Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 232

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lý Thiên Mặc trầm mặc, định gọi cho bố mẹ. Vì... trên người An Kỳ Nhi mang theo sợi dây chuyền này, nói không chừng có quan hệ gì với gia đình mình. Nhỡ đâu... trước khi có anh, ba mẹ đã sinh một chị gái rồi?
Lý Thiên Mặc trở về phòng của mình, gọi cho ba.
Cha Lý nghe điện: “Tiểu tử thúi, đi đâu mà hơn một tháng không thấy bóng người! Lúc nào về? Ta và mẹ con làm mỳ vằn thắn cho ăn.”
Lý Thiên Mặc im lặng một chút rồi hỏi: “Cha, hôm nay con gặp một chuyện lạ lắm.”
“Chuyện gì?” Cha Lý lập tức khẩn trương.
Lý Thiên Mặc nói: “Không phải con có một sợi dây chuyền sao?”
Cha Lý hít vào một hơi...
Lý Thiên Mặc nói: “Kỳ quái là.. Hôm nay, con nhìn thấy, sợi dây của con có chuôi kiếm đen, con còn thấy một sợi khác có chuôi đỏ sậm nữa...”
Cha Lý đặt ௱ôЛƓ ngồi lên ghế sô pha.
Lý Thiên Mặc gọi: “Cha! Cha làm sao vậy? Cô gái có dây chuyền kia có phải chị con không? Cha và mẹ con... có phải trước khi sinh con đã từng có một đứa con khác?”
Lý Thiên Mặc hỏi xong thì nhíu nhíu mày, ba mẹ anh tuổi đã lớn, lúc còn trẻ muốn có con không được, bọn họ phải trung niên mới có con.
Từ nhỏ anh đã nghe ba mẹ nói, lúc mẹ anh mang thai mất khá nhiều sức, nên chỉ có mỗi mình anh.
...
Theo như lời ba mẹ thì nhất định anh sẽ không có chị gái, cũng không thể có em gái...
Cha Lý không trả lời thẳng vấn đề của anh, đột nhiên nói: “Bây giờ con đang ở đâu? Cha đi qua xem dây chuyền đó một chút.”
Lý Thiên Mặc nói: “Con ở trụ sở của bạn, con hỏi bạn con xem có thể cho trực thăng đón cha không.”
Trái tim cha Lý suýt nhảy khỏi Ⱡồ₦g иgự¢!
“Trụ sở? Trụ sở gì? Con đi tới đó làm gì?”
Lý Thiên Mặc vội vàng nói: “Cha, cha đừng khẩn trương, đây là trụ sở thí nghiệm của bạn con, là tư nhân. Không phải kiểu như cha nghĩ đâu...”
“...” Cha Lý "ừm" một tiếng: “Giờ ta dọn đồ, con bảo bạn cho trực thăng tới đón đi, chuyện này rất kỳ lạ, ta phải xem tình huống cụ thể mới được.”
Lý Thiên Mặc đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, ba anh trước kia luôn nói thật... tính cách có hơi yếu đuối, hôm nay nói chuyện đặc biệt cứng cỏi, sáng suốt mà phân phó.
...
Trong lòng Lý Thiên Mặc dâng lên một loại tâm trạng thấp thỏm...
Như thể bản thân đang cảm nhận được gì đó.
Lý Thiên Mặc ra khỏi phòng thì thấy Lăng Vi đang đứng ở cửa phòng anh: “Sao vậy? Tiểu Vi?”
Sắc mặt Lăng Vi không tốt lắm, dường như rất lo lắng.
An Kỳ Nhi là một sát thủ... Lý Thiên Mặc và An Kỳ Nhi đều có dây chuyền, vừa nhìn đã thấy chuyện không đơn giản!
Dây chuyền nhìn qua rất đặc biệt, tinh xảo, còn có kim cương.. vô cùng lớn! Không thể nào là tín vật người bình thường đưa cho trẻ con được!
Thân phận của Lý Thiên Mặc.. nhất định không tầm thường!
Nhưng thân phận Thiên Mặc của anh... rốt cuộc là gì? lang vi vô cùng lo lắng...
Lúc ba của Lý Thiên Mặc tới, bầu trời cũng đã chuyển đen.
Lăng Vi vui vẻ đi tới chào hỏi: “Bác Lý vẫn khỏe chứ!”
Ba của Lý Thiên Mặc cũng vội vàng gật đầu với cô, dùng ánh mắt hỏi cô, có nói sự thật cho Thiên Mặc biết hay không?
Lăng Vi cười điềm đạm, không thể lắc đầu. Ánh mắt cô cũng rung rung, tỏ ý mình không có tiết lộ chuyện thân thế Thiên Mặc.
Ba Lý cảm thấy an tâm hơn, Mặc dù xuất thân của Thiên Mặc không được tốt, nhưng là..., ông vẫn hy vọng chính miệng ông sẽ đem đầu đuôi chuyện này nói rõ với Thiên Mặc.
Quân Dương thấy ba Lý Thiên Mặc đến, liền kêu mọi người cùng ăn cơm: “Có chuyện gì, từ từ nói.”
Mọi người đi theo anh đến phòng ăn lớn.
Lúc vừa mới thấy sợi dây chuyền, Lý Thiên Mặc đặc biệt biết rất rõ lai lịch của sợi dây, nhưng là...lúc này, anh thấy ba anh vội vàng từ phía sau chạy tới.....Một phần, anh cũng không muốn biết dây chuyền này là xảy ra chuyện gì.
Bởi vì...nếu như ba mẹ anh không sinh những đứa trẻ khác, vậy anh, cũng rất có thể không phải là con ruột của ba mẹ anh.
Trong lòng Lý Thiên Mặc có phần không muốn tiếp nhận, cho nên, anh … cái gì cũng không muốn hỏi, cái gì cũng không muốn biết.
Bởi vì, hiện tại mọi thứ đang rất tốt, chỉ e biết càng nhiều, càng cảm thấy khó chịu!
Mọi người cùng nhau ngồi vào bàn dùng cơm, bên ngoài “vui vẻ nói chuyện“.
Đột nhiên, phòng phẫu thuật bên kia tắt đèn, y tá báo cho Quân Dương: “Lão đại, xảy ra chút bất trắc.”
“Cái gì?” Quân Dương bị dọa đến giật mình. An Kỳ Nhi hiện đang phẫu thuật, ít nhất hai ngày mới có thể kết thúc, không thể nào lại nhanh như vậy!
Có chuyện gì xảy ra với cô?
Nhìn thái độ của Quân Dương, sắc mặt của mọi người trong bàn cũng thay đổi theo.
Đặc biệt là Lăng Vi, Cô nghiêm túc hỏi Quân Dương: “Thế nào?”
Quân Dương liền đứng lên, vừa chạy ra ngoài, vừa nói lớn: “Bến An Kỳ Nhi xảy ra chuyện.”
“Cái gì? Có chuyện gì?” Vinh Phỉ lập tức đứng lên.
“Đi, đi qua xem một chút! “ Mọi người trong bàn cũng buông đũa, nhanh chóng cùng Quân Dương chạy tới phòng phẫu thuật.
Khi mọi người vừa đến, chỉ thấy An Kỳ Nhi đứng ở cửa, lưng dựa vào tường, trên đầu còn quấn một ít vải trắng lưa thưa.
Cô thấy mọi người chạy về phía mình, trong mắt cô thoáng qua một tia quẩn bách, tiếp đến...lạnh nhạt nghiêng mặt qua một bên.
Quân Dương vội vàng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra? Không phải vừa mới vào phòng phẫu thuật sao? Tại sao lại đi ra?”
Bác sỹ mặc áo Blue trắng, đeo khẩu trang giải thích với Quân Dương: “Chúng tôi vốn định cho tiểu thư An Kỳ Nhi tiến hành phẫu thuật, nhưng..., tôi vừa mới phát hiện....có tấm chip đè lên dây thần kinh thị giác....Nếu như bắt buộc phải tháo bỏ tấm chip, khả năng tiểu thư An Kỳ Nhi dù có tỉnh lại...nhất định cũng sẽ bị mù.”
Những lời của bác sỹ làm cho mọi người đều kinh hãi.
Bác sỹ nói tiếp: “Cho nên, tôi phải hỏi ý kiến người trong cuộc. Tôi đã hỏi tiểu thư An Kỳ Nhi, mặc dù tiến hành tháo bỏ thành công cũng sẽ dẫn đến mù, liệu cô ấy có muốn tiếp tục tiến hành phẫu thuật hay không? Tiểu thư An Kỳ Nhi bày tỏ không muốn mù, cho dù tấm chip có nổ trong đầu cô, cô ấy cũng không muốn trở thành kẻ mù.”
Vinh Phỉ tức giận: “Không phải là mù sao? Chẳng lẽ lại quan trọng hơn cả tính mạng?”
An Kỳ Nhi quay đầu lại, trợn mắt nhìn anh: “Anh quản tôi? mạng của tôi, tôi lo, không cần anh bận tâm!”
Vinh Phỉ nổi nóng, ấn cô lên tường.
An Kỳ Nhi giận đến đỏ cả mặt. Xung quanh lại có nhiều người nhìn như vậy: “Anh muốn làm gì? Buông tôi ra!”
Vinh phỉ nói: “Không phục đúng không? Tôi đây chuyên trị các loại không phục!”
Vừa nói, liền cúi người xuống, vác cô lên vai, anh sãi bước đi đến cửa phòng họp.
“Rầm ——” cửa phòng họp bị Vinh Phỉ đá văng, Lăng Vi nói: “Chúng ta hay là quay về ăn cơm đi...”
Quân Dương cũng nói: “Đúng... Chúng ta nên quay về ăn cơm đi, anh Tư sẽ có biện pháp thuyết phục An Kỳ Nhi.”
Trong lòng hẳn có rất nhiều vướng mắt: “Thật ra thì... tôi cảm thấy... Cần phải tôn trọng quyết định của An Kỳ Nhi... Dù sao, mạng sống là của cô, cô vốn là tính cách như vậy, làm sao có thể không có đôi mắt? Để cho cô mù, chẳng khác nào muốn lấy mạng cô, thậm chí càng nghiêm trọng hơn việc lấy mạng cô!”
Lăng vi trấn an cô nói: “Hay là đợi một chút, cô cùng anh Tư bàn bạc kết quả xem sao.”
Tiểu Bạch bên cạnh mất hứng: “Tại sao anh Tư Vinh lại cùng cô ấy bàn bạc kết quả? Tôi cũng muốn tham gia! Còn nữa... Mới vừa rồi Vinh Phỉ làm gì lại tức giận như vậy? Thật giống như nổi giận với vợ anh ta! Mình làm sao lại bận tâm chứ?!”
“...”
Tiểu Bạch vừa lầm bầm, vừa đẩy cửa phòng họp, đi vào.
Anh vừa mới mở cửa, bước vào một bước, đột nhiên “A ——” kêu lên một tiếng sợ hãi.
Mọi người đứng ở cửa lập tức đi vào trong, chỉ thấy An Kỳ Nhi nhiệt tình ôm Vinh Phỉ, kịch liệt cùng anh đang hôn nhau... Vinh Phỉ ấn An Kỳ Nhi trên tường, anh là người chiếm hoàn toàn thế chủ động!
“A! Các người đang làm gì?” Tiểu Bạch như phát điên! An Kỳ Nhi tại sao phải hôn Vinh Phỉ? Nhất định là Vinh Phỉ ép buộc cô?
Tiểu Bạch lập tức nổi giận!
Anh liền vén tay áo, xông lên! Quân Dương ngây lập tức tóm lấy cổ anh: “Ranh con, đây là đâu mà làm loạn? Cút đi ăn cơm đi!”
Trong phòng hai người vẫn nhiệt tình như lửa, không hề bị ảnh hưởng, giống như không
biết đến sự tồn tại của những người trước cửa. Thật lâu, cửa phòng họp bị đóng lại, An Kỳ Nhi buông Vinh Phỉ, trong mắt mang theo một tia lãnh ý: “Chơi vui sao?”
Vinh phỉ “Hừ” một tiếng, nói: “Là cô chơi đùa? Hay là tôi chơi đùa?”
An Kỳ Nhi trừng anh: “Tôi không hiểu anh đang nói gì!” Nói xong, cô nghiêng gương mặt trái xoan của mình sang chỗ khác, không muốn nhìn anh.
“Tôi cũng không hiểu cô đang nói gì.” Vinh phỉ cương quyết tóm chặt cằm cô, xoay mặt cô lại đối diện với anh.
An Kỳ Nhi cười nhạt: “Không tiến hành phẫu thuật được, tôi cũng không còn sống mấy ngày nữa. Anh Tư... Tôi “chiếm tiện nghi” anh nha.”
Cô đột nhiên cười ngọt ngào, trong mắt hiện ra một tia nhu mì.
Tay nhỏ bé xoa иgự¢ anh: “Anh Tư... Tôi làm nhiệm vụ đã tám năm, nhưng... vẫn còn là trinh nữ, anh tin không?”
Mắt đen của Vinh Phỉ liếc nhìn gương mặt đẹp cô, không đàng hoàng cười một tiếng, “Thử một chút thì biết.”
An Kỳ Nhi liền dán môi lên hôn anh: “Tới đi, ở nơi này cho anh. Nếu anh không đáp ứng, tôi đi tìm tiểu Bạch.”
Vinh Phỉ trong nháy mắt đem cô ấn ngã!
“Tiểu Bạch không thể thỏa mãn được cô!” Vinh Phỉ hôn cô như điên, nhưng anh chậm chạp bất động cô, An Kỳ Nhi tự mình cởi nút quần áo, nhưng Vinh Phỉ đè tay cô, không để cho cô cử động. Nước mắt An Kỳ Nhi đột nhiên chảy ra, không có dấu hiệu nào... Cô cau mày nói: “Tôi... lần đầu tiên khóc...”
Thật giống như không quen thuộc cảm giác này, lỗ mũi chua xót, cổ họng cũng rất đau... Thật giống như thứ gì lắp kín cô.
Cô vào sinh ra tử nhiều lần, cả người đầy vết đạn, vết thương cúng không ít. Có lúc... cũng đau đến đến rơi nước mắt, nhưng..., lần này so với trước kia không giống nhau.
Cô ôm Vinh Phỉ, gương mặt trắng noãn dựa vào иgự¢ anh, cô buồn buồn nói: “Tôi thật sợ mù... Bởi vì tôi sợ bóng tối... Tôi sợ không nhìn thấy gì hết... Tôi không có cách nào tiếp nhận, từ nay về sau mỗi một giây đều phải trải qua trong bóng tối... Lúc đó... Tôi sợ sẽ nghĩ ngợi nhiều chuyện không tốt...Tôi rất sợ...”
Giọng nói cô run rẩy... Vinh Phỉ đột nhiên dùng sức ôm cô: “Không phải sợ, không nhìn thấy cũng không có gì... Anh nguyện ý làm ánh sáng cho em, nửa đời sau, anh sẽ là đôi mắt của em. Chỉ cần em còn sống.”
Nước mắt An Kỳ Nhi lập tức trào ra mãnh liệt, Cô lau nước mắt lên áo sơ mi trắng của anh.
Bàn tay nhỏ bé nắm lấy y phục của anh, nắm chặt trong tay, cô thút thít hỏi anh: “Tại sao...? Anh vốn không thích tôi...tôi cũng không thích anh.”
Vinh Phỉ nói: “Không thích là quan hệ thế nào, sau này từ từ thích là được.”
An Kỳ Nhi hỏi anh: “Anh nói tôi, hay là nói anh?”
Vinh Phỉ bực bội cười: “Cả hai chúng ta.”
“A...” An Kỳ Nhi muốn buông anh, nhưng hơi thở của anh làm cho cô mê muội... Không buông ra được, Vinh Phỉ có thể xem là ân nhân cứu mạng cô. Trong lòng nghĩ... Trong căn cứ nhiều người như vậy, cô chỉ muốn ở một mình cùng Vinh Phỉ, những người khác đối với cô thân thiện đi nữa, cô cũng chỉ muốn ở một mình cùng anh.
Người đàn ông đáng ghét này, luôn luôn cùng cô đối nghịch, nhưng..., cô chính là muốn cùng anh đơn độc sống chung với nhau.
An Kỳ Nhi ôm lấy eo Vinh Phỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt vào иgự¢ anh, cô cười, hít mũi nói: “Anh làm ánh sáng cho em là thua thiệt cho anh... Người như anh tứ, học vấn tốt, dáng dấp tốt, có biết bao nhiêu cô gái nằm mơ cũng muốn xếp hàng chờ anh lựa chọn...”
Tay Vinh Phỉ xoa eo cô, hài hước nói bên tai cô: “Ai nói muốn kết hôn với em? Anh chỉ nói, sẽ là người chỉ đường cho em nha....”
An Kỳ nhi cắn lên vai anh, cô hung hăn cắn một cái, một bên cắn một bên thét chói tai: “ A------Vinh Phỉ! Có lúc em thật muốn Gi*t anh!”
Vinh Phỉ mặc cô cắn, hai tay dùng sức kìm chặt hai cánh tay nhỏ bé của cô kéo ra sau lưng, anh ép mặt tới gần cô, vẫn như vậy cười cười không đứng đắn: “Đến lúc đó, anh cắt hết móng vuốt mèo nhỏ của em, để xem … em làm sao “cào” người đây...”
An Kỳ Nhi lại cắn anh, Vinh Phỉ hôn cô một chút: “ Cái miệng này của em, trừ lúc cắn người và nói chuyện, những lúc khác nói thật là giỏi.”
An Kỳ Nhi nhấc chân đạp anh: “Buông em ra! Em không muốn chơi đùa cùng anh!”
Vinh Phỉ nghe những lời của cô: “Không chơi, thì phải nhanh chóng tiến hành phẩu thuật. Trước mắt phải lấy tấm chip ra rồi nói sau, tạm thời không nhìn thấy, không có nghĩa là sau này cũng không nhìn thấy. Bây giờ y học phát triển như vậy, sớm muộn đều có thể chữa hết.”
An Kỳ Nhi không nhịn được nhíu chặc chân mày, nói: “Vô dụng thôi, bị chèn ép thần kinh thị giác, không phải là tổn thương võng mạc bình thường. Thần kinh thị giác một khi hư hại, căn bản là không cách nào cứu chữa.”
Vinh phỉ lại nói: “Em có thói quen trong bóng tối, không bằng sẽ còn thích bóng tối. So với việc trợn mắt nhìn những thứ những làm người ta nôn mửa, bẩn thiểu phải tốt hơn nhiều không.”
An Kỳ Nhi cả người chấn động!
“Anh nói thật đơn giản...” Cô hừ một tiếng, đột nhiên lại cười, âm thanh ngọt ngào, nói: “Nếu em mù thật, sau này cũng không nhìn thấy mặt anh...”
Vừa nói, cô vừa ngẩng cằm, đuôi mắt cũng từ từ nâng lên, chăm chú nhìn vào mặt Vinh Phỉ.
Vinh phỉ cười nói: “Anh ngược lại hy vọng, câu nói này của em là thật.”
An Kỳ Nhi lập tức mặt lạnh: “Em giống như đang nói dối sao?”
Cô trừng anh: “Không có tâm trạng!”
Cô đột nhiên lại than thở: “Haizz... Em thật muốn... trước khi ૮ɦếƭ, muốn nói một lời yêu... Giống như những cô gái khác vậy... Mặc váy hồng xinh đẹp, còn phải mang giày cao gót pha lê! Còn muốn đeo kẹp tóc, Chính là muốn có hoa, có con bướm, loại có ánh sáng lấp lánh!”
Cô nói mà nghiếng răng nghiến lợi! Thật giống như những thứ này đối với các cô gái khác là chuyện bình thường, nhưng đối với cô mà nói đều tất cả là điều đặc biệt.
Vinh Phỉ đột nhiên kéo tay cô, đan những ngón của cô vào các ngón tay của anh: “Đi, anh đưa em đi chơi. Đến khu vui chơi chơi được không?”
An Kỳ Nhi “hì hì” cười một tiếng: “Có thể.”
Vinh Phỉ kéo tay cô, vui mừng chạy. Hai người len lén chạy lên trực thăng, Vinh Phỉ đưa cô đến khu vui chơi lớn nhất.
Thế giới “tàu cao tốc trên mây”, An Kỳ Nhi mong muốn mặc váy áo xinh đẹp, cài kẹp tóc pha lê hình con bướm, giống như một nữ sinh vậy, nghiêm nghị thét chói tai! Lúc xuống nguy hiểm nhất, toàn thân mất trọng lượng, làm cho cả người cảm thấy nghẹt thở! An Kỳ Nhi cảm giác mình như rơi vào vực sâu vô tận! Cô không thở được, nhưng vẫn không nhịn được lớn tiếng gọi ra: “Vinh Phỉ! Em là sát thủ a... Em là người xấu...Những lời em nói với anh tất cả đều là giả, Em không lúc nào là không cùng anh diễn kịch... tại sao anh phải đối với em tốt như vậy chứ?”
Xung quanh tiếng gió rất lớn, thổi tan lời cô nói, ….gió lớn... giống như hai chỉ tay khổng lồ, lôi xé tóc cô——
Vinh phỉ là lần đầu tiên ngồi “tàu cao tốc trên mây ”, anh vốn nghĩ cả đời này không bao giờ chơi cái trò chơi trẻ con này. Tàu cao tốc trên mây thật ra kích thích, tóc của cô bay lượn trước mắt anh, nhưng anh vẫn tĩnh táo, một chuyện kích thích khác, lúc cùng anh ở Amazon bị báo mẹ đuổi, so với lúc ấy còn kém xa đến tám trăm lẻ tám ngàn dặm. Thời điểm ở Amazon, đây mới thật sự là khoảng thời gian chấn động lòng người!
Vinh phỉ đột nhiên nói: “Nơi này không có ý nghĩa, anh đưa em đến nơi khác vui hơn!”
Trò chơi “tàu cao tốc trên mây” chậm rãi dừng lại, xung quanh có người nôn, có người bị sợ đến nhũn cả chân, nhưng An Kỳ Nhi không bị làm sao cả. Cô cùng Vinh Phỉ trải qua nhiều chuyện như vậy, so với những thứ này kích thích hơn gấp mười ngàn lần.
Vinh phỉ đưa cô tới một cửa hàng bí mật, anh ở trong cửa hàng mua rất nhiều dụng cụ sinh tồn dã ngoại.
Mua xong đồ, anh nhét một bộ đồng phục nữ màu đen vào tay cô: “Đi thay đi, bộ đồ này rất hợp với em.” Anh đưa tay chỉ vào bộ váy cô đang mặc: “Khó coi ૮ɦếƭ đi được, còn không mau thay.”
An Kỳ Nhi trừng anh: “Mọi người đều nói váy em rất đẹp, anh lại nói khó coi! Không hiểu mắt thẩm mỹ của anh như thế nào?”
Vinh phỉ cười nói: “Váy áo chính là rất đẹp, ý anh nói, em mặc thật khó coi. Chủ yếu là không có khí chất.”
An Kỳ Nhi vừa trừng anh, vừa đưa tay cầm quần áo đi thay.
Từ phòng thử đồ đi ra, Vinh Phỉ thấy được một dáng người cực đẹp như một chú mèo hoang nhỏ, cô cười một cách xấu xa, bộ quần áo màu đen càng làm cho gương mặt đẹp đẽ của cô càng giống như bình sứ trắng, cô cắn môi dưới, đuôi mắt chậm rãi nhìn lên, trách mắng anh.
Vinh Phỉ chăm chú nhìn cô, cảm thấy vóc dáng nhỏ nhắn này như làm ngứa ngáy lòng người.
Vinh Phỉ cùng An Kỳ Nhi biến mất hai ngày, Lăng Vi ngược lại không phải lo lắng cho bọn họ. Cô bây giờ vội vàng xem kết quả giám định.
Cô kéo Diệp Đình đến thư phòng Quân Dương, xoay tay khóa kỹ cửa.
Diệp Đình thấy dáng vẻ đầy tâm sự nặng nề của cô, không thể không hỏi: “Thế nào? Lo lắng chuyện gì sao?”
Lăng Vi đi tới, mặt đầy vướng mắt nhìn anh: “Ông xã, em không thể không lo lắng một chuyện....An Kỳ Nhi vốn là một sát thủ, xuất thân của cô ta là tổ chức sát thủ hẳn là một bí mật lớn! Anh cũng biết....thân thế của An Kỳ Nhi và Thiên Mặc nhất định có mối quan hệ gắn bó với nhau....”
Diệp Đình gật đầu.
Lăng Vi nói tiếp: “Nếu như Thiên Mặc và An Kỳ Nhi thật là chị em....Vậy Thiên Mặc sẽ gặp nguy hiểm!”
Cô gấp gáp hỏi anh: “Em nói, nh nghe hiểu không? Ý em là, Nếu để cho tổ chức sát thủ biết Thiên Mặc và An Kỳ Nhi có mối quan hệ...Cho dù bọn họ muốn Gi*t An Kỳ Nhi, cũng không phải là vấn đề. Bởi vì, vẫn còn có Lý Thiên Mặc, Cho nên, xuất thân của Thiên Mặc nhất định không thể để cho tổ chức sát thủ biết. Nếu không, Thiên Mặc nhất định sẽ bị tổ chức sát thủ đuổi Gi*t!”
Diệp Đình đưa tay ôm lấy eo cô, ở bên tai cô, anh hỏi: “Em làm sao chắc chắn An Kỳ Nhi và Lý Thiên Mặc là chị em chứ? Anh thấy bọn họ không giống.”
Lăng Vi đột nhiên mở to hai mắt, cô chăm chú nhìn anh: “Sợ dây chuyền kia...Không phải đã nói rõ vấn đề sao?”
Diệp Đình đột nhiên cười lên, nói: “Dây chuyền kia, anh cũng có một sợi...”
“Sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc