Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 295

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Bạch Hạc Tường phản bác: “Một tháng? Chúng ta sao có thể làm được? Lão quỷ Hoắc Ân cũng không phải là nhân vật bình thường! Huống chi người đứng đầu đế quốc hắc dạ chưa hẳn đã là ông ta, đến bây chờ chúng ta còn không biết, có những ai đứng sau ông ta! Chúng ta đều muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng... một tháng? Là chuyện không thể!”
Bạch Hạc Tường càng nói càng kích động: “Thời gian cấp bách, ắt sẽ làm gia tăng rất nhiều nguy hiểm! Anh cũng biết, một khi đã bắt đầu diệt trừ, khói súng sẽ bay từ khắp nơi!” Chiến đấu khó khăn, nguy hiểm như vậy, sao anh có thể nói một cách thoải mái như thế?
Lôi Thiếu Dục giơ tay lên, đè ép khí thế của ông ta xuống, Lôi Thiếu Dục nói: “Không có gì là không thể cả! Chỉ nhìn xem chúng ta muốn làm, hay không muốn làm mà thôi!”
Một vị khác, là Chu Lập Thủy ngày hôm qua bị Lôi Thiếu Dục mắng là ngu như heo nói: “Tôi đồng ý với ý tưởng của lão Lôi, nếu đã muốn làm thì không có gì là không thể cả! Chúng ta đã ẩn núp trên con đường này rất lâu rồi, một tháng cũng không phải là mục tiêu xa không với tới gì, chỉ cần chúng ta muốn đánh chiếm, chúng ta chắc chắn có thể công phá tòa pháo đài này, chắc chắn có thể cắt bỏ bộ phận ung thư ác tính này!”
Lôi Thiếu Dục nhìn về phía Chu Lập Thủy, rồi lại nhìn về phía Bạch Hạc Tường.
Lôi Thiếu Dục nghiêm túc nói: “Ngoài ra, thứ Hoắc Ân am hiểu nhất là tìm thế thân ૮ɦếƭ thay cho ông ta, vì vậy, chúng ta phải nhắc nhở nội gián của chúng ta nhất định phải đề phòng ông ta dùng thế thân giả, tránh cho ông ta tránh thoát khỏi cuộc đuổi bắt này! Còn nữa, nếu chúng ta vây bắt Hoắc Ân, nhất định thế lực sau lưng ông ta sẽ có hành động. Các cậu nhớ chăm sóc kỹ cho người nhà của mình, đừng để bọn họ bị dính líu vào. Phòng ngừa vạn nhất!”
Chu Lập Thủy nhìn Lôi Thiếu Dục bằng ánh mắt có thâm ý khác, ánh mắt của Chu Lập Thủy như muốn nói: “Anh còn biết không nên để người nhà dính líu vào? Đã biết rõ là sắp tới trận chiến lớn, anh còn đón "Phu nhân" vào trong trụ sở... Biết rất rõ là mình sinh ra để ૮ɦếƭ, còn muốn tăng thêm một ràng buộc! Lão Lôi ơi là lão Lôi! Anh bảo bọn tôi phải nói gì mới tốt đây?”
Lôi Thiếu Dục và Chu Lập Thủy là anh em may mắn còn sống sót trong cùng một chiến hào, sao ông có thể không đọc hiểu hàm ý trong mắt ông ta.
Lôi Thiếu Dục không giải thích bất kỳ điều gì, ông biết lão Chu hoàn toàn hiểu rõ ông, nếu không, ngày hôm qua ông ta cũng đã ra mặt ngăn cản.
Trong hội nghị, tất cả mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình. Có vài người lắc đầu, có vài người đồng ý.
Trước khi tan họp, Lôi Thiếu Dục lạnh lùng nhìn mọi người một lượt, ông nói: “Tất cả mọi người đều phải đợi lệnh bất cứ lúc nào! Tất cả đều làm việc theo kế hoạch, chúng ta sẽ dùng đòn sát thủ của mình vào thời khắc cần thiết.”
Tất cả mọi người đều yên lòng ngay lập tức... Khó trách Lôi đẹp trai lại có dự tính như vậy, thì ra... ông có hậu chiêu? Nhưng mà... hậu chiêu của ông là cái gì? Tại sao không ai biết cả?
Sau khi tan họp, Lôi Thiếu Dục gửi tin nhắn cho Diệp Đình.
Lúc Diệp Đình nhìn thấy trên màn hình máy vi tính chợt nhảy ra một tin nhắn, thân thể anh giật mạnh ra đằng sau. Cũng may là buổi sáng đã nhìn thấy phương thức truyền tin này, anh đã phần nào chuẩn bị tâm lý... Bằng không, vừa rồi đột ngột như vậy, anh sẽ nhảy bật ra.
Diệp Đình từ từ ổn định lại cảm xúc, chăm chú nhìn vào màn hình, phía trên viết: “Cửa hàng XX ở tầng sáu trong trung tâm thương mại Tinh Vân!”.
Trung tâm thương mại Tinh Vân? Còn là cửa hàng ở tầng sáu? Ông muốn hẹn gặp mặt anh? Diệp Đình hơi kích động, thành thật mà nói... anh rất muốn gặp... cha của anh! Người hai mươi mấy năm chưa từng gặp... hôm nay, lại chủ động hẹn gặp anh! Diệp Đình đặc biệt kích động, hơi đứng ngồi không yên.
Nhưng... địa điểm hẹn lại chọn ở trung tâm mua sắm...
Diệp Đình thật sự say... sao không chọn ở điểm địa bí mật? Nhưng sau khi suy nghĩ lại, anh cảm thấy chọn địa điểm ở trung tâm thương mại Tinh Vân thật sự là rất lựa chọn sáng suốt, bởi vì nơi càng nhiều người, càng ít có khả năng thu hút sự chú ý.
Ngược lại, những hội sở bí mật kia, mới càng khơi dậy lòng hoài nghi cho những kẻ theo dõi.
Diệp Đình đã bị người khác theo dõi thành thói quen, ngoài đối thủ kinh doanh, còn có thế lực của Hoắc Ân và tiểu Ngũ. Anh và vợ mình đi dạo ở trung tâm mua sắm, sẽ không đến nỗi khiến đám người kia đề phòng gấp đôi.
Đầu tiên là Diệp Đình trở về nhà, anh và Lăng Vi cùng đi ra ngoài, hai người đi lòng vòng quanh trung tâm mua sắm một vòng. Hai người bọn họ nhàn nhã nắm tay nhau, đi dạo hết một tầng lại một tầng. Lúc lên tới tầng năm, Diệp Đình cho vệ sỹ ngăn cản tầm mắt của đám người theo dõi, sau đó Diệp Đình kéo Lăng Vi bí mật vào thang máy, người phía sau còn tưởng rằng bọn họ đang đi lang thang ở tầng năm... Tìm bên trái tìm tìm bên phải... bất ngờ phát hiện ra không thấy người đâu.
Lúc Diệp Đình và Lăng Vi đang đi tới cửa hàng Lôi Thiếu Dục chỉ định kia, Diệp Đình bỗng nhìn thấy... có một người đàn ông cao lớn đang đứng ở cầu thang phía sau cửa hàng đó!
“...” Diệp Đình nhìn thấy ông, nhịp tim chợt tăng nhanh tốc độ. Là ông ——
Lôi Thiếu Dục nhìn sang phía anh, trên mặt ông mang theo nụ cười... nụ cười đặc biệt vui mừng.
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn chung quanh, phát hiện ra nơi này có một camera giám sát, Lôi Thiếu Dục vẫy tay ra hiệu với bọn họ không sao cả. Diệp Đình chắc chắn ông đã động tay động chân vào camera giám sát, nhưng mà... cứ gặp mặt như thế này, cũng thật sự rất nguy hiểm! Ông đúng là người thật sự can đảm, thật sự quyết đoán!
Chưa kể đến... khuôn mặt của Lôi Thiếu Dục, đang là khuôn mặt của chính ông... nếu làm không tốt Lôi Thiếu Dục sẽ bị bại lộ thân phận, sao ông có thể... to gan đến vậy? Không hẹn một nơi nào đó tốt hơn?
Lúc Diệp Đình vừa nghĩ, vừa cẩn thận đi vào cầu thang, sau khi anh tiến vào cầu thang, phát hiện ra bên cạnh có một kho chứa hàng rất lớn.
Lôi Thiếu Dục đưa bọn họ đi vào.
Sau khi Diệp Đình vào Lăng Vi đi vào, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu ra, chỗ này thật sự rất tốt... Đóng cửa vào, sẽ không có ai biết trong này có người...
Vẫn là ở trong trung tâm mua sắm, thậm chí nếu người đó biến mất, cũng không biết là bọn họ ở tầng nào, đi vào cửa hàng nào. Càng không biết là bọn họ gặp người nào...
Lôi Thiếu Dục tùy ý ngồi xuống ở trên một bọc hàng hóa. Lăng Vi và Diệp Đình đứng... Ba người quan sát lẫn nhau, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Lăng Vi cảm giác được lòng bàn tay của Diệp Đình đang đổ mồ hôi, hoặc là, không phải lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, do cô quá lo lắng, nên cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi.
Lôi Thiếu Dục nhìn hai người bọn họ, mở miệng nói: “Thấy các con, cha thật sự rất phấn khích...”
Diệp Đình mỉm cười, đây là lời mở đầu gì vậy, trái tim anh đã nhảy lên giống như một cái máy vậy...
Lăng Vi cũng mỉm cười, hình ảnh cô vốn dự đoán là, lúc Diệp Đình và L Lôi Thiếu Dục gặp mặt nhau, hai cha con ôm nhau khóc lớn, hạnh phúc biết bao nhiêu...
Ai ngờ rằng, lại là một câu thế này: “Cha thật sự rất phấn khích...”
Diệp Đình rất cho mặt mũi nói: “Con cũng rất phấn khích, mẹ con an toàn chứ?”
Lôi Thiếu Dục gật đầu. Ông vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, niềm yêu thích trong mắt... đã sắp không giấu được.
Diệp Đình hỏi ông: “Sao cha đột nhiên muốn gặp con? Không phải cha rất thần bí sao? Còn gạt là mình đã ૮ɦếƭ... Lừa ông nội và chú hai tốn bao nhiêu nước mắt.”
Lôi Thiếu Dục không nhịn được, mỉm cười, rồi lại thở dài. Ông không giải thích gì cả, nói thẳng vào chuyện chính: “Cha tới tìm con, là muốn chúng ta hợp tác với nhau, cùng đánh đổ đế quốc hắc dạ.”
Diệp Đình nhìn thẳng vào ông: “Được!” Anh cũng không hỏi nhiều, trực tiếp thống khoái đáp ứng.
Lôi Thiếu Dục gật đầu tán thưởng: “Không uổng sinh ra đứa con trai như con.”
Diệp Đình bĩu môi, cố tình nói: “Con... là do mẹ sinh ra, cũng không phải là cha sinh... cha nghĩ đẹp cái gì?”
Lôi Thiếu Dục mỉm cười. Ông chợt có cảm giác, có con trai... thật tốt!
Ông thật sự muốn đưa tay ra ôm Diệp Đình... Nhưng lại không thể bỏ ra mặt mũi. Lăng Vi giơ tay lên, chỉ lên phía đỉnh đầu: “Này? Sao lại có người?”
(*)Câu nói này vẫn đường được người dân Trung Quốc hiện đại sử dụng hàng ngày, như một cách nhấn mạnh tình nghĩa, kêu gọi đồng tâm hiệp lực, giống với câu thành ngữ Việt Nam “một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao“. Câu nói được “biến thể” từ một câu trong “Chu Dịch” thời Tiên Tần:“Nhị nhân đồng tâm, kỳ lợi đoạn kim; đồng tâm chi ngôn, kỳ xú như lan“. Ý nghĩa nguyên thủy từ thời xưa là hai người đồng lòng thì sức mạnh sẽ giống như lưỡi dao sắc bén cắt đứt được kim loại; nếu hai người hòa hợp về chí hướng, đồng tâm đồng đức thì sẽ tỏa hương như hoa lan.
Diệp Đình không hề nghi ngờ, lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Nhưng nào có ai?
Sau đó Diệp Đình chợt cảm thấy bàn tay của Lăng Vi đặt vào bên hông của mình, một tay khác đẩy lưng anh... Sau đó, cô dùng sức đẩy—— cả người anh chợt lảo đảo loạng choạng, thiếu chút nữa té nằm xuống, cũng may... khí lực của anh lớn hơn cô, nhanh chóng ổn định người lai.
Sau đó, anh nghe thấy Lăng Vi “Ha ha ha... Ai nha, thất sách...” Kém quá xa so với dự đoán của cô, cô vốn định đẩy ngã Diệp Đình, làm Diệp Đình vừa vặn ngã vào trong иgự¢ Lôi Thiếu Dục, ha ha...
Diệp Đình thâm tình thành thực ngẩng đầu lên nhìn cha mình, ánh mắt của cha anh hiền hòa vuốt ve khuôn mặt anh, sau đó, hai người nhìn nhau triều mến... Cha con tình thâm, ôm nhau khóc lớn... Diệt ha ha ha —— đáng tiếc là không thể trở thành thực hiện!
Diệp Đình quay đầu nhìn Lăng Vi, Lôi Thiếu Dục cũng nhìn Lăng Vi, chỉ thấy cô đang che miệng cười, hai người chợt... hiểu ra! Ha —— cô đang cố tình chế tạo cơ hội “Ôm” cho bọn họ?
...
Diệp Đình cũng say, tiểu Vi đúng là càng ngày càng nghịch ngợm... Bạn thứ nói xem, nếu vừa rồi anh thật sự ngã, sẽ trực tiếp ngã nhào vào trong иgự¢ Lôi Thiếu Dục... tình tiết thỏ trắng ngây thơ ngã nhào vào trong иgự¢ tổng tài bá đạo trong ngôn tình, diễn ra giữa hai người bọn họ.
Lôi Thiếu Dục lắc đầu, cười phá lên, không ngờ rằng... con dâu ông lại nghịch ngợm như vậy.
Lôi Thiếu Dục đứng lên, đưa tay quàng qua bả vai của Diệp Đình, giữ vẻ mặt nghiêm túc vỗ lên đầu vai của Diệp Đình, vỗ vỗ... giống như đang khích lệ, lại giống như cực kỳ hài lòng.
Con dâu một lòng muốn tạo cơ hội cho bọn họ, người làm cha như ông, kéo mặt xuống ôm con trai một cái, có gì phải ngượng ngùng?
26 năm qua... ông không biết đến sự tồn tại của đứa con trai này... sao ông có thể nghĩ rằng, đột nhiên có một ngày, ông đưa tay ra là có thể ôm con trai mình! Đứa con trai xuất sắc, anh tuấn!
Trong lòng Lôi Thiếu Dục lăn tăn gợn sóng, càng ngày càng ngoài tầm kiểm soát —— rồi nó nhanh chóng dâng trào thành đợt sóng mãnh liệt, khiến ông không thể buông tay ra ngay được.
Diệp Đình không được tự nhiên nhún nhún vai, Lôi Thiếu Dục cảm giác được anh đang không thích ứng, vội vàng buông lỏng tay ra... ông hơi cảm thấy cô đơn, nhưng cuối cùng vẫn đắc thủ, khiến ông có thể trải nghiệm được cảm giác ôm con trai mình.
Ông buông lỏng tay ra, vừa muốn đi trở về vị trí cũ, lại không ngờ rằng... Diệp Đình chợt đưa tay ra, vòng tay qua người ông, ôm lấy ông.
Cho dù Lôi Thiếu Dục có là người có lá gan anh hùng, tung hoành khắp nơi, chinh chiến hơn ba mươi năm, lòng cứng như sắt, người bền như thép, cũng hoàn toàn không thể khống chế cảm giác rung động do cái ôm bất thình lình này mang tới!
Lôi Thiếu Dục chấn động mạnh! Ông thấy Diệp Đình vỗ ở sau lưng ông, sau đó, anh nói: “Chăm sóc cho mẹ con thật tốt.”
Lăng Vi đứng ở bên cạnh cười đến đau cả bụng... cô lấy túi xách che mặt cười đến nỗi không đứng vững nổi...”Ha ha ha...” Đúng là một đôi cha con không bình thường!
Không phải chỉ ôm một cái thôi sao? Có đến nỗi phải làm ra vẻ bi hùng, như kiểu sắp sinh ly tử biệt không bằng? Ha ha ——
Mặc dù ôm cũng đã ôm, tim đập cũng tăng nhanh tốc độ, nhưng mà... bầu không khí giữa hai người, còn lúng túng hơn cả hỗi nãy...
Lăng Vi che mặt, cô đã cười đến nỗi đau hết cả bụng rồi.
Tuy nhiên, cô vẫn phải nhúng tay vào, hai người đã cho nhau mặt mũi như vậy, hôm nay cô cũng phải ra chút máu! Bình thường, mấy kiểu khuấy động bầu không khí lên, còn không phải là dựa vào tay cô!
Lăng Vi lớn tiếng nói: “Cha, trong điện thoại di động của con có lưu rất nhiều ảnh của bảo bảo, cha có muốn nhìn hay không?”
Lôi Thiếu Dục cực kỳ phấn khích, mặt mày như gió xuân, hoàn toàn không giống vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng của mấy ông sếp như lúc nãy đứng ở cầu thang nữa.
Lăng Vi vội vàng lấy ảnh của Duệ Duệ và Đô Đô ra đưa cho ông xem, Lôi Thiếu Dục gửi từng bức từng bức ảnh một vào trong điện thoại di động của mình. Ông nghiêm túc xem từng bức từng bức một, năm tháng không buông tha cho người ta sao... Ông vẫn không biết mình có con trai, bất thình lình... Ngay cả cháu trai, cháu gái cũng đã có...
Ông đặc biệt trân trọng những bức ảnh này, cả đời này của ông, không thích tài, không thích quyền, không ham mê sắc đẹp. Bây giờ, rốt cuộc cũng có chuyện có thể ràng buộc được ông, làm cho ông nhớ nhung.
Ông có vợ ở bên cạnh, con trai, con dâu đều hạnh phúc mỹ mãn, cháu trai, cháu gái nhỏ... đều khỏe mạnh, đáng yêu. Cha già và anh em trong gia đình đều sống rất tốt.
иgự¢ của Lôi Thiếu Dục như bị ᴆục thủng một lỗ, thành lũy tử thủ kiên cố trong hai mươi mấy năm qua, bị sự dịu dàng ấm áp công hãm chỉ trong giây lát.
Có đề tài về Duệ Duệ và Đô Đô, rốt cuộc bầu không khí cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
Diệp Đình hỏi ông: “Cha muốn động đến đế quốc hắc dạ? Cha muốn con giúp như thế nào?”
Lôi Thiếu Dục trở nên nghiêm túc ngay lập tức, nói: “Đế quốc hắc dạ, là thế lực bang đảng lớn mạnh nhất thế giới, căn cơ của nó rất sâu. Tuy nhiên, mười năm trước, cha đã từng đánh vào nội bộ nồng cốt của đế quốc hắc dạ một mình, còn ra mặt quản lý bọn họ trong nửa năm.”
Diệp Đình đột nhiên mở to hai mắt, chăm chú nhìn vào ông, khó trách! Còn nhớ, lúc anh mới bắt đầu tìm người, hệ thống cung cấp cho anh hai ứng cử viên, một người là doanh nhân nổi tiếng Lôi Thiếu Tu, một người khác là lão đại trong giới hắc đạo... Không ngờ rằng, thật sự đúng là cha anh...
Lăng Vi nghi hoặc không hiểu: “Cha có thể ra mặt quản lý đế quốc hắc dạ? Không thể chứ? Nếu không có bối cảnh và lý lịch đặc biệt, người bình thường sao có thể lên nổi vị trí đó?”
“Đúng, con nói không sai.” Lôi Thiếu Dục gật đầu, nói: “Thân phận của cha lúc đó là con riêng của thủ lĩnh. Vì cái thân phận này, chúng ta đã thật sự mất không ít công sức.”
“À...” Lăng Vi ngạc nhiên gật đầu: “Cha cũng đã ra mặt quản lý nó rồi, sao cha không trực tiếp giải tán nói?”
Lôi Thiếu Dục cười nói: “Nào có dễ dàng như vậy, đế quốc hắc dạ do rất nhiều bang phái lớn tạo thành, mỗi người bọn họ có hệ thống quản lý riêng của mình.”
“À, con hiểu rồi...” Lăng Vi hiểu đại khái, Diệp Đình nói: “Thật ra thì Hoắc Ân chỉ là một nhánh trong đế quốc hắc dạ mà thôi.”
“Đúng vậy...” Lôi Thiếu Dục hỏi anh: “Con có bao nhiêu hiểu biết về Hoắc Ân? Lần trước lúc con đi thu thập Paul – Louis Tư, Hoắc Ân đâm thọt ở sau lưng con, gây khá nhiều rắc rối cho con.”
Nói đến chuyện này, Diệp Đình lại tỏa lệ khí ra khắp người!
Anh nói: “Con và Hoắc Ân đã kết thù bao nhiêu năm rồi. Lúc nào con tiến vào thị trường phương Tây, con nhất định sẽ ςướק chuyện kinh doanh của bọn họ. Đúng rồi...”
Diệp Đình lấy mấy con chip từ trong túi ra: “Bọn con phát hiện ra mấy con chip này ở trong thân thể của thuộc hạ Hoắc Ân. Chắc Hoắc Ân đã cất giấu bản đồ bảo tàng ở trong những con chip này. Ông ta sợ những người này trở mặt phản bội, nên đã lấy bảo tàng kiềm chế bọn họ.”
Lôi Thiếu Dục rất kinh ngạc, tin tức này cực kỳ có giá trị!
Ông nhìn Diệp Đình nói: “Những người có con chip này, đều là nhân vật quan trọng, con có danh sách cụ thể không?”
Diệp Đình lắc đầu: “Con không có danh sách cụ thể, nhưng con đã gắn được một con chip theo dõi ở trong thân thể một người phụ nữ da đen.”
“Con chip theo dõi?” Lôi Thiếu Dục cực kỳ kinh ngạc: “Con bắt được thuộc hạ của Hoắc Ân, còn gắn được con chip vào trong thân thể người đó? Trong tình trạng không biết, người phụ nữ kia đã được con thả trở về?”
“Đúng!” Diệp Đình kể chuyện lúc ấy Lý Thiên Mặc bị bắt cóc, sau đó, giao dịch với người phụ nữ da đen một lần.
Lôi Thiếu Dục mừng rỡ: “Đúng là không chê vào đâu được...” Con trai ông thông minh đến vậy, có đầu óc đến vậy!
“Người phụ nữ da đen này tạm thời không có động tĩnh gì sao?” Chỉ cần người phụ nữ da đen này đi tìm Hoắc Ân, bọn họ có thể theo con đường này, bắt được lão tặc Hoắc Ân!
Diệp Đình nói: “Con đã theo dõi cô ta rất lâu, nhưng đến bây giờ cô ta vẫn chưa đi tìm Hoắc Ân.”
Nói xong, anh nhìn Lôi Thiếu Dục rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, con đã nắm được rất nhiều tài liệu, ví dụ như bây giờ con đã tìm ra, vị trí tất cả hang ổ dưới quyền người phụ nữ gia đen này, còn cả mấy lão đại nồng cốt có giao tình với cô ta, con phỏng đoán trong thân thể những người này cũng có con chip.”
Lôi Thiếu Dục vỗ vào bả vai của Diệp Đình: “Làm tốt lắm!”
Không hổ là con trai của Lôi Thiếu Dục ta! Trước khi tới đây, ông đã nghĩ đến chuyện Diệp Đình nhất định sẽ nắm giữ mạch sống của lão quỷ Hoắc Ân, quả nhiên là vậy! Thằng nhóc này nắm trong tay tập đoàn lớn như “Quốc tế Đỉnh Phong”, tuyệt đối không phải là hư danh!
Lôi Thiếu Dục thật sự rất muốn tán dương, tán dương Diệp Đình, ông cực kỳ muốn lớn tiếng kiêu ngạo nói: “Quả nhiên là con em Lôi gia nhà ta!”
Nhưng... trong quá trình trưởng thành của Diệp Đình, ông không có công lao gì cả. Ông đã phụ lòng đứa nhỏ này rất nhiều, rất nhiều...
Ông đang lắc đầu tự trách, chợt nghe thấy Diệp Đình nói: “Con có thể làm được như vậy, chủ yếu là nhờ di truyền tốt. Cha và mẹ đều là người thông minh, sao con có thể đần được?”
Lôi Thiếu Dục vui vẻ cười to ——
Ông rất thích nghe câu này! Đột nhiên, ông hơi có cảm giác phát sốt... Đã bao nhiêu năm rồi, ông không cười như thế này... Xem ra người xưa có câu, lời nói ngọt ngào của con trẻ là liều thuốc chữa được áp lực, đúng là không sai chút nào.
Lăng Vi hỏi ông: “Cha chú ý tới Diệp Đình từ lúc nào? Lần trước, lúc anh ấy và Paul- Louis Tư khai chiến, cha còn giúp đỡ sau lưng anh ấy, đúng không?”
Lôi Thiếu Dục trở nên trầm mặc. Ông không trực tiếp trả lời. Rất lâu sau, ông mới giải thích: “Lúc đó, cha cũng không xác định... cha biết sự tồn tại của hai người các con, là bởi vì con phát minh ra "Siêu động cơ" đó.” Ông nhìn Lăng Vi tán dương: “Nếu động cơ của con được dùng ở trên phương diện quân sự, sức chiến đấu của chúng ta sẽ được cải thiện đáng kể!”
Lăng Vi lập tức nói: “Có thể! Cha cứ việc dùng! Cha có nhu cầu gì thì cứ nói với con, con sẽ nghiên cứu lại, nói không chừng có thể chế tạo cho bên cha thiết bị phù hợp hơn.”
Lôi Thiếu Dục nhanh chóng gật đầu: “Cứ quyết định vậy đi, chờ thu thập đế quốc hắc dạ xong, cha tự mình mời con trở thành nhà thiết kế đặc biệt cho chúng ta.”
Lăng Vi cực kỳ phấn khích nói: “Không thành vấn đề!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc