Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 235

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi đột nhiên nói: “Chồng, An Kỳ Nhi xấu xa như vậy, Tứ ca ở chung với cô ta liệu có nguy hiểm không?”
Diệp Đình nói: “Tứ ca biết mà, em không cần lo. Giờ anh đang nghĩ, báo cáo giám định của Dương Tình Minh này là muốn tiết lộ điều gì với anh? Cậu ta biết chỉ có anh mới có thể mở được máy tính mình, nhất định trong máy có tin gì quan trọng!”
Lăng Vi nhíu mày: “Giờ Dương Tình Minh hôn mê bất tỉnh, chúng ta chỉ có thể dựa vào mình để điều tra...”
“Chồng, nếu cậu ấy biết trong trụ sở chỉ có anh làm được thì nhất định sẽ dùng cách gì đó để lưu lại dù chỉ một ít đầu mối cho anh.”
“Đúng: “ Diệp Đình cần thận suy nghĩ chuyện này, anh cầm lấy 乃út, chấm lên giấy, một bên suy nghĩ: “Cậu ta cố ý viết một ngày nghỉ giám định kết quả chính là muốn nói cho anh biết một bí mật! Nhưng lại sợ chịu sự uy Hi*p của tổ chức sát thủ, nên không dám nói...”
Diệp Đình viết mấy chữ trên giấy: “Cùng trứng, sinh đôi... nội ứng cho người khác...” Ánh mắt Diệp Đình bỗng nhiên sáng người: “Cùng trứng, sinh đôi” chính là mấu chốt ở đây.
Diệp Đình ném 乃út, ngón tay đặt trên bàn phím, anh gõ phím, quả nhiên --- tìm được một giấy tờ được mã hóa!
Diệp Đình cầm chuột, mở tài liệu này ra, thấy bên trong có bảy mục.
Anh lần lượt mở ra, kết quả, bên trong không có chữ gì...
“Đều trống không? Sao bên trong lại không có chữ?” Lăng Vi cau mày, tỏ vẻ khó hiểu.
Diệp Đình vừa gõ bàn phím, vừa nói: “Để anh khôi phục văn bản chi tiết.”
Anh gõ hồi lâu, kết quả đều không có gì.
Diệp Đình tắt đi... đặt tay lên cằm, ngưng mắt suy nghĩ dụng ý của Dương Tình Minh.
Lúc này, Lăng Vi đột nhiên cầm tay anh: “Chồng! Em biết rồi!”
Cô nhặt 乃út giấy trên bàn lên, một tay chỉ vào máy tính: “Chồng, anh nhìn 7 mục tài liệu này đi, thứ nhất xerox, thứ hai itunes, thứ ba attach, thứ tư order...”
Cô vừa chỉ vừa nói vào thứ năm, sáu, bảy (jessica, update, nmlgb)
“Chồng, anh xem như vậy là có ý gì?”
Cô vừa nói, vừa viết đáp án ra: “Mỗi chữ cái đầu sẽ cho ra tổ hợp một cái tên, là “Xiao Jun.”
Diệp Đình nắm tay cô, viết: “Tiểu Quân...”
Lăng Vi ngước mắt nhìn anh.
“Tiểu Quân và Dương Tình Minh đều bị An Kỳ Nhi khống chế?”
Diệp Đình gật đầu.
Lăng Vi vội nói: “An Kỳ Nhi thật xấu xa, hay là chúng ta báo cho Tứ ca đi, để anh ấy cẩn thận với An Kỳ Nhi! Cô gái này quá nguy hiểm!”
Từ khi An Kỳ Nhi xuất hiện, cô ta đã cố tình để cho Diệp Đình bọn họ bắt được mình! Cô ta lập một âm mưu lớn, giờ còn ở chỗ Vinh Tứ ca!
Diệp Đình mặc dù không lo lắng cho Vinh Phỉ, nhưng vẫn bí mật nhắn tin cho Vinh Phỉ, ở khung tin viết: “Tứ ca, cẩn thận An Kỳ Nhi.”
Vinh Phỉ nhắn lại một chữ "ừm".
Lăng Vi gấp gáp thiếu chút muốn hộc máu, cô bùm bùm ấn phim gửi tin cho Vinh Phỉ: “Tứ ca, An Kỳ Nhi không chế Quân Dương và Dương Tình Minh, Dương Tình Minh làm một báo cáo giám định nói Diệp Đình và An Kỳ Nhi là sinh đôi cùng trứng!”
Vinh Phỉ lập tức truyền tin nói: “Đây không phải là sự thật, An Kỳ Nhi chủ động tiết lộ tuổi của mình cho anh, cô ta nói mình làm nhiệm vụ 8 năm, anh biết cô ta bắt đầu làm nhiệm vụ từ năm 14 tuổi, xác nhận giờ 22 tuổi, sao có thể sinh đôi cùng trứng với A Đình? Hơn nữa, cùng trứng không phải cùng giới tính sao?”
Lăng Vi đột nhiên cảm giác da đầu tê dại... Rốt cuộc An Kỳ Nhi muốn làm gì? Tại sao lại chủ động tiết lộ tuổi của mình cho Tứ ca?
Lăng Vi đưa mắt nhìn Diệp Đình: “Chồng, An Kỳ Nhi chủ động nói tuổi của mình, chẳng lẽ cô ấy thay đổi tốt hơn? Thật ra thì vẫn muốn nhắc nhở chúng ta chuyện này, sợ chúng ta đi vào bẫy địch sao? Cô ấy luôn không muốn dẫn chúng ta vào âm mưu, nhưng không thể?”
Diệp Đình híp mắt, cười: “Sát thủ như cô ta... căn bản không có trái tim, không thể chuyển tốt được. Hiện tại, ở cùng với Tứ ca, nhất định là có mai phục.”
Lăng Vi rất muốn hỏi anh, Tứ ca đã chuẩn bị chưa, nhưng thấy Diệp Đình không vội vã, mà thái độ vừa rồi của Tứ ca nữa, không hề giống đang khẩn trương chút nào, cô liền nuốt xuống.
Vinh tứ và Diệp Đình liên tuyến sau đó ngó chừng An Kỳ Nhi chốc lát.
Anh và An Kỳ Nhi đi tới một khu riêng biệt, dẫn An Kỳ Nhi tới một phòng nhỏ, cho người khóa chặt bên ngoài.
An Kỳ Nhi kì quái nhìn anh: “Tới đây làm gì?”
Vinh Phỉ không nói gì, tà tứ cười một tiếng, đưa tay lên khiến cho đèn bàn duy nhất rơi vỡ, trong phòng nháy mắt tối om!
Gian phòng này không có cửa sổ, chút ánh sáng cũng không có, cả phòng tối đen như mực.
Ở trong phòng, đưa tay lên không thấy năm ngón, bất kỳ vật gì cũng không thấy được, An Kỳ Nhi chỉ có thể khinh bỉ nhìn Vinh Phỉ.
Vinh Phỉ đẩy cô đến giường nói: “Cho em cảm nhận một chút, cảm giác trong bóng tối, thật ra không đáng sợ đến vậy.”
An Kỳ Nhi híp mắt cười.
Vinh Phỉ không làm gì với cô, chỉ có lực ở tay An Kỳ Nhi thì mạnh hơn. Hai người nằm ở trên giường, không nhúc nhích. Hai người không ai nói lời nào, cứ như vậy nằm trong bóng đêm.
Họ không thấy gì, chỉ có thể nghe tiếng đối phương hít thở, cảm giác vi diệu này... Tim An Kỳ Nhi đập nhanh! Cô đột nhiên nói: “Tứ ca, anh sắp ૮ɦếƭ rồi, anh không sợ sao?”
Vinh Phỉ thản nhiên nói: “Tôi sao có thể so với cô ૮ɦếƭ sớm hơn chứ.”
Tay cô vẫn trong tay anh, lòng bàn tay anh rất nóng, cô không tránh, vẫn là những lời nói vô tình, nguội lạnh... cô cười "hừ" một tiếng: “Anh biết rõ tôi mai phục muốn bắt anh, sao còn muốn ở một mình với tôi?”
Vinh Phỉ nói: “Vì cô nhiệt tình, so với những người phụ nữ khác sẽ kích thích hơn.”
“A...” Đây là kiểu trả lời gì vậy?
An Kỳ Nhi cười lạnh: “Tứ ca, người của tổ chức sát thủ đang ở bên ngoài, họ đã bao vậy nơi này. Anh giao sợi dây chuyền ra đi, tôi thấy được sợi dây của anh màu cam rồi.”
Vinh Phỉ cười tháo dây chuyền xuống, nhét vào tay cô: “Cô muốn thì cứ việc nói thẳng, có gì đâu mà lòng vòng như vậy.”
An Kỳ Nhi cau mày.
Vinh Phỉ đột nhiên buồn bã nói: "Nhiều ngày như vậy, cảm giác của tôi đối với cô là gì, một chút cô cũng không cảm nhận được sao?”
An Kỳ Nhi đột nhiên cười, ngọt ngào nói: “Tứ gia anh đối với tôi thế nào, tôi thật đúng là một chút cũng không cảm giác được. Anh đối với tôi thật lòng được chứ?”
Vinh Phỉ nói: “Cô còn nhiều chỗ sơ hở lắm, tôi luôn không vạch trần cô, chuyện này còn chưa tính là tốt hay sao?”
An Kỳ Nhi đột nhiên cười: “Anh tốt với tôi như vậy thì tôi biết báo đáp anh sao? Tôi đã nói rồi, tôi làm nhiệm vụ tám năm, cũng chỉ là con chim non, Tứ ca anh sắp ૮ɦếƭ, trước khi ૮ɦếƭ, cho anh một lần làm quỷ hưởng hoa, thân thể này của tôi cho anh chiếm tiện nghi.”
Nói xong, bàn tay nhỏ bé của cô thoát khỏi tay anh, theo thắt lưng anh đi xuống.
Vinh Phỉ giữ lại bàn tay nhỏ bé của cô, hừ một tiếng: “Người của tôi, không nhất định phải chiếm tiện nghi đâu.”
(*) Vây kín bốn bề, vô cùng cấp bách
“Hứ ——” An Kỳ Nhi cười lạnh: “Vậy xong rồi, Tứ ca, chúng ta quen biết, coi như em gái tặng quà tạm biệt cho anh, sau khi thành quỷ, nhìn phụ nữ cẩn thận…” Cô ta thổi khí bên tai anh: “Tứ ca, quý trọng sinh mạng, cách xa nữ sát thủ.”
An Kỳ Nhi cười vui vẻ, nhấn nút báo động trên nhẫn cô ta, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng nổ.
“Đùng”, khói dày đặc cuồn cuộn phòng tối bọn họ đang ở —— mặt tường bắn tung tóe gạch ngói vụn, bụi đất bay vào mũi.
An Kỳ Nhi đột nhiên hôn lên mặt Vinh Phỉ: “Bái bai… Thâи áι.” Dao cô ta kề cổ Vinh Phỉ, mười mấy người đồ đen xông vào!
Bọn họ đánh nhanh chóng nhưng mãnh liệt, chợt đánh ngã An Kỳ Nhi, bao vây!
“Tứ ca, tất cả sát thủ bên ngoài đã bị xử lý! Người đàn bà này thế nào?”
Vinh Phỉ không lên tiếng, trực tiếp xuyên qua làn khói dày đặc, đi ra ngoài.
Trước mặt đổ nát, Vinh Phỉ sửa sang quần áo và tóc tai bị dính bụi, anh quay đầu nhìn An Kỳ Nhi, không nói gì, cũng không nhìn lâu thêm, lên trực thăng.
Thuộc hạ Vinh Phỉ trố mắt nhìn nhau, cũng không biết ánh mắt này là ý gì? Ý là mang người đàn bà này về chi nhánh đúng không?
“Trói cô ta lại —— nhét vào phía sau!”
An Kỳ Nhi cười nhạt, chỉ có mấy kẻ vô tích sự này mà muốn bắt cô ta? Sau khi trực thăng của Vinh Phỉ cất cánh, An Kỳ Nhi cười lạnh nhìn hai mươi mấy côn đồ vây quanh cô ta.
An Kỳ Nhi lắc cổ tay, xoay cổ, cô ta nhanh chóng đánh đá, chỉ một lát sau đã hạ gục toàn bộ hai mươi mấy người.
Cô ta nhìn chung quanh, không có ít sát thủ trong tổ chức bị ngã trong đống đổ nát! Vinh Phỉ ——
An Kỳ Nhi cắn răng nghiến lợi, anh vẫn luôn biết cô ta đang mai phục anh! Anh luôn phòng bị! Nhưng vậy thì sao? Cô ta lấy được dây chuyền rồi!
Còn một sợi màu đen trong tay Lý Thiên Mặc, sẽ nhanh chóng vào trong túi cô ta!
An Kỳ Nhi cầm sợi dây chuyền, cân nhắc, không sai… giống y đúc sợi màu đỏ sậm của cô ta. Không khác biệt gì, trừ màu sắc. Cô ta cẩn thận phân biệt, xác nhận đây là dây chuyền thật.
Xa xa, trực thăng của tổ chức sát thủ đến đón cô ta ngày càng gần.
Trực thăng bay tới, An Kỳ Nhi leo lên thang… Hình ảnh cô ta và Vinh Phỉ bị rắn đuổi theo thoáng qua trong đầu cô ta.
Khi đó, anh cũng ôm cô ta leo lên trực thăng như vậy.
An Kỳ Nhi thật sự muốn nhảy xuống, cô ta muốn thoát khỏi tổ chức sát thủ, nhưng cô ta không thể. Cô nhìn hướng Vinh Phỉ rời đi, lại quay đầu, dứt khoát leo thang dây lên trực thăng.
Cô ta cầm dây chuyền trong tay, quỳ một chân xuống: “Ryan đại nhân, dây chuyền anh cần, tôi đã tìm được.”
Cô ta vừa giao dây chuyền ra, đột nhiên “đùng” một tiếng —— dây chuyền nổ! Chung quanh hơi nóng cuồn cuộn!
Trực thăng trong nháy mắt đầy khói đen —— khói lửa lan tràn.
Trực thăng nhất thời mất khống chế, rơi thẳng xuống đất, nổ tung, bốc lên khói lửa đen!
Vinh Phỉ nhìn một màn này, liên lạc với Diệp Đình: “Dây chuyền giả nổ.”
Diệp Đình đã sớm biết sự tồn tại của dây chuyền, anh chuẩn bị trước. Khi An Kỳ Nhi cầm dây chuyền đi, Diệp Đình liền làm cái giống vậy, tinh tế từng chút một, gắn bom vào dây chuyền giả, giao cho Vinh Phỉ.
Dây chuyền của Vinh Phỉ mà An Kỳ Nhi thấy cũng là “trong lúc vô tình” cho cô ta thấy.
Ngay lúc Vinh Phỉ nói: “Anh nắm giữ ánh mắt em”, cô ta nhìn thấy sợi dây chuyền kia…
Vinh Phỉ đưa mắt nhìn hướng chiếc trực thăng kia rơi xuống thật lâu, ánh mắt sâu thẳm, lãnh đạm nói: “Cô gái, chúng ta sớm tụ sớm tan.”
(*) Vây kín bốn bề, vô cùng cấp bách
Một đầu khác, trong căn cứ số hai của Quân Dương, Diệp Đình và Quân Dương, Tần Sênh, Hàn Yến đang thảo luận đối sách: “Tiểu Quân mới là nội gián thật sự, căn cứ số hai này cũng không an toàn.”
Lăng Vi nói: “Khi chúng ta tới đây, nói không chừng Tiểu Quân đã gửi tín hiệu cho tổ chức sát thủ!”
Quân Dương đau lòng nói: “Vậy chúng đi nhanh đi, chậm thì sinh biến!”
Vì không muốn bứt dây động rừng, Diệp Đình lập tức bí mật đưa mọi người đi, anh không cho bọn họ ngồi trực thăng, mà bí mật đưa bọn họ đi ra từ mật thất.
Cuối cùng, mọi người đều rời đi, Quân Dương tung tin giả, anh định chỉ dẫn Hoa Đào và Hàn Yến đến căn cứ số ba.
Diệp Đình và Lăng Vi quyết định vào núi, tìm dì Khanh ở căn cứ bí mật.
Sau khi đưa tất cả mọi người đi, Quân Dương cùng Diệp Đình, Tần Sênh, Hàn Yến, còn có Tiểu Quân ngồi chiếc trực thăng cuối cùng rời khỏi căn cứ. Trên trực thăng, Quân Dương hỏi Tiểu Quân: “Bọn họ cho cậu bao nhiêu lợi ích?”
Tiểu Quân không nói gì.
“Đùng ——” Lúc bọn họ leo lên trực thăng, sau lưng truyền tới tiếng nổ!
Toàn bộ hai căn cứ của Quân Dương trong nháy mắt bị nổ thành đống hoang tàn, ngoài cửa sổ trực thăng khói đen cuồn cuộn, tiếng nổ vang bên tai, điếc tai nhức óc! Hơi nóng truyền tới trực thăng, trực thăng nhanh chóng bay lên không trung ——
Quân Dương vô cùng đau lòng… Không phải vì hai căn cứ bị nổ, mà là… Bạn cùng trường nhiều năm phản bội, khiến anh khó tiếp nhận.
Tiểu Quân cúi đầu, từ đầu đến cuối không lên tiếng, trực thăng vì muốn tránh nổ, nên nhanh chóng bay lên mà chưa kịp đóng cửa khoang.
Tiểu Quân đột nhiên đứng lên, anh ta đi tới cửa khoang, nhảy xuống dưới ——
“Tiểu Quân?!” Quân Dương hoảng sợ đuổi theo.
Diệp Đình và Tần Sênh kéo anh lại.
Quân Dương thống khổ quỳ rạp xuống, Diệp Đình nói: “Tổ chức sát thủ này là do lão đại số một hắc đạo quốc tế - Hoắc Ân bồi dưỡng. Bọn họ rốt cuộc không kiềm chế được.”
Tần Sênh lo lắng: “Bây giờ anh ứng phó nổi không?”
Kế hoạch Gi*t ૮ɦếƭ Paul Luis vì bệnh tình Hàn Yến mà lỡ việc, bây giờ kẻ thù số một của Diệp Đình – Hoắc Ân lại công kích! Chung quanh tam giác vàng cũng rục rịch…
Trước đó Tần Sênh chưa từng lo cho Diệp Đình.
Diệp Đình liếc nhìn căn cứ số hai lửa chảy cuồn cuộn, cười nói: “Bạn tới có rượu ngon, chó sói tới có súng săn. Chỉ sợ bọn họ không tới.”
“…” Tần Sênh bật cười, anh lắc đầu, kéo Quân Dương quỳ ngồi cạnh cửa khoang lên: “Nếu tôi đoán không sai, người nhà Tiểu Quân và Dương Tinh Minh đã bị tổ chức sát thủ khống chế. Bây giờ điều cậu phải làm là điều tra bối cảnh nhân viên trong tất cả căn cứ của cậu, rồi xem làm sao giải quyết tốt.”
Quân Dương gật đầu. Anh lập căn cứ này vì muốn có một nơi an tĩnh nghiên cứu thuốc, không nghĩ tới lại cuốn các bạn bè của anh vào màn máu tanh tàn sát này…
Hàn Yến đột nhiên nói: “A Đình, gần đây không yên ổn, hay là khoan hãy vào núi. Bây giờ quan trọng nhất là Gi*t ૮ɦếƭ lão quỷ Paul – Luigi và Hoắc Ân!”
Trở lại biệt thự trong trang viện của Diệp Đình, Lăng Vi mềm nhũn nằm trên sofa hừ hừ: “Vẫn là nhà tốt nhất… Nằm thoải mái làm sao…”
Anh trang trí lại căn phòng, màu hồng phấn, khắp nơi đều là nơ bướm… Giống như phòng cho Tiểu công chúa…
Lăng Vi 囧: “Em cũng làm mẹ rồi, màu này, những nơ con bướm này…thật sự hợp với em sao?”
Diệp Đình cười nói: “Màu này đẹp, có thể giúp em tâm khí ôn hòa. Mấy nơ con bướm này cũng không tệ, cho em trở về trẻ con, không buồn không lo giống như một tiểu công chúa.”
Lăng Vi nằm trên sofa, duỗi người: “Ai u… Em phải nằm một hồi…” Đi tới đi lui nhiều ngày như vậy, tay chân cô đều mỏi nhừ hết rồi.
Bây giờ bụng cô đã căng tròn, mỗi ngày, sáng sớm, buổi trưa, buổi tối, hai đứa nhỏ đều sẽ động thai, cô đếm cẩn thận, cảm nhận hai đứa nhỏ ngọa nguậy như côn trùng vậy…
Diệp Đình vén đầm cô lên, tai dán vào bụng Lăng Vi. Anh nghe một hồi, nói: “Có phải đại bảo nhị bảo nhà anh… đang đi tiểu không? Anh nghe tiếng nước chảy.”
“Phốc ha ha ha ha ——” Lăng Vi cười lớn: “Chồng… Đó không phải đứa nhỏ đi tiểu đâu! Đó là nước trong bụng em! Ha ha ha… Ai u… ૮ɦếƭ cười em, còn nói em không bình thường! Khinh anh!”
Diệp Đình hôn lên bụng cô, giơ tay sờ sờ: “Nhìn cái bụng này đi, trắng như vậy… giống như heo trắng con.”
Lăng Vi nằm ngửa, đánh lên tay anh: “Heo nhà anh đẹp vậy à? Có thể đừng chọc cười nữa không?”
Diệp Đình nói: “Heo nhà anh… Anh thật sự chưa từng nhìn kỹ… Nhưng heo nhất định không đẹp như em.”
Lăng Vi nhấc chân đạp anh: “Lại lấy cái xấu làm ví dụ!”
Diệp Đình lập tức nói: “Vậy thì đổi cái tốt, ngựa nhà anh nhất định không đẹp như em.”
“Cút!” Lăng Vi giơ tay đấm anh: “Anh còn chọc em nữa, em liền không sinh! Hừ ——”
Diệp Đình vội dỗ dành cô: “Anh sai rồi… Đừng giận… Nếu em tức giận, tính cách đứa nhỏ cũng kiêu.”
“Vậy thì sao? Sinh ra rồi sẽ cùng em ức Hi*p anh.”
Diệp Đình cười hôn lên bụng cô: “Ai nói, đại bảo nhị bảo của chúng ta chắc chắn tốt với anh. Anh là cha hiền mà… Muốn cái gì cho cái đó, mỗi ngày đều nuông chiều chúng, đến lúc đó anh bảo bọn nhỏ cùng anh ức Hi*p em.”
Lăng Vi bĩu môi, nổi giận!
“Thời gian mang thai, anh đừng chọc em! Em sẽ cắn anh, em tố cáo anh.”
Diệp Đình cười không ngừng: “Đúng, em cầm tinh con chó, anh quên.”
Hai người cãi nhau ầm ĩ, Diệp Đình chọ cười cô, Lăng Vi cười đến run người, liên tục ợ, vừa cười vừa ợ.
Diệp Đình bị dọa sợ cũng không dám chọc cười cô nữa, vội cho cô uống nước.
“Aiya…” Lăng Vi ôm иgự¢: “Ợ —— Sao gần đây em hay ợ?”
Mấy ngày trước cũng vậy, không có gì, bỗng nhiên ợ mãi.
Diệp Đình lập tức gọi cho Từ Phi, Từ Phi và Quân Dương, Chính Hiền và Hàn Yến, Hoa Đào đến căn cứ số ba.
Từ Phi nói: “Không sao, cái này là hiện tượng bình thường, vì chị dâu đang mang thai, đại bảo nhị bảo chiếm rất nhiều chỗ trong bụng chị ấy, țử çɥñğ rộng ra sẽ dẫn đến màng thịt tăng, đè một cái, dạ dày liền chua, cho nên mới ợ. Đây là hiện tượng bình thường, uống nhiều nước ấm là được.”
“Được… Cảm ơn, tôi biết rồi.” Lăng Vi ςướק lời nói cảm ơn. Cô phủ lên điện thoại, dùng sức đẩy anh: “Còn không mau đi rót nước cho Bổn cung, ợ ——”
Diệp Đình: “Sh——”
Lăng Vi cố ý đạp ௱ôЛƓ anh: “Anh ghim ai? Anh còn muốn ghim em? Bà đây là Lăng Vi, không phải Tử Vi! Ợ ——”
Diệp Đình nhịn cười, không dám nói thêm gì. Cô bật cười, mãi không hết ợ được.
Diệp Đình rót nước cho cô, cô uống hết một ly, rốt cuộc khá hơn một chút.
Chạng vạng tối, hai người ăn xong, cùng vào thư phòng lập kế hoah5.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc