Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 261

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi không nhúc nhích, “Ầm” một cước... Vương Tấn bị đạp bay.
Lão tam của Bạo Phong là tiểu Khải thu chân lại, vẫy vậy chùm tóc màu trắng trên đỉnh đầu mình. Cậu lạnh lùng nhìn Vương Tấn hỏi: “Còn chưa nhận ra tiểu gia là ai sao?”
Vương Tấn đang lăn lộn đột nhiên sững sờ, Vương Vinh Diệu trợn to hai mắt nhìn..... Đây không phải là Long Văn sao? Nhưng mà, lại có chút gì đó không giống nhau....
Lăng Vi cười: “Long Văn là người của tôi.”
Vương Vinh Diệu suýt chút nữa đã ngất xỉu.
Lăng Vi liếc ông, cười nói: “Cuối cùng hai miếng đất đó cũng là của tôi mà không phải các người. Tôi bán mấy miếng đất không có chút quan hệ gì tới ông cả. Tại sao ông lại tức như vậy chứ? Đồ của tôi tôi không vội thì thôi, ông gấp cái gì chứ? Thật là hoàng thượng không vội thái giám gấp. Ha ha....”
Lăng Vi cười, còn nói: “Cái lão già ông chính là quá tham lam. Đồ của người khác lại nghĩ là của mình. Ông thiết kế hãm hại người khác thì được, người khác phản kháng ngược lại ông không chịu. Sao lại bá đạo, không biết xấu hổ như vậy?”
Đột nhiên Vương Vinh Diệu cười lạnh: “Tao là người xấu, chúng mày là người tốt! Khụ khụ...”
Ông chịu đựng cơn ho, hét to: “Mày cho rằng mày gả cho một người tốt sao? Ba mẹ mày vì sao mà ૮ɦếƭ, chính mày suy nghĩ thật kỹ đi! Khụ....”
Sắc mặt Lăng Vi lập tức lạnh xuống, ánh mắt sắc bén như dao trừng ông.
Vương Vinh Diệu đắc ý lại hung ác cười: “Ha ha ---- Vương Vinh Diệu tao là chán ghét, là người ςướק đoạt tài sản của Lăng gia mày, nhưng mà ba mẹ mày là ૮ɦếƭ như thế nào, bây giờ mày còn chưa suy nghĩ ra! Chồng mày lúc mười bốn tuổi đã quyết liệt với Bảo La - Lộ Dịch Tư đó, Bảo La - Lộ Dịch Tư bắn chìm tàu hàng của nó, là một đôi vợ chồng hàng hải cứu Diệp Đình, tao nói không sai chứ? Ha ha, sao mày không suy nghĩ thử, tại sao tao lại biết được chuyện cơ mật như vậy?”
Sắc mặt Lăng Vi âm trầm xuống.
“Ha ha ha ---” Vương Vinh Diệu cười to: “Khụ khụ... đó là bởi vì, người hại ૮ɦếƭ ba mẹ mày không phải tao! Mà là Diệp đình! Là người chồng th*** của mày! Tai nạn xe cộ đó đúng là tao sắp xếp, nhưng mà người làm chủ sau màn thật là tao sao? Người muốn ba mẹ mày ૮ɦếƭ, không phải tao! Mà là Bảo La - Lộ Dịch Tư! Tại sao ba mẹ mày ૮ɦếƭ? Là bởi vì bọn họ cứu Diệp Đình! Khụ khụ --- là bọn họ làm cho Diệp Đình thoát ૮ɦếƭ trong đường tơ kẽ tóc --- Bảo La - Lộ Dịch Tư muốn *** Diệp Đình, lại không tìm được nó, cho nên --- Ba mẹ mày phải ૮ɦếƭ! Ai bảo bọn họ ngứa tay đi cứu Diệp Đình! Đây mới là sự thật ba mẹ mày bị xe tông ૮ɦếƭ! Chỉ là hai người ૮ɦếƭ mà thôi! Cũng đâu quan trọng với mày đâu nhỉ?”
Vương Vinh Diệu càng nói càng kích động, hai mắt ông lòi ra, nghiến răng nghiến lợi, gân xanh trên trán và các động mạch máu trên cổ đều nhảy dựng dựng!
Trái tim Lăng Vi run run, nhưng cô cười lạnh: “Nói tiếp nha, Bảo La - Lộ Dịch Tư còn uy hiếp ông, nếu như ông không sắp xếp cái tai nạn xe cộ này, ông ta liền phá nát Vương thị của các người, đúng không?”
Vương Vinh Diệu hừ lạnh, không nói nữa. Ông biết, cho dù Lăng Vi mạnh miệng cỡ nào, lời này của ông cũng đã “ghim kim” vào lòng Lăng Vi rồi!
Không cần mày giả vờ hiện tại không thành vấn đề, chờ mày về nhà từ từ khóc đi!
Vương Vinh diệu cười lạnh “Ha ha ha” --- Đột nhiên ông ngưng cười, lạnh lẽo nhìn Lăng Vi chằm chằm, bàn tay ông từ từ kéo ngăn tủ bên cạnh ra.
Lăng Vi liếc ông, chỉ thấy ông cầm một túi giấy bằng da trâu ra, Vương Vinh diệu mở túi giấy ra, cầm một xấp hình bên trong lên, “Rào rào” Vương Vinh Dự quăng hình ra ngoài, từng tấm từng tấm hình từ trên đầu Lăng Vi rơi xuống.
“Đã chuẩn bị xong hết cho mày từ sớm, từ từ xem!” Vương Vinh Diệu cười vô cùng ác độc.
Lăng Vi rũ mắt xuống, quét nhìn trên đất, đều là những tấm hình Lộ Dịch Tư trò chuyện bí mật với Vương Vinh Diệu. Tư thái của Vương Vinh Diệu vô cùng thấp hèn, khiêm nhường. Bảo La - Lộ Dịch Tu7venh6 váo hung hăng!
NGày tháng trong hình.... là tháng ba năm cha mẹ cô qua đời. Vương Vinh Diệu chỉ dùng bốn ngày đã chế tạo một lần tai nạn xe này.
Lăng Vi thống khổ, khó chịu, cô không thể hít thở, trong *** giống như bị cái gì chặn lại vậy! Nhưng cô nghiêng đầu, không để cho biểu hiện của mình rất khó chịu, mặc dù trong lòng cô đang đau đến rỉ máu!
Tiểu Khải của Bạo Phong đưa tay đỡ Lăng Vi, bởi vì anh thấy cả người Lăng Vi đều run rẩy. Anh biết lời nói này của Vương Vinh Diệu quá độc ác, cho dù biểu hiện của phu nhân lại bình tĩnh như thế nào, nhưng trong lòng lại như đang bị xé nát!
Bốn người Bạo Phong vội vàng đỡ Lăng Vi đi, Lăng Vi lên xe, chỉ cảm thấy cả người ê ẩm.... đau như bị kim châm vậy..... bụng cũng khó chịu. Cô không dám cẩn thận suy nghĩ lời Vương Vinh Diệu nói. Mặc dù cộ giả vờ không có gì, nhưng mà.... thật quá đau, tim cô đau như bị dao cắt vậy.
Trong bữa tiệc hai ngày trước, Diêp Đình giải thích chuyện dây chuyền với cô, cô đã mơ hồ cảm thấy.... sau khi tàu của Diêp Đình chìm, không bao lâu, ba mẹ cô đã xảy ra chuyện, thời gian thật quá trùng hợp....
Diêp Đình từng nói, sau khi anh được cứu không có ở lại bệnh viện, mà là mang một ít nước thuốc rời khỏi bệnh viện, anh nói.... ngày thứ hai anh rời khỏi bệnh viện đã thấy tin tức... bệnh viện kia đã bị người phong tỏa, những người đó là người mà Bảo La - Lộ Dịch Tư phái tới bắt anh.
Bảo La - Lộ Dịch Tư phong tỏa bệnh viện, đương nhiên là biết.... người cứu Diêp Đình là hai vợ chồng L.S. Diệp Đình có thể điều tra ra cha mẹ cô, sao Bảo La - Lộ Dịch Tư lại không thể chứ?
Lăng Vi ngây ngốc một hồi, xe lảo về về đến nhà. Cô giống như một hồn ma vậy bay vào phòng vẽ tranh... Những chuyện này, không phải cô không nghĩ tới... Mà là cô không dám nghĩ, chỉ cần suy nghĩ cả người đều đau nhói....
Cô khó khăn lết từng bước từng bước vào phòng vẽ tranh, từ từ ngồi lên ghế tròn dưới đất. Trước mặt cô chính là tấm ảnh “Người phụ nữ khiêu vũ trong đêm tối” kia, người phụ nữ trong bức tranh mặc chiếc váy đỏ rực, giống như một ngọn lửa.... nhảy điệu vũ cực hạn trong đêm, xung quanh là một mảnh đen nhánh.
Lăng Vi nhìn bức tranh kia chằm chằm, cô từng viết một hàng chữ nhỏ bên cạnh bức tranh này: “Tâm tình, tối như đêm đen vậy.”
Dòng chữ cứng rắn có lực của Diệp Đình ghi bên cạnh cô: “Chỉ cần trái tim rực lửa, sẽ không sợ bất cứ bóng tối nào. Kiên cường như em, sẽ đốt sáng toàn bộ bầu trời.”
Hốc mắt Lăng Vi ê ẩm sưng lên, ngón tay cô đặt lên dòng chữ của anh, nước mắt không nhịn được rơi xuống.
Mũi cô chua xót, ánh mắt đau như bị kim châm, cả người vừa yếu ớt vừa khó chịu. Trái tim giống như bị người ta đào ra để ngoài gió vậy, vừa lạnh vừa đau.
Người đàn ông mà cô yêu... là nguyên nhân hại ૮ɦếƭ cha mẹ cô? Ông trời.... tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ? Tại sao nha.....
Khi dễ cô cơ khổ không ai chăm sóc, khi dễ cha mẹ cô quá hiền lành sao?
Lăng Vi cuộn lại thành một cục, không nhúc nhích được, tùy ý nước mắt điên cuồng chảy xuống. Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô chính là một người ngồi trong góc, im lặng khóc như vậy.
Nhưng mà, hôm nay cô lại không nhịn được, “Ô ô” khóc thành tiếng. Cô che mắt, muốn nuốt nước mắt trở về, nhưng mà, nước mắt càng ngày càng nhiều, cô không còn cách nào khác.
Tiểu tổ Bạo Phong nhìn thấy chuyện này nghiệm trọng, lập tức báo cáo tình huống với Diệp Đình.
Lúc Diêp Đình đi tới, chỉ thấy cô rúc thành một cục, bụm mặt khóc nghẹn ngào “ô ô“....
Anh đi tới, ngồi bên cạnh cô. Nước mắt Lăng Vi rơi từng đám từng đám, từ mu bàn tay, gò má, càm của cô, từng giọt từng giọt rơi vào trên cánh tay và vạt áo.
Diêp Đình đưa tay ôm cô, hốc mắt đau đớn tràn đầy bi thương vô tận, hỏng bét hơn chính là, trái tim, đã vỡ nát thành phấn.
“Bảo bối, thật xin lỗi.”
Lăng Vi chôn mặt vào hõm vai anh, cô lắc đầu, thút thít nói: “Không phải lỗi của anh. Trên thế giới này, có rất nhiều chuyện, chúng ta không thể khống chế được.”
Giọng nói của cô nghẹn ngào, bởi vì cô đang chịu đựng nỗi đau cực lớn.
Diêp Đình ôm cô, hôn sợi tóc cô thật sâu: “Là bởi vì anh....” Giọng nói của anh cực yếu ớt, Lăng Vi chưa từng nghe giọng của anh như vậy. Cô chảy nước mắt, đưa tay ôm lấy, vòng qua sau lưng anh: “Không khải lỗi của anh, người xấu muốn tổn thương chúng ta, chúng ta không thể khống chế được.”
Lăng Vi thật rất khó chịu, nhưng mà, cô biết..... Kẻ phạm tội muốn ***, cái tội này, không thể trút lên đầu người vô tội được. Cho dù nguyên nhân có phải vì Diệp Đình hay không, anh không biết gì cả.
Nếu như, cha mẹ cô thật là Diêp Đình mà ૮ɦếƭ, như vậy, kẻ đầu sỏ chính là Bảo La - Lộ Dịch Tư!
Nước mắt của Lăng Vi không thể nào kềm chế được. Cuồn cuộn trào ra ngoài như nước suối vậy.
Diêp Đình ôm chặt cô, đau lòng đến không nói được gì. Lăng Vi nằm trong *** anh khóc hai giờ, khóc đến không biết mệt mỏi. Tuyến lệ giống như bị hư rồi vậy không thể nào cầm được nước mắt.
Vạt áo Diêp Đình đều ướt đẫm, anh không nhúc nhích, chỉ ôm cô như vậy, bàn tay ấm áp vỗ vỗ sau lưng. Cô thật sự đã khóc mệt, ngoan ngoãn nằm trong *** anh ngủ.
Anh không gấp nhúc nhích, chờ cô ngủ say rồi anh chịu đựng nỗi đau tay chân tê mỏi,à ôm cô trở về phòng. Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp kín mền cho cô, cẩn thận sửa sang lại thật kín. Sau đó ngồi bên cạnh cô, nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, nhìn gương mặt tiều tụy của cô chằm chằm.... Bên trong đôi mắt đen của anh tràn đầy bi thương.
Sau khi Lăng Vi ngủ say, Diêp Đình đứng lên. Bước chân nặng nề đi đến thư phòng, anh ra lệnh triệu tập mọi người, Lôi Tuấn, Lôi Đình và các tiểu tổ Ám Ảnh đến điểm C hội hợp, Diệp Đình và các anh em của anh ngồi trực thăng đến trụ sở chính ---
Sắc mặt của Diệp Đình làm cho tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Trải qua nửa tháng tra xét trắng đêm, Diệp Đình cầm cây Pu't đỏ lên khoanh một vòng tròn trên bản đồ!
Ánh mắt anh lạnh lẽo thâm trầm, viết chữ mà giống như xét xử tử tội vậy! Anh gạch một dấu cháo thật to trong vòng tròn đã khoanh!
Anh ném Pu't, tay nắm thành quả đấm, đập lên bản đồ: “Dẹp tan trang viên Lạc Tháp, trang viên Mai Lệ, trang viên Mật Hà! Phong tỏa bến tàu của đảo Cơ Mỗ, bến tàu của đảo Tát Long, bến tàu của đảo Hải Trân! Trực thăng thay phiên tuần tra xung quanh ba cái đảo này, môt khi phát hiên trực thăng của Bảo La - Lộ Dịch Tư chạy trốn lập tức bắn rơi!
“Dạ!”
Diệp Đình dứt khoác kiên quyết củng tiểu tổ Ám Ảnh đi quần đảo Ngả Lợi, anh muốn đích thân giết Bảo La - Lộ Dịch Tư ----
Trang viên Lạc Tháp bị lửa đốt thành tro bụi, tiểu tổ Ám Ảnh tìm tòi tất cả mật đạo, mật thất, nhưng vẫn không có tìm được bóng dáng của Bảo La - Lộ Dịch Tư.
Một chỗ khác, tiểu tổ Ám Ảnh đang đánh về phía trang viên Mai Lệ, toàn bộ bến tàu của đảo Tát Long đều bị nhân viên của Diệp Đình khống chế. Trang viên Mai Lệ bị bao vây, toàn bộ kho hàng, cứ điểm thuộc về Bảo La - Lộ Dịch Tư đều bị thành viên của tiểu tổ Ám Ánh rửa sạch.
Mặc dù Diệp Đình không biết Bảo La đã núp đến chỗ nào, nhưng mà, bây giờ anh không sợ ông trốn, cũng không sợ ông biết anh tới giết ông!
Kho hàng trên đảo Ngả Lợi nở hoa khắp nơi. Người Diệp Đình phái đi động tác nhanh chóng, giết xong liền đi, điện thoại của cục cảnh sát trên đảo Ngả Lợi giống như muốn nổ vậy, hết cái này đến cái kia kêu vang “Ông ông...”
“Trang viên Mai Lê, không có bóng dáng của lão quỷ Bảo La!”
Diệp Đình trực tiếp để cho chiến đội Ám Ảnh nổ tung trang viên Mật Hà. Nháy mắt bến tàu của đảo Hải Trân bị đánh bất ngờ --- tốc độ nhanh đến không cho người ta có thời gian phản ứng.
Trực thăng của Diệp Đình quanh quẩn ở bầu trời trang viên Mật Hà, ánh mắt anh lạnh lẽo nhìn trang viên đang nằm trong biển lửa, chỉ thấy một chiếc trực thăng từ trong ngọn lửa bay lên không.
“Đánh cho tôi!” Mặt mũi Diệp Đình căng thẳng, trong đôi mắt đen thoáng qua một tia máu tươi!
Anh vung tay lên --- Trực thăng của anh liền bay về phía trực thăng kia. Trực thăng của Bảo La - Lộ Dịch Tư liều mạng bay ---- sợ bị Diệp Đình đuổi kịp, đây tuyệt đối là một trân ác chiến!
“Oanh ----” Trực thăng của Diệp Đình trang bị đầy đủ, bắn *** về phía trực thăng của Bảo La - Lộ Dịch Tư --- Cơ trưởng của Bảo La - Lộ Dịch Tư lập tức đánh lại! “Oanh ----” *** bắn tới bị trúng, “Oanh oanh ----” hai quả lưu đạn nổ tung giữa không trung, tiếng nổ đinh tai nhức óc, nháy mắt không trung bị nổ thành từng đóa lửa xinh đẹp.
Bảo La mạnh mẽ cười to ở trong điện thoại vô tuyến: “Súc sinh! Ngay cả cha mày mà mày cũng dám giết! Mày là con chó điên mất trí!”
Diệp Đình híp mắt, không nói nửa chữ. Nghiêm nghị đưa tay, bắn một quả pháo về phía trực thăng của Bảo La - Lộ Dịch Tư.
Trực thăng của Bảo La - Lộ Dịch Tư nhanh chóng đi xuống, cơ trưởng lập tức bắn *** ra đỡ nó.
Những viên đạn đại bác này đều có hệ thống theo dõi, cho dù bây giờ tránh thoát được, nó vẫn sẽ đánh về phía mình, cho đến khi nổ mới ngưng!
Cơ trưởng của Bảo La - Lộ Dịch Tư khẩn trương bắn lưu đạn ra, lại đánh trúng đạn đại bác của bọn họ một lần nữa, nhưng mà, khoảng cách nổ thật sự là quá gần, trực thăng bị dòng khí lưu xoắn ốc ảnh hưởng, nháy mắt nghiêng về một hướng, toàn bộ trực thăng lộn nửa vòng giữa không trung.
“Đi xuống! Mau ---” Bảo La - Lộ Dịch Tư rống lớn, lập tức ra lệnh cơ trưởng đáp trực thăng xuống. Giây phút quan trọng như vậy, chính là thời cơ tốt nhất để Diệp Đình đánh lén bọn họ!
Cơ trưởng của Bảo La - Lộ Dịch Tư nhanh chóng nhấn nút, trực thăng lộn mấy vòng giữa không trung liền hạ xuống, qua nguy hiểm, nhất định Diệp Đình sẽ nắm lấy cơ hội này!
Quả nhiên “Oanh ---” *** giữa không trực tiếp đánh về phía bọn họ. Cơ trưởng của Bảo La - Lộ Dịch Tư đã chuẩn bị từ sớm, biết Diệp Đình sẽ nhân cơ hội hiếm có này bắn bọn họ. Cho nên lúc trực thăng của ông lật qua một bên ông đã để cho trực thăng trực tiếp lăn xuống, chính là vì để tránh thoát một kích trí mạng này của Diệp Đình.
Nhưng mà, bọn họ quá khinh thường Diệp Đình rồi! Hướng bắn của Diệp Đình không phải là chỗ mà bọn họ vừa lật qua khi nãy. Mà là, vị trí hiện tại bọn họ đang rơi xuống!
Mưu kế của Diệp Đình quá hoàn mỹ, mục tiêu anh bắn chính là vị trí của bọn họ hiện tại “Oanh -----” Trực thăng bị đánh trúng trực diện! Rớt xuống theo hình xoắn ốc kêu vang “Ca ca”
Diệp Đình mắt thấy trực thăng của Bảo La - Lộ Dịch Tư đâm về phía mặt đất, anh lại bắn một quả lưu đạn xuống dưới “Oanh ---” trực thăng hoàn toàn nổ tung --- ngay sau đó,:Ùng ùng --- hô” trực thăng đâm thẳng xuống mặt đất, lửa bốc cháy bừng bừng, khói bay lên nghi ngút --- chung quanh tràn đầy mùi đốt trọi nồng nặc!
“Bắt lão quỷ Bảo La, lột da ông ta, nhìn xem có phải do người khác thay thế không!”
Tiểu tổ Ám Ảnh lập tức đáp xuống đất, lôi Bảo La - Lộ Dịch Tư từ trong trực thăng ra.
Bảo La - Lộ Dịch Tư còn chưa có ૮ɦếƭ, cả người ông tràn đầy máu... cũng không biết xương đã bị bể thành bao nhiêu miếng. Cả người ông nám đen, run run như một con kiến bị ngược đãi.
Diệp Đình nhấc chân, đạp vô *** ông “Ách ---” Bảo La thống khổ rên. Tiểu tổ Ám Ảnh đi lên lột da mặt ông ra: “Không có mặt nạ giả!”
“Tạch tạch tạch ---” Đột nhiên sau lưng truyền đến tiếng xé gió của trực thăng. Là quân đội của quần đảo Ngả Lợi phái trực thăng đến bắt những người làm loạn!
Diệp Đình nâng càm lên: “Mang ông ta đi! Hóa nghiệm máu!” Anh phải chắc chắn Bảo La này thật là Bảo La! Nếu không, cho dù anh *** một trăm con cá, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin tưởng những “Bảo La” này là thật.
Trực thăng của Diệp Đình lập tức dẫn người rút lui. Bởi vì trực thăng sau lưng và bọn họ có một khoảng cách rất lớn, cho nên muốn đuổi kịp bọn họ cơ hồ là không thể nào.
Trực thăng của Diệp Đình bay đi, anh đứng trên mặt đất, không có đi theo trực thăng.
Giữa một trận cơn lốc mãnh liệt, Diệp Đình nghe được người trên trực thăng hô to: “Người phía dưới nghe cho kỹ, mau bó tay chịu trói....”
Diệp Đình đứng im không động đậy.
Nháy mắt chiếc trực thăng kia ngừng trên đỉnh đầu của anh, tiếp theo, chỉ thấy mười mấy đội viên đội dặc chiến từ trên trực thăng leo dây thừng xuống.
Nháy mắt mười mấy người này đã vây quanh Diệp Đình, ai ai cũng cầm S***g chỉ vào anh. Tất cả người làm chạy trốn khỏi trang viên cũng đều tụ tập chỗ đậu trực thăng của bọn họ.
Bộ trưởng bộ quốc phòng Uy Nhĩ Tư thuộc quần đảo Ngả Lợi tự mình tới, sau khi trực thăng đáp xuống đất, ông là người cuối cùng từ trực thăng bước xuống.
“Diệp tiên sinh! Nơi này là anh làm sao? Chiếc trực thăng chạy trốn kia cũng là của cậu?”
Diệp Đình lạnh lẽo liếc ông: “Ông dùng là câu hỏi, cũng chính là câu trả lời không chắc chắn. Ông đoán xem tôi có trả lời vấn đề của ông không?”
Uy Nhĩ Tư giận đến trợn to mắt: “Trang viên Lạc Tháp, trang viên Mai Lệ, trang viên Mật Hà bị nổ có phải là anh làm hay không?! Tất cả kho hàng của bến tàu đảo Cơ Mỗ, bến tàu đảo Tát Long, bến tàu đảo Hải Trân đều là bị anh rửa sạch, đừng nói là tôi không biết!”
Diệp Đình cười nói: “Tại sao tôi phải cho nổ sản nghiệp của chính mình? Là ông điên? Hay là tôi điên?”
Uy Nhĩ Tư lập tức nghẹn lời, tất cả mọi người đều biết, Bảo La - Lộ Dịch Tư là cha của Diệp Đình, mặc dù giữa hai người có hiểu lầm nào đó, nhưng mà, sản nghiệp của Bảo La tương lai đều sẽ thuộc về Diệp Đình, như vậy tuyệt đối không sai.
Diệp Đình lạnh lùng nhìn những đội viên đặc chiến đang bao vây mình, hừ: “Địa bàn của tôi bị người khác đánh lén, các người không giúp tôi đuổi theo hung thủ, còn có mặt mũi kêu la om sòm trước mặt tôi sao?!”
Uy Nhĩ Tư tức giận đến sắc mặt đen như gan heo, Diệp Đình lạnh lùng liếc ông: “Tôi đứng ở trang viên của mình, là phạm pháp sao?”
“...” Uy Nhĩ Tư không có chút chứng cứ nào, chỉ đành phải mang người rời đi, Uy Nhĩ Tư ra lệnh, nhất định phải phong tỏa hết tất cả cửa ra của đảo Hải Trân! Thế nhất định phải bắt chiếc trực thăng chạy trốn kia về quy án!
Sau khi Uy Nhĩ Tư dẫn người đi, Diệp Đình đi tới chỗ tiểu tổ Ám Ảnh đặt chân.
Lão già Bảo La bị trói trên một cây cột sắt, Diệp Đình không muốn nhiều lời dù chỉ một chữ, anh chỉ muốn chờ kết quả hóa nghiệm.
Rất nhanh, kết quả đã có, Lôi Tuấn báo cáo nói: “Anh Đình, người này đúng là Bảo La, hóa nghiệm máu và DNA hoàn toàn giống với tài liệu mà chúng ta đã bảo tồn trước đó!”
Diệp Đình đứng lên, không thèm nhìn cái nào, xoay người đi ra ngoài, lạnh lùng ném lại một câu: “Cậu biết nên làm như thế nào rồi đó.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc