Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 283

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi cao hứng vô cùng!
Hoàn toàn không nghĩ tới…… cô hoàn toàn quên mất hạng mục ‘động cơ siêu cấp’ của cô được nhà nước nâng đỡ.
Làm sao cô có thể quên... cô còn một hậu thuẫn mạnh mẽ như vậy?
Haha.. cũng may cô có ông xã siêu cấp mạnh mẽ.
Lăng Vi duỗi tay xoa xoa mặt Diệp Đình: “Ông xã, sao anh lại thông minh thế chứ? Nhanh bổ óc ra cho em xem rốt cuộc đầu của anh rốt cuộc phát triển như thế nào?”
“..” Diệp Đình thật hết nói với cô, sao lại khiến anh nghĩ tới đại chiến cương thi Plant and Zombie vậy chứ... đó là trò chơi mà tiểu Tony thường chơi... cương thi luôn miệng nói: “Mau đưa óc của nhà người ra, ta muốn thử xem đầu óc của nhà ngươi có gì mới mẻ không...”
Diệp Đình bật cười: “Em đã là mẹ của trẻ con sao còn máu me, *** như vậy chứ……”
Hai người bận rộn nửa ngày, buổi chiều đi gặp lãnh đạo Giang thành. Lãnh đạoo vô cùng hào hứng, bởi vì Long Đằng quật khởi có tác dụng vô cùng to lớn đối với sự phát triển của Giang thành. Lãnh đạo nhanh chóng hồi đáp bọn họ.
Lăng Vi và Diệp Đình giải quyết xong công việc này hôm sau.
Sáng hôm sau, Lôi Thiếu Tu và Phương Di về nhà, chủ yếu vì sợ Lăng Vi và Diệp Đình sốt ruột.
Đại viên Lôi gia ở quân khu thủ đô.
Gần đây Lôi gia và Diệp Đình mới nhận nhau, ở tạm Giang thành.
Vừa hay Lôi Niễu đang đi học ở Yến Đại, người của Lôi gia không vội về thủ đô.
“Đây là nhà của chúng ta.”
Mấy tiếng xe cộ mệt nhọc, Lôi Thiếu Tu dẫn bọn họ về Lôi gia, nhà tòa tiểu lâu ba tầng, cổ xưa, bên ngoài tường còn có dây thường xuân.
Ăn trưa xong Lôi Thiếu Tu mở cửa phòng: “Chính là nơi này……”
Lăng Vi cùng Diệp Đình nhìn thoáng qua, rất sạch sẽ, không hề có mùi hay bẩn, trong phòng, đồ dùng bằng gỗ nhìn rất cổ.
Phòng sạch hiển nhiên có người thường xuyên quét dọn, ánh sáng cũng rất tốt.
Lôi Thiếu Tu nói: “Hai đứa từ từ xem, chú và thím đi nghỉ trước, đêm qua bọn chú đi tiếp một vị khách quan trọng, cả đêm chưa ngủ.”
“Vâng ạ.”
Lôi Thiếu Tu đi ròi, Diệp Đình và Lăng Vi vào phòng, Diệp Đình tùy ý khóa cửa phòng, Lăng Vi đi tới giá sạch, cô chỉ vào bức tranh ở trên giá sách: “Chữ ‘Dục’ này là ba viết sao?”
Bởi vì phía dưới có con dấu của Lôi Thiếu Dục, chữ ‘Dục’ này đọc nghĩa là Chiếu sáng.”
Diệp Đình gật gật đầu, “Dục” và “Tu” hai chữ này rất có thâm ý.
Một kệ sách khác còn có chữ ‘Đạo’.
Diệp Đình và Lăng Vi nhìn qua, Lăng Vi nhón chân nhìn thoáng qua con dấu: “Vẫn là chữ ba viết.”
Diệp Đình nhìn sách trên kệ, giống như qua đó có thể gần gũi với ‘ông’ hơn. Đều nói thông qua cuốn sách là có thể nhìn ra tu dưỡng và nhân cách của một người, Diệp Đình nhìn chữ càng đoán được tính cách một người có dấu diếm mũi nhọn hay không.
Chữ ‘Dục’ và chữ ‘Đạo’ này viết ra rất hoang dại, đã hơn 20 năm lúc đó Lôi Thiếu Dục chừng hơn 20 tuổi, 20 năm đó ông chính là phong hoa chính mậu, không phải là người hoang đường ngông cuồng sao?
Nhưng mà hai chữ này lại không hề khoa trương, không hề bá đạo, không hề ngông cuồng, đầu Pu't mượt mà, có kết cấu, khắp nơi ẩn nhẫn.
Pu't pháp này so với chữ ‘Đạo’ của ông càng có thêm sức mạnh.
Diệp Đình cầm chữ Đạo trong tay nhìn thêm vài lần như muốn nhìn rõ ông.
Lăng Vi nhìn sách quân sự trên kệ sách, cô nói “Ba đúng là đọc nhiều sách.”
Cô cầm một cuốn nói: “Anh xem, bên trong đều có giấy nhớ.:
Chứng minh những cuốn sách này ông đều nghiên cứu mà không phải để bài trí.
Diệp Đình rút ra hai cuốn xem, Lăng Vi nhìn xung quanh gian phòng, căn phòng này hướng ra ánh mặt trời, buổi chiều sau 12h ánh nắng chiếu vào thật ấm áp mà không hề nóng bức.
Phần lớn đồ dùng trong phòng đều bằng gỗ, rèm che màu xanh nhạt, Lăng Vi nói: “Ông xã, màu rèm che này... không phải giống chiếc váy mẹ thích mặc sao?”
Diệp Đình ngẩng đầu nhìn qua...
Hôm sau, Lăng Vi cũng mặc váy xanh nhạt nhưng mà màu hơi khác, rèm che cũng xanh nhạt nhưng nhạt hơn... giống màu chiếc váy mà mẹ mặc hơn.
Mà chiếc váy hôm qua Lăng Vi mặc có hơi xanh cùng màu xanh này khác nhau nhiều lắm.
Diệp Đình thả sách xuống, nhìn bức rèm che: “Đây là màu mẹ thích, sau khi ông ấy và mẹ xa nhau thì đổi hết màu sắc tranh trí bên trong... vì là thói quen nên vẫn giữ như vậy.”
Lăng Vi gật đầu, bởi vì cô thấy bên trong phòng nhiều vật trang trí đều là màu xanh nước biển.
Diệp Đình tiếp tục quan sát căn phòng, Lăng Vi mệt mỏi liền ngồi xuống nghỉ ngơi ở bên cạnh bàn vuông.
Một lúc sau Diệp Đình thấy trong ngăn tủ dưới kệ sách còn có một chiếc hộp có mật mã.
Lăng Vi nhìn hộp có mật max vui vẻ kêu lên: “Òa, nhanh nhìn xem bên trong có bí mật gì không?” Cô chạy tới cạnh Diệp Đình, ngồi xổm dưới đất.
“Em ngồi lên đệm đi, trên mặt đất rất lạnh/” Diệp Đình đưa cho cô một cái dệm, sau đó duỗi tay mở chiếc hộp: “Anh nhìn xem bên trong có gì.”
Đột nhiên Lăng Vi chỉ tay: “Ông xã, bên trong còn một chiếc hộp nhỏ có mật mã nữa.”
Diệp Đình vừa mở ra nhìn vào, quả nhiên còn một chiếc hộp nhỏ nữa.
Lăng Vi hưng phấn cười lớn: “Hai chúng ta phát tài rồi, anh nhanh mở ra đi, nhìn xem còn phát hiện ra bí mật gì không.”
Diệp Đình nhướn mày, phát hiện có rất nhiều chiếc hộp… đúng là ngoài ý muốn…
Nhưng mà anh không hưng phấn như Lăng Vi, chiếc hộp này để ở đây hơn 20 năm rồi, không cần nghĩ cũng biết bên trong nhất định không có gì quan trọng.
Dùng chân cũng biết bí mật đã bị người ta mang đi rồi, làm sao có thể để bọn họ biết.
Diệp Đình dọn ba chiếc hộp ra đặt lên bàn vuông.
Diệp Đình hỏi Lăng Vi: «Chúng ta mở cái nào trước?»
Hai mắt Lăng Vi sáng quắc: «Nhất định là mở chiếc to nhất trước.»
«Được rồi, chúng ta mở hộp to nhất trước.» Diệp Đình nhìn chiếc hộp có mật mã, chú ý kĩ thuật, không phải là khóa két sắt bình thường mà là hộp sắt chuyên dụng quân sự hóa, phía trên còn có dây dẫn.
Đột nhiên Lăng Vi giữ tay Diệp Đình: «Ông xã, dây đỏ này làm gì, không phải alf bom đấy chứ?»
Diệp Đình cười cười: «Có thể là kíp nổ đấy…»
«Vậy hai chúng ta vẫn khoan mở nó, chúng ta mở hai chiếc kia trước đi, cầm cái này cho Tần Sênh phá.»
Diệp Đình nghĩ nghĩ nói: «Ừ, vậy anh gọi điện thoại cho lão Tam.»
Diệp Đình liên lạc với Tần Sênh, buổi tối Tần Sênh và Tạp Nhã phải về nước.
Lăng Vi nhìn dây dẫn màu đỏ liền cảm thấy gì đó.
Vội vàng nói: “Ông xã, trước hết để cái hộp đó qua bên kia đi, em nhìn sợi dây kia mà nổi cả da gà.”
Diệp Đình ôm má cô cười nói: “Lăng nhát gan.” Anh dời chiếc hộp đi, đặt bên cạnh ngăn tủ.
“Anh mở cái chiếc hộp nhỏ này.” Diệp Đình cẩn thận nghiên cứu hai chiếc hộp nhỏ, Lăng Vi tiếp tục đi lại trong phòng.
Cô ngồi lâu nên eo mỏi lưng đau, lại vừa ăn cơm xong, vô cùng mệt mỏi, cô chống lưng muốn đi ngủ một giấc, gió thổi bay làn váy trắng thuần của cô, vô cùng thoải mái càng làm cô mệt mỏi hơn.
Cô đi dạo hai vòng bên trong căn phòng, nhìn tủ đầu giường cạnh giường lớn, cô đi qua ngồi xuống kéo ngăn tủ.
Bên trong có cuốn nhật kí, lật từ đầu đến cuối chỉ có trang thứ hai có hai dòng.
Trang thứ nhất bỏ trống chưa viết gì hết.
Trang thứ hai, dòng thứ nhất là thuật ngữ chuyên nghiệp: “Ba hiệu quả phục hồi như cũ. ‘Tế bào tinh chất.’”
Phía dưới viết bốn chữ: “Chuyên gia y học.”
Lăng Vi nhìn bốn chữ này, thật sự cảm thấy kinh hỉ, thì ra ba là người tri thức như vậy, chỉ dựa vào hai câu này của mẹ đã đoán được nghề nghiệp của mẹ.
Đột nhiên cô nhớ tới trước kia Diệp Đình từng nói, anh nói: “Tuy hai người không ai biết thân phận của nhau nhưng một đêm tiếp xúc với nhau sẽ không để ý mà để lộ thông tin của mình. Chỉ cần đối phương đủ cẩn thận thì có thể từ lời nói của đối phương mà đoán được phần nào thân phận của đối phương.
Lăng Vi nhìn chằm chằm bản nhật kí, thầm nghĩ: “Chắc là ba đã đoán được mẹ là chuyên gia y học… chứng minh trong lòng ông có bà… vẫn luôn nhớ bà, vẫn luôn tìm bà….
Chỉ là phạm trù bác sĩ quá lớn… ông lại hôn mê mười tháng, sau đó không bao lâu liền qua đời…
“Ông xã, anh nhìn bản nhật kí này đi.” Lăng Vi đưa cuốn nhật kí cho Diệp Đình xem.
Diệp Đình mở một chiếc hộp.
Lăng Vi kích động nhìn chiếc hộp còn Diệp Đình nhìn bản nhật kí, nhìn tới dòng thứ ba….
“Ôi ông xã, anh nhìn này, bên trong có ảnh chụp.”
Giống như phát hiện ra đại lục mới, là hình trước kia của Lôi Thiếu Dục.
Chừng 100 tấm hình từ lúc sinh ra đến hơn 20 đều có hết.
Diệp Đình và cô cùng xem hình, Lăng Vi cười nói: “Lúc còn bé ba thật đẹp trai, lúc còn trẻ cũng rất soái ca, anh nhìn mũi này sao mà cao như vậy, đôi mắt thâm thúy mê người như vậy…”
Đột nhiên Lăng Vi ngẩng đầu nhìn Diệp Đình không nhịn được cảm khái: “Ông xã, khó trách anh đẹp trai như vậy, gen di truyền của anh tốt quá.”
Diệp Đình cầm di động chụp lại đám hình này.
“Anh chụp là để về cho mẹ xem sao?” Lăng Vi hỏi anh.
Diệp Đình gật đầu: “Chờ trạng thái của mẹ tốt hơn một chút anh lại cho bà xem, nhất định mẹ muốn nhìn thấy ba,”
“Cốc, cốc, cốc…”
Lúc này ngoài cửa có người gõ cửa, Diệp Đình xoay người đi mở.
Ngoài cửa, Lôi Thiếu Tu nhìn vào bên trong hỏi anh: “Thế nào, tìm thấy manh mối gì không?”
Lôi Thiếu Tu nói đi ngủ, ngủ được bao lâu chứ?
Diệp Đình mở cửa mời ông vào, Lăng Vi nói: “Chú, sao chú tỉnh nhanh vậy?”
Lôi Thiếu Tu nói: “Chú không ngủ được… nhưng mà mệt quá nên nằm một lúc.” Ông đi tới cạnh bàn vuông, nhìn thấy xấp hình cũng không quá ngạc nhiên, hiển nhiên đã từng mở qua.
Diệp Đình lật hình hỏi ông: “Chú, ba… cháu… trải qua những gì, chú có thể nói qua cho bọn cháu không?”
Lăng Vi nắm tay Diệp Đình, lúc này nói từ ‘ba’ cực kì khó khăn.
Cô có thể hiểu trong lòng anh khổ sở thế nào, hai mươi mấy năm cho tới giờ chư từng gọi qua, hơn nữa lúc còn bé còn có bóng ma tâm lý đối với chữ ‘ba’ này.
Nhưng mà Lăng Vi tin rằng Diệp Đình sẽ từ từ vượt qua dù sao anh vẫn luôn là người kiên cường.
Lôi Thiếu Tu cầm tấm hình, lật xem liền nói: “Tấm hình các cháu đang xem là chụp khi chúng ta được trăm ngày, đây là chú còn đây là anh chú.”
Hai người bọn họ là anh em sinh đôi, cho nên cùng nhau chụp tấm hình khi sinh ra được 100 ngày.
Ông lại cầm tấm hình bên cạnh: “Đây là trước khi chúng ta vào đội thiếu niên, trường học chụp cho, chú và anh trai là học sinh tiêu biểu, 12 tuổi liền nhảy lớp lên trung học, anh trai chưa tới 14 tuổi đã vào đại học quân khu tốt nhất thủ đô. Chú muộn hơn anh trai một năm, 14 tuổi mới vào. Bởi vì lúc 13 tuổi chú bị bệnh nặng, học chậm khóa học cho nên không học cùng anh ấy.”
Lăng Vi cảm thán: “Thì ra chú và ba giỏi như vậy… nhảy lớp đấy. 13 tuổi học đại học,q úa nhanh rồi…”
Lôi Thiếu Tu nói: “Cái này chưa tính là nhanh, vốn còn có thể nhanh hơn nhưng ông nội các cháu lo lắng chúng ta không theo kịp tiết tấu sinh hoạt nên mới để muộn hai năm đi học đại học.”
“…” Lăng Vi thầm nghĩ, chú, không phải chú không cho người khác con đường sống đấy chứ?
Chú để cho đám học sinh đi sớm về tối cố gắng đi học làm sao mà chịu nổi đây….
Diệp Đình cầm tấm hình khác hỏi: “Chú… ba rốt cuộc vẫn chỉ học ở thủ đô thôi sao? Theo ý của chú, ông ấy chưa từng đến nơi khác sao?”
“Đúng thế.” Lôi Thiếu Tu nói: “Chú đi theo anh trai, ngoại trừ đại viện thì chỉ có ở trường học.”
Diệp Đình lắc đầu nói: “Không đúng…”
Anh nhìn chằm chằm Lôi Thiếu Tu hỏi: “Không đi qua chỗ khác sao?”
Lôi Thiếu Tu cẩn thận nghĩ lại lắc đầu: “Không có, bọn chú vẫn luôn ở thủ đô.
“Sau khi tốt nghiệp trường quân đội thì sao?” Diệp Đình truy hỏi.
Lôi Thiếu Tu cau mày, cẩn thận nghĩ, sau đó vỗ trán nói: “Sau khi tốt nghiệp bọn chú đi tham gia diễn tập, sau đó ra ngoài vây bắt trùm thuốc phiện, xã hội đen, khi đó chạy khắp thế giới…”
Diệp Đình hỏi ông: “Chưa bao giờ đi Tín Dương, Ma thành, Tây Nam hay gần Điền Nam sao?”
Lôi Thiếu Tu nghĩ nghĩ: “Không có… bọn chú đi vây bắt trùm thuốc phiện đều ở gần Lĩnh Nam.”
Diệp Đình lắc đầu: “Vậy thì không đúng rồi…” anh quay đầu nhìn Lăng Vi nói: “Tiểu Vi, em còn nhớ lời ca mẹ hay hát không?”
Lăng Vi nghĩ nghĩ gật đầu: “Anh nói hoa Đỗ quyên sao?”
“Đúng thế, hoa đỗ quyên.”
Lăng Vi hát lại: “Nửa đêm canh ba trông chờ đến trời sáng… mùa đông khắc nghiệt, chỉ chờ mùa xuân tới… nếu muốn chờ được Hồng quân công nông tới Trung quốc thì hãy nở một lần đi hoa đỗ quyên…”
“Đúng là nó.” Diệp Đình nhìn cô nói: “Mẹ từng nói trong nhà chúng ta bà chính là chim quyên, tại sao bà lại là chim quyên, là vì ba thích… mà tại sao ba thích chim quyên, lúc đó mẹ nói là vì ba chỉ biết mỗi hoa này.”
“Đúng thế…” đôt nhiên Lăng Vi á một tiếng….
“Ông xã… anh vừa nói em thấy không thích hợp. Ba chỉ biết mỗi loại hoa này mà không phải là ‘thích’ hoa này, hoa đỗ quyên, cách gọi này không thông dụng… ở nước chúng ta thì có một vài chỗ mới gọi như vậy, nếu gọi như vậy… nếu ông chưa từng đi qua sao lại chỉ biết mỗi hoa đỗ quyên?”
Lôi Thiếu Tu hơi choáng váng.
“Chờ chút… Khoan… Hai người nói gì? Giải thích từ từ cho chú?”
Lăng Vi nói: “Là như vầy, thời gian trước, chúng cháu tìm được mẹ. Mẹ nói bà ấy trồng một bụi đỗ quyên ở nhà.”
“Cái này chú nghe hiểu, cháu nói tiếp đi, cháu nói… Anh chú ‘chỉ biết’ hoa đỗ quyên?”
Lăng Vi nói: “Giải thích chính xác là cha chúng cháu nói với mẹ chúng cháu, ông ấy ‘chỉ biết’ hoa đỗ quyên.”
“Hả?” Ánh mắt Lôi Thiếu Tu thâm trầm: “Tại sao anh chú phải nói như vậy?”
Ông nhíu chặt mày, như có điều suy nghĩ, nói: “Chú và anh chú đều lớn lên ở Đế Đô… Anh ấy và chú đều hiểu biết hoa cỏ không khác gì… Tuy chúng tôi đều là đàn ông, không có hứng thú với hoa, nhưng thường nghe thấy, chúng tôi gặp nhiều hoa hồng và hoa cúc nhất, chúng tôi bày chậu bông trong đại viện này, còn có đường lót gạch, hai loại hoa này là nhiều nhất, không cần hiểu rõ cũng có thể biết. Nhưng anh ấy lại nói ‘chỉ biết hoa đỗ quyên’… Điều này, không đúng lắm…”
Diệp Đình suy nghĩ, không chắc chắn hỏi: “Có phải… cha cháu tiết lộ tin tức gì với mẹ không?”
Mắt Lôi Thiếu Tu đông lại: “Có thể ah!”
Ông kích động: “Hoa đỗ quyên là ý gì?” Ông giương mắt nhìn Diệp Đình và Lăng Vi: “Hai cháu nói ‘hoa đỗ quyên’ là có dụng ý gì?”
Lăng Vi cũng không nghĩ ra, cô nhỏ giọng nói: “Hoặc là mật mã… Hoặc là cha từng thi hành nhiệm vụ đặc biệt gì ở đó. Hoặc là nói cho mẹ đến những chỗ này tìm ông ấy?”
Lôi Thiếu Tu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng: “Chú hiểu anh chú… Anh ấy chưa từng thi hành nhiệm vụ đặc biệt gì ở những chỗ này.”
Lăng Vi lại nói: “Nếu là nhiệm vụ đặc biệt, sao có thể nói cho chú…”
Nói xong, che miệng lại, hình như mình lỡ lời.
Lôi Thiếu Tu hít một hơi, gật đầu: “Có đạo lý… Chú cũng từng nhận nhiệm vụ đặc biệt, chú cũng không nói với anh ấy bởi vì… những nhiệm vụ đặc biệt này đều phải giữ bí mật, ngay cả người thân cận nhất cũng không thể nói.”
“Vậy thì càng đúng rồi!” Lăng Vi kích động: “Chúng ta có cần tra xem cha từng nhận nhiệm vụ đặc biệt gì không?”
Lôi Thiếu Tu đột nhiên đau khổ thở dài: “Haiz, làm sao tra… đều là cơ mật quân sự…”
Vừa nhắc tới cái tên “Lôi Thiếu Dục”, *** ông liền đau, vết thương kia, chỉ cần ***ng nhẹ liền chảy máu.
Diệp Đình cầm hình, nói: “Nếu đã tra được chỗ này, chúng ta nhất định sẽ tiếp tục tra được. Cho dù cháu và Tiểu Vi tưởng nhớ ông ấy… Chúng cháu chưa từng gặp ông ấy, chỉ có thể tìm hiểu, thân thiết với ông ấy từ chút manh mối này…”
“Đúng…” Lôi Thiếu Tu che ***, thở dài: “Hai cháu đều là con ngoan…” Ông nhìn hai két sắt: “Hai két sắt kia, hai cháu mở ra chưa?”
Lăng Vi lắc đầu: “Vẫn chưa.”
Lôi Thiếu Tu chỉ két sắt, nói: “Trong cái két sắt kia là một quyển nhật ký. Chính là quyển hai cháu nhìn thấy.”
“Một cái khác…” Ông chỉ két sắt mật mã lớn ngoài cửa: “Cái két sắt này, người nhà chúng ta đều chưa từng mở. Nhưng quân đội từng phái người tới kiểm tra. Bên trong két sắt này có gì, chúng ta cũng không biết, nhưng chú biết, người của quân đội mở két sắt ra xét, không mang thứ bên trong đi. Nhưng trong cái két sắt này cụ thể là gì, bọn họ đều chưa từng cho chúng ta xem. Chú luôn nghiên cứu kỹ thuật mật mã, muốn mở két sắt ra, nhưng quân đội có mệnh lệnh, không cho chúng ta tự tiện mở cái két sắt này…”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc