Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 262

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Buổi sáng hôm sau, Lôi Tuấn đưa báo cáo tới: “Anh.... Bảo La đã cung khai. Chúng ta vào mật thất của Bảo La.... lục được chứng cứ năm đó ông ta đã bí mật sát hại vợ chồng Lăng Phong cùng Trầm Minh Nhược....”
Trái tim Diệp Đình, đau như muốn vỡ tan.
Không cách nào kếm nén bi thương ---- còn có tức giận!
Anh phải làm sao, mời có thể để cho tiểu Vi tha thứ anh....
“Oanh ---” Đột nhiên kho hàng của Diệp Đình nổ ---- Lôi Đình gấp gáp chạy tới báo cáo: “Anh ---- bên tam giác vàng thừa dịp hành động! Bọn họ nghe được tiếng gió, biết toàn bộ chúng ta đã điều động tới tiêu diệt Bảo La. Bây giờ, phần lớn nhân viên của chúng ta đều tụ họp ở quần đảo Ngả Lợi này, trong nước trống không nha....”
Diệp Đình đã nghĩ đến kết quả này, nhưng mà, cho dù là ૮ɦếƭ! Anh cũng phải *** lão súc sinh Bảo La này trước ----
“Lập tức về nước! Tất cả mọi người canh giữ bốn hướng!”
Toàn bộ tiểu tổ Ám Ảnh rút lui trở về trong nước. Bảo La bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, từ nhỏ Diệp Đình chính là bị ông nhốt trong căn phòng nhỏ lớn lên, bây giờ cũng để cho lão quỷ này nếm thử cảm giác ở trong đêm tối không thấy được mặt trời, cả ngày đều sợ hãi không biết lúc nào mình ૮ɦếƭ!
Sau khi Diệp Đình về nước, đến gần ba cái kho hàng tiết kiệm của biên giới tam giác vàng kia, sản nghiệp đã bị chiếm đoạt gần hết. Trong khoảnh khắc, tổng số tiền tổn thất lên đến năm trăm triệu!
Càng thảm hại hơn cái này là, mua bán ở Đông Nam Á bị cắt đứt. Tất cả bến tàu buôn bán của anh đều bị chiếm lĩnh.
Trên màn hình lớn ở phòng làm việc của Diệp Đình, anh thấy được tiểu Ngũ.... mặc dù gương mặt của tiểu Ngũ thảy thay đổi, nhưng ánh mắt kia của anh vẫn như cũ...
Diệp Đình nhìn anh chằm chằm, cứ nhìn như vậy. Bọn họ đều nhìn đối phương chằm chằm, ai cũng không nói gì. Đột nhiên khóe miệng tiểu Ngũ nở nụ cười thâm trầm: “Diệp Đình, lão Cửu! Em thật là anh em tốt của anh, biết bây giờ anh của em nghèo liền lập tức đưa năm trăm triệu tới.”
Tiểu Ngũ cười âm trầm: “Ha ha, cám ơn món quà lớn này của em.... Đội đặc chiến chúng ta, chỉ có em là bạn tâm giao nhất. Anh em sẽ không quên em. Vốn là còn muốn dẫn em dâu tới làm khách, nhưng mà không thể tưởng được là hệ thống phòng vệ của em cũng không tệ.... chờ có cơ hội đi, nhất định sẽ mời em và em dâu tới nơi này của anh làm khách.”
Diệp Đình không nói lời nào, chỉ nhìn anh chằm chằm như vậy. Tiểu Ngũ nhìn anh, cười nhạo. Cắt đứt cuộc gọi video.
Diệp Đình ngồi trên ghế, trầm mặc.
Trái tim của anh, bị từng dao từng dao khoét vào, không biết lúc nào sẽ hết....
Cánh tay của anh gác lên bàn, hai tay che mặt. Nỗi đau trong lòng, là rõ ràng như vậy, càng là cố ý khinh thường, càng làm cho người ta đau đến tột đỉnh.
Nửa tháng qua Diệp Đình chưa từng ngủ.... anh nhức đầu, cả người đau nhói.... đều phát sốt rất cao, đầu cũng mơ mơ màng màng.
Lúc Lăng Vi đi tới, thấy dáng vẻ tiều tụy không giống người của anh.
“Đến phòng ngủ ngủ đi...” Lăng Vi đi tới ôm anh, cô không muốn nhìn bộ dạng này của anh.
Diệp Đình rất mệt mỏi, nhưng mà anh không có ngủ, anh đưa tay ôm, chôn mặt vào *** cô. Cô đưa tay vuốt sợi tóc của anh: “Anh quá mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi t đi.... anh còn có em mà...”
Diệp Đình càng ôm cô chặt hơn, Lăng Vi cũng ôm chặt anh: “Đừng đau lòng... anh còn có em.... anh vẫn luôn có em, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh.”
Diệp Đình ôm chặt cô, dường như dùng hết tất cả sức lực trong người. Anh biết, cô là muốn nói với anh, trái tim của cô vẫn luôn ở chung cùng nhịp đập với anh, cho dù xảy ra chuyện gì, trái tim cô cũng sẽ không rời khỏi anh, cô muốn cùng anh “Chân trời cùng đường, mưa gió cùng gánh.”
Cô đỡ mặt anh, để cho anh nhìn thẳng ánh mắt của cô.
Cô ôn nhu nhìn ánh mắt bi thương của anh, cô ngồi lên đù* anh, anh nắm tay cô, từ từ đến gần hôn lấy cô..... Nửa tháng nay, có bao nhiêu đêm tối anh nghĩ rằng.... không bao giờ có thể hôn cô nữa....
Lăng Vi đưa tay ôm cổ, ôn nhu động tình hôn anh, cô nỉ non một lần lại một lần bên tai anh: “Bảo bối, anh còn có em, anh còn có em.”
Diệp Đình ôm cô, mệt mỏi muốn ngủ. Lăng Vi cố ý kéo anh về phòng ngủ. Nhưng mà, Diệp Đình muốn đi tắm rồi mới ngủ, Lăng Vi không cho phép: “Anh hơi phát sốt, không tắm có được không?” Nhưng Diệp Đình vẫn giữ vững muốn tắm. Trước khi anh trở về đã tắm, nhưng anh vẫn cảm thấy mình bẩn..... trong lòng bẩn, tay dơ... còn có máu trong mắt, làm sao cũng không rửa sạch được.
Lăng Vi đau lòng anh. Nhưng không cưỡng lại anh được, chỉ đành phải vào phòng tắm mở nước. Cô ngồi ở trên ghế cao chà lưng giúp anh.
Diệp Đình tắm xong, thay quần áo xong, Lăng Vi sấy tóc giúp anh, Diệp Đình vừa lên giường liền trực tiếp ngủ quên cả trời đất.
Lăng Vi gọi Từ Phi tới kiểm tra thân thể cho Diệp Đình, anh đã quá nóng.... không biết có bị nóng đến sưng phổi hay không?
Sau khi Từ Phi làm kiểm tra cho Diệp Đình, nhẹ giọng nói: “Bây giờ phải giảm sốt cho anh ấy trước, em đi lấy thuốc, chúng ta còn phải làm vật lý hạ nhiệt cho anh ấy nữa. Bây giờ việc quan trọng nhất của anh Đình là phải nghỉ ngơi. Chúng ta cho anh ấy uống thuốc giảm sốt trước, cho anh ấy ngủ một giấc thật ngon. Chờ sau sáu giờ lại xem tình huống lần nữa, nếu mà còn sốt, phải cho anh ấy uống thuốc giảm sốt nữa.”
“Được, em đi lấy thuốc đi, để chị chăm sóc anh ấy.” Lăng Vi xuống đất cầm chậu nước.
Từ Phi sững sốt một hồi, không xác định hỏi: “Chị chăm sóc anh ấy?” Từ Phi nhìn bụng bự của cô, nửa tháng này anh Đình ở bên ngoài chém giết, Lăng Vi cũng không ngủ được bao nhiêu. Hơn nữa, người đang mang thai, cái bụng lớn như vậy, ngay cả mình cũng không lo được còn chăm sóc anh ấy?
Lăng Vi gật đầu: “Em đi ra ngoài đi, chị muốn ở cùng với anh ấy.”
Từ Phi nhẹ nhàng đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau, tiểu Nhu cầm R*ợ*u và bông gòn đi vào, Lăng Vi cầm khăn lông lau tay lau chân cho Diệp Đình.
Từ Phi cần thuốc giảm sốt tới, Lăng Vi, tiểu Nhu và Từ Phi cùng mở miệng Diệp Đình ra, đút thuốc cho anh. Thật vất vả đút thuốc cho anh, đến lúc đút nước, anh lại ói ra....
Anh khó chịu tỉnh lại, dùng sức uống nước, liều mạng nuốt thuốc xuống. Anh uống rất nhiều nước, lại mơ mơ màng màng nằm xuống, ngủ tiếp.
Sau khi tiểu Nhu và Từ Phi ra ngoài, Lăng Vi cầm bông gòn thấm R*ợ*u lau lòng bàn tay và lòng bàn chân cho anh. Bởi vì chất cồn của R*ợ*u có thể làm nhiệt độ trong cơ thể anh tỏa ra ngoài.
Lăng Vi xoa xoa eo, dám miếng giảm nhiệt lên trán anh. Cô cười.... thật giống như trở lại những ngày khi mới quen anh đó.
Bàn tay nhỏ bé của cô xoa xoa bả vai anh, phát hiện bắp thịt anh ***, có xoa cũng xoa không ra....
Lăng Vi gọi điện thoại, bảo Từ Phi gọi một đoàn đội đấm P0'p chuyên nghiệp tới đấm P0'p cho Diệp Đình.
Nay cả đầu, bả vai, sau lưng, cánh tay, bắp chân, chân, Lăng Vi đều bảo bọn họ xoa P0'p hết.
Những người này, thủ pháp vô cùng chuyên nghiệp, nhưng mà Diệp Đình đang ngủ, Lăng Vi dặn dò bọn họ: “Ra tay phải nhẹ hơn bình thường, các người phải để cho anh ấy ngủ thoải mái, đừng làm anh ấy đau.”
“Chúng tôi hiểu, phu nhân.”
Lăng Vi gật đầu, ngồi bên cạnh Diệp Đình, học tập cùng thợ đấm P0'p, đấm P0'p tay cho anh. Thợ đấm P0'p làm tay trái, cô làm tay phải cho anh.
Tay của anh gầy xuống thấy rõ, giống như gậy trúc vậy, nhìn rất có lực..... chẳng qua, bây giờ hơi cuộn tròn, có lúc sẽ khẽ run lên.
Diệp Đình ngủ ba ngày, Lăng Vi gọi điện cho tiểu tổ Ám Ảnh ở Đào Hoa cốc. Cô hy vọng mau chóng tìm được mẹ của Diệp Đình, trái tim của anh bị rách một đường rất dài, rất đau đớn! Cô phải giúp anh....
Sau khi tiểu tổ Ám Ảnh bắt được đường nối với cô, báo cáo đúng sự thật nói: “Phu nhân, tất cả thành viên của tiểu tổ chúng tôi đều không có bất cứ phát hiện nào.”
“Ừ, khổ cực các người.” Lăng Vi dặn dò bọn họ nói: “Bây giờ... thời tiết đã ấm lại, trùng rắn trong núi cũng sẽ nhiều hơn, các người phải chú ý an toàn.”
“DẠ, phu nhân.”
...
Lăng Vi ôm máy vi tính, cẩn thận nghiên cứu mấy tấm bản đồ đã bị Diệp Đình khoanh tròn lại. Mấy tấm bản đồ này đều là những nơi có rất nhiều hoa đào lớn nở rộ.
Cô lấy quyển nhật ký mẹ của Diệp Đình để lại.
Bọn họ là từ trong những câu thơ bắt được manh mối là hoa đào. Một câu là: “Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên. Hoa khai phú quý yểm xuân - sắc, tiếu khán nhân gian tứ nguyệt thiên.”
Bọn họ là từ những câu thơ này mà đoán ra, vị trí căn cứ là nơi sản xuất mẫu đơn Tần Lĩnh, cuối đường xe buýt đi.
Lại bởi vì câu: “Hồng đào kháp tự ly nhân lệ, điểm điểm lạc anh thiên lại hoa...” mà nghĩ tới căn cứ là ở nơi có hoa đào nở rộ.
Nhưng mà, phương hướng điều tra của bọn họ có sai lầm không? Cũng không ai biết.....
Nhju7ng mà, Lăng Vi lại nghĩ tới, trước đây không lâu Diệp Đình tìm được một chiếc nút áo bằng kim loại ở bên cạnh căn nhà gỗ trong núi đó, nói rõ căn cứ đang ở gần đó....
Hơn nữa, cô lại phát hiện chiếc nút áo kia, ở trên người một vị họa sĩ ở buổi triển lãm.... Vị họa sĩ này còn là mọt nữ sĩ giả trang thành đàn ông.
Các loại đầu mối, để cho cô chắc chắn, phương hướng bọn họ tìm hiểu trên căn bản là chính xác.
Nhưng mà, tại sao nhiều ngày như vậy.... vẫn không có nửa điểm tiến triển?
Lăng Vi rất muốn tự mình đi vào núi thử xem, nhưng mà, bây giờ Diệp Định bị bệnh rất nặng, cô không thể rời bỏ anh....
Diệp Đình lại ngủ một ngày, Từ Phi pha nước đường cho anh.
Lăng Vi ở bên cạnh ôm anh, cô giơ điện thoại di động lên, lúc thì xem văn thơ, lúc thì xem những tấm bản đồ mọc đầy hoa đào đó.
“Điểm lạc anh thiên lại hoa...”
Đột nhiên trong đầu Lăng Vi xẹt qua một tia sáng, hoa đòa trong núi.... kết thúc..... Lạc anh không phải là ý hoa đào héo tàn sao?
Thiên lại hoa....
Thiên lại, là chỉ tiếng vang của tự nhiên, như tiếng gió, tiếng chim, tiếng nước chảy vân vân....
Đột nhiên Lăng Vi nhảy cỡn lên, cô nghĩ ra!
Cô lập tức gọi điện thoại cho tiểu tổ Ám Ảnh: “Các người có tìm được thác nước? Hay là dòng suối nhỏ? chỉ cần có nước chảy hoặc là....” Suy nghĩ, còn nói:“Hoặc là, trước kia có nước.... sau đó khô cạn gần đó không?”
Cô nói một chuỗi dài, câu trước và câu sau đều rất kỳ lạ, nhưng mà, tiểu tổ Ám Ảnh đã hiểu được ý của cô.
Đội trưởng của tiểu tổ Ám Ảnh liền vội vàng nói: “Phu nhân, xin cô đừng gấp. Xin cô chờ một chút, tôi lập tức dọi cho các tổ viên.”
Lăng Vi lo lắng chờ đợi, Diệp Đình khó chịu giật giật, anh ngủ quá lâu, rất muốn tỉnh lại... nhưng mà, cả người không có sức, ngay cả mí mắt cũng không mở lên được.
Đột nhiên, bai tai truyền đến tiếng nói thanh túy của LĂng Vi: “Có người nhìn thấy thác nước? Các người lập tức tập họp bên thác nước!”
Giọng nói của Lăng Vi trong trẻo dễ nghe, mỗi ngày anh đều có thể nghe thấy trong mơ.... là th*** của anh, ngày ngày canh giữ bên anh....
Diệp Đình muốn mở mắt ra nhìn cô, ngủ lâu như vậy, đã mấy ngày không được gặp cô rồi.
Diệp Đình miễn cưỡng mở mắt ra, đưa tay.... nắm tay cô lại.
“Nha ---” Đột nhiên Lăng Vi bị anh nắm tay, cô sợ hết hồn! Sau đó, chính là ấm lòng cười: “Chồng... anh tỉnh rồi... có đói bụng không? Em đi bưng cháo tới cho anh.”
Diệp Đình lại đè cô xuống: “Đói thì không đói, lại có chút thèm ăn....”
Anh đặt lên môi của cô, dùng sức hôn. Lăng Vi cười: “Ha ha, anh lại sống dậy rồi, đúng không?” Người này,.... thiệt là....
Mới vừa tỉnh lại, đã muốn --- đùa giỡn lư manh!
Cô cười tránh anh, vừa tránh vừa vội vàng nói: “Chồng, rất nhanh chúng ta sẽ tìm được mẹ, em lại phát hiện đầu mối mới!”
Diệp Đình vui vẻ hôn cô: “Em bản lãnh như vậy, anh phải thưởng cho em thật tốt nha.”
Lăng Vi cười đầy anh: “Ngồi dậy dùng cơm trước đi, anh đã đói nhiều ngày rồi...”
Diệp Đình là thật rất đói, lại rất yêu ớt.... nhưng lại không nỡ buông cô ra.... anh thật sự cho rằng không thể ôm cô như vậy nữa... lỡ như cô muốn rời khỏi anh, anh nên làm cái gì?
Diệp Đình ôm chặt, bộ râu ma sát gương mặt cô.... Tay của anh lúc thì xoa mặt, lúc thì P0'p bả vai, lúc khẽ vuốt bụng, lúc lại dùng sức xoa xoa cô. Anh không có dục niệm gì, chỉ là muốn chứng thực cô thật sự nằm trong lòng anh, chứng thực cô không có rời khỏi anh vậy. Lăng Vi khéo léo gối lên tay, bàn tay nhỏ bé đặt trước *** anh gãi gãi như một con mèo nhỏ vậy.
Đột nhiên trong lòng Diệp Đình dâng lên cảm giác thỏa mãn trước giờ chưa từng có, thì ra..... chỉ ôm cô, hôn cô, lại là một chuyện hạnh phúc như vậy.
Anh thật..... không nỡ buông tay.... Lăng Vi cũng không có bảo anh đứng lên, đưa tay nhấn chuông, bảo người đưa cháo trắng vào.
Diệp Đình thức dậy tắm, ăn cơm. Mới vừa xong hết Lôi Đình liền gọi video tới, gấp gáp báo cáo với anh: “Anh Đình, thế lực mà lão quỷ Bảo La đào tạo đã bắt đầu phản công!”
“Ừ.” Diệp Đình đã biết sẽ có kết quả này từ sớm.
Mặc dù Bảo La bị bắt, nhưng mà tiền tài, sản nghiệp bí mật của ông còn qáu nhiều, quá nhiều. Bảo La không rõ sống ૮ɦếƭ, sản nghiệp trong tay ông anh em của anh không lấy được phần nào cả. Cho nên, hắc bang mà Bảo La đào tạo đã bắt đầu công kích sản nghiệp của Diệp Đình ở phía tây.
Nhất là vợ của Bảo La - Lộ Dịch Tư, công chúa Ngả Lâm Đạt của Địch Á quốc. Mặc dù người đàn bà này hận Bảo La đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà, bà phải nghĩ cách tim được Bảo La, nếu không, bà cũng sẽ không có được gì cả!
Bây giờ bà cũng không cần phải nghĩ cách cứu Bảo La, bà chỉ cần tìm được ông, đương nhiên tốt nhất là chỉ cần tìm được xác thôi. Bảo La ૮ɦếƭ mới được, ông ૮ɦếƭ, bà mới có thể chia cắt sản nghiệp của ông.
Nhưng mà, bây giờ Bảo La mất tích! Cái này thật làm cho bà khó chịu, luật pháp quy định của quần đảo Ngả Lợi, chồng mất tích hai năm mới có thể chia tài sản của chồng.
Hai năm nha! Sao bà có thể chờ được?
Bên người Bảo La đều là chó sói hổ báo, không có một ai hiền lành! Hai năm sau, nói không chừng ngay cả chút cặn bã bà cũng không có được!
Nước Địch Á vốn là thế lực hắc bang mà Bảo La đào tạo, hơn nữa Ngả Lâm Đạt tàn nhẫn, Diệp Đình mua bán lui tới với phương Tây, phần lớn đều là trong bóng tối.
Đây cũng không phải là lấy đơn vị “trăm triệu” để tính toán giá tiền đơn giản như vậy, tình huống bây giờ là, toàn bộ Dỉnh Phong quốc tế đều bị mây đen bao phủ, giống như lọt vào giữa mưa gió và sấm sét vậy!
Bây giờ Đỉnh Phong mưa gió lay động ---- Phía nam tam giác vàng đang cổ động đả kích thế lực của anh, phía tây nước Địch Á đang nhanh chóng làm tan rã sản nghiệp của anh, Diệp Đình cười, còn kém phía động thôi... có lẽ cũng sắp rồi.
Quả nhiên, Lôi Đình lại tới báo cáo: “Anh.... Nước JP phía đông cũng đã bắt đầu không đứng đán rồi.”
“Ừ.” Diệp Đình nhàn nhạt đáp, đều là chuyện trong dự đoán của anh.
Lôi Đình hỏi anh: “Anh, làm sao bây giờ? Có hành động gì sao?”
Diệp Đình trầm mặc, hồi lâu sau không nói gì.... thật lâu, lau7 đến Lôi Đình sắp phát nổ, anh mới nói: “Ai muốn cái gì, thì để cho bọn họ lấy. Anh đói bụng rồi, muốn ăn cơm.”
“Anh Đình?” Lôi Đình lập tức liền bối rối!
Anh Đình nói cái gì? Ai muốn cái gì, thì để cho bọn họ lấy? Cô không nghe lầm chứ? Anh khổ khổ sở sở chế tạo đế quốc buôn bán, sẽ dễ dàng chắp tay đưa đi như vậy sao?
Lôi Đình đang ngây ngẩn thì Diệp Đình đã tắt điện thoại “Đô ---”, Lôi Đình giật mình: Câu nói sau cùng của anh Đình là cái gì?
Anh nói.... anh đói bụng. muốn ăn cơm? Tình thế nghiêm trọng như vậy! Anh lại không phản kích, còn còn còn...... có tâm tình ăn cơm?
Diệp Đình cúp điện thoại, rũ mắt xuống không nói gì.
Anh buông điện thoại xuống, đột nhiên nghiêng đầu nhìn Lăng Vi chăm chú, Lăng Vi cũng nhìn anh, cười cười an ủi anh.
Diệp Đình nhìn Lăng Vi thật lâu, đột nhiên từ từ hỏi cô: “Vợ.... anh sắp phá sản, em sẽ không rời khỏi anh chứ?”
Lăng Vi múc một muỗng cháo, đút đến bên miệng, ý bảo anh há miệng ra: “Ăn cơm, a ----”
Diệp Đình ngoan ngoản há miệng ăn cháo. Lăng Vi liếc anh: “Phá sản thì có gì? Anh phá sản, em sẽ nuôi anh. Không phải sự nghiệp của vợ anh đang trong thời kỳ tăng lên sao.... không để anh ૮ɦếƭ đói được.”
Trong lòng diệp Đình ngọt hơn ăn đường... anh cười lên.
Anh đưa tay ôm, dán sát vào mặt cô như keo dính chuột vậy: “Vẫn là vợ tốt.... Vợ, anh thật yêu em. Sao em lại tốt như vậy.... em cũng ngàn vạn lần đừng bỏ mặc anh. Anh ăn rất nhiều, lại phá của.... nếu em không để ý đến anh, anh sẽ ૮ɦếƭ đói.”
Lăng Vi cười lên, trừng anh: “Anh còn biết anh phá của sao? Thật là tự hiểu nha....”
Cô giơ Ng'n t đâm lên trán của anh: “Sau này, phải ngoan ngoãn nghe lời có biết không? Sau này em sẽ quản lý căn nhà này, anh phải ngoan ngoãn nghe lời em! Sau này không cho xài tiền bậy bạ, xài tiền cũng phải ghi vào sổ nhỏ! Biết không?”
Diệp Đình ủy khuất: “Lúc nào anh cũng ngoan ngoãn nghe lời em mà.... cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cãi lời em, không phải sao....”
“Ừ ừ, đúng đúng..... lúc này mới ngoan.” Lăng Vi liền vội vàng gật đầu: “Mau ăn cơm, bây giờ anh làm một thùng cơm đi. Chuyện nuôi gia đình cứ giao cho em.”
Cô tràn đầy tự tin vỗ ***, Diệp Đình lập tức chụp tay cô lại: “Đừng vỗ nữa, vỗ nữa nó sẽ bể ra, rất khó coi.”
Lăng Vi cắn răng: “Cút ---- Sau này không được ba hoa nữa, lại ba hoa, em sẽ lột da anh!”
“Được rồi.... em nuôi gia đình, em định đoạt.”
Hai người ngọt ngào đứng sát vào nhau, Lôi Đình bên kia gấp đến như kiến bò trên chảo nóng, nhưng mà anh Đình không muốn hành động, cô cũng không có cách nào nha....
Diệp Đình ăn chút cháo, rốt cuộc các bộ phận trong cơ thể cũng dễ chịu hơn chút xíu, trước kia, toàn bộ dạ dày, ruột của anh cũng đã xoắn đến sắp nổ tung.
Chờ anh ăn cháo xong, Lăng Vi nhẹ giọng hỏi anh: “Đỉnh Phong.... anh thật mặc kệ sao?”
Diệp Đình nhướng mày, nhìn ánh mắt cô chăm chú: “Sao vậy? Em muốn đổi ý à? Lúc nãy còn phải phải nuôi anh, bây giờ lại giở trò?”
Lăng Vi ςướק cái chén trong tay anh: “Ai nói em muốn giở trò.” Cô cười lên, hài hước đưa Ng'n t ra nâng càm anh lên: “Anh phải làm tiểu bạch kiểm, anh biết làm tiểu bạch kiểm phải làm gì sao, ví dụ như, phải học ăn nói thật ngọt làm chủ nhân vui vẻ.”
Diệp Đình liền vội vàng gật đầu: “Chủ nhân đại nhân... bà như hoa như ngọc, tài mạo xuất chúng. Tâm tư bén nhạy, đại trí giả ngu....”
Lăng vi trừng mắt nhìn anh: “Nói lại!”
Diệp Đình hấp tấp nói: “Tâm tư bén nhạy, bự..... bụng bự bao dung....” Vừa nói vừa khẽ vuốt bụng cô.
Lăng Vi bị anh chọc cười to, thưởng cho anh một câu: “Không tệ không tệ, rất có tiềm lực, tiếp tục cố gắng.”
Cô vừa cười vừa hỏi anh: “hôm nay vừa lúc không có bận cái gì, chúng ta đi vào núi không? Tiểu tổ Ám Ảnh bên kia nói, có tiến triển!”
“Ừ.” Nháy mắt Diệp Đình liền tỉnh táo tinh thần. Lúc này, điện thoại reo, Lăng Vi cầm lên nhìn, là Trương Tư Minh.... đồng nghiệp mập mạp đó của Giang Quân?
Sao anh ta lại.... gọi điện thoại cho cô? Có phải là Giang Quân xảy ra chuyện không?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc