Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 248

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Ám dạ báo: “Chúng ta vừa tìm kiếm trong nhà gỗ nhỏ, năm nhà gỗ nhỏ đều trống không, vô cùng gọn gàng ngăn nắp. Nhưng chúng tôi phát hiện một mảnh vụn thủy tinh trong kẽ hở sàn nhà bằng gỗ. Hiển nhiên có nhóm người thực nghiệm từng ở đây.”
Lăng Vi nói: “Mảnh vụn ly thủy tinh này có thể là ai đó vô tình làm vỡ, khi bọn họ thu dọn, để lại một mảnh vụn nhỏ trong kẽ hở sàn nhà, không phát hiện…”
Ám dạ hồi báo: “Đúng, phu nhân, chúng tôi cũng suy đoán như vậy.”
Lăng Vi nhíu mày, nói khẽ với Diệp Đình: “Cho dù từng có nhóm người từng thực nghiệm ở đây… Vậy cũng không thể chứng tỏ là căn cứ mẹ nói…”
Cô hỏi thành viên ám dạ: “Các cậu kiểm tra thời gian nhà gỗ nhỏ này xây dựng.”
Khi mẹ để lại máy vi tính xách tay đó đã có căn cứ. Đã 20 năm trước. Nếu nhà gỗ này mới xây dựng gần đây, vậy chứng tỏ… nhà gỗ nhỏ này không phải căn cứ bọn họ muốn tìm.
Không bao lâu, ám dạ truyền tới tin tức: “Những tấm gỗ xây nhà gỗ này ngắn nhất là 12 năm.”
Lăng Vi và Diệp Đình đối mặt: “Hiển nhiên không phải căn cứ chúng ta muốn tìm…”
Diệp Đình lệnh ám dạ tiếp tục tìm kiếm, anh định đích thân đến nhà gỗ này xem thử, có lẽ có thể phát hiện bất ngờ khác.
Lúc này, mắt Lăng Vi chợt lóe, cô nói: “Chồng! Em đột nhiên nghĩ ra một chuyện!”
Tim Diệp Đình cả kinh, trong lòng biết cô nhất định lại nghĩ ra cách kỳ diệu gì! Anh bình ổn tâm trạng, hỏi cô: “Em nghĩ ra điều gì?”
Lăng Vi kéo ngăn kéo nhỏ trên kệ sách, cô lấy quyển nhật ký trong ngăn kéo ra. Cô lật tới trang thứ tư: “Chồng, anh nhìn đi… Chúng ta còn có một bài thơ chưa giải!” Cô chỉ thơ, đọc: “Hồng đào tựa như cách nước mắt người, từng cánh hoa anh đào rơi.”
“Ừ…” Ánh mắt Diệp Đình thâm trầm nhìn hàng chữ kia, nói: “Chúng ta sai phương hướng…”
Anh luôn cho người đào đồ trong rừng hoa đào ở trang viên.
Nhưng mà… Ý bài thơ này… Hẳn là nói cho bọn họ căn cứ này trong trong một rừng hoa đào?
Hiển nhiên Lăng Vi cũng nghĩ vậy, cô kích động nói: “Mau tìm đi, Tần Lĩnh, nơi nào trong núi Đại Ba có rừng hoa đào!”
Diệp Đình lập tức kéo máy vi tính tới trước mặt, tay anh gõ thật nhanh trên bàn phím.
Lôi Tuấn bị gạt sang một bên nhàm chán ca hát: “Tôi không có số mệnh đó, luân phiên cũng không đến phiên tôi… Anh hùng và mỹ nhân là một phe…”
Diệp Đình trợn mắt nhìn anh ta, Lôi Tuấn cười hi hi, ngậm miệng.
Lăng Vi cười, nhìn Lôi Tuấn
Kho nhạc Trung Hoa” này… không có một giây ngừng lại.
Diệp Đình nhanh chóng phong tỏa mấy vị trí, liền gửi cho ám dạ: “Lập tức tìm kiếm mấy chỗ này! Phải chú ý căn cứ dưới lòng đất!”
Lòng Lăng Vi đột nhiên trầm xuống, cũng không biết làm sao, cô có dự cảm xấu… Có lẽ, tìm được căn cứ này cũng chưa chắc có thể tìm được mẹ Diệp Đình…
Cô luôn có cảm giác, cho dù căn cứ này tồn tại, cũng không còn một người nào ở đó…
Dù sao đã qua nhiều năm như vậy… căn cứ bí mật là thế nào? Chính là nơi không thể nào bị người khác tìm ra, nơi bí mật như vậy, không thể đóng căn cứ bên trong ở thời gian dài.
Diệp Đình hiển nhiên cũng nghĩ đến những điều này, nhưng hai người đều không nói ra…
Tìm được căn cứ trước rồi hãy nói, lỡ như có manh mối ngoài ý muốn…
Lăng Vi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, chỉ chỉ một nơi có tên là “Đào hoa cốc” nói: “Chồng ơi, cái tên ‘đào hoa cốc’ nghe hay thật... Nghe dường như có câu chuyện xưa nào đó.”
Diệp Đình gật đầu, anh bảo Ám Ảnh tiểu tổ chú ý điều tra nơi này.
Lăng Vi ôm cổ Diệp Đình, nhỏ giọng ghé vào tai anh nói: “Trong tiểu thuyết võ hiệp không phải đều viết vậy sao... Anh bảo Ám Ảnh tiểu tổ tìm cẩn thận một chút. Nói không chừng trong Đào hoa cốc này còn bí tịch thất truyền gì đó.”
“Phốc —— ha ha...” Lôi Tuấn bật cười, cậu bụm miệng nói: “Chị dâu à, chị nằm mơ đấy à? Sức tưởng tượng phong phú như vậy, không viết tiểu thuyết thì đúng là nhân tài không được trọng dụng.”
Diệp Đình bảo cậu ta ra ngoài, tên ngốc không biết để ý xung quanh, không thấy Lăng Vi đang nhu tình nhìn anh sao?
Lôi Tuấn làm mặt quỷ với hai người, ba bước thành hai đi ra ngoài.
“Chồng ơi, giúp một chút.” Lăng Vi ôm Diệp Đình, cô nhìn anh, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hơi nước long lanh, nhu tình vạn chủng.
Cô chậm rãi chớp chớp hàng mi dài, không ngừng phóng điện với anh.
Diệp Đình nhìn thấy dáng vẻ kia của cô, biết ngay chắc chắn cô có việc.
Chỉ thấy cô cắn môi dưới, cố ý làm ra mấy biểu cảm mị hoặc, đuôi mắt hơi nhếch lên, đặc biệt câu nhân. Diệp Đình nghĩ thầm, chuyện này... Chắc chắn không thoát được.
Anh cố ý ra vẻ làm khó cô
Tìm người giúp đỡ thì phải có ưu đãi chứ? Bao ăn một bữa à?”
“Phốc... Khụ khụ ——” Lăng Vi cười trừng anh. Cô bình tĩnh lại, lại giữ nguyên biểu cảm trêu đùa anh, cô cắn tai anh, khẽ *** một chút.
Diệp Đình quả quyết, mắt phượng nheo lại, hỏi cô: “Có chuyện gì? Làm khó em thành như vậy?”
Lăng Vi ngồi khóa trên đù* anh, đầu gối quỳ trên ghế. Bàn tay cô men theo *** anh ***, ánh mắt Diệp Đình mê say nhìn chằm chằm cô, chỉ thấy cô cắn môi dưới, khẽ nói: “Muốn anh bàn việc làm ăn giúp em.”
Tay Diệp Đình dừng trên lưng cô, muốn cô dựa gần vào người hơn... Kết quả, Lăng Vi đột nhiên phì cười, má... Cái bụng này là chuyện gì... Ở giữa hai người, muốn lại gần cũng không lại gần được.
Diệp Đình cũng cười, Lăng Vi nhéo lưng anh một cái
Ai bảo anh không biết tiết chế, ở giữa còn người cản trở kìa!” Diệp Đình nâng tay xoa xoa mặt cô nói
Là anh không biết tiết chế? Là nhu cầu của em lớn thì có?”
Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi, hung hăng liếc anh một cái, Diệp Đình cười nói: “Anh nói lượng cơm em ăn lớn, em lại nghĩ đi đâu thế?”
Lăng Vi đột nhiên cười xấu xa: “Anh đoán là em nghĩ đi đâu?” Vừa nói, vừa cởi dây lưng của anh. Diệp Đình đè lại tay cô
Vợ à, em đột nhiên chủ động như vậy, đột nhiên nhiệt tình như vậy, anh phải nghĩ lại chuyện em muốn nhờ anh... Khó đến mức nào...”
Lăng Vi đặc biệt ngây thơ trong sánh liếc nhìn anh.
“Đừng sợ, không phải chuyện lớn gì. Em chủ yếu là sợ anh nghẹn lâu quá hỏng mất, em muốn phát phúc lợi cho anh thôi... Sao anh lại nghĩ xấu cho em thế... Hừ!”
Diệp Đình buồn cười muốn ૮ɦếƭ, ôi, dáng vẻ này... Còn chưa thấy cô như vậy bao giờ.
Diệp Đình nâng cằm cô, nghiêng qua bá đạo hôn lên môi cô.
“Nếu phu nhân nhiệt tình như thế, vi phu tuyệt đối không thể làm mất nhã hứng của phu nhân được, phu nhân có việc gì khó cứ nói.”
Lăng Vi cởi thắt lưng anh, kéo ***. Diệp Đình buông cô ra... Nhìn chằm chằm tay cô, chỉ thấy tay cô đột nhiên dừng lại, Diệp Đình nhìn qua chỗ cô, chỉ thấy cô trừng mắt nhìn anh
“Chúng ta bàn điều kiện trước? Hay làm việc trước?”
Diệp Đình nhịn cười nói: “Tùy em.”
Lăng Vi cười với anh, anh tay chống lên vai anh làm bộ đứng dậy, cô vừa định đi, vừa nói: “Dù sao cũng tùy, vậy buổi tối nói sau. Giờ em muốn đi vệ sinh.”
Diệp Đình giữ cổ tay cô lại, kéo cô vào lòng, tiểu bại hoại này! Đúng là muốn mạng của anh mà!
Muốn lấy cớ đi vệ sinh để chạy, anh có ngốc như vậy à?
Lăng Vi bị anh kéo lại, cô “khanh khách” nở nụ cười
Chồng à, thật ra em muốn tìm anh chơi cờ, vừa nãy em chỉ đùa anh chút thôi!”
Cô vừa nói, vừa mở trò chơi trên máy tính
Nào, chơi trò chơi, giúp cho cả thể xác và tinh thần khỏe mạnh.”
Lăng Vi giảo hoạt hướng anh nháy mắt
Ngươi nghĩ muốn hạ cái gì kì? Ta đi thuê phòng.”
Diệp Đình cắn răng, ở bên tai cô nói: “Cờ thú, hội có biết không?”
Lăng Vi lập tức phì cười
Phi cầm tẩu thú (Chim bay cá nhảy)? Hay là... Trân cầm dị thú (Chim quý thú lạ)?”
Diệp Đình nói: “Y quan cầm thú.”
“Ha ha...” Lăng Vi buồn cười muốn ૮ɦếƭ
Thực sự chưa từng thấy ai nói mình như vậy...”
Bên ngoài, Lôi Tuấn đến đây hai lần rồi, đang đi bộ ngoài hành lang...”Mình có nên vào không?” Vừa rồi lúc cậu ra ngoài, rõ ràng nhìn ra... Anh Đình, có thể sẽ cùng chị dâu ở thư phòng thân thiết...
Lôi Tuấn buồn bực! Vô cùng lo lắng! Cậu có chuyện cực kỳ quan trọng muốn báo với Diệp Đình, nhưng... lỡ như hai người kia đang làm việc hăng say thì sao?
Lôi Tuấn hỏi bốn người nhóm Bạo Phong: “Anh tôi và chị dâu... Bọn họ ra ngoài chưa?”
Chân Dũng lắc đầu.
Lôi Tuấn thầm nghĩ, chuyện này thực sự khẩn cấp, không báo lại không được! Nhưng, cậu lại không muốn làm người xấu, Lôi Tuấn cười xấu xa, liếc nhìn bốn người Bạo Phong một cái
A, tiểu tam... Kiểu tóc không tệ nhỉ!”
Tiểu Khải lộ vẻ mặt biểu cảm y như tú lơ khơ ra nhìn cậu, Lôi Tuấn trong lòng biết thằng nhóc này chưa biết chừng trong lòng muốn đè anh ra đánh lắm đây... Quên đi, vẫn không nên chọc đến cậu ta thì hơn.
Lôi Tuấn lại nhìn qua chỗ Tiểu Chính Thái
Ai nha, Tiểu Kha Nam, tạo hình khốc thật!”
Tiểu Chính Thái đẩy mắt kính, nghiêm trang nói: “Tiên sinh và phu nhân đang trao đổi sâu về phương diện kỹ thuật, người ngoài không được quấy rầy! Mời Lôi thiếu mau tránh ra, miễn cho phu nhân phát hỏa làm oan cho người vô tội.”
“Phốc —— ha ha ha ——” Lôi Tuấn buồn cười muốn điên
Trâu! Cậu trâu bò thật! Còn trao đổi sâu về phương diện kỹ thuật, cậu đúng là bá đạo!”
Lúc này, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng chị dâu cười: “Ha ha ——”, Lôi Tuấn nâng tay gõ lên đầu Tiểu Chính Thái một cái
Cậu xem, để anh tôi và chị dâu nghe thấy rồi!”
Không đợi bọn họ nói gì nữa nữa, chợt nghe tiếng chị dâu cười
Diệp Đình! Có để yên không! Bà đây mặc kệ! Mỏi tay lắm rồi, tay sắp gãy rồi!”
“...”
Năm người bên ngoài đều ngẩng đầu nhìn trần nhà, Lôi Tuấn đột nhiên nói: “A? Hoa văn trên trần nhà đẹp thật.”
“Ừ.”
“Phải…”
“Cũng tạm được.”
“Ha hả...”
“Diệp Đình! Em nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, khẳng định là tên ngốc Lôi Tuấn kia đã trở lại! Anh có nhanh lên không?”
Lôi Tuấn buồn bực, bên ngoài rõ ràng có năm người, vì sao chỉ gọi tên nhắc họ mỗi mình anh?
Lôi Tuấn mặc kệ, đứng trước cửa gọi vào
Chị dâu, chị đừng đổ oan cho em, bên ngoài cũng đâu phải mình em nghe lén! Tứ đại kim cương của chị cũng ở ngoài này này!” Cậu nói xong, đột nhiên cười “ha ha”: “A! Tiểu Đình cũng đến đây!”
Lôi Tuấn ngoắc Lôi Đình đến
Đến đến đến, Tiểu Đình mau tới. Mau tới vây xem lão đại và chị dâu đánh nhau!”
“Đánh nhau?” Lôi Đình mở to hai mắt, lo lắng.
Lôi Tuấn dựng một Ng'n t đặt ở bên môi
Suỵt... Không phải đánh nhau thật, là vật lộn cận chiến!”
“Phốc ——” Lôi Đình vội vàng chạy tới, dán lỗ tai lên cửa, chợt nghe bên trong có người “bộp bộp bộp” đập bàn
Nhanh lên! Có nhanh lên không! A —— Anh còn đi lại? Chơi xấu, em không chơi với anh nữa!”
“...” Lôi Đình mắt trợn trắng... Cô hoài nghi... Tai anh cô có phải có vấn đề không...
Hai người người ta rõ ràng đang chơi cờ, anh lại nói thành cái gì! Cái con heo trong đầu toàn cám heo này!
Lôi Đình gõ gõ cửa, chợt nghe Lăng Vi ở bên trong hô lên: “Vào đi.”
Lôi Đình xoay nắm tay, mở cửa. Chỉ thấy hai người chơi “Cờ thú” trên máy tính...
“...” Má... Lôi Tuấn mắt trợn trắng, có lầm không? Hai người chơi cờ, vậy kêu đến “Phong tao” như vậy làm gì? Hại cậu bên ngoài miên man suy nghĩ...
Lôi Đình và Lôi Tuấn đi vào thư phòng, Lôi Đình báo cáo trước: “Chu Vân ở nước JP, bị người đưa đi rồi. Là người của Vương Diệu Hoa tìm được cô ta, Chu Vân bây giờ hai chân đều gãy, nửa ૮ɦếƭ nửa sống, so với ૮ɦếƭ còn khó chịu hơn. Vương Diệu Hoa đang ép cô ta nhả hai ngàn chín trăm vạn kia ra, chị dâu, số tiền kia của cô ta khi nào thì đòi lại được?”
Lăng Vi vừa chơi cờ, vừa nói: “Từ từ sẽ đến, đừng nóng vội. Cứ để cho Chu Vân chịu đau vài ngày, chờ vết thương cô ta đỡ hơn rồi, tôi sẽ cho cô ta đau hơn nữa.”
Lôi Đình nhếch miệng, bả vai run run. Chiêu mượn đao *** này của chị dâu... Đúng là vừa nhanh vừa ác!
Lôi Đình báo cáo xong, Lôi Tuấn mới bắt đầu nói: “Anh Đình, Ám Ảnh tiểu tổ bên kia nói: “Đào hoa cốc này rất khó tiến vào, vị trí của nó nhỏ hẹp, xung quanh có rất nhiều đầm lầy, chướng khí.”
Diệp Đình nói
Cho máy bay trực thăng chụp toàn cảnh xung quanh, có manh mối rồi thì không dễ gì buông tha bất cứ dấu vết nào để lại.”
“Được.”
Lôi Tuấn gật gật đầu.
Diệp Đình nói: “Ngày mai tôi vào núi thử xem.”
Anh nhìn Lôi Tuấn nói: “Ngày mai cậu cũng theo tôi, đi chuẩn bị công cụ đi.”
“Được! Anh Đình, vậy em ra ngoài trước.” Lôi Tuấn và Lôi Đình rời khỏi thư phòng.
Diệp Đình đột nhiên kéo thắt lưng Lăng Vi
Chơi xong cờ rồi, điều kiện cũng bàn xong rồi, phúc lợi đưa tới cửa chưa?”
Lăng Vi quay đầu nhìn anh, cô nhếch miệng cười
“Không thành vấn đề. Đào hoa cốc khó vào như vậy, anh cũng vào được, huống gì em là vợ anh...”
Diệp Đình cười nhìn cô, anh hôn khẽ lên môi cô, thanh âm mê say nói: “Rất thích em... Không còn thuốc chữa...” Anh bá đạo hôn cô, cái miệng khéo léo của cô, ngoài nói chuyện ra làm cái khác cũng hăng hái lắm.
Lăng Vi cũng nghịch đủ rồi, vươn tay ôm cổ anh, động tình hôn anh.
Ngày hôm sau, Diệp Đình và Lôi Tuấn vào núi, đến năm gian nhà gỗ nhỏ tìm manh mối.
Lăng Vi không đi cùng, cô phải cùng Trịnh Minh, Vương Diệu Hoa hai cái lão vương bát (con rùa) kia bàn bạc chuyện mua đất “.
Hôm nay, Trịnh Minh gọi điện tới. Lăng Vi nhẹ giọng nói với Lăng Trí: “Chú, chú đồng ý gặp lão ta ở quán trà đi.”
“Được.”
Lăng Trí giả vờ bị Trịnh Minh nói đến động lòng... Lăng Trí do dự một chút, đồng ý gặp mặt Trịnh Minh.
Trước khi Lăng Trí ra ngoài, Lăng Vi giao cho ông máy nghe ẩn hình, Lăng Vi thử âm một chút, Lăng Trí tỏ vẻ nghe thấy, âm lượng vừa đủ.
Đi vào quán trà “Tử trúc đình”, Trịnh Minh mời Lăng Trí vào tiểu đình xung quanh nước chảy róc rách. Bầu không khí cổ kính, u tĩnh thanh nhã, rất thích hợp bàn chuyện làm ăn.
Trịnh Minh rửa chén pha trà, rót đầy hai chén xong mới nhìn Lăng Trí nói: “Lăng lão đệ, ông thấy lời lão ca này nói không lọt tai, như vậy ông có lỗi với tôi rồi... Vốn, miếng đất kia của ông tôi rất có thành ý muốn mua, giá nào tôi cũng chịu, ông còn lén lút bán cho người ta! Ông ngẫm lại đi, ông làm như vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?”
Trịnh Minh vẻ mặt oán khí, hơn nửa tháng qua rồi, lão còn so đo chuyện này.
Lăng Trí mất hứng, nói với ông ta một câu: “Người ta ra giá hai ngàn chín trăm vạn! Ông ra giá năm trăm năm mươi vạn! Trịnh lão ca, hai ta thật ra ai có lỗi với ai?”
“A... Này...” Trịnh Minh câm nín không nói gì được.
Lăng Trí không khách khí trừng mắt liếc ông một cái.
Trịnh Minh xấu hổ khô khốc cười
Ha hả.”
Lăng Trí hừ một tiếng, nói: “Lúc tôi bán ra tôi rõ ràng có nói với ông, tôi nói tôi ở trong tù lâu quá rồi, không biết giá thị trường bên ngoài. Lão ca, hai ta thật ra là ai quá đáng? Hai ngàn chín trăm vạn, trừ đi năm trăm năm mươi vạn, ông tính giúp tôi đi, chênh lệch giá là bao nhiêu... Đầu tôi có hỏng cũng tính sơ qua được khoản này, chênh nhau những hơn 2 ngàn mấy trăm vạn! Lão ca, ông đây là muốn hãm hại tôi đúng không?”
“...” Trịnh Minh câm lặng nửa ngày
Ha ha” cười gượng một tiếng
Khi đó tôi cũng không biết hai miếng đất này của giá trị bao nhiêu tiền mà... Thằng nhóc Long gia nhà người ta là nhà giàu có tiếng, nhị thế tổ của bọn họ, cũng không biết kiếm tiền không dễ dàng... Bọn họ đều là xằng bậy.”
Lăng Trí cười lạnh một tiếng, không nói nữa.
Trong phòng, hương trà bốn phía, không khí lại cứng ngắc đến mức có thể đông ૮ɦếƭ người!
Trịnh Minh vội vàng châm trà cho Lăng Trí
Ai nha, Lăng lão đệ... Chuyện quá khứ, chúng ta đừng nói nữa! Chúng ta nói đến chuyện ông muốn bán hai miếng đất này đi.”
Lăng Trí nói: “Hai miếng đất này của tôi có đáng giá, tôi muốn bán cũng sẽ không bán cho mấy người! Mấy người chính là gian thương, muốn mua rẻ của tôi bán đắt cho người khác, mấy người định tay không bắt sói trắng đấy à! Giờ tôi muốn bán, nhưng tôi muốn trực tiếp bán cho người mua, tôi cũng không giống lần trước bị mấy người che mắt nữa!”
Trịnh Minh “A” một tiếng
Ai nói chúng tôi là gian thương? Lần này mua, tôi thật sự muốn mua. Tôi mua để chính mình dùng mà.”
“A...” Ánh mắt trào phúng của Lăng Trí đáng giá ông ta từ trên xuống dưới một lần, đột nhiên “Hừ” nở nụ cười một tiếng
Không phải lão đệ tôi nói năng lỗ mãng, Trịnh lão ca này, người nhà ông...” Lăng Trí vươn năm Ng'n t, ngữ khí châm chọc nói: “Tài sản của ông có nhân lên 5 lần cũng cũng không đủ mua một phần tư hai miếng đất của tôi!”
Ánh mắt Trịnh Minh u ám, biểu tình trên mặt cũng là lập tức cứng đờ!
Ông ta thái độ hung dữ, cả giận nói: “Lão đệ, dù ông không muốn bán cho tôi cũng không thể nhục nhã tôi vậy chứ?! Trịnh Minh tôi ở thương giới vẫn có chút danh vọng! Vốn lưu động trong tay tôi tuy rằng không nhiều lắm, nhưng trong tay tôi có cổ phần công ty, còn có đất, ông biết giá trị bao nhiêu không?”
Lăng Trí khoát tay áo, ông cũng không phải dáng vẻ dễ bắt nạt lúc trước.
Lăng Trí vẻ mặt âm trầm nói: “Nói cái này cũng chẳng ích gì!”
Ông nâng chung trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm, thanh âm chắc chắc nói: “Trịnh lão ca, nếu chúng ta đã nói thẳng với nhau rồi, tôi cũng không vòng vèo với ông nữa. Hai miếng đất này của tôi, ai đưa tôi nhiều tiền tôi sẽ bán cho người đó. Ông có thể ra giá bao nhiêu? Nói cho tôi nghe một chút, tôi lần này tính toán —— bán cho người ra giá cao! Thật sự không được, tôi lấy hai miếng đất này đi đấu giá. Ai trúng thầu thì của người đó. Tôi cũng không muốn ở đây tốn công đấu võ miệng với ông!”
Trịnh Minh vừa nghe ông nói đấu giá, lập tức liền nóng nảy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc