Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 257

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Bữa tiệc của Lăng Vi và Diệp Đình vô cùng náo nhiệt.
Vương Vinh Diệu nằm bệnh viện hai ngày....
Xe hơi càng ngày càng không bán được, bốn ngàn chiếc xe đã bán kia cũng là liên tục xảy ra vấn đề! Hơn bốn ngàn người sử dụng đã mua chiếc xe đó nháy mắt đã kiện “Hào Duệ” ra hiệp hội người tiêu thụ.
Trên internet đã truyền ra --- xe hơi của Hào Duệ là không thể mua! Máy không được! Mới bắt đầu động lực rất là mạnh, nhưng mà sau khi lên trăm cây số, máy liền đặc biệt không ổn định! Rất dễ xảy ra nguy hiểm!
Mặc dù, còn chưa có tạo thành tai nạn gì, nhưng mà làm sao người ta dám chãy xe này nữa? Bốn ngàn chiếc xe đã bán ra đều rối rít yêu cầu Hào Duệ cho một lời giải thích.
Lăng Vi tự mình bỏ tiền, mua một trăm chiếc xe mới ở Hào Duệ. Cô để cho một trăm người, từ từ quậy phá.
Vốn là Vương Vinh diệu muốn không để ý đến, ông nghĩ, qua vài ngày sẽ an ổn lại không có người quậy phá. Nhưng mà quậy tới quậy đi, lớn chuyện rồi ----
Bộ giám sát thị trường ra lệnh thông báo, ông phải bồi thường người tiêu thụ!
Bây giờ tiền bạc của Vương Vinh Diệu rất eo hẹp!
Ông nghiên cứu với các đổng sự: “Vậy thì bồi thường giá mua đi! Chúng ta mua xe trở lại, lắp ráp động cơ lại lần nữa. Đè chuyện này xuống trước rồi nói sau.”
Nhưng mà, ai có thể nghĩ, lại có một trăm người không chấp nhận bồi thường giá mua, dù thế nào cũng muốn bồi thường gấp ba hoặc gấp mười lần!
Đương nhiên là Vương Vinh diệu không chịu!
Tiếp theo, chỉ thấy từng trận gió thổi trên internet --- có người bình luận ở các trang xe hơi, nói xe hơi Hào Duệ khoác lác, lừa gạt người tiêu thụ. động lực mạnh mẽ cái chó ám gì, là liệt, dương thì có!
Lăng Vi vừa đọc vừa che mặt... Cái câu này là ai nói vậy? Cũng quá lưu manh rồi.....
Không phải Vương Vinh diệu chơi xấu cô sao? Cô là người có thù tất báo! Ông tìm người công kích tôi trên internet, tôi không biết công kích ông sao? Mời người chửi rủa nha, ai lại không biết....
Ông chơi xấu tôi, tôi còn có người tiêu thụ bảo vệ, ông có cái gì? Tất cả người sử dụng của ông đều chửi rủa ông ở đây này!
Đừng có gấp, đằng sau còn nữa, chúng ta từ từ đi, ha ha ----
Chuyện động cơ làm lớn chuyện, nháy mắt danh tiếng xe hơi của Hào Duệ liền thúi hoắc.
Vương Vinh Diệu khó chịu nha! Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Ông run run đứng đó, bỏ mặc một phòng thành viên ban giám đốc vịn tường đi xuống lầu, ông phải tự mình thử xe của mình! Vương Vinh Diệu bảo tài xế lấy một chiếc xe Hào Mại mới ra.
Vương Vinh Diệu ngồi lên chỗ ghế tài xế, tự mình lái ra Giang thành, vẫn luôn chạy tốc độ cao ---
Máy mạnh mẽ! Nhất định là phải chịu đựng, chịu đựng nha! Ngàn vạn lần đừng giống như người khác nói, sau trăm cây số liền bắt đầu xảy ra vấn đề!
Vương Vinh Diệu khẩn trương nha! Sau khi lên trăm cây số, ông liền bắt đầu run run, bởi vì..... thật xảy ra vấn đề!
Vốn là, máy đang vận chuyển tốc độ cao, đột nhiên... ông cảm thấy, cho dù đạp ga như thế nào, máy cũng không tăng tốc được!
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Không nghĩ ra nha! Tại sao lúc thử nghiệm cũng chưa phát hiện vấn đề này chứ? Đó là bởi vì, nhiệt độ! Lúc khảo nghiệm, động cơ vẫn luôn chuyển động, vẫn luôn chuyển, cho nên, động cơ luôn ở trong trạng thái nhiệt độ cao.
Nhưng mà, sau khi người tiêu thụ mua xe, sau khi chạy ra khỏi đã tăng tốc hơn trăm cây số, trong thời gian chạy ngắn ngủi, không có đạt tới nhiệt độ tăng tốc đó, cho enn6 máy sẽ xảy ra vấn đề!
Cái thiết kế này của Lăng Vi.... thật đúng là hao tâm tổn huyết! Cô quá tổn hại âm đức! Tại sao ông phải ςướק được nó nha! Cho dù ông là ngọc hoàng đại đế, cho dù ông có ống nhòm, coi dù đầu của ông hoạt động tốt hơn người khác gấp ngàn lần, cũng không nghĩ ra Lăng Vi biết làm loại thiết kế này nha!
“A ---” Tim của Vương Vinh Diệu lại bắt đầu quặn đau. Ông vội vàng giảm tốc độ lại.
Sau khi xe giảm tốc độ, Vương Vinh Diệu đứng ngay bên đường xa lộ.
chân của ông không tự chủ được bắt đầu run run.... sống hơn nửa đời người, đều là ông chơi người ta, không nghĩ tới... già rồi già rồi, lại bị một con nhóc lừa đảo chơi một vố!
Lăng Vi thiết kế cái bẫy này cho ông, thật là tính toán hết tất cả rồi nha! Cô không tiếc bất cứ giá nào, trước gài bẫy chính mình, sau đó mới bẫy ông! Bảo ông làm sao phòng bị?
Vương Vinh Diệu giận đến thở không ra hơi. Ông ngồi ven đường từ từ thở, ông không dám lái về nữa, khó trách người tiêu thụ muốn ồn ào... đổi lại là ông, ông sẽ ồn ào càng mạnh mẽ hơn!
Khổ sở kiếm đủ tiền mua xe, kết quả, mua một đống rác về, ai mà không tức giận?
Vương Vinh Diệu gọi điện thoại, để cho bí thư tới rước ông. Ông ngồi ở ven đường, ngơ ngác nhìn xe đến xe đi....
Bí thưa đưa ông về bệnh viện, Vương Vinh Diệu nằm trên giường bệnh, ánh mắt đờ đẫn, dáng vẻ nháy mắt đã già hơn mười tuổi.
Bên ngoài phòng bệnh của Vương Vinh Diệu, các ký giả bao vây nước chảy cũng không lọt! Vương Vinh Diệu không có cách nào, chỉ có thể tổ chức cuộc họp ký giả. Sắc mặt ông tái nhợt ngồi trên ghế chủ tịch. Bí thư mời một vị ký giả đặt câu hỏi.
Vị ký giả này là ký giả có tiếng bọn họ mời đến, phải hỏi vấn đề gì trước bọn họ đã bàn bạc xong hết.
Vị ký giả này hỏi: “Vương đồng --- xin hỏi “Hào Mại” chậm chạp không bán được, ông có hành động gì?”
Biểu tình Vương Vinh Diệu nghiêm túc, cộng thêm động tác tay nói: “Chúng tôi.... sẽ dùng giá mua thu mua những chiếc xe có vấn đề lại, đến khi nào toàn bộ đều thông qua khảo sát, tuyệt đối không có vấn đề nữa mới đưa vào thị trường.”
Lại một vị ký giả hỏi: “Vương đổng, xin hỏi tại sao xe của ông lại liên tục xảy ra vấn đề? Theo như tôi biết, loại động cơ lúc trước ông sàn xuất không phải là động cơ hiện tại của xe. Xin hỏi tại sao đột nhiên ông lại muốn thay đổi động cơ chứ? Tại sao sau khi thay đổi lại xảy ra vấn đề chứ?”
Các ký giả cũng nắm điểm này không tha, Vương Vinh Diệu nói: “Cũng không phải là kỹ thuật của chúng tôi có vấn đề, chúng tôi đã nghiên cứu, là lúc lắp ráp đã xảy ra vấn đề...”
Lúc này, đột nhiên có ký giả hỏi: “Vương đồng, đoạn thời gian trước, con chip của Lăng Vi từng bị trộm một lần, nữ tiến sĩ trộm con chip đó bị bắt tại chỗ, từ đó về sau, Vương đổng ông lại bắt đầu thay đổi động cơ.... Xin hỏi, có phải ông đã trộm kỹ thuật trong con chip, nhưng chưa có nghiên cứu qua, ngược lại tự mình gài bẫy mình đúng không?”
Người ký giả này vừa hỏi xong, tất cả mọi người tại chỗ cũng đều nghiêng đầu nhìn về phía anh. Lại là Lâm Nhất Kiệt!
Thằng nhóc này! Mặc dù rất nhiều ký giả có nghi vấn trong lòng, nhưng mà.... dám hỏi ra cũng không nhiều nha!
Những ký giả tới tham gia họp báo ngày hôm nay cũng đều đã cầm bao lì xì của Vương Vinh Diệu...cho nên, lúc bọn họ hỏi vấn đề, cũng cố gắng chọn vấn đề “nhu hòa” hỏi.
Lại không nghĩ rằng, Lâm Nhất Kiệt thằng nhóc này lại không muốn sống! Cái gì cũng dám hỏi! Cậu sẽ không sợ Vương thị tiến hành trả thù với cậu sao?
Vương Vinh Diệu tức giận đến mặt tái xanh! Có nhân viên làm việc muốn mời Lâm Nhất Kiệt ra ngoài, các giám đốc duy trì hiện trường giao tiếp đều trợn mắt nhìn Lâm Nhất Kiệt, trong lòng mắng: “Thằng nhóc không biết xấu hổ! Lúc mày vào cửa đã cầm bao lì xì của tao, lại muốn đối nghịch với chúng tao, mày có biết xấu hổ không?”
Lúc này, đột nhiên Lâm Nhất Kiệt cầm một bao lì xì ra, nói với Vương Vinh Diệu: “Cám ơn tình cảm của Vương đổng, nhưng mà, tôi là ký giả, có đạo đức hành nghề, tiền, trả lại cho ông. Liên quan đến chuyện này, tôi nhất định sẽ báo cáo đúng sự thật! Tuyệt không thiên vị!
Trong ánh mắt Lâm Nhất Kiệt lộ ra vẻ kiên định! Kiên định đến khó mà rung chuyển được!
Không ít ký giả tại chỗ khịt mũi coi thường nhìn anh, tự cho là mình chính nghĩa sao? Cậu chờ mà xem, hôm nay cậu có thể bước ra cái cửa này hay không?
Các ký giả đều ngừng việc đặt câu hỏi lại....
Nháy mắt không khí của hiện trường lạnh đến cực điểm!
Vương Vinh Diệu tức giận đến đầu ngón tay run lẩy bẩy ---- ông nháy mắt ra dấu với nhân viên an ninh. Tỏ ý bọn họ mang thằng nhóc thối tha này đi.
Ai bảo anh dám quấy rồi! Thật là thiếu dạy dỗ!
Nhân viên an ninh đi tới, còn chưa có chạm vào cánh tay của Lâm Nhất Kiệt, đột nhiên ---- chung quanh Lâm Nhất Kiệt có bốn người lạnh lùng đứng ra.
“Chúng tôi là hình cảnh của Giang thành, bây giờ chúng tôi hoài nghi tập đoàn Vương thị có hiềm nghi lấy trộm buôn bán cơ mật của người khác, mời các vị theo chúng tôi về cục cảnh sát hỗ trơ điều tra.”
Họp báo ký giả, nháy mắt biến thành hiện trường bắt người.
Vương Vinh Diệu lập tức bị mang đi -----
Vương Vinh Diệu xài một khoản tiền lớn để cho Sở Hưng Văn gánh tội cho ông, Sở Hưng Văn là trưởng thiết kế của Hào Duệ, ông thừa nhận đã từng lấy trộm con chip của Lăng Vi... bởi vì, mặc dù ông là tổng thiết kế của Hào Duệ, nhưng mà, ông già rồi, đột nhiên đám hậu bối mạnh mẽ đuổi theo, làm cho ông rất có cảm giác nguy cơ.
Ông đã sắp đến tuổi về hưu, nhưng không muốn trước khi mình về hưu đã bị công ty đuổi đi.
Vì giữ được danh tiếng, ông quyết định bí quá hóa liều.
Đúng dịp chính là, dáng vẻ của cháu gái ông Sở Minh Y lại vô cùng giống Lăng Vi, cho nên, ông liền trăm mưu ngàn kế trộm con chip của Lăng Vi.
Sau khi Sở Hưng Văn nhận tội, Vương Vinh Diệu được thả về nhà...
Những kết quả này, Lăng Vi đã dự liệu được từ sớm. Cho nên, ngày đó khi mất con chip, cô cũng chưa có tiếp tục theo đuổi.
Ngược lại, còn giữ cái bẫy này để cho ngày hôm nay Vương Vinh Diệu đạp lên!
Vương Vinh Diệu bây giờ... mặc dù chưa vào tù, nhưng mà tình trạng cũng vô cùng thê thảm. Xe hơi chậm trễ không bán được, vốn lưu động cứng ngắc, tiếng đồn của Hào Duệ càng ngày càng kém, thậm chí còn bị trở thành tài liệu xấu xa để giảng dạy cho học sinh.
Vương Vinh Diệu tức giận nha, nhưng mà.... lại không thể làm gì, ông phải nghĩ cách, cứu vãn bại cục lại mới được! Ông phải sản xuất một loại xe với hình dáng mạnh mẽ, động cơ cực mạnh một lần nữa!
Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho người tiêu thụ lại có lòng tin với Hào Duệ!
Nói làm liền làm, Vương Vinh Diệu lập tức cho người mở cuộc họp cổ đông, bắt đầu nghĩ cách mượn tiền. Nhưng mà, lần này trong cuộc họp cổ đông....
Ông lại.... gặp được Lăng Vi!
Cô ta, thành cổ đông của Hào Duệ khi nào?!
*
Trước khi đưa xe mới ra thị trường, Lăng Vi đã nắm 11% cổ phần của Hào Duệ, cô thu nạp đều là cổ phiếu phân tán, cho nên, Vương Vinh Diệu không biết.
Sau khi xe mới đưa ra thị trường, Lăng Vi liền bắt đầu thua mua cổ phần trong tay cổ đông.
Vốn là các cổ đông lòng người bàng hoàng, có không ít người đã lén lút bán cổ phần trong tay.
Là người ai cũng có lòng riêng, các cổ đông làm vậy cũng là dễ hiểu. Ai không thừa dịp bây giờ Hào Duệ chưa được xem là quá “thúi” mau chóng bán cổ phần đi!
Giữ cổ phiếu trong tay, sớm muộn gì cũng táng gia bại sản!
Lăng Vi vầm 28% cổ phần, mạnh mẽ chiếm một chỗ ngồi ở cuộc họp cổ đông! Người nhà Vương thị họp chung lại tổng cộng có 55% cổ phần. Trong tay Vương Vinh Diệu mới có 31%, trong tay Vương Hân Bình ngồi tù có 5%, con trai ông Vương Tấn có 9%, cháu trai Vương Tử Thần có 5%, một cháu trai khác Vương Tử Minh có 5%. Gộp chung lại, tổng cộng Vương gia nắm 55% cổ phần Hào Duệ.
Vương Vinh Diệu thấy Lăng Vi đi tới, suýt chứt nữa đã tức đến té xỉu!
Cô không chỉ là cổ đông, còn nắm 28% cổ oha62n?! Mấy người cổ đông còn lại cộng thêm cổ phiế phân tán hợp lại mới 17%!
Trái tim Vương Vinh Diệu quặn đau từng trận, gần đây ông thật là bị Lăng Vi làm tức giận muốn ૮ɦếƭ.
Vốn là Vương Vinh Diệu chuẩn bị một phen “nhiệt huyết sục sôi” trong cuộc họp cổ đông, tất cả đều nuốt vào trong bụng hết.
Thậm chí kế hoạch của ông, cũng không có cách trình bày với các cổ đông còn lại.
Bởi vì, Lăng vi còn ngồi ở đó! Tất cả kế hoạch của ông sao có thể để đứa con hoang này biết!
Thôi, ông cũng không cần trông cậy vào những cổ đông này nữa, liên quan đến chuyện tiền, vẫn là để ông nghĩ lại, tìm bọn họ từng bước từng bước nói đi.
Kết thcu1 cuộ họp cổ đông, Vương Vinh Diệu không gấp đi, đám người tan sạch sẽ, Vương Vinh Diệu híp mắt, hung hăng mắng Lăng Vi một câu: “Quả nhiên thật tiện! Ba của mày Lăng Phong là một tiện nhân, mẹ của mày Trầm Minh Nhược là con tiện nhân, mày còn tiện hơn bọn họ!”
Trong đôi mắt Lăng Vi thiêu đốt lửa giận! Nhưng mà, cô híp mắt đi tới bên cạnh Vương Vinh Diệu: “Ai nha, ông ơi.... thân thể cũng cứng cỏi lắm nha. Còn chưa có ૮ɦếƭ sao?”
Vương Vinh Diệu giận đến run lẩy bẩy: “Nhờ phúc của mày, còn không có nhanh như vậy!”
Lăng Vi cười nói: “Vậy tôi phải dùng thêm sức mới được... ông kéo hơi tàn còn sống như vậy, tôi nhìn cũng thấy mệt mỏi thay ông.”
Vương Vinh Diệu híp mắt, ông liếc bụng của cô, hận bây giờ không thể đá một cước *** con hoang trong bụng cô!
Lăng Vi cố ý nâng nâng bụng: “Tốt nhất đông đừng đánh chủ ý đến con của tôi. Nếu không, ông chỉ có ૮ɦếƭ nhanh hơn.”
Cô khẽ mỉm cười, xoay người đi ra ngoài. Vương Vinh Diệu híp mắt, cả người bốc lửa đến muốn nổ tung, Ông bước nhanh đi theo, duỗi chân liền đá về phía Lăng Vi.
“A ---” Vương Vinh Diệu còn chưa làm Lăng Vi vấp ngã, đột nhiên chính ông bị gì đó giật điện, chợt co rút! Một tiếng vang lên “Đông”, Vương Vinh Diệu té lăn trên mặt đất, che *** run rẩy.
Lăng Vi quơ quơ đồng hồ trên cổ tay, cười: “Ông ơi, sao ogn6 lại vô tình như vậy? Đi bộ cũng có thể té ngã, xem a ông thật là quá già rồi...”
Đồng hồ này của cô, là Diệp Đình đặc chế cho cô, bình thường là đồng hồ bình thường, nhưng mà nhấn nút kim cương nó sẽ hiện ra màn hình và bàn phím điện thoại, cũng có thể xem như là điện thoại.
Nhưng mà, còn có một chức năng ẩn nấp, đó chính là nhấn vào viên đá quý màu đỏ, sẽ thả ra dòng điện cho người bên cạnh.... Lăng Vi nhún vai, đóng nguồn điện.
Đối phó loại lão bất tử Vương Vinh Diệu này kêu Bạo Phong đi ra cũng không giải được mối hận trong lòng cô! Cô phải từng bước từng bước làm cho ông ૮ɦếƭ trong tay của cô!
Lăng Vi nghênh ngang rời khỏi Hào Duệ, Vương Vinh Diệu còn không có ngu đến *** cô trong công ty! Bây giờ Hào Duệ đã quá thảm, ông kiên quyết không thể đẩy công ty của mình tới đầu sóng ngọn gió nữa!
Hiện tại bây giờ, bất cứ một tin tức mặt trái nào của Hào Duệ cũng sẽ để cho ông lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục!
*** Lăng Vi còn không gấp. Chờ ông vượt qua cửa ải này rồi nói sau!
Vương Vinh Diệu tìm cổ đông trong công ty, gõ cửa từng nhà, bảo họ cùng ông nghiên cứu loại xe mới
*
Lăng Vi vẫn suôn sẽ như cá gặp nước, đại hội đấu thầu thổ địa sắp bắt đầu.
Lần đấu thầu này, chủ yếu là cô muốn bán các biệt thự ở hai khối đất “quảng trường Tinh Vân” và “núi Vân đỉnh” kia.
*
Trong phòng làm việc của Vương Vinh Diệu, Vương Vinh Diệu tìm con trai Vương Tấn và cháu trai Vương Tử Thần cùng Vương Tử Minhthuong75 lượng đối sách.
Vương Vinh Diệu nói: “Không thể để con con tiện chủng này đắc ý như vậy! Không phải nó muốn bán đất sao? Không được để cho nó bán được giá cao! Tử Thần, con nghĩ cách làm một ít chuyện ở hai khối đất đó,! Để cho hai khối đất đó bị ngã giá!”
Vương Tử Thần thích làm mấy chuyện thất đức này nhất, gật đầu nói: “Đơn giản.... ông chỉ cần xem là được rồi.”
Vương Vinh Diệu gật đầu, ông vẫn là tương đối yên tâm khi Vương Tử Thần làm mấy chuyện này.
Vương Vinh Diệu híp mắt nói: “Chờ giá đất ngã xuống, xem nó còn đắc ý không!”
Đột nhiên Vương Tấn nói: “Ba, hai khối đất của Lăng Vi, nếu đột nhiên xảy ra chuyện. Nhất định giá đất sẽ ngã xuống, cô ta không bán được, chúng ta có thể thừa dịp giá thấp mua vào...”
Vương Vinh Diệu cùng Vương Tử Thần nhìn anh, Vương Tấn nói tiếp: “Không phải Long gia vẫn luôn muốn hai khối đất đó sao? Chờ giá đất ngã xuống chúng ta mua vào, sau đó chứng minh hai khối đất trong tay chúng ta không có vấn đề, lại lấy giá cao bán cho Long gia. Giá chênh lệch trung gian, vừa vặn có thể giải quyết phiền toái của chúng ta lúc này...”
Nhưng Vương Vinh Diệu lắ đầu nói: “Giá của hai khối đất, làm xong có lẽ sẽ kiếm được một trăm triệu giá chênh lệch, nếu là làm không tốt, cũng chỉ có thề mất cả trăm triệu trong tay. Bây giờ ba không có tâm tư đấu với bọn họ, chúng ta trước kiếm lại danh sự rồi hãy nói.”
Vương Tấn nhíu mày, cho là ba anh già thật rồi.... bị lần bán xe chậm này đả kích.
Nếu đổi lại trước kia, cho dù giá cao cũng phải mua đất vào tay trước!
Ánh mắt Vương Tấn biến ảo khó lường, trong lòng anh có chủ ý, nhưng vẫn không nói với Vương Vinh Diệu,
*
Trong phòng làm việc của Diệp Đình.
Diệp Đình cầm nút nhỏ trong tay, dùng cái nhíp kẹp một viên kim loại màu bạc gắn lên, sau đó dùng cây nhíp đó gắp cái nút đưa vào vào dưới đáy đèn.
Lăng Vi bưng một bát cháo gà đi vào, thấy anh cầm cây nhíp lăn qua lộn lại nghiên cứu dưới ánh đèn.
“Xem cái gì vậy?” Cô đi tới bên cạnh, bưng chén, đút canh cho anh uống.
Diệp Đình cười nhẹ, không có đưa tay bưng chén, liền trực tiếp uống canh trong tay cô.
Uống canh xong, anh nói: “Lần trước anh đi vào núi tìm được cái nút này, nhưng mà.... không phát hiện bên trong nó có huyền cơ gì.”
Lăng Vi cầm khăn ướt lên ôn nhu lau miệng cho anh, cô ngồi lên đùi anh nghiêng đầu nhìn cái nút kia, cô vừa nhìn vừa hỏi anh: “Chồng, cái nút này là anh nhặt được ở đâu?”
Diệp Đình nói: “Ở gần căn nhà gỗ nhỏ đó.”
Lăng Vi gật đầu, cẩn thận xem lại, nhưng mà.... không nhìn ra huyền cơ gì, cái nút này thật.... quá bình thường, không có hình vẽ gì, tròn tròn dài dài thành một hình bầu dục nhỏ.
Diệp Đình dời ghế ra phía sau, bây giờ bụng cô đã lớn... sợ làm cô té....
Lăng Vi bĩu môi nói: “Đây không phải là nút rất bình thường sao? Cho dù anh lại nghiên cứ như thế nào đi nữa nó cũng chẳng qua chỉ là nút mà thôi nha!”
Diệp Đình lại nói: “Anh đang nghiên cứu chất liệu của nó, anh muốn nhìn thử xem, có phải bên trong đó có bí mật gì không thể biết không.”
“Ha ha...” Lăng Vi ôm anh cười: “Em xem anh có chút sợ hãi.... không phải bên Hoa Đào cốc kia còn chưa có tin tức gì truyền tới sao?”
“Ừ, bởi vì địa hình quá phức tạp, tạm thời còn chưa tìm ra căn cứ ẩn nấp.”
Diệp Đình cẩn thận nghiên cứu cái nút áo nhỏ này.
Lăng Vi dựa vào trong *** anh, lẵng lặng nhìn, đột nhiên cô nói: “Chồng, anh muốn biết bên trong nó có bí mật gì, anh có thể đập nó ra nha...”
Diệp Đình nói: “Anh đã đập rồi, chất liệu làm cái nút này vô cùng cứng rắn, anh đập không ra.”
“...” Lăng vi cười cười đứng lên:“Chồng, anh thật mạnh mẽ nha....”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc