Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 306

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Đình và Lý Thiên Mặc lập tức bắt đầu giải, cuối cùng phát hiện, trong mỗi sợi dây chuyền đều người giữ để lại cho người nhà bọn họ một đoạn văn.
Lý Vân Hào đột nhiên run rẩy, trong miệng ông ta không ngừng nói lời gì, ánh mắt cũng không ngừng nháy, giống như đang chống lại cái gì!
Lúc này, biểu tình ông ta đau đến không muốn sống…
Lý Thiên Mặc không nói gì nữa, anh ta nhìn ông ta chằm chằm, anh ta trong nháy mắt muốn nhảy đến đối diện, ôm lấy người đang thống khổ co rút đó.
Lôi Thiếu Triệt bỗng nói: “Tình trạng của Vân Hào không đúng! Lời ông ta vừa nói… đều không đúng! Ông ta Gi*t người nhà mình hồi nào?”
Người nhà ông ta bây giờ vẫn sống tốt!
Diệp Đình nói: “Có phải… có người dùng phương pháp gì khống chế ông ta không? Dùng thuốc, hoặc là máy gì khiến ông ta sinh ra ảo giác? Không phải chiếc trực thăng vừa rồi tới Gi*t ông ta sao?”
Diệp Đình càng nói càng cảm thấy kinh khủng, anh nhìn Lôi Thiếu Triệt, nói: “Chú, chắc chắn Hi Nhĩ Vương chưa ૮ɦếƭ! Hoặc là ông ta khống chế chú Vân Hào, ông ta cho chú Vân Hào làm người ૮ɦếƭ thế ông ta!”
“Đúng!” Lăng Vi nói: “Nếu hôm nay bom nổ, trên thế giới này không còn người nào biết Hi Nhi Vương nữa, ông ta nhất định còn sống! Âm mưu này đều là một tay ông ta khống chế! Nếu hôm nay bom nổ, người của toàn thế giới đều sẽ cho rằng ‘Hi Nhĩ Vương’ ૮ɦếƭ trong bãi phế tích ngọn hải đăng này rồi!”
Lôi Thiếu Triệt liền nói: “Mau mang Vân Hào lên đây, đừng để lộ! Để kẻ địch cho rằng chúng ta đã bắt được Hi Nhĩ Vương!”
Lôi Tuấn và tổ ám dạ nhận lấy sợi dây Diệp Đình ném tới, bọn họ trói chặt Lý Vân Hào, đẩy ông ta lên trực thăng.
Lý Vân Hào lên trực thăng, Lôi Tuấn và tổ ám dạ nhanh nhẹn leo lên trực thăng.
Bên dưới, đội tháo bom khua chiên gõ trống tháo bom chôn dưới đất. Những nguy hiểm ẩn trong quả bom phải tháo bỏ toàn bộ.
Nếu không, nói không chừng ngày nào đó bom sẽ tự nổ.
Diệp Đình, Lăng Vi và Lôi Niễu Niễu lập tức đưa Kỷ Nhu đến bệnh viện cấp cứu, Lôi Thiếu Triệt ở lại, cùng Lôi Thiếu Dục nghiên cứu kế hoạch dụ bắt “Hi Nhĩ Vương”.
Lý Thiên Mặc đi cùng Lý Vân Hào, bí mật chạy tới căn cứ thí nghiệm của Quân Dương.
Diệp Khanh và Lôi Đình đều đang ở căn cứ của Quân Dương. Bởi vì mọi người đều đi nước Ekul, không còn ai chăm sóc Diệp Khanh và Lôi Đình, Diệp Đình sợ hai người họ xảy ra nguy hiểm, liền đưa bọn họ tới căn cứ của Quân Dương.
Diệp Khanh và Quân Dương cùng làm kiểm tra cho Lý Vân Hap2… Quả nhiên Lý Vân Hào mắc hội chứng Cushing*!
(*) Hội chứng cushing (Cushing syndrome) là một rối loạn xảy ra khi cơ thể chứa lượng nhiều hormone cortisol (glucocorticoid). Cũng có thể gặp khi sử dụng quá nhiều cortisol hoặc hormone steroid khác.
Quân Dương phát hiện, ông ta bị hội chứng này là vì kích thích tố tuyến da của ông nhiều hơn bình thường, cũng dễ uất ức hơn người bình thường. Nhưng người bình thường vẫn có thể khống chế mình háo hức.
Còn Lý Vân Hào rõ ràng bị người khác dùng thuốc khống chế mới bài tiết ra qua nhiều kích thích tố!
Quân Dương cũng làm kiểm tra cho Lý Thiên Mặc. Tình hình Lý Thiên Mặc không khác Lý Vân Hào bao nhiêu, đều kích thích tố tuyến da tương đối nhiều. Quân Dương lập tức kê thuốc cho anh ta.
Tình hình Lý Thiên Mặc bây giờ còn chưa nghiêm trọng, uống thuốc, qua nửa năm thì không sao.
Vấn đề của Lý Vân Hào thì khá nghiêm trọng, anh phải tiến hành lâu dài, có kế hoạch chữa trị mới có thể bình phục!
Một tháng khua chuông gõ mỏ bao vây càn quét, Lôi Thiếu Triệt và Lôi Thiếu Dục chung sức hợp tác bắt “Hi Nhĩ Vương” chân chính!
Một hôn lễ thịnh thế đang cử hành đang cử hành một hôn lễ thịnh thế.
Tháng bảy, trên đảo san hô tuyệt đẹp, mặt trời tươi sáng. Diệp Đinh và Lăng Vi, Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi, Tần Sênh và Kaya, còn có Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền, Hàn Yến và Hoa Đào, Quân Dương và Chính Hiền cùng cử hành hôn lễ.
Nhóm mười người chỉ còn lại Tiểu Bát độc thân, đáng thương mà!
Tiểu Bát, Lý Thiên Mặc, Giang Quân làm rể phụ.
Ninh Hạ và Lôi Niễu Niễu làm dâu phụ cho họ. Lạc Y là con cháu của Kỷ gia, là chị họ của Lôi Tuấn và Lôi Đình, 25 tuổi, làm thẩm phán.
Hôn lễ hôm nay mời rất nhiều truyền thông nổi tiếng, vô cùng náo nhiệt!
Lôi lão gia tử dẫn đại gia đình vui vẻ cụng ly với mọi người. Lôi Thiếu Dục, Lôi Thiếu Tu, Lôi Thiếu Triệt, Diệp Khanh, Phương Di, Kỷ Nhu, Bách Lí Phong đều đến.
Còn có cha của Diệp Khanh – Diệp Lương Sơn, cha của Kỷ Nhu cũng dẫn một đại gia đình tới. Lăng Trí, Lăng Tiêu đi cùng Tiểu Tony, cha Lý Thiên Mặc – Lý Vân Hào, cha nuôi mẹ nuôi của Lý Thiên Mặc đều đến.
Dưỡng thương một tháng, mọi người đều lành. Chỉ có vết thương của Kỷ Nhu và Lý Vân Hào tương đối nghiêm trọng, người khác cơ bản không sao.
Ông nội của Nhan Mặc Phi – một nhà Nhan lão gia tử cũng mang tới mấy phần quà.
Tân khách đang tiến vào.
Trên bờ biển, Tần Sênh mặc áo đuôi én màu đen, ngón tay thon dài bay lượn trên phím đàn, đang đàn bài “Ballade pour Adeline”.
Kaya mặc áo cưới đỏ rực, đầm dài tung bay trong gió, cô dựa vào dương cầm, nói: “Anh Sênh, đàn bài này không có cảm xúc mãnh liệt, đàn bài “To the fight torero” đi, em nhảy cho anh.”
Khúc Phong trong nháy mắt chuyển đổi từ bài “Ballade pour Adeline” trữ tình thành bài “To the fight torero” hùng dũng.
Các nhà thương nghiệp lớn và đại minh tinh đang vào bối rối…
Đây là tới tham gia hôn lễ hay là tới tham gia đấu bò?
(*) To the fight torero có tên Trung là “Người đấu bò chi ca”.
Kaya cười lớn, kéo váy nhảy vũ điệu người đấu bò!
Lăng Vi mặc áo dài xanh hoa khoác cánh tay Diệp Đình.
Diệp Đình mặc đồ Tôn Trung Sơn màu trắng hoa văn xanh tiếp đãi khách mời. Còn mấy đôi kia không biết xấu hổ, ăn ăn uống uống, ví dụ như Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn, cãi nhau ầm ĩ ví dụ như Kaya và Tần Sênh, Lôi Đình và Hoa Thiếu Kiền lo dưỡng thai… Hoa Đào và Hàn Yến càng không biết xấu hổ, trước công chúng, không hề cân nhắc cảm nhận của chó độc thân, mãi ôm ôm hôn hôn!
Thật phiền người!
Quân Dương và Chính Hiền… càng đáng sợ hơn… Hai người này ôm hôn cũng được đi… Càng không bình thường là hôm nay Chính Hiền mặc đồ nam!
Đồ nam đó! Hai “nam” ôm hôn, cay mắt không?
Lăng Vi chịu thua, hôm nay Quân Dương và Chính Hiền cũng làm hôn lễ, bạn nói đầu hai người kia làm sao mọc ra?
Anh trai Chính Hiền – Thái Hiền cũng tới. Hạ Tiểu Hi và Lôi Tuấn liên tục rót nước cho anh ta, Lôi Tuấn không ngừng mời anh ta uống nước: “Anh Thái Hiền, uống nước đi…”
Thức ăn quá mặn, sợ anh ta quá mặn…
Vinh Tứ đã cử hành hôn lễ, anh không tham gia náo nhiệt.
An Kỳ Nhi bận bịu giúp mấy cô dâu trang điểm.
Đồ không biết xấu hổ Vinh Phỉ đã là hoa có chủ, còn không cân nhắc cảm nhận người khác, làm thế nào cũng phải đâm vào tim Lão Bát.
Vinh Phỉ cầm hai ly rượu vang.
Anh đi tới cạnh Tiểu Bát: “Tới đây, em trai, anh kính cậu một ly.”
Tiểu Tam nhận ly, cụng ly với anh. Vinh Phỉ ôm vai Tiểu Bát, cảm khái vô hạn nói: “Aiya, em trai của anh, cậu nhìn anh chị đi, đều lên thuyền tặc hôn nhân rồi, lúc nào cậu có thể giải quyết chung thân đại sự của mình?”
Tiểu Bát đẩy mắt kính không gọng, ánh mặt giảo hoạt xoay vòng, nói: “Cả người em đã sớm hiến dâng cho sự nghiệp cách mạng giai cấp vô sản…”
“Phốc ——” Vinh Phỉ phun rượu vang lên mặt Tiểu Bát, hôm nay Tiểu Bát đánh phấn ah!
An Kỳ Nhi liếc anh, tiểu bạch kiểm Tiểu Bát trong nháy mắt biến thành đại hoa liễm*, gương mặt tuấn tú còn nhỏ nước…
(*) Vai mặt hoa trong tuồng hát ngày xưa.
Tiểu Bát nói: “Tứ ca, một hớp này của anh 200ml, không lãng phí một giọt.”
Vinh Phỉ cười nói: “Miệng anh cậu không lớn như vậy, cùng lắm là 80ml…”
Vinh Phỉ lấy khăn giấy, vừa cười vừa lau cho anh ta: “Xin lỗi em trai, mau đi rửa mặt đi. Lát nữa lại kêu chị dâu An Kỳ Nhi đánh phấn lại cho em…”
Tiểu Bát cầm khăn đi tới cạnh bồn rửa mặt, có một cô gái đang đứng đó rửa váy, động tác hơi gấp gáp!
Cô gái này là dâu phụ Lạc Y, cô ta mang giày cao gót 7cm, dáng vẻ rất không được tự nhiên, nửa ngồi rửa váy, cô mặc áo dâu phụ màu lam nhạt, chân váy bị người khác làm dính rượu vang.
Tiểu Bát nhanh chóng rửa mặt xong, lấy khăn lau mặt, mang mắt kính, ngồi chồm hổm xuống giúp cô ta rửa váy.
Lạc Y thấy anh ta mặc âu phục rể phụ màu lam nhạt liền không nói gì.
Vốn không phải người kiểu cách, cũng không cảm thấy một chàng trai rửa váy cho cô ta thì có thể làm gì.
Đừng thấy tên Lạc Y thật ôn nhu, thật ra cô gái này làm thẩm phán, tính cách rất sắc bén, bá đạo. Mạnh mẽ như Kỷ Nhu vậy, tên và tính cách vô cùng khác biệt.
Lạc Y sốt ruột: “Rửa vậy cũng không được, ướt chân váy, lát nữa dính cát càng khó coi hơn.”
Tiểu Bát vừa rửa vừa nói: “Không sao, tôi chà ra giúp cô.”
Chà ra… làm sao chà? Lạc Y lúng túng, mặt đẹp đỏ bừng… Cô không mặt đồ ҨЦầЛ ŁóŤ trong váy… Tiểu tử này chà cho cô, không phải thấy sạch sao?
Lạc Y vội kéo váy lại: “Không cần, không cần, tôi tự nghĩ cách.”
Tiểu Bát cực kỳ kiên trì: “Không sao, tôi nghĩ cách giúp cô. A! Chúng ta lấy máy sấy sấy đi!”
“Được được, bổn thẩm phán phán quyết, cái này có thể.”
Tiểu Bát và Lạc Y đến phòng trang điểm tìm máy sấy, Tiểu Bát chê bai: “Sao không chuẩn bị hai cái váy?”
Lạc Y nói: “Váy chúng tôi đều là chị dâu Vi Vi làm riêng cho chúng tôi, lúc ấy cũng không nghĩ tới sẽ làm bẩn, nên mỗi người một cái.”
Tiểu Bát nói: “Thiết kế không tệ, rất đẹp mắt. Màu sắc cũng rất xứng với cô.”
Lạc Y tợn to mắt nhìn anh ta.
Không nghĩ tới tiểu tử này còn rất biết nói chuyện. Lúc chị dâu giới thiệu cho cô ta, nói anh ta làm nghiên cứu khoa học, cô ta còn tưởng rằng anh ta là một người trầm lắng, mộc mạc, không nghĩ tới… cũng thật hoạt bát.
Hai người ở trong phòng trang điểm, Tiểu Bát chảy mồ hôi đầy đầu, không phải mệt ah… Chị dâu Vi Vi thiết kế cổ áo này quá thấp rồi!
Ừm —— vóc người của Lạc Y tiểu thư không tệ, ha ha ha… Mặt Tiểu Bát đầy đứng đắn, tôi không nhìn thấy gì!
Nhìn thấy ánh trăng sáng bên ngoài, đột nhiên thấy mặt Lạc Y bóng loáng như lòng trắng trứng, Tiểu Bát cảm khái, anh ta hỏi: “Này! Em gái Lạc Y, tôi hỏi cô, cô nói trăng sáng đẹp hay là trứng gà đẹp?”
Lạc Y liếc anh ta, cảm thấy đầu tên này có cái hố, cô ta nói: “Vậy làm sao so sánh? Ăn hàng nhất định chọn trứng gà… Nhà thiên văn học nhất định chọn trăng sáng.”
“Ừ.” Tiểu Bát gật đầu: “Cũng không đúng hoàn toàn, tôi chọn trứng gà.”
Lạc Y cảm thấy kỳ quái: “Không phải anh nghiên cứu trăng sáng mỗi ngày sao? Anh lại không chọn trăng sáng?”
Tiểu Bát nhìn chằm chằm mặt Lạc Y, vô cùng trịnh trọng gật đầu: “Chọn trứng gà!”
Trăng sáng quá nhiều cái hố rồi! Nhìn nhiều rồi cay mắt, biết không?
Lạc Y không hiểu anh ta muốn biểu đạt cái gì...
Hai người đi ra khỏi phòng thay đồ, Lạc Y dặm lại phấn cho tiểu bát, tiểu bát lập tức liếc trắng...
Trước khi buổi lễ sắp bắt đầu, giai điệu ‘Nhạc đám cưới’làm người ta kích động hưng phấn bắt đầu vang lên!
“Mau lên, mau lên, chúng ta sắp trễ rồi!” Lạc Y chạy về phía trước, rõ ràng là cô ấy không quen đi giày giày cao gót, nên không được tự nhiên cho lắm!
“Ôi trời ơi...” Lạc Y bước hẫng, thiếu chút nữa là ngã theo dáng vẻ chó gặm cứt...
Tiểu bát lập tức đưa tay ra kéo cô ấy trở lại, Lạc Y che иgự¢, tim đập “Thình thịch”, nếu cô ấy ngã làm bẩn trang phục, chắc khỏi làm phù dâu luôn mất...
“Cám ơn cám ơn: “ Lạc Y vội vàng nói cám ơn.
Tiểu bát còn đang đỡ lấy cánh tay của cô ấy: “Chúng ta mau đi thôi, tất cả mọi người đều đang chờ chúng ta đấy.”
“OK!” Lạc Y xách vạt váy, hai người đi thật nhanh về phía trước.
Cũng may, thời gian còn chưa tới.
Cặp đôi đầu tiên lên làm lễ tuyên thệ là —— Lăng Vi và Diệp Đình.
Sau khi lễ tuyên thệ của bọn họ kết thúc; sẽ đến Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi; sau đó là Tần Sinh và Kaya; Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền; Hàn Yến và Peach; và cuối cùng là Quân Dương và Chính Hiền, hoàn toàn dựa theo thứ tự xếp hạng của tổ đội mười người.
Lúc này, Lăng Vi đã thay chiếc váy cưới hình chữ A, Diệp Đình thay lại bộ âu phục màu trắng.
Lăng Trí nắm tay Lăng Vi, dẫn cô từ từ đi về phía Diệp Đình, đến nơi, Lăng Trí đặt bàn tay của Lăng Vi vào trong lòng bàn tay của Diệp Đình.
Lúc cha xứ đọc diễn văn trong hôn lễ, hỏi mọi người: “Có ai phản đối tiên sinh Diệp Đình và cô Lăng Vi kết làm vợ chồng hay không?”
Tất cả mọi người đang ngồi ở đó đều nở nụ cười, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ.
Lôi Tuấn đột nhiên giơ tay lên: “Tôi phản đối!”
Tất cả mọi người đều trợn mắt nhìn qua, Lôi Tuấn cười “Ha ha”: “Tôi chỉ đùa mà thôi...”
“Bộp ——” Hạ Tiểu Hi cầm lấy chiếc bánh ngọt, ấn vào trên mặt Lôi Tuấn...
“Á...” Bánh ngọt dính chặt trên mặt anh ta, không rơi xuống trên mặt đất!
Lôi Tuấn là chú rể đấy! Anh ta sợ làm bẩn quần áo, lập tức dịch ௱ôЛƓ... cúi người, rướn mặt về phía trước thân, đưa tay lên lấy bánh ngọt xuống...
Khuôn mặt đầy kem bơ của anh ta làm mọi người vui vẻ cười phá lên: “Ha ha ha ha ha ha ha...” Đủ mọi màu sắc, giống như bảng màu vậy.
Chỉ có phù dâu Lạc Y nghiêm túc đập bàn: “Phản đối không có hiệu lực!”
“Ầm ——” Cô ấy lại nghiêm túc vỗ bàn lần nữa: “Mời cha xứ tiếp tục làm lễ!”
“Ha ha ha...” Cô gái này lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi...
“Ha ha ha... Ha ha —— “
Đám ký giả truyền thông, nhân viên quay phim chụp ảnh đều như phát hiện ra lục địa mới, quay hết ống kính về phía Lôi Tuấn, cô gái vừa mới ấn bánh kem lên mặt anh ta, là vợ anh ta phải không?
Đây thật sự là vợ sao? Sắp làm lễ kết hôn rồi... lại cầm bánh ngọt ấn lên mặt chồng mình, thật sự rat ay được sao?
Lôi Tuấn mang khuôn mặt dính đầy bơ kem, vô cùng ủy khuất nhìn Hạ Tiểu Hi...
Hạ Tiểu Hi rụt cổ... Cười nói: “Em thật sự không cố tình dán lên trên mặt anh đâu, em hơi đói, em nhìn chằm chằm vào cái bánh ngọt này rất lâu rồi... em vẫn luôn muốn ăn nó à, vừa lúc đó, anh đột nhiên mở miệng... em liền không nhịn được, đút nó cho anh...”
Hạ Tiểu Hi cong miệng nói: “Đáng tiếc em chẳng được ăn miếng bánh nào cả...”
Lôi Tuấn nói: “Không cần tiếc, tới đây, bây giờ chồng đút cho em ăn!”
Lôi Tuấn vừa nói, vừa dùng sức kéo Hạ Tiểu Hi vào trong иgự¢, anh ta dùng sức lau mặt mình vào trên đầu cô ấy...
Được... trên mặt cô dâu, cũng dính đầy kem bơ!
Đáng sợ hơn là... trên tay Lôi Tuấn cũng dính đầy kem bơ, anh ta đặt tay ở sau ót của Hạ Tiểu Hi, khiến trên khăn che mặt, trên tóc của Hạ Tiểu Hi dính đủ mọi màu sắc...
Cha xứ cười nói: “Đôi vợ chồng sắp cưới này gấp quá. Còn chưa tuyên thệ đã hôn trước rồi. Khụ —— “
Lăng Vi đặc biệt hào phóng, cô ấy nói: “Cứ để cho hai người bọn họ tuyên thệ trước đi, tôi và chồng tôi có thể chờ.”
Cha xứ cầm quyển sổ, hỏi mọi người đang ngồi: “Có ai phản đối tiên sinh Lôi Tuấn và cô Hạ Tiểu Hi kết làm vợ chồng hay không?”
Tất cả mọi người đều hận không thể nhanh chóng vỗ tay! Tranh thủ thời gian để cho tên tiểu yêu này tàn sát lẫn nhau!
Đừng để cho bọn họ gieo họa người khác nữa!
Cha xứ thấy tất cả mọi người đều không phản đối, vui mừng gật đầu.
Ông ta nâng tay lên, chỉ tay lên trời, hỏi Lôi Tuấn: “Đầu tiên là Lôi Tuấn, cậu hãy thề ở trước mặt mọi người, cậu phải dịu dàng kiên nhẫn chăm sóc vợ mình, yêu mến cô ấy, tôn trọng cô ấy, cùng cô ấy kết làm vợ chồng, cậu có nguyện ý không?”
Lôi Tuấn ôm đầu Hạ Tiểu Hi gặm gặm gặm, nhìn về phía cô nói: “Tôi nguyện ý.”
“Ha ha ha... Ha ha ——” Tiếng cười không ngừng vang lên trong hội trường hôn lễ.
Cha xứ lại hỏi: “Cô Hạ Tiểu Hi, cô hãy thề ở trước mặt mọi người, cô phải lấy sự dịu dàng đoan trang, kính yêu anh ta, trợ giúp anh ta, tôn trọng anh ta, và kết làm vợ chồng với anh ta, cô có nguyện ý không?”
Lôi Tuấn buông Hạ Tiểu Hi ra, để cho cô thở hổn hển, Hạ Tiểu Hi day day lỗ mũi mới bị bịt kín, hừ bằng giọng mũi nói: “Vị của bánh ngọt cũng không tệ lắm!”
“Ha ha ha ha —— “
Lôi Tuấn tức giận đến bối rối: “Người ta hỏi em cái này hả? Người ta hỏi em có nguyện ý hay không chứ?”
Lôi Tuấn vừa nói, vừa ấn ấn đầu Hạ Tiểu Hi, làm cô gật đầu, sau đó nói với cha xứ: “Cô ấy nguyện ý! Cô ấy chắc chắn nguyện ý!”
“Ha ha ha —— ha ha ha...”
Cha xứ nói: “Phải chính miệng cô dâu thề, lời thề mới có hiệu lực.”
Lôi Tuấn buông đầu của Hạ Tiểu Hi ra, anh ta chỉ chỉ vào trên mặt mình, Hạ Tiểu Hi vội vàng nói: “Tôi nguyện ý!”
Sau đó, lại ôm mặt của Lôi Tuấn, gặm gặm gặm... Ai đã làm chiếc bánh ngọt này vậy? Kỹ thuật làm bánh rất cao!
Tất cả các tân khách trong hội trường đều muốn điên lên...
Mẹ của Hạ Tiểu Hi che mặt đi, đây không phải là con gái của tôi, đây không phải là con gái của tôi...
Lôi Thiếu Triệt và Kỷ Nhu: Đây không phải là t*ng trùng của tôi, đây không phải là trứng của tôi...
Sau đó, cha xứ lại hỏi tất cả mọi người: “ Có ai phản đối tiên sinh Diệp Đình và cô Lăng Vi kết làm vợ chồng hay không?”
Diệp Đình sắc bén quét một vòng tất cả mọi người phía dưới sân khấu, Vinh Phỉ chợt muốn hét to, tôi phản đối!
Nhưng anh ta nhìn thấy bên cạnh còn có một cái bánh ngọt, nên nhịn không hét lên nữa.
Bởi vì, anh ta nhìn thấy Angel đang cầm bánh ngọt...
Rốt cuộc Diệp Đình và Lăng Vi cũng thuận lợi hoàn thành lời thề.
ĐM... đúng là không dễ dàng gì... Diệp Đình cũng sắp đổ mồ hôi rồi...
Hai người vội vàng “Tôi nguyện ý”: “Tôi nguyện ý”! Kết thúc!
Mấy đôi đều tuyên thệ xong, bọn họ đều chuẩn bị thực hiện chương trình tiếp theo. Diệp Đình và Lăng Vi lựa chọn lặn xuống nước, chụp ảnh đám cưới dưới nước.
Hai người bọn họ còn cố tình luyện kỹ thuật hôn ở dưới nước.
Diệp Đình vốn muốn nhảy dù... Còn nhớ lần trước, khụ —— lúc anh ôm cô nhảy dù, anh nói, lần tới chúng ta sẽ thực hiện động tác có độ khó cao!
Lúc ấy Lăng Vi đỏ mặt giống như quả táo, kết quả Diệp Đình nói: Anh nói là... không bung dù...
Cái con cáo già phúc hắc bại hoại này!
Bởi vì Lăng Vi vừa mới phẫu thuật sinh mổ (c-section) xong, cô không dám làm động tác quá kịch liệt, vì vậy, hai người bọn họ chọn lặn xuống nước.
Một năm trước, bọn họ đã lặn ở quanh gần đảo san hô, lúc đó, Diệp Đình trêu chọc cô hàng ngày, sau đó, cô bị thươngở chân, làm anh phải kìm nén đến sắp nổ...
Rốt cuộc hôm nay Diệp Đình cũng được như nguyện! Vợ yêu ơi, vợ yêu ơi, em là người đẹp nhất, vợ ơi, em là tốt nhất, vợ ơi, anh yêu em...
Diệp Đình và Lăng Vi ôm nhau, ôm hôn cuồng nhiệt.
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi đi tắm, thay bộ đồ cưới truyền thống. Hai người mặc bộ trang phục màu đỏ thêu hoa văn vàng, giống như cô dâu chú rể cổ đại.
Bọn họ tay nắm tay, lên kiệu tám người khiêng, hai người bọn họ chọn ngồi kiệu, đi một vòng đảo san hô.
Bởi vì hòn đảo này rất lớn, Hạ Tiểu Hi sợ người khiêng kiệu mệt, nên đã gắn kiệu lên trên một chiếc xe ngựa, hai người ngồi trên xe ngựa: “Cót két... Cót két...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc