Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 238

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Long Diệc Hân bật cười. Lăng Vi nói: “Không phải em nói động cơ có thể nhanh lên, nó đã tới cực hạn rồi, em thật sự không có cách nào tăng tốc độ của nó lên nữa, cái em nói là bộ phận bên ngoài, còn cả thay bánh xe nữa!”
“Đúng!” Long Diệc Hân ném cho cô ánh mắt đã hiểu ra: “Chúng ta phải mau chóng thiết kế ra mẫu xe, ngày mai anh sẽ đi chọn bánh xe với em. Chúng ta phải chọn bánh xe có ít lực cản nhở, như vậy lúc xe chạy, tốc độ sẽ nhanh hơn!”
Lăng Vi nói: “Anh lên xe chào hàng một vòng trước đi, còn chuyện bánh xe, em sẽ có cách.”
Được!” Long Diệc Hân ngồi vào ghế lái, mặt đầy hưng phấn lái xe đi.
Lăng Vi gọi điện thoại cho Giang Quân: “Anh Quân! Em đã hoàn thành việc chế tạo động cơ rồi, bánh xe của anh thế nào rồi? Có sản xuất cho em được không?”
Ngay từ lúc cô và Giang Quân bắt đầu gặp nhau, cô đã nói cho Giang Quân nghe ý tưởng thiết kế bánh xe của mình, Giang Quân lập tức đáp ứng, hứa sẽ sản xuất bánh xe chuyên dụng cho xe hơi của cô.
Giang Quân nói: “Gần đây anh có rất nhiều vụ án, không có thời gian đi đến phân xưởng. Hai ngày trước anh gọi điện thoại hỏi bạn anh, anh ta nói đang tiến triển cực kỳ thuận lợi. Như vậy đi, ngày mai anh sẽ xin nghỉ nửa ngày, cùng em qua đó nhìn xem thế nào.”
Được!” Lăng Vi không từ chối.
Ngày hôm sau, Lăng Vi và Giang Quân đi xem bánh xe, hoàn toàn giống với thiết kế của cô! Không có tỳ vết nào!
“Anh Quân, anh giúp em sản xuất một lượng lớn!” giọng nói của cô rất mạnh mẽ.
Cô ứng trước tiền cho Giang Quân, tháng chín từ năm ngoái, nàng bắt đầu chơi cổ phiếu, lại đầu tư với Diệp Đình, kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền.
Bây giờ, rốt cuộc số tiền này cũng có đất dụng võ!
Hừ hừ... có động cơ, có bánh xe, còn thiếu mỗi phân xưởng sản xuất nữa thôi! Lăng Vi híp mắt lại, nửa năm qua, cô vẫn không xây dựng công xưởng, chỉ vì đang đánh một chủ ý.
Cô muốn lấy lại phân xưởng của Long Đằng! Cô không thể để cho con trùng thối Vương Vinh Diệu kia chiếm mảnh đất Long Đằng cả đời được!
Bây giờ, thời cơ đã chín muồi, đã lúc cô lấy phân xưởng về lại.
Lăng Vi trở về phòng nhỏ của mình, sắp xếp lại số cổ phần cô nắm giữ tay trong. Số cổ phần xe hơi “Hào duệ” của Vương thị: “Ha ha...” cô đã nắm giữ 11%!
Lăng Vi tương đối hài lòng với mấy con số này, nửa năm qua, cô vẫn luôn thu mua cổ phiếu của xe hơi “Hào Duệ” ở trên thị trường chứng khoán.
Tiếp theo, cô không chỉ muốn lấy lại phân xưởng sản xuất của Long Đằng, cô còn phải vào “Hào Duệ”, trở thành đại cổ đông của xe hơi “Hào Duệ”! Cô muốn có quyền phát biểu của xe hơi “Hào Duệ”!
Động cơ do Lăng Vi chế tạo ra, lập tức được đưa lên trang đầu của tờ nhật báo Hoa hạ —— Lăng Vi, nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong ngành công nghiệp sản xuất xe hơi.
Dự án của cô là dự án được quốc gia nâng đỡ, nên ngay lập tức đã có đài truyền hình, tạp chí muốn tiến hành phỏng vấn, viết bài về cô.
Lăng Vi còn hơi do dự... Bởi vì, dù sao xe còn chưa được sản xuất ra, gặp gió như vậy... Không tốt lắm đâu? Lỡ như có người đánh chủ ý vào “Động cơ” của cô thì sao?
Diệp Đình lại nói: “Em không cần phải sợ, mấy loại phỏng vấn thế này, em phải tham gia càng nhiều càng tốt. Đây là quá trình em hâm nóng tên tuổi, có rất nhiều người đam mê xe đều chú ý đến tin tức này. Một khi xe hơi của em được sản xuất ra, chắc chắn sẽ có một số lượng lớn người mê xe tới mua xe hơi, em tham gia mấy phỏng vẫn kiểu này thì chẳng khác nào tuyên truyền quảng cáo sớm cho chiếc xe của xem, bây giờ là lúc em phải đánh vang tên tuổi của mình. Hơn nữa, em đừng quên, dự án của em được quốc gia nâng đỡ, có quốc gia làm hậu thuẫn cho em, ai dám ςướק công lao của em? Bây giờ, càng nhiều người biết tin tức này, em lại càng an toàn. Em cứ yên tâm đi làm đi.”
Được, chồng, em đều nghe theo anh.” Lăng Vi hôn mạnh lên khuôn mặt đẹp trai của Diệp Đình: “Chồng ơi, anh nói cái gì cũng đúng!”
Cô lại ôm lấy cổ anh hỏi: “Hoắc Ân bên kia, anh sắp xếp thế nào rồi?”
Diệp Đình nhéo chóp mũi của cô, cười ngạo nghễ: “Đã bắt đầu đại chiến.”
Sau đó, Lăng Vi trở thành khách quen của các đài truyền hình, tờ tạp chí.
Ngày hôm nay, Lăng Vi đang bận rộn phỏng vấn, cô bất ngờ nhận được điện thoại viện trưởng cô nhi viện gọi tới, Lăng Vi tâm niệm nghĩ: “Chẳng lẽ âm mưu của bọn Hoắc Ân Là… muốn bắt đầu từ cô nhi viện?”
Cô trấn định lại, nhận điện thoại, lại nghe thấy viện trưởng nói: “Tiểu Vi này, đã lâu lắm rồi cháu không tới đây, gần đây chúng ta mới mời một giáo viên mới, cháu có muốn tới xem hay không? Không có cháu kiểm tra, bác không yên tâm.”
Viện trưởng còn nói: “Trình độ của giáo viên này rất tốt, tính cách cũng rất chững chạc, bên viện chúng ta trả tiền lương không cao, lại không có phúc lợi... Bác còn sợ người ta không muốn, kết quả, người ta nhanh chóng đồng ý. Mặc dù, hình như chuyện này đã thành, nhưng... trong lòng bác vẫn cảm thấy thế nào ấy.”
Lăng Vi vội vàng nói: “Được, cháu sẽ lập tức đến ngay.”
Cúp điện thoại, trong lòng Lăng Vi cảm thấy hồ nghi.
Từ sau khi cô mang thai, cô không có thời gian đến cô nhi viện nữa. Lúc trước cô đưa một khoản tiền cho viện trưởng, bảo bà ấy mời một giáo viên chuyên nghiệp. Mặc dù có giáp viên tới xin việc, nhưng đều không gắn bó lâu dài. Khoảng thời gian này, đều chỉ có sinh viên mỹ thuật đến dạy bọn trẻ.
Lăng Vi cảnh giác!
Bởi vì, cô mang thai hơn bốn tháng, cô nhi viện cũng không mời được giáo viên thích hợp, vậy mà thời khắc quan trọng này lại có giáo viên đến xin việc, lại còn có điều kiện hoàn toàn phù hợp nữa?
Trong này có mờ ám.
Cô gọi Bạo Phong đi ra: “Các anh đi đến cô nhi viện cùng tôi, nếu có nguy hiểm, không cần chờ tôi ra lệnh, các anh cứ trực tiếp ra tay.”
Dạ, phu nhân.”
Lăng Vi lái xe đến cổng cô nhi viện, cô và bốn người Bạo Phong bước từ trên xe xuống.
“Tiểu Vi, cháu tới rồi ——”viện trưởng Trần vẫn luôn chờ ở cổng, thấy cô xe lái tới, bà vội vàng đi tới kéo tay cô: “Tiểu Vi... Nhìn thấy cháu tới, trái tim của bác mới ổn định lại được...” Bà vừa nói, vừa kéo Lăng Vi đi vào trong cô nhi viện.
Viện trưởng Trần đi đến lớp học, chỉ vào trong nói: “Cháu mau tới đây, giáo viên mới đó đang dạy cho bọn trẻ. Sắp tan học rồi, cháu đi xem với bác đi.”
Vâng, bác đừng có gấp, để cháu nhìn xem thế nào.” Lăng Vi đi theo viện trưởng Trần về phía phòng học.
Trong phòng học mỹ thuật truyền tới một giọng nói ngọt ngào: “Các bạn nhỏ, hôm nay cô mang pháo bông đến cho các em, các em có vui không?”
“Vui ạ ——” Các học sinh trong lớp đồng thanh đáp.
Giọng nói ngọt ngào của cô giáo kia lại truyền ra: “Vậy bài học tiếp theo, chúng ta sẽ vẽ pháo hoa. Vì vậy, các em phải nhớ kỹ hình dáng của pháo hoa, có được không?”
Được ạ!”
Cô giáo còn nói: “Giờ mỹ thuật hôm nay đến đây là kết thúc, hẹn gặp lại các em.”
“Chúng em chào cô ạ!”
Chuông tan học reo lên, các em học sinh chen chúc chạy ra khỏi phòng học.
Đi theo phía sau các em học sinh, là một người phụ nữ xinh đẹp mắt phương mặt trái xoan.
Lăng Vi chăm chú nhìn cô giáo kia, chắc chắn mình chưa từng nhìn thấy cô ta, nhưng cô... lại có một loại cảm giác quen thuộc vô hình!
Trái tim của Lăng Vi dần trở nên căng thẳng, cô nhìn chằm chằm vào cô giáo kia, cô giáo kia cũng nhìn chằm chằm vào cô.
“Cô Vi Vi—— “
“Cô Vi Vi tới rồi! Cô Vi Vi, chúng em rất nhớ cô ——” Các em học sinh vui mừng nhảy loạn, quay thành một vòng bên cạnh Lăng Vi.
“Cô Vi Vi, sao bụng cô lại tròn đến vậy? Có phải cô bị bệnh hay không?” Dưa hấu nhỏ đầy lo âu hỏi.
Lăng Vi mỉm cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ của dưa hấu nhỏ, nói: “Cô mang thai, bây giờ trong bụng cô Vi Vi có hai tiểu Bảo bảo, không lâu sau nữa, tiểu Bảo bảo ra đời, các em sẽ có em trai em gái, các em có vui không?”
“Oa! Vui ạ! Thật là hạnh phúc ——” tiểu Đậu đinh trực tiếp ôm bụng của Lăng Vi, hôn chụt lên.
Cô giáo xinh đẹp kia vẫn nhìn Lăng Vi, cô ta tự tiếu phi tiếu cong cong môi cười với Lăng Vi: “Cô Vi Vi, xin chào.” Nói xong, cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng Vi trong chốc lát, sau đó mới xoay người trở về phòng làm việc của mình.
Lăng Vi vẫn nhìn chằm chằm vào người phụ nữ này.
“Tiểu Vi, cháu có biết cô ta không?” viện trưởng Trần nhìn thấy biểu tình này của Lăng Vi, lập tức cảm thấy có dự cảm xấu: “Có phải người phụ nữ này có vấn đề gì hay không?” viện trưởng Trần che иgự¢, hít thật sâu: “Bác cảm thấy, ánh mắt của người phụ nữ này rất kỳ lạ...”
Lăng Vi nói: “Qủa thật người phụ nữ này rất kỳ lạ, bác cứ đưa các em đi chơi đi, cháu sẽ xử lý chuyện này.”
Được...” viện trưởng Trần cũng không hỏi nhiều nữa, nếu tiểu Vi nói người phụ nữ này không tốt, vậy chắc chắn là không tốt!
Cũng may, bà cảnh giác gọi điện thoại cho tiểu Vi, nếu không, nói không chừng sẽ gây ra họa lớn gì...
Sau khi viện trưởng Trần mang bọn nhỏ đi, Lăng Vi gọi điện thoại cho Vinh Phỉ: “Tứ ca... em đang ở cô nhi viện, em gặp phải chút chuyện ở nơi này... Chồng em không thời gian tới đây, anh có thể tới đây không?”
“...” Vinh Phỉ trầm mặc, rồi vui vẻ nói: “Em có thể gặp chuyện gì? Em có cả một xe chở hàng đều là vệ sỹ với vệ sỹ ngầm đấy.”
Lăng Vi không nhanh không chậm nói: “Dù sao cũng là có chuyện mà... Chuyện lớn!”
“Được rồi, em chờ anh.” Vinh Phỉ biết rõ cô đang lắc lư anh ta, nhưng vẫn phải tới, đó là em dâu của anh ta... cho dù có bảo anh ta nhảy vào chảo dầu, anh ta cũng phải nhảy.
Hơn nữa, Lăng Vi làm việc vẫn rất có phân tấc, sẽ không thể đổ bày một chảo dầu cho anh ta nhảy vào đâu.
Vinh Phỉ ngồi ở trong xe, không ngừng suy nghĩ rốt cuộc Lăng Vi có chuyện lớn gì?
Đi tới cổng cô nhi viện, Vinh Phỉ bước ra khỏi chiếc xe MG yêu thích của mình, anh ta sửa sang lại bộ âu phục màu be thẳng thớm cảu mình, một tay đút túi quần, tiêu sái bước chân dài, đi vào cổng cô nhi viện.
Vừa đi vào cổng cô nhi viện, anh ta chợt đứng lại! Bởi vì... anh ta nhìn thấy ở dưới bóng cây... có hai cô gái xinh đẹp đang đứng, một người là Lăng Vi, một người khác...
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô gái kia, cô gái kia thấy có người đi vào cổng, liền nghiêng đầu nhìn về phía cổng.
Lúc Vinh Phỉ thấy cô ta nhìn sang, huyết dịch trong thân thể anh ta đột nhiên vọt thẳng lên đến đỉnh đầu!
Anh ta cong môi, chăm chú nhìn cô ta.
Cô gái kia vểnh môi, tự tiếu phi tiếu nháy mắt với anh ta.
Vinh Phỉ đứng ở cổng, cô gái kia nói gì đó với Lăng Vi, rồi đi về phía anh ta.
Cô ta… càng đi càng gần. Hô hấp của Vinh Phỉ càng ngày càng chậm, cô gái kia đi tới bên cạnh anh ta, nở nụ cười ngọt ngào nói: “Tứ ca, từ sau khi từ biệt ở Tần Lĩnh, anh vẫn khỏe chứ...”
Vinh Phỉ nhìn chằm chằm vào cô ta, nhìn thấy ánh sáng rạo rực trong đôi mắt yêu kiều kia. Cô ta cắn môi, cười với anh ta, mặc dù cô ta thay đổi hình dáng, nhưng anh vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra cô ta.
Vinh Phỉ nắm lấy cổ tay của cô ta, chân bước thật nhanh kéo cô ta đến bên xe của mình, nhét cô ta vào trong xe. Lúc cửa xe đóng chặt, Lăng Vi nhìn thấy chiếc xe kia chấn động.
“...” Có cần gấp như vậy hay không...
Lăng Vi đỡ trán, khoát khoát tay với tài xế của Vinh Phỉ, tỏ ý bảo anh ta mau lái xe đi. Đây là cổng cô nhi viện, nếu trẻ con nhìn thấy, sẽ thành cái gì...
Trong xe, người phụ nữ xé mặt nạ của mình ra, để lộ ra khuôn mặt trái xoan. Cô ta đưa tay bổ về phía mặt của Vinh Phỉ, Vinh Phỉ nhanh chóng giữ lấy tay của cô ta, xoay tay kéo tay cô ta ra sau lưng.
Cô ta lại nhấc chân lên muốn đá vào bụng anh ta, Vinh Phỉ lại bắt lấy chân của cô ta, thay đổi tư thế, để cho cô ta bước ngồi ở trên đùi cô ta. Cô ta lại xoay mình, giằng tay ra muốn vung tay lên đầu anh ta, Vinh Phỉ lại bắt lấy tay cô ta. Hai người đánh đến không thể tách rời rở trong xe a!
Đột nhiên —— cô ta không đánh anh ta nữa, vòng hai tay ôm lấy cổ anh ta, giống như con báo mẹ nhào tới con mồi, cắn anh ta!
Vinh Phỉ không đáp lại, để mặc cho cô ta nháo.
Cô ta tức giận cắn lên hầu kết ở cổ họng anh ta, hơi thở ấm áp cũng phả ở trên cổ anh ta. Cô ta cười hừ, lẩm bẩm nói: “Tôi chưa bao giờ nhớ một người đàn ông như thế này, Tứ ca, anh là người đầu tiên đấy.”
Vinh Phỉ ép ở sau ót cô ta, để mặc cô ta dùng sức cắn mình, anh ta trầm thấp nói: “Tôi cũng chưa bao giờ đẻ cho bất kỳ kẻ địch nào chạy mất, Angel, em cũng là người đầu tiên.”
“Tôi rất vinh dự...” Angel cuồng nhiệt hôn anh ta.
Cô ta đưa tay cởi cúc áo âu phục của anh ta ra, Vinh Phỉ chăm chú nhìn cô ta, giống như đang hỏi cô ta: “Cô nhất định muốn làm như vậy?”
Angel quở trách trợn mắt nhìn anh ta.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đỏ ửng lên, không biết là do ngượng, hay là kích động.
Tóm lại... Vinh Phỉ rất thích nhìn... anh ta đưa tay kéo cúc áo sơ mi ra, cúc áo sơ mi “Rào” rơi đầy đất. Đôi mắt của Angel bỗng nóng lên: “Tôi chỉ thích người đàn ông ngang ngược giống như anh, bây giờ nhìn mấy người đàn ông khác, đều cảm thấy không có mùi vị.”
Vinh Phỉ nắm lấy tay cô ta, đặt bàn tay của cô ta lên иgự¢ mình. Anh nói: “Sớm muộn gì, tôi cũng phải ૮ɦếƭ ở trong tay em.”
Angel cúi đầu, hôn lên иgự¢ anh ta, cô ta ngọt ngào cười nói với anh ta: “Không nhanh như vậy...”
Vinh Phỉ cười phá lên, anh ta kéo gấu áo sơ mi từ trong quần cô ta ta, từ tính nói ở bên tai cô ta: “Trước hết cứ để tôi ૮ɦếƭ một lần rồi nói tiếp.”
Angel co rúc khóe miệng.
Vinh Phỉ đưa tay vuốt ve đôi môi của cô ta: “Đừng lo lắng, nếu em có nhiệm vụ muốn bắt tôi, đây không phải là cơ hội tốt sao. Mấy trường hợp này, anh đây gặp nhiều rồi, Tứ ca cũng không phải cho không.”
Angel lạnh mắt nhìn anh ta: “Được, vậy chúng ta chiến đấu một cách phóng khoáng đi. A... tôi đang suy nghĩ... Tứ ca tốt thế này, mẫu phụ nữ thế nào mới phối hợp nổi với anh?”
Vinh Phỉ cố ý nâng cằm cô ta lên, nói: “Người phụ nữ tôi có thể lên.”
Cuồng tự đại!” Angel “xùy “, quấn tay lên cổ anh ta nói: “Vậy tôi đúng là vinh dự, là một người phụ nữ có thể làm anh ૮ɦếƭ đi sống lại.”
Vinh Phỉ đỡ lấy eo của cô ta: “Có thể làm cho tôi ૮ɦếƭ được hay không, còn phải xem bản lĩnh của em.”
Angel nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh ta, trong lòng thật sự rất mâu thuẫn... Cô ta hoàn toàn không ngờ rằng, lần đầu tiên của mình thật sự cho Vinh Phỉ, lại còn ở trong xe anh ta ta nữa chứ.
...
Vinh Phỉ thật sự rất xấu...
Trong khoang xe, giống như vừa bị bão táp tàn phá qua. Sau khi cơn cuồng phong bạo vũ dừng lại, cô ta chịu đựng cơn đau nhức, đưa tay mò vào hộc tủ, lấy bao thuốc và bật lửa của Vinh Phỉ ra, cô ta lấy một điếu thuốc lá, châm thuốc hút.
Lúc ánh lửa vụt tắt, cô ta phát hiện ra ngoài trời đã tối... bình thường cô ta không hút thuốc lá, nhưng mà... bây giờ muốn hút thuốc. Điều hòa trong xe được chỉnh nhiệt độ lên cao, cũng không lạnh.
Nhưng ngón tay của Vinh Phỉ vuốt ve qua lại ở trên cánh tay cô ta, làm cô ta nổi lên một tầng da gà. Anh ta cũng ngồi dậy, thì thầm hỏi bên tai cô ta: “Có vui vẻ không?”
Angel hít một hơi thuốc thật dài, phả khói thuốc ở trên mặt anh ta, nở nụ cười ngọt ngào nói với anh ta: “Tứ ca chắc chắn không tệ... giỏi giỏi...”
Vinh Phỉ ςướק điếu thuốc lá trong tay cô ta, cắn đầu thuốc, cười nói: “Tôi nói là hút thuốc có vui không? Em đang nói cái gì vậy?”
Angel cắn răng, đưa tay đi lấy quần áo.
Vinh Phỉ đột nhiên nghiêng người, lại áp người cô ta ở trên ghế da dài: “Nhanh như vậy đã muốn chạy? Nhiệm vụ phục kích của em thì sao? Còn không thừa dịp tôi không mặc quần áo, nhanh chóng chạy ra uy Hi*p tôi?”
Giọng điệu của anh ta rất ung dung, làm cô ta nghe mà rất muốn đánh người!
Angel hừ lạnh nói: “Biết có phục kích, còn không mau mặc quần vào! Anh là kẻ liều mạng nhất mà tôi từng gặp đó.”
Vinh Phỉ híp mắt cười nói: “Tôi cũng đã để cho em Gi*t một lần rồi, còn số một cái gì?”
Angel cũng híp mắt lại, liếc nhìn anh ta, hỏi: “Anh đã ૮ɦếƭ rồi hả?”
Vinh Phỉ cắn lên vành tai cô ta “ừ” đáp lại: “Lần đầu rất đẹp“. Khuôn mặt của Angel chợt đỏ bừng lên, cô ta không ngờ rằng anh ta thành thực như vậy... Cô ta đưa tay đẩy anh ta ra, xoay mình ngồi dậy, đôi mắt phượng xinh đẹp quét một vòng ở trên ghế da... Tay không ngừng gạt bỏ, giống như đang tìm đồ.
Cô ta không tìm được trên ghế da có dấu vết gì, nhíu mày lại.
Vinh Phỉ cười hừ hỏi cô ta: “Tìm cái gì vậy? Ném não đi mất hả?”
Angel trợn mắt nhìn anh ta: “Có anh mới ném não đi ấy! Tôi tìm thứ... màu đỏ rơi ra... nhưng không thấy có, tôi không chắc có phải là lần đầu tiên không... Nói không chừng...” Cô ta cau mày, hơi không xác định nói: “Có lẽ trước kia... lúc tôi bị hôn mê choáng váng, đã mất trinh. Chỉ là chính tôi không biết mà thôi.”
Vinh Phỉ cười phá lên.
Thấy иgự¢ anh ta không ngừng chấn động, Angel tức giận nói: “Anh cười cái gì?”
Vinh Phỉ đưa tay kéo cô ta, kéo trở về trong иgự¢ mình: “Tôi thật sự rất hy vọng em vĩnh viễn ngốc như thế này... Không cần phải hoài nghi, tôi là người đàn ông đầu tiên của em. Em không biết, không có nghĩa là Tứ ca của em không biết.”
Angel trừng mắt nhìn anh ta: “Sao tôi lại để cho con ngựa giống như anh chiếm tiện nghi nhỉ, tôi thua thiệt lớn rồi!”
Cô ta lại đưa tay ôm lấy quần áo: “Nhanh mặc quần áo vào cho xong đi, tôi đi ra khỏi cô nhi viện, không xin phép nghỉ. Tôi còn phải chạy về đi tắm... Cô nhi viện có rất nhiều quy củ, sau chín giờ rưỡi, chắc chắn phải tắt đèn đi ngủ.”
Vinh Phỉ châm một điếu thuốc, hít một hơi: “Trở về làm gì? Em đến cô nhi viện xin việc không phải là vì muốn gặp tôi sao? Em đã gặp được tôi rồi, em cứ coi như là con chim hoàng yến tôi nhốt ở trong Ⱡồ₦g đi, sau này không cần phải xuất đầu lộ diện ở bên ngoài nữa.”
“Xùy —— ai hiếm!” Angel mặc quần áo tử tế, rồi nói: “Tôi thật sự coi đây là một công việc nghiêm túc. Tôi và anh, nhiều lắm cũng chỉ được coi là bạn tình mà thôi, anh phải nhận rõ sự thật này. Tôi và anh không có cái loại quan hệ trói định đó đâu!”
Vinh Phỉ giật giật khóe miệng, anh ta hít một hơi thuốc lá, rồi lại nhét điếu thuốc vào miệng cô ta, anh ta phả khói thuốc ra hỏi cô ta: “Em có biết cái gì gọi là bạn tình không?”
Angel trợn mắt nhìn anh ta, Vinh Phỉ lại lấy điếu thuốc đi, rồi tự trả lời: “Với trình độ này của em, căn bản là không hợp cách. Bạn tình thực sự lợi hại, đều là ngày ba mươi ngày tháng một, một ngày ba mươi lần. Em đạt yêu cầu không?”
“Ma... anh cái đồ đầu heo này!”
Vinh Phỉ rõ ràng cảm giác được Angel đang nghiến răng, cô ta tức giận hừ hừ nói: “Đáng lẽ vừa rồi tôi nên trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ anh!”
Vinh Phỉ cười nói: “Không phải tôi đã ૮ɦếƭ một lần rồi sao? Nhanh như vậy mà em đã quên? Muốn anh mang em đi ૮ɦếƭ lần nữa?”
Angel giận quá hóa cười: “Tôi nói cho anh biết, phía trước thật sự có phục kích, tôi thật sự không nói đùa với anh! Mục tiêu đầu tiên của Hoắc Ân, không phải là Diệp Đình, không phải là Lăng Vi! Mà là anh!”
“Oh, tôi quan trọng đến vậy sao?”
An Kỳ Nhi cắn răng: “Ai bảo anh thiếu đòn như vậy, khi không lại giấu chiếc dây chuyền màu cam đi...” Cô ta trừng anh ta hỏi: “Dây chuyền thật sự đang ở đâu? Còn không mau giao ra, nếu anh sớm giao ra, tôi cũng không cần phải tốn sức với anh thế này.”
Ánh mắt của Vinh Phỉ trở nên u tối, nói: “Tôi thật thích em tốn sức với tôi.” Ngón tay của anh ta trượt dọc lên theo đầu gối của cô ta, cô ta giữ lấy tay anh ta, lại nghe thấy anh ta nói: “Nữ sát thủ, em bán mạng tiết lộ tin tức cho tôi, anh đây không thể bạc đãi em được.”
Vừa nói, lại vừa ấn xuống...
“Tứ ca, anh thật sự phải cẩn thận.” Angel thật sự hận mình, cô ta cũng sắp thành bà mẹ già rồi.
“Cẩn thận cái gì?” Vinh Phỉ cười rất thiếu đòn, anh ta thầm nghĩ trong lòng, từ lúc chọc vào em, ông đây chưa từng nghĩ sẽ trở ra toàn thân, nhưng ngoài miệng lại trêu ghẹo hỏi: “Cẩn thận con tiểu yêu tinh này hút khô máu tươi của tôi?”
Angel nắm chặc bả vai anh ta, hung hãn mắng mỏ: “Bà đây nói chuyện nghiêm túc với anh, anh lại coi lời của bà đây là cái rắm!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc