Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 32

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trong phòng vệ sinh, tiếng nước chảy ào ào, đến lúc y tá mang bữa ăn sáng đến, Diệp Đình cũng vừa vặn từ trong phòng tắm bước ra.
Trong nháy mắt, cô y tá liền đỏ bừng mặt, cúi đầu xuống, không nhìn cái gỉ cả, nếu không ánh mắt sẽ không thể làm chủ được… Dọn bữa ăn trong tình trạng áp lwujc lớn, trước bị vị boss này nổi đóa liền nhanh chóng chạy ra ngoài.
Lăng Vi nhìn chằm chằm Diệp Đình, ánh mắt không né không tránh, vô cùng quanh minh chính đại!
Nhìn ‘chồng’ mình a! Không nhìn thì quá uổng phí.
Bên hông anh quấn một chiếc khăn tắm, mái tóc đen đang ướt nhẹp, trên da thịt màu lúa mạch vẫn còn đọng lại mấy giọt nước. Cheiesc khăn lông trắng trên tay anh đang xoa xoa tóc, gương mặt tuấn lãng bị hơi nóng khiến cho hơi ửng đỏ, màu da thật mê người, thật đúng là khiến người ta muốn phạm tội!
Hàng mi dài của anh khẽ nâng lên, đôi mắt đen chăm chú nhìn sâu vào mắt cô, thấy cô cũng đang nhìn chằm chằm anh, Diệp Đình hài lòng: “Vóc dáng của chồng em, em có hài lòng không?”
Đôi mắt đen sâu lắng của anh lại ẩn trong đó một tia sáng như pha lê, vô cùng mê người: “Lăng Vi ‘hì’ một tiếng: “Cũng tàm tạm!”
Diệp Đình ngồi xuống cạnh cô.
Trong nháy mắt Lăng Vi liền cảm giác có một cỗ hơi nóng phả vào mặt, khí tức khoan khoái nhẹ nhàng trên người anh chui thẳng vào mũi cô.
Anh vươn tay, càm lấy chiếc thìa nhỏ trong tay cô, múc một ít cháo đưa đến bên miệng cô: “Mau ăn đi, ăn xong tôi đến công ty.”
Lăng Vi nhìn chiếc thìa mà anh đang cầm, khó tin ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm.Cô đây là ngại mạng mình lớn quá sao, dám để boss đút cơm cho mình?
Vội vàng đoạt chiếc thìa lại: “Tay tôi không tàn phế… có thể tự ăn được.”
Trên vai Diệp Đình khoác một chiếc khăn lông, иgự¢ để trần, ung dung ăn cháo như thường. Cơ bắp cường táng ѕєχy kia của anh, giống như miếng sắt đã được nung đỏ ‘thiêu đốt’ mặt cô.
Cơm nước xong xuôi, quần áo của Diệp Đình cũng được mang tới, anh thay quần áo xong liền đứng sang bên cạnh cô. Nhìn cô một lúc, bỗng vươn tay xoa nhẹ tóc cô: “Mau khỏi một chút.”
Trong lòng Lăng Vi cảm thấy buồn nôn, tôi khỏi anh để làm gì chứ? Nhanh đưa mình đến miệng sói à?
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên khom người, kề miệng sát lỗ tai cô, thanh âm từ tính cất lên: “Nhanh khỏi một chút, chồng em sẽ tạo riêng cho em một đêm động phòng lãng mạn.”
Lăng Vi ánh mắt sắc nhọn trừng anh: “Ai muốn động phòng với anh?!”
Diệp Đình lại cười trầm thấp: “Không muốn động phòng với tôi, thì em muốn động với ai? An tâm, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, em ngủ với chồng em, không lo phạm pháp đâu.”
“…” Khuôn mặt Lăng Vi lại đỏ rần rần, cô thật muốn cào ૮ɦếƭ anh mà!
Gương mặt tuấn tú của anh kề sát mặt cô, hô hấp cũng phun lên trên mặt cô, tim cô thì đang đập thình thịch, cô nín thở nói: “Sắc dụ đối với tôi chẳng có tác dụng gì cả!”
Diệp Đình trầm giọng cười một tiếng, đột nhiên ôm chặt lấy cô, hôn thẳng đến trên giường, hôn đến mức trời đất cũng quay cuồng.
Lăng Vi che lấy иgự¢ đang phập phồng, nhìn anh đã khuất sau cánh cửa, cô vẫn chưa thể hoàn toàn bình tĩnh lại được!Mấy ngày nay Lăng Vi không có cách nào trở về trường học, cứ liên tục ở bệnh viện, trong người cô ngột ngạt khó chịu, hận không thể gãi thành một cái lỗ, vùi bằng sạch chỗ mụn đỏ trên người! Nhưng cô có thể nhịn được, cô cắn răng không gãi.
Khoảng thời gian này, Diệp Đình vô cùng bận rộn, mỗi buổi tối anh cũng chỉ có thể ngủ hai đến ba tiếng.
Còn thường xuyên chăm sóc bên cạnh cô, ngủ vùi trên chiếc ghế.
Lòng Lăng Vi cũng đâu phải đá, cô ngủ trên chiếc giường bệnh lớn, vừa mềm mại lại thoải mái, mà mấy ngày nay anh lại chỉ vùi mình trên chiếc ghế để ngủ…
Nhân lúc anh đang ngủ, Lăng Vi muốn kéo anh đến trên giường.
Diệp Đình cảm giác có người đang động đến anh, đột nhiên đưa tay Ϧóþ cổ cô!
“Ah.. Là tôi! Ngủ trên ghế không thoải mái, lên giường ngủ đi, nào…”
Hiển nhiên là anh đã quá mệt nhọc, nghe thấy tiếng cô liền buông lỏng tay, yên lòng gục mình lên người cô, đầu đặt lên trên иgự¢ mềm mềm của cô, chìm vào ngủ sâu.
Lần này Lăng Vi không nổi giận. Cô thật sự thương người đàn ông này… Cô khó khăn ngồi dậy, ϲởí áօ khóa của anh, rồi tháo giày, đặt hai cánh tay của anh lên vai mình, dùng sức kéo anh đến trên giường.
Nhưng mà, anh chàng này nặng quá… lập tức liền áp cô đến tận đáy.
Diệp Đình giẫy hai cái, đột nhiên cảm nhận được ‘thứ đồ’ trong lòng bàn tay, thật mềm mại thật thoải mái, anh liền Ϧóþ Ϧóþ một cái, mùi vị cũng rất thơm, anh lại dùng sức hít một cái, xác định đó là Lăng Vi, liền ôm chặt lấy cô vào иgự¢ mình, bá đạo hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Lăng Vi lại một lần nữa hối hận, anh chàng này đúng là ‘tiện’ thật! Đã ngủ rồi, vậy mà tay chân còn không đứng đắn thế này!
Lăng Vi muốn đẩy anh ra, nhưng anh lại ôm lấy cô vô cùng chặt.
Sợ đánh thức anh, nên cô cố chịu đựng không nhúc nhích.
Cũng không biết qua bao lâu, có lẽ là Diệp Đình thất sự mệt mỏi quá, hôn hôn vài cái rồi lại ngủ thi*p đi. Lăng Vi muốn tránh ra, nhưng cũng lại không muốn động. hai mắt cô đã dính sát nhau, quả nhiên là do nằm yên trong lòng anh lâu quá, ấm quá quá, nên cô cũng mơ mơ màng màng ngủ mất.
Diệp Đình chỉ ngủ đến đúng giờ, đột nhiên tỉnh lại, trên khuôn mặt cô, khẽ hôn một cái lên khóe miệng, sau đó vội vã đi ra ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Lăng Vi ‘làm loạn’ muốn xuất viện.
Kiên quyết không ở bệnh viện nữa! Cô cũng không sao rồi, Diệp Đình cũng không thể chống đỡ tiếp được!
Ngày nào cũng ngủ trên ghế, lại còn chỉ có thể ngủ hai đến ba tiếng, nếu tiếp tục giày vò như thế, người cũng bị vò nát luôn rồi!
Về nhà, ít nhất anh cũng có thể an an ổn ổn ngủ ngon giấc.
Trưa hôm đó, Diệp Đình đến bệnh viện thăm cô, ai biết lại thăm hụt. Viện trưởng hoảng sợ nói: “Sáng sớm nay, phu nhân… đã xuất viện rồi. Tôi nghĩ là ngài gợi ý, cho nên không gọi điện quầy rầy ngài.”
Đôi mày Diệp Đình nhíu lại, trong lòng thấy phiền não! Cô xuất viện mà không thông báo với anh?
Cô trở về trường? Hay là về biệt thự?Nhanh cóng về nhà, anh tìm đến phòng vẽ tranh trước, lại thấy cô đang ở trong đó.
Trong nháy mắt, lòng Diệp Đình liền thả lỏng một chút…
Tinh thần ổn định rồi, sau đó đi về phía cô: “Tôi đến nhìn xem mấy nốt mẩn đỏ thế nào rồi?”
Lăng Vi giơ bản vẽ lên, che kín mặt mình: “Đừng đến đây, khó nhìn ૮ɦếƭ đi được!”
“Ai nói khó nhìn? Trước kia em cũng đâu hơn bây giờ được bao nhiêu…”
Trong nháy mắt, ‘núi lửa’ Lăng Vi lại phun trào!
Anh vươn tay giành lấy bản vẽ, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô một lúc: “Bớt đi cũng khá nhiều…”
Cô cầm lấy chiếc gương nhỏ, chau mày: “Cũng không biết có để lại sẹo không, nếu như để lại sẹo, vậy thì xấu ૮ɦếƭ mất!”
Những bữa tiêc mà gia tộc anh tổ chức, cô cũng không thể mang khuôn mặt ‘đầy hoa’ này đi đến được, Lăng Vi gãi gãi mấy nốt trên mặt: “Nếu không hai chúng ta ly hôn trước thời điểm đi, tôi như thế này, không thể giúp được anh rồi.”
Anh lạnh lùng nhìn cô: “Em nghĩ hay quá, muốn nhận tiền rồi mà không muốn làm sao!”
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy anh đang xụ mặt xuống nghiêm túc nói: “Tôi cưới vợ cũng đâu phải để bọn họ nhìn.”Lăng Vi lại không hiểu: “Không để họ nhìn, thì anh cưới về làm gì? Không phải anh muốn chọc cho bọn họ ૮ɦếƭ vì tức giận sao?”
Diệp Đình nhéo mặt cô một cái: “Đúng ah, bộ dạng càng xấu xí thì bọn họ mới có thể càng tức giận, em như thế này, vừa hay.”
Lăng Vi xoay người, quay lưng về phía anh, không thèm để ý đến anh nữa.
“Đi thôi, ra ngoài đi dạo một chút, suốt ngày em cứ ngây ngốc ở nhà thế này, lông cũng dài hết cả ra rồi kìa.” Diệp Đình kéo cô đứng dậy: “Dẫn em đến một nơi.”
Lăng Vi lấy tay che mặt: “Hiện giờ bộ dạng tôi như thế này, có thể đi đâu được?”
“Yên tâm đi, có một chỗ, tuyệt đối sẽ không ghét bỏ em.”
Rất nhanh, chiếc xe đã đến cổng cô nhi viện…
Lăng Vi vội la lên: “Tôi bị bệnh này, cũng không biết có truyền nhiễm hay không, lỡ như truyền cho bọn nhỏ thì phải làm sao?”
Diệp Đình gọi điện cho bác sĩ, để bác sĩ chính mình nói với cô: “Yên tâm đi, phu nhân chỉ bị dị ứng rượu, không phải bệnh truyền nhiễm.”
Diệp Đình kéo cô xuống xe.
Mới vừa kéo cô ra khỏi xe, liền nghe thấy trong sân có đứa nhỏ hô to một tiếng: “Cô Vi Vi ~~ Cô Vi Vi đến rồi!”
“Cô Vi Vi ~~ Cô Vi Vi đến rồi!”
Mấy đứa nhỏ ba tuổi, giọng điệu trẻ con, vô cùng dễ thương! Mấy đứa nhỏ vừa hô lên, đám trẻ trong cô nhi viện cũng chạy ra.
“Cô Vi Vi, bọn con nhớ cô lắm lắm luôn!” Mấy dứa nhỏ lao đến trước xa, vừa kéo vừa ôm lấy Lăng Vi.
Lăng Vi che mặt, Diệp Đình giữ chặt tay cô, không cho cô che kín mặt mình.
“Trên mặt tôi đều nốt nốt mẩn mẩn, hù dọa mấy đứa nhỏ thì thế nào?” Lăng Vi trừng anh.
Diệp Đình buông tay cô ra, ngồi xuống hỏi bọn họ: “Cô Vi Vi có đẹp không?”
“Đẹp~~~” Cả đám trẻ đều đồng thanh.
Anh lại hỏi tiếp: “Cô Vi Vi bị bệnh, các cháu có thương cô không?”
“Thương ~~~” Mấy đứa nhỏ ôm Lăng Vi, nhao nhao hỏi xem cô đã bị bệnh gì.
“…” Trong lòng Lăng Vi ấm áp, ngọt như ăn mật.
Diệp Đình đứng lên, tháp giọng nói bên tai cô: “Trẻ con tâm tư thuần khiết nhất, mấy đứa nó sẽ không gạt người.”
Lăng Vi nhìn chằm chằm hắn, không nói tiếng nào.
Anh giơ tay nhéo mặt cô một cái.
Có một cô bé ôm đùi Diệp Đình, lớn tiếng kêu: “Chú đẹp trai! Chú là bạn trai của cô Vi Vi ạ?”“…” Diệp Đình ngồi xổm xuống, hỏi: “Cháu tên là gì?”
“Con là Lạc Lạc!” Cô bé cũng chỉ chừng năm tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa phấn điêu ngọc mài, non nớt khả ái.
“Cháu biết cái gì gọi là bạn trai sao?”
“Biết ạ!”
“Cháu thử nói xem.”
Lạc Lạc nói lớn tiếng: “Bạn trai chính là người nói lời yêu thương với cô Vi Vi, nếu như là người tốt, thì cô Vi Vi có thể lấy làm chồng.”
Diệp Đình ngẩng đầu, chỉ thấy đôi mắt Lăng Vi kinh ngạc mở to, hiển nhiên là không nghĩ Lạc Lạc sẽ nói ra những lời như vậy! Cũng không nghĩ tới Diệp Đình lại có thể bàn luận chuyện này với mấy đứa nhỏ.
Đôi mắt đen dài của Diệp Đình khẽ cong lên: “Vậy thì cháu thử nói một chút, bạn trai nên đối xử thế nào với cô Vi Vi?”
Lạc Lạc hơi suy nghĩ một chút: “Phải tôn trọng cô, coi trọng yêu cầu của cô, nghiêm túc cân nahwcs về suy nghĩ trong lòng cô, dùng hành động để khiến cô vui vẻ, phải yêu cô, bao dung cô, hiểu cô, ủng hộ cô, khích lệ cô, trợ giúp cô nữa.”
“…” Lăng Vi vô cùng kinh ngạc, cô ngồi xuống, hỏi Lạc Lạc: “Những thứ này, con học ở đâu vậy?”
Lạc Lạc hé miệng cười một tiếng: “Lúc chúng con đến nhà thờ, con nghe mục sư tiên sinh nói vậy.”
“…”
Diệp Đình xoa đầu nhỏ của Lạc Lạc.
Lạc Lạc hỏi: “Chú, chú là bạn trai của cô Vi Vi sao?”Diệp Đình nghiêm túc nói: “Chú là chồng cô ấy.”
“A~~~” Mấy đứa nhỏ cũng kêu lên: “Vậy chú chính là ba của bọn con rồi!”
“Đi thôi, vào học đi.” Lăng Vi thẹn thùng quẫn bách, vội vàng dẫn bọn nhỏ vào trong. Lúc này, tiếng chuông điện thoại của Lăng Vi reo lên.
“A lô… Cảnh sát Giang, chào anh, vụ án có tiến triển rồi sao?” Là Giang Quân gọi đến, nghe thấy giọng nói của cô, Giang Quân nói: “Tâm tình của em không tệ nhỉ, đang bận à? Có chút chuyện muốn nói với em.”
Lăng Vi không hề giấu diếm: “Em đang ở cô nhi viện dạy bọn nhỏ.”
“Cô nhi viện… Vừa hay anh cũng đang ở gần đó, anh đến đó tìm em.”
“Được, vậy anh đến đây đi.” Lăng Vi đang gọi điện, đột nhiên cảm giác một đôi mắt sắc bén nhìn mình chăm chú.
Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Diệp Đình lạnh lùng nhìn chiếc di động trong tay cô.
Cô che micro, xoay người đi vào trong góc nói chuyện điện thoại tiếp.
Lúc này, viện trưởng đi ra: “Diệp tiên sinh, chào anh, tôi đã nghe tiểu Vi nhắc đến anh.” Bà cười hiền hòa với Diệp Đình.
Diệp Đình quan sát hoàn cảnh cô nhi viện, nơi này bố trí có vẻ hơi cũ kỹ, gạch ngói cũng có chút hư hại.
Anh kính cẩn nói: “Công ti chúng tôi gần đây đang làm hoạt động từ thiện…”
Mặt viện trưởng đầy vẻ kinh ngạc vui mừng nhìn anh.
Diệp Đình hơi cười: “Nếu như bà không ngại, tôi liền phái người đến sửa sang lại nơi này, nhân tiện cũng trang bị thêm một chút hệ thống phòng ngự. Chẳng qua là, sẽ chậm trễ mất mất ngày học tập của bọn nhỏ.”
“Nếu ngài nguyện ý hỗ trợ vậy thì quá tốt rồi.” Viện trưởng kích động nắm lấy tay anh, đột nhiên cảm thấy không ổn lại vội vàng buông tay, lo âu nói: “Diệp tiên sinh, ngài giúp cô nhi viện chúng tôi là bởi vì tiểu Vi sao?”
Diệp Đình ngước mắt nhìn viện trưởng, lại nghe viện trưởng nói: “Tiểu Vi giống như con gái tôi vậy, nếu như ngài giúp cô nhi viện chúng tôi, muốn cho tiểu Vi mang ơn ngài, vậy...”
“Ngài suy nghĩ nhiều, cái này không liên quan gì với cô ấy, chỉ là chút tâm ý của tôi mà thôi. Hàng năm công ty chúng tôi sẽ tiến hành nhiều hoạt động từ thiện. Ngoại trừ nơi này ra thì chúng tôi còn giúp đỡ xây dựng trường học cho những nơi nghèo khó.”
Viện trưởng kích động gật đầu một cái, nói: “Vậy thì thật sự cảm ơn ngài, Diệp tiên sinh!”
“Ngài không cần khách khí, một cái nhấc tay mà thôi.”
Lăng Vi nói chuyện điện thoại xong trở lại, chỉ thấy viện trưởng đặc biệt kích động nói chuyện với Diệp Đình: “Thế nào?”
Viện trưởng vừa muốn nói lại bị Diệp Đình cắt đứt. Anh nói: “Không có gì, viện trưởng là bạn cũ của mẹ tôi, không nghĩ tới gặp được ở nơi này.”
Lăng Vi nghi hoặc nhìn viện trưởng, chỉ thấy viện trưởng cười một tiếng, quở trách vỗ vỗ tay cô: “Sau này ít uống rượu, chăm lo cho cái mặt này của con đi!”
Nói xong, phất phất tay: “Mau đi dạy học đi, bọn nhỏ cũng nhớ con, Thiên Thiên nhắc tới sao cô Vi Vi không đến dạy học cho chúng.”
“Đúng vậy, đúng vậy … ““Chúng con rất nhớ cô Vi Vi!” Còn có một bé trai kêu tiểu Đậu đinh náo loạn lên.
“Đi học nào…. “ Lăng Vi ôm lấy bọn nhỏ đi phòng học, Diệp Đình cũng bị bọn nhỏ kéo vào phòng học.
Lăng Vi để cho bọn nhỏ vẽ đèn cầy.
Diệp Đình ngồi ở bên cạnh cô, nhìn cô dạy học. Cô không giống giáo viên khác vẽ rồi để tụi nhỏ tô cũng không để tụi nhỏ vẽ đồ vật cố định mà tùy tiện ra một đề để tụi nhỏ tự do tưởng tượng.
Bọn nhỏ vẽ tranh thành hình dạng gì cũng được, chỉ cần là mình tưởng tượng, cô liền vui vẻ khích lệ.
Có đứa trẻ vẽ ngổn ngang mà cô còn thật cao hứng. Chỉ cần đứa trẻ có thể nói ra mình vẽ là thứ gì, nàng liền giơ ngón tay cái lên khích lệ khen ngợi.
Bọn nhỏ cũng cực kì cao hứng.
Phương pháp này của cô có thể khiến cho tụi nhỏ phát huy đầy đủ trí tưởng tượng của mình, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Diệp Đình nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm khó dò. Chỉ chốc lát anh vẽ một con heo… mặt đầy mụn.
Vẽ xong còn đưa tới trước mặt cô, Lăng Vi trừng anh.Hiện tại cả người cô đều mụn nhọt, vừa đau vừa nhột nên rất muốn cào cả người.
Cô cắn răng vẽ một con chó ngay cạnh con heo.
Diệp Đình dán cả người lại, tà tà dựa vào cô, một tay nắm eo cô, cô giãy giụa, anh lại dùng sức: “Đừng làm rộn, để tụi nhỏ thấy thì không tốt lắm.” Bức vẽ nằm trên tay anh vừa lúc che tầm mắt tụi nhỏ, đám trẻ con ngồi ngoài cửa lại đang nghiêm túc vẽ tranh nên không chú ý tới bọn họ.
Diệp Đình cầm 乃út, nhỏ giọng: “Vẽ cho em cái xinh đẹp hơn.’
Lăng Vi không lên tiếng.
Diệp Đình đơn giản vẽ mấy đường, vẽ một người đàn bà... tài nghệ cực kì kém, vẽ cực kì khó coi, chỉ có một vòng tròn là cái đầu, hai tay một cổ, hai chân.
Trên đầu có tóc… mắt, mũi, miệng.
Vẽ xong anh còn đưa cho cô xem: “Như thế nào?”
Suýt chút nữa Lăng Vi phun ra ngụm máu.
Thấy sắc mặt của cô không đẹp cho lắm, đ lại vẽ một mũi tên viết bốn chữ thật to: “Người đẹp Vi Vi…”
Vi Vi sắp phát điên rồi.
Trực tiếp chuyển bức tranh Diệp Đình vẽ cho bọn nhỏ nhìn: “Các bạn nhỏ, các con nói chú Diệp Đình vẽ có đẹp không?”
“Ha ha ha ——” một trận cười rộ!
“Thật là xấu xí, thật là xấu xí...”
Lăng Vi nói: “Trẻ con tâm linh thuần khiết nhất, bọn họ sẽ không gạt người.”
Diệp Đình giơ tay lên nhéo má cô: “Em thông minh nhất.”
Lăng Vi né tránh, vẽ vài nét sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi phải cất giữ, bản vẽ của ông chủ Đỉnh phong quốc tế rất đáng tiền. Sau này tôi sống không nổi nữa thì mang đi đấu giá, nhất định nhiều người muốn ςướק.”
“Ai yêu... Sớm biết em thích tôi như vậy, tôi liền vẽ đẹp một chút, tờ giấy này không mang ra ngoài được.”
Lăng Vi “Xí” một tiếng: “Vẽ đẹp mắt một chút liền không đáng giá, cứ như vậy mới đáng tiền.”
Vừa hay Giang Quân đi tới, Lăng Vi đang gây lộn cười đùa với Diệp Đình.
Anh ta vừa tới cửa trường học liền nghe tiếng trẻ con vang lên: “Chào chú…”
Giang Quân sợ hết hồn, lại thấy bên cạnh Lăng Vi có một người đàn ông vô cùng đẹp trai, vừa lúc có thể nhìn thấy cánh tay người đàn ông kia đang ôm eo Lăng Vi.
Lăng Vi hỏi anh ta: “Cảnh sát Giang, có việc gấp sao? Hay là ra ngoài nói chuyện.?”
Giang Quân khoát tay: “Em dạy học trước đi, chờ em dạy xong chúng ta nói chuyện.”Giang Quân đi tới bên cạnh Lăng Vi xách cái ghế ngồi xuống.
Bọn nhỏ vẽ xong đèn cầy, Lăng Vi mở ra sách, dạy cá bạn nhỏ hát nhạc thiếu nhi.
Cô dịu dàng nói: “Hôm nay cô gáio muốn dạy các con một câu: I LOVE YOU! Thấy mẹ, phải nói: Con yêu mẹ. Thấy ba, phải nói: Con yêu ba. Thấy bạn bè phải nói: Mình thích cậu. Thấy cải xanh phải nói: Mình yêu bạn, thấy cơm phải nói: Mình yêu bạn!”
Bọn nhỏ đọc theo. Diệp Đình nghe được cô đọc “Ba, mẹ”, ánh mắt đánh giá đứa trẻ. Những đứa trẻ này cũng không có cha mẹ, không biết tại sao sách vở lại viết những thứ này...
Sẽ không sợ bọn nhỏ nhớ sao?
Nhưng là, thấy bọn nhỏ không để ý đọc theo, Diệp Đình không nói gì.
Bọn nhỏ đọc xong, Nhạc Nhạc đột nhiên lớn tiếng: “Chú Diệp Đình và chú cảnh sát cùng nhau đọc đi ạ.”
“...” Hai người đàn ông nhìn nhau, Diệp Đình nhướn mày, Giang Quân mím môi.
Lăng Vi đọc lại một lần, Giang Quân, Diệp Đình cùng bọn nhỏ cùng nhau đọc...
Đọc xong, bọn nhỏ náo loạn lên: “Tiểu dưa hấu, Mình thích cậu! Tiểu Đậu đinh, mình thích cậu!”
Nhạc nhạc kêu lên: “ chú Diệp Đình, chú cảnh sát, hãy đọc theo cháu! Tiểu dưa hấu, mình thích cậu!”
Diệp Đình: “ Tiểu dưa hấu, mình thích cậu...”
Giang Quân: “ Tiểu dưa hấu, mình thích cậu...”Nhạc nhạc cười hì hì một tiếng, còn nói: “Tiểu Đậu đinh, mình thích cậu!”
Diệp Đình cùng Giang Quân không biết làm sao, “ Tiểu Đậu đinh, mình thích cậu...”
Nhạc nhạc hài lòng gật đầu, còn nói: “Cô Vi vi, em yêu cô!”
Ánh mắt Nhạc Nhạc lấp lánh nhìn chằm chằm bọn họ.
Diệp Đình: “...” Anh hít hơi, nhìn về phía Lăng Vi.
Giang Quân: “...” Anh cũng hít hơi, nhìn về phía Lăng Vi.
Lăng Vi hít hơi, 囧 囧 không biết làm sao nhìn Nhạc Nhạc...
Lồng иgự¢ Diệp Đình nóng lên, phảng phất có gì đó muốn phun ra!
Anh nhìn chằm chằm ánh mắt Lăng Vi, hô hấp nóng bỏng ngay chính anh cũng không chịu nổi.
Tất cả bọn nhỏ cũng mong đợi nhìn anh.
Anh ho khan một chút, biểu tình nghiêm túc nói một tiếng: “Cô Vi vi, tôi yêu em.”
“Chú Diệp Đình! Chúng cháu yêu chú!” Bọn nhỏ hô to.
Giang Quân mím chặt môi: “...” Không nói ra.
Lăng Vi đỏ mặt… trái tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc