Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 298

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Còn Lăng Vi ngồi xổm trên mặt đất, bên cạnh cô còn có một người đàn ông đang nói chuyện với cá heo, người đàn ông này không có gì đáng ngại, nhưng...Trong иgự¢ Lăng Vi ôm một đứa trẻ, đứa trẻ này một mực hoạt động.
Cái góc độ này điều chỉnh đặc biệt không tốt. Vạn nhất lúc anh ta nổ súng, đứa bé kia đột nhiên động, đạn khẳng định sẽ không bắn ૮ɦếƭ Lăng Vi! Nhiệm vụ của anh ta tất sẽ thất bại.
Trâu Cấm quyết định giải quyết Diệp Khanh trước!
Lăng Vi nghe thấy tiếng súng, nhất định sẽ bối rối, nói không chừng Lăng Vi sẽ đứng dậy chạy trốn, khi đó anh ta sẽ tìm được cơ hội nổ súng!
Cho dù anh ta không bắn trúng Lăng Vi, các anh em phục kích bên ngoài khẳng định có thể bắn ૮ɦếƭ cô!
Trâu Cấm chậm rãi đi đến bên cạnh cái hồ, con mắt âm trầm dưới mũ lưỡi trai chăm chú tiếp cận Diệp Khanh.
Hai người phụ nữ bên cạnh Diệp Khanh không biết nói cái gì, đột nhiên xoay người cười to, ánh mắt Trâu Cấm lập tức khoáng đạt, cả người Diệp Khanh đều bại lộ trước họng súng của anh ta!
Trâu Cấm lập tức đưa tay đến bên hông, nắm chặt báng súng: “Góc độ này rất vừa vặn!”
“Bằng---” Một tiếng súng vang lên.
“Ùm---” Đột nhiên có người rơi xuống nước, hô hấp của mọi người ngừng lại! Tất cả đều hoảng sợ nhìn về phía tiếng động. Âm thanh của nước và tiếng súng hòa trộn vào nhau, đặc biệt kinh người!
Người chăm sóc kinh hô một tiếng:“Trâu Cấm! Tại sao lại nhảy xuống nước?”
Người chăm sóc vừa hô xong, đột nhiên thấy mặt nước nhuộm một màu đỏ---”Máu a! Trong nước tại sao lại có máu?”
“Hu hu” Tiểu Tony sợ run rẩy, Lăng Vi ôm chặt cậu, lt che ánh mắt cậu lại, không cho cậu nhìn.
Diệp Khanh, Kỷ Nhu và Bách Lý Phong cũng vô cùng kinh hãi, vừa rồi có tiếng súng, là xảy ra chuyện gì? Còn có...Trong hồ nhiều máu như vậy!
Các cô mặc dù sợ hãi, nhưng trước tiên vẫn nghĩ tới Tiểu Tony, ba người phụ nữ đồng thời vây lấy Tiểu Tony, các cô không muốn để cho trẻ con nhìn thấy cảnh máu tanh như vậy.
Lúc này, bốn người Bạo Phong lập tức vây quanh đám người Lăng Vi. Họng súng của Chân Dũng vẫn còn bốc lên hơi nóng, mới vừa rồi là anh ta nổ súng, bắn trúng bắp chân Trâu Cấm, Trâu Cấm không đứng vững liền ngã vào trong nước.
“Phu nhân, cẩn thận, ở đây khẳng định còn người của bọn hắn!” Chân Dũng nhấn máy truyền tin của mình: “Báo cáo tiên sinh, phu nhân bị người ám sát! Phụ cận đại khái còn có phục kích, ngài phải cẩn thận gấp bội!
Kim Trạch lập tức huýt sáo một tiếng, thành viên nhóm bóng đen lập tức xuất kích, hơn ba mươi người mai phục xung quanh viện hải dương bảo vệ Lăng Vi vội vã tập kết, trong khoảnh khắc, liền hốt trọn một mẻ đồng bọn Trâu Cấm!
Người chăm sóc còn không biết chuyện gì xảy ra, vừa thất thanh kêu, vừa cầm tấm lưới thả xuống hồ, trong tay cô ta cầm một cây gậy trúc, đem tấm lưới quăng xuống, lập tức vớt Trâu Cấm lên, nhưng Trâu Cấm quá nặng, cô ta kéo không được.
Trâu Cấm bị thương, cánh tay, chân cũng không còn sức lực, lúc này không ngừng chìm xuống.
Mắt nhìn thấy cảnh này thật muốn ném luôn người chăm sóc vào trong nước.
Một người chăm sóc khác lập tức chạy đến hỗ trợ. Trâu Cấm trong nước không ngừng giãy dụa, súng trong tay mặc dù một mực không buông lỏng, nhưng anh ta vẫn không ngừng chìm xuống dưới, căn bản không có cách nào xạ kích Diệp Khanh và Lăng Vi nữa.
Trâu Cấm được vớt lên, người nữ chăm sóc dùng tất cả sức bình sinh kéo lên anh ta lên.
Người chăm sóc nam cũng giúp một tay, cuối cùng hai người cũng vớt Trâu Cấm ra khỏi mặt nước...
“Khụ khụ---” Trâu Cấm vừa lên bờ liền dùng sức ho khan, giống như chó rơi xuống nước, vô cùng chật vật. Bách Lý Phong đột nhiên muốn cười...Đây là sát thủ? Chẳng phải rất khôi hài sao?
Ba mươi mấy người nhóm bóng đen áp giải bảy người mai phục xung quanh qua.
Lăng Vi đi đến bên cạnh Trâu Cấm, nhấc chân đá lên mặt anh ta, nói với Chân Dũng:“Kiểm tra một chút, xem trong miệng hắn có giấu bom không?”
Công phu mèo cào này, liền muốn ám sát cô?
Lăng Vi nhìn xung quang một chút, bây giờ không thể khinh thường, địch nhân đã hành động! Cô phải cẩn thận gấp bội---
“Vâng, phu nhân.” Chân Dũng banh miệng của Trâu Cấm ra, sau đó tiểu Khải cầm một miếng giẻ chùi đít cho cá heo nhét vào miệng của hắn.
“……”
Hai gã thuần dưỡng viên muốn nói gì đó… nhưng vẫn nhịn xuống không nói, hai người mở to mắt nhìn lên trần nhà, khăn chùi đít… chúng tôi có thể xem như không thấy được không?
Lúc này Lăng Vi mới nói: “Hỏi cho tôi, là ai phái bọn họ tới.”
“Vâng! Phu nhân!”
Lăng Vi không muốn dọa tới tiểu Tony và Lăng Tiêu, bệnh của bọn họ vừa tốt lên, nếu bị dọa nữa thì mọi cố gắng trước đó đều uổng phí.
Lăng Vi nhanh miệng nói với Chân Dũng: “Mang những người này về thẩm vấn, tôi đưa mẹ đến bệnh viện đã.” Chân Dũng nháy mắt với ám ảnh, 16 người tổ ám ảnh lập tức áp giải 8 người kia đi.
Hai gã thuần dưỡng viên lấy lại tinh thần thì đã không thấy người đâu.
“Chúng ta không báo cảnh sát sao?” Nữ thuần dưỡng viên rụt vai, sợ tới mức run lên… vừa nãy hình như có bắn nhau đấy… tuy chỉ ná một phát súng nhưng mà… đúng rồi, là ai bắn nhỉ?
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Cô nhìn xem, trong hồ đều là máu, nhanh thay nước đi, không phải buổi trưa có biểu diễn sao? Du khách sắp vào rồi đúng không?”
“Ôi má ơi, đúng thế, nhanh… nhanh thay nước.” Hai thuần dưỡng viên nhanh chóng chạy đi.
Lăng Vi nhìn Diệp Khanh an ủi: “Mẹ, mẹ đừng sợ, chúng con đưa mẹ tới bệnh viện.”
Sắc mặt Diệp Khanh không tốt, tuy rằng bị hoảng sợ nhưng cũng không sợ như tiểu Tony.
Bà vội vàng xua tay: “Mẹ không vội, ngày mai lại đi tái khám cũng vậy thôi, chúng ta đưa tiểu Tony về viện điều dưỡng đi… mẹ nhìn thằng bé không ổn định lắm đâu…”
Diệp Khanh nói ra lời này khiến cả đoàn người kinh ngạc.
Trước kia bà luôn quên chuyện này, trong tay không có tờ giấy, căn bản không nhớ nổi cái gì… Lăng Vi thầm nghĩ: “Ba của Diệp Đình còn có khả năng chữa bệnh sao? Không nghĩ tới mẹ đi theo ông ấy một chuyến thì bệnh đã tốt hơn nhiều. Lăng Vi vẫn luôn ôm lấy tiểu Tony, cô ôm chặt cậu bé vào lòng, gương mặt cậu bé trắng bệch, cả người không ngừng run lên.
Đột nhiên Lăng Tiêu nói: “Tiểu Vi, để anh ôm thằng bé cho, em vừa sinh con xong, miệng vết thương vẫn chưa lành, đừng quá sức.”
“Vâng…” Lăng Vi buông tiểu Tony, Lăng Tiêu duỗi tay ôm lấy, tiểu Tony vươn cánh tay ôm cổ Lăng Tiêu, hai chân kẹp chặt người anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đầu vai anh, Lăng Tiêu vỗ về cậu bé: “Tiểu Tony không cần sợ đâu… người xấu đều bị đánh chạy hết rồi.”
Đột nhiên Lăng Vi cảm thấy vui mừng, bệnh tình của mẹ có chuyển biến tốt, anh Tiêu còn có thể chăm sóc người khác…
Bọn họ rời khỏi công viên Hải dương đi tới bệnh viện, Lăng Vi cảnh giác nhìn xung quanh.
“Tích, tích, tích.” điện thoại trên cổ tay Lăng Vi đột nhiên vang lên, cô ấn nghe thì bên kia vang lên âm thanh hỏi han của Diệp Đình: “Chỗ em sao rồi?”
“Bọn em không sao, người của tổ ám ảnh đã mang người đi rồi, hiện tại bọn em đang định mang tiểu Tony về viện điều dưỡng.”
Diệp Đình nói: “Đừng đến viện điều dưỡng, nói không chừng trên đường có mai phục, vừa nãy đám người nổ súng về phía em nói không chừng là đám người ra tay đầu tiên, nhất định còn có phục kích. Nhanh bảo Chân Dũng đưa mọi người về nhà, tất cả về hết, nhanh lên, anh đã báo cảnh sát, cục cảnh sát ở cách đó không xa, Giang Quân sẽ tới ngay.”
“Vâng.” Lăng Vi đột nhiên khẩn trương, có thể làm Diệp Đình khẩn trương như vậy, người tới ám sát các cô nhất định không đơn giản… bọn họ vừa nãy còn cười nhạo người ta gây trò cười, hiện tại nghĩ lại… hình như cô trúng kể của kẻ địch.
Bởi vì hiện tại cô ngoại trừ có bốn người của Phong Bạo thì ám ảnh còn một nửa, một nửa đã áp giải người đi rồi.
Lăng Vi nhìn xung quanh, Chân Dũng, Kim Trạch, tiểu Khải và Conan đều cảm thấy nguy hiểm. Mười lăm người tổ ám ảnh lập tức vây quanh đám người Lăng Vi ở giữa.
Xung quanh công viên Hải dương được vây quanh tường cực kì cao, bốn phía đều là cây đại thụ.
Chân Dũng nhỏ giọng nói: “Chú ý hướng 9h gốc cây đại thụ kia, trên cây có thể có mai phục.”
Kim Trạch, tiểu Khải và Conan nhất trí nhìn qua, tiểu Khải và Conan bảo vệ Lăng Vi ở giữa, Chân Dũng và Kim Trạch bảo vệ Diệp Khanh, bởi vì lần ám sát này là hướng về hai người.
Còn những thành viên khác của ám ảnh đều vây quanh bên ngoài, đột nhiên Lăng Vi nói với tổ trưởng tổ ám ảnh: “Anh dẫn bọn họ đi trước, tôi ở lại đây, bọn họ sẽ không đuổi theo các người.”
Diệp Khanh cũng nói: “Tiểu Nhu, tiểu Phong, hai người nhanh mang tiểu Tony và Lăng Tiêu đi trước đi.”
Kỷ Nhu không chịu: “Tôi không đi, tôi muốn ở bên cạnh mọi người.”
Lăng Vi cắn răng nói: “Dì Nhu, đừng phát tính tình nữa, tiểu Tony không chịu nổi kích thích này, các người đi trước đi, nếu không lát nữa cảnh sát tới còn phải chú ý các người, các người đi trước, lúc cảnh sát tới cũng không đến mức luống cuống tay chân.”
Kỷ Nhu nghĩ nghĩ cảm thấy Lăng Vi nói có đạo lý, thật sự là thế… bà kéo cánh tay Lăng Tiêu, nháy mắt với Bách Phong: “Đi!”
Thành viên tổ ám ảnh lập tức che chở cho bốn người rời đi, sau lưng vang lên tiếng súng Pằng, pằng… quả nhiên trên cây đại thụ hướng 9h có người.
“…” 6, 7 người bị nhánh cây che lấp nhắm súng bắn Lăng Vi và Diệp Khanh.
Đám người Chân Dũng và tiểu Khải đã có chuẩn bị từ trước, lập tức bảo vệ Lăng Vi và Diệp Khanh.
Diệp Khanh không ngừng run lên.
Tiểu Khải che chở cho Lăng Vi, thuận thế bắn về phía cây đại thủ. Đột nhiên Conan nhìn nóc nhà công viên: “Có sung bắn tỉa.”
“..”
Phát hiện thì đã muộn, tay súng bắn tỉa đã Ϧóþ cò, nhắm một đường thẳng đầu Lăng Vi.
Thì ra đám người Trâu Cấm lúc nãy chính là để yểm trợ cho tay súng bắn tỉa này.
Đây mới là át chủ bài của bọn chúng.
Lăng Vi không biết nghĩ gì mà ngã sấp ra sau, sau đó xoay mấy vòng, gần như không dừng lại… cô vừa xoay người thì viên đạn đâm sâu vào nền xi măng.
Sau đó bùm một tiếng.
Tiểu Khải kinh ngạc mở to mắt, phu nhân có thể cảnh giác đến thế? Cô ấy biết có tay súng bắn tỉa sao? Vậy mà có thể né được viên đạn?
Mà Lăng Vi căn bản chẳng biết có súng ngắm đầu cô, cô xoay sang bên cạnh cũng bởi vì lời của Diệp Đình đột nhiên hiện lên trong đầu cô.
Cô nhớ Diệp Đình từng nói: “Lúc gặp nguy hiểm thì không cần đứng một chỗ, em càng cử động kẻ thù càng nhắm không chuẩn, còn có, lúc em ngã, kẻ địch sẽ nhắm ngay cơ hội này mà ná súng về phía em, lúc này phát nào chuẩn phát đó. Cho nên tư thế của em có khó coi thế nào, gian nan thế nào, lúc ngã nhớ phải lật nghiêng người, có lẽ có thể cứu em một mạng, hiểu không?”
Lăng Vi vẫn luôn ghi tạc trong lòng lời của Diệp Đình.
Cũng may nhớ lời anh nói mới có thể cứu cô một mạng. Lúc anh rảnh rỗi sẽ huấn luyện cùng cô, các động tác khó cô đều học cùng anh, không nghĩ tới phản ứng của cơ thể nhanh hơn đầu não, lúc cô ngã xuống não còn chưa ra mệnh lệnh thì người đã bắt đầu nhào lộn.
Đột nhiên Lăng Vi lăn sang bên cạnh, động tác nhanh chóng khiến ai cũng kinh ngạc sửng sốt, nhất là tay súng bắn tỉa trên nóc nhà.
Rõ ràng hắn có thể một kích trí mạng lại không nghĩ… bị tránh được? Thân thủ người đàn bà này lợi hại như thế? Vì sao không giống tư liệu hắn nhận được?
Tay súng bắn tỉa bị bại lộ, Conan lập tức nổ súng hướng nóc nhà, tay súng bắn tỉa chạy trốn, 7 người trên cây đại thụ điên cuồng bắn về phía Lăng Vi và Diệp Khanh.
“…” viên đạn phá không bay về phía bọn họ, Lăng Vi ra sức lăn, mà mấy người khác bị bắn trúng tay, chân, dưới đất đều là máu.
Chân Dũng che chở cho Diệp Khanh trốn sau vách tường công viên, tiểu Khải yểm trợ cho bọn họ, có ba vách tường che chắn nên tạm thời an toàn.
Kim Trạch đá một thùng lớn, hai người mới ôm trọn.
Lăng Vi, Kim Trạch và Conan trốn đằng sau, đạn bụp bụp dính vào thùng.
Kim Trạch trốn đằng sau cầm súng bắn.
Chân Dũng và tiểu Khải tránh sau bức tường, duỗi tay bắn rớt hai người đang ngồi trên cây nổ súng.
Bang, bang… Kim Trạch và Conan cũng bắn trúng hai người, kĩ năng bắn súng của bốn người Phong Bạo vô cùng thần kì, đạn dưới tay bọn họ gần như không ai có thể chạy trốn.
“… Không được nhúc nhích, giơ tay lên.” Sau lưng đột nhiên có tiếng súng và âm thanh của cảnh sát, nháy mắt còi cảnh sát vang khắp nơi, Lăng Vi vội nói: “Là Giang Quân mang cảnh sát tới, bốn người đi trước di, bị anh ấy bắt các anh cũng không thể chạy.”
Tuy bọn họ là phòng vệ chính đáng nhưng mà cầm súng cũng là phạm pháp!
Lăng Vi được bọn họ bảo vệ nên không thể để bọn họ bị bắt.
Chân Dũng nhìn thực lực hai bên, nhìn đoàn người cảnh sát xông tới, đối phó đám râu ria vẫn là dư thừa nên hạ lệnh: “Chúng tôi đi trước sẽ âm thầm bảo vệ.”
“Ừ.”
Kim Trạch, Conan lập tức xoay người nhảy lên, hai người như con mèo nhảy lên chiếc thùng sau đó vèo vèo nhảy lên đầu tường.
Bốn người nháy mắt nhảy vào công viên ra ngoài từ cửa hông.
Giang Quân nhìn thấy có một người chỗ tiểu Vi chạy trốn liền ra lệnh bốn cấp dưới đuổi theo, còn một đội để lại vây công ba người kia.
Bắn nhau kịch liệt kết thúc, đám người kia bị bắt, Giang Quân chạy tới chỗ cô, nôn nóng hỏi: “Có bị thương không?”
Lăng Vi cúi đầu nhìn mình mới phát hiện cánh tay, chân đều bị súng bắn qua, may mắn chỉ xước da, không bị đạn bắn vào người.
Thế mà lúc nãy cô không hề cảm thấy đau đớn… có lẽ là quá khẩn trương, cô chịu đựng lắc đầu: “Không sao, mau đi bảo vệ mẹ em.”
Diệp Khanh lâm vào hồi ức đau đớn, không cách nào kiếm chế… bà ngồi dưới đất, trong đầu đều là hình ảnh Lôi Thiếu Dục trúng đạn..
Tất cả đều là máu… đầu của ông trúng đạn.
Ông đã ૮ɦếƭ.
Diệp Khanh như phát điên cấu tóc mình, Lăng Vi chạy tới: “Mẹ...” Lăng Vi đau lòng ôm lấy bà: “Không sao, ba không sao hết, ông ấy không sao hết, ông ấy vẫn còn sống, mẹ đừng sợ.”
Diệp Khanh hoàn toàn không nghe thấy cô nói, chỉ ra sức lắc đầu, duỗi tay cào mặt Lăng Vi: “Là các người, là các người Gi*t ông ấy.”
Đầu tóc Lăng Vi bị bà cào rối loạn.
Chân Diệp Khanh không ngừng đá liền đá trúng bụng Lăng Vi, một cước đủ mạnh, tuy miệng vết thương của cô đã đỡ nhưng một chân này đủ cô kêu đau.
Lăng Vi ôm bụng rên lên, đau đến nỗi nước miếng trào ra.
Đột nhiên Giang Quân vung tay đánh vào gáy Diệp Khanh, Diệp Khanh lung lay ngất đi, Giang Quân gọi người tới: “Mau đưa bọn họ tới bệnh viện.”
Trên xe, Giang Quân hỏi Lăng Vi: “Chuyện là sao? Nhìn kĩ năng bắn súng của đối phương còn cả bị trí ngắm bắn đều là tội phạm quốc tế, lần này các em chọc vào ai vậy? Phiền toái không nhỏ đâu.”
Lăng Vi thầm nghĩ, bọn em chọc vào đám người vô cùng lợi hại, là thế lực xã hội đen mạnh nhất quốc tế… Dạ….
Lăng Vi chưa nói gì mà lắc đầu: “Em cũng không biết, nhất định là kẻ thù của ông xã, có lẽ muốn bắt em để uy Hi*p anh ấy.”
Kế hoạch Lôi Thiếu Dục bao vây thanh trừ Dạ là cơ mật, cô không thể nào nói.
Giang Quân lại hỏi cô: “Bốn người vừa chạy là ai?”
Lăng Vi nghi hoặc: “Người nào? Em không chú ý…”
Giang Quân biết cô sẽ không nói thật liền gọi điện bảo cấp dưới tiếp tục đuổi theo.
Đi tới bệnh viện tư nhân của Diệp Đình, bệnh viện bị ám ảnh gác không chỗ hở.
Diệp Đình chạy tới thì cánh tay trái bị thương, tuy rằng chỉ rách da nhưng cũng đủ mạo hiểm.
Lăng Vi nhìn thấy Diệp Đình đi tới, khẩn trương hóa thành ủy khuất: “Ông xã…”
Diệp Đình duỗi tay ôm cô, cẩn thận kiểm tra vết thương của cô: “Không sao, đừng sợ.”
Lăng Vi cọ cọ trong lòng anh: “Em không sao, mẹ và tiểu Tony bị hoảng sợ không nhẹ, mẹ đang hôn mê, tiểu Tony được dì Du và dì Bách Phong mang đi, anh Tiêu cũng đi theo, hiện tại không biết thế nào. Lúc nãy em gọi cho bọn họ nhưng vẫn không được.”
Diệp Đình nói: “Anh đã liên lạc được rồi.” Lúc nãy anh vừa nhận được điện thoại của tổ C.
Diệp Đình lại nói: “Tạm thời bọn họ an toàn, đang về nhà. Anh phái người đi tiếp viện rồi, bọn em đừng lo lắng.”
Cánh tay trái của Diệp Đình đều là máu.
Phù… hữu kinh vô hiểm, tất cả mọi người đều bình an không có việc gì.
Bác sĩ xử lý cho Diệp Đình, miệng vết thương của anh vừa băng bó xong đột nhiên máy truyền tin vang lên… Diệp Đình ấn nghe, mấy tiếng cầu cứu vang lên.
Diệp Đình căng thẳng, cảm giác không tốt chui vào khoang иgự¢…
Anh mở ra, liền thấy gương mặt mấy tên mặt sẹo liếm mũi dao, gương mặt ác độc dữ tợn cười nói: “Hai người đàn bà, một đứa bé, còn một tên tiểu tử thúi cắn người, không tệ, đại lễ này Diệp tổng định dùng cái gì để trao đổi với chúng tôi?”
Đầu óc Lăng Vi nổ tung, cả người phát đau như bị kim chân… Kỷ Nhu, Bách Phong, tiểu Tony và Lăng Tiêu đều bị bắt.
Lăng Vi không thể hỏi không phải Diệp Đình nói đã phái tiếp viện sao. Đối phương bao nhiêu người mà có thể bắt sống bốn người bọn họ?
Nhất định là con số cực kì khủng bố!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc