Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 309

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Khi Vinh Phỉ trở về, nhìn thấy An Kỳ Nhi cúi trên bàn, đang thiết kế quảng cáo cho một công ty, đây là công việc mới của cô.
Vinh Phỉ biết hôm nay sẽ có kết quả giám định...
Anh dung dung đi đến trước mặt cô, thấy cô không muốn nói đến chuyện kết quả giám định, anh thức thời không hỏi.
Anh nhìn cô chăm chú một lát, xoay người đi đến phòng bếp rót nước cho cô... Đột nhiên phát hiện, trong thùng rác có mấy hộp thuốc... Là ***, cô vứt đi?
Trong nháy mắt Vinh Phỉ vui mừng. Cô không ý định uống thuốc nữa? Cô muốn sinh con cho anh?
Khóe môi Vinh Phỉ cong lên, người phụ nữ này... cả cơ thể, cả trái tim đều trao cho anh!
“Khụ khụ ----“ Vinh Phỉ làm nóng cổ họng, che giấu tâm tình vui sướng.
Anh vui vẻ rót cốc nước ấm đưa cho cô: “Mệt không? Em yêu, nghỉ ngơi một lúc đã.”
An Kỳ Nhi ngẩng đầu, ngước mắt, cô chạm phải ánh mắt của anh.
Cô chợt hỏi anh: “Tứ ca, rốt cuộc anh thích gì ở em?”
Vinh Phỉ đen mặt nói: “Em hỏi câu này à, anh thích khuôn mặt em, *** em, ௱ôЛƓ em, được không?”
An Kỳ Nhi khẽ gật đầu: “Được.”
Vinh Phỉ bị cô chọc cười: “Em có ngốc không vậy?”
Anh đặt cốc nước xuống, vô cùng nghiêm túc nhìn cô: “Anh thích tính cách của em, thích sự cứng cỏi của em, thích em rơi vào vũng bùn cũng có thể tỉnh táo, thích em biết sai mà thay đổi.”
An Kỳ Nhi gật đầu, hốc mắt cay cay, đột nhiên cô có xúc động muốn khóc, cô đưa thư cho anh: “Anh xem lá thư này đi, anh xem xong rồi hẵng quyết định có muốn để em sinh con cho anh không.”
“Mấy tin nhảm nhí này có ích gì?” Vinh Phỉ hừ lạnh, ςướק lấy xé lá thư.
“Này!” An Kỳ Nhi đưa tay ςướק lại.
Cô ςướק lá thư về, trừng mắt nhìn anh, cô mở ngăn kéo ra, lấy ra băng dính và kéo, dính lại lá thư.
Dính xong, cô sợ anh lại xé, bèn dính hết cả lá thư.
Cô đứng dậy, giơ ra trước mặt Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ quét mắt đọc, nói: “Ừm, xem hết rồi.”
An Kỳ Nhi dò xét nhìn anh, Vinh Phỉ nói: “Nội dung bức thư này nói lên được điều gì? Em là con ai cũng chẳng có ảnh hưởng gì đến anh... Anh yêu chính bản thân em, không phải dòng máu của em.”
An Kỳ Nhi cắn môi, như muốn cười. Cô nhét lại lá thư vào ngăn kéo.
Vinh Phỉ đột nhiên sán đến gần cô, thấp giọng hỏi: “Ném hết thuốc đi rồi? Vậy với tư cách là chồng em, anh phải làm chính sự thôi.”
Khuôn mặt xinh đẹp của An Kỳ Nhi đỏ lên, tức giận lườm anh: “Em nói thật với anh, không phải là em không muốn mang thai, anh không thấy em như cái ấm sắc thuốc sao... Em mà không uống thuốc, đầu sẽ đau muốn ૮ɦếƭ. Anh nói xem, em có thể không tránh thai sao? Bác sĩ nói, giờ em đang uống những thuốc này, này tạo thành dị dạng với thai nhi! Sao em dám qua loa chứ...”
Vinh Phỉ bừng tỉnh đại ngộ: “Vậy chữa bệnh trước đã!”
An Kỳ Nhi quay lại ghế ngồi, tay cô chống cằm, ánh mắt mờ mịt...
Con chip trong đầu cô, không thể bỏ đi còn phải liên tục uống thuốc, uống thuốc thì không thể mang thai, một khi mang thai, đứa bé sẽ không khỏe mạnh...
Nhưng, bỏ đi... có tỷ lệ khôi phục nhỏ, còn một nửa tỷ lệ là mù, tệ hơn là trở thành người thực vật, thậm chí ૮ɦếƭ trên bàn phẫu thuật.
Hiển nhiên Vinh Phỉ cũng đang nghĩ đến chuyện này, anh chợt đưa tay, giữ cằm cô, để cô ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh.
Anh đột nhiên xoay người, ôm ngang cô lên. Anh ôm cô lên phòng ngủ trên tầng, vừa trầm thấp nói bên tai cô: “Anh cũng không muốn có con, anh chỉ muốn có em. Chỉ cầm em ở bên anh là đã tuyệt hơn bất cứ điều gì. Anh nói muốn đứa bé, thật ra chỉ để kiểm nghiệm sự chân tình của em với anh. Có phải anh hơi ngốc không?”
An Kỳ Nhi cười gật đầu: “Quả thực rất ngốc...”
Nửa đêm, Vinh Phỉ mệt muốn ૮ɦếƭ, nặng nề ngủ thiếp đi. An Kỳ Nhi lén đứng dậy, gọi điện cho Quân Dương, cô quyết định làm phẫu thuật.
Cô muốn... lấy con chíp ra!
Quân Dương bảo cô qua lúc nào cũng được.
Nói chuyện điện thoại xong, lúc An Kỳ Nhi về phòng, Vinh Phỉ nhắm mắt đang ngủ, nhưng, tay của anh đang sờ soạng khắp nơi, không sờ thấy người, bỗng giật mình tỉnh giấc!
An Kỳ Nhi vội chạy tới ôm anh: “Em đi vệ sinh... Nhìn anh kìa! Mới một phút mà!” Cô nhấc đồng hồ đeo tay lên xem: “Còn chưa tới một phút đâu!”
Vinh Phỉ ôm cô, ngủ tiếp. An Kỳ Nhi ghé vào tai anh nói: “Chồng, em muốn đi du lịch, em hẹn Hoa Đào và Chính Hiền cùng đi. Ngày mai, em sẽ đến căn cứ tìm bọn họ, chờ bọn họ rảnh, bọn em sẽ cùng đi ra ngoài.”
Vinh Phỉ nghe thấy cô gọi tiếng “Chồng”... phía sau cô nói cái gì,anh hoàn toàn không nghe lọt, dùng sức áp người lên, lại bắt nạt một lần.
Vinh Phỉ đưa An Kỳ Nhi đến căn cứ, lập tức bị cô đuổi đi.
Gần đây Vinh Phỉ cũng bề bộn nhiều việc. Lần trước giúp Diệp Đình thu thập lão quỷ Paul, công việc làm ăn bị liên lụy không nhỏ, anh phải về cùng Diệp Đình ổn định thế cục.
An Kỳ Nhi và Quân Dương vừa đi vào đại sảnh, vừa bàn bạc chuyện phẫu thuật. Hoa Đào, Chính Hiền đều rất lo lắng cho cô.
Ban đầu Hàn Yến bình phục, muốn về sở nghiên cứu địa chất, Hoa Đào cũng quyết định đi theo anh. Anh đi đâu, cô theo đó.
Nhưng, An Kỳ Nhi nói muốn phẫu thuật, bọn họ bèn dời lịch trình lại hai ngày.
Chính Hiền lo lắng lay cánh tay An Kỳ Nhi: “Chị An Kỳ, sao chị lại muốn phẫu thuật? Rất nguy hiểm!”
Nguy hiểm? Cô biết chứ! An Kỳ Nhi đột nhiên nghĩ đến điều gì, sắc mặt trắng bệch.
Chính Hiền còn tưởng rằng cô đã nghĩ thông suốt, bởi vì loại phẫu thuật này vô cùng nguy hiểm, không cẩn thận sẽ mất mạng, duy trì tình trạng như hiện giờ, tốt xấu gì cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng, An Kỳ Nhi lại nói: “Chị phải viết một lá thư.”
Chính Hiền và Hoa Đào ngẩn người, thấy An Kỳ Nhi chạy lạch bạch về đại sảnh.
Mấy người đuổi kịp cô, thấy cô vào một căn phòng làm việc, tìm giấy Pu't, bắt đầu viết chữ.
Cô viết thư cho Trần Bá Tích, mở đầu, cô muốn viết chữ “cha”, nhưng lại không viết ra được... cô bèn viết hai chữ: chào ông...
Viết xong, lại viết tiế: “Vừa mới biết ông chưa được bao lâu, đã không kịp tận hiếu, bởi vì, tôi đã đưa ra một quyết định điên cuồng...”
Cô viết xong, lại vo giấy lại, ném vào sọt rác.
Cô lại cầm tờ giấy trắng, vẫn viết mấy chữ đó... rồi lại vo viên, viết lại!
Nhưng, viết đi viết lại, vẫn chỉ có mấy chữ đó...
Cô không viết được gì khác! Cứ vậy đi! An Kỳ Nhi lấy một tờ giấy trắng khác viết thư cho Vinh Phỉ.
Cô nghĩ ngợi, viết mấy chữ: “Tứ ca, hãy tìm người tốt hơn.”
Cô nhìn mấy chữ này, đơn giản như thế, lại khiến cô lòng đau như dao cắt!
An Kỳ Nhi nhìn lá thư... Ngón tay hơi run run.
Cô không do dự nữa, giao thư cho Quân Dương: “Anh Quân Dương, hai lá thư này... Trước để ở chỗ anh. Ai tới tìm anh, thì anh hãy đưa cho người đó.”
An Kỳ Nhi như đang dặn dò hậu sự.
Sau khi làm xong quyết định ày, cô chợt nhẹ nhàng thở phào.
Sống ૮ɦếƭ do mệnh... Nếu như giờ cô ૮ɦếƭ đi, Vinh Phỉ sẽ không lún quá sâu, dọn dẹp tâm tình một chút, anh có thể tìm người tốt hơn.
Nếu như giờ cô ૮ɦếƭ rồi, Trần Bá Tích sẽ không quá bi thương, dù sao cha, con bọn họ... cũng không có tình cảm gì.
Nếu như, chờ đến ngày rộng tháng dài, cô và Vinh Phỉ không thể chia cắt, nếu như, chờ đến cha ocn tình thâm, Trần Bá Tích dần quen với sự tồn tại của một cô con gái...
Nếu như, chờ đến lúc đó, sự đau đớn ấy, nhất định sẽ đau hơn gấp một vạn lần so với nỗi đau mất đi cô bây giờ.
An Kỳ Nhi dứt khoát đứng dậy, ánh mắt của cô vô cùng kiên định!
Cô quyết định --- lập tức làm phẫu thuật.
Ý của Chính Hiền là, chuyện lớn như vậy, nên nói cho tứ ca nữa nha!
Quân Dương lại nói: “Tôn trọng An Kỳ Nhi đi, mỗi người không thể quyết định sự sống, nhưng mỗi người đều có quyền quyết định cái ૮ɦếƭ của mình. Cô ấy có thể lựa chọn sống thật vui vẻ, cô ấy cũng có thể lựa chọn cuộc sống tốt hơn! Chúng ta lấy tình cảm trói buộc cô ấy, thì quá tàn nhẫn.”
Chính Hiền bĩu môi.
Quân Dương đưa tay, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Yên tâm đi, bọn anh sẽ giảm nguy hiểm xuống mức thấp nhấp.”
Tâm lý Quân Dương nắm chắc, anh biết sớm muộn gì An Kỳ Nhi cũng sẽ tìm anh làm phẫu thuật, cho nên trong khoảng thời gian này, anh luôn chuẩn bị đầy đủ cho cô ấy. Anh mời rất nhiều chuyên gia não khoa tiến hành nghiên cứu tình trạng của An Kỳ Nhi.
Lần phẫu thuật này, anh cũng mờ bác sĩ nổi tiếng và nhân viên y tế chuyên nghiệp.
Ngay cả dụng cụ, thuốc thang, anh cũng chuẩn bị đầy đủ, đồng thời đều dùng cái tốt nhất! An Kỳ Nhi là chị dâu của anh, anh phải giữ chắc cho anh trai!
Thời gian phẫu thuật rất dài... Dài đến nỗi đám Hoa Đào và Chính Hiền sắp không chịu nổi nữa... Có thể thấy, người trong phòng phẫu thuật khó khăn đến chừng nào.
Chờ đợi khoảng ba ngày, cuộc phẫu thuật mới hoàn tất! Khi Vinh Phỉ chạy tới, suýt phá hủy căn cứ!
Anh điên rồi ----- điên cuồng đánh Quân Dương một trận!
An Kỳ Nhi phẫu thuật xong, vẫn còn đang hôn mê... Cô đã ngủ ba ngày.. Trên đầu còn quấn dải băng màu trắng, trên dải băng còn thấm màu vàng của thuốc và màu đỏ của máu.
Tóc bị cạo sạch, sắc mặt cực kỳ tiều tụy... môi cô trắng bệch, sắc mặt xanh xao...
Vinh Phỉ trông chừng bên cạnh cô, nhìn dáng vẻ tiều tụy này của cô, trái tim đau quặn từng cơn!
“Mau tỉnh lại cho anh! Nếu em không tỉnh lại, anh sẽ ---------“
Vinh Phỉ hít vào một hơi, cả giận: “Em ngủ đi, dù em có bất tỉnh, anh cũng không quan tâm em đâu...”
Mặt mũi Quân Dương bầm dập, nhưng vẫn cam đoan với Vinh Phỉ: “Tứ ca, anh đừng quá lo lắng... cuộc phẫu thuật rất thành công, chị dâu em sẽ nhanh tỉnh lại thôi, nhất định chị ấy không có chuyện gì...”
“Em câm miệng!” Vinh Phỉ mắng Quân Dương.
Vinh Phỉ hận không thể P0'p ૮ɦếƭ Quân Dương, anh cắn răng nghiến lợi chất vấn Quân Dương: “Em đúng là khốn khiếp! Trước phẫu thuật, vì sao không nói cho anh? Cô ấy là vợ anh! Là chị dâu em! Nhỡ xảy ra nguy hiểm gì thì sao? Anh sẽ không có ở bên cô ấy! Khi cô ấy làm phẫu thuật, ít nhất anh cũng có thể ở bên cô ấy! Cô ấy lẻ loi trơ trọi, một mình đối mặt với cái ૮ɦếƭ, đối mặt với bóng tối, em có biết lúc ấy cô ấy nản lòng thoái chí đến mức nào không? Em cũng là người đã có vợ còn không rõ ràng như thế!”
Quân Dương xoa mặt, không nói gì. Cảm giác hình như tứ ca đã xuống tay nhẹ với mình...
Lúc ấy bác sĩ nói với anh, nắm rất chắc thủ thuật, nhưng... giờ nghĩ lại, quả thực rất nguy hiểm, anh cũng nghĩ mà sợ.
Đã ba ngày trôi qua, An Kỳ Nhi vẫn không tỉnh.
Vinh Phỉ chợt nhảy dựng lên, đưa tay hung hăng cốc đầu Quân Dương: “Ai bảo em không nói cho anh, anh đánh ૮ɦếƭ em! Anh của em mà em cũng dám gạt? Gan càng ngày càng to đấy!”
Vinh Phỉ giận muốn điên lên!
Giọng của Vinh Phỉ rất lớn, như muốn nhấc cả căn phòng lên...
Khiến cho An Kỳ Nhi đau đầu, cô muốn ngủ thêm một lát mà không được...
An Kỳ Nhi dần dần mở mắt, đầu đau muốn nứt! Cô khẽ “Hừ” một tiếng.
“Chị dâu tỉnh rồi!” Chính Hiền vội gọi hai người bọn họ: “Đừng ồn ào nữa!”
Vinh Phỉ quay đầu, thấy An Kỳ Nhi day day đầu, có vẻ rất đau nhức...
Cô dần mở mắt ra, nhưng lại không nhìn thấy gì... trước mắt đen kịt...
Cô là may mắn đúng không? Mặc dù mù, nhưng, cô không ૮ɦếƭ... Có phải coi như có lời không?
“Vợ ------“ Vinh Phỉ vọt tới bên cạnh cô. Anh nắm chặt tay cô, đặt lên khuôn mặt mình.
Anh đau lòng hỏi cô: “Có phải rất đau không? Sao em lại không nói cho anh... Em không biết giờ anh khó chịu đến nhường nào đâu! Em nói xem, nếu em có gì bất trắc, anh phải làm gì đây!”
Hốc mắt An Kỳ Nhi đau quá, cô muốn khóc, cô muốn mắng anh: đường đường là đàn ông, mất đi một người phụ nữ, không sống được chắc? chẳng phải hai mươi mấy năm trước vẫn sống tốt sao!
Nhưng, trong nội tâm cô rất đau.. cô duỗi ngón tay, vuốt ve khuôn mặt anh, cô muốn nói chuyện, nhưng không nói nên lời...
Vinh Phỉ thật sự không nhìn nổi cảnh này! Trái tim anh, đau như bị người ta đâm hàng chục cây kim!
Anh vuốt ve mặt cô, ngữ điệu cố gắng thả lỏng: “Không sao, chúng ta có thể từ từ, Quân Dương nói cuộc phẫu thuật rất thành công, em sẽ mau khỏe lên thôi.”
“Ừm.” An Kỳ Nhi gật đầu, cô cố nén cơn đau, nở nụ cười: “Giờ em không nhìn thấy gì... Là tạm thời thôi đúng không?”
Quân Dương ôm mặt, đau đớn nói: “Chị dâu... Bây giờ chị không nhìn thấy gì... không phải là tạm thời, cũng không phải là sau này không nhìn thấy nữa. Đó là vì, băng trên mắt chị chưa được tháo xuống....”
“...” An Kỳ Nhi bị Quân Dương chọc cười, cô biết băng chưa được tháo xuống.. Nhưng bóng tối ấy, không giống như bị băng trùm lên...
Giọng nói Vinh Phỉ hung ác hỏi Quân Dương: “Bao giờ mới có thể lấy băng xuống?”
Quân Dương quay đầu, nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ một mực bị ngó lơ, thấy tất cả mọi người nhìn về phía mình.
Ông nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Ít nhất phải ba ngày sau mới có thể tháo băng, dù tháo băng, cũng phải tháo từng lớp một, để cô ấy thích nghi với ánh sáng. Giờ cô ấy không nhìn thấy gì là hiện tượng rất bình thường, bởi vì con chíp kia đè lên thần kinh thị giác, hiện tại... cô ấy sẽ hồi phục dần dần... khoảng một, hai tháng sau là có thể khôi phục thị lực.”
Vinh Phỉ vội hỏi: “Có còn nguy hiểm gì khác không?”
Bác sĩ đáp: “Còn phải xem tình hình, trước hết để cô ấy ở lại đây quan sát một tháng đã.”
Vinh Phỉ lập tức dời địa điểm làm việc đến căn cứ của Quân Dương.
Diệp Đình và Lăng Vi cũng vội vàng chạy đến. Bọn họ mới biết được An Kỳ Nhi làm phẫu thuật...
Đám người đều rất lo lắng! Khi Trần Bá Tích gặp An Kỳ Nhi, trong vòng một đêm, rụng một nửa tóc trên đầu.
Nguy hiểm thật nguy hiểm thật... ông và An Kỳ Nhi mới nhận ra nhau, suýt chút nữa đã âm dương cách biệt...
Tình hình khôi phục của An Kỳ Nhi rất tốt, Diệp Khanh cũng có lòng tin! Đám người đều hi vọng Diệp Khanh có thể tốt lên, tiếp theo đám người liền đặt phần lớn trọng tâm lên bệnh tình của Diệp Khanh.
Ngày nào Trần Bá Tích cũng đến rất sớm, ông và đám người cùng chuẩn bị bữa sáng, chăm sóc An Kỳ Nhi cẩn thận.
Trần Bá Tích cúc cung tận tụy, chinh chiến nửa đời, đối phó với địch nhân ông như sấm chớp, nhưng đối xử với con gái... ông lại vô cùng lóng ngóng.
Cả đời này ngay cả người yêu ông cũng không có, sao có thể nghĩ đến... trong sinh mệnh chợt có thêm một cô con gái, điều này khiến ông rất rối rắm.
Mặc dù rối rắm, nhưng ông vẫn rấ vui sướng. Ngày nào cũng cười toét miệng.
Giờ Vương Dần không thích nhìn thấy ông nhất! Lão già đáng ૮ɦếƭ!
Vương Dần thật âu sầu... Lôi Thiếu Dục, Lôi Thiếu Triệt, Lý Vân Hào, Trần Bá Tích đều tìm thấy con của mình...
Sao ông vẫn cô đơn a! Nếu sợi dây chuyền màu đỏ này không xuất hiện, ông đã không hi vọng...
Hết lần này tới lần khác... Chủ nhân của sợi dây màu đỏ sậm này, phải chăng bị tổ chức sát thủ của Hắc Dạ đế quốc ám hại!
Vương Dần đau buồn, thật muốn đào hết tim gan. Thật ra, năm đó, Vương Dần cũng có gia đình, mà sau khi kết hôn ba tháng, vợ ông mang thai.
Lúc ấy, trong đội nói cho ông biết, ông phải ra ngoài làm nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này phải tiến hành tuyển chọn đặc biệt.
Vương Dần thông qua được mười mấy vòng chọn lựa, đạt được huân chương, chính là sợi dây màu đỏ sậm kia. Cấp trên còn chưa kịp truyền đạt nhiệm vụ cho ông, ông trong một lần thực hiện nhiệm vụ vây bắt, rơi xuống vách núi. Đội ngũ tìm kiếm lục soát dưới chân núi nửa tháng cũng không tìm được ông.
Tất cả mọi người cho rằng ông đã ૮ɦếƭ rồi. Nhưng, hai tháng sau, ông đi ra từ núi. Ông dựa vào ý chí sống sót mãnh liệt của mình mà nhặt về được cái mạng.
Khi ông ra khỏi núi, trước tiên liên hệ với đội trưởng. Đội trưởng suýt thì phát điên...
Bởi vì tất cả mọi người cho rằng ông đã ૮ɦếƭ rồi, vợ ông còn làm lễ tang cho ông. Sau lễ tang, không biết vợ ông đi đâu. Cả đội gần như lật tung tất cả những nơi ở vợ ông có thể đi để tìm kiếm.
Lại vẫn không tìm thấy người. Vương Dần cũng khó hiểu, lúc ấy, vợ ông là bà chủ gia đình, còn đang mang thai, bụng to vượt mặt, có thể đi đâu được?
Trong nhà, ít nhất còn có chỗ ở, ông cũng có chút tiền tiết kiệm, ít nhất cơm ăn không cần lo. Tại sao bà ấy lại rời đi?
Vợ ông không cha không mẹ, càng không cần nói đến việc về nhà ngoại gì đó. Mà cha mẹ ông đã lần lượt mắc ung thư, qua đời năm ông 15 tuổi.
Không ai chăm sóc, Vương Dần liền lựa chọn chiến đấu.
Vương Dần đi từ trên núi ra, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Với sự hiểu biết của ông về vợ ông, một người phụ nữ đến chữ còn không biết, không thể dễ dàng rời đi như vậy. Huống chi còn có đứa bé, dù muốn tái giá, ít nhất cũng phải chờ mấy năm.
Vương Dần lặn lội về nhà, tất cả đồ vật trong nhà đều y nguyên, ngay cả sổ tiết kiệm cũng không bị sờ vào!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc