Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 219

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Hàn Yến tỉnh, mọi người cực kỳ vui vẻ, mỗi một người đều mừng rỡ như điên, vỗ tay cười to.
Chị Hoa Đào bị ngăn ở phía sau cùng đẩy Hạ Tiểu Hi và Lôi Đình ra, cô ta chen lên trước, nóng lòng kêu: “Hàn Yến!”
Hàn Yến nằm trên giường bệnh, tròng mắt đen dịu dàng, liếc mắt qua cô ta. Một khắc thấy chị Hoa Đào, Hàn Yến đột nhiên nhíu mày!
Trong mắt anh tràn đầy không vui, chân mày khẽ nhướng, nhìn sang ba mẹ mình, không đợi anh nói chuyện, mẹ Hàn vội nói: “Con hôn mê nhiều ngày như vậy, đều là Hoa Đào chăm sóc con… Đứa nhỏ kia bị em gái con chọc giận chạy mất, ba mẹ đến nhà cô bé nói xin lỗi, ai có thể ngờ… Ba mẹ nhận lầm người, mang chị Hoa Đào về đây.”
Nửa đoạn sau bà không nói là chị Hoa Đào mặt dày mày dạn khăng khăng đi theo, dù sao nhiều người ở đây như vậy, cũng không thể không cho cô gái người ta mặt mũi.
Lúc này, Giản Văn nói: “Hàn Yến, anh luôn thích em có đúng không? Em gái em giả dạng em, tới tìm cách giành thiện cảm của ba mẹ anh, anh không thể cả tin cô ta!”
Sắc mặt Hàn Yến lập tức chìm xuống. Từ một khắc anh thấy chị Hoa Đào, liền không nhìn cô ta thêm lần nào nữa.
Giản Văn thấy anh không nhìn cô ta, cũng không trả lời, lửa giận liền bốc lên!
“Hàn Yến… Anh nói chuyện đi… Bây giờ ba mẹ anh đều hiểu lầm anh thích em gái em rồi…”
Hàn Yến từ đầu đến cuối không nhìn cô ta lần nào, anh nhìn sang Quân Dương, hỏi: “Bây giờ tôi không sao rồi đúng không? Có thể xuống đất đi lại chưa?”
“Hả? Có thể…” Quân Dương sửng sốt: “Có thể có thể, bây giờ anh sinh long hoạt hổ, muốn làm gì thì làm cái đó! Mau mau mau, mau xuống đất đi tới đi lui, nhiều ngày qua đều là Hoa Đào và bác gái đấm Ϧóþ cho anh, nếu không anh nằm vậy, bắp thịt dễ bị rút.”
Hàn Yến muốn xuống giường, Quân Dương và Lôi Tuấn lập tức đi lên đỡ anh.
Đỡ anh vào phòng vệ sinh rửa mặt, Hạ Tiểu HI lại nấu cháo cho anh. Hàn Yến khôi phục sức lực, tự tắm.
Cả phòng đầy ắp tiếng cười nói, Giản Văn luôn bị người khác xem là không khí, không có ai đuổi cô ta đi, cũng không có ai nói chuyện với cô ta…
Hàn Yến đang tắm, những người khác đang nói chuyện trời đất. Từng khuôn mặt đều hồng hào, Quân Dương nói: “Chỗ tôi cho tới bây giờ chưa từng náo nhiệt như vậy.”
Quay đầu nói với Chính Hiền: “Chúng ta khui rượu vang chúc mừng đi!”
Trong mắt anh lóe lên tia sáng, không còn vẻ mặt buồn rầu như trước…
Chính Hiền vui vẻ gật đầu: “Được! Em đi lấy rượu vang, mọi người chờ em nha!”
Quân Dương lại kêu: “Đừng quên lấy ly!”
“Biết rồi!”
Trong lòng Lý Thiên Mặc buồn bực!
Anh ta cực kỳ muốn níu lấy Chính Hiền, sau đó nói cho cô: “Quân Dương luôn sai em làm việc như vậy, sao em không biết phản kháng chứ? Em không thể nói một câu: ‘Sao anh luôn sai bảo em? Em cũng không phải đầy tớ của anh!’ sao?”
Nhưng Lý Thiên Mặc đè nén… nhìn dáng vẻ của Chính Hiền, cô thích bị Quân Dương sai bảo… Anh bảo cô ta chạy khắp nơi, cô tự nguyện đi.
Một lát sau, Hàn Yến tinh thần sảng khoái đi ra, thay âu phục màu trắng mẹ Hàn mới may cho anh. Hàn Yến thay âu phục, toàn thân lại có sức sống, đẹp trai, thật sự có thể mê hoặc hàng vạn thiếu nữ.
“Wow —— anh Yến của em thật đẹp trai!” Lôi Đình siết tay giậm chân!
Lôi Tuấn trêu ghẹo cô: “Em cũng có chồng có con rồi, khi nhìn đàn ông, mắt không thể sáng quắc như vậy, biết không? Cẩn thận bình giấm nhà em biết là em không xong đâu!”
Lôi Tuấn làm mặt quỷ với Lôi Tuấn: “Cảm giác em nhìn anh Yến nhà em không giống lúc nhìn đàn ông khác. Anh ấy là anh em của em mà, em thấy anh em của em đẹp trai như vậy, em cũng cảm thấy giống như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật!”
“Ha ha ha ——” Mọi người cười lên. Kaya huýt sáo.
Hàn Yến quả thật rất đẹp trai, anh vốn trắng, lại mặc âu phục màu trắng, đúng là thiên hạ vô song! Tuấn mỹ bức người!
Hàn Yến và mọi người cùng uống rượu vang, đột nhiên hỏi Quân Dương: “Tôi muốn đi ra ngoài một chuyến, đưa chìa khóa trực thăng cho tôi.”
“Phốc —— Khụ ——” Quân Dương trong nháy mắt bị sặc, sặc đến mặt đỏ bừng, anh vỗ иgự¢, dùng sức ho khan: “Khụ —— Anh muốn làm gì? Anh muốn tự lái trực thăng?” Chính Hiền gấp gáp đưa tay vỗ lưng cho Quân Dương.
“Khụ ——” Quân Dương sắp sặc ૮ɦếƭ!
Hàn Yến gật đầu, không trực tiếp trả lời.
Quân Dương nghiêng đầu, hất cằm hướng ngoài cửa, Chính Hiền lập tức chạy ra ngoài lấy chìa khóa cho Hàn Yến.
Lý Thiên Mặc giận đến muốn giậm chân! Lại sao bảo Chính Hiền! Sao anh nhẫn tâm như vậy chứ?
Chính Hiền nhanh chóng cầm chìa khóa tới, ném cho Hàn Yến: “Lục ca, anh mới tỉnh lại, thân thể có chịu được không?”
Mọi người đều biết Hàn Yến biết lái trực thăng. Kỹ thuật của anh luôn tốt, chỉ sợ thân thể anh không chịu nổi.
Hàn Yến dịu dàng cười với cô, phát hiện khí chất cô không giống trướckia. Tuy Chính Hiền mặc áo sơ mi và âu phục trung tính, nhưng mà…
Hàn Yến chớp mắt, Chính Hiền ngượng ngùng gật đầu với ai.
Hàn Yến bật cười. Lại liếc Quân Dương, anh không nói gì.
Cầm chìa khóa trực thăng đứng lên, hỏi mọi người: “Tôi muốn về Đế Đô, có ai muốn đi cùng tôi không?”
Ba Hàn nói: “Mọi người cũng về! Tối nay cử hành tiệc rượu ở Đế Luân, mọi người đều phải trở về!”
Hàn Yến suy nghĩ một lát, nói: “Vậy con không chung đường với mọi người. Mọi người thì để cho Quân Dương sắp xếp đi.”
“…” Ba Hàn thầm nghĩ, sao không chung đường chứ? Nhà ông cách “Đế Luân” gần như vậy… Tiểu Yến không về nhà sao?
Lúc này, Từ Phi nói: “Có lẽ tôi… chung đường với anh.”
Hàn Yến ngước mắt, nhìn chăm chú vào Từ Phi. Có ý gì? Anh muốn đi tìm Hoa Đào, anh ta đi theo làm gì?
Mặt Từ Phi đầy nghiêm túc, lấp lánh nhìn anh chằm chằm.
Tầm mắt hai người chạm nhau trong không trung, bốc cháy!
Hàn Yến nói: “Đi.”
Từ Phi ϲởí áօ blouse, sửa sang âu phục màu xám tro, đẩy mắt kính gọng vàng. Anh ta còn cố ý chạy đi soi gương, tháo mắt kính ra, đổi lại kính sát tròng, sửa tóc…
Sửa sang xong, từ phòng thay đồ đi ra.
“Ai u…” Kaya kinh hô.
Từ Phi tháo mắt kính, khí chất liền thay đổi! Đeo mắt kính thì bộ dạng thư sinh lịch sự, tháo mắt kính lập tức trở thành hoàng tử bạch mã!
Từ Phi đứng cạnh Hàn Yến, hai người không giống nhau, tựa như thầm tỉ thí!
Mọi người đều không hiểu rõ hai người muốn làm gì, vì không ai biết Từ Phi cũng từng bày tỏ với Hoa Đào.
Nhưng Hàn Yến biết. Anh biết Từ Phi muốn làm gì, nhưng anh, không, sợ!
Lăng Vi lập tức hiểu ra! Hai người này… đây là muốn thi đấu à? Ha ha… Cô thật muốn đi xem náo nhiệt, sao đây? Ha ha ha… Tha thứ cho cô không phúc hậu…
Mọi người đi ra ngoài, Quân Dương cho trực thăng đưa bọn họ đến nhà Hàn Yến trước.
Cuối cùng, lúc chị Hoa Đào lên trực thăng cũng không có ai hỏi cô ta có muốn đi chung hay không, cũng không có ai hỏi cô ta muốn đi đâu.
Mọi người cười nói, cô ta hỏi Lăng Vi cái gì, Lăng Vi không nói nửa chữ, giống như không nghe thấy. Hạ Tiểu Hi tương đối dễ nói chuyện, Giản Văn liền kéo Hạ Tiểu Hi hỏi lung tung.
Nhưng một lát sau, Hạ Tiểu Hi lại bị Lôi Tuấn kéo đến trong góc hôn hôn sờ sờ…
Giản Văn rất ngột ngạt! Những người này có ý gì? Dù gì cô ta cũng là bạn Hàn Yến! Dù gì cô ta cũng là chị của Hoa Đào nha! Không phải bọn họ rất thân với Hoa Đào sao?
Lôi Đình, Kaya và Lăng Vi vẫn luôn nhỏ giọng thảo luận. Lôi Đình lo lắng nói: “Chúng ta đi theo xem đi! Anh Yến và anh Phi đánh nhau thế này! Chắc chắn là cực kỳ đẹp mắt! Qua thôn này, sẽ không còn cửa hàng nào như thế này nữa(*)!”
(*) Ý của câu này là nếu do dự không quyết thì mình sẽ cảm thấy hối tiếc.
Lăng Vi giả vờ “ Hừ “, “Xem em hóng bát quái kìa!” Trong lòng vẫn không ngừng hét lên, “Tiểu Đình mau giữ vững! Mau giữ vững! Chị cũng rất muốn đi xem bát quái...”
Kaya lập tức vạch trần Lăng Vi, “Cậu không muốn đi xem hả? Nhìn cái vẻ giả bộ của cậu này!”
“Phốc ——” Lăng Vi phun, “Được rồi, nếu đã bị cậu nhìn ra, vậy tôi thừa nhận! Ha ha ha... Thật muốn xem quá đi mất! Chúng ta hư hỏng như thế này... không biết có bị tiểu Yến và tiểu Phi đánh hay không thể?”
Lôi Đình 囧: “Chị dâu... chị vẫn xấu xa như vậy... vừa rồi em còn thật sự cho rằng chị không muốn xem...”
Lôi Đình nói xong, đột nhiên lại vui vẻ, nói: “Tiểu Yến... tiểu Phi... Chị dâu này, anh Yến và anh Phi đều lớn hơn so với chị, chị gọi bọn họ như vậy, cảm giác như chị đang gọi con trai nhà mình vậy.”
Lăng Vi mặc kệ, “Chồng chị gọi như vậy, chị cứ gọi như vậy đấy!”
“Ai ôi...” Kaya bĩu môi, “Bây giờ còn bày đặt học tam tòng tứ đức cơ đấy, bình thường lúc gieo họa cho Đình Đình nhà chúng ta, sao không thấy cậu nghe chồng mình gì cả.”
Lăng Vi ngạo kiều hất cằm, “Mình vậy đấy, làm sao!”
“Ha ha ha ——” Lôi Đình và Kaya đều cười đến đau cả bụng.
Hạ Tiểu Hi giãy giụa ở trong иgự¢ Lôi Tuấn, “Buông e ra! Em cũng muốn đi nói chuyện! Anh cứ ôm em thế này, đến nhúc nhích em cũng không nhúc nhích được!”
Lôi Tuấn ôm chặt lấy cô ấy, anh ta “Gặm gặm gặm” ở trên chiếc cổ non mềm của cô, buồn bực nói: “Vợ... em cảm thấy... em còn có thể đi sao? Em muốn cho tất cả mọi người đều nhìn thấy chồng em thái sơn quật khởi đúng không?”
“...” Hạ Tiểu Hi tức giận, “Trên máy bay trực thăng bao nhiêu là người! Anh còn có thể... em thật sự phục anh đấy!”
Lôi Tuấn hôn lên xương quai xanh của cô, “Ai bảo vợ thơm như vậy.”
“Đừng làm rộn!” Hạ Tiểu Hi đẩy anh ta ra, “Muốn ồn ào, về nhà mà ồn ào!”
Lôi Tuấn mặc kệ, “Về nhà hôn tiếp, bây giờ cũng không thể lãng phí thời gian. Ngày kia anh phải lên đường rồi, bây giờ anh phải tranh thủ từng giây từng phút hôn em...”
“...” Hạ Tiểu Hi im lặng, bị anh ta hôn đến nỗi cả người cũng đổ mồ hôi...
Lăng Vi biết địa chỉ nhà Peach, đoàn người tìm một nơi rộng rãi đáp máy bay trực thăng xuống. Lăng Vi đã sớm sắp xếp xe chờ bọn họ ở đó.
Vì vậy, các cô xuống máy bay trực thăng, rồi trực tiếp lên xe đi đến nhà Peach.
Mấy người đàn ông đều đi đến nhà Hàn Yến, Chính Hiền và Quân Dương ở lại căn cứ tiếp tục nghiên cứu chủ đề tái tạo tế bào. Bởi vì, Quân Dương phải chuẩn bị trước phương án, lỡ như không tìm được dì Khanh, trợ giúp Hàn Yến khôi phục sức khỏe, vậy phải hoàn toàn dựa vào anh ta rồi!
Trụ sở, bắt đầu thanh tĩnh trở lại.
Quân Dương vốn muốn ngủ một giấc thật ngon, rồi mới tiếp tục làm thí nghiệm. Nhưng mà... anh ta hưng phấn đến nỗi làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh ta đi dạo qua cửa phòng Chính Hiền.
Lòng mình nóng như lửa đốt! Chính Hiền ơi là Chính Hiền, “Tiên nhi” của anh ta... “cậu ấy”(*) không phải là Chính Hiền, cô ấy là Chính Tiên... cô ấy là “Tiên Nhi” của anh ta...
(*) QD đang dùng từ anh ta để nói về Chính Hiền nhưng xét về vai vế mình viết thành cậu ấy
Quân Dương đang đi bộ ở trong hành lang, đột nhiên nghe thấy “Tiên nhi” của mình hốt hoảng hét lên ở trong phòng “A a a ——”, “Anh —— nhà anh có con chuột to!”
Quân Dương: “...”
Anh ta biến thành con chuột to...
Quân Dương gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bước chân “Bịch bịch bịch“.
Lúc Chính Hiền mở cửa, Quân Dương nhìn thấy vẻ mặt của cô tràn đầy sợ hãi, Quân Dương ôm lấy cô ấy, “Đừng sợ, con chuột to đang ôm em đấy.”
“A ——” Chính Hiền vừa nghe thấy hai chữ “Con chuột” này, đã bị dọa sợ run lẩy bẩy!
Quân Dương trực tiếp ôm ngang cô ấy lên, đá chân, đóng chặt cửa lại, anh ta ép lưng về sau cánh cửa, khóa cửa lại rồi đi vào.
Anh ta nói: “Đóng cửa lại, đỡ cho con chuột đi vào.”
“A...” Chính Hiền chôn đầu nhỏ vào thẳng trong hõm vai của anh ta.
Quân Dương hít thật sâu, không bằng hôm nay liền động phòng... anh ta nằm mơ ngày này, không biết đã nằm mơ bao nhiêu năm rồi!
Anh ta nhét cô vào trong chăn, rồi cũng chui vào theo. Anh ta ấn ngã cô xuống, rồi trực tiếp cắn lên trên miệng cô aays.
Anh ta luồn tay vào áo của cô ấy, bây giờ anh ta cực kỳ muốn kiểm tra xem, rốt cuộc Chính Hiền là cô em mềm mại, hay là đàn ông giống anh ta...
Kết quả...
Chính Hiền vẫn luôn quấn quít, “Thật xin lỗi, anh... khi còn bé em chưa phát triển tốt...” Cô ấy lấy drap trải giường quấn quanh mình, hu hu hu...
Chính Hiền tự ti!
Quân Dương cũng “Hu hu hu”...
“Tiên nhi, em đừng tự ti, em là con gái... Anh nằm mơ muốn thay đổi, cũng thay đổi không được! Em không biết anh mãn nguyện biết bao nhiêu đâu! Em không biết anh thích em như thế nào đâu, anh cảm thấy rất hạnh phúc, cảm thấy rất may mắn, thật sự!”
Quân Dương đưa tay ra, lập tức xé drap trải giường đang quấn quanh cô ra, “Nhìn rất đẹp, đẹp hơn so với anh.”
Cả ngày, Quân Dương đều đang hoài nghi và tự khẳng định với mình. Chính Hiền là con gái! Thật sự là một cô gái, mình không phải là GAY!
“Hu hu hu...”
Mỗi lần lúc Quân Dương hôn cô ấy, anh ta đều tự nói với mình như thế này: “Thật may mắn, giữ được hoa cúc rồi...”
Chính Hiền nhăn nhó, “Ghét! Muốn giữ được, thì cũng là em giữ được, đúng không?” Cô nghĩ nếu mình thật sự là đàn ông, cô ấy cũng sẽ bị Quân Dương ૮ưỡɳɠ éρ đẩy ngã, cô ấy tuyệt đối là tiểu thụ!
Quân Dương khẽ vuốt ve cô ấy rồi nói: “Ha ha... Thật ra thì, vai trò là như nhau...”
“Phốc ——” Chính Hiền không thể không cười được, tay của anh ta làm cô cảm thấy ngứa ngáy. Quả nhiên giống như lời chị dâu nói... Thật sự rất ngọt ngào, rất hạnh phúc!
Dưới tầng nhà Peach.
Hàn Yến và Từ Phi đứng sóng vai nhau.
Hàn Yến gọi đồ ăn ở khách sạn gần đó, nhờ người của khách sạn gọi điện thoại cho Peach, để Peach xuống lấy đồ ăn. Anh ta muốn tạo cho cô sự ngạc nhiên...
Trong bao nhiêu ngày anh ta hôn mê, anh ta cảm giác mình ngủ lâu như cả nửa thế kỷ.
Anh ta thật sự rất nhớ cô ấy... muốn nghe tiếng cười giòn tan của cô ấy, muốn nhìn thấy nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy. Muốn hôn lên môi cô ấy, thử xem... nó có mềm mại ngọt ngào như nụ hôn anh ta đã từng nếm qua trong giấc mơ không.
Peach còn chưa biết Hàn Yến và Từ Phi tới, cũng không biết tại sao, hôm nay lại có người đưa đồ ăn đến cho cô...
Cô ấy khoác chiếc áo khoác dài, tóc tai bù xù chạy xuống. Cô ấy đang ở nhà chạy bản thảo manga, cô ấy không muốn làm biên tập quèn, cô ấy muốn manga mình vẽ được xuất bản.
Cô ấy vẫn luôn rất thích vẽ vời, nhưng tại sao cô ấy không thể vẽ ra được bộ manga của mình, giống như tiểu Vi?
Peach xuống thang máy, đạp dép “Bịch bịch bịch” chạy đến.
“Má ơi ——” cô ấy vừa mới lao ra khỏi cửa nhà trọ, nhìn thấy... hai người đàn ông lấp lánh ánh vàng đứng bên ngoài!
Một người mặc âu phục màu trắng, mặt như quan ngọc, phong thần anh tuấn.
Một người khác mặc âu phục màu xám tro, anh tư cao ngất, thần thái tung bay.
Peach bị dọa sợ, rụt cổ lại, cô ấy bụm mặt, hét lên: “ Chờ đã —— tôi đi về rửa mặt trước đã...”
Tê dại trứng!
Chắc chắn là cô mở thang máy ra sai cách...
Thử lại lần nữa!
Cô ấy chạy “Bịch bịch bịch” về trong thang máy, cửa thang máy đóng lại. Cô ấy lại nhấn mở cửa thang máy ra lần nữa. Sau khi cửa thang máy mở ra, cô ấy lộ đầu nhỏ ra, nhìn ra bên ngoài...
“Phốc ——” Hai người kia vẫn còn ở, chuyện gì thế này?
Cô lấy tay kéo tóc, bày tỏ mình còn chưa tỉnh ngủ!
Cô ấy nhấn tầng 17 nhà mình, trở về phòng, đắp chăn bắt đầu ngủ tiếp, nằm được mười mấy giây, cô ấy lại bò dậy, nhìn từ cửa sổ đi bên ngoài.
“...” Hai môn thần kia, vẫn còn ở đứng đó.
“Trời đang rất lạnh mà nhỉ... Hai người bọn họ, muốn làm gì?” Peach nhìn hai người bọn họ từ bên khung cửa sổ, hai người...
Dưới ánh mặt trời yếu ớt của mùa đông, mà bọn họ lại tỏa sáng như thế! Không ai chịu thua ai, tất cả mọi người đi ngang qua bên cạnh hai người bọn họ, thỉnh thoảng đều quay đầu quan sát hai chàng trai anh tuấn nho nhã này.
Chàng trai đưa đồ ăn từ khách sạn tới lo lắng!
Không ngừng gọi điện thoại cho cô ấy.
Peach nhận điện thoại nói: “Xin lỗi... Bây giờ tôi đang bận việc... Không thể xuống tầng... anh có thể gửi đồ ăn ở phòng bảo vệ dưới tầng được không? Tôi... lát nữa tôi sẽ xuống lấy. Đúng rồi, tôi còn chưa trả tiền... anh chờ tôi, tôi sẽ xuống ngay.”
Anh chàng đưa đồ ăn lại nói: “Cô không cần phải trả tiền đâu, tiền đã được trả tiền rồi. Tôi sẽ gửi đồ ăn ở phòng bảo vệ giúp cô, cô mau chóng xuống lấy là được, đồ ăn nguội sẽ không ngon đâu.”
“Được! Cám ơn, cám ơn.” Peach ôm chăn, nhìn ra bên ngoài. Hai người kia khẽ nâng tầm mắt lên, đều nhìn về phía cửa sổ nhà cô, Peach lập tức rụt trở về.
“Bên ngoài lạnh thế này, hai người kia đều gầy yếu... đặc biệt là Hàn Yến, với mới bệnh nặng một trận... mình thông thể để bọn họ chờ đứng ở bên ngoài như vậy được...”
Peach mau chóng chạy vào phòng vệ sinh, dùng năm phút để chiến đấu, tóc cũng không sấy, đã thay quần áo lao xuống tầng.
Hàn Yến và Từ Phi thấy cô lao ra, tóc còn nhỏ nước...
Sắc mặt của hai người đều nhanh chóng tối lại!
Peach vội vàng che đầu, vẫy vẫy tay với bọn họ.
Hàn Yến và Từ Phi cùng đi về phía cô ấy. Hàn Yến đưa tay, đập cái mũ lên trên đầu cô. Từ Phi đẩy cô vào trong thang máy, “Trời lạnh thế này, sao em dám để thế này đi ra? Tóc tai ướt thế này, bị gió lạnh thổi, sẽ dễ bị thấp khớp! Chờ em già rồi, xem ai có thể đau thay em!”
Peach toét miệng cười, nói với Từ Phi: “Đúng là ba câu không rời khỏi ông cụ non...”
Hàn Yến nhấn con số “17”.
Peach “ủa”, “Anh biết nhà tôi ở tầng 17 à? Anh chưa từng tới... Đúng rồi, sao các anh tìm được nhà tôi? A? Các anh đi ngang qua sao?”
Hàn Yến giật giật khóe miệng... anh thật sự cảm thấy buồn cười... với phản ứng này của cô... anh ta phải làm thế nào đây?
Từ Phi làm ra vẻ “Không thể yêu thương nổi”, thầm nghĩ trong đầu, bọn anh tới theo đuổi em! Vậy mà em nghĩ như thế nào... Lại có thể nghĩ rằng là bọn anh đi ngang qua?
Cho dù có dùng gót chân, cũng không thể nghĩ là đi ngang qua được!
Chẳng lẽ... những lời “Bày tỏ” rõ ràng của anh ta... đã là “công cốc “ rồi sao?
Thang máy di chuyển lên một tầng lại một tầng, Peach chợt cảm thấy lo lắng. Lưng cô dán vào gương thang mái, hốt hoảng đánh giá giá hai người.
Từ Phi trấn an cô ấy nói: “Đừng lo lắng, cả hai chúng tôi đều sẽ không ăn em đâu...”
Nhưng Peach yếu ớt nói: “Không phải... tôi không sợ các anh ăn tôi... bởi... bởi… bởi vì... nhà tôi rất bừa bộn... à, hai ngày qua tôi chỉ có ngủ, không thu dọn gì cả...”
Má ơi, Peach che mặt... vừa rồi cô còn vác quả tóc tai bù xù, đầu bù mặt bẩn ra ngoài...
Chờ đã... chẳng lẽ bây giờ cô phải để cho hai người đàn chất lượng thế này đi thăm phòng nhỏ như cái “Ổ heo” của cô sao sao?
“Này...” Peach bụm mặt nói: “A ——hình như… tôi quên mang theo chìa khóa nhà rồi. Này, tôi mời hai anh đi ăn cơm... Đi thôi đi thôi, tôi biết một nhà hàng Tứ Xuyên gần đây, đồ ăn cực kỳ ngon!”
Cô ấy lập tức đưa tay ra ấn tầng một. Nhưng thang máy không nghe theo lời cô vẫn còn đi lên. Peach vẫn luôn “ấn ấn ấn”.
Hàn Yến đứng bên cạnh bảng điều khiển điện tử, cô đưa tay theo con số, mặt thiếu chút nữa sát đến trên иgự¢ của anh ta.
Hàn Yến: “...”
Từ Phi: “...”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc