Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 287

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Sinh nhật của tiểu Đình và tiểu Tuấn…” Tô San nhìn thoáng qua mọi người, có chút do dụ.
Diệp Đình nói: “Người nói đi, không phải là người ngoài, người không cần băn khoăn.”
Tô San gật đầu, bà im lặng một lúc liền nói: “Sinh nhật của tiểu Tuấn là 16/12/***.”
Lôi Thiếu Tu chấn động mạnh, không đúng… Thiếu Triệt qua đời khi Lôi Tuấn sinh ra vào đầu tháng 10, nếu là con của em ấy vậy mẹ Lôi Tuấn mang thai mười tháng, Lôi Tuấn sinh ra thì nên là tháng 8. Bốn tháng đó có chuyện gì xảy ra?
Mẹ của Lôi Tuấn cũng không thể mang thai đứa bé đến tận 14 tháng chứ?
Nếu vậy… Lôi Tuấn không phải là… con trai của Thiếu Triệt…
Nếu vậy… Thiếu Triệt còn chưa ૮ɦếƭ sao?
Lôi lão gia nghiêm mặt, cau mày, hiển nhiên trong lòng đang gợn sóng.
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn nhau, bọn họ biết Lôi Thiếu Triệt qua đời vào tháng 10, mẹ Tô nói vậy làm bọn họ cảm thấy kì quặc.
Mọi người đều đăm chiêu, im lặng, hiện tại chỉ có thể xem kết quả mới có thể xác nhận đáp án.
Mọi người nhìn Tô San, hy vọng bà nói nhiều hơn về ba mẹ của anh em Lôi Tuấn, nhưng mà gương mặt Lôi lão gia mệt mỏi, hiển nhiên trước khi có kết quả không muốn bà nói nhiều.
Diệp Đình nói: “Mẹ Tô mệt rồi, để bà nghỉ trước đi, chúng ta đến phòng chú nhỏ xem.”
Diệp Đình muốn để Lôi Tuấn và Lôi Đình nghỉ ngơi trước nhưng hai người bảo không sao muốn đi vào thư phòng của Lôi Thiếu Triệt.
Lôi Thiếu Tu gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta qua xem.” Đột nhiên ông quay đầu nhìn đám người: “Niễu Niễu và Thiên Mặc đâu?”
Phương Di nói: “Niễu Niễu và Thiên Mặc hả… hai đứa bé đêm qua không ngủ… hiện tại đang ngủ bù, hai đứa ngủ sau… đừng gọi chúng nó dậy.”
Lôi Thiếu Tu lắc đầu, hai đứa bé này thật đúng là hợp nhau, một đôi không biết để tâm.
Lôi Thiếu Tu dẫn bọn họ đến nhà cũ bên ngoại thành.
“Trước kia Thiếu Triệt thường hay ở chỗ này, mọi thứ của nó đều để ở đây, chúng ta vẫn không dời đi.”
Căn nhà này là tiểu lâu độc lập, gạch đỏ xây tường vây quanh sân, căn nhà ba tầng khá cũ, cửa gỗ sơn đã hơi loang lổ.
Lăng Vi nhìn xung quanh, gần đó không ít nhà cửa.
Sắc mặt Lôi lão gia tối lại, từ đầu đến cuối vẫn cau mày, Lăng Vi khoác tay ông, rõ ràng gương mặt ông thoáng buông lỏng quay đầu gật đầu với cô.
Lăng Vi có thể cảm giác được ông đang đau lòng.’
Bọn họ vào cửa, trong phòng có người hầu đang dọn dẹp, Lôi Thiếu Tu trực tiếp đẫn bọn họ lên lầu hai. Lôi lão gia không đi lên mà khoanh tay đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn cây Bạch quả, đây là câu Thiếu Triệt trồng.
Lôi Thiếu Tu đẩy cửa thư phòng, Diệp Đình và Lăng Vi đi vào trước. thư phòng trang trí không khác của Lôi Thiếu Dục là bao. Lôi Đình và Lôi Tuấn đi vào, hai người nhìn xung quanh, đột nhiên tâm trạng khá phức tạp.
Hoa Thiếu Kiền ôm Lôi Đình an ủi cô, Hạ Tiểu Hi cũng nắm tayLôi Tuấn lắc lắc.
“Các cháu xem ở đây trước, chú đi pha trà cho các cháu.” Lôi Thiếu Tu và Phương Di xuống lầu pha trà cho bọn họ.
Lăng Vi và Lôi Đình ngồi xuống ghế dựa cạnh cửa.
Lôi Đình cau mày hỏi Lăng Vi: “Chị dâu… người chúng ta muốn gặp… có phải đã qua đời hay không?”
Lăng Vi nắm tay cô nói: “Mọi người Lôi gia tham gia lễ tang nhưng mà ai cũng có suy đoán riêng… hiện tại chúng ta tổng hợp lại mọi chứng cứ, hình như có chút manh mối…”
Lôi Đình gật đầu, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Đêm qua em còn tưởng được gặp lại ba mẹ… trong lòng rối loạn, cả đêm không ngủ được. Hôm nay tới đây em mới hiểu… dù kết quả có… thì em và anh em ở Lôi gia vẫn không được gặp ba mẹ…”
Đột nhiên Lôi Tuấn cắt ngang lời cô: “Hai chúng ta làm cô nhi hai mươi mấy năm vẫn không ôm ấp hy vọng tìm được ba mẹ, hiện tại Đình ca và chị dâu tím thấy được người thân còn có gì oán hận chứ? Còn không phải tốt hơn hai chúng ta lẻ lo hiu quạnh sao? Ít nhất em còn biết ông nội mình là ai, ít nhất biết chú mình, bác mình là ai, ít nhất biết được hai chúng ta không phải từ kẽ đá chui ra.”
Lôi Đình bĩu môi nhìn anh: “Em biết..vừa nãy em nói sai rồi.” cô nhìn Lăng Vi và Diệp Đình: “Cảm ơn Đình ca, cảm ơn chị dâu.”
Trong lòng Lăng Vi khó chịu, đau lòng cho Lôi Tuấn và Lôi Đình…
Lúc này Phương Di bưng khay trà tới, Lôi Thiếu Tu giúp bà đưa cho mỗi người, Lôi lão gia cũng đi tới.
Lăng Vi khẩn trương mời ông ngồi.
Lôi lão gia ngồi đấy, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn trầm trầm.
Lôi Tuấn nhìn thoáng qua giá sách: “Nột vu ngôn, nhi mẫn vu hành...” Chữ Vu này là ám chỉ ít nói, Mẫn là nhạy bén, tích cực, chắc là muốn nói: Nói chuyện thì phải cẩn thận, làm việc phải chăm chỉ giỏi giang.
Lôi Tuấn nhìn chằm chằm dòng chữ, đột nhiên nói: “Sáng hôm nay trên đường tới đây bọn em gặp chuyện rất lạ.”
Lôi Đình cầm ly trà gật đầu nói: “Đúng thế, sáng nay xe chúng em ngồi bị người khác theo dõi.”
Diệp Đình nhìn Lôi Tuấn, Lôi Tuấn nói: “Chúng em thường bị theo dõi thì không lạ gì nhưng mà chiếc xe theo dõi bọn em sáng nay có vẻ kỳ quái, là một tiếng xe màu đen nhãn hiệu Red Star.”
“Red star?” Lôi Thiếu Tu kinh ngạc nhìn: “Có nhìn thấy biển số không?”
Lôi Tuấn nói: “Lúc đó cháu cố ý nhìn xem nhưng không phát hiện biển xe có vấn đề, là một chiếc xe có biển số bình thường.” anh cầm Pu't viết xuống biển số xe.
Còn nói thêm: “Nhưng mà người trong xe… em cứ có cảm giác không thích hợp, chiếc xe này đi theo em, chúng em đi tới con đường trống không có xe đi qua, đối diện nhau, đột nhiên có thêm 10 chiếc xe khcs vây quanh em, em còn tưởng phải một phen sống mái với họ nhưng không nghĩ tới người ta chẳng thèm động chạm tới em.”
Lôi Thiếu Tu vội vã hỏi anh: “Cháu nhìn thấy người trong xe không?”
Lôi Tuấn lắc đầu: “Cháu xuống xe đi lại chiếc xe Red star kia nhìn thấy người trong xe đeo kính râm… nhưng người ta không xuống xe, cháu vừa tới gần, bọn họ liền lái xe rời đi.
“…” đoàn người im lặng, Lôi Tuấn nói: “Lấy kinh nghiệm nhiều năm bị theo dõi của em, người này khiến cho em cảm thấy không giống như đang gây chuyện, người kia như muốn nhìn em một chút… em không thể nói ra cảm giác này, chưa từng nghĩ nhiều, chỉ muốn nhìn em một cái sau đó yên tâm… rời đi.”
Lôi Thiếu Tu im lặng, nhưng trong lòng ông lại như dời sông lấp biển.
Có phải là Thiếu Triệt hoặc anh cả không? Có phải bọn họ chưa ૮ɦếƭ hay không? Bọn họ biết con cái bọn họ tìm bọn họ không? Tại sao ông tìm bọn họ nhiều năm như vậy đều không có tin tức… hiện tại càng nghĩ càng kì quặc.
Lôi Thiếu Tu run lên, ngay cả chén trà cũng không cầm chắc để nước nóng vẩy cả tay..
Đột nhiên Lăng Vi nói: “Thật ra em có một cách cực kì đơn giản… có thể làm cho bọn họ lộ diện…”
Lôi Tuấn hỏi cô: “Cách gì?”
Đoàn người đều nhìn Lăng Vi.&
Lăng Vi hít sâu một hơi.
Cô nhìn mọi người, nói: “Ngày mốt là sinh nhật cháu. Chúng ta tổ chức tiệc sinh nhật ở Đế Luân. Chúng ta đều ở đây… Muốn gặp người chúng ta, dĩ nhiên sẽ xuất hiện.”
Diệp Đình nhướng mày: “Sinh nhật em, anh cũng cho em niềm vui bất ngờ. Tại sao có thể lợi dụng sinh nhật em để đạt được mục đích?”
Đó là một loại khinh nhờn! Khinh nhờn sinh nhật em!
Lăng Vi khoát tay nói: “Bất kỳ niềm vui bất ngờ gì đều ít quan trọng hơn em đích thân tìm được người nhà anh, không có gì vui hơn điều này.”
Lôi lão gia tử đột nhiên lên tiếng: “Ông thấy có thể, Tiểu Vi là con dâu Lôi gia chúng ta, Lôi gia chúng ta tổ chức sinh nhật thật tốt cho cháu.”
Ông phân phó Lôi Thiếu Tu: “Sinh nhật này phải tổ chức thật tốt!”
“Dạ!”
Ngày hôm sau, Diệp Đình liền phái người đón Diệp Khanh, Lăng Trí.
Tiệc sinh nhật của Lăng Vi cử hành vào tám giờ tối, ba giờ chiều… có kết quả giám định của Lôi Tuấn, Lôi Đình và Lôi gia.
Lôi Tuấn và Lôi Đình quả thật có quan hệ huyết thông bên nội với Lôi gia!
Ngủ một ngày một đêm, Lôi Niễu Niễu rốt cuộc hồi phục tinh thần H**g phấn hét to: “Yeah—— em lại có thêm một anh trai và một chị gái! Ha ha —— hai người đều phải bảo bọc em nha! Từ nhỏ em đã vô cùng hâm mộ người khác có anh chị, bây giờ em cũng có rồi!”
Lôi Niễu Niễu vui vẻ! Không ngừng vòng tới vòng lui quanh Diệp Đình, Lôi Tuấn, Lôi Đình.
Những người khác cũng rất vui vẻ.
Thật ra Lôi lão gia tử còn H**g phấn hơn Lôi Niễu Niễu! Mới mấy ngày, ông đã tìm được hai cháu trai, một cháu gái!
Lão gia tử vui vẻ… nhưng ông lão đã trải qua phong sương rất giỏi che giấu, không để người khác nhìn ra ông H**g phấn.
“Được rồi! Đừng ầm ĩ! Mau bưng trà cho anh và chị cháu, dập đầu cho ông!”
Lôi Tuấn và Lôi Đình, còn có Hoa Thiếu Kiền, Hạ Tiểu Hi quỳ xuống dập đầu lão gia tử.
Lôi Tuấn và Lôi Đình nhìn qua Diệp Đình, không nghĩ tới anh Đình thật sự là anh bọn họ, anh họ cùng một ông nội. Dòng máu chảy trong người cũng lộ ra cảm giác thân thiết.
Diệp Đình cũng rất vui vẻ. Từ nhỏ anh không hề có anh chị em, chưa từng được cha mẹ chăm sóc. Anh và Lôi Tuấn, Lôi Đình sống nương tựa vào nhau, đồng sinh cộng tử, cùng nhau lăn lộn bên bờ tử vong! Ba người họ đã sớm buộc chung mạng!
Diệp Đình cảm khái… Không nghĩ tới, bây giờ anh tìm được mẹ, cũng tìm được người nhà của cha. Còn biết Lôi Tuấn và Lôi Đình chính là em trai, em gái của anh!
Một loạt chuyện này… khiến anh quá vui! Đã bao nhiêu năm, thật sự không có chuyện nào làm anh kích động hơn chuyện này. Trừ gặp Tiểu Vi, cưới cô vào cửa có thể làm anh kích động giống vậy.
Lôi Tuấn và Lôi Đình dập đầu lão gia tử xong, Lăng Vi đột nhiên H**g phấn nói: “Chú, sao chú đặt tên Niễu Niễu? Là vì từ ‘Niễu niễu đình đình’* sao?”
(*) Niễu niễu đình đình: Thướt tha, lả lướt.
Lôi Niễu Niễu nói: “Không phải! Từ nhà trẻ em đã bắt đầu được người khác đặt biệt danh, gì mà chim sấm, chim con, chim tước, còn có chim nguyên cáo*… Aiya, em chính là đứa nhỏ đáng thương lớn lên cùng với biệt danh…”
(*) Chim nguyên cáo: Một loại bồ câu. Chữ Niễu với chữ Điểu (chim) đồng âm.
Lôi Thiếu Tu cười nói: “Lúc còn trẻ, ba anh em chúng ta tâm sự với nhau. Khi đó, chúng ta liền nói con trai thích dạng nữ sinh gì. Chúng ta đều thích kiểu cô gái nhu hòa xinh đẹp, yếu đuối nhỏ nhắn, niễu niễu đình đình (thướt tha)…”
“A ——” Lôi Niễu Niễu hét lên: “Tên ba đặt cho con cũng vì cái này? Tại sao không đặt con là Đình Đình? Tại sao đặt là Niễu Niễu?”
Lôi Thiếu Tu nói: “Vốn định đứa đầu tên Niễu Niễu, đứa thứ hai tên Đình Đình. Ai biết… Mẹ con sinh con xong, cũng không sinh nữa… càng không nghĩ tới, Tiểu Đình… dùng tên này. A! Đúng rồi! Sao Tiểu Đình dùng tên này?”
Lôi Thiếu Tu vừa thốt lên, tất cả mọi người đều nhìn sang bà vú Tô San.
Tô San thấy Diệp Đình, Lôi Tuấn và Lôi Đình đều đã lá rụng về cội, liền vui mừng gật đầu, bà nói: “Chuyện tới bây giờ, cũng không gì để giấu giếm nữa…”
Bà ngồi ngay ngắn trên sofa: “Lão Tam Lôi gia các người có một người yêu tên Kỷ Nhu… Cô gái này là một bác sĩ chiến trường, Đại tiểu thư Kỷ gia nổi danh thành phố Dung. Tôi là bà vú của bà ấy…”
Mắt Tô San dần mất tiêu cự, tựa như càng nghĩ càng xa.
Bà vừa hồi tưởng vừa nói: “Tính cách tiểu thư Kỷ Nhu nhà chúng tôi cực kỳ kiên trì, tuy trong tên có một chữ ‘Nhu’, nhưng nội tâm bà ấy… Thật ra vô cùng kiên cường. Tam thiếu gia nhà các người bị thương nặng trong một lần làm nhiệm vụ, là tiểu thư nhà tôi phẫu thuật cho ông ấy. Thiếu Triệt tiên sinh nhà các người làm việc trầm ổn, tính cách hướng nội, rất chính nghĩa, có khí phách, có trách nhiệm! Tiểu thư nhà tôi yêu ông ấy… yêu thê thảm… Nhưng Thiếu Triệt tiên sinh nhà các người ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một lần, từ đầu đến cuối chỉ có một câu: ‘Mạng tôi, sớm muộn cũng dâng hiến cho mảnh đất này, tôi và cô không thể nào!’”
Trong mắt Tô San bao phủ tầng hơi nước: “Sau đó, thật sự như ông ấy nói, cả bầu nhiệt huyết của ông ấy đều rắc vào mảnh đất. Tiểu thư nhà tôi đau đến không muốn sống, bà ấy thỉnh cầu sử dụng t*ng trùng, muốn sinh một đứa bé cho Thiếu Triệt tiên sinh. Bởi vì Thiếu Triệt là đại công thần! Cấp trên cũng muốn lưu lại nửa đời sau cho ông ấy, liền phê chuẩn thỉnh cầu của tiểu thư nhà tôi. Tôi nghe tiểu thư nhà tôi từng nói, đây là áp dụng một loại kỹ thuật gọi là… gì mà dịch đạm… cất t*ng trùng ở nhiệt độ -196 độ C… có thể làm cho những t*ng trùng này sống sót, sau đó, bà ấy dùng t*ng trùng, thụ thai ống nghiệm bốn tháng, rốt cuộc mang thai thành công, sinh ra thiếu gia Tiểu Tuấn…”
Trời ơi… Chuyện này thật khiến người khác… Khiếp sợ!
Thật là…
Không thể tưởng tượng nổi!
Toàn thân Lôi Tuấn như có dòng điện, thì ra… Anh ta… sinh ra từ đó?
Lôi Đình cực kỳ khẩn trương, anh trai cô có giải thích, còn cô thì sao?
Cả phòng yên lặng không tiếng động, ngay cả tiếng thở cũng hầu như không có, tất cả mọi người đều kiềm nén hô hấp mình.
Tô San nói tiếp: “Khi đó, tiểu thư nhà chúng tôi định sinh xong Tiểu Tuấn thiếu gia thì *** ống nghiệm thêm một lần. Bởi vì bà ấy sợ Tiểu Tuấn thiếu gia không mạnh khỏe… sợ cậu ấy sống không lâu, nên muốn sinh thêm một đứa… Nhưng điều kiện thân thể bà ấy không cho phép, lúc này, trợ lý bà ấy – Bách Lí Phong tiểu thư dứt khoát quyết định mang thai đứa nhỏ này thay tiểu thư nhà tôi. Sau đó… có Tiểu Đình tiểu thư…”
Mọi người đều yên lặng đến đáng sợ!
Lôi Đình chợt run lập cập, cô nhìn Lôi Tuấn, Lôi Tuấn cũng đang nhìn cô.
Lôi Đình thầm nghĩ: “Mình và anh mình lại không cùng một mẹ?”
Lôi Tuấn thầm nghĩ: “Khó trách mình đen như vậy, em gái mình trắng như vậy…”
Lôi Tuấn đột nhiên hỏi: “Có phải Bách Lí Phong đẹp hơn mẹ cháu không? Mọi người nhìn màu da cháu đi… Vậy nếu… ba cháu còn sống, không biết chọn ai tốt hơn đây…”
“…” Tất cả mọi người đều liếc mắt.
Hạ Tiểu Hi cả giận: “Làm anh lo nghĩ rồi!”
Bầu không khí vốn vô cùng khẩn trương trong nháy mắt bị sự ngốc nghếch của Lôi Tuấn phá vỡ ngột ngạt.
Lôi Tuấn bật cười.
Anh đứng lên, chen chúc ngồi bên cạnh Lôi Đình. Anh ta đưa tay ôm cô, lời nói thành khẩn: “Em gái à… Cho dù hai ta không chung một mẹ, nhưng anh em vĩnh viễn là anh ruột em!”
“Nói bậy!” Lôi Đình huých anh: “Không phải một mẹ, anh cũng là anh ruột em! Anh chạy không thoát!”
“Đúng đúng…” Biểu tình của Lôi Tuấn khiến người nhìn cảm thấy sốt ruột, rõ ràng trên mặt nở nụ cười rực rỡ như xuân. Nhưng Lăng Vi nhìn thấu tia phiền muộn làm người ta tan nát cõi lòng ở đáy mắt anh.
Lôi Tuấn đột nhiên nói với mẹ Tô San: “Dì nhìn cháu đi, mẹ cháu lo nghĩ lung tung, dì nhìn cháu rất khỏe mạnh! Còn vui sướng hơn người khác. Nhưng mà… Cũng may bà ấy thích lo nghĩ lung tung, nếu không, cũng không có em gái.”
Lôi Đình trêu chọc anh: “Anh chê em dư thừa! Từ nhỏ anh đã chê em dư thừa! Hừ ——”
Lôi Đình nói xong, lại nói: “Khó trách cháu ngốc như vậy… Từ nhỏ cháu đã cảm thấy đầu cháu không hữu dụng như người khác, có phải t*ng trùng đó đông quá lâu… Chất lượng không tốt không?”
“Phốc ——” Lôi lão gia tử đang đau buồn cầm ly trà, định uống chút trà nóng an ủi, không nghĩ tới tên này làm ông sặc… “Khụ ——”
Ai u… Hai thằng nhãi này… chẳng phân biệt trường hợp, chẳng phân biệt được bầu không khí, không giữ được miệng.
“Khụ ——” Lão gia tử ho khan sắp ૮ɦếƭ: “Khụ ——”
“Ông nội, thật xin lỗi…” Lôi Đình lập tức đứng lên, chạy nhanh tới vỗ lưng cho ông: “Ông nội, ông nhìn đi, cháu miệng bộc tuệch nhưng không xấu bụng…”
Tất cả mọi người đều khẩn trương chạy tới vỗ lưng cho lão gia tử.
Nhất là Lôi Niễu Niễu…
“Aiya, ông nội à! Ông nhìn chút đạo hành* này của ông đi! Năng lực chịu đựng yếu ớt như vậy, còn không bằng một cô bé 20 tuổi như cháu! Quyết đoán và trấn định năm đó lúc ông vác túi *** chạy đi đâu rồi? Không phải cháu nói ông mới mấy ngày, tìm được hai cháu trai, một cháu gái, còn có chị cháu cũng sắp sinh! Chưa tới hai, ba tháng, ông sẽ làm ông cố rồi! Ông chuẩn bị bao đỏ xong chưa? Chị dâu cháu có thể mang thai sinh đôi! Ông phải chuẩn bị hai phần!”
“…” Lôi lão gia tử chỉ tay vào cô, không nói nên lời. Lại ho khan một trận, mới nói: “Cháu nói nhiều! Ông không bị sặc ૮ɦếƭ cũng bị cháu lải nhải đến ૮ɦếƭ!”
Lão gia tử hòa hoãn lại, nhìn sang Tô San. Ông hỏi: “Tô San phu nhân, bà cực khổ nuôi con lớn như vậy… sao bà đến trang viên Lotta? Làm sao đón Tiểu Tuấn và Tiểu Đình qua?”
Tô San nói: “Tiểu thư nhà tôi và Diệp Khanh tiểu thư là bạn rất thân, dùng từ hiện đại nói chính là chị em tốt. Trong giới y học lúc đó cũng có thể nói hai người họ tài năng xuất chúng. Hai người giống như một người. Có quãng thời gian Diệp Khanh tiểu thư luôn buồn bực không vui, tiểu thư nhà tôi bảo tôi đi chăm sóc bà ấy. Kết quả… Không nghĩ tới, đột nhiên có một ngày tôi và Diệp Khanh tiểu thư đều bị Paul – Luigi bắt nhốt!”
Giọng Tô San chợt cứng rắn, hiển nhiên cực kỳ tức giận.
Bà nói: “Tiểu thư nhà tôi liên lạc với chúng tôi, làm thế nào cũng không liên lạc được. Điều tra mấy năm cũng không có kết quả. Cuối cùng bà ấy nghi ngờ Paul – Luigi, vì Diệp Khanh tiểu thư từng nhắc tới người này với bà ấy. Nói lão ngoại quốc này luôn dây dưa bà ấy…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc