Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 244

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vương Vinh Diệu đã cho người điều tra lai lịch của tên nhóc này, tên này là một đứa con riêng dốt nát. Hoàn toàn là một tên bại gia tử, cả ngày gây họa khắp nơi, cực kỳ thích khoe khoang của cải nhà mình. Nhất là nhúm lông trên đầu, ba ngày điổi hai kiểu tóc. Vương Vinh Diệu nhìn đầu anh ta, có loại kích động muốn cầm hai cây 乃úa ta hung hăng gõ lên đầu anh ta.
Tiểu Khải chê phòng tiếp khách của ông ta.
Vương Vinh Dự cười như đóa hoa, hấp tấp nói: “Đây chính là chỗ làm việc. Nếu Long thiếu gia không thích, chúng ta đổi chỗ nói. Không bằng… đến Đế Hào?”
Tiểu Khải tùy ý phất tay: “Tùy đi!”
Vương Vinh Diệu tranh thủ thời gian bảo thư ký gọi đặt phòng bao.
Mặt Tiểu Khải đầy chê bai nói: “Dáng dấp cô gái này vừa già vừa xấu! Đừng để cô ta lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi! Ông chủ Vương, ông là người làm ăn lớn, sao mời một thư ký không mời một người tốt một chút? Ông nhìn đi, cô gái này cũng quá khó coi rồi! Thật sắp mù mắt tiểu gia tôi rồi! Ông nhìn gương mặt của cô ta đi, giống như cái xỏ giày, đây là muốn hù ૮ɦếƭ tôi sao?”
Nói xong, duỗi ngón tay, Tiểu nhị Bạo Phong lập tức tiến lên, kẹp điếu thuốc vào giữa hai ngón tay anh ta, lại lấy bật lửa số lượng có hạn ra đốt lửa cho anh ta.
Tiểu Khải hút thuốc, híp mắt thành một kẽ hở. Liếc Vương Vinh Diệu qua khóe mắt.
Trong lòng Vương Vinh Diệu mắng anh ta chừng một trăm lần, nhưng ngoài mặt cười nói: “Chỉ là một thư ký, đừng để cô ta hại mắt cậu.”
Thư ký kia trợn mắt nhìn Tiểu Khải, cô ta khó coi chỗ nào? Toàn công ty chỉ có cô ta đẹp nhất có được không?
Tiểu Khải lập tức nổi giận, ném thuốc lá trong tay, cả giận: “Thái độ gì?”
Vương Vinh Diệu vội nói: “Hay là chúng ta nói chuyện công đi.”
Tiểu Khải “hừ” một tiếng: “Mua mảnh đất cũng tốn sức như vậy! Tiểu gia rất bận rộn đấy! Lão Chu nhà tôi vừa mua chiếc Lamborghini bản hạn chế, đang chờ tôi qua chạy thử, mau lên mau lên!”
Nét mặt già nua của Vương Vinh Diệu co rút, ánh mắt hung hãn híp lại, sau đó cười nói: “Không thành vấn đề, tôi lập tức cho người đem hợp đồng tới cho cậu xem.”
Thư ký đặt phòng bao ở Đế Hào xong, hai người rời khỏi phòng tiếp khách, Lăng Vi nói qua tai nghe: “Cậu phải đi trước mặt ông ta!”
Tiểu Khải nhanh chóng đi tới trước, anh ta cũng đã quen đi theo sau người khác, nên nhất thời không sửa được.
“Mời ——” Vương Vinh Dự khách sáo nói.
Hai người rời khỏi tổng bộ Hào Duệ, đi tới một phòng bao ở Đế Hào, phòng bao này vô cùng sang trọng, trang hoàng, bắt chước kiểu cung điện Châu Âu.
Tiểu Khải hài lòng gật đầu, tùy tiện ngã lên sofa, run hai chân, hỏi Vương Vinh Diệu: “Mau lấy giấy tờ mua bán đất của hai mảnh đất kia tới cho tôi xem.”
Ánh mắt Vương Vinh Diệu đông lại, tên nhóc này không ngốc… Hấp tấp nói: “Lát nữa đem giấy tờ đất đến, cậu xem tài liệu mảnh đất trước đi.”
“Không cần xem, xem tới xem lui, mảnh đất kia không phải là đất sao? Cũng không đổi thành vàng!”
“…”
Tiểu Khải thấy Vương Vinh Diệu nghẹn họng, cười nói: “Không phải ông muốn gạt tôi chứ?”
“Sao có thể?”
Tiểu Khải khựng lại, không biết tiếp theo nên làm thế nào, giọng Lăng Vi truyền tới: “Cậu nói: Khui chai XO trước, tôi mời khách.”
Tiểu Khải trợn mắt nhìn Vương Vinh Diệu, mặt đầy không kiên nhẫn, khoát tay nói: “Khui chai XO trước, tôi mời khách!”
“Ai u… Long thiếu, sao có thể để cậu mời, tôi mời.” Vương Vinh Diệu lập tức cho người khui một chai XO, có hai cô gái bán rượu ở lại rót rượu cho bọn họ.
Chỉ chốc lát sau, cửa phòng bao mở ra, một thương nhân trung niên hơn 40 tuổi đi vào: “Chủ tịch, tôi mang văn kiện tới.”
Lăng Vi nói: “Người này là em rể Vương Vinh Diệu, cũng không phải người tốt!”
Vương Vinh Diệu đứng lên, đón ông ta đi vào, nói với Long Văn: “Giới thiệu với cậu, vị này là ông chủ Trịnh – Trịnh Minh. Mảnh đất này là của ông ấy…”
Lăng Vi cả giận: “Không biết xấu hổ!” Không biết xấu hổ nói là của ông ta?
Lăng Vi dạy Tiểu Khải làm gì, Tiểu Khải nói: “Thì ra mảnh đất này là của ông chủ Trịnh, thất kính thất kính!”
Nói xong, cũng không đứng lên bắt tay người ta.
Trịnh Minh không chỉ không trách cứ, còn cười vui vẻ, thầm nói: Càng ngu ngốc ngông cuồng càng dễ gạt!”
Trịnh Minh trực tiếp ngồi xuống, bỏ tài liệu xuống, nói: “Long thiếu, cậu nhìn đi… Tôi không mang tới giấy tờ đất, vì đất vùng khác phải gửi qua bưu điện, còn phải hai ba ngày. Phần tài liệu trong tay tôi là hợp đồng sử dụng đất, cậu nhìn đi.”
Tiểu Khải khoát tay, tỏ ý Tiểu nhị Bạo Phong xem tài liệu.
Bây giờ Tiểu nhị Bạo Phong là trợ lý của anh ta.
Tiểu nhị làm bộ xem kỹ xong, lại xem con dấu, dấu tay, gật đầu: “Long thiếu, hợp đồng sử dụng đất này không thành vấn đề.”
“À…” Tiểu Khải gật đầu, cuồng ngạo hất cằm hỏi Trịnh Minh: “Ông chủ Trịnh, vậy các ông tính bán bao nhiêu tiền?”
Mặt anh ta đầy vẻ không kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm: “Lão già an bài vô tích sự này cho tôi, phiền ૮ɦếƭ!”
Trịnh Minh làm bộ không nghe thấy, cười nói: “Chúng tôi rất muốn hợp tác với cậu, cậu xem cậu có thể ra giá bao nhiêu? Chúng ta có thể bàn bạc lại.”
Tiểu Khải không kiên nhẫn phất tay: “Hai chục triệu đi!”
“Gì?” Vương Vinh Diệu đột nhiên quát lên, phát hiện mình thất lễ, vội cười cười.
Mặt Trịnh Minh đầy lúng túng: “Hai mảnh đất xây dựng lớn như vậy… Hai chục triệu thì quá ít, Long thiếu, giá tiền này của cậu… thật sự hơi thấp.”
Nói xong, cẩn thận quan sát sắc mặt Long thiếu, thấy anh ta híp mắt, biểu tình rất tức giận.
Vương Vinh Diệu vội giảng hòa: “Có lời dễ thương lượng mà…”
Tiểu Khải cười lạnh, đứng lên, hất tay đi thẳng ra ngoài. Lăng Vi nói với anh ta: “Ném máy nghe lén ra sau sofa, sau đó, hất cằm rời đi, dù sao thái độ của cậu chính là bán hay không, không bán tôi đi mua cái khác.”
Tiểu Khải làm theo.
Vương Vinh Diệu và Trịnh Minh nhìn nhau, thật sự chưa từng thấy vụ làm ăn nào như vậy… Còn chưa bàn, người đã hất tay đi…
Vương Vinh Diệu ngăn anh ta, nói: “Long thiếu, có lời dễ thương lượng mà…”
Tiểu Khải không để ý ông ta: “hừ” một tiếng, đi ra Đế Hào.
Lăng Vi ở trong xe nghe được Vương Vinh Diệu nói với Trịnh Minh: “Phải mau lấy hai mảnh đất này! Bất kể là mua hay là ςướק, thu vào tay trước đã! Ông lập tức đi tìm lão quỷ Lăng Trí đó, tốt nhất tốn mấy triệu mua đất trước rồi nói sau. Đến lúc đó, chúng ta muốn bán bao nhiêu, còn không phải do chúng ta định đoạt sao!”
Vương Vinh Diệu và Trịnh Minh rời đi, Kim Trạch vào phòng bao lấy máy nghe lén.
Trịnh Minh lập tức cho người đi hẹn Lăng Trí, bọn họ dự tính dùng năm triệu mua hai mảnh đất.
Nhưng không hẹn được Lăng Trí.
Vương Vinh Diệu lại bảo Chu Vân đi hẹn.
Trên mặt, trên người Chu Vân đều là vết thương, chân trái gãy xương bó thạch cao, mũi cô ta vừa đen vừa sưng, giống như một cái bánh bao đen.
Nhưng ông ngoại ra lệnh cho cô ta, bảo cô ta nhất định phải làm thành công chuyện này! Nếu không, sau này cắt đứt nguồn kinh tế của cô ta!
Chu Vân cắn răng, gọi cho Lăng Trí.
Đêm đó, Lăng Trí đã nằm ngủ, đột nhiên bị chuông điện thoại đánh thức.
Ông cầm điện thoại lên nhìn, lại là… Chu Vân?
Ông do dự, không nghe máy.
Vừa nhấn từ chối, điện thoại lại vang lên.
Lăng Trí do dự một lúc, vẫn nghe, ông đặt điện thoại bên tai, không lên tiếng, đối phương cũng không lập tức nói chuyện, hiển nhiên không nghĩ tới ông sẽ nghe điện thoại.
Chu Vân sửng sốt một lát, yếu ớt kêu: “Ba…”
Lăng Trí chấn động mạnh!
Hai người trầm mặc hồi lâu, Chu Vân mới nói: “Ba… ông ngoại con đánh con…”
“…”
Chu Vân là con gái ông, nhưng ông đã hoàn toàn thất vọng về đứa con gái này.
Lăng Trí từ đầu đến cuối không lên tiếng, Chu Vân lập tức khóc lên, thút thít nói: “Ba… Con biết sai rồi. Bây giờ con biến thành bộ dạng này, không thể gả vào nhà giàu, lại không thể làm ngôi sao điện ảnh, con bây giờ không đáng giá một đồng, ngay cả lập gia đình cũng khó, con không có giá trị lợi dụng, ông ngoại con liền đánh con mỗi ngày… Còn có anh họ con, mỗi ngày đều quyền cước đấm đá con…”
Lăng Trí vẫn không nói chuyện, Chu Vân nói tiếp: “Ba, ba hiểu con nhất… Bây giờ con bị bọn họ đuổi đi, không nhà để về…”
“Con có thể đến chỗ ba không?...” Cô ta đột nhiên dừng lại, bởi vì bầu không khí thật sự quá lúng túng.
Lăng Trí từ đầu đến cuối không nói gì, ông không phải đứa bé mười mấy tuổi, bấp bênh hơn nửa đời người, trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu ông không phân rõ chuyện thật hay giả thì uông công ông ngồi tù nhiều năm!
Lăng Trí không nói lời nào, Chu Vân gấp đến độ muốn lên lầu!2
Cô ta khổ sở cầu khẩn: “Ba… Ba nhẫn tâm nhìn con lưu lạc đầu đường sao? Bên ngoài rất lạnh… Bây giờ con đang ở một trung tâm thương mại. Trung tâm thương mại này sắp đóng cửa, làm sao đây? Ba! Hình như có người xấu đi về phía con!”
Lăng Trí rất muốn mềm lòng, nhưng ông không có, ông biết Chu Vân đang diễn… Bên cô ta cực kỳ an tĩnh, nếu cô ta ở ngoài, chắc chắn có tiếng gió, nếu cô ta ở trung tâm thương mại, chắc chắn có tiếng ồn ào, nhưng mà… đều không có.
Lăng Trí bình tĩnh lạ thường, lòng dạ ông cứng rắn, giọng nói cũng lạnh lùng cứng rắn: “Ba cô họ Chu, tôi không có con gái như cô!”
“Tút ——”
Lăng Trí cúp điện thoại, nhắm mắt lại, hít hơi thật sâu, lòng tràn đầy đau đớn, hốc mắt ông nóng lên!
Kiếp trước ông tạo nghiệt gì mà kiếp này phải tiếp nhận trừng phạt như vậy?
Lăng Trí dựa vào đầu giường, che mặt, ông nhìn qua vô cùng bi thương, thống khổ tựa như đợt sóng che mất ông.
Lăng Vi đứng ở cửa, nhẹ nhàng gõ cửa, nội dung cuộc điện thoại của Lăng Trí và Chu Vân vừa rồi, cô nghe được toàn bộ.
Lăng Trí ngẩng đầu nhìn cô. Lăng Vi đi tớii ông, chân mày ông nhíu chặt lại, hốc mắt đỏ bừng.
Lăng Vi đi tới, cầm tay ông, nhẹ giọng kêu: “Chú…”
Lăng Trí trong nháy mắt rơi giọt nước mắt…
Lăng Vi chậm rãi nói: “Chú, Chu Vân nhất định là bị Vương gia lợi dụng, với tình hình cô ta hiện tại, tuyệt đối hoàn toàn bị Vương gia khống chế. Cô ta không có năng lực kinh tế, muốn có tiền xài, phải nghe bọn họ định đoạt. Chú, bây giờ cháu có một kế hoạch…”
Lăng Trí nhìn cô, giọng run run: “Cháu nói đi, chú phối hợp với cháu…”
Lăng Vi cong môi, cô hơi khó mở miệng... nói ra kế hoạch này...
Cô suy nghĩ kỹ, rồi vẫn quyết định nói ra: “Chú, kế hoạch của cháu là như thế này.” Cô cầm ly nước trên bàn lên, rót cho chú một ly nước.
Lăng Trí uống một hớp nước, cô mới nói: “Chúng ta sẽ nói với Chu Vân là sẽ thuê nhà cho cô ta, rồi chú đón cô ta qua ở đó. Chú có thể giả vở tiết lộ mảnh đất kia đang ở trong tay chú, hơn nữa chú có thể bán đi, sau đó để lại tiền cho cô ta.”
Bây giờ suy nghĩ của Lăng Trí đang rất loạn, ông nhất thời không hiểu rõ tiểu Vi muốn làm gì.
Lại nghe cô nói: “Chú, mảnh đất này rất quan trọng, làm xong... cháu có thể chỉnh ૮ɦếƭ Vương Vinh Diệu!”
Lăng Trí hơi nhíu mày lại: “Cháu có kế hoạch lớn đến vậy sao?”
Lăng Vi gật đầu: “Nhưng là, chỉ cần trong này có một chỗ sơ sót, thì tất cả đều thành công cốc...”
Lăng Trí đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn thẳng vào cô.
Lăng Vi có thể cảm giác được lực nắm tay cô của Lăng Trí đột nhiên tăng thêm, Lăng Vi cũng không biết rốt cuộc mình để chú tham gia vào chuyện này có đúng không nữa... Nhưng nếu không phơi bày bộ mặt của Chu Vân và Vương gia ra, chú vĩnh viễn sẽ mềm yếu với bọn họ!
Cô muốn giúp chú đi từ bên trong ra, không muốn những người này ảnh hưởng đến cuộc sống của ông ấy nữa, mặc dù vết sẹo bị xé rách đến chảy máu sẽ rất đau, nhưng mà, chú còn có Lăng Tiêu, cũng không phải là không có gì cả.
Lăng Trí không hỏi kế hoạch cụ thể của cô, chỉ nói với cô, chờ lúc Chu Vân gọi điện thoại cho ông ấy lần nữa, ông ấy sẽ giả vờ mềm lòng, nói cho cô ta biết mình đã cho thuê căn phòng đó.
Lúc Lăng Trí nhận điện thoại của Chu Vân, Chu Vân tỏ ra cực kỳ vui vẻ, cô ta vội vàng nói cho Lăng Trí biết vị trí chỗ ở của cô ta. Lăng Trí ngồi xe đi tới cửa trung tâm thương mại kia, nhìn thấy Chu Vân há miệng run rẩy đứng trong gió lạnh, trên đùi còn bó thạch cao...
Mặc dù cả khuôn mặt của cô ta vừa xanh lại vừa tím, nhưng vẫn không che giấu được nụ cười hưng phấn của cô ta.
“Cha! Con biết cha hiểu con nhất!” Chu Vân cười híp mắt ôm lấy cánh tay của Lăng Trí.
Lăng Trí nhìn nụ cười kia của cô ta, ông chỉ cảm thấy nhức mắt, trước khi tới đây, Lăng Vi đã cho ông xem một đoạn video... nội dung trong video là Vương Vinh Diệu dặn dò Chu Vân lấy lòng ông thế nào, lừa mảnh đất đó ra sao.
Lăng Trí giả bộ không biết mấy vết thương này của cô ta, hỏi cô ta: “Sao con lại bị mấy vết thương này?”
Chu Vân hơi sửng sốt, rồi khóc lóc nói: “Đều là ông ngoại đánh con!”
Lăng Trí giận đến mức nhíu chặt mày lại, đưa tay đỡ lấy cô ấy nói: “Cha sẽ thuê cho con một căn phòng. Con cứ dọn ra bên ngoài, không cần nhìn sắc mặt của những người đó nữa.”
Lăng Trí nhờ người đỡ Chu Vân lên xe, ông ấy thông qua môi giới tìm được một căn nhà trọ.
Chu Vân đặc biệt kích động chặt lấy ông khóc lóc nói: “Cha... Chỉ có cha là tốt với con nhất nhất... Con đã như thế này rồi, chỉ có cha quan tâm đến con!”
Lăng Trí nói: “Con cứ ở đây đi, cha sẽ thuê hai điều dưỡng đến chăm sóc con. Lại thuê một người giúp việc đến nấu cơm cho con.”
“Vâng...” Chu Vân giơ tay lên lau nước mắt.
Sau khi Lăng Trí trở về, buổi sáng ngày hôm sau điều dưỡng và dì giúp việc đến. Buổi trưa, Chu Vân gọi điện thoại cho ông bảo ông tới cùng ăn cơm.
Sau khi Lăng Trí đến, ông vào ngồi ở trong phòng khách, Chu Vân bảo dì giúp việc ông mời đến làm một bàn đồ ăn. Lúc ăn cơm, Chu Vân cho điều dưỡng và dì giúp việc đi về.
Cô ta mở một chai rượu vang ra.
Lăng Trí nói: “Cả hai chúng ta đều bị thương, đừng uống rượu.”
Chu Vân rơi nước mắt nói: “Không có gì đáng ngại cả, cha... đã lâu lắm rồi con không cùng ăn cơm với cha...”
Cô ta vừa rót rượu cho Lăng Trí, vừa nói: “Chờ chân con lành hẳn, con sẽ ra ngoài tìm việc... Chờ cha già rồi, con lại chăm sóc cho cha. Cha đã ngồi tù bao nhiêu lâu, thể trạng không tốt... Phải chú ý đến sức khỏe của mình.”
Cô ta yếu ớt nói, rưng rưng nước mắt, dáng vẻ như đang cực kỳ quan tâm đến cha mình.
Lăng Trí gật đầu, nói: “Con hiểu chuyện thì được rồi... Lần này vườn hoa của cha bị đập phá, cha cũng đã nghĩ kỹ rồi... Cũng chỉ vì mảnh đất trong tay cha mà thôi.”
Máu trong người Chu Vân đột nhiên bốc cháy, cô ta không ngờ rằng Lăng Trí sẽ chủ động nhắc tới.
Cô ta nín thở, giả vờ hỏi: “Đất gì?”
Lăng Trí thở dài, kể chuyện đất cát cho cô ta.
Nói xong, ông lại than thở: “Với tình hình này của con, đừng nghĩ tới chuyện đi ra ngoài xin việc nữa, con cứ dưỡng bệnh cho tốt rồi lại nói tiếp. Giữ miếng đất này lại trong tay rất phiền toái, sớm muộn gì nó cũng sẽ gieo họa! Không bằng... bán xừ nó đi, chờ lấy được tiền, con cầm lấy số tiền đấy đi ra nước ngoài điều trị vết thương trên mặt.”
Chu Vân hơi sửng sốt, hỏi: “Cha... cha nói, cha cho con số tiền này c?”
Chu Vân cực kỳ kinh ngạc, thậm chí còn hơi mơ hồ, cô ta không dám tin Lăng Trí nói bán đất, lại càng không dám tin ông ấy nói sẽ cho cô ta số tiền này! Chu Vân biểu tình phức tạp hỏi lại một lần: “Chaa, cha nói sẽ cũng cho con tiền bán đất?”
Lăng Trí nói như là chuyện đương nhiên: “Con là con gái của cha, cha không cho con thì cho ai? Bây giờ cha ở chỗ của tiểu Vi, áo cơm không lo, cha cũng không chuyện gì phải tiêu tiền. Con còn trẻ, thiếu chút nữa bị hủy dung, lỡ như sau này khuôn mặt của con không chữa được... Sau này...”
Biểu tình của Chu Vân cực kỳ phức tạp, cô ta nói “Cha, mấy mảnh đất đó đều là của Lăng Vi...”
Lăng Trí nói: “Tiểu Vi đã lấy chồng rồi, con bé không quan tâm đến chút tiền này. Ngược lại là con, không chữa khỏi mặt, sao sau này con có thể lập gia đình được?”
Chu Vân nhìn Lăng Trí một lúc lâu, cô ta vừa khóc vừa cười rót một ly rượu cho Lăng Trí: “Cha, con nghĩ cha đã nói đúng rồi, mấy mảnh đất đó là củ khoai lang nóng bỏng, cha vẫn nên nhanh chóng bán đi thì hơn. Con có mấy người bạn kinh doanh bất động sản, con có thể giúp cha liên lạc. Bây giờ con thật sự rất đau khổ, rất muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này ngay lập tức.”
Lăng Trí trầm mặc rất lâu, rồi nói: “Được, con xem thế nào bán đi.”
Chu Vân tiếp tục nói: “Cha, hình như gần đây có người đang hỏi thăm hai lô đất ở gần khu đất nông nghiệp đó, giá trị hai lô đất đó rất lớn, đại khái có thể bán được hơn năm trăm vạn!”
Lăng Trí không nói gì, ông làm như đang suy nghĩ tìm hiểu tình huống rồi gật đầu nói: “Con xem rồi bán đi, cha mới ra khỏi tù, không biết gì nhiều về chuyện của thành phố. Bây giờ giá thị trường thế nào, cha cũng không biết. Dù sao tiền đều cho con, con tự tranh thủ bán giá cao vào.”
“Được! Ba, cha cứ yên tâm giao chuyện này cho con!”
Hai người cơm nước xong, Lăng Trí nói phải đi về, Chu Vân liền vòng vo hỏi ông ấy: “Cha, vậy giấy tờ nhà đất vẫn còn ở trong tay cha chứ? Bao giờ cha có thời gian rảnh, cha cầm tới đây cho con xem thế nào, để ngừa xem có gì sơ sót không.”
“Được, lần sau cha sẽ mang tới.”
...
Lăng Trí ra khỏi nhà trọ của Chu Vân, ngồi lên xe hơi, Lăng Vi đưa máy vi tính xách tay cho ông ấy. Lăng Trí nhận lấy, nhìn thấy trong video Chu Vân đang gọi điện thoại cho Vương Vinh Diệu: “Ông ngoại —— cháu đã nói với ông rồi! Lăng Trí là kẻ đần! Hôm nay ông ta nói với cháu, ông ta muốn bán miếng đất kia đi, sau đó đưa tiền cho cháu!”
Chu Vân nói xong, cô ta lại hối hận! Tại sao cô ta lại nói chuyện bán đất... cho ông ngoại cô ta biết? Nếu ông ngoại cô ta chen chân vào, chắc chắn cô ta sẽ không cầm được một đồng tiền nào cả!”
Chu Vân suy nghĩ: “Mình phải nghĩ cách, bán miếng đất kia đi, sau đó mình sẽ lấy tiền đi! Số tiền này là của mình, không thể tiện nghi cho ông già sắp xuống lỗ Vương Vinh Diệu đó được! Dựa vào người không bằng dựa vào mình, chỉ có tiền ở trong tay mình, mới không cần lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người ta!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc