Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 267

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vương Tấn hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Vi cùng Diệp Đình, hận không thể bầm nát họ cho chó ăn!
Lăng Vi tốt bụng chào hỏi với ông: “Sáng sớm ánh mắt đã trừng thật lớn như vậy, tinh thần có vẻ rất tốt nha.”
Vương Tấn giận đến hai mắt đỏ ngầu.
Lăng Vi cười nhạt: “Tức giận không tốt cho cơ thể, vẫn là mau chóng nghĩ đối sách đi.... Hôm qua nhiều người chạy trốn như vậy, chúng tôi còn không trốn. Chúng tôi ủng hộ ông như vậy, ông cũng không thể phụ lòng chúng tôi nha. Nếu mà Vương tổng không có đối sách tốt, chúng ta chỉ có thể chạy theo.”
Vương Tấn cố nén lửa giận trong lòng xuống, đi tới vị trí chủ tịch ngồi xuống.
Từ sau khi Vương Vinh Diệu vào bệnh viện, ông chính là chủ tịch thay mặt.
Các cổ đông trách cứ oán than....
Rối rít hối hận không ó thừa dịp loạn chạy trốn, bây giờ giá cổ phiếu xem như giấy thôi....
Vốn là, nghĩ rằng trong tay còn động cơ, còn tài liệu.... chờ sản xuất xe mới ra, có lẽ còn có thể cứu vãn cục diện, bây giờ lại la ó...
Rắm, cũng không có nữa!
Rắm, còn có thể nghe mùi vị, bây giờ bọn họ ngay cả “mùi rắm” cũng không nghe được nữa!
Các cổ đông phiền lòng! Bọn họ vừa phiền lòng, lời nói càng khó nghe: “Vương Tấn! Ông mau nghĩ cách nha ---- công ty đều trống rỗng, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Vương Tấn nói: “Mọi người đừng có gấp, bây giờ cách duy nhất của chúng ta là sản xuất xe mới! Xe mới vừa đưa ra thị trường,người tiêu thụ sẽ lấy lại lòng tin với chúng ta một lần nữa!”
Lăng Vi lạnh lùng cười: “Kho hàng của chúng ta đều bị cháy hết, động cơ, tài liệu đều mất hết, sản xuất cái rắm? Lấy rắm sản xuất sao?”
Vương Tấn giận đến đập bàn “Quang quang”: “Nghe tôi nói xong, được không?” Trong lòng mắng Lăng Vi một trăm lần, mày còn ở đây giả vờ nữa! Chính mày đốt kho hàng nhà người ta! Cái con tiện nhân này! Còn cố ý nói cái này!
Lăng Vi thốt ra lời này xong, oán khí của các cổ đông càng lớn hơn.
Lăng Vi vô tội nhún vai, buông tay tỏ ý Vương Tấn, bà nói tiếp đi.
Vương Tấn giơ tay lên, đè ép tiếng nghị luận của mọi người lại. Ông nói: “Bây giờ cách duy nhất của chúng ta, chính là bán xưởng cùng đất của Hào Duệ đi. Chờ tiền đặt cọc đến, chúng ta mua tài liệu sản xuất xe mới.
“Gì?” Các cổ đông nóng nảy: “Bán xưởng đi, làm sao còn sản xuất xe mới được.”
Vương Tấn đứng lên, đè tiếng nghị luận của mọi người xuống, ông nói: “Chúng ta có thể mướn xưởng của người khác nha! Các phân xưởng phế liệu trong nước ta vẫn còn rất nhiều! Bây giờ chủ yếu là chúng ta cần tiền! Không có tiền mua tài liệu, chúng ta không sản xuất được gì cả! Các người nguyện ý trơ mắt nhìn công ty bị kéo xuống từng ngày, sau đó.... tuyên bố phá sản sao?”
Các cổ đông không nói lời nào.
Vương Tấn nói: “Bây giờ chúng ta, cùng tới bỏ phiếu!”
Giơ tay lên, để cho bí thư phát phiếu cho mọi người. Lăng Vi nhìn phiếu, cái thứ nhất: Đồng ý bán xưởng, đất mua tài liệu sản xuất xe mới --- mời đánh dấu.
Thứ hai: Không đồng ý bán xưởng, đất, chờ đợi công ty tuyên bố phá sản --- mời đánh đấu.
Lăng Vi cùng Diệp Đình đều gạch chéo ngay ô thứ nhất.
Vương Tấn để cho bí thư thu hồi phiếu lại. Tất cả cổ đông đều đồng ý câu thứ nhất....
Ai lại chọn để cho công ty phá sản nha.... Vương Tấn tên ngu ngốc này, viết câu thứ nhất như vậy, không phải rõ ràng là uy Hi*p họ sao?
Sau khi kết thúc đại hội cổ đông, Vương Tấn vội vàng chuyện đấu giá xưởng và đất.
Chuyện này, tiến hành vô cùng thuận lời, Vương Tấn còn chưa tuyên bố ra bên ngoài, thì đã có một vị phú thương họ Hoàng mua xưởng cùng đất đi. Vương Tấn cầm tiền, lập tức đi mướn xưởng, mua tài liệu, chuẩn bị sản xuất xe mới.
Trong lòng Vương Tấn vui mừng, chuyện Hào Duệ bọn họ bán xưởng, không có công khai ra ngoài, đây là một chuyện tốt đối với Hào Duệ. Nếu mà tin tức này truyền rao ra ngoài,, danh dự của Hào Duệ bọn họ sẽ lại bị thương nặng một lần nữa.
Lăng Vi cùng Diệp Đình lấy giá thấp mua được xưởng cùng đất của Hào Duệ, Diệp Đình mời rượu vị phú thương họ Hoàng kia: “Cảm ơn Hoàng tổng hỗ trợ, Diệp mỗ mài bà một ly.”
Ông chủ Hoàng vội vàng cụng ly với anh: “Bất quá chỉ là chuyện nhỏ thôi, hạng mục mà Diệp tiên sinh muốn hợp tác với tôi, chúng ta dành ra chút thời giờ bàn bạc.”
Diệp Đình nhàn nhạt gật đầu: “Không thành vấn đề.”
Trong phòng làm việc, Lăng Vi nắm khế đất trong tay, ánh mắt chua xót.... Xưởng cùng đất này, đều là của Long Đằng! Đều là sản nghiệp của ba mẹ cô!
Bị Vương gia chiếm đoạt nhiều năm như vậy! Rốt cuộc cô đã lấy về được.
Hốc mắt Lăng Vi nóng bừng, cô vì ngày hôm nay, trái tim đã chảy máu bao nhiêu năm?
Cô che mặt khóc lớn.... Cầm khế đất, đi tới trước mộ bia của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược.
Diệp Đình đi cùng cô, anh đỡ cô quỳ xuống.
Lăng Vi đặt khế đất trước hình ba mẹ cô, trong lòng lặng lẽ nói: “Ba mẹ, con đã lấy xưởng và đất của Long Đằng về lại, con muốn trọng chấn Long Đằng! Hai người nhất định phải nhìn con nha!”
Diệp Đình quỳ xuống bên cạnh cô, nhìn hình của Lăng Phong và Trầm Minh Nhược chằm chằm.... Anh không biết nên nói gì với họ, anh nhấn mở máy gọi video, để cho tiểu tổ Ám Ảnh báo cáo tình huống.
Tiểu tổ Ám Ảnh bên kia nói: “Tiên sinh, Bảo La - Lộ Dịch Tư được mang về nhà. Phu nhân Ngả Lâm Đạt buộc ông ta giao tất cả tài sản và cửa hàng cho bà ta, Bảo La không chịu, Ngả Lâm Đạt nổi điên, bây giờ Bảo La sắp bị Ngả Lâm Đạt ђàภђ ђạ ૮ɦếƭ. Chúng tôi phát hiện một ít tại liệu mới, lập tức truyền cho bà.”
Diệp Đình tắt cuộc gọi, hy vọng ba mẹ.... có thể nghe được kết quả của Bảo La - Lộ Dịch Tư.
Loại người bẩn thỉu như vậy, không xứng ૮ɦếƭ trong tay anh và tiểu Vi, bọn họ trả ông về, tự nhiên sẽ có thủ đoạn tàn nhẫn hơn chờ ông.
Trời làm bậy, có thể cứu. Tự làm bậy, không thể cứu!
Bảo La - Lộ Dịch Tư! Ông làm quá nhiều chuyện ác, cứ từ từ trả đi --- còn sống trả chưa hết, vậy thì xuống địa ngục trả tiếp.
Trên đường từ mộ địa trở về, Diệp Đình tiếp nhận một ít hình cũ của Bảo La từ thành viên của tiểu tổ Ám Ảnh.
Một tấm trong đó.... là Diệp Khanh đang khiêu vũ cùng một người đàn ông cao lớn trong tiệc cao cấp.
Người đàn ông này đeo mặt nạ, nhưng từ đường ranh mặt, người đàn ông này tuyệt đối là một người vô cùng đẹp trai!
Tiếp, một tấm hình là người đàn ông này trúng đạn, bị người đuổi Gi*t, hiển nhiên là đàn em của Bảo La đang đuổi Gi*t người đàn ông này, sau đó chụp những tấm hình này lại báo cáo tình hướng với Bảo La.
Máu trong người Diệp Đình lập tức sôi trào lên! Người đàn ông này là.... cha của anh ----
Là Bảo La - Lộ Dịch Tư làm cho cha anh bị thương! Cả người Diệp Đình đều sắp nổ tung! Lăng Vi ôm anh, cô cầm tay anh: “Chồng, bây giờ quan trọng nhất là chúng ta phải tìm ra cha nha....”
Ngón tay của Diệp Đình đang run run đột nhiên ngừng lại, anh mở máy vi tính ra, để cho tiểu tổ Ám Ảnh chép toàn bộ những tấm hình này vào máy vi tính, sau đó truyền cho anh.
Diệp Đình tiếp thu được hình văn kiện, lập tức truyền chỉ thị vào điện thoại.
Dưa theo tỷ lệ thân thể, đặc thù gương mặt, Diệp Đình kiểm tra tin tức người này từng li từng tí.
Cuối cùng.... anh phong tỏa hai người.
Bề ngoài của hai người kia có 95% độ tương đồng với người trong hình.
Một vị là Tiêu Dực --- chủ tịch của tập đoàn quốc tế HY. tập đoàn quốc tế HY chủ yếu làm: Con chip điện thoại di động, phần mềm mở mang kỹ thuật máy vi tính.
Một vị khác là A Sắt - Mễ Lặc ---- người đứng đầu hắc bang quốc tế DK, năm nay 51 tuổi, gốc hoa..... tuổi tác ngược lại có chút tương đồng....
Diệp Đình nhìn hai người chằm chằm, Lăng Vi nói: “Thân phận của hai người cũng không quá phù hợp chứ? Em nhớ ngày đó Bảo La nói, cho mẹ nhìn tấm hình máu.... Ông ta nói người nọ là ૮ɦếƭ trên chiến trường. Nhưng hai người, một người là thương nhân, một người là lão đại hắc bang.... hẳn là đều không phải. Người chúng ta muốn tìm, hẳn là một quân nhân chứ?”
Diệp Đình nhìn tấm hình trên tiệc kia chằm chằm, vừa cẩn thận so sánh với hai người trong hình, quả thật vô cùng giống nhau, nhưng mà thân phận lại không quá phù hợp.
Diệp Đình suy nghĩ nói: “Để anh điều tra danh sách khách quý trong tiệc này.”
“Ừ...” Lăng Vi gật đầu nói: “Hẳn là mẹ quen biết cha trong buổi khiêu vũ tiệc.... nói rõ cha cũng là một trong những khách quý được mời, chúng ta xem danh sách khách quý xem có phải hai người đó không.”
Nói thật đơn giản, nhưng mà tìm cũng vô cùng phiền toái. Dù sao cũng đã qua nhiều năm như vậy.
Lúc ấy, nơi cử hành tiệc bọn họ không biết, càng không biết là chuyện xảy ra năm nào.
Diệp Đình xoa xoa huyệt thái dương, gần đây quá mệt mỏi, làm cho anh có chút lực bất tòng tâm.
Lăng Vi vội vàng xoa xoa trán cho anh: “Chồng, đừng nghĩ nữa. Chuyện này không gấp được nhất thời, từ từ đi....”
“Ừ.”
Nếu đã có đầu mối, chờ anh về hỏi Diệp Khanh, nhìn xem bà có thể nhớ ra nhiều chuyện hơn hay không.
*
Diệp Đình cùng Lăng Vi đi tới phân xưởng sản xuất của Hào Duệ. Tất cả những thứ này, đều là của Long Đằng. Vương Vinh Dự tu hú chiếm tổ lâu như vậy, hôm nay rốt cuộc Lăng Vi cũng đã để cho ông ta cút ra!
Vương Tấn đang chỉ huy nhân viên làm việc khuân đồ.
Lôi Tuấn cùng Lôi Đình từ phía sau xe bước xuống, Lôi Đình đi tới hỏi Lăng Vi: “Chị dâu, nơi này là sản nghiệp của ba mẹ chị sao?”
Lăng Vi chua xót gật đầu, đột nhiên cô lại cười nói: “Không sai, rốt cuộc nó đã trở lại.”
Tóc của Vương Tấn, trong một đêm đã bạc hơn phân nửa.
Ông xa xa trợn mắt nhìn Lăng Vi, ánh mắt âm ngoan như muốn cắn ૮ɦếƭ cô.
Lăng Vi nhìn ông, cười khinh miệt, sau đó gọi điện thoại cho Lâm Nhất Kiệt: “Tiểu Kiệt, có muốn lấy được tin tức của Long Đằng và Hào Duệ không?”
“A?! Được nha! Ở đâu? Em tới ngay ---” Lâm Nhất Kiệt bối rối liền kích động!
Lăng Vi nói địa chỉ cho anh, chỉ chốc lát sau Lâm Nhất Kiệt liền mang năm sáu người ký giả cùng nhân viên quay phim chạy tới.
Lăng Vi kinh ngạc: “Em thăng chức rồi sao? Dưới tay còn có ký giả thực tập à?”
Lâm Nhất Kiệt cười ngượng ngùng: “Lên chức.... mỗi lần đi ra phỏng vấn, đều là một tay em có thể lấy được tin tức của ông chủ Đỉnh Phong, có thể không thăng chức sao... ha ha.... phỏng vấn của hai người toàn là tiện nghi em.”
Nói xong, cười càng ngượng ngùng.
Lăng Vi lại nói: “Không tiện nghi em thì tiện nghi ai, em mau nhìn Vương Tấn, cụp đuôi lăn đi, em mau tới phỏng vấn ông ta.”
Lâm Nhất Kiệt nhìn Lăng Vi, chỉ thấy cô cười xấu xa, trong đầu nghĩ: “Chị Vi, hôm nay lại có ý đồ xấu gì?”
Lâm Nhất Kiệt tranh thủ thời gian để cho ký giả dưới tay anh đi phỏng vấn, Lăng Vi nói: “Hôm nay giao cho em một nhiệm vụ, ghi lại toàn bộ quá trình Vương Tấn phải cút đi trong hôm nay, chị muốn cho tất cả mọi người đều biết, mặc dù chị mua xưởng cùng đất của Hào Duệ, nhưng, xe mà Long Đàng sắp sản xuất tuyệt đối không cần đinh ốc gì của Hào Duệ.
“Được! Em biết!” Lâm Nhất Kiệt là một người thông minh cỡ nào, chỉ nghe chút đã hiểu.
Danh tiếng của Hào Duệ đã hôi thối vô cùng, Lăng Vi muốn chấn hưng Long Đằng, đương nhiên không thể có nửa điểm quan hệ với Hào Duệ, nhưng mà, xưởng và đất này là của Long Đằng, cô không thể nào không cầm về.
Lâm Nhất Kiệt suy nghĩ nói: “Chị Vi, nếu không chúng ta phỏng vấn một lần chứ?”
Biểu tình của anh vô cùng trịnh trọng.
Anh nói: “Chị Vi, em làm phỏng vấn cho chị một lần! Chị phải nói rõ hết tất cả sự thật về Long Đằng của chị bị Vương gia chiến đoạt, sau đó lại cầm về. Nếu không, chỉ là báo cáo đơn giản, rất khó phủi sạch quan hệ. Chị suy nghĩ đi, chị dùng xưởng của Hào Duệ, người không biết còn tưởng rằng quan hệ của Long Đằng và Hào Duệ tốt cỡ nào đâu.”
“...”
Lăng Vi suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy cũng có đạo lý.
Lúc này, Diệp Đình nói: “Cái ý kiến này không tệ, phải làm phỏng vấn, không bằng làm phỏng vấn hiện tại luôn. Ngay cả Vương Tấn em cũng phải làm phỏng vấn cho ông ta. Bây giờ nhất định ông ta có một bụng lời mắng, dù sao cũng phải cho người ta nghe quan điểm của hai bên. Nếu như chỉ làm phỏng vấn cho tiểu Vi, người xem sẽ thấy thiên vị.”
Mẹ nó.... Lâm Nhất Kiệt chợt giật mình, một chiêu này của đại tổng tài Diệp thật là rất ác.... Nói dễ nghe là làm phỏng vấn cho Vương Tấn, nói khó nghe... đây là bỏ đá xuống giếng cho Vương Tấn nha!
Thảm trạng của Vương Tấn bây giờ, làm sao có thời gian làm phỏng vấn, cho dù ông ta đồng ý làm phỏng vấn, vấn đề mà ký giả hỏi tuyệt đối có thể làm cho Vương Tấn tức giận gần ૮ɦếƭ.
Hơn nữa, bên ngoài còn rất nhiều người không biết Hào Duệ bán xưởng nha..... tin tức này vừa ra, việc Hào Duệ bị phá sản đều được chứng thật.
Đột nhiên Lâm Nhất Kiệt không nhịn được cười, anh nhìn Lăng Vi, lại quay sang nhìn Diệp Đình, trong đầu nghĩ: Hai người này thật là “xấu“.
Lâm Nhất Kiệt nhanh chóng đi chuẩn bị.
Lúc này, Vương Tấn đúng lúc từ bên ngoài đi tới, Lâm Nhất Kiệt vội vàng nghênh đón, sau khi tự giới thiệu đơn giản, ân cần nói: “Vương tổng, bây giờ Hào Duệ đang dọn nhà, bà có thể giải thích cho người xem biết vì sao không?”
Vương Tấn vốn là không muốn trả lời vấn đề, nhưng mà thay đổi suy nghĩ, bây giờ Hào Duệ cần báo cáo ngay mặt, ông tiếp nhận phỏng vấn, vẫn là tốt hơn người tiêu thụ tự mình suy đoán lung tung nhiều!
Ông suy nghĩ, cười nói: “Bây giờ xưởng của Hào Duệ đã hơi cũ nát, chúng tôi định dời đến xưởng mới. Vẫn là xin mọi người tâm, xe hơi của Hào Duệ chúng tôi sẽ có kiểu mới gặp mặt với mọi người rất nhanh.”
Trong đầu Lâm Nhất Kiệt nghĩ, cái lão già này thật đúng là xảo trá, ông cố ý nói là cái xưởng này cũ nát, là muốn nói cho mọi người Lăng Vi trọng trấn Long Đằng, là dùng đồ cũ nát.
A, ép tôi, ông cũng sẽ không được tốt!
Lâm Nhất Kiệt lại hỏi ông vài vấn đề về xe mới, Vương Tấn giải đáp cho anh cực kỳ “nhiệt tình“.
Sau khi trải qua năm ngày năm đêm dọn nhà, rốt cuộc lão già Vương Tấn này cũng cút đi. Lăng Vi lập tức bắt tay mua dụng cụ, sửa sang lại. Toàn bộ quá trình mua dụng cụ và lắp ráp, Lăng Vi đều cho Lâm Nhất Kiệt tham dự thu hình lại.
Có phải xe cũ, dụng cụ cũ hay không, người xem đều có mắt hết, không phải Vương Tấn ông làm định đoạt! Toàn bộ xưởng và dụng cụ cô dùng đều là đồ mới! Một đinh một ốc của Hào Duệ cô đều sẽ không dùng!
Vương Tấn dời Hào Duệ đến một xưởng hoang vô cùng cũ nát.
Cái căn xưởng này đều là rách rưới, lọt gió khắp nơi.
Trong lòng Vương Tấn đang rỉ máu nha!
Nhưng mà, ông không có cách nào... tiền không đủ nha! Ông không mướn được tốt hơn. Bây giờ, ít nhất đã có nơi để sống.
Chỉ cần sửa sang lại nơi này, vẫn là có thể dùng.
Vương Tấn đứng ở phân xưởng lọt gió khắp nơi, vô cùng phiền lòng nhìn hoàn cảnh chung quanh. Lúc này ----
Đột nhiên Vương Tấn thấy được một đám ký giả vây quanh ông, tiếp theo, chỉ thấy Lâm Nhất Kiệt đưa micro về phía ông hỏi: “Vương tổng, xin hỏi.... đây chính là nhà xưởng mới mà bà nói sao?”
Vương Tấn giận đến đầu kêu “vo ve vo ve”, mới giữa trưa, ông cảm thấy mình bị cảm nắng!
Mặc dù mới tháng năm, còn chưa tới giữa hè, nhưng mà, ông cảm thấy đầu mình “ông”, suýt nữa ngất đi.
Nhất là những ống kính đen thui của máy quay phim, máy chụp hình kia cùng chĩa về phía mặt ông.... Vương Tấn càng cảm thấy nhức đầu hơn.
Vương Tấn vạn phần không nghĩ tới, dám ký giả dai như keo dính chuột này sẽ theo ông “dọn nhà”!
“Đừng chụp nữa! Đừng chụp nữa! Ai cho phép các người vào?” Những ngày qua bởi vì dọn nhà rất loạn, nhân viên vô cùng hỗn tạp, cho nên Lâm Nhất Kiệt bọn họ đi vào rất dễ dàng, không bị chút trở ngại nào.
Lâm Nhất Kiệt nở nụ cười nói: “Vương tổng, lần trước bà nói, chúng tôi đã tung tin tức ra ngoài. Đây là khán giả cùng yêu cầu chúng tôi tiếp tục quay tình huống Hào Duệ dọn nhà đi.” Lâm Nhất Kiệt cố ý nhìn chung quanh một vòng, ống kính cũng lung lay theo anh một vòng.
Lâm Nhất Kiệt ân cần hỏi: “Vương tổng, không có gì, dù xưởng có cũ nát một ít, nhưng mà bà sẽ sửa chữa xưởng xong, đúng không?”
Vương Tấn thấy máy quay phim nhắm ngay mặt ông, ông rất muốn chửi thế, nhưng mà, ông phát hiện.... trong những ký giả này, thật giống như còn có vài ký giả không phải lần trước....
Lâm Nhất Kiệt vội vàng giới thiệu: “Mấy vị này là những người bạn nhiệt tình trên mạng, bọn họ đều là fan của Hào Duệ, lần trước chúng tôi làm phỏng vấn cho bà, mấy người bạn trên mạng này đã tìm tới đài truyền hình, ý muốn tiếp tục ủng hộ xe mới của Hào Duệ.”
Trong lòng Vương Tấn cười nhạt: “Nhiệt tình trên mạng? Những người này là Lăng Vi cố ý tìm tới, bỏ đá xuống giếng cho ông mới đúng?”
Vương Tấn chịu đựng xúc động muốn chửi thế, làm lơ không nhìn bọn họ.
Ông cười, trả lời một câu: “Hoan nghênh các vị vào xưởng mới của hãng chúng tôi..... đương nhiên, chúng tôi nhất định sẽ phá bỏ những bức tường này, xây mới lại.”
Nói xong những lời này, ông nháy mắt ra dấu cho nhân viên an ninh, tỏ ý bảo bọn họ “mời” những ký giả và bạn nhiệt tình trên mạng này ra ngoài!
Bởi vì trước kia nhà truyền thông này đã phỏng vấn ông rồi, nên bây giờ ông không thể nào đánh những người này một trận, sau đó đập máy quay phim của người ta. Mặc dù ông rất muốn làm như vậy!
Nhưng mà, ông phải nhịn.
Dù sao, miệng của những người bạn nhiệt tình trên mạng này rất biết nói “bậy”! Nhất là, người làm chủ sau lưng lại là con tiện nhân Lăng Vi kia!
Vương Tấn cố đè lửa giận xuống, coi như không biết đối phương đang làm cái gì, ông cũng phải nhịn hết, cố gắng giải quyết xong vấn đề. Nếu không, danh tiếng của Hào Duệ bọn họ đều xong hết rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc