Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 264

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Bọn họ đi tới chính giữa, thấy được một con đường mòn, bọn họ đi theo con đường mòn nở đầy đỗ quyên, tìm được một căn nhà gỗ bên dòng suối nhỏ cách đó không xa....
Căn nhà xây dựng bằng gỗ thuần túy, chung quanh để các chậu hoa... Lăng Vi chẳng qua nhìn, liền muốn lâu dài ở chỗ này, không muốn đi nữa.... nơi này quá đẹo, cảnh sắc tuyệt vời, không khí mát mẻ, nhàn nhạt hít một hơi liền tràn đầy vị ngọt.
Cô và Diệp Đình đứng ngoài cửa, trong núi có chút sương mù.... làm cho căn nhà gỗ càng lộ vẻ mơ hồ, bọn họ đứng ngoài cửa một hồi, ánh mặt trời xuyên thấu qua sương mù, soi vào trong cửa sổ...
Diệp Đình nắm tay Lăng Vi thật chặt, Lăng Vi có thể cảm giác được anh đang khẩn trương.
Cô rất muốn đi tới đẩy cửa vào xem, nhưng mà... lại có chút không dám... lỡ như vừa đẩy cửa ra, bên trong không phải.... là người bọn họ muốn tìm.... phải làm sao đây? Vậy thật là mất mác....
Diệp Đình khẩn trương đến lòng bàn tay liên tục đổ mồ hôi. Anh hít một hơi thật sâu, bước về phía trước. Lăng Vi đi theo, nắm tay anh thật chặt, muốn cho anh một ít lực lượng!
Diệp Đình tiếp thu được tín hiệu của cô, càng dung sức nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô.
Hai người tay cầm tay, đi tới bên nhà gỗ nhỏ.... cửa nhà gỗ nhỏ bị che phân nửa, bọn họ đứng ở cửa nhìn xung quanh bên trong.... khi nhìn thấy một người phụ nữ điềm đạm mặc quần dài màu xanh lá cây, đang cầm Pu't vẽ một bụi cỏ Lâm Mộ Nhất Chu....
Lăng Vi nín thở, giơ tay lên che mặt. Nhất định..... là bà....
Lăng Vi cảm giác được đầu Ng'n t của Diệp Đình run run.
Bà, đang chăm chú vẽ tranh, ung dung lại không mất phong thái, đạm nhã lại không mất ung dung, giống như tất cả sự vật chung quanh đều không ở trong thế giới của bà.... Bà nghiêng mặt, giống như không phát hiện có người đứng ngoài cửa.
Trái tim Lăng Vi nhảy dựng “đông đông”, có thể tưởng tượng được Diệp Đình sẽ như thế nào.
Anh cứ đứng ở đó như vậy, lẳng lặng nhìn bà.... tâm tư trong đôi mắt đen đã sắp không che giấu được.
Bà ở bên trong, đột nhiên đặt Pu't, in một con dấu lên giấy vẽ, bên trong căn nhà gỗ tràn đầy bức tranh của bà. Phần lớn là cảnh vật sơn thủy mát mẻ lịch sự, chỉ có mấy tờ là phác họa nhân vật.... vừa vặn trong mấy tờ nhân vật đó, có Diệp Đình, còn có Lăng Vi....
“Bảo bối, mẹ....” Mấy chữ này miêu tả sinh động, nhưng làm thế nào cũng không nói ra miệng được.
Lăng Vi như vậy, Diệp Đình cũng như vậy.
Mười mấy năm, Lăng Vi không có lại kêu hai chữ đó. Từ khi Diệp Đình ra đời thẳng đến năm hai mươi sáu tuổi, cũng chưa từng kêu hai chữ đó, là một loại âm thanh gì, mùi vị gì!
Môi Diệp Đình run rẩy, người phụ nữ quay đầu nhìn sang bọn họ, đột nhiên cứng lại --- bà cười nhạt: “Hình như tôi đã từng gặp cậu, nhưng lại không nhớ rõ nữa, có chuyện gì vào nói đi.”
Lăng Vi chợt giật mình, mẹ của Diệp Đình đã từng đi buổi triển lãm tranh vẽ của bọn họ nha! Sao bà lại không nhớ bọn họ? Không phải bà cố ý chạy tới xem Diệp Đình sao?
Nhìn cảnh trí, tranh vẽ của ngôi nhà này.... còn có dáng vẻ mặt mũi của bà.... có đến bảy, tám phần giống Diệp Đình....
Tuyệt đối sẽ không sai chứ?
Lăng Vi kéo Diệp Đình đi vào nhà gỗ nhỏ, bà không hoảng không vội rót một bầu trà hoa đãi bọn họ.... Đột nhiên Lăng Vi rất muốn hét lớn, đây là xảy ra chuyện gì? Mẹ con gặp mặt không phải như vậy nha!
Từ đầu đến cuối Diệp Đình đều không nói một chữ, chỉ lẳng lặng nhìn bà như vậy. Lăng Vi đau lòng nắm chặt tay anh, bà cất ly trà xong, rót hai chung cho bọn họ.
Lăng Vi nhẹ giọng hỏi bà: “Xin hỏi..... bà là Diệp Khanh nữ sĩ sao?”
Bà suy nghĩ nói: “Có lẽ là vậy...”
Lăng Vi hít một hơi, có lẽ là vậy? Bà không nhớ mình là ai? Cô nhìn về phía Diệp Đình, lại nhìn Diệp Khanh.... Lăng Vi chỉ chỉ nhân vật phác họa trên tường, hỏi bà: “Hai người trên này, bà không cảm thấy quen mắt sao? Bà nhìn kỹ, có giống con... và anh ấy không...”
Bà chậm rãi chớp mắt, nhìn sang hướng tay cô chỉ, lại chậm rãi chuyển động tầm mắt, nhìn vào mặt bọn họ...
Bà xem bọn họ một lúc lâu, đột nhiên nhíu mày, nước mắt rơi xuống....
Lăng Vi và Diệp Đình nhìn bà chằm chằm.
Bà nhìn Diệp Đình chằm chằm, đột nhiên đứng lên --- bà đi từng bước, từng bước về phía Diệp Đình.... bà nhìn gương mặt anh tuấn của Diệp Đình chằm chằm, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy Diệp Đình, trên mặt bà tràn đầy nước mắt, ôm mặt Diệp Đình vừa ôm lại hôn....
Diệp Đình cứng đờ ra. Lăng Vi che mặt, lỗ mũi chua xót làm hốc mắt cô nóng bừng. Diệp Đình nhớ bà, bà cũng nhớ Diệp Đình như vậy nha ----
Lăng vi nhìn ra được nỗi đau cùng tình yêu của bà.... Lăng Vi lau khóe mắt, từ từ đứng lên đi tới ngoài cửa.
Cô vừa đi tới ngoài cửa, đã nhìn thấy Lôi Tuấn ngồi trên ghế gỗ bên cạnh nha, trong tay anh dang bóc một quả hành tây, anh tức giận: “Hành tây này, thật là cay mắt nha.” Lăng Vi không có vạch trần, cô biết anh chỉ là cầm hành tây để che giấu nỗi xấu hổ chính mình khóc thành một dòng sông.
Lăng Vi đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
Cô rút một tờ khăn giấy lau mặt cho Lôi Tuấn, cô đưa tay vỗ vỗ sau lưng anh, đều là đứa bé số khổ nha.... Lôi Tuấn cũng giống Diệp Đình vậy, sinh ra đã không gặp được mẹ của mình.
Diệp Đình còn biết mẹ mình là ai, còn có đầu mối có thể tìm được. Mà Lôi Tuấn, đều không thể chắc chắn mình có phải từ trong kẽ đá chui ra không.
Lăng Vi cũng rất đau lòng Lôi Tuấn, cũng may.... bây giờ anh đã có Hạ Tiểu Hi. Bọn họ ngọt ngào điềm mật, mỗi ngày cũng rất vui vẻ.
Diệp Khanh ôm Diệp Đình, không nhịn được bật khóc. Bà không nói gì, chỉ là ôm Diệp Đình, vẫn luôn khóc, vẫn luôn khóc...
Lăng Vi sợ bà khóc bị bệnh, liền đứng lên trở lại trong phòng.
Diệp Đình cứ cứng ngắc như vậy, Diệp Khanh cũng cứ đứng như vậy. Lăng Vi đi tới bên cạnh bọn họ, Diệp Khanh khóc đưa tay ra, cùng ôm lấy Lăng Vi vào ***, bà khóc không dừng được.
Lăng Vi vỗ lưng bà, một cái, một cái.... Tâm tình Diệp Khanh từ từ ổn định lại.
Lăng Vi nhẹ giọng hỏi bà: “Trước kia chúng con có mở một buổi triển lãm tranh, bà cũng có đi tham gia đúng không? Ít ngày trước chúng con tìm thấy nút áo của bà, lập tức tìm được video bà tới tham gia buổi triển lãm tranh, chúng con thấy được bức tranh bà vẽ, bà vẽ là “Vi vi mạch thượng hành.”
Hai mắt Diệp Khanh ngấn lệ ௱ô** lung nhìn cô, bà lui về sau một bước, đột nhiên xoay người “tạch tạch tạch tạch” đi vào một căn phòng nhỏ, rất nha, bà cầm mấy cái khung tranh ra hết.
Lăng Vi vội vàng chạy tới giúp bà.
Diệp Khanh thấy cô đi tới, chợt sững sốt --- bà nhíu mày, có chút không xác định hỏi: “Di? Hình như tôi đã từng gặp các người. Nhưng mà... lại không nghĩ ra... các người là người nhà bác Lương sao? Ông ấy ở tại cách vách.”
“?” Lăng Vi và Diệp Đình liếc mắt nhìn nhau, đại khái đã rõ, Diệp Khanh... có bệnh mau quên rất nghiêm trọng?
Đột nhiên Diệp Khanh lại cảm thấy không đúng... bà nhướng mắt, nhìn Diệp Đình, lại nhìn Lăng Vi, đột nhiên hỏi: “Tại sao các người lại khóc?”
Lăng Vi nhét hành tây vào trong tay Diệp Đình, cô nói với Diệp Khanh:“Hành tây thật cay...”
“À...” Diệp Khanh yên lòng. Đột nhiên lại cảm thấy không đúng.
Bà nhìn tay mình, mình xách nhiều khung tranh trong tay như vậy làm gì?
Lăng Vi hấp tấp nói: “Chúng con là tới học vẽ tranh với bà, bà nói sẽ cho chúng con nhìn tài liệu thực tế, sau đó trở về phòng vẽ cầm mấy cái này ra.”
“À....” Diệp Khanh thở phào nhẹ nhõm... bà áy náy cười: “Con xem trí nhớ của cô... già rồi nên hay quên...”
Bà và Lăng Vi dời bức tranh đến bên cạnh cái ghế gỗ dài, Diệp Đình cũng đứng lên cầm khung tranh giúp hai người.
Diệp Khanh buông tranh xuống, giơ tay lên che ***, tại sao lại đau lòng như vậy nha....
Lăng Vi cùng Diệp Đình đặt tranh lên ghế dài, năm khung tranh.... bên trong đều là hình vẽ cô và Diệp Đình chụp chung.... hiển nhiên, bà là dựa theo hình vẽ ra.
Những hình này, hẳn là bà vẽ lúc ỡ buổi triển lãm tranh. Bà vẽ rất cẩn thận, rất chăm chỉ, Lăng Vi là hiểu vẽ, bà có thể nhìn ra torng Pu't vẽ này tràn đầy nhu tình....
Lăng vi thấy nhà Diệp Khanh, có rất nhiều tờ giấy. Đều là ghi chú nhắc nhở bà... phải làm gì, không nên quên cái gì.
Trên khung mấy bức tranh vẽ này còn kẹp hình, lời ghi chú trong hình viết: “Không biết vì sao phải chụp nhiều hình của bọn họ như vậy, nhưng mà, nhất định phải vẽ xong.”
Trên mỗi tấm hình đều dán: “Nhất định phải chăm chỉ vẽ xong.” Lăng Vi lập tức liền hiểu, Diệp Khanh là đi tham gia buổi triển lãm, nhưng mà.... bà lại quên mình đi làm cái gì.
Lăng Vi lặng lẽ nói với Diệp Đình: “Hay là chúng ta mang mẹ đi kiểm tra đi....” Tình huống này của bà, cảm giác thật là nghiêm trọng.
Diệp Đình gật đầu.
Lăng Vi đưa tay cầm tay anh, mấy ngày nay tâm tình Diệp Đình vô cùng nặng nề.... mặc dù hôm nay rất kích động, nhưng cô hiểu, anh không biết nên sống chung với Diệp Khanh như thế nào. Anh muốn thân cận với bà, nhưng mà... lại không biết nên làm thế nào. Nhất là bây giờ, vẻ mặt Diệp Khanh luôn là hoảng hoảng hốt hốt, nếu bọn họ nhiệt tình quá, lại sợ hù đến bà.
Lăng Vi lo âu nói: “Tiểu Yến vẫn còn chờ mẹ hỗ trợ đâu, nhưng mà.... anh nhìn xem tình huống của mẹ...”
Diệp Đình nói: “Chúng ta nói tình huống cho mẹ trước, nếu như mẹ nguyện ý cùng chúng ta đi vào căn cứ, vừa vặn có thể xem bệnh cho mẹ.”
“Ừ...” Lăng Vi gật đầu. Lúc bọn họ quay đầu nhìn Diệp Khanh, lại thấy trên mặt bà tràn đầy nghi ngờ nhìn bọn họ.
Diệp Đình: “...”
Lăng Vi: “....”
Bọn họ thật sự sợ bà nói ra: “Tôi thấy các người thật quen.....”
Kết quả, sợ điều gì thì điều đó tới... Diệp Khanh nghi ngờ nói: “tôi thấy các người thật quen.... các người....”
Còn chưa chờ bà nói xong, Lăng Vi cười nói với bà: “Trước kia bà là nhà sinh học tế bào đung không? Chúng con ngưỡng mộ đại danh đã lâu nên tới tìm bà.”
“À....” Diệp Khanh gật đầu.... Lăng Vi nói:“Chúng con có một người bạn bị vi khuẩn lây, tế bào trong thân thể cậu ấy bị tế bào ác phá hư.... bây giờ, thân thể của cậu ấy cơ hồ đã không còn sức đề kháng. Chúng con biết bà là chuyên gia về mặt này, cho nên, chúng con lỗ mãng mời bà đi giúp bạn con chữa trị tế bào.”
“À.” Đột nhiên Diệp Khanh giống như biến thành một người khác, thái độ bà nghiêm cẩn gật đầu: “Tôi cần nhìn xem tình huống cụ thể mới có thể ra kết luận được.”
Lăng Vi cùng Diệp Đình kinh ngạc, đột nhiên bà thay đổi, thật là làm cho người ta giật mình!
Cái khí thế kia, tự tin kia!
Không hề ôn uyển, điềm đạm như lúc nãy chút nào....
Vào lúc này, ánh mắt bà lộ ra vẻ kiên định, tia sáng chói mắt.
Lăng Vi sợ bà lập tức quên chuyện này, vội vàng nhắc nhở bà: “Bà có cần viết lời ghi chú không?”
“Ừ?” Diệp Khanh sững sốt, vỗ trán, nhìn chung quanh, thấy được rất nhiều lời ghi chú, trên đó nhắc nhở bà phải nhớ kỹ chuyện quan trọng,.
Bà do dự, Lăng Vi liền cố ý đi đến ghế dài nhìn. Diệp Khanh thấy tranh vẽ của mình đều là hai người trước mắt.
Lăng Vi ôn nhu cười với bà. Diệp Khanh liền yên lòng cầm Pu't viết: “Đi làm chữa trị tế bào với bọn họ.”
Đột nhiên Diệp Đình đi tới bên cạnh bà, từ từ mở miệng nói: “Hẳn là bà nên viết, cùng Lăng Vi và Diệp Đình, đi trợ giúp bạn bè của họ, đến căn cứ làm chữa trị tế bào,“
Diệp Khanh gật đầu, đựa theo lời nói của Diệp Đình, viết xuống không kém chữ nào.
Lăng Vi che mặt, đại lão công nhà cô.... thật là đại phúc hắc siêu cấp!
Diệp Khanh viết xong, cẩn thận nhìn.
Trong đầu Lăng Vi nghĩ: Cái tờ giấy này, bọn họ phải in ra tám chục một trăm tấm, mỗi lần bà quên mất... họ họ liền lấy tới cho bà nhìn.
Diệp Khanh viết tờ giấy xong, đi tìm vali thí nghiệm của bà khắp nơi.
Nhưng mà, làm sao bà cũng không tìm ra. Lăng Vi liền vội vàng nói: “Vali của mẹ, chúng con đã đem lên trực thăng giúp mẹ rồi.”
Diệp Khanh suy nghĩ một hồi, đầu rất đau.... bà nhàn nhạt gật đầu, đại khái trong tiềm thức đã sinh ra thói quen, chính là... bà luôn quên đồ, đầu óc của bà đã ý thức và quen với trạng thái này rồi, sẽ nghe theo người khác nhắc nhở và khuyên bảo theo bản năng.
Mặc dù Diệp Khanh luôn không nhớ được mọi chuyện, nhưng mà, bà lại rất ung dung. Không giống những người thường xuyên mất trí nhớ, lo lắng, sợ hãi.... bà cũng không, ung dung đối mặt tất cả.
Không nhớ nổi, cũng không xấu hổ. Nhàn nhạt chờ các người nói chuyện xong, bà lại phân tích xem chuyện có phải như vậy hay không.
Loại kinh nghiệm được rèn luyện lâu như vậy, thật là làm cho người ta thán phục.
Diệp Khanh đi theo Lăng Vi và Diệp Đình ra, Lôi Tuấn rất kinh ngạc, anh thật không có nghĩ đến.... hai người lại “lừa gạt” Diệp Khanh ra ngoài.
Bọn họ vừa muốn đi, bác Lương cách vách đột nhiên chạy tới cửa nhà bà.
“A muội, khố địa khắc?” Ông nói là ngôn ngữ địa phương, Lăng Vi, Lôi Tuấn và Diệp Đình nghe không hiểu, nhưng mà, đại khái nghe được là: “A muội, đi nơi nào?”
Diệp Khanh xoa xoa thái dương, ôn hòa nói ít lời.
Sau đó, lại mang bác Lương vào nhà, chỉ tranh vẽ, lại nhìn Lăng Vi và Diệp Đình bên ngoài.
Bác Lương cũng quay đầu nhìn ra ngoài.... ông gật đầu, lại lộ vẻ xúc động nói ít lời.
Diệp Khanh đi ra, làm cho Lăng Vi và Diệp Đình bất ngờ là.... lúc này bà chưa nói: “Tôi nhìn các người rất quen...”
Bọn họ từ giã với bác Lương, bác Lương muốn nói tình huống của Diệp Khanh cho bọn họ, nhưng mà ngôn ngữ không thông, ông nói bọn họ nửa chữ cũng nghe không hiểu....
Trong đầu Diệp Đình nghĩ, anh phải mang người thông dịch tới. Liền giữ năm người của tiểu tổ Ám Ảnh lại, để cho bọn họ âm thầm bảo vệ bác Lương, cũng học tập ngôn ngữ của bác Lương, tìm hiểu tình huống của “bà“.
Diệp Đình muốn kêu “mẹ”, nhưng mà, cái chữ này, trong lòng đều không nói được, huống chi là gọi ra... căn bản là không phát âm được... quá xa lạ, chủ yếu nhất là một loại cảm xác, gọi là ---- sợ hãi....
Chưa từng trải qua giống anh, sẽ không cách nào cảm nhận được trong lòng của anh đau đớn và giãy dụa như thế nào.
Lăng vi vẫn luôn nắm tay anh, rõ ràng cảm giác được, tâm tình của Diệp Đình tốt hơn lúc trước rất nhiều. Trước kia, trái tim của anh giống như chìm đến biển sâu vậy, nếu như nói đuổi giết Bảo La - Lộ Dịch Tư cùng bị tiểu Ngũ phản bội, là ngày cuối cùng của anh, như vậy Diệp Khanh xuất hiện, chính là ánh sáng cứu rỗi đời anh, để cho anh có thể nhìn thấy ánh mặt trời trong đêm tối.
Lăng Vi rất vui vẻ rất yên tâm, hoa hướng dương trong lòng Diệp Đình, cũng đang lớn lên.
Diệp Khanh đi theo bọn họ cùng nhau xuống núi, đoặn đường này bà giống như một cô gái, ánh mắt ôn nhu nhìn người bạn là cây hoa đào. Bà nâng bàn tay lên, đỡ lấy một mảnh lại một mảnh hoa đào. Bà không hề thương xuân u buồn, mà chỉ ôn nhu hát nhỏ: “Rơi xuống không phải vật vô tình, hóa thành bùn xuân bảo vệ hoa...”
Trái tim Lăng Vi, mềm mại thành nước.... Diệp Khanh như vậy, ai lại không thích nha?
Ban đầu, nhất định ba của Diệp Đình chính là bị bà mê hoặc như vậy. Đột nhiên Lăng Vi muốn hỏi Diệp Khanh, chuyện ba của Diệp Đình. Hiển nhiên, lúc này Diệp Đình cũng nghĩ như vậy.
Anh đi đến bên cạnh Diệp Khanh, hỏi bà: “Tiên sinh của bà, cùng bà rất *** sao?”
Diệp Khanh “Nha“... tay bà đang cầm cánh hoa.... ánh mắt dần dần mê mang, đột nhiên, bà cười ngượng ngùng: “Đại khái là vậy, vừa nhắc tới anh ấy, trong lòng tôi thật là ngọt....”
Nhưng mà, bà lại lắc đầu: “Nhưng mà, người này là ai... cho tới bây giờ tôi cũng không biết.”
Bà không hề phiền muộn, cũng không hề kỳ quái tại sao mình không biết người nọ là ai....
BÀ không thấy kỳ là, nhưng Lăng Vi và Diệp Đình lại thấy kỳ lạ nha!
Nào có như vậy? Mới vừa rồi Lăng Vi không dám hỏi vấn đề này, chỉ là có chút lo lắng tâm tình bà sẽ mất khống chế, không nghĩ tới Diệp Đình lại hỏi lên. Càng không nghĩ tới trong lòng Diệp Khanh không có nửa điểm chua xót, cũng không khó chịu.... Thật giống như bà rất hưởng thụ người ta hỏi về người yêu của bà vậy.
Lăng Vi thật là không hiểu nổi... không nghĩ ra.... lấy tình huống đã trải qua của Diệp Khanh mà nói, lúc bà còn trẻ, ôm đứa bé bị Bảo La - Lộ Dịch Tư uy hiếp.... chồng bà đi đâu nha? Chồng bà không giúp bà sao?
Trong tất cả trí nhớ của Diệp Đình, thật giống như không có người này tồn tại. Ông ta không giúp Diệp Khanh dù chỉ một chút, nhưng Diệp Khanh lại không hận ông ta?
Đột nhiên Lăng Vi nghĩ đến, chuyện Diệp Khanh luôn không nhớ được mọi việc này, có phải do Bảo La - Lộ Dịch Tư làm hại hay không?
Diệp Đình cố ý không giết Bảo La, chính là vẫn luôn thẩm vấn ông ta, chuyện liên quan tới mẹ.
Lăng Vi đang suy nghĩ chuyện, đột nhiên Diệp Đình lại hỏi một câu: “Tiên sinh của bà là ai, bà cũng không biết sao? thật là kỳ quái.”
Bước chân Diệp Khanh chậm lại. Ánh mắt bà xa xưa, từ từ ngẩng đầu lên nhìn từng đóa hoa đào, thong thả nói: “Cũng không kỳ quái, lúc tôi gặp anh ấy, anh ấy đeo mặt nạ.... trong đêm đen nhánh.... cả người anh ấy tràn đầy vết thương, nhưng mà.... ánh mắt rất ôn nhu...” Bà cười, lại lắc đầu nói: “Tôi biết anh ấy tìm tôi, nhưng mà... tôi không thể để cho anh ấy tìm được...”
“...” Lăng Vi bắt đầu não bổ.... không biết hai người là..... ba của Diệp Đình bị thương, sau đó mẹ Diệp cứu ông ấy, sau đó hai người.... khụ khụ --- sau, mẹ Diệp mang thai. Lại không muốn để cho ba Diệp biết. Nên bà liền chạy...
Nhưng mà, tại sao bà lại nói “Không thể để cho anh ấy tìm được?” Không thể....Hai chữ này, nhất định là có nỗi khổ.....
Hả.... vụ án này thật huyền bí!
Diệp Đình trò chuyện với bà, nhưng dường như không thể hỏi ra càng nhiều tin tức hơn, chủ yếu là sợ K**h th**h đến bà. Anh đều chọn một ít đề tài ôn hòa đến hỏi.
Ví dụ như hỏi bà, có phải thích đỗ quyên hay không... bà nói: “Là anh ấy thích.... tôi còn trồng một bụi ở nhà, khí thế kia, giống anh ấy như đúc.”
Lăng vi đỡ trán, thì ra là vậy ----
Không kỳ quái... lần đầu tiên cô thấy đỗ quyên kia, cũng cảm giác có một cỗ khí thế mạnh mẽ!
Lăng Vi cũng hỏi bà: “Hoa phỏng bên cạnh Khúc Kính Thông U... là ý gì? Là có liên quan đến tên của chú ấy sao?”
Đột nhiên Diệp Khanh sững sờ: “Con nói là cái chữ.... ở trên cửa kia sao?”
Diệp Đình, Lăng Vi, Diệp Khanh đồng thời đứng lại. Diệp Khanh xoa huyệt thái dương, nhíu mày lại giống như bị đau tim vậy, Lăng Vi vội vàng chỉ lên trời nói: “Trời âm u, có phải sắp mưa không nha?”
Diệp Đình cũng nói theo: “Hình như là vậy, chúng ta phải đi nhanh lên.”
Bọn họ cố ý thay đổi chủ đề, để cho Diệp Khanh bối roi61mot65 chút, bà cũng ngẩng đầu lên theo, đột nhiên lại nhìn sang Lăng Vi, Diệp Đình và Lôi Tuấn.
Bà nhìn Diệp Đình và Lăng vi, hơi nhíu mày lại..... còn chưa chờ bà nói chuyện, trong lòng Lăng Vi và Diệp Đình đã bồi thêm một câu: “Tôi thấy các người thật quen....”
Quả nhiên....: “Tôi thấy các người thật quen, ách? Tại sao tôi lại ở đây?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc