Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 297

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Hoan nghênh các vị đại nhân.” Ông Marion đưa tay vuốt mái tóc hoa râm, nếp nhăn trên mặt ông, tựa như các khe núi tung hoành ngang dọc.
Ông Marion gầy trơ xương, tiều tụy, tóc không có mấy sợi, nhưng ánh mắt lại như ưng, lãnh khốc.
Ông nheo mắt, nói với mấy vị thủ lĩnh trong màn hình: “Hôm nay tiến hành hội nghị bàn tròn đột xuất, mọi người có biết tại sao không?”
Các thủ lĩnh bang hội ngồi nghiêm chỉnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Chỉ thấy ông Marion trầm mặt nhìn bọn họ, nói: “Là vì ------- muốn cho mọi người biết một tin tức! Người anh em của chúng ta Hoắc Ân đại nhân bị bắt! Tổ chức Hoắc Ân đại nhân kinh doanh nhiều năm cũng bị tan rã hoàn toàn! Ngay cả “tàng bảo khố” của ông ấy cũng bị đào lên!”
“...” Tất cả mọi người ở đây hít vào ngụm khí lạnh, mặc dù bọn họ đã biết tin này, nhưng từ miệng ông Marion nói ra, càng khiến người ta cảm thấy não nề!
Như thể mục tiêu diệt trừ tiếp theo, chính là bọn họ vậy!
Ông Marion sai người cắt đứt video, hội nghị tiếp theo, là hội nghị trọng yếu của bọn họ, những bang hội cấp hai, không có tư cách tham gia.
“Bộp ------- nhìn những thứ này đi!” Ông Marion ném một xấp ảnh lên bàn tròn.
Ông đưa tay, chỉ lên một màn hình lớn khác: “Người phụ nữ 乃úi tóc này là: Diệp Khanh, người đàn ông trẻ tuổi này là: Diệp Đình, người phụ nữ trẻ tuổi này tên là: Lăng Vi.”
Trên bàn tròn, có bảy vị đại lão nhìn lên màn hình, còn ba vị khác vẫn cúi đầu, tỏ vẻ không thèm để ý. Ba vị này, chính là thủ lĩnh ba bang hội mạnh nhất.
Lôi Thiếu Triệt chầm chậm ngước mắt nhìn lên màn hình.
Tiểu đệ vừa tự xưng là “Souris” lộ vẻ mặt khinh thường, dường như muốn nói: ba quả hồng mềm như thế, còn khiến ông tức thành thế này?
Ông Marion đột nhiên híp mắt, hỏi: “Có biết những người này là ai không?”
Ông ta dữ tợn cười: “Ba người này, là phản đồ lớn nhất của đế quốc Hắc Dạ chúng ta -------- người nhà Brien! Tên chó hoang Brien này, từng quậy chúng ta gà chó không yên! Gần đây, tên đó lại nổi lên mặt nước! Biết Hoắc Ân bị bắt thế nào không? Cũng là vì ông ta đấy!”
Giọng nói của Marion vô cùng âm độc, chữ “tên đó” cắn răng cực kỳ mạnh! Như thể muốn dùng răn cắn chữ “tên đó” này thành bụi phấn!
Những lời này của Marion, cuối cùng cũng khiến các đại lão chú ý.
Đám người vội ngẩng đầu nhìn màn hình, Marion còn nói: “Nghĩ đến Hoắc Ân đi! Ông ta chính là vết xe đổ của các người!”
Ông ta đột nhiên cười âm trầm: “Nếu mọi người không đoàn kết, kết cục sẽ giống hệt Hoắc Ân đấy!”
Các đại lão đang ngồi vẻ mặt âm trầm nhìn Marion, một người nói: “Thám tử của đế quốc Hắc Dạ chúng ta, rải khắp các nơi trên thế giới! Gần đây, Hoắc Ân ngã, khiến chúng ta không thể không cảnh giác! Hiện tại, qua báo cáo của thám tử, đồng thời chúng ta đã chứng thực, Brien vốn tên là Lôi Thiếu Dục, đương nhiệm tổng chỉ huy bộ đội vây Gi*t quốc tế!”
Lý Vân Hào hơi híp mắt, giờ cách ăn mặc của ông ta là một ông lão mặt mũi đầy râu quai nón. “Mắt xanh” của ông ta vô cùng hung ác nham hiểm, dường như trong mắt đầy toan tính. Anh ta đưa tay quệt mũi, như thể đang ngửi mùi máu tanh trong không khí.
Hai gò mà ông ta cũng phiếm hồng, như con ma men.
Thân phận trước mắt của ông ta là: phụ tá thủ lĩnh bang hội Jacob, gần đây thủ lĩnh bị “bệnh nặng”, cho nên, ông ta thay thế thủ lĩnh đến dự hội nghị lần này.
Marion cười âm trầm: “Có nhớ ba người này không? Nhà sinh vật học tế bào: Diệp Khanh, tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế: Diệp Đình, người sáng lập xe hơi Hoa Hạ Long Đằng: Lăng Vi.”
Marion phát ảnh chụp cho các vị đại lão, trong tay ông ta cầm ba tấm hình, nói: “Ba người này, là người thân cận nhất của Brien, tên đó đã đẩy chúng ta vào đường cùng, chúng ta tuyệt đối không thể để người thân của tên đó sống quá ba ngày!”
Lý Vân Hào nham hiểm híp mắt.
Lôi Thiếu Triệt nở nụ cười lạnh, bày vẻ “tôi nhìn các người diễn”.
Marion lập tức nhìn chằm chằm Lôi Thiếu Triệt: “Sao? Ryan đại nhân có suy nghĩ gì?”
Lôi Thiếu Triệt nhún vai, chỉ đèn thủy tinh trên đỉnh đầu nói: “Tôi trong sạch tựa như đèn thủy tinh này vậy, tôi nghĩ gì, chẳng phải Marion đại nhân chỉ cần nhìn phát là đoán ra sao?”
Marion cười lạnh nhìn ông: “Ryan đại nhân đã trong sáng như thế, chi bằng... hành động ám sát lần này, liền giao cho ngài... Thế nào?”
Lôi Thiếu Triệt khinh thường nhếch khóe môi, Marion âm lãnh hỏi: “Sao? Hai người phụ nữ, còn một tên oắt con, làm khó Ryan đại nhân rồi?”
Lôi Thiếu Triệt nhìn thoáng qua ông ta, giễu cợt: “Cái tên Diệp Đình kia, thật sự là oắt con à? Cả thế giới có ai không biết tên đó? Đã bao năm rồi, có hắc bang nào động được vào tên đó chưa? Marion đại nhân, ngài không phải đang đùa tôi chứ? Nói Diệp Đình thành oắt con, trò đùa này hơi quá trớn rồi đầy?”
Marion lạnh lùng hừ một tiếng: “Chính là vì khó nên mới để anh đi làm, người khác tôi còn tin, có điều...”
Các đại lão khác biến sắc, ai cũng âm trầm nhìn chằm chằm “Ryan”.
Lôi Thiếu Triệt khinh thường: “Loại chuyện tốn công mà còn không có kết quả này, thật khó cho Marion đại nhân, coi trọng tôi như thế.”
Lúc này, Lý Kỳ (Lý Vân Hào) bình tĩnh nói: “Tôi cũng cảm thấy Ryan đại nhân đi làm chuyện này không thể thích hợp hơn. Chẳng phải Ryan đại nhân am hiểu ám sát nhất sao?”
Lôi Thiếu Triệt nheo mắt nhìn sang ông ta, trên mặt hai người đều treo nụ cười âm lãnh, hai người bọn họ là hai nhân vật nổi tiếng không hợp với đế quốc Hắc Dạ.
Hai người ngứa mắt nhau, trải qua nhiều năm tranh đấu, về phần mình đều bị thương tổn, cũng lấy được không ít tiện nghi từ đối phương.
Tầm mắt hai người giao giữa không trung, như thể giây sau sẽ nghiền đối phương thành bụi phấn!
Trải qua sự chống trả của Lôi Thiếu Triệt, các đại lão khác cũng không muốn tranh vũng nước ᴆục này! Cho nên đều ủng hộ của “Lý Kỳ” đại nhân như ong vỡ tổ.
Những đại lão ở đây, ai cũng khẩu phật tâm xà, ngươi lừa ta gạt, âm hiểm xảo trá. Không muốn cái bô này hắt lên đầu mình.
Trong nháy mắt Lôi Thiếu Triệt nổi giận!
Vẻ mặt anh âm ngoan nhìn tất cả mọi người ngồi trong đây, lúc này đại nhân Marion nói: “Ryan đại nhân, ngài đừng chối nữa, lần này chúng ta biểu quyết, lấy nhiều thắng ít. Nhiệm vụ ám sát lần này, toàn quyền giao vào tay ngài. Thời gian ba ngày, hi vọng Ryan đại nhân không khiến chúng tôi thất vọng.”
Hội nghị giải tán, Lý Kỳ (Lý Vân Hào) không vội đi.
Ông ta âm dương quái khí nhìn “Ryan”: “Ryan đại nhân, giận dữ cái gì chứ? Anh em chúng tôi đã tặng việc tốt này cho anh rồi, Đỉnh Phong Quốc Tế là miếng thịt mỡ to cỡ nào?! Nếu anh thật sự bắt được ông chủ của Đỉnh Phong Quốc Tế, thì kho vàng nhỏ của chúng ta, chẳng phải sẽ thành kho vàng lớn sao!”
Mấy vị đại lão bên cạnh cười vang.
Trong đó có một vị vuốt râu quai nón: “Ryan đại nhân, đừng làm chúng tôi thất vọng nhé.”
“Ha ha ha -----------“ Lý Kỳ đi đến trước mặt Ryan, có thâm ý vỗ vai ông: “Ryan đại nhân, làm cho tốt nhé!”
“Ryan” híp mắt, cười lạnh đưa mắt nhìn những người này ra ngoài.
Vẻ mặt của các vị đại lão khác nhau đi qua Ryan.
“Ryan đại nhân, năng lực ngài siêu phàm. Còn trẻ như vậy đã trở thành ghế dựa vàng của bang hội thứ nhất của đế quốc Hắc Dạ, năng lực của ngài, tất cả anh em chúng tôi đều rõ như ban ngày, Ryan đại nhân, ngài nhất định sẽ không làm chúng tôi thất vọng đúng không?”
Ryan lạnh nhạt rủ mắt, từ đầu đến cuối anh không nói một câu, cũng không có bất cứ biểu cảm gì.
Sau khi các vị đại lão ra ngoài, đại sảnh đế quốc nháy mắt rơi vào yên tĩnh.
Trong đại sảnh lớn như vậy, chỉ còn lại Marion và Ryan.
Marion nhìn anh, thấm thía nói: “Ryan đại nhân, anh phải hiểu nỗi khổ tâm của tôi, tôi giao nhiệm vụ càng gian khổ cho anh, cho thấy tôi đang muốn bồi dưỡng anh. Nếu làm tốt nhiệm vụ lần này, tàn đảng của Hoắc Ân sẽ giao cho anh thẩm vấn, tất cả tài sản không kê biên của Hoắc Ân, đều được đặt dưới tên anh.
Ryan cười khinh thường một tiếng.
Marion híp mắt, nói: “Mặt khác...”
Ryan vẫn rủ mắt.
Marion hạ giọng, thần bí nói: “Mặt khác.. càng quan trọng hơn là, nếu anh hoàn thành nhiệm vụ lần này hoàn mĩ, sẽ có cơ hội được yếu kiến “King Lear”.”
Ryan nhướng mày, nhìn chằm chằm Marion, Marion khẽ gật đầu với anh, biểu thị “Lão phu tuyệt đối không nói sai nửa câu!”
Ryan khẽ gật đầu: “Được.”
Anh nói thêm nửa chữ nào nữa, đứng dậy, bước chân trầm ổn đi ra ngoài.
Đột nhiên, lại nghe thấy Marion đằng sau lưng anh nói: “Ryan đại nhân, suốt bao lâu, anh chưa từng thất bại nhiệm vụ nào, không biết lần này, có thể phá vỡ lịch sử trường thắng của anh không?”
Ryan chậm rãi quay đầu, đôi mắt đầy sát khi nhìn ông ta, cười cười.
Anh không nói gì, quay người rời khỏi đại sảnh hội nghị tráng lệ.
Lôi Thiếu Triệt một mình trở lại trụ sở, trong đầu như dời sông lấp biển! Mệnh lệnh cấp trên vừa ra, muốn bốn người bọn họ đảo loạn nội bộ “Hắc Dạ đế quốc”.
Nhưng... vì sao... mệnh lệnh vừa đưa ra, lại đột nhiên bại lộ anh cả anh ---- Lôi Thiếu Dục?!
Nhiều năm như vậy,anh cũng không thể xác định liệu anh cả anh còn sống không! Chứ đừng nói chi là những việc anh cả làm!
Tin tức hôm nay thật sự làm anh chấn kinh! Có thể nói, cực kỳ chấn kinh ----- anh không thể ngờ tới anh cả anh chính là tổng chỉ huy “bộ đội vây Gi*t quốc tế”!
Lôi Thiếu Triệt nhíu mày, sao anh cả anh lại bị bại lộ? Còn nữa... Diệp Khanh, Diệp Đình, Lăng Vi sao cũng bị bại lộ?
Bên cạnh anh cả anh... nhất định có nội gián!
Hai mươi sáu năm trước, bọn họ giả ૮ɦếƭ, là vì không muốn liên lụy người khác! Sau khi bọn họ “sống lại”, đều nhận được thân phận khác. Bọn họ dựa vào thân phận mới, hoàn thành vô số nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.
Nhất là, mười năm gần đây, bọn họ xâm nhập vũng bùn, ngày nào cũng phải đấu trí đấu dũng với một đám hồ ly.
Trong lúc đó, đã có ba vị chiến hữu bị người ta mưu sát... hi sinh...
Lôi Thiếu Triệt luôn trầm ổn, hội nghị hôm nay, lại khiến anh không nhịn được rùng mình!
Anh biết thân phận anh cả anh, Lý Vân Hào cũng biết! Cho nên, Lý Vân Hào cố ý “đối nghịch” với anh, là muốn thúc đẩy anh nhận lấy nhiệm vụ này.
Bởi vì, đổi lại thành bất kỳ tổ chức nào khác nhận nhiệm vụ này, ba người kia có bị nguy hiểm cực lớn đến tính mạng! Bất kể ám sát có thành công hay không, anh và Lý Vân Hào, cũng không thể mạo hiểm như vậy.
Chuyện đầu tiên Lôi Thiếu Triệt muốn làm bây giờ, là nghĩ cách thông báo cho Diệp Đình... thông báo cho anh cả anh...
Nhưng, nếu như... Diệp Đình, Diệp Khanh, Lăng Vi không bị Gi*t... Vậy hiềm nghi về anh sẽ rất lớn... hơn chục năm lăn lộn của anh, sẽ thất bại trong gang tấc!
Nếu như là người khác nhận nhiệm vụ, anh cũng có thể đi phá hỏng. Nhưng... vấn đề bây giờ là... người nhận nhiệm vụ là anh!
Giờ khắc này, là cấp trên ra lệnh phải làm, anh tuyệt đối không thể phạm sai lầm! Dù chỉ chút xíu sai sót, cũng sẽ là uổng phí bao công sức vất vả hơn chục năm.
Lôi Thiếu Triệt suy nghĩ rành mạch, giờ nhiệm vụ anh cần làm là: diệt trừ hắc bang Hắc Dạ đế quốc - gây nguy hại cho toàn thế giới, khối u ác tính rất lớn!
Làm sao bây giờ? Thực tại đang ép anh quyết định: ám sát Diệp Đình, Diệp Khanh, Lăng Vi! Đồng thời, nhất định phải thành công!
Nếu không, một khi anh bại lộ thân phận, Hắc Dạ đế quốc vẫn sẽ huy hoàng, mà anh sẽ thành tội nhân lịch sử.
Lôi Thiếu Triệt hít sâu một hơi, sóng gió trong đôi mắt, khiến tâm phúc của anh cảm giác sợ hãi...
Lôi Thiếu Triệt suy tư hồi lâu...
Cuối cùng ra lệnh: “Bí mật ám sát tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế: Diệp Đình! Nhà sinh vật học tế bào: Diệp Khanh! Người sáng lập xe hơi Hoa Hạ Long Đằng: Lăng Vi! Thời gian trong vòng ba ngày, mục tiêu nhiệm vụ: Gi*t ૮ɦếƭ!”
Lăng Vi và Diệp Khanh, đi vào viện hải dương, bọn họ cho Tiểu Tony và Lăng Tiêu ăn thật nhiều món ngon.
Kỷ Nhu và Bách Lý Phong ở nhà buồn bực muốn ૮ɦếƭ rồi, hai người cũng cùng đi theo.
Trong viện hải dương, Lăng Tiêu mặc quần áo lao động màu lam nhạt, cậu quỳ gối bên bể, vô cùng nghiêm túc nói chuyện phiếm với con cá heo.
Tiểu Tony cũng ngồi bên cạnh, nói chuyện với cá heo. Bệnh của cậu và Lăng Tiêu có chuyển biến rất tốt đẹp.
Kỷ Nhu kinh ngạc: “Nha, hai đứa nhóc đang làm gì vậy?”
Lăng Vi giải thích: “Công việc của cậu ấy, là nói chuyện với cá heo. Bởi vì mỗi ngày cá heo phải biểu diễn và huấn luyện vô cùng vất vả, cho nên nhiệm vụ của cậu ấy là giúp cá heo thả lỏng tâm tình.”
Bách Lý Phong cười ha ha: “Vậy là bồi chuyện à! Ngày nào em cũng rất mệt mỏi, em cũng phải tìm người trò chuyện với em.”
Kỷ Nhu chợt hỏi cô ấy: “Thí nghiệm mới nhất hoàn thành rồi à? Còn rảnh rỗi nói chuyện phiếm?”
“Ầy...” Bách Lý Phong nghẹn họng: “Chị Nhu, hôm nay chúng ta đi giải sầu, đừng nhắc đến công việc được không? Hai ta bị nhốt trong Ⱡồ₦g hai mươi năm, chị còn chưa thí nghiệm đủ à?”
Kỷ Nhu nói: “Khoa học là vô cùng mà... em không được lười biếng!”
Diệp Khanh chợt nhìn cô, hỏi: “Tôi thấy cô quen quen, xin hỏi... cô là nhà khoa học nào?”
“Phụt ---“ Đám người phì cười, không biết mấy lời này của Diệp Khanh là thật hay giả, bởi vì bệnh tình của Diệp Khanh đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, bà đã không còn hay quên như trước.
Bà hay thích nói đùa, chỉ cần ai nói chuyện lớn tiếng, có xu thế muốn cãi nhau, bà sẽ cố ý hỏi người ta: “Ai? Tôi nhìn bạn quen quen...”
Chiêu này của cô ấy, trăm phát trăm trúng. Khiến giờ đám người không phân biệt được bà thật sự không nghĩ ra hay là đang pha trò.
Xe thức ăn cho cá heo được đưa vào viện hải dương. Trong xe, người ngồi vị trí phó lái âm trầm quét mắt nhìn xung quanh.
Xe dừng ở cửa nhà kho, người chăm sóc kỳ lạ hỏi: “Sao hôm nay lại thay người? Tiểu Lý không tới à?”
Lái xe nói: “Tiểu Lý bị cảm, lại không muốn xin nghỉ, tiền lương của cậu ấy vốn không cao, cho nên bảo em họ đến làm thay hôm.”
Người đàn ông ở vị trí phó lái lập tức cười như gió xuân ấm áp: “Tôi cũng giống như anh tôi thôi.”
Người chăm sóc gật đầu: “Vậy hãy chuyển thức ăn vào giúp tôi. Cảm ơn.”
“Cậu tên là gì?” Người chăm sóc hỏi anh ta.
Em trai Tiểu Lý khách khí nói:“Tôi tên Trâu Cấm, Cấm trong cấm chỉ” Người chăm sóc nghĩ, nào có người tên như vậy? Là giả sao?
Trâu Cấm vừa nói, vừa hạ thấp mũ lưỡi trai, bên hông anh ta là một khẩu súng đã lên nòng, chỉ cần góc độ phù hợp, anh ta lập tức có thể rút súng xạ kích.
Người chăm sóc dẫn đường cho hai người bọn họ: “Cẩn thận một chút, trên mặt đất có nước, rất trơn.”
Người lái xe vội vàng gật đầu, nói với em trai Tiểu Lý:“Trâu Cấm, trên mặt đất có nước đó, cậu mang mũ lưỡi trai thấp như vậy có thể nhìn thấy đường không? Cậu đừng kéo cả tôi đi vào trong vũng nước.”
“Không sao, tôi sẽ cẩn thận.” Lúc đi ngang qua vũng nước, Trâu Cấm làm bộ lơ đãng liếc nhìn một cái.
Chỉ một cái nhìn này, anh ta liền khóa chặt mục tiêu---người phụ nữ mặc áo lam nhạt viền lá sen, quần trắng kia là Lăng Vi.
Một người phụ nữ khác mặc váy dài màu xanh nhạt là Diệp Khanh.
Mục tiêu của anh ta là hai người phụ nữ này, một tiểu đội khác phụ trách ám sát Diệp Đình, bây giờ anh ta chỉ cần bắn ૮ɦếƭ hai người phụ nữ này, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Tròng mắt Trâu Cấm hơi híp lại, nhìn khung cảnh xung quanh một chút, nơi này cũng không tệ.
Viện hải dương, cách xa nội thành, bây giờ là buổi sáng, không có biểu diễn cá heo, cho nên viện tạm thời thưa thớt. Phải chờ đến một giời trưa người mới nhiều lên.
Ra tay tại nơi này, thời cơ, địa điểm đều vô cùng tốt.
Hai người lái xe và Trâu Cấm mang thức ăn đến phòng chứa đồ, lúc hai người đi ra, liền nghe thấy Diệp Khanh đang nói chuyện với một đứa bé, cô nói:“Tiểu Tony, lát nữa chúng ta đến bệnh viện nhé, cô phải đi tái khám. Cháu có muốn đi cùng cô hay không?”
“...” Lăng Vi quýnh lên, cô vịn trán nói với Diệp Khanh:“Mẹ, mẹ sao thế...Tiểu Tony là con trai Diệp Đình...Nó phải gọi mẹ là bà nội!”
Diệp Khanh không cao hứng! “Con mới là bà nội!”
Lăng Vi lại quýnh...
Tiểu Tony vội vàng ôm cổ Diệp Khang nói:“Cháu muốn đi cùng cô.”
Diệp Khanh lập tức nở nụ cười, đưa tay xoa tóc Tiểu Tony: “Rất ngoan, cháu đáng yêu hơn nha đầu kia nhiều.”
“...” Lăng Vi im lặng, cô chỉ nói một câu nói thật mà lại bị chê.
Cô đưa mẹ về, chủ yếu là cha bên kia đang loay hoay đến nỗi chân không chạm đất! Ông đang bận bịu vây quét “Hắc Dạ đế quốc”, ông quá bận, quá bận rộn.
Mẹ không có ai chăm sóc cũng không được, cho nên cô liền đưa bà trở về. Hôm nay vừa vặn phải đến bệnh viện tái khám, mọi người đến viện hải dương, chủ yếu là để Tiểu Tony và Lăng Tiêu ra ngoài chơi một chút.
Người chăm sóc dẫn hai người ra.
Trâu Cấm làm bộ đang nghe các cô nói chuyện, nhưng thật ra, anh ta đang tính toán góc độ nổ súng.
Vị trí hiện tại anh ta đang đứng là góc ૮ɦếƭ, Lăng Vi và Diệp Khanh đều không nằm trong phạm vi xạ kích. Anh ta phải tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh cái hồ mới có góc độ thích hợp.
Chẳng qua, ở góc độ này, đại khái chỉ có thể bắn trúng Diệp Khanh, Diệp Khanh đứng bên cạnh hai người phụ nữ, nhưng ở giữa vẫn có chút khoảng cách.
Nếu anh ta nổ súng, có thể dễ dàng bắn trúng huyệt thái dương của Diệp Khanh!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc