Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 252

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Nháy mắt Ninh Hạ che mặt, người ta là đại thám tử... đương nhiên sẽ suy nghĩ sâu xa hơn cô... Khó trách dám đưa chìa khóa cho cô, thì ra người ta đã chuẩn bị xong ý định “truy nã” mình....
Cô biết đây là đùa giỡn, nhất thời cười đến sắp bị sặc. Cô che má, hôm nay.... thật sự là mặt quá nóng, có thể là đã bị sốt...
Giang Quân tắm xong, nằm xuống, đã hơn mười hai giờ... Nhưng mà, không ngủ được. Đã rất lâu không có loại cảm giác ngọt ngào này...
Giữa trưa ngày thứ hai, Giang Quân bận rộn đến chân không chạm đất, đột nhiên Cảnh Hoa Đồng Dao mặt đầy sát khí đi vào phòng làm việc của anh: “Anh Quân, có một cô gái... tìm anh.... cùng nhau ăn cơm...”
“...” Giang Quân lập tức liền nghĩ đến Ninh Hạ, anh vội vàng thả công việc trong tay xuống, nhanh chóng bước ra ngoài. Đồng Dao nhíu mày, lúc nãy kêu anh cùng nhau ăn cơm, anh nói công việc quá nhiều không có thời gian. Bây giờ có cô gái tìm đến anh liền lập tức đi ra ngoài...
“Anh Quân....” Ninh Hạ cười híp mắt hỏi: “Có quấy rầy công việc của anh không?”
Lúc Giang Quân thấy Ninh Hạ, tâm tình nghiêm túc, khẩn trương lập tức bình tĩnh lại. Ninh Hạ nói: “Cho dù công việc lại bận rộn như thế nào đi nữa cũng phải ăn cơm, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi.”
Giang Quân gật đầu: “Em chờ anh một chút.” Anh xoay người vào phòng làm việc cầm cặp táp, đột nhiên Đồng Dao chặn ngay cửa ngăn cản đường đi, ánh mắt cô sắc bén nhìn anh chằm chằm: “Cô gái kia là ai vậy?”
Giang Quân liếc cô nói: “Không cần phải báo cáo với cô.”
Đồng Dao lập tức nổ tung: “Anh Quân, em thích anh rất nhiều năm... Từ kinh thành đuổi theo đến Giang thành.... em có chỗ nào không tốt?”
Giang quân cũng không có nhìn cô, ánh mắt nhìn phía trước nói: “Tôi cũng từ chối cô rất nhiều năm. Cô rất tốt, chẳng qua là tôi không thích.”
Từ nhỏ bọn họ đã quen nhau, lời quá ác độc thì anh không nói ra được. Nhưng mà, từ chối cô rõ ràng, thì anh đã làm rất nhiều lần. Chẳng qua là, cô gái này không thèm để ý.... cứng đầu cứng cổ, đâm đầu vào tường cũng không quay lại!
Giang Quân đi vào phòng làm việc, cầm cặp táp, bỏ điện thoại, chìa khóa và ví tiền vào bên trong.
Anh cùng Ninh Hạ từ cục cảnh sát đi ra, hẹn Lăng Vi cùng nhau ăn cơm. Cơm nước xong, bọn họ cùng đi tới Lan Mị, hai giờ chiều, bọn họ cùng đi phòng chụp ảnh.
Căn bản Ninh Hạ cũng không nghĩ tới... công ty mà Giang Quân nói... lại là Lan Mị! Em gái anh, lại là Lăng Vi mở ra loại “máy siêu cấp” kia, em rễ của anh lại là đại tổng tài --- Diệp Đình của “Đỉnh Phong quốc tế”
Mặc dù Ninh Hạ không mấy quan tâm đến những nhân vật nổi tiếng này, nhưng mà, trong khoảng thời gian này Lăng Vi và Diệp Đình thật sự rất nổi tiếng! Bất cứ lúc nào cô cũng nghe mọi người nói về loại máy Lăng Vi nghiên cứu đã được quốc gia thành lập là mục tiêu nâng đỡ, số tiền nghiên cứu, sau khi nghiên cứu thành công lập tức liền bước lên hàng ngũ kỹ thuật cao cấp nhất quốc tế!
Lăng Vi thật sự rất lợi hại! Còn có Diệp Đình cũng thật lợi hại, anh không chỉ tự mình thành lập đế quốc buôn bán, còn giúp phía cảnh sát bắt trùm MT, trước đây không lâu, còn giúp chiến đội quốc tế đả kích một thế lực đen mạnh nhất quốc tế!
Trong mắt của cô đôi vợ chồng này chính là nhân vật trong truyền thuyết nha.... nhân vật truyền kỳ như vậy, hôm nay cô lại được gặp, lại còn ăn cơm chung, cô còn có thể quay quản cáo cho bọn họ? Nếu bọn họ thật sự mướn cô, nhất định cô phải liều mạng hoàn thành cái quảng cáo này ở mức tốt nhất!
Chỉ một buổi trưa, Ninh Hạ giống như đang bay trong đám sương mù vậy. Những người này đều là “người thật” sao? Cô rất là muốn chạm vào mặt Lăng Vi.... luôn có cảm giác, thật không chân thật...
Ninh Hạ được mang đi thử sức, Lăng Vi và Giang Quân ở bên ngoài vừa chờ cô vừa nghiên cứu vấn đề sản xuất bánh xe.
Mặc dù Giang Quân không rãnh để ý đến chuyện bánh xe của công ty, nhưng mà, những đơn đặt hàng lớn này đa số đều là do anh kéo tới, đám cộng sự của anh ngày ngày đều la hét: “Năm nay thành tích hơn gấp đôi nha! Chúng ta phải mời Lăng Vi ăn cơ nha....”
Trong đầu Giang Quân nghĩ, mời em gái tôi ăn cơm.... đó là tùy tiện bất cứ ai cũng mời được sao?
Ninh Hạ quay thử cũng không thuận lợi...
Lăng Vi ở bên ngoài, nghe được đạo diễn đang mắng người!
Lăng Vi và Giang Quân mở cửa đi vào, chỉ thấy đạo diễn nhíu máy nói:“Biểu tình của cô quá cứng ngắc! Biểu cảm của lạnh lùng, dã tính không phải giống như cô vậy! Cô như vậy là muốn ***! Không phải dã tính hiểu không? Còn nữa, câu kịch bản này cô tập cả chục lần mà vẫn chưa nói được! Cô có biết nhiều người cùng tập luyện với cô như chúng tôi vậy phải lãng phí bao nhiêu thời gian không?”
Ninh Hạ đứng tại dưới ánh đèn chói mắt, từ đầu đến cuối vẫm luôn mỉm cười nhìn đạo diễn....
Lăng Vi nói với đạo diễn: “Cô ấy không phải học sinh của học viện điện ảnh, từ đó đến giờ vẫn chưa tham gia huấn luyện biểu diễn chuyên nghiệp, chúng ta từ từ đi. Trước tiên để cô ấy thích ứng một chút.”
Đạo diễn lại nói: “Phu nhân, cái quảng cáo này của chúng ta đang cần rất gấp. Mặc dù dáng vẻ của cô gái này rất xinh đẹp, nhưng mà, để cho cô ấy quay cái quảng cáo này thật là quá không thích hợp.
Lăng Vi nhìn đạo diễn, lại nhìn sang Ninh Hạ, hai tay Lăng Vi sờ càm, cười với Ninh Hạ, nói: “Sao lại không thích hợp? Tôi thấy vô cùng thích hợp.”
“Gì?” Đạo diễn nhíu chặt mày hơn, Lăng Vi nói:“Không có ai hiểu rõ xe của tôi hơn tôi cả.”
Mustang là do chính cô thiết kế, ai dám nói hiểu rõ xe của cô hơn cô? Cô gái Ninh Hạ này, bề ngoài có vẻ nhu nhược, nhưng mà ánh sáng trong mắt, đầu óc thông minh, nhất là, ánh mắt quật cường không khuất phục của cô đã nói rõ hết thảy!
Đạo diễn mắng chửi người không nể mặt như vậy, nếu đổi lại là cô gái khác đã sớm bỏ việc khóc chạy đi, nhưng Ninh Hạ không có! Từ đầu đến cuối cô vẫn mỉm cười, cẩn thận nghiêm túc nghe xem đạo diễn nói thế nào.
Thậm chí, lúc đạo diễn mắng cô, cô cũng nhớ những lời đạo diễn đã mắng vào trong lòng. Cô đã hạ quyết tâm khi về nhà phải luyện tập thật tốt.
Cô gái như vậy, từ nội tâm đến tư tưởng, đều hoàn toàn phù hợp khí chất của Mustang, chỉ cần làm một ít thay đổi ở phần ngoại hình, nhất định cô sẽ có thể thả cái loại khí chất bá đạo, ngỗ ngược đó ra ngoài.
Lăng Vi nói: “Trang điểm cho cô ấy trước để cô ấy cảm nhận một chút.”
Đạo diễn chứa một bụng tức giận, nhịn một hồi vẫn là nói ra: “Phu nhân, cho dù khí chất của cô gái này thật sự thích hợp, nhưng mà cô ta không thể hiện ra cái hiệu quả đó như vậy không phải uổng công sao? Tôi lấy tiền của cô và Diệp tổng, nhất định tôi phải cho cô một video hài lòng, bây giờ.... cô tìm một người ngoài không có kinh nghiệm như vậy đến quay quảng cáo, tôi thật....”
Lăng Vi nói: “Mặc dù thời gian cấp bách, nhưng cũng không gấp nửa ngày này, bây giờ, trang điểm cho cô ấy trước, để cho cô ấy cảm nhận được yếu tố mà nhân vật muốn biểu hiện, chúng ta tập luyện một buổi chiều trước. Nếu mà chiều mai cô ấy lại không thử được, vậy thì chúng ta hãy suy nghĩ tìm người thay đổi. Tôi cảm thấy cô gái này có thể được!”
Đạo diễn không thể làm gì, mặc dù rất muốn rời khỏi, nhưng mà, thù lao Diệp tiên sinh cho rất nhiều, cơ hội này người khác muốn giành cũng không giành được, cho dù anh có lại bất mãn đi nữa cũng chỉ có thể kềm chế tiếp tục hướng dẫn cô gái kia.
Lúc Ninh Hạ đi trang điểm, Lăng Vi gọi điện thoại cho Diệp Đình: “Chồng.... em đang quay phim.... bên này xảy ra chút vấn đề, anh có thể tới đây không?”
“Anh qua đó, có ích sao?”
“Có ích nha! Mustang mà em thiết kế chính là cảm giác bá đạo, cao ngạo, ngỗ ngược mà.... Chồng, không phải tính cách của anh là loại này sao? Anh tới, cũng không cần làm mẫu, cô gái kia chỉ cần bắt chước giống như anh một lần, vững vàng là có thể qua ải!”
Diệp Đình: “...”
Đây là lý do gì nha....
Anh cười, cố ý mềm giọng nói: “Vợ, anh vẫn là rất thân dân.... đúng không?”
Lăng Vi “Xí”: “Trừ lúc nói chuyện với em anh chưa từng có lúc nào mà thân dân cả được không?”
Diệp Đình cười: “Thật sự muốn anh qua đó sao?”
“Ừ!”
Diệp Đình cố ý chọc tức cô: “Muốn gặp anh thì cứ nói thẳng đi, còn phải tìm lý do làm gì....”
“Hừ ---- không biết xấu hổ!”
Diệp Đình vừa đứng lên đi ra ngoài vừa nói: “Đã sớm không có mặt mũi rồi, chờ anh qua đó em gắn mặt lại giúp anh....”
Lăng Vi cười to: “Ha ha, mau tới nhanh đi, em chuẩn bị cho anh. Chờ anh tới em sẽ gắn mặt lại cho.”
...
Trong phòng hóa trang.
Lăng Vi nói với thợ trang điểm: “Phải trang điểm một cách hiện đại, phải có cảm giác.”
Lăng Vi nói xong liền đi ra ngoài chờ Diệp Đình.
Giang Quân đi vào phòng trang điểm. anh tới bên cạnh Ninh Hạ, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu sau, thấy ánh mắt cô yêu kiều, gò má đỏ bừng, nhưng đường như có dấu hiệu đã khóc.
anh muốn an ủi cô, lại không biết nên mở miệng như thế nào...
Ninh Hạ lại cười với anh: “Đừng lo lắng cho em, em cảm thấy từ từ đã tìm được cảm giác. Lúc nãy là do em quá khẩn trương, đối mặt với nhiều ống kính như vậy, còn có nhiều người xa lạ nhìn em chằm chằm.... em thật ngượng ngùng.”
Giang Quân nhìn cô bây giờ giống như rất có trạng thái liền không nói thêm gì.
Ninh hạ còn nói: “Anh còn phải đi làm mà? Anh mau đi cục cảnh sát đi. Một mình em ở đây là được, Mặc dù đạo diễn luôn mắng em, nhưng bây giờ em cũng có thể hiểu ông ấy một chút. Còn có nhiều người như vậy, em cũng đã biết gần hết. Chờ lát nữa nhất định em sẽ không còn khẩn trương như vậy. Em sẽ biểu hiện tốt, anh đừng lo lắng cho em.”
Giang Quân nhìn mặt cô, ánh mắt cũng dần dần mềm mại. Lúc nãy anh thật là lo lắng, nhưng không lải lo cô không diễn tốt, mà là lo lắng cô không chịu nổi đạo diễn trách mắng.
Dù sao cũng ngay trước mặt nhiều người như vậy... Giang Quân biết da mặt cô gái này rất mỏng, có lẽ bây giờ cô nói rất ung dung, nhưng khi về nhà lại ôm gối khóc.
Nhưng mà, để cho Giang quân vui vẻ yên tâm, cũng rất thưởng thức ở chỗ.... mặc dù trong lòng cô gái này ủy khuất, nhưng cô không có chạy mất dạng, cô còn muốn cố gắng thử nghiệm.
Giang Quân hỏi cô: “Lúc anh không có ở đây.... em có thể được không?”
Ninh Hạ nhìn anh, ánh mắt trong suốt, rõ ràng rất là hy vọng anh ở lại. Nhưng mà, cô biết rõ anh thật sự bận rộn nhiều việc.
Nghe đồng nghiệp của anh nói, bình thường thời gian ăn cơm của Giang Quân đều khống chế trong vòng ba phút.
Ninh Hạ cắn môi nói: “Em có thể được! Anh trở về đi!”
Giang Quân gật đầu đi ra ngoài.
Nhưng, vẫn là có chút không yên tâm, không biết là não anh bị rút, hay tại do quá mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Sau đó, anh xin nghỉ nửa ngày...
Trong cục cảnh sát, lập tức nổ tung!
Trương Tư Mi kêu lên: “Hư hư, nhất đình là thằng nhóc này đã động lòng!”
Hắ bát quái với tiểu Lưu và tiểu Lý: “Cho tới bây giờ thằng nhóc này vẫn chưa bao giờ dùng hộp thư... Tối hôm qua lại hỏi tôi trong hộp thư làm sao kết bạn được?”
Tiểu Lý gật đầu: “Cây sắt là anh Quân sắp nở hoa rồi! Từ đó tới giờ chưa từng xin nghỉ, nhưng trong tuần này cậu ấy lại xin nghỉ nửa buổi hai lần rồi!”
Tiểu Lưu hấp tấp nói: “Đúng vậy! Còn là vì một cô gái!”
Trương Tư Mi vỗ đùi: Má ơi ---- cậu không nói, tôi còn không nghĩ tới, lần trước anh xin nghỉ nửa ngày là vì đi vào trường đại học của một cô gái! Ai nha má ơi! Hôm nay cô gái nhà người ta đến tìm cậu ấy, cậu ấy lập tức lại xin nghỉ nửa ngà! Có triển vọng có triển vọng! Hai người này có triển vọng!
“Ha ha ha --- có triển vọng! Tôi xem nhất định là có phim hay xem!” Tiểu Lưu và tiểu Lý kích động.
Tiểu Lý hâm mộ nói: “Dáng vẻ của cô gái kia rất xinh đẹp, nếu đổi lại là mình, mình cũng sẽ thích...”
Đột nhiên tiểu Lưu nói: “Suỵt..... nhỏ giọng một chút! Đừng để cho đồng sư tỷ của chúng ta nghe... sư tỷ của chúng ta cũng xinh đẹp, lại anh dũng hiên ngang, đáng tiếc anh quân không thích cũng không còn cách nào.”
“Khụ khụ ---” Đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng mắng của một người phụ nữ: “Giờ làm việc, nói năng ồn áo cái gì? Mau làm việc đi!”
Đồng Dao sắp tức ૮ɦếƭ rồi! Cô muốn phát biểu!
Cô đã theo đuổi Giang Quân nhiều năm như vậy... giả vờ nhu nhược, giả vờ hiền thê lương mẫu. Ngày ngày mua thức ăn sáng, mua thức ăn trưa cho anh, ngày ngày ân cần hỏi han, theo đuổi anh từ trời nem đến biển bắc, lại chỉ đổi được một bộ lòng lang dạ sói! Mặc dù.... đúng là do cô tự tìm....
Giang Quân người ta đã từ chối cô vô số lần, từ chối rất rõ ràng.
Nhưng mà, làm sao cô có thể cam tâm!
Cô có điểm nào thua kém người khác nha!
Đồng Dao nghiến răng nghiến lợi, cô muốn nhìn thử xem, rốt cuộc Ninh Hạ này đã sử dụng thủ đoạn hồ ly tinh gì, mà lại đoạt Giang Quân từ trong tay cô!
Đồng Dao lửa giận khắp người lái xe rời khỏi cục cảnh sát.
Cô đứng bên ngoài phòng quay phim, thấy bên trong có một cô gái, mặc một bộ đồ da bó sát người màu đen, khóe mắt hơi nhếch lên, trang điểm rất bá đạo, rất ngỗ ngược, làm cho ánh mắt cô gái này lập tức bộc phát ra vẻ cao ngạo nhìn tất cả mọi thứ bằng nửa con mắt.
Cô gái kia hơi mở mắt, cao ngạo cười, cái ghế sau lưng giống như xe cô ngồi vậy, cô duỗi đôi chân dài, giống như đang ở trong sân đua xe để so tài!
Diệp Đình, Lăng Vi, Kiệt Sâm cùng Giang Quan vô cùng ngạc nhiên nhìn Ninh Hạ...
Cô gái này, sau khi trang điểm xong, giống như bị ai đó nhập vậy!
Đột nhiên biến thành một người khác, ngay cả đạo diễn cũng hô to: “Tốt tốt tốt! Vô cùng tốt! Sau đó ---”
Đồng Dao ở bên ngoài tức giận đến muốn phát điên, cô đi tới cánh cửa gõ: “Cốc cốc cốc! Tôi là đội phó đội hình trinh của Giang thành, có người tố cáo, nói chỗ của các người tụ tập gây chuyện!”
Giang quân lạnh mắt, trợn mắt nhìn cô. Không phải anh không biết vì sao Đồng Dao lại tới nơi này!
Hiện trường quay phim nháy mắt bị cắt đứt. Nhinh Hạ vừa mới tìm được loại cảm giác đó, đột nhiên lại biến mất....
Đạo diễn chỉ có thể chửi má nó.
Lăng Vi hỏi Đồng Dao: “Như cô thấy, chúng tôi có tụ tập gây chuyện sao?”
Đồng Dao cười lạnh, quan sát cô từ trên xuống dưới. Lăng Vi không chút sợ hãi cô quan sát, chỉ lạnh giọng nói: “Có lệnh khám xét không? Không có lệnh khám xét, ai cho phép cô tiến vào?”
Bầu không khí ngột ngạt làm cho người ta nghẹt thở! Kiệt Sâm lập tức làm một động tác tay “mời” với Đồng Dao, ý bảo cô rời đi.
Đột nhiên Đồng Dao hừ lạnh nói: “Không phải là quay quảng cáo sao? Có gì đặc biệt hơn người? Chỉ là loại nhân vật rách nát này, tôi còn diễn sống động hơn cô ta nhiều.”
Cô là cảnh sát bắt tội phạm nhiều không kể hết. Không phải là muốn ánh mắt “cao ngạo” đó sao? Nếu như đổi lại là cô quay phim, tuyệt đối sẽ mạnh hơn cái cô Ninh Hạ gì đó gấp mười ngàn lần!
Đột nhiên Lăng Vi cỗ tay nói: “Được... nếu Đồng cảnh sát có nhã hứng, vậy thì tới thử đi.”
Đạo diễn và đoàn làm phim đều kinh ngạc nhìn Lăng Vi, rõ ràng là vị sĩ quan cảnh sát này tới gây chuyện... bọn họ còn tưởng rằng Lăng Vi sẽ đuổi cô ta ra ngoài đâu...
Không nghĩ tới, Lăng Vi lại để cho vị sĩ quan cảnh sát này tới diễn thử? Không làm theo lẽ thường như vậy, bọn họ có chút không thể tiếp nhận nha....
Trong đầu đạo diễn nghĩ: “Tiểu tổ quay phim này của chúng ta còn có thể rối loạn hơn nữa không?”
....
Tính cách của Đồng Dao vô cùng quật cường, trước kia, cô tìm mọi cách lấy lòng Giang Quân, nhu tình muôn phần. Sau lưng, lại chanh chua khó chịu.
Không phải là diễn thôi sao? Cô cũng không tin, lịch luyện trong xã hội lâu như vậy cô còn không bằng một nữ sinh viên đại học!
Khôn phải cô sinh viên đại học kia chưa từng học quay phim sao? Có thể mạnh hơn cô bao nhiêu chứ?
Đồng Dao lập tức tiến vào phòng trang điểm, cô đổi một bộ quần áo màu đỏ sậm, dáng vẻ của cô rất đẹp, ánh mắt to thông minh, cô cùng có thần!
Ánh đèn vừa chiếu vào phía cô, cô dáng vẻ oai hùng, không cần diễn cũng lộ ra một cổ khí chất chính nghĩa rộng rãi phong độ!
Ngay trong lúc tầm mắt của mọi người đều bị cô hấp dẫn. ánh mắt Đồng Dao khẽ híp, cong môi cười không sợ trời không sợ đất nói: “Tất cả đứng lại cho tôi, không được nhúc nhích!”
“Phốc ---” Nháy mắt đạo diễn hộc máu... muốn ngừng, cũng không ngừng được... hiện trường tràn đầy tiếng cười ---
Kiệt Sâm tốt bụng giải thích cho cô: “Bây giờ cô không phải cảnh sát... mà là một tay đua xe...” Nói xong, chỉ chỉ cái ghế sau lưng cô: “Cái đó là dụng cụ quay phim.... xe hơi....”
“À...” Đồng Dao tức giận hừ lạnh, đặt ௱ôЛƓ ngồi lên ghế: “Sao lại không nói sớm....”
“Ha ha ha ----” đoàn làm phim cười đến đau bụng..... Lăng Vi cũng cười không ngừng, nữ cánh sát này thật thú vị.... đến quậy phá thì quậy phá đi, còn mang theo hệ thống chọc cười đến....
Ninh Hạ cũng cười theo, cô nhìn Đồng Dao, đột nhiên vô cùng có cảm giác, cô lại đi lên đài, đừng bên cạnh Đồng Dao.
Đồng Dao liếc mắt quan sát cô: “Sao vậy? Gây chuyện à?”
Ninh Hạ không chút yếu thế, cô giơ một chân khoác lên ghế, cánh tay khoác lên đầu gối, híp mắt cười, khiêu khích nói với Đồng Dao: “Quậy phá tôi đã gặp nhiều rồi, có bản lãnh thì thắng tôi nha!”
“Ai ---- giọng cũng không nhỏ! Lúc bà học đua xe, cô vẫn còn nằm trong nước ối trong bụng mẹ đâu!”
“Phốc ---” Đạo diễn muốn điên, nhưng mà lại thấy đoạn này vô cùng xuất sắc! anh quay đầu nhìn lại, Lăng Vi bảo quay phim cả hai người!
Quả thật hợp ý anh, anh cũng cảm thấy đoạn này vô cùng có cảm giác.
Hai cô gái cãi nhau, Kiệt Sâm vô cùng có ánh mắt, lập tức dọn một cái ghế đến cho Ninh Hạ. Ninh Hạ mới vừa ngồi xuống, đột nhiên Đồng Dao giơ chân dài lên đạp về phía Ninh Hạ.
Cũng không biết Ninh Hạ thật sữ đạ nhập vai, hay là thế nào mà phản ứng vô cùng nhanh, cúi đầu nghiêng người lập tức tránh khỏi một cước này.
Đồng Dao thu chân lại, lại đấm lên cảm Ninh Hạ một cái, giòn giã vang lên “Bá ----” Giang Quân chụp được nắm đấm của cô!
Ánh mắt Giang Quân vô cùng lạnh lẽo, Ninh Hạ bị sợ đến cứng ngắc, trong ánh mắt tràn đầy kinh hoàng! Cũng may Giang Quân tới kịp lúc... mới lúc nãy, Một quyền kia của Đồng Dao thật sự là quá nhanh! Cô chỉ là một sinh viên đại học bình thường, giao đấu với một vị nữ cảnh sát, đó không phải là muốn ૮ɦếƭ sao?
૮ɦếƭ tiệt là đạo diễn còn chưa hô ngừng!
Nháy mắt Đồng Dao thu quả đấm lại, ác độc đạp Giang Quân một cước. Giang Quân cầm lấy bắp chân lập tức đẩy cô xuống dưới, Ninh Hạ nóng nảy, giống như thật sự thấy được cảnh xe lật vậy, cô lập tức nhảy lên giả vờ “xuống xe”
Trong đầu Lăng Vi nghĩ, cô gái này thật là chuyên nghiệp...
Đột nhiên đạo diễn hô lên một câu: “Nói lời kịch!”
Chợt Ninh Hạ quay đầu, nhìn về phía máy chụp hình, theo bản năng nói một câu: “Mustang cưỡi gió bay lên, mặc người bước đến cùng bay lên mây!”
“Thẻ ----”
Ninh Hạ mới phản ứng lại được, cô đây là.... thông qua sao?
Lúc nãy hỗn loạn như vậy, cô hoàn toàn không phát hiện máy quay phim đang quay mình.
Lăng Vi và Diệp Đình cũng mơ màng.... hai người bọn họ thương lượng một hồi, cúng ký hiệp ước với Đồng Dao, Giang Quân và Ninh Hạ... Ninh Hạ nữ chính, Đồng Dao nữ phụ ác độc, Giang Quân nam chính.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc