Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 253

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Buổi tối lúc hoàn thành, Lăng Vi cùng Diệp Đình mời đám người cùng nhau ăn cơm, ngay cả đạo diễn và mọi người trong đoàn làm phim cũng được mời.
Giang Quân cũng nhân cơ hội mời cộng sự của anh tới, thằng nhóc này ngày nào cũng la hét muốn mời Lăng Vi ăn một bữa tiệc lớn, lúc này có thể xem như thỏa mãn tâ, nguyện nho nhỏ của anh. cơm nước xong, thằng nhóc này còn tranh ςướק nhau đi trả tiền, mọi người không ai dám ςướק với anh.
Người cộng sự này của Giang Quân nói nhiều vô cùng. Bầu không khí được anh điều hòa tốt vô cùng.
Cơm nước xong, Ninh Hạ và Lăng Vi đi ở cuối cùng, Lăng Vi hỏi cô: “hôm nay lúc đạo diễn mắng cô, có phải rất ủy khuất không?”
Ninh Hạ thành thật gật đầu: “Là rất ủy khuất....” Cái chữ “rất” đó của cô nói vô cùng sâu xa. Lập tức liền chọc Lăng Vi cười to “Ha ha“. Ninh Hạ cũng cười theo.
Ninh Hạ nói: “Bất quá, em thấy đại diễn mắng đúng, mặc dù ông ấy đang mắng người, nhưng mà, em cảm thấy ông ấy cho em rất nhiều ý kiến chính diện, rất có trợ giúp cho em học hỏi trưởng thành.”
Lăng Vi cười nói: “Cố gắng lên! Còn hơn nửa thàng nữa, tôi có một loại xe muốn đẩy ra thị trường, đến lúc đó nha, còn muốn tìm cô quay quảng cáo.
“Thật sao?” Ninh Hạ kinh ngạc vô cùng.
Trong lòng Lăng Vi âm thầm cười trộm, rất muốn nói cho cô, đúng nha.... là: “Loại xe thay, đi, bộ xưa nha!”
Lăng Vi mím môi cười, không có nói ra ngoài, cô rất là muốn biết, đến lúc đó đi tìm Ninh Hạ thì biểu tình của Ninh Hạ sẽ như thế nào, ha ha ha.... sao cô càng ngày càng xấu xa vậy...
Lăng Vi lne lén nói với cô: “Tôi nói cho cô biết nha, đạo diễn nói cô rất có thiên phú quay phim! Đạo diễn không có trực tiếp nói với cô là vì sợ cô kiêu ngạo. Tôi lén nói cho cô, cô cũng không thể kiêu ngạo nha.”
Đột nhiên Ninh Hạ đứng lại, cô vô cùng cảm kích nhìn Lăng Vi. Bất thình lình, Ninh Hạ giống như được tiếp thêm loại sức mạnh đặc thù gì để cho cô có năng lực đặc biệt!
Cô dùng sức gật đầu, nhất định cô phải chuẩn bị tinh thần tốt nhất để quay phim.
Lăng Vi đưa Ninh Hạ đi, đạo diễn đi tới bên cạnh Lăng Vi lắc đầu: “Cô gái này đã dần dần nhập môn, nhưng vẫn là thiếu chút độ lửa.”
Lăng Vi nhìn đạo diễn nói: “Sớm muộn gì ông cũng sẽ thấy một vị thiên tài từ trong tay ông ra đời.”
“...” Đạo diễn kinh ngạc nhìn Lăng Vi: “Phu nhân, cô đây là muốn giúp Ninh Hạ?”
Lăng Vi nhún vai: “Một người chân chính có tài, thì cho dù ở bất cứ nơi đâu cũng sẽ chiếu sáng lấp lánh. Ninh Hạ căn bản là không cần giúp, chỉ cần quảng cáo được lên hình, trình độ của cô ấy nhất định sẽ vượt qua sự tưởng tượng của ông.
Đạo diễn nhìn cô chăm chú, dùng loại vẻ mặt không thể tin tưởng được đó.
Lăng Vi thấy anh bĩu môi theo bản năng, hiển nhiên là rất khinh thường! anh không tin lời cô nói!
Thật ra thì, lúc nãy cô nói đạo diễn nói cô rất có thiên phú, đó chỉ là lởi để khích lệ Ninh Hạ, đạo diễn chưa từng nói như vậy, thậm chí đạo diễn vẫn luôn muốn thay đổi người.
Nhưng mà, Lăng Vi vô cùng thích Ninh Hạ, cũng muốn kích thích ra tiềm chất của cô, cho nên mới múc một chén cháo gà tâm linh cho cô. Hy vọng Ninh Hạ thật sự có thể vung cánh tay lên, làm mấy cái người không coi trọng cô này chấn động đến ngã nhào.
Ngày thứ hai, Ninh Hạ trở lại trường học, cầm gương soi mặt nhỏ luyện tập ánh mắt. Hôm qua cô cũng đạ tập luyện một buổi tối.
Mỗi lần lúc đôi mắt mệt mỏi sưng ê ẩm, mất đi lòng tin, thì lại nhớ tới lời Lăng vi đã nói....
Lăng Vi nói cô rất có thiên phú! Cô không thể phụ lòng mong đợi của Lăng Vi! Càng nghĩ càng có động lực, nháy mắt cảm thấy, càng luyện càng có hiệu quả!
Bạn tốt của Ninh Hạ là tiểu Oản ngồi xuống bên cạnh cô hỏi: “Hạ Hạ, làm gì vậy?”
Ninh Hạ nói: “Mình đang luyện tập dã tính và cô lãnh...” Vừa nói vừa nhìn sang tiểu Oản.
“Ai nha ---” Tiểu Oản kêu lên: “Ánh mắt thật là sắc bén, làm mình giật cả mình!” Tiểu Oản biết Ninh Hạ đi quay thử, hai người xì xào bàn tán, Ninh Hạ nói toàn bộ quá trình cho cô nghe.
Ninh Hạ là hoa khôi của hệ, thỉnh thoảng có nam sinh vây quanh cô nói này nói nọ. Ninh Hạ ở trường học đều rất cao ngạo lạnh lùng, nhiều nam sinh theo đuổi cô như vậy đều chưa từng có ai được cô nhìn thẳng.
Các nam sinh cũng đã quen rồi, không có được cơ hội gì, mà tất cả đều bị từ chối xấu hổ rời đi.
Đột nhiên tiểu Oản như là nghĩ tới điều gì, nghĩ ra một ý cho Ninh Hạ: “Hạ Hạ, mình nhớ trước kia lúc nhìn thấy phòng vấn Tây Du Ký, thầy Chương --- Lục Tiểu Linh Đồng đóng vai Tôn Ngộ Không đã nói... lúc ông ấy luyện ánh mắt đều là nhìn bóng đèn chằm chằm mà luyện. Chính là vì ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng đèn, như vậy ánh mắt sẽ vô cùng có thần. Nhưng mà.... chỉ sợ nhìn đến hư mắt thôi. Ai.... chúng ta lên internet xem thử trên đó nói như thế nào đi.”
Hai người lên internet tìm video xem, quả nhiên có một đoạn phòng vấn như vậy.
Ninh Hạ ghi nhớ trong lòng, trên đường về nhà đi mua một cái bóng đèn nhỏ, vừa về nhà liền nhìn bóng đèn chằm chằm, kết quả, ánh mắt đều đã nhìn đến sắp mù....
Cái phương pháp này... thật không phải người bình thường có thể tập được. Cô là càng ngày càng bội phục thầy Chương, Nịnh Hạ quyết tâm lập ra một kế hoạch....
Cô hẳn là tiến hành theo trình tự, đầu tiên là nhìn mười lăm giây, sau đó nghỉ mấy phút, lại nhìn mười tám giây. dựa theo tiến độ này, nhất định ánh mắt của cô cũng có thể tăng lên một “cảnh giới” rất cao.
Cô vừa viết luận văn vừa luyện ánh mắt. đột nhiên nghe được tiếng mở cửa ở cách vách. Giang Quân trở về sớm như vậy? Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn năm giờ, cô còn chưa nấu cơm đâu!
Ninh Hạ chạy ra cửa, lúc mở cửa thì nhìn thấy Giang Quân đang rút chìa khóa: “Anh Quân, sao hôm nay anh trở về sớm vậy?”
Giang Quân nói: “Không phải em muốn ôm con mèo nhỏ về nuôi sao? Anh sợ em đi một mình nên trở về sớm.”
“...” TRái tim ninh Hạ say mê, sao anh lại tốt bụng như vậy nha.... nói thật, cô thật là rất ngại đi vào nhà anh... nếu không, cô đã sớm đi ôm con mèo về.
Ninh Hạ cứ nhìn anh chằm chằm như vậy, ánh mắt ôn nhu, thật giống như một mỹ nhân hôn lên mặt anh vậy.
Mặt Giang Quân đỏ bừng, anh để cặp táp vào trong hộc tủ, để chìa khóa và ví tiền vào túi.
anh đóng kín cửa, hỏi cô: “Bây giờ chúng ta đi được chưa?”
“Ừ ừ....” Ninh Hạ chạy trở về phòng, đột nhiên lại chạy ra, anh nhìn ánh mắt anh chằm chằm nói: “Hay là ăn cơm xong rồi đi đi, em cũng đã bảo đảm với anh, có em ở đây, sau này sẽ không thể để cho anh đói bụng.”
“...” ánh mắt Giang Quân ôn nhu nhìn cô chằm chằm, Ninh Hạ bảo anh vào nhà: “Anh ngồi một lúc trước, em sẽ làm xong rất nhanh.”
Cô nhanh chóng rửa tay, nấu cơm, xào thức ăn. Cô làm những chuyện này vô cùng quen thuộc, giống như đãlàm mấy chục năm rồi vậy.
Giang Quân cảm thấy cô cùng kỳ lạ, anh đứng ở cửa phòng beo61 nhìn cô bận trước bận sau.
anh không nhịn được hỏi cô:”Trước kia em thường xuyên tự mình làm cơm à?”
“Đúng nha.” Ninh Hạ nghiêng đầu, nở nụ cười nhìn anh.
Cô nói: “Lúc em được bảy tám tuổi đã bắt đầu tự mình nấu cơm. Lúc đó chiều cao của em chắc chỉ mới tới đầu của bình gas thôi. Ba mẹ em rất bận rộn, bọn họ đi làm việc, hai tháng cũng chưa chắc về một lần, bà ✓ú bọn họ thêu từ chức không làm, em và anh trai em liền không còn ai quan tâm.... chúng em chỉ có thể tự mình nấu ăn, em phụ trách lặt hành, lột tỏi, anh trai em phụ trách xào thức ăn, sau đó anh trai em phải vào trường học bán túc, anh ấy dạy em cách nấu đồ ăn, em liền tự mình học nấu cơm.”
Giang quân gật đầu, đi tới bên cạnh cô, rửa tay sạch sẽ bắt đầu lột tỏi, lặt rau dùm cô.
“Nha.... không cần đâu! Anh còn chưa mặc tạp dề đâu.” Ninh Hạ muốn đẩy anh ra, nhưng mà tay rất ướt, Giang Quân lãnh đạm nói: “Không có sao, anh cảm thấy.... có một số việc hai người cùng làm càng thú vị hơn.”
...
Giang quân nói xong, hít một hơi thật sâu, anh nói cái gì vậy nha? Tại sao lời này.... nghe vào tai, lại có cảm giác không đứng đắn như vậy?
Cũng may Ninh Hạ không có nghĩ đến chỗ “xấu xa” kia.
“Bây giờ làm gì?” anh bằm tỏi xong hỏi cô.
Ninh Hạ nói: “Chúng ta không có nhiều thời gian, chỉ làm vài món đơn giản một chút. Khoai tây xào chua cay, một quả trừng gà nướng, cái món thịt xào tỏi hôm qua em thấy anh ăn rất nhiều, hẳn là anh thích món này? Hôm nay chúng ta xào cái này. Em lại làm một nồi canh trứng, hôm nay chỉ đơn giản như vậy là được rồi.”
Trong đầu Giang Quân nghĩ: “Cái này mà còn gọi là..... làm đơn giản?” Đối với “chuyên gia mì gói” là anh mà nói, cái này..... thật có thể gọi là “Mãn hán toàn tịch” nha!
Bọn họ cùng nhau làm thức ăn xong,, cùng nhau ăn thật ngon.
“Ăn ngon không?” Ninh Hạ hỏi anh giống như muốn giành công vậy. Biểu tình của Giang Quân vô cùng phức tạp, phức tạp đến làm cô không nhìn ra là tốt hay xấu.
Thật lâu sau, anh mới nói: “Thật..... thật lâu rồi chưa được ăn cơm nhà làm.” Lần trước lúc anh trở lại kinh thành, ba mẹ làm sủi cảo cho anh, cũng đã qua nửa năm rồi...
Ninh Hạ ôn nhu ngước mặt,, ánh mắt мơи тяớи trên mặt anh, cô nói: “Sau này.... cũng sẽ để cho anh ăn ở nhà.”
Giang Quân nhìn cô chằm chằm, thấy cô vô cùng nghiêm túc nhìn vào đáy mắt anh.
Giang Quân phát hiện, gương mặt của Ninh Hạ và anh đều đỏ bừng giống nhau...
“Anh ăn no chưa, em đi rửa chén...”
Đột nhiên Giang Quân nói: “Anh còn chưa ăn no...”
“Ha ha --- xin lỗi...” Ninh Hạ lại ngồi về, chờ anh ăn no... anh ăn thật nhiều, Ninh Hạ hỏi anh: “Bình thường không phải anh đã quy định thời gian ăn cơm của chính mình là không thể vượt qua ba phút sao?”
Giang Quân nói: “Đó là lúc bận rộn, bây giờ không bận, anh phải từ từ hưởng thụ.”
Ninh Hạ nghiêng đầu cười với anh, đột nhiên cô cảm khái nói: “Thật tốt... thức ăn mình làm, có người hưởng thụ, loại cảm giác này thật ấm lòng. Không giống anh trai em, em nấu cơm, làm thức ăn cho anh ấy, anh ấy ăn như ૮ɦếƭ đói lâu năm xong rồi không có biểu hiện gì cả!”
Giang Quân theo lời cô nói một câu: “Cậu ấy đây là thân đang ở trong phúc mà không biết phúc.”
“Đúng vậy!”
Lúc Giang Quân ăn cơm, Ninh Hạ lén lút nhìn anh thông qua kẽ hở giữa tay. anh ăn vô cùng nghiêm túc, cái loại nghiêm túc đó thật có thể làm cô bật khóc....
Trong lòng cô rất ấm áp, cũng rất kho chịu, hận sau này không thể ngày ngày nấu cơm cho anh ăn...
Ninh Hạ sợ anh lúng túng liền dùng điện thoại di động luyện ánh mắt, môt 5khi tìm được cảm giác cô liền vội vàng chụp lại. Cô gửi cho Lăng Vi một tấm, phát cho tiểu Oản một tấm. Xem phản ứng của bọn họ thử xem.
Lăng Vi đều là: “Oa! Tuyệt lắm, cố gắng lên! Thật là đẹp, rất tốt!”
Tiểu Oản đều là: “Ai nha, lại có thần thêm một chút! Cái ánh đen đó cũng không phải là nhìn không công mà!”
Ninh Hạ ở bên cạnh Giang Quân đang vô cùng nghiêm túc ăn cơm tự chơi tự vui.
Giang Quân ăn no, Ninh Hạ kiên quyết rửa chén, cô vừa lau tay vừa nói: “Anh chờ một chút, em lấy áo khoác dài.”
Cô chạy về phòng, cầm lấy một áo khoác hồng phủ lên, lúc chạy ra còn dặn dò anh: “Đừng quên mang thức ăn cho mèo theo.”
Giang Quân chỉ chỉ vào túi của mình, hiển nhiên lúc nãy anh đã về phòng lấy thức ăn cho mèo ra.
Ninh Hạ cười với anh... anh thật là rất tỉ mỉ.
Bọn họ cùng nhau xuống lầu, lúc đi qua con đường mòn kia, Ninh Hạ hơi lo lắng hỏi: “Anh Quân.... Anh thật thích mèo sao? Nuôi mèo ờ nhà anh, có thể quấy rầy đến cuộc sống của anh không? Bình thường anh làm việc bận rộn như vậy, buổi tối nếu con mèo nhỏ nghịch ngợm sẽ làm ồn ào đến giấc ngủ của anh... bình thường thời gian ngủ của anh.... cũng đã rất ít....”
Giang Quân suy nghĩ nói: “Anh có hai căn phòng ngủ, anh sẽ cho nó ngủ ở căn phòng phía tây, nó không làm ồn anh được....”
“Dạ....” Ninh Hạ ngọt ngào cúi đầu cười.
Hai người đi tới chậu cây nhỏ đó liền nhìn thấy cái chén nhỏ Ninh Hạ đặt ở đó, sợi mì trong chén cũng đã mất, hẳn là.... đã bị con chuột ăn sạch?
Ninh Hạ bĩu môi: “Lại là cho chuột.”
Giang Quân lại nói: “Cho chuột hay cho mèo an8cung4 như nhau thôi, đều không có lãng phí nha.”
Ninh Hạ nhíu mày nói: “Sao giống nhau được? Con chuột rất xấu nha! Nếu như trên thế giới này không có con chuột thật làm tốt biết mấy!”
Giang Quân nhìn cô, giọng ôn hòa nói: “Trên cái thế giới này, bất cứ con vật nào cũng có giá trị tồn tại của chính nó. Sinh vật đều là bình đẳng, chúng ta không thể tùy tiện phán định sinh tử của bất cứ loài vật nào. Mỗi một con vật tồn tại, đều có ý nghĩa của nó.”
Ninh Hạ ngẩng đầu nhìn ánh mắt anh chăm chú, chỉ thấy torng mắt anh lóe lên tia sáng thông thấu, anh nói: “Giống như anh bắt kẻ ác vậy, mặc dù trong tay anh có súng, nhưng anh không có quyền lực bắn ૮ɦếƭ phạm nhân, cho dù là anh phạm tội Gi*t người.”
Ninh Hạ suy nghĩ sâu xa: “Anh chỉ có thể bắt người xấu, sau đó giao cho quan tòa, để cho quan tòa định tội của anh.”
“Không sai...”
Ninh Hạ vẫn nhìn anh chằm chằm, thật giống như trên đỉnh đầu anh có một vòng ánh sáng vậy.
Giang Quân thả hai viên thức ăn cho mèo vào chén, chỉ chốc lát sau con mèo nhỏ liền “meo meo” khập khễnh chạy tới.
Ninh Hạ bĩu môi nói: “Chân của con mèo nhỏ bị chảy máu....”
Giang Quân đạ nhìn thấy từ sớm, nhất định là bị va quẹt ở đâu đó. Phải mang con mèo nhỏ nảy tới bệnh viện thú y chữa trị mới được.
Con mèo nhỏ chạy đến bên cạnh chén, ngửi thức ăn cho mèo, nó đưa đầu lưỡi cuốn thức ăn vào torng miệng mình.
Ăn hai viên thức ăn cho mèo, rõ ràng là chưa no.
Con mèo nhỏ ngước đôi mắt xanh biếc lên, nhìn túi thức ăn cho mèo trong tay cô chằm chằm, không ngừng kêu to “meo meo”, nó thèm ăn đến vừa cào đất vừa liếm môi...
Giang Quân cố ý chưa cho nó ăn no. Nếu con mèo nhỏ ăn no, chắc chắn sẽ không để cho bọn họ bắt nó.
Giang quân đưa thức ăn cho Ninh Hạ, anh mang cái bao tay lần trước, động tác bắt mèo vô cùng nhanh chóng.
“Meo ----”
Ninh Hạ sợ hết hồn, hoàn toàn không nghĩ tới động tác của Giang Quân lại nhanh như vậy! đột nhiên chụp lấy, cô còn chưa phản ứng kịp, chỉ thấy anh đã nắm con mèo nhỏ trong tay.
“Mang nó đi bệnh viện chích ngừa trước.”
Ninh Hạ liền vội vàng gật đầu: “Dạ.” Cô cầm túi thức ăn cho mèo trên tay, cũng mang bao tay nhân lấy con mèo nhỏ. Mèo hoang nhỏ rất dơ, bọn họ phải mang nó đi bệnh viện thú cưng tắm rửa trước, chích thuốc xong mới mang nó về nhà dưỡng bệnh,
Vẫn bận rộn đến chín giờ tối hai người mới mang con mèo nhỏ về nhà. Sau khi con mèo nhỏ tắm rửa sạch sẽ, vô cùng đẹp mắt, bộ lông toàn thân trắng muốt, ánh mắt màu xanh, ăn no xong nó liền buồn ngủ. con mèo nhỏ này cũng không nhỏ lắm, dài chừng 20cm.
Bởi vì Ninh Hạ luôn đi cho nó ăn, cho nên nó cũng không xa lạ với Ninh Hạ.
Ninh Hạ lấy một cái gối của mình cho con mèo nhỏ làm ổ. Hai người lại đi siêu thị mua dụng cụ “xúc cứt”...
Lại sắp xếp cho con mèo nhỏ một “khu vui chơi”
Trong phòng nhỏ phía tây nhà Giang Quân, nháy mắt đã biến thành thế giới vui vẻ, Giang Quân và Ninh Hạ bận trước bận sau, làm một cái ổ ấm áp cho nó.
Ninh Hạ ôm nó vào trong иgự¢, xoa xoa cái đầu nhỏ mềm mại: “Gọi em là gì bây giờ?”
Cô ngước mặt, đột nhiên nhìn Giang Quân cười xấ xa, cô mở lỗ tai con mèo nhỏ lên nói nhỏ: “Chủ nhân của em là Giang Quân, vậy gọi em là Thái Tử. Sau này em sẽ quản lý anh ấy, bảo anh ấy dùng cơm đúng hạn, ngủ đúng hạn, đừng để cho anh ấy khổ cực như vậy.”
Giang quân bị cô chọc cười, anh đưa tay ôm lấy mèo sờ nói: “Chủ nhân của nó là em, em là Ninh Hạ, vậy gọi nó là Hạ Thiên.
Con mèo nhỏ liếm liếm lòng bàn tay của Giang Quân.
“...” Giang Quân chỉ cảm thấy lòng bàn tay chợt tê dại.
Nháy mặt mặt của Ninh Hạ đỏ bừng, con mèo nhỏ nằm trong иgự¢ anh lăn lộn, giống như cô đang nằm trong иgự¢ anh lăn lộn vậy
Hiển nhiên con mèo nhỏ thích cái tên “Hạ Thiên” này.
Ninh Hạ ngượng ngùng đến gương mặt đỏ bừng, cô ôm mèo về, cúi đầu, kéo tóc lên trước che kín gò má nóng bỏng. cộ nói: “Không được gọi nó là Hạ Thiên, phải gọi nó là Thái Tử.”
Giang Quân cười nói: “Nhưng mà, nó là mèo cái. Hơn nữa, em phải tôn trọng lựa chọn của chính nó.”
Nói xong, Giang Quân vẫy vẫy tay với con mèo nhỏ: “Hạ Thiên, lại đây.”
Con mèo nhỏ kêu “meo meo” muốn nhào vào trong иgự¢ Giang Quân, bởi vì lúc nãy Giang Quân cầm thức ăn cho mèo đút nó, trên tay anh có mùi của thức ăn cho mèo...
Giang Quân biết con mèo nhỏ muốn tới liếm tay anh, cho nên anh chắc chắn con mèo nhỏ kia sẽ nhào tới.
Ninh Hạ không biết, Ninh Hạ thấy con mèo nhỏ nhào về phía Giang Quân giận đến nghiến răng: “Thái Tử! Không được đi!”
Nhưng mà con mèo nhỏ không thèm để ý tới cô, liều mạng nhào về phía Giang Quân, Ninh Hạ trừng mắt, không thể nào tưởng tượng được nói: “Mèo mà cũng háo, sắc sao? Thấy anh đẹp trai liền muốn nhào lên nha?”
Cô giận đến bĩu môi, giơ tay chỉ lên đầu nó: “Em cái tên không tim không phổi này! Chị cho em ăn nhiều ngày như vậy! Thấy sắc quên bạn!”
Cô buông lỏng tay, con mèo nhỏ liền lập tức nhảy qua, nhào về phía иgự¢ của Giang Quân, kêu meo meo liếm lòng bàn tay của anh.
Giang Quân được như ý, cong môi cười. Cả người con mèo nhỏ mềm nhũn, ôm rất thoải mái.
Ninh Hạ “hừ” nói: “Trễ quá rồi, em phải về nhà.” Giang Quân thấy cô đứng lên, đột nhiên trong lòng trống rỗng, hơi không nỡ để cô đi.
Cô ở trong phòng này, khắp nơi đều tràn đầy tiếng cười nói, khắp nơi đều là mùi thơm ngọt ngào. Cô vừa rời đi..... chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Nhưng mà, anh cũng không có lý do giữ cô lại, dù sao cũng đã quá trễ.
Ninh Hạ chạy tới cửa thay giày, cũng sắp mười giờ rưỡi, anh cô còn chưa tan làm, không phải mỗi ngày cô đều tới, vậy nên cho dù có anh trai cô ở nhà, cũng không biết có phải cô đã tới hay không.
Ninh Hạ đi tới cửa, đột nhiên tìm chìa khóa khắp nơi.
Cô vỗ trán: “Quên lấy chìa khóa theo rồi!” Cô mở cửa, chạy về nhà gõ cửa, anh cô thật sự chưa tan làm.
Ninh Hạ gọi điện cho anh trai mình, Ninh Viễn nói: “Hôm nay phải làm thêm đến hai giờ, anh sắp mệt ૮ɦếƭ rồi.... Em đang ở trường học sao? Nghỉ ngơi sớm, ngày mai cũng không cần tới nấu cơm cho anh, gần đây anh rất bận.
Cô còn chưa kịp nói chuyện, Ninh Viễn đã cúp điện thoại.
“...” Ninh Hạ nhìn đồng hồ. 10 giờ 25 phút, trở về trường học cũng không kịp, trường học 10 giờ rưỡi đã đóng cửa!
Giang Quân giả vờ không biết gì cả, mở ti vi lên, tùy tiện chỉnh kênh, vừa lúc trong ti vi đang phát một ca khúc “Ở lại, ở lại.... cho dù không yêu, anh vẫn sẽ thực hiện ước muốn mà em luôn mong chờ.
Ở lại, ở lại, ở lại trong lòng anh, đừng hòng ước mơ anh sẽ thả em rời đi....”
Ninh Hạ nghiêng đầu, nhìn anh. Giang Quân hỏi cô: “Sao vậy?”
Ninh Hạ chu môi: “Em không mang chìa khóa theo. Hơn nửa đêm anh trai em mới trở về, trường học cũng đã khóa cửa...”
“À....” Giang Quân thật không nhịn được muốn cười ra tiếng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc