Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 228

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Trong lòng An Kỳ Nhi thầm mắng một câu: Hai cái kẻ không bình thường này! Má nó chứ! Cô ta biết phải chạy như thế nào đây?!
Diệp Đình và Lăng Vi vô cùng cẩn thận tìm kiếm xung quanh. “Chồng, nơi anh vừa mới nói, chính là xung quanh đây đúng không?”
Lăng Vi nhìn thấy loại cây nhỏ mà Diệp Đình đã nói kia, lá của những cây nhỏ quanh đây đều một bên to, một bên nhỏ. Mà bọn họ đã tìm vòng quanh nơi này một lúc lâu mà vẫn không phát hiện ra một khóm độc miêu nho nhỏ nào trên đất trống cả.
Cây cỏ xung quanh đây, đều mọc thành chùm… phạm vi tìm kiếm của họ không hề nhỏ, thế nhưng vẫn không tìm ra được độc khô thảo.
Lăng Vi hỏi anh: “Chồng, hình dạng khác biệt của những lá cây này, liệu có phải là do ánh mặt trời chiếu mà tạo ra hay không?”
Giống như kiểu phía nam có đủ ánh mặt trời, thì lá cây sẽ mọc dày hơn một chút.
Diệp Đình lắc đầu, nói: “Đặc điểm mà em nói này, phần lớn lá cây đều như vậy. Nhưng điểm đặc thù mà anh nói đến, lại chỉ có những cây nhỏ gần đây mới có. Bởi vì mặc dù những thứ cỏ kia có độc tính, nhưng ảnh hưởng không nhiều đến những cây lớn, chỉ có ảnh hưởng đến những cây nhỏ mới được sinh ra. Cho nên, nếu như thật sự có loại cỏ kia, anh tin rằng nó sẽ ở quanh đây.”
Lăng Vi nhìn quanh bốn phía, những nơi gần đây bọn họ đều đã tìm hết rồi…
Lăng Vi hỏi anh: “Chồng, liệu có phải có thứ gì cũng có độc ở gần đây không?”
Diệp Đình gật đầu: “Cũng có khả năng này.”
Hai người họ đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy có một tiếng hét thảm “Á —” từ phía sau truyền đến! Là tiểu Bạch!
Diệp Đình lập tức chiếu đèn pin về phương hướng của tiểu Bạch, tiếng kêu của tiểu Bạch thê thảm khác thường!
Lại nghe vo mắng một tiếng: “Con mẹ nó! Lại dám đánh lén ông đây!”
Diệp Đình và Lăng Vi lập tức chạy qua phương hướng của Vinh Phỉ và tiểu Bạch. Sương mù xung quanh vẫn rất dày đặc, không nhìn thấy rõ bọn họ đang làm gì. Chẳng lẽ nữ sát thủ kia đã đánh lén tiểu Bạch và Vinh Phỉ?
Lăng Vi lập tức thấy gấp gáp!
Lúc Diệp Đình và Lăng Vi chạy đến gần bọn họ, chỉ thấy tiểu Bạch ngã ngồi trên đất, khuôn mặt bị dọa sợ đến trắng bệch. Còn vo và nữ sát thủ kia… hai người đồng thời nắm lấy một con rắn!
Vinh Phỉ nắm lấy tấc thứ bảy của con rắn, còn người phụ nữ nắm tay anh.
“Xì ——” con rắn kia là rắn độc có từng khoanh vàng đen xem lẫn! Nó đang thè *** ra ngoài —— “Xì ——”
Tiểu Bạch run rẩy nói: “Cũng may An Kỳ Nhi cảnh giác, một cước đạp con rắn kia ra… nếu không… ௱ôЛƓ tôi sẽ bị mọc thêm hai con mắt nữa mất!”
An Kỳ Nhi buông tay Vinh Phỉ ra, tay cô ta đang bị trói, lúc con rắn kia vụt đến, cô ta không nắm chắc, cũng may Vinh Phỉ nhanh tay lẹ mắt, túm thẳng vào tấc thứ bảy của con rắn.
An Kỳ Nhi khinh thường hừ một tiếng, nói: “Ít dát vàng lên mặt mình đi! Tôi cũng không phải vì cứu cậu ta, con rắn này cắn cậu ta xong, sẽ lại muốn cắn tôi! Tôi chỉ giữ lại một đường lui cho mình thôi.”
Vinh Phỉ liếc nhìn cô ta, rõ ràng chính là vì cứu tiểu Bạch mà thiếu chút nữa cô ta bị rắn cắn, có gì xấu mà không dám thừa nhận cơ chứ?
Đúng là người phụ nữ khẩu thị tâm phi!
Lăng Vi nhìn chằm chằm con rắn kia, chỉ cảm thấy da đầu cũng tê dại từng đợt… buồn nôn!
Cô vô cùng sợ rắn!
Vừa mềm lại vừa lạnh, suy nghĩ một chút thôi cũng đã nổi hết cả da gà…
Lúc này, Diệp Đình đột nhiên nói: “Loại rắn độc này có tên là hoàng hoa, chứa kịch độc, thích sống thành bầy… có một con xuất hiện ở đây… có thể thấy được xung quanh đây có rất nhiều con khác… nhất định quanh đây có rất nhiều rắn hoàng hoa…”
Tiểu Bạch bị sợ đến run lẩy bẩy, ngay cả đứng cũng không vững, giọng nói của cậu ta cũng run rẩy theo: “Mau *** nó!”
Vinh Phỉ lại nói: “Loại rắn này không thể giết! Bọn chúng sẽ tiết ra một loại mùi, nếu như giết nó rồi, những con rắn khác sẽ tới vây công người giết, để báo thù.”
“Mẹ ơi! Đáng sợ quá! Chúng ta mau đi nhanh đi!” Tiểu Bạch bị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, môi cũng run lẩy bảy.
Lôi Tuấn lôi một tiếng túi gai được chế tạo đặc biệt ra: “Tứ ca, mau bỏ con rắn vào đây.”
Đoạn đường đi này của bọn họ, bắt được không ít rắn.
Vinh Phỉ cẩn thận bỏ rắn vào trong chiếc túi gai. Lôi Tuấn buộc chặt miệng túi, ném xuống đất.
Lăng Vi gãi da đầu phát tê, nói với Diệp Đình: “Chồng, lá của những cây đó, một bên to một bên nhỏ… liệu có phải do gần đó có ổ rắn, độc tính quá lớn mới ức chế sự sinh trưởng của chúng không?”
Đôi mắt Diệp Đình phát sáng, anh hơi suy nghĩ một chút, nói: “Anh đã đọc rất nhiều tài liệu, những nơi có độc khô thảo, sẽ có rắn độc thích tụ tập! Bởi vì, rắn độc thích những thứ bổ cho dịch độc của nó. Nơi này có rắn hoàng hoa, cho thấy… gần đây rất có thể có độc khô thảo! Chẳng qua là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra nó ở đâu.”
Lăng Vi nắm chặt cánh tay Diệp Đình.
“Chồng… em có một suy nghĩ…” Cô nắm chặt lấy cánh tay Diệp Đình, lắc lắc, đôi mắt đen của Diệp Đình nhìn cô chăm chú, giống như biết cô đang nghĩ gì, anh nói: “Ổ rắn? Em nói là trong ổ rắn sao?”
“Á —— má ơi!” Tiểu Bạch đột nhiên hét ầm lên: “Má ơi! Lão tử không làm nữa! Lão tử muốn về nhà!”
Vinh Phỉ tát một phát trên mặt tiểu Bạch: “Cậu con mẹ nó nhỏ giọng một chút, muốn gọi hết toàn bộ rắn quanh đây ra sao hả?”
Vốn dĩ tiểu Bạch còn muốn khóc lớn oa oa, bị Vinh Phỉ dọa sợ, ngay lập tức nín nhịn.
Vinh Phỉ mắng: “Đáng nhẽ không nên mang theo cậu tới! Cậu nhìn Lôi Đình mà xem, lại nhìn Lăng Vi đi, cô gái người ta còn không bỏ đi như cậu.”
Nữ sát thủ kia đột nhiên mất hứng: “Tôi cũng là cô gái mà… sao những lời anh nói… lại phân biệt đối xử thế hả? Tôi không phải phụ nữ chắc?”
Cô ta nói xong… ngay lập tức liền hối hận. Đúng rồi… trong mắt Vinh Phỉ, cô ta chính là một con héo nái mà! Đệch!
Vinh Phỉ nói: “Hôm nay chúng ta tạm rút trước đi, tối muộn rồi, sẽ có rất nhiều nguy hiểm ẩn nấp. Chờ đến sáng mai chúng ta lại tiếp tục đi vào sau.”
“Ừ.”
Cả đoàn người cùng đồng ý với cách nói của Vinh Phỉ, bọn họ rút lui khỏi cánh rừng cây này, nghỉ ngơi trên một khu đất trống, chờ đợi máy bay trực thăng đến đón họ.
Diệp Đình ôm Lăng Vi, hỏi cô: “Đói bụng không?”
Đã chạng vạng tối rồi, lại đi tìm độc khô thảo, còn tìm kiếm lâu như vậy… chắc hẳn cô đã mệt lả, đói bụng lắm rồi.
Lăng Vi nói: “Máy bay trực thăng còn nửa tiếng nữa mới có thể đến, chúng ta nướng ít đồ ăn tại đây đi?”
Diệp Đình cười bên tai cô: “Khí hậu ở đây vô cùng ẩm ướt, căn bản không có nhánh cây nào để cho em nhóm lửa đâu.”
“Hu…” Lăng Vi che mặt, những gì cô thấy trên ti vi… người ta vẫn luôn nướng thịt heo rừng, thịt gà rừng ở trong rừng… lại còn nướng rất thơm nữa, khiến mọi người phát thèm… hóa ra, tất cả đều là gạt người.
Diệp Đình nhìn bộ dạng đỏ mặt của cô, hận không thể cắn hai cái trên mặt cô, anh nói: “Em chờ một chút, chồng em sẽ cho em thứ đồ ngon.”
Diệp Đình bảo Lôi Tuấn chăm sóc Lăng Vi, còn anh thì không biết đi đâu.
Chỉ một lát sau, lúc anh trở về, trong tay đang bưng mấy thứ đồ to bằng ngón tay…
Lăng Vi chạy đế, cười lấy lòng: “Woa, chồng, anh thật lợi hại. Đây là thứ gì thế?”
Diệp Đình cố ý không nói cho cô: “Em nếm thử một chút thì biết.” Anh để vật kia xuống đất, rửa sạch, sau đó lôi một túi giấy từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra.
Anh mở túi giấy, Lăng Vi thấy bên trong đó toàn là… vôi?
Diệp Đình đổ mấy thứ kia lên trên giấy bạc, ngâm trong vôi, sau đó rót nước lên trên đó. Bột vôi gặp nước, ngay lập tức sôi sục, bốc hơi nóng, còn cuộn lên cả bong bóng.
Chỉ chốc lát sau, Diệp Đình đã lôi thứ kia ra, cho cô ăn: “Đã chín, có thể ăn được rồi.” Diệp Đình lột bỏ vỏ ngoài, đặt vào trong tay cô.
“Nóng quá…” cái miệng nhỏ của Lăng Vi nếm nếm: “Ngon thật…” vừa đưa vào miệng thì mềm mềm, lại rất thơm ngọt, nống hôi hổi, xua đi hàn khí quanh người.
“Đây là thứ gì vậy?”
Diệp Đình nói bên tai cô: “Anh không biết tên nó là gì, trước kia lúc anh đi làm nhiệm vụ đã từng đào được nó, vẫn luôn nhớ tới hương vị này.”
Lăng Vi vùi đầu trong *** anh, ngẩng đầu lên vui vẻ: “Thật là ngọt…”
Không nghĩ đến ở trong rừng sâu núi thẳm này không thế đốt lửa, mà lại có thứ đồ nóng hổi như thế này. Cô nhét nửa cây còn lại vào trong miệng anh: “Đò ăn ngon, phải chia sẻ với nhau.”
Mấy người bên cạnh vẫn không ngừng nuốt nước miếng… cả đám người đều đói hơn nửa ngày trời… chỉ có mỗi Lăng Vi và Diệp Đình có ăn,
Lăng Vi vội vàng đưa hai cây còn lại cho Lôi Đình một cây, lại cho An Kỳ Nhi một cây.
Lôi Đình cười hi ho, không khách khí ăn luôn. An Kỳ Nhi cầm trong tay… một lúc lâu vẫn không động. Cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Vi, cô ta không nghĩ ra nổi… vì sao Lăng Vi lại phải cho cô ta? Tiểu Bạch, Vinh Phỉ, Lôi Tuấn… không phải là bạn của Lăng Vi hay sao?
Lăng Vi không đưa bọn họ, mà lại… cho cô ta?
Lăng Vi nói: “Ăn đi chứ!”
An Kỳ Nhi không hỏi ra lời nghi vấn này, chẳng qua chỉ nhìn mấy người khác một vòng, Lăng Vi thông minh lanh lợi thế kia, đương nhiên biết tâm tư của cô ta.
Lăng Vi nói: “Đàn ông sẽ không tranh đồ ăn với chúng ta.”
An Kỳ Nhi đột nhiên bật cười, cuối cùng cũng có người… coi cô ta là con gái rồi…
Cô ta không khách khí nữa, lột vỏ thứ kia, bỏ vào trong miệng, hương vị thơm ngọt ngào trước đây chưa từng có… hương vị được quan tâm…
Lúc máy bay trực thăng đến, tiểu Bạch là người đầu tiên lao lên, cậu ta bám chặt lấy chiếc ghế trong buồng lái không chịu buông tay: “Tiểu gia… ngày mai dù nói gì đi nữa… cũng sẽ không đến nữa đâu! Con rắn kia là đồ không có mắt… chuyên gia đi soi ௱ôЛƓ tiểu gia!”
Lăng Vi cười nhạo cậu ta: “Con rắn kia quả đúng là không có mắt… ngay cả người như cậu mà cũng có thể vừa ý. Tôi đoán… có lẽ nó là một con rắn mẹ.”
Lôi Tuấn cười phun: “Chị dâu, sao chị biết con rắn kia không có tiểu đệ đệ vậy?”
Lăng Vi trực tiếp ‘quỳ’ thẳng, nói: “Em đâu biết… muốn biết con rắn kia là đực hay cái, thì anh phải hỏi Hứa Tiên chứ… không phải hỏi em…”
“Ha ha ha——” Vợ Hứa Tiên chính là bạch xà mà!
Lôi Đình che mặt: “Chị dâu… Chị ‘phá hỏng’ cây cỏ… giờ lại ‘gieo họa’ cho tác phầm kinh điển...”
Làm sao để cho người ta về sau có thể xem “Tân bạch nương tử truyền kỳ” được nữa đây!
Đoàn người trở về nơi ở, nghỉ ngơi dưỡng sức một đêm, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục vào núi. Cái túi chứa con rắn hoàng hoa hôm qua, vẫn còn nguyên tại chỗ.
Vinh Phỉ mở túi gai, thả con rắn ra ngoài. Diệp Đình dùng một thiết bị truy tìm theo dõi con rắn kia, bởi vì, một khi con rắn kia ra ngoài được, nhất định nó sẽ trở về hang ổ.
Bọn họ chỉ cần tìm được hang ổ rắn, liền có thể tìm được độc khô thảo.
Vốn sĩ tiểu Bạch không muốn theo đến, thế nhưng nếu không đến thì trong lòng lại thấy nhột nhột…
Cậu ta thấy thật mâu thuẫn! Xoắ xít —— thiên nhân giao chiến, tiểu ác ma đã chiến thắng thiên sứ nhỏ, tiểu ác má nhún vai cười: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy bọn họ bị rắn cắn, ha ha ha…”
Diệp Đình khống chế đồ vật truy tìm, tìm được cửa hang ổ của loài rắn!
Quả nhiên, trong chỗ trũng trước hang ổ của loài rắn, nhìn thấy mọt bụi độc miêu!
“Độc khô thảo! Tìm được rồi!”
Tiểu Bạch bị sợ đến mức gan cũng toát hết mồ hôi hột… “Tìm được thì có ích gì chứ? Chỗ đó, có ai dám đi sao! Mọi người không sợ bị con rắn kia cắn ૮ɦếƭ à?”
Ái chà chà… chỉ cần hơi nghĩ một chút, da đầu cũng phát run, cả người đều nổi da gà!
Diệp Đình nói: “Gọi đội bắt rắn chuyên nghiệp đến đây đi.”
Cửa hang rắn kia thật sự hung hiểm vạn phần! Không phải đội bắt rắn chuyên nghiệp thì ai dám động đến?
Lúc này, An Kỳ Nhi đột nhiên nói: “Không cần gọi đội bắt rắn, tôi có thể đi.”
Tất cả mọi người đều nghiêng đầu nhìn cô ta. An Kỳ Nhi… từ sau khi cô ta theo đến rừng cây đều vẫn không chủ động nói với bọn họ câu nào. Ngoài tiểu Bạch và Vinh Phỉ là cô ta có thể nói một hai câu ra, thái độ của cô ta với những người khác lại vô cùng lãnh đạm.
Mà lúc này, cô ta chủ động nói chuyện, lại là muốn giúp môt tay vào hang ổ rắn hái độc khô thảo?!
Vinh Phỉ nhìn cô ta một lát nói: “Vẫn là nên tìm người chuyên nghiệp đến đây đi, chỗ đó không phải là địa phương chơi đùa được đâu. Đó là ổ rắn, bên trong toàn là rắn độc. Những con rắn độc kia, cô không chọc đến nó, nó chưa chắn đã cắn cô, nhưng nếu như cô đến tận cửa hang của nó chặn lại, đương nhiên nó sẽ bắt buộc phải quan tâm đến cô.”
An Kỳ Nhi vẫn kiên trì nói: “Tôi là vua của rừng rậm, trên thế giới này còn không có đội bắt rắn nào chuyên nghiệp hơn tôi được đâu. Không phải chỉ là rắn độc thôi sao? Có gì phải sợ? Từ nhỏ tôi đã lớn lên trong ổ rắn, bọn chúng đánh hơi thấy mùi của tôi cũng phải đi đường vòng.”
Giọng điệu của cô ta cực kỳ bình tĩnh, thái độ kiên trì khó tả.
Từ đầu đến cuối cô ta vẫn luôn nhìn Vinh Phỉ, sự kiên trì trong ánh mắt khiến Vinh Phỉ không khỏi khẽ cười.
Vinh Phỉ hỏi cô ta: “Có yêu cầu gì? Thử nói xem xem.”
An Kỳ Nhi giảo hoạt cười một tiếng: “Chỉ thích nói chuyện với người thông minh.” Cô ta nhận nhiệm vụ, từ trước tới nay chưa bao giờ không cần thù lao.
Cô ta đột nhiên đến gần Vinh Phỉ, bàn tay nhỏ bé trắng nõn xoa xoa *** anh: “Tứ gia, nếu như tôi hái được thứ cỏ kia về, vậy anh hãy lấy thứ đồ trong đầu tôi ra đi…”
Cô ta cắn môi, chớp mắt nhìn Vinh Phỉ, khuôn mặt cầu xin đầy vẻ điềm đạm đáng yêu.
Vinh Phỉ nhìn cô ta chằm chằm, hí mắt, hơi cười: “Không thể. Một kim mà huynh đệ tôi trúng kia, không thể nào chịu không được.”
Giọng điệu của Vinh Phỉ cũng rất bình tĩnh, nhưng lại đặc biệt lạnh lùng. Rõ ràng anh đang híp mắt cười, thế nhưng nụ cười kia không chạm đến đáy mắt, khiến cho người khác cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
An Kỳ Nhi lập tức đứng thẳng người, đẩy anh một cái: “Hừ ——”
An Kỳ Nhi hừ một tiếng, lạnh giọng nói: “Oan có đầu, nợ có chủ! Cái kim tiêm kia cũng không phải tôi sai người đâm! Tôi chính là một sát thủ được thuê, nhiệm vụ của tôi là đánh lén Diệp boss, những chuyện khác không hề liên quan đến tôi! Cái chuyện sai người đi chích kia, cái loại chuyện xấu xa đó, tôi khinh, còn lâu mới thèm làm!”
Vinh Phỉ cười lạnh một tiếng: “Bác sĩ kia cũng khai rồi, là co bảo anh ta chích mũi kim đó.”
An Kỳ Nhi lập tức nổi giận: “Đúng là bịa đặt! Bác sĩ kia là mèo hay chó tôi còn chả biết! Cho đến giờ tôi chưa từng gặp bác sĩ bác seo nào cả! Kỹ thuật bắn S***g của tôi, đương nhiên tôi biết rõ! Giải quyết các người, còn lâu tôi mới thèm dùng mấy cái thủ đoạn ti tiện như thế!”
Diệp Đình đột nhiên nói: “Kỹ thuật bắn S***g tốt của cô cũng chẳng làm gì được chúng tôi. Ngược lại, những thủ đoạn ti tiện như kia, hại người anh em của tôi nằm trên giường bệnh một tháng trời.”
An Kỳ Nhi nhìn về phía Diệp Đình, hỏi anh: “Diệp lão bản, không phải anh cũng cảm thấy một mũi tiêm kia là tôi sai người chích đó chứ?”
Diệp Đình liếc nhìn cô ta: “Nếu như thật sự là cô, liệu cô còn hoàn hảo mà đứng ở đây được sao?”
Vinh Phỉ đột nhiên cười một tiếng, Diệp Đình người này, nhanh như vậy đã liền vạch trần đáp án, đúng là không có chút thú vị nào! Anh còn đang muốn hù dọa cô nàng nay một chút nữa mà.
Dám đánh lén bọn họ, cả thế giới cũng chỉ có mỗi cô gái này không sợ ૮ɦếƭ dám nhận nhiệm vụ thế này.
An Kỳ Nhi nghe thấy những lời này của Diệp Đình, trái tim lập tức ổn định.
Cô ta vẫn nói câu kia: “Tôi đi giúp các người hái thứ cỏ kia về, các người lấy đồ trong đầu tôi ra.”
Diệp Đình không đáp lời cô ta, mà trực tiếp mở di động, gọi điện cho đội bắt rắn chuyên nghiệp.
An Kỳ Nhi tức đến mức gân xanh cũng giật giật! Cơ hội để cô ta chạy trốn không nhiều, cô ta không biết đò xấu xa Vinh Phỉ này đã cấy thứ gì trong não mình, thứ đồ này vẫn luôn khiến cô ta gặp phải ác mộng!
Bao nhiêu ngày nay, nay cả ngủ cô ta cũng không dám. Từ nhỏ cô ta đã sống sót trong hoàn cảnh ác liệt, không sợ hãi mấy thứ ma quỷ thần gì mà người bình thường vẫn sợ, thứ cô ta sợ nhất chính là không biết rõ…
Phàm là những thứ cô ta không nắm rõ trong tay, cô ta sẽ thấy vô cùng sợ hãi.
Rất nhanh, đội bắt rắn đã đến, tổng cộng có bốn người.
Diệp Đình đưa thiết bị định vị cho họ nhìn, lại phát đoạn video theo dĩ rắn hoàng hoa vừa quay cho họ xem.
Người đứng đầu đội bắt rắn A Khang nói: “Boss… ổ rắn này không giống những hang ổ bình thường… nhìn bên ngoài, ổ rắn này nhất định phải rất sâu và lớn! Cho thấy bên trong không chỉ có hơn một trăm con rắn độc… nhất định là vô cùng nhiều.”
Tiểu Bạch nghe xong thấy dựng đứng, bởi vì da đầu cậu ta cũng tê tê từng đợt.
Diệp Đình nói: “Chúng tôi không bảo các anh đi chọc phá ổ rắn, chúng tôi chỉ cần bụi cỏ kia. Hai được nó về đây, coi như các anh hoàn thành nhiệm vụ.”
A Khang cười khổ: “Boss, không phải chúng tôi không muốn nhận việc này, mà là… chúng tôi căn bản không có năng lực đó. Tôi nói thật nhé.. vì sao cửa vào hang rắn lại ở ngay chỗ này? Chính là bởi vì nơi đó có một bụi cỏ như vậy! Vì sao bụi cỏ này lại có tên là độc khô thảo? Không phải vì bản thân nó có độc, mà là nó có thể tập trung rất nhiều chủng loại có độc. Những thứ các anh thấy hiện tại chẳng qua cũng chỉ là rắn hoàng hoa, thế nhưng thật ra xung quanh nó còn có rất nhiều loại độc trùng cực độc khác. Bụi cỏ này, đối với những loài độc trùng kia mà nói, chính là thánh vật của bọn nó, các anh muốn động đến thánh vật của chúng, bọn độc trùng này tất sẽ nổi điên ngay! Boss, không phải chúng tôi không muốn kiếm tiền… thực sự là do năng lực của chúng tôi có hạn, không nhận được việc này, tôi khuyên mọi người hãy mau đi đi. Hai năm nay cũng có không ít người đến tìm chúng tôi, bảo chúng tôi hỗ trợ hái bụi cỏ này, thế nhưng vẫn chưa từng có một lần nào thành công. Chúng tôi có hai huynh đệ hiện giờ còn đang nằm bệnh viện trong tình trạng liệt nửa người nữa kìa…”
Anh ta áy náy nhìn Diệp Đình: “Xin lỗi ông chủ. Nếu như chúng tôi biết trước là mọi người muốn hái thứ cỏ này, thì chúng tôi đã trực tiếp không đến luôn rồi.”
Diệp Đình không làm khó bọn họ nữa, đưa cho họ lộ phí, lại đưa bọn họ ra ngoài.
An Kỳ Nhi vẫn đứng một bên, cười nhạt.
Cô ta hất cằm, khuôn mặt kia đầy vẻ kiêu ngạo… thiếu mỗi viết luôn trên trán hàng chữ: “Còn không mau một chút đến cầu bản cô nương! Bản cô nương phát lòng từ bi, sẽ giúp các người hái chỗ cỏ đó về!”
Lăng Vi nhìn Vinh Phỉ và Diệp Đình vẫn không có ý định để cho An Kỳ Nhi hỗ trợ, trong đầu liền nghĩ: Diệp Đình và Vinh Phỉ hận cô gái này, đúng là hận đến thấu xương không thể bù lại được!
Đoàn người vẫn đứng nguyên đó, đột nhiên tiểu Bạch lên tiếng: “Ài, có thể nhanh nhanh chút được không? Tiểu gia đói rồi! Tôi muốn ăn cơm!”
Vinh Phỉ và Diệp Đình hai mắt nhìn nhau, Vinh Phỉ nói với An Kỳ Nhi: “Cô đổi điều kiện khác, tôi sẽ suy nghĩ thử xem.”
An Kỳ Nhi không nhịn được, “Đại ca! Bây giờ là các người cầu tôi, chứ đâu phải tôi cầu các người.”
Đôi mắt đen sắc bén của Diệp Đình đảo về phía cô ta, nói: “Chúng tôi cũng không phải bắt buộc phải cần bụi cỏ này, không lấy được nó thì đi tìm thứ khác. Hơn nữa, nếu tôi muốn lấy bụi cỏ này thì cũng có rất nhiều biện pháp. Cô thì không như thế, cô nhất định phải lấy bằng được thứ đồ kia trong đầu ra, muốn sỗng, thì hãy thương lượng với chúng tôi cho tốt.”
An Kỳ Nhi lập tức cười rạng rõ: “Diệp boss, anh nói đúng… chúng ta từ từ thương lượng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc