Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 266

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Diệp Lương sơn từ trong phòng đi ra, biểu tình vô cùng ngưng trọng. Trạng thái cùng với người lúc nãy kêu “Ô ngao” hoàn toàn giống như hai người vậy.
Lăn Vi thấy ông trầm tĩnh lại, lúc này mới đi tới ôm cánh tay ông: “Ông nội, đi thôi.”
Lão gia tử bị cô kéo đi từng bước từng bước về phía trước.
Ông vừa đi về phía trước vừa cảm giác chân bị rút gân.... thật giống như hoàn toàn không còn sức lực vậy, trong ***g *** cũng giống như đang bị đốt lửa.
Bụng của ông, ruột cũng đang co rút. Trong lòng ngổn ngang tê dại thành một cục.
Lăng Vi cùng Diệp Đình dẫn ông đi tới trước cửa một gian phòng thí nghiệm, ba người bọn họ không có vào phòng thí nghiệm, chỉ ngừng ở ngoài cửa chờ đợi.
Trong chốc lát, cửa phòng thí nghiệm mở ra... Quân Dương, Hàn Yến cùng Đào Hoa từ trong cửa đi ra, bọn họ thấy Diệp Đình, Lăng Vi và lão tiên sinh Diệp đứng ngoài cửa, liền lập tức hiểu là xảy ra chuyện gì, nhanh chóng đi qua bên cạnh nhường một con đường.
Người phụ nữ đeo khẩu trang, mặc áo dài trắng là người đi ra cuối cùng, bà vừa đi, vừa suy nghĩ chuyện gì, mới vừa ra cửa, đột nhiên thấy mấy người đứng ngoài cửa.
Lúc này, bà đưa tay lấy khẩu trang xuống.
Diệp Lương Sơn nhìn bà chằm chằm, chỉ cảm thấy máu nóng xông lên đầu --- suýt chút nữa đã bất tỉnh.
“Con gái ---- a Khanh ---” Diệp Lương Sơn lảo đảo đi về phía bà, đưa tay muốn kéo tay bà, nhưng mà, thấy Diệp Khanh sợ hãi lui về sau một bước.
Hai tay lão gia tử vẫn còn giữ nguyên trạng thái giơ ra, cả người cũng cứng lại.
Diệp Khanh nhìn ông chằm chằm, đột nhiên trong đầu dâng lên ngàn vạn suy nghĩ...
Bà đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, đột nhiên, nước mắt rơi xuống như từng hạt trân châu, từng viên từng viên lăn xuống, yếu ớt kêu: “Cha....”
Diệp Lương Sơn chấn động mạnh! Hơn hai mươi năm rồi....
Hơn hai mươi năm rồi! Diệp Lương Sơn nước mắt như mưa, ôm Diêp Khanh vào trong ***: “Con... cha thật xin lỗi con.... nhiều năm như vậy, không có tìm được tung tích của con, nhiều năm như vậy, không có chăm sóc cho con của con thật tốt.... cha thật xin lỗi con.”
Diệp Khanh lắc đầu, bà không biết nên nói cái gì, nhưng mà, bà không muốn trách cứ cha.
Diệp Lương Sơn ôm bà, run run hỏi: “Nhiều năm như vậy, con đã đi đâu? Sao con không đến tìm a Đình?”
Diệp Khanh bị họi, đột nhiên.... bà ngây dại.... thật giống như đã quên vì sao mình lại đứng ở đây.
Lăng Vi thấy bà lại xảy ra tình huống này, vội vàng nói khẽ với ông nội: “Ông nội, bây giờ tình huống của mẹ có chút phức tạp.... đây cũng là nguyên nhân chúng con không cho ông gặp riêng mẹ.”
Diệp Đình mang Diệp Khanh đi nghỉ ngơi, Lăng vi cẩn thận giải thích cho lão gia tử Diệp.
Sau khi Diệp Lương Sơn nghe xong, tâm tình dâng trào, thật lâu sau không cách nào bình phục...
Lăng vi hỏi ông: “Tấm hình máu mà Bảo La nói đó, ông biết không? Người yêu chân chính của mẹ.... ông biết là ai không?”
Lão gia tử lắc đầu nói: “Cái này... ông thật không biết, ông vẫn cho là a Khanh mang thai đứa bé của Bảo La gì kia. Lúc ấy ông đặc biệt phản đối! Ông biết cái tên ngoại quốc đó không phải người tốt, ông sợ a Khanh chịu không nổi! Nói cái gì cũng không để cho nó đi ---- ông không biết ba của Diệp Đình, thật ra thì.... là người khác... các con có đầu mối mới gì không?”
Lăng Vi lắc đầu: “Từ từ đi, bây giờ chủ yếu nhất vẫn là trấn an mẹ, chúng ta phải để cho mẹ mau chóng bình phục. Nếu như bây giờ nói chuyện này với mẹ, có thể sẽ là một tầng đả kích càng sâu hơn nữa.”
“Cũng đúng... con nói rất có lý.”
Hai người cùng đi tới phòng của Diệp Khanh, Diệp Đình đang đút bà ăn cháo.
Diệp Khanh khen anh một câu: “Đứa bé này, tính tình thật là tốt.... nếu dì có đứa con tốt như con vậy, thật là tốt.”
Trong đầu Diệp Lương Sơn nghĩ: “Đó không phải là con của con sao? Phải mau chóng ôm hôn nó đi chứ!”
Lăng Vi lại nghĩ: “Đây thật ;à.... trên đời chỉ có mẹ tốt nha.... mẹ nhìn con trai, nhìn cái gì đều thấy tốt. Với tính tình kia của Diệp Đình.... vẫn là lần đầu tiên có người khen anh “tính tình” tốt.... mẹ con liền tâm sao. Mặc dù Diệp Khanh không nhớ nổi chuyện, nhưng mà, ánh mắt bà nhìn Diệp Đình, hoàn toàn khác với người ngoài, cái loại tình yêu của mẹ đối với con đó, thật là đậm đến không tan ra được.”
Diệp Đình tỉ mỉ nhắc nhở bà: “Cháo, có hơi nóng. Ăn từ từ.”
Diệp Khanh gật đầu, từ từ cầm lấy muỗng ăn cháo.
Diệp Lương Sơn đi tới bên cãnh bà, nhìn vào chén cháo kia nói: “Nó thích ăn cháo nếp táo đỏ, lần sau các con nấu cái này cho nó.”
Diệp Khanh cảm thấy kỳ lạ ngẩng đầu, nhìn ông, giống như hỏi: “Sao ông biết?”
“Ách....” Diệp Lương Sơn giả vờ ngẩng đầu, nhìn bóng đèn: “A? Có phải cái đèn này hư rồi không?”
Lăng Vi phối hợp mở chốt điện, ánh đèn lập tức sáng lên, Lăng Vi cười nói: “Không hư.”
Diệp Khanh lại quên chuyện muốn hỏi vừa rồi.
Diệp Lương sơn chán nản: “Bệnh này đã quá nghiêm trọng rồi! Phải mau chóng chữa trị cho nó nha...”
Bọn họ ở cùng Diệp Khanh một buổi chiều, bốn người tán gẫu trong phòng, trời nam biển bắc cái gì cũng nói, Diệp Khanh còn nói rất nhiều lời với bọn họ, bà trò chuyện với bọn họ cực kỳ vui vẻ, mặc dù trò chuyện một hồi, bà lại quên muốn nói cái gì.... cũng may, Diệp Đình và Lăng Vi chuẩn bị rất nhiều tờ giấy....
Bây giờ cơ bàn Diệp Khanh đã có thể nhìn trên tờ giấy chắc chắn mình có một đứa con trai, một đứa con dâu, một người cha... mặc dù luôn quên, nhưng mà lúc cho bà nhìn tờ giấy, đã không còn bối rối như trước. Dường như còn thật hạnh phúc.
Diệp Lương Sơn đau lòng! Một người thật tốt, sao lại dày vó nó như vậy!
Diệp Lương Sơn vội vàng gọi điện thoại cho bạn và bạn học cũ của ông. Bạn của ông có một người là bác sĩ chuyên về khoa não, ông phải hỏi rốt cuộc loại bệnh này phải chữa như thế nào!
Buổi chiều, Diệp Khanh còn có thí nghiệm, Diệp Đình cùng Lăng Vi đi theo bà vào phòng thí nghiệm, chỉ vì muốn ở cùng với bà một hồi.
Lôi Tuấn cũng đi vào theo. Mấy người mặc áo khoác dài trắng, bận trước bận sau. Diệp Đình, Lăng Vi cùng Lôi Tuấn giả vờ làm trợ thủ khoa học... mỗi người đều mang mắt kiếng, giả vờ lịch sự.
Diệp Khanh rất không hài lòng mấy người này! Bà vừa tiến vào trạng thái làm việc liền vô cùng nghiêm nghị!
Bà nhìn ba tên phế vật, giận đến muốn ném họ ra ngoài: “Ngay cả kính hiển vi cũng không biết dùng, các người làm cách nào chui vào tiểu tổ thí nghiệm được vậy?”
Diệp Khanh rất tức giận!
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: “Thì chúng con chính là chui vào mà.....”
Diệp Khanh quá bận rộn, lười mắng bọn họ, nói với Hàn Yến: “Dùng LPS K**h th**h tế bào mạch máu bên trong da, do lường chỉ tiêu NF - KB...”
“Được.” Hàn Yến trả lời, bận rộn.
Diệp Khanh nói với Quân Dương: “Quan sát đo lường tin tức tế bào gầy dựng, ghi lại toàn bộ biến hóa của tế bào.”
“Dạ.” Quân Dương cũng bận rộn.
Diệp Khanh trợn mắt nhìn ba người bọn họ, Lăng Vi, Diệp Đình, Lôi Tuấn, nháy mắt cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị chê....
Lăng Vi: “...”
Diệp Đình: “...”
Lôi Tuấn: “Hay là chúng ta ra ngoài đi?”
Mặc dù bị mắng thật thảm, nhưng ba người bọn họ vẫn kiên trì ở lại. Cùng với Diệp Khanh vượt qua một giờ “vui vẻ“. Sau đó, thật sự sợ chọc tức Diệp Khanh, bọn họ không thể không đi ra.
Ba người từ phòng thí nghiệm đi ra, Diệp Lương Sơn đang lo lắng đi qua đi lại trước cừa phòng thí nghiệm. Ông vừa thấy bọn họ đi ra lập tức nói: “Ông đã liên lạc với một người bạn cũ, ông ấy bảo chúng ta mang a Khanh qua làm kiểm tra. Kiểm tra xong, ông ấy mới có thể đưa ra phương án trị triệu.”
“Được.” Diệp Đình nói: “Chờ bên này thí nghiệm ra kết quả, chúng ta sẽ mang mẹ qua.”
Dù sao bệnh của mẹ không phải một ngày hai ngày là có thể trị hết, nhưng Hàn Yến lại không chờ được nữa.
Sáng sớm ngày thứ hai, tiểu tổ Ám Ảnh truyền tin tức tới, nói với Lăng Vi: “Phu nhân, Vương Vinh Diệu bệnh không dậy nổi, con trai, cháu trai của ông ta, đã buộc ông ta giao cổ quyền ra... theo tính toán, Vương Vinh Diệu sẽ không sống đến tháng sau được.”
Lăng Vi suy nghĩ nói: “Được, tôi biết rồi. Các người xem chừng lão già kia.”
“Dạ, phu nhân!”
Lăng Vi lập tức gọi điện thoại để cho một trăm người mua xe “Hào Duệ” tới cửa gây chuyện, bọn họ vừa quậy, Hào Duệ lập tức loạn thành một mảnh.
Không ít ký giả cũng tranh nhau đi vào bên trong --- tin tức của Hào Duệ lập tức lên đầu đề! Chỉ tiếc lại là đứng đầu mặt trái --- động cơ không được nha! Hào Duệ sắp xong!
Lăng Vi hài lòng cười, cô mở máy vi tính ra, bán cổ phiếu Hào Duệ ra bên ngoài.
Trong tay cô có 28% cổ phần! Cô không có lập tức bán hết, mà chỉ bán 11%. 11% đó cũng là con số siêu cấp quan trọng! Đột nhiên nhiều cổ phiếu ném ra ngoài như vậy, hiểu quả tạo thành hỗn loạn có thể tưởng tượng được!
Những người chơi cổ phiếu cũng luống cuống: “Có ý gì? Hào Duệ đây là muốn làm gì? Đột nhiên quăng nhiều cổ phiếu ra như vậy? Là có động tác gì sao?”
“Hào Duệ, có phải muốn phá sản hay không nha?”
“Rất có thể nha! Đại cổ đồng đều bắt đầu kiếm đường chạy, chúng ta cũng mau chạy đi!”
Có chút người nhát gan lập tức rối rít bán cổ phiếu trong tay đi.
Có không ít cổ đông nhỏ cũng bắt đầu dao động, ai cũng không muốn là người cuối cùng nha! Một khi giá cổ phiếu không còn giá trị, gia sản mà bọn họ khổ sở tích góp được xem như đều bị nước cuốn trôi!
Bây giờ, Vương Vinh Diệu còn nằm trên giường bệnh đâu, xe hơi không bán được, chi phí một ngày của xưởng cũng không thể thiếu nha! Còn có nhiều nhân viên như vậy cũng há miệng chờ bọn họ đút cơm đâu! Tiền, ngày nào cũng đưa ra ngoài, nhưng lại không chảy vào! Xe hơi bán đi, bởi vì vấn đề chất lượng, còn phải mua về giá cao.
Tiền này, thật đúng là tuôn ra “vèo vèo” nha.
Nếu Vương Vinh Diệu ổn thì còn dễ nói, bây giờ ông trúng gió nằm trên giường bệnh, con trai, cháu trai của ông lại đang ép buộc. Nhìn dáng vẻ, Hào Duệ thật là muốn suy sụp nha.
Trụ sở chính của Hào Duệ, Vương Tấn nóng nảy: “Ai bán hết cổ phiếu? Điên rồi sao?”
Hào Duệ bọn họ bây giờ đang là giây phút nguy cấp, ông vì ổn định dân chúng, ngày ngày đều mời chuyên gia nói trên truyền hình, Hào Duệ không có sao, động cơ xe hơi có vấn dề là vì lúc lắp ráp đã nhầm, không phải vấn đề của động cơ máy.
Ông vừa phí sức ổn định tâm tình của dân chúng, ai lại thất đức như vậy, đột nhiên bán nhiều cổ phiếu thế?
Vương Tấn gấp gáp nha! Các cổ đông phân tán và cổ đông nhỏ đều rời bỏ ông, ông phải ổn định các cổ đông khác lại!
Vương Tấn lập tức mở hội đồng quản trị, trải qua thương nghị, bọn họ quyết định dùng tất cả số vốn mua 11% cổ pah62n về.
Cổ phiếu của Lăng Vi rời tay, cô tính toán, còn lời hơn năm mươi triệu so với lúc mua vào.
Cô không nhịn được nhỏ giọng cười, trong đầu nghĩ: “Không phải các người có thể mua sao? Lại tới nha....” Cô gõ gõ bàn, đột nhiên lại ném 11%----
Cử động này của cô, lập tức nổ tung các đổng sự của Hào Duệ: “Trời của tôi ơi! Đây là ai nha? Tại sao lại ném 11% nữa? Đây là cố tính muốn giết Hào Duệ chúng ta nha!”
Vương Tấn tức giận đập bàn: “Là ai? Là ai ném nhiều cổ phiếu như vậy? Có phải Lăng Vi hay không? Bây giờ cô ta ở đâu? Tìm cô ta ra! Đào ba mét đất cũng phải tìm cô ta ra!”
“Làm sao bây giờ? Chúng ta có cần chạy mau không nha?” Một người cổ đông thương lượng sau lưng.
Có vài người cổ đông trầm tĩnh nói: “Không sợ... lại nhìn xem, Hào Duệ vẫn là có chút nội tình, có người bán nữa, Vương Tấn cũng sẽ lại mua vào.Chờ ổn định tâm tình của dân chúng thì không có sao.”
“Ừ... vậy chúng ta chờ xem, xem giá cổ phiếu ngày mai có thể tăng lại không?”
Bây giờ, Hào Duệ đang nằm trong nguy cơ hủy diệt.
Lăng Vi ngồi bên cạnh máy vi tính cười, hôm nay như vậy trước, ngày mai lại tiếp tục phá, ngày mai cô sẽ ra tay, nhất định Vương Tấn sẽ phải nhảy lầu! Hừ ---
Diệp Đình ở bên cạnh nhìn cô, anh đưa tay xoa xoa tóc cô, bảo bối của anh đã lớn lên, ngay cả chiến trường thương nhân cũng đã biết đánh....
Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời vừa ló dạng, Vương Tấn đã gom góp được tiền mua 11% cổ phần về trong tay.
Giá cổ phiếu của “Hào Duệ” lại chậm trãi tăng lên. Nhưng trái tim Vương Tấn đang rỉ máu nha.... mua 11% cổ phần hai lần, đả để cho Hào Duệ tồn thất cả trăm triệu!
Giá cổ phiếu từ từ tăng cao, thăng đến trưa, những người chơi cổ phiếu cũng từ từ bình tĩnh lại.
Lăng Vi cơm nước xong, rãnh rỗi không có chuyện gì, lại bắt đầu bán cổ phiếu rồi.
Trong tay cô còn có 6%, lúc này không thèm cất giấu nữa, bán hết.
Nháy mắt Vương Tấn muốn hộc máu... những vốn liếng nên gom góp đã dùng để mua hết! Sáng sớm hôm nay vì mua 11% kia, suýt chút nữa ông đã phải bán cả xưởng!
Bây giờ.... 6% này làm sao mua nha? Muốn mua, nhưng thật sự là trong người ngay cả 1 đồng tiền cũng không có....
Cổ phiếu của Lăng Vi vẫn treo ở đó, giá rất thấp.... nhưng giá thấp như vậy vẫn không có ai mua.... Hào Duệ thật là muốn xong rồi!
Toàn bộ cổ đông phân tán đều điên rồi, lập tức bán hết tất cả cổ phiếu trong tay “vèo vèo”, thậm chí một ít cổ đông lớn cũng bắt đầu bán.
Diệp Đình ôm Lăng Vi nói: “Chồng dạy em một chiêu lợi hại hơn nữa, thế nào?”
Lăng Vi dựa vào trong ***, cười với anh: “Được nha, em xem anh biểu diễn.”
Diệp Đình đưa tay cầm con chuột, mua 6% cổ phần kia của Lăng Vi trở lại...
Lăng Vi nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.... Diệp Đình giơ một ngón tay lên, ý bảo cô từ từ xem. Sau khi anh mua cổ phiếu vào, thị trường chứng khoáng của Hào Duệ lại từ từ tăng lên.... Diệp Đình lại lấy giá thấp mua cổ phiếu trong tay hai người cổ đông, bây giờ bọn họ có 8%.
Vương Tấn cảm động muốn khóc: “Trời ơi, đất ơi ---- là vị thiên sứ nào kéo thị trường chứng khoáng của tôi lên cao nha? Tê trứng nha, trên đời còn rất nhiều người tốt!”
Vương tấn đang cảm kích rơi nước mắt đâu, đột nhiên ---- thấy có người lại bán 8%, giá tiền này còn thấp hơn khi nãy! Phốc --- Vương Tấn muốn học máu!
“Đây là muốn làm gì?” Đột nhiên Vương Tấn có một loại dự cảm xấu! Đây là muốn kéo thấp thị trường chứng khoáng của Hào Duệ?
Vẫn luôn như vậy, Hào Duệ của bọn họ xong rồi!
Những người chơi cổ phiếu kinh hãi: “Chúng ta cũng bán đi! Có người ác ý kéo thấp thị trường chứng khoáng! Hào Duệ đã xong rồi, bọn họ không còn cách nào nâng giá cổ phiếu lên nữa đâu! Chúng ta không thể đợi thêm nữa! Đợi thêm nữa chúng ta phải nhảy lầu theo nha!”
“Rào rào rào rào ---”
Giá cổ phiếu của Hào Duệ ngã xuống rào rào.
Vương Tấn đặt ௱o^ЛƓ ngồi trên ghế, điên cuồng gọi điện thoại đến vay ngân hàng, quảng lý ngân hàng vội vàng gặp mặt ông. Vương Tấn dùng xưởng của Hào Duệ làm thế chân.
Chờ sau khi ông chuẩn bị tiền xong, Diệp Đình lại cố ý chơi thêm vài vố, bây giờ giá cổ phiếu thấp đủ cho.... Vương Tấn muốn nhảy lầu! Hiện tại cả nhà bọn họ nắm 77% cổ phần Hào Duệ, nhưng mà... bây giờ giá cổ phiếu của Hào Duệ đủ thấp để cho ông muốn tự đâm hai mắt nha!
Giá cổ phiếu càng thấp, bọn họ lại càng muốn “gào khóc”!
Vương Tấn đau tim nha! Mặc dù cổ phần trở về trong tay lại, nhưng mà tổn thấ này.... thật để cho ông muốn ói máu.
Đáng sợ hơn là, tta61 cả những người chơi cổ phiếu đều điên rồi trừ thành viên ban giám đốc nòng cốt, những cổ đông khác đều chạy hết.
Nhưng mà, không sao, Vương Tấn cổ vũ cho mình. Chờ người nọ bán nữa ---- ông nhất định phải mua về hết! Chờ cổ phiếu mua về trong tay, ông sẽ từ từ nâng giá lên lại!
Chẳng qua là vấn đề thời gian, trong tay ông có động cơ mới, chỉ cần sản xuất một loại xe hơi mới, Hào Duệ đã có thể lập tức cứu vãn cục diện.
Vương Tấn nhìn tin tức thị trường chứng khoáng chằm chằm, đột nhiên ---- ông thấy lại có người bán cổ phiếu, lần này là 10%!
Vương Tấn khóc không ra nước mắt, số tiền mới vừa vay ngân hàng vừa đủ mua 10% cổ phiếu! Một đồng tiền cũng không dư lại! Vương Tấn cắn chặt răng, mua cổ phiếu lại, mau chóng gọi điện thoại cho đoàn đội làm việc của mình: “Mau chóng kéo cổ phiếu lên!”
“Dạ! Ông chủ!”
Kéo cổ phiếu lên, chính là bọn họ nâng giá cổ phiếu bán ra, sau đó lại mua vào. Mặc dù phải mất nhiều tiền hơn, nhưng giá cổ phiếu tăng trở về nha, những người chơi cổ phiếu mới có thể yên tâm!
Bọn họ là thuộc về đánh sưng mặt, sưng mũi, dùng tiền của mình, lấp hố lại, lấp dne961 khi giá cổ phiếu ổn định.
Vương Tấn mới vừa cúp điện thoại, đột nhiên bộ kinh doanh gọi điện tới: “Ông chủ.... trong tay chúng ta không có tiền nha....” Bọn họ không có tiền, cũng không có cách kéo cao cổ phiếu nha!
Vương Tấn giận đến trợn trắng mắt, lại vội vàng gọi điện thoại cho quản lý ngân hàng, những nhân viên cao tầng của ngân hàng thương lượng nửa ngày, rốt cuộc đồng ý dùng đất của Hào Duệ làm thế chân cho vay tiền.
Dày vò đến tối, cuối cùng Vương Tấn cũng đã tăng giá cổ phiếu lên chút xíu.
Mặt trời vừa tắt, Hào Duệ nhìn vẫn còn ổn định! Vương Tấn thở phào nhẹ nhõm. Ngủ đến nửa đêm, đột nhiên có người gọi điện thoại đến “đinh đang”: “Vương tổng, kho hàng của chúng ta bị cháy, động cơ đều bị đốt trụi hết.”
“Cái gì ---” Vương Tấn giật mình, nhảy từ trên giường lên!
“Cậu nói gì?”
Đối phương vội vã nói: “Vương tổng! Bà mau đến xem thử đi! Kho hàng của chúng ta bị cháy! Toàn bộ động cơ mới đều bị thiêu hủy!”
Vương Tấn lập tức té xuống giường.
Vợ ông hung hăng đạp: “Phát điên cái gì?! Muốn ngủ thì ngủ, không ngủ mau cút ----”
Vương Tấn nào có thời gian cãi nhau với bà, khoác áo choàng dài lên lăn một vòng đi ra ngoài. Ông lái xe tới khi hàng lớn..... đầy mắt đều là lửa cháy.... cháy đến tròng mắt của ông cũng đỏ bừng! Vương Tấn ngã xuống đất ngồi đó.
“Xong rồi, xong hết rồi.... không còn cách nào cứu vãn nữa!”
Trong tay không có tiền, toàn bộ vật thế chân được đều thế chân hết.... mặc dù thị trường chứng khoáng kéo cao, nhưng bất quá cũng là cái xác trống rỗng...
Động cơ bị thiêu hủy, bọn họ không còn cách nào sản xuất xe mới.....
“Trời, muốn giết tôi nha ----” Vương Tấn chợt run lập cập, làm sao bây giờ? Ông không chú ý, người trước mắt bắt đầu nhốn nháo, hỏa hoạn dần được dập tắt, nhưng mà.... toàn bộ tài liệu trong kho hàng.... đều bị thiêu hết!
Vương Tấn đi tới bệnh viện, Vương Vinh Diệu bị tin tức này K**h th**h đến nháy mắt đã bất tỉnh nhân sự.
Sáng sớm ngày thứ hai, các cổ đông tới cửa gây chuyện! Chiều hôm qua, những cổ đông chưa kịp bán cổ phiếu đau lòng đến hận không thể xé nát Vương Tấn!
Lăng Vi cùng Diệp Đình đi đến Hào Duệ, mỗi người bọn họ thu mua 1% cổ phần, tới tham gia đại hội cổ đông của Hào Duệ.
Ngoài cửa Hào Duệ bị ký giả vây quanh đến nước chảy không lọt.
Bên trong Hào Duệ lại loạn thành một nồi cháo --- toàn bộ Hào Duệ lòng người bàng hoàng!
“Công ty muốn phá sản, chúng ta mau đi tìm nhà khác đi...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc