Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 223

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hàn Yến ***, ngay cả động cũng không thể động.
Cô ấy nói cái gì, anh ta cũng hoàn toàn không biết, trong đầu cứ vang lên tiếng “ù ù”, anh ta chỉ thấy cái miệng nhỏ đáng yêu của cô cứ mở ra rồi đóng lại...
Peach thấy anh hoàn toàn không hiểu mình đang nói cái gì, cô chợt buôn quyển sổ xuống, ngoẹo đầu, mỉm cười nhìn anh ta nói: “Em quên mất, anh không thích xem manga... Nếu không, chúng ta xem tự điển?”
Hàn Yến nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt chứa đầy men say... anh ta nói: “Em cứ ở bên cạnh anh thế này, anh chẳng xem nổi gì cả.”
Ngoài nhìn em ra, anh đều không muốn nhìn gì cả...
Không bị khống chế... anh kề sát lại gần hôn cô, Peach đang bĩu môi muốn đi lấy tự điển, bất ngờ bị anh hôn, không có dấu hiệu nào báo trước...
Cô ngớ người ra, rồi cảm thấy người anh như muốn bốc cháy.
Anh ôm cô vào trong ***, hơi thở bá đạo của đàn ông bao phủ thật chặt lấy cô!
Anh ôm chặt lấy cô, giống như muốn khảm người cô vào thân thể của mình. Bàn tay ấm áp của anh giữ lấy ót của cô dùng sức áp môi mình lên môi cô, nụ hôn của anh cũng đặc biệt có lực, giống như anh đang đốt cháy cô bằng tất cả sự nhiệt tình của mình.
Peach cực kỳ đau lòng... cô biết tình hình sức khỏe của anh ta, cô chăm sóc cho anh ta hơn một tháng, nên cô cũng hiểu rõ hơn ai khác!
Cô biết Hàn Yến đang giãy giụa, cô biết anh cũng không muốn động vào cô, vì vậy, cô nghĩ đủ mọi cách giữ anh ta lại, nghĩ đủ mọi cách quyến rũ anh ta. Bởi vì, cô thật sự không muốn anh phải để lại tiếc nuối, cũng không muốn để lại tiếc nuối cho mình.
Yêu nhau, chỉ tâm ý tương thông thôi cũng không đủ! Chỉ có tâm linh và thể xác hoàn toàn hòa hợp, mới thật sự là hoàn mỹ.
Nụ hôn của Hàn Yến rất nóng bỏng, rõ ràng có loại kích động muốn đốt lửa trên rừng cỏ.
Peach cực kỳ vui vẻ, vì anh có thể đi đến bước này với cô... nếu anh đã đi về phía cô, vậy cô tuyệt đối không thể đứng tại chỗ chờ anh, cô muốn chạy thật nhanh! Dùng sức chạy nhanh, nhất định phải chạy đến bên cạnh anh, trước khi anh hoàn hồn lại, đẩy anh ngã nhào!
Peach đưa tay ra cởi từng chiếc cúc áo của anh, Hàn Yến hồn nhiên không cảm giác, trầm trầm say say ở trong hương thơm nhẹ nhàng của cô.
Lúc anh ta phát hiện ra hai người đều đã nằm xuống, quần áo của cô không biết bay đi từ lúc nào, anh ta mới thấy trong đầu “Ầm” tiếng nổ vang!
Peach trúc trắc hôn anh, Hàn Yến muốn đi, nhưng anh không thể khống chế được mình...
Anh ta bá đạo cúi người xuống, hơi thở của đàn ông chợt nổ tung! Peach nhắm mắt lại, nở nụ cười ngọt ngào cảm thụ nụ hôn nóng bỏng của anh.
Cô thích sự bá đạo của cô, thích anh đánh mất lý trí.
“Ầm ầm âm —— mở cửa ra!” Đột nhiên, có người đập cửa ở bên ngoài: “Ầm ầm ầm —— Giản Ninh! Đi ra đây—— “
Peach giật mình run rẩy... sao chị cô, lại tới nhà cô?
Ánh mắt say mê Hàn Yến bỗng tỉnh táo lại, anh ta nhìn chằm chằm vào cô, thấy khuôn mặt xinh đẹp phấn nhuận của cô, đột nhiên trùm lên một tầng bóng mờ.
Hàn Yến lại cúi mặt xuống hôn cô, anh ta không thích biểu tình này của cô, anh ta thích dáng vẻ động lòng người như vừa rồi của cô hơn.
Peach bị anh ta hôn đến nỗi cười khanh khách, anh cố ý làm cho cô bật cười. Anh thích nhìn thấy cô cười, không muốn nhìn thấy cô tức giận.
Peach đẩy anh ta, phát hiện ra trên ***, sau lưng anh đều là mồ hôi. Bên ngoài, tiếng gõ cửa “Ầm ầm ầm ——”, càng ngày càng lớn: “Giản Ninh! Em có ở nhà không? Sao chị gọi điện thoại, em không nhận? Có phải Hàn Yến ở chỗ em hay không? Em đừng có im lặng! Em cho rằng chị không biết hả? Vừa rồi chị nhìn thấy bạn em ở ngoài! Chị biết Hàn Yến đang ở đây! Giản Ninh, em đi ra đây cho chị!”
Peach đẩy bả vai của Hàn Yến, muốn đẩy anh lên, nhưng... lúc này, anh như thay đổi hoàn toàn thành một người khác, dùng sức ngăn người cô, không để cho cô cử động.
Peach hơi mờ mịt, vừa rồi cố gắng tán tỉnh anh, anh còn giãy giụa, bây giờ, anh lại không để cho cô đi?
Bên tai Hàn Yến không nghe được bất kỳ âm thanh gì, anh chỉ muốn hôn cô ấy. Nếu cô đi ra mở cửa, chị của cô chắc chắn sẽ đại náo như một người phụ nữ đanh đá. Nói không chừng, sẽ còn mắng mỏ Peach mấy lời bậy bạ. Nếu Peach nghe lời của chị cô ấy, cô ấy rất có thể sẽ lùi bước... cô ấy có thương tâm... hay không? Cô ấy có... không quan tâm đến anh ta nữa hay không? Tại sao anh ta có thể chịu đựng được chuyện nhìn thấy cô đau lòng chứ?
Hàn Yến bỏ qua tất cả, che lỗ tai cô đi, cố gắng phát huy sự quyến rũ của đàn ông.
Peach bị anh mê hoặc đến mơ mơ màng màng, cô không quan tâm đến tiếng gõ cửa bên ngoài lớn như thế nào nữa, phủ chăn lên trên đầu hai người, ôm lấy cổ anh.
Vừa rồi cô cố tình đặt điện thoại ở chế độ im lặng, vì không muốn bị người ta quấy rầy...
“Ầm ầm ầm —— mở cửa!” Peach không để ý đến tiếng gõ cửa bên ngoài, cô ôm lấy Hàn Yến, điên cuồng hôn đáp lại anh ta.
Khoảng khắc lúc tiếng gõ cửa bên ngoài dừng lại, Peach cảm giác được... anh.. tới.
Anh ta nói: “Anh sẽ cố gắng để sức khỏe của mình tốt hơn, anh sẽ không bỏ lại em đâu. Cái gì yêu, cái gì mà ẩn nhẫn... cứ để cho nó cút đi, em là của anh... anh sẽ chăm sóc em cả đời. Sao anh có thể rời bỏ em được...”
Nước mắt của Peach rơi xuống.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, lúc năm giờ sáng, Hàn Yến gọi điện thoại cho luật sư của anh ta.
Luật sư Triệu đã sớm chuẩn bị xong tài liệu, lúc luật sư Triệu đi tới cửa nhà Peach, ông ta không có gõ cửa. Mà gửi tin nhắn cho Hàn Yến.
Hàn Yến cố tình dặn dò ông ta, bởi vì Hàn Yến sợ đánh thức vợ mình dậy.
Hàn Yến mặc quần áo vào, xuống giường, đi ra ngoài mở cửa.
Luật sư Triệu vội vàng đưa văn kiện và Pu't ký cho anh.
Hàn Yến nhận lấy, nhẹ giọng nói: “Ông chờ tôi, tôi để cho cô ấy ký tên, rồi ông lập tức lấy về công chứng.”
“Được, tiên sinh.” Luật sư Triệu lặng lẽ đứng ở cửa chờ anh.
Hàn Yến khép hờ cửa lại, anh cầm tài liệu đi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng ngồi ở bên cạnh cô, ngón tay chạm vào khuôn mặt của cô, anh ta cúi người xuống, dịu dàng nói ở bên tai cô: “Nhân viên giao hàng chuyển áo sơ mi hôm qua mua tới, bảo em ký nhận.”
Anh đưa tài liệu tới trước mặt cô, tối hôm qua Peach bị anh chơi đùa đến mệt lả người, hơn ba giờ đêm, người này mới để cô ngủ.
Đến mắt cô cũng không mở ra được, cầm chiếc Pu't anh đưa tới: “Soẹt soẹt” ký tên mình vào.
Hàn Yến nhẹ nhàng hôn lên gò má của cô: “Em ngủ tiếp đi, Ninh Ninh, th***...”
Anh cầm tài liệu ra ngoài, đưa cho luật sư Triệu, của luật sư Triệu hơi do dự... ông ta nhắc nhở Hàn Yến: “Tiên sinh... giá trị khối tài sản riêng của anh rất lớn... Cộng thêm cổ phiếu, ký quỹ, bất động sản, cửa hàng, đất đai nữa... giá trị thị trường khoảng ba trăm triệu... anh không giữ lại phần nào, tặng tất cả cho một người phụ nữ không có quan hệ gì với anh...”
Luật sư Triệu nhíu chặt mày lại, ông ta khó khăn mở miệng nói: “Anh và cô ấy còn chưa kết hôn... Cũng chưa có con... chuyện này... có thích hợp không?”
Ông ta nói xong, lại bổ sung thêm một câu: “Anh đừng trách tôi lắm mồm, tôi là luật sư của anh... tôi phải có trách nhiệm hỏi đến các khoản đầu tư của anh.”
Hàn Yến nhìn chằm chằm vào ông ta, nghiêm túc nói: “Tôi và cô ấy chỉ chưa đến cục dân chứng công chứng mà thôi, nhưng không có nghĩa cô ấy không phải là vợ tôi. Tối hôm qua tôi và cô ấy đã động phòng, đã có vợ chồng chi thực. Hiệp nghị này không có sự mâu thuẫn nào cả, ông cầm đi công chứng đi.”
“Được...”
Sau khi luật sư Triệu đi, Hàn Yến trở lại trong phòng.
Nhiệt độ trên người anh đang rất lạnh, sau khi nằm vào chăn, anh không lập tức ôm lấy cô.
Nhưng Peach phát giác ra có điều gì đó không đúng... cô mở mắt ra, cau mày nhìn anh. Hàn Yến mỉm cười với cô: “Sao em lại tỉnh?” Anh giơ ngón tay lên, vuốt ve khuôn mặt của cô.
Peach chớp chớp mắt nhìn anh: “Vừa rồi anh nói chuyện với ai? Em nghe thấy anh như vừa nói chuyện phiếm với ai đó?”
Hàn Yến nói: “Đó là do em nằm mơ thôi...” Anh ta mỉm cười, sát lại gần hôn cô: “Em ngủ tiếp đi, em mới chỉ ngủ có hai giờ.”
Peach ôm lấy anh, lắc đầu nói: “Không ngủ được...”
Anh hôn lên trên môi cô, trêu ghẹo hỏi cô: “Sao em không ngủ được? Hưng phấn?”
Peach bật cười, thành thực nói: “ Ừ... Quá hưng phấn!” Cô ôm lấy anh, lại hỏi: “Anh nói thật với em, vừa rồi anh nói chuyện với ai? Em còn nghe thấy công chứng công chiếc cái gì đó?”
Hàn Yến không muốn nói dối, nhưng lại không biết nên trả lời thế nào... Anh ta chỉ có thể hôn cô, không để cho cô tiếp tục hỏi nữa.
Anh hôn cô thật sâu, dời sự chú ý của cô đi, sau nụ hôn điên cuồng như bão táp, cô mệt mỏi tê liệt, ngủ thiếp đi.
Hàn Yến nhẹ nhàng ôm cô, gửi tin nhắn cho Quân Dương: “Hình như anh hơi sốt nhẹ.”
“Được! Em sẽ lập tức mang thuốc tới, anh đừng có chạy lung tung!”
45 phút sau, Quân Dương và Chính Hiền chạy tới, Hàn Yến mời bọn họ vào phòng khách, Quân Dương vội vàng lấy dung dịch thuốc ra, tiêm cho Hàn Yến.
Hàn Yến mê mang một lúc, rồi cảm thấy tốt hơn nhiều.
Sau khi anh ta tỉnh lại, anh ta từ từ mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào Quân Dương nói: “Anh định từ chức... sau này muốn chú tâm nghiên cứu ngành khoa học sinh vật học tế bào...”
“...” Quân Dương ngây dại, rất lâu sau mới nói: “ Anh, cách hành như cách sơn (*)... anh có tiếng tăm ở trong giới địa chất quốc gia... anh đang thành công như vậy, bây giờ nói bỏ là bỏ được sao?”
(*)隔行如隔山: Không trong cùng một ngành thì sao hiểu được ngành đó.
Hàn Yến cười nói: “Không quan trọng. Anh nghĩ, mình có thể phát triển tốt ở bất kỳ lãnh vực nào.”
Anh thản nhiên nhìn Quân Dương và Chính Hiền, anh nói: “Giản Ninh là chị dâu của các em, anh đã cam kết phải chăm sóc cô ấy cả đời, anh không thể phụ lòng cô ấy được.”
Anh nói “Không thể”, mà không phải là “Không muốn“.
Không muốn, chỉ là suy nghĩ mà thôi. Còn không thể, ý nghĩa là anh đã hạ quyết tâm, không cho phép sửa đổi, cũng không cho phép lơ là. Anh muốn thực hiện nó!
Quân Dương và Chính Hiền đã đoán được nửa đoạn trước, nhưng... không nghĩ đến chuyện anh Yến, lại muốn tự chữa bệnh cho mình?
Hàn Yến nói: “Trên thế giới này, có rất nhiều việc người ta không thể kiểm soát được. Vì vậy, trước khi anh Đình chưa tìm được dì Khanh, anh không thể ngồi yên chờ ૮ɦếƭ được. Anh không thể giao mạng sống của mình cho người khác. Nếu anh ૮ɦếƭ, anh sẽ cực kỳ có lỗi với cha mẹ anh, có lỗi với Ninh Ninh, cũng có lỗi với chính anh. Anh phải phát huy hết khả năng của mình để cứu chính mình.”
Chính Hiền cầm khăn giấy bụm mặt, rơi nước mắt “Hu hu“.
Quân Dương vỗ vào bả vai của Hàn Yến: “ Được, lúc nào anh muốn đến chỗ em, anh cứ trực tiếp tới. Em sẽ chuẩn bị trước cho anh một số tài liệu.”
“Ừ. Có thể hai ngày nữa anh sẽ qua, em giúp anh chuẩn bị một phòng trăng mật, Ninh Ninh chắc chắn sẽ muốn đi cùng anh.”
Chính Hiền bật cười, cô ấy vừa lau nước mắt, vừa cười.
Quân Dương cũng mỉm cười: “Được, em sẽ chuẩn bị hai căn phòng! Em và vợ em cũng trăng mật!”
Chính Hiền thẹn thùng giơ tay lên đánh Quân Dương.
Sau khi hai người đi, Hàn Yến mặc tạp dề vào phòng bếp nấu cháo.
Lúc Peach tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi thơm lan tỏa trong không khí, cô khoác chiếc áo khoác dài màu be của anh lên, tóc tai rối bời... đôi mắt vẫn lim dim chưa hoàn toàn mở ra.
Hàn Yến cười ôm cô, hôn lên trán cô: “Nhanh vậy đã tỉnh rồi? Anh còn đang suy nghĩ, có nên vào phòng gọi em hay không...”
Peach nằm trong vòng tay anh: “Anh đảm đang thế này, làm em cảm thấy có lỗi...”
Cô vốn muốn dậy sớm nấu cơm cho anh, bây giờ anh giống như đứa trẻ, không có tý sức đề kháng nào, sao cô có thể để anh làm việc nhà được. Nếu anh không nghỉ ngơi cho khỏe, sẽ rất dễ bị bệnh.
Hàn Yến lại nói: “Anh cảm thấy rất hưởng thụ khi làm những việc này, không cảm thấy mệt mỏi gì cả, anh thích chăm sóc em cho tốt.”
Peach ngước mắt lên chăm chú nhìn anh.
Cô cắn môi, trong mắt lóe lên ánh lệ, Hàn Yến đột nhiên hít thật sâu: “Anh không thể chịu nổi dáng vẻ này của em...”
“Ha ha ——” Peach bỗng cười to: “Không chịu nổi dáng vẻ gì của em? Có phải muốn cắn em hay không?”
Hàn Yến đỏ mặt: “ Đúng, rất muốn cắn em.”
“Tới đây! Em cho anh cắn này!” Cô sát mặt lại gần, Hàn Yến cúi người cắn lên khuôn mặt đang tươi cười của cô.
“...” Peach thẹn thùng lau mặt: “Em chưa rửa mặt đâu, anh cắn thật hả?” Sao anh thành thật vậy... bảo anh làm gì, anh liền làm cái đó...
Hàn Yến nói: “Tôn chỉ của anh là, nghe vợ lời, đi theo vợ. Vợ nói một là một, nói hai tuyệt đối là hai.”
“Oh... anh ngoan ghê!” Cô ôm lấy cổ anh, hôn lên má anh: “Thưởng cho anh này!”
Cô “Bịch bịch bịch” chạy đi rửa mặt, hai người vừa mới ăn điểm tâm xong, Giản Văn lại tới gõ cửa.
Peach không tình nguyện đi ra mở cửa, Giản Văn vừa vào cửa, nhìn thấy cô mặc chiếc áo khoác dài màu be... Rõ ràng là kiểu dáng của đàn ông!
Giản Văn điên cuồng chất vấn cô: “Em đúng là đồ không biết xấu hổ! Em và Hàn Yến ở cùng một chỗ? Em không biết anh ta là con mồi của chị mình sao? Vì cái gì chị đi đến căn cứ thăm anh ta? Không phải là vì thích anh ta, muốn chung một chỗ với anh ta sao?”
Peach bị cô ta mắng đến bối rối, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Cô không biết Giản Văn đi theo đến căn cứ, cũng không biết Giản Văn có ý với Hàn Yến...
Tối hôm qua, cô còn tưởng rằng chị mình chạy tới nhà mình, là tới bắt thóp của mình... Dù sao cô cũng là một cô gái chưa lập gia đình, giữ một người đàn ông ở nhà qua đêm, là hơi không đúng...
Nhưng có vẻ như bây giờ cô mới biết... tối hôm qua chị cô chạy tới gõ cửa, là... muốn ςướק Hàn Yến với cô?
Lúc này, Hàn Yến đi ra từ phòng bếp, anh đang mặc tạp dề rửa bát đũa.
Anh mặc chiếc áo len cổ chữ V màu xám nhạt, nhìn cực kỳ đẹp trai, mặc dù đang mặc tạp dề, nhưng hoàn toàn không mang đến cảm giác lôi thôi của người đàn ông đang làm việc nhà. Anh rất đẹp trai, mê người.
Anh lau sạch tay, cởi tạp dề ra, cười nói với Peach: “Vợ ơi, bát đũa rửa xong rồi, có còn cần làm việc gì khác không?”
Peach và Giản Văn đều ngẩn ra.
Hàn Yến đi tới bên cạnh Peach, cầm tay cô nói: “Nếu không còn chuyện gì khác, vậy em đi ngủ tiếp đi, từ tối hôm qua đến giờ em mới ngủ được có ba tiếng, đều do anh... không thể khống chế được...”
Peach ngây người như phỗng.
Giản Văn gần như muốn nổ tung!
“Hàn Yến! Anh... anh... anh... Các người...” Giản Văn nghiến răng nghiến lợi, rất lâu sau cũng chỉ nói ra được chữ “anh“.
Ngay cả liếc mắt, Hàn Yến cũng không thèm liếc nhìn cô ta, từ lúc cô ta bắt đầu vào cửa, anh đã không nhìn thẳng về phía cô ta lấy một lần, thật giống như anh không nhìn thấy gì, trong mắt anh chỉ có Peach, còn bất kỳ người nào khác anh cũng không nhìn thấy vậy.
Giản Văn tức đến nỗi muốn phát điên lên! Cô ta xông lên muốn cho Peach một cái bạt tai. Hàn Yến đột nhiên ra tay, giữ chặt lấy cánh tay của cô ta!
Trong đôi mắt của Hàn Yến tràn đầy thù địch: “Tiểu thư, ngoài là chị gái của vợ tôi ra, chúng ta chẳng có quan hệ gì cả, tôi chưa từng nói với cô đến nửa chữ, bây giờ cô đi ra ngoài ngay đi, tôi tôn trọng cô là chị của vợ tôi, nên tôi mới nói nhẹ nhàng thế này, nếu cô ỷ vào thân phận này không đi, xin thứ lỗi, tôi sẽ báo cho cảnh sát.”
Giản Văn nghẹt thở.
Cô ta cũng không biết mình đi ra khỏi phòng như thế nào: “ Ầm ——” tiếng đóng cưa vang lên ——
Hàn Yến bế Peach lên, trở về phòng ngủ, vợ anh, anh còn thương chưa đủ... Có thể tùy tiện để cho người khá tới quấy rầy sao? Cười nhạo!
Peach nằm ở trên giường mặt đầy mộng...
Cô cau mày, hỏi Hàn Yến: “Chị em đến căn cứ?”
Hàn Yến dửng dưng gật đầu: “Cô ta đi đâu, không có liên quan gì đến chúng ta cả.”
Trái tim của Hoa đào nhảy “Lộp bộp lộp bộp“...
Hàn Yến hôn lên môi cô, hỏi cô: “Lỡ như, có một ngày anh không thể ở bên cạnh em, em sẽ làm gì?”
Peach chợt chăm chú nhìn anh, cô cong khóe môi cười nói: “Không quan trọng, anh không ở cùng em, em sẽ đi tìm người khác. Em tốt thế này, luôn có người sẽ thương em.”
“Được...” Hàn Yến cười, ôm chặt cô vào trong ***, hôn cô thật sâu: “Anh biết em chắc chắn sẽ chăm sóc cho mình.”
“Ừ: “ Peach ôm lấy cổ anh, dịu dàng hôn anh, trong lòng lặng lẽ nói: “Em biết anh sẽ cố gắng tự giúp mình khỏe lại, anh không nỡ nhìn thấy em được người đàn ông khác ôm vào trong ***.”
Nụ hôn của Hàn Yến, lập tức làm cô quên hết tất cả mọi điều không vui, những lời cô muốn hỏi vừa nãy, cũng đều quên hết. Cô chỉ biết là sự nhiệt tình của anh, ngọn lửa của anh, đều đang bùng cháy vì một mình cô!
Buổi trưa, Lăng Vi gọi điện thoại tới, gọi bọn họ tụ tập ở phòng thay đồ tòa nhà “Đế luân“.
Phòng thay đồ tòa nhà “Đế Luân” rất lớn, là Lăng Vi đặt trước, để chúc mừng Hàn Yến vào tối hôm nay.
Lúc Hàn Yến tới, anh ta mặc chiếc áo Peach mua... là chiếc áo sơ mi màu hồng...
Lăng Vi nhìn thấy Hàn Yến đi vào, đôi mắt sáng rực lên, cô “Oh “: “Nhìn non xanh mơn mởn nha!”
Diệp Đình giật giật khóe miệng, ôm Lăng Vi vào trong ***, trong lòng lẩm bẩm: “Anh và Hàn Yến biết nhau bao nhiêu lâu, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy anh ta... mặc áo sơ mi... màu hồng... màu sắc nóng mắt thế này, được không? Vợ anh lại nói "Non xanh mơn mởn"? Mắt nhìn của cô thế nào vậy?”
Diệp Đình vừa muốn trêu ghẹo cái áo sơ mi của Hàn Yến, lại nghe thấy Lăng Vi vui vẻ vỗ tay nói: “Màu sắc này rất vui tươi! Rất thích hợp với Hàn Yến. Mình thật sự muốn mua cho chồng mình một cái!”
Peach kiêu ngạo nháy mắt với cô: “Chuyện! Cậu không nhìn xem ai mua cho anh ấy.”
Lăng Vi chớp chớp mắt nhìn cô ấy bằng ánh mắt đầy mập mờ: “Mình đoán là cậu mua cho anh ta, ha ha ha...” Với cái tính cách rầu thối ruột của Hàn Yến kia, sao anh ta có thể mua áo sơ mi màu hồng được! Đánh ૮ɦếƭ anh ta cũng sẽ không mua, đúng không? Nói không chừng, lúc anh ta mặc cái áo sơ mi này, trong lòng cực kỳ giãy giụa...
Diệp Đình nhìn vẻ mặt “Tôi là người bị hại “ của Hàn Yến, cực kỳ không phúc hậu bật cười...
Lúc này, Lăng Vi đột nhiên nghiêng đầu, hất cằm, nởi nụ cười ngọt ngào với anh, nói: “Chồng, cái áo sơ mi màu hồng này rất đẹp à nha, anh cũng chưa bao giờ mặc áo sơ mi màu hồng đâu, em sẽ mua cho anh một chiếc! Hôm nay là cho Hàn Yến cử hành yến hội, chúc mừng anh ta tỉnh lại, hôm nay là ngày vui! Anh được coi là một trong những người bạn tốt nhất của anh ta, hẳn nên cùng mặc mấy màu sắc vui tươi này với anh ta đi?”
Diệp Đình chợt: “...”
Hàn Yến cười ra tiếng, Peach vỗ tay nói: “Đúng vậy đúng vậy! Được được! Để bọn họ cùng mặc đi! Sao mình lại không nghĩ ra nhỉ! Ha ha ha —— “
“Ai ôi! Mình thật là cơ trí!” Lăng Vi cũng cười ha ha, tranh thủ thời gian bảo Peach đọc số điện thoải của cửa hàng bán chiếc áo này.
Peach đọc số điện thoại của cửa hàng này, Lăng Vi lập tức gọi tới, nói số size của Diệp Đình, nhân viên cửa hàng nói sẽ lập tức giặt áo rồi đưa đến cho các cô.
Lăng Vi vừa mới cúp điện thoại, Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc