. Lộ bắp chân vô cùng dài ra. Anh mang giầy trắng, cả người vô cùng sạch sẽ thoải mái, xa xa nhìn tới giống như một người mẫu, ngôi sao...
Thằng nhóc đối diện kia....
Mặc bộ âu phục màu vàng cũng được đi.... còn cái đầu màu xanh lá cây.... lại chỉ có chỏm tóc ở giữa, hai bên đều bị cạo sạch.
Vô cùng cay mắt.
Sau đó, lại thấy thằng nhóc này nâng tay phải lên, vô cùng tao bao khẽ vuốt mái tóc màu xanh lá cây kia, sau đó, tự mình cảm thấy thật khốc mà lắc lắc đầu.
Chính là, tự tin như vậy.
Trong nháy mắt, đánh tới đám bạn học đầu bốc khói xanh, trong sống ngoài khét....
Thằng nhóc kia thấy Lôi Niểu Niểu đi xuống, tao bao cong môi, nở nụ cười tà khí. Nháy mắt Lôi Niểu Niểu cảm thấy được mùi thối của hồ ly từ đối diện bay tới.
Thằng nhóc kia vô cùng thân sĩ tháo mắt kiếng ra, bước chân mèo đi từ từ lên bậc thang....
Ai nha má của tôi ơi.... hù ૮ɦếƭ tôi rồi... Lôi Niểu niểu ôm cánh tay Lý Thiên Mặc thật chặt, trong lòng gào khóc lớn tiếng: “Yêu tinh! Đừng tới đây --- đừng tới gần ---- cậu lại bước tới nữa, tôi sẽ kêu các anh hồ lồ của tôi tới xử lý cậu!”
Thằng nhóc kia vô cùng tao bao cười với Lôi Niểu Niểu, thằng nhóc này dáng vẻ không tệ, mi thanh mục tú, chỉ là quá gầy.
thằng nhóc kia người mang khí phách đi từng bước từng bước lên bậc thang, hai mắt anh tràn đầy tình yêu nhìn Lôi Niểu Niểu, đột nhiên ------
“Bành ---” Chân anh vấp bậc cầu thang té chỏng gọng... bởi vì mũi giày quá dài.... anh còn không chịu nhìn đường.... hoa hồng trong tay cũng bay ra, sống mũi sưng lên, khóe miệng còn bị trầy da.
Anh giơ tay lên, lau khóe miệng, lấy ra tràn đầy máu: “Ai nha mẹ ơi.... đau quá!”
Ra quân bất lợi nha! Bêu xấu trước mặt nữ thần của anh rồi!
Lúc vừa khai giảng đại học năm thứ nhất, trường của bọn họ cùng Yến đại làm hoạt động liên nghị, anh đã nhìn trúng Lôi Niểu Niểu. Không có việc gì liền tặng cái gì mà đồ trang điểm, trang sức xa xỉ, túi xách tay nổi tiếng cho người ta.
Nhưng mà, người ta không muốn nha! Cho nên trả lại hết, cho tới bây giờ đồ công tử Kim anh đã tặng đều chưa từng bị trả lại, anh liền uy Hi*p, gửi tin nhắn cho cô: “Cô còn dám trả về, tôi liền ngày ngày đứng ngoài cửa phòng ngủ của cô không đi!”
Lôi Niểu Niểu xuất thân từ đâu, thế gia quân nhân nha! Tính cách của cô còn không phải là bị dọa từ nhỏ đến lớn sao!
Lập tức lấy đồ anh tặng đổi thành tiền quyên tặng công trình. T6i làm chuyện giúp anh, đừng cảm ơn tôi! Chị không tham công, không cần cám ơn!
Lúc này, công tử Kim chật vật nằm dưới đất, anh đỏ mặt bò dậy, giả vờ như mình chưa từng bị té vậy, trên mặt tràn đầy bình tĩnh nhặt hoa hồng lên, từ từ đi tới bên cạnh Lôi Niểu Niểu.
“Hoa tươi tặng mỹ nhân, xin nhận lấy thành ý của tôi. Khai giảng năm học thứ nhất cô đã đồng ý sẽ đi ăn cơm với tôi, hôm nay tôi tới thực hiện lời hứa của cô.” Anh vừa nói chuyện, vừa cảm thấy khóe miệng thật đau, vốn là muốn cong môi, lộ ra một nụ cười tà khí, nhưng mà... phát hiện... mẹ nó miệng đau như bị tét vậy, đau đến anh nhe răng trợn mắt muốn cào tường!
Lôi Niểu Niểu nhíu mày, mặt đầy ngơ ngác:“Tôi quen anh sao? Tôi không nhớ nha...” Nhiều người theo đuổi cô như vậy, sao cô có thể nhớ hết được....
Công tử Kim: “...” Trong nháy mắt.... bị vạn tiễn xuyên tâm “phốc phốc phốc---” Văng máu tung tóe! Tặng không đồ một năm nha!
Những người bên cạnh cũng cười lăn lộn: “Căn bản là Niểu Niểu không biết cậu nha ta! Chính mình lại giả vờ như tình thánh vậy....”
Trên mặt thằng nhóc kia xấu hổ đỏ bừng.
Lập tức nóng nảy: “Niểu Niểu, cô lại không biết tôi? Tôi là ngày ngày nhớ cô nha!”
giọng nói của anh hơi lớn, dáng vẻ cũng thật hung dữ, làm Lôi Niểu Niểu chui ra phía sau lưng Lý Thiên Mặc trốn.
Lôi Niểu Niểu lắc lắc cánh tay của Lý Thiên Mặc: “Anh hồ lô nha, mau thu cái tên xà tinh bệnh hoạng này đi.”
Trong đầu Lý Thiên Mặc nghĩ, anh thu cậu ta làm gì? Nấu ăn à?
“Cô không biết tôi?” Thằng nhóc kia nhìn Lôi Niểu Niểu gấp đến hốc mắt đều đỏ!
Anh khẩn cấp nói: “Lôi Niểu Niểu! Cô quên sao? Năm đại học thứ nhất lúc mới khai giảng, ngày tám tháng mười Yến đại các người làm một buổi liên nghị với học viện nghệ thuật chúng tôi! Tôi là Kim Lập nha! Cô quên rồi? Không phải lúc đó cô nhảy một điểu múa sao?”
Anh nâng cánh tay lên, làm một động tác nhảy múa, sau đó hai chân vẽ trên đất.
Lôi Niểu Niểu nhận ra, đây đúng là điệu múa mà cô từng nhảy.
Nhưng mà cái tên Kim Lập này, cô quả thật là chưa - từng - nghe - qua!
Thằng nhóc kia càng nói càng gấp: “Có phải cô nhảy điệu múa này không? Tôi đã quay điệu múa này lại, ngày ngày luyện tập ở nhà. Chỉ hy vọng một ngày có thể cho cô thấy thành ý của tôi!”
Lôi Niểu Niểu cảm thấy hơi kinh khủng, một người đàn ông quay video cô, còn ngày ngày luyện tập ở nhà?
Lôi Niểu Niểu cảm thấy từng trận buồn nôn!
Nháy mắt sắc mặt Lý Thiên Mặc tối sầm, anh giơ đồng hồ đeo trên cổ tay lên, mở bàn phím tiếp xúc ra. Đồng hồ này là anh ςướק đoạt từ chỗ của Diệp Đình, sau đó làm một ít sửa chữa.
Lý Thiên Mặc dùng một ngón tay, đâm đâm trên màn hình. Học viện nghệ thuật đúng không? Kim Lập đúng không? tìm được!
Lý Thiên Mặc chỉ dùng hai giây liền công phá bức tường lửa của anh, lục soát tất cả văn kiện liên quan đến điệu múa, tất cả những gì có liên quan đến Lôi Niểu Niểu đều thủ tiêu hết!
Lôi Niểu Niểu trợn mắt nhìn thằng nhóc kia, giận đến không ngừng cắn răng!
Cô giận đến ánh mắt đỏ bừng, giống như là muốn khóc, kêu lên: “Anh đây là hành động lưu manh! Căn bản là tôi không quen biết anh! Phiền anh từ nay về sau, xóa bỏ hết tất cả tài liệu video về tôi! Tôi không phải là ngôi sao, cũng không phải nhân vật của công chúng, anh chụp lén tôi như vậy là chuyện rất không có đạo đức!”
Lý Khắc Gia cũng nổi giận, Niểu Niểu không giơ tay đánh ૮ɦếƭ thằng nhóc kia, anh liền vén tay áo lên!
Thằng nhóc kia vội vã nói: “Tôi biết lỗi rồi! Sau này tôi không xem nữa! Được không? Tôi không nhìn nữa! Những tư liệu kia xem như là giữ lại một kỷ niệm cho tôi được không? Sau này đảm bảo tôi sẽ không xem!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc