Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 212

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Vương Vinh Diệu cô nhất định phải đánh ngã, chẳng qua là bắt anh ngồi tù? Quá tiện nghi cho anh, nửa năm đối với lão già đó mà nói, không đau không ngứa, nói không chừng người ta ở trong tù còn ăn ngon uống say đâu.
Nói không chừng, còn có người khác thế tội, căn bản là không bắt anh được. hơn nửa, tài sản của anh lại không thiếu đồng nào, đủ cho con cháu của anh xài mấy đời!
Bây giờ thế nào? chỉ cần Vương Vinh Dự tham lam! Liền nhất định sẽ không bỏ qua cho cơ hội khó có được này!
Chỉ cần anh sản xuất xe hơi ra, Vương Vinh Diệu sẽ đối mặt với việc sắp phá sản!
Cho nên, Lăng Vi thiết kế cái bẫy này, chính là muốn Vương Vinh Chạy chế tạo ra xe, hơn nữa để cho anh vui mừng kinh ngạc mình đã chế tạo ra “Thần cấp vượt qua truyền thuyết” này.
Một khi Vương Vinh Dự chế tạo ra máy, anh sẽ sản xuất với quy mô lớn, khi đó.... Vương thị không chỉ có phá sản, mà món nợ vương thị đã thiếu để cho mấy đời bọn họ cũng trả không hết!
Lăng Vi híp mắt, lặp đi lặp lại kế hoạch trong đầu, cô tin tưởng, quá trình này nhất định vô cùng thú vị, cô cũng sẽ không ngừng cho Vương Vinh Dự thêm một chút ngạc nhiên mừng rỡ, để cho lão gia kia thật vui mừng lại tự tin nhảy nhót trên cái bẫy của cô.
Lôi Đình vẫn nhìn Lăng Vi chằm chằm, cô thấy trong mắt Lăng Vi giống như tụ họp ánh sáng chói lóa vậy.
Mỗi lần lúc chị dâu tính kế người khác đều là cái biểu tình này.
Lôi Đình run lập cập nói: “Chị dâu.... em không có đắc tội với chị chứ?” Tại sao.... sau khi nhìn thấy ánh mắt này của chị dâu, cô lại có cảm giác sống lưng mình lạnh buốt?
Lăng Vi phục hồi tinh thần lại, cười với cô.
Diệp Đình đặt tay ngang hông Lăng Vi, càm của anh để trên hõm vai cô, nhẹ hít một hơi bên tai cô: “Vợ, em thật thơm.”
“Phốc ----” Ánh mắt Lôi đình đều bị “cay mù”: “Em còn ở đây mà! Anh có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác không! Ngày nào cũng diễn trò âи áι như vậy, thật đáng ghét!”
Lăng Vi bị Diệp Đình làm nhột nhột, cô đưa tay nắm lấy cổ anh. Càm của cô hơi ngẩng lên, để cho anh hôn. Diệp Đình hôn cổ cô, hơi nóng phả vào làm cô say mê.
Lôi đình che mắt nhìn, hai cái người... không biết xấu hổ này.... xem cô như không khí.... mặc dù cô cũng là phụ nữ đã lập gia đình, nhưng mà.... chính mắt nhìn thấy động tác cao cấp hạn chế độ tuổi trước mặt, cô vẫn sẽ ngượng ngùng!
Lôi Đình xoay người đi, đột nhiên Diệp Đình nói: “Chuyện này, em đừng để ý, ở nhà dưởng thai thật tốt đi.”
Lôi Đình cho là anh Đình đang nói chuyện với chị dâu, kết quả cô quay đầu lại, anh Đình đang nhìn cô chằm chằm nói?
Lôi Đình giơ tay lên, chỉ chỉ mình, Diệp Đình gật đầu.
Lôi Đình bĩu môi, vẫn là gật đầu: “Dạ....”
Chỉ chốc lát sau, Lôi Tuấn tới, vết thương do đạn bắn bên tay phải của anh đã lành hết, có thuốc trị thương mà Quân Dương làm ra còn chưa có vết thương nào là không trị được.
Chỉ bất quá, bây giờ cầm đũa còn có chút run rẩy, chớ đừng nói là cầm súng. Muốn khôi phục lại hoàn toàn như cũ.... ít nhất phải tập luyện một năm trở lên.
Lôi Đình mang thai, Lôi Tuấn bị thương, Diệp Đình lập tức có cảm giác bị mất cánh tay trái cánh tay phải.... Lăng vi mềm nhũn ngã vào trong иgự¢ anh: “Còn có em mà...” Ánh mắt sương mù ௱ôЛƓ lung của cô nhìn anh, trong mắt cô tràn đầy ôn nhu, Diệp Đình cúi đầu hôn cô: “Anh có một kinh hỉ muốn tặng cho em mà vẫn luôn quên nói.”
Lăng vi mím môi cười,, kinh hỉ mà anh nói, nhất định là kinh hỉ siêu cấp, siêu cấp, siêu cấp lớn!
Quả nhiên.... Diệp Đình hôn môi cô, giọng nói thâm trầm, nỉ non: “Anh đã cài virus vào trong con chip đó... chỉ cần Vương Vinh Diệu mở tài liệu đó ra, tài liệu trong máy vi tính của ông ta sẽ nằm hết trong máy tính của anh...”
“Phốc ---” Lăng Vi và Lôi Tuấn cùng nhau phun.
Diệp Đình còn nói: “Sau khi bệnh độc này truyền bá ra chỉ trong vòng năm giây đã ăn cắp tài liệu sau đó tự động biến mất, nhân viên kỹ thuật của bọn họ là vĩnh viễn cũng sẽ không phát hiện được.”
Lôi Tuấn chỉ muốn nói: Anh, chị dâu... trên thế giới này còn có người nào “thất đức” hơn hai người sao?
Chơi người.... cũng không vui lắm...
Nếu không chơi cho người ta hoàn toàn tàn phế.... mới chịu bỏ qua...
Các người như vậy rất tốt! Chỉ cần dùng đầu óc thì không cần làm cái gì nữa là đã có thể đánh địch nhân văng vào mười tám tầng địa ngục! Cái này.... thật là.... không còn gì tốt hơn!
Vốn là diệp Đình đang nói chuyện, nhưng mà, anh vừa hôn lên môi Lăng Vi liền không nỡ buông ra.
Nụ hôn mãnh liệt làm Lôi Tuấn cũng muốn mù mắt!
Lôi Tuấn lau mũi, trợn trắng mắt nói: “Cái kia.... anh ơi, chị dâu ơi, hai ngươi hôn tới hôn lui, thật sự xem như em không tồn tại sao? Nếu hai người bắt đầu bận làm việc, vậy hãy để em đi về ngủ trước...”
Lôi Tuấn nhận nhiệm vụ nhanh chóng đi về nhà sờ vợ mình. Ma ma ma, vẫn là vợ mình tốt nhất! Dáng người nhỏ xinh của vợ rất đẹp! Mặc dù có hơi ngây ngô ngu ngốc ngọt ngào, nhưng mà mắt mở to rất dễ thương, anh thật thích, thật yêu.
Rốt cuộc tay phải của Lôi Tuấn đã có một chút sức lực, ha ha ha ha --- anh phải nghiên cứu, cảm giác dùng tay trái và tay phải sờ lão bà của mình nó như thế nào...
Sau khi Lôi Tuấn đi ra ngoài, tay của Diệp Đình đã bắt đầu không yên ổn, anh hôn cổ cô, bàn tay chui vô quần áo vô cùng quen thuộc...
Lăng Vi cười “ha ha“. từ sau khi mang thai da của cô càng mẫn cảm, anh chỉ nhẹ nhàng ᴆụng cô liền muốn cười, muốn kêu to, muốn run rẩy.... anh hôn dọc theo cổ cô, đến khi tới đôi môi mềm mại.... bọn họ giống như là hai cây củi đang cháy, ᴆụng vào là bốc cháy kịch liệt trong nháy mắt.
Cô nhiệt liệt quấn quanh với anh. Hơi thở của cô rất nhẹ rất nhẹ....
Cô ngồi trên đùi anh, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ cơ thể anh dần dần nóng lên, tay của Diệp Đình rớt xuống quần áo của anh: “Vợ, anh rất nhớ em. Nửa giây cũng không thể rời khỏi em.”
Lăng Vi vừa hôn vừa đưa tay mở nút áo của anh ra, cô cười thoải mái: “Chẳng lẽ em thì không....”
Em cũng rất nhớ anh....
Nhớ đến đau lòng!
*
Trong biệt thự của Vương Vinh Diệu.
Lão già thấy được con chip trong rương, hưng phấn đến tay cũng run run!
Một buổi tối này, anh đã gấp đến tóc bạc dày thêm một bó to.
Anh gấp gáp lấy con chip ra, lăn qua lăn lại trên tay mà nhìn.
Người mang cái rương về báo cáo: “Chủ tịch, hành động lần này.... chúng ta tổn thất vô cùng thảm trọng. hơn phân nửa anh em đã bị bắt hết...”
Vương Vinh Diệu khoác tay: “Không sao, lấy được đồ là tốt rồi.” Nói xong, dùng ánh mắt liếc người nọ, trấn an nói: “Tôi sẽ không bỏ mặc bọn họ, các anh em sẽ từ từ chuộc ra ngoài, chỉ phạm tội đánh nhau cũng chỉ là mấy năm.”
“Dạ, chủ tịch...” Người nọ trầm mặc, không nói nửa lời.
Vương Vinh Diệu lấy được con chip, sao còm tâm tư để ý những chuyện khác nữa!
Anh cầm cái rương đi vào phòng làm việc.
Anh mở cái rương ra, nhìn con chip kia chăm chú, thật giống như đang nhìn một bảo tàng lớn vậy!
Anh vội vàng lấy con chip ra, nhẹ nhàng đặt vào trong máy đọc con chip, kết nối đến máy tính xách tay.
Sau khi con chip kết nối, văn kiện nhảy ra, anh mở lên, bên trong là những côn thức chế tạo động cơ và các loại thành quả của thí nghiệm!
“Con chip này là thật!” Vương Vinh Diệu kích động!
Anh nắm quả đấm lại thật chặt, hung hăng đập lên bàn ---
“Đùng ---” Tiếng anh đập vào bàn vang lên, cười to: “Ha ha”! Có con chip này, như vậy tài nguyên thật là sẽ chảy vào cuồn cuộn!
Anh mở văn kiện ra nhìn, càng xem càng hưng phấn, mặc dù anh không biết nguyên lý chế tạo động cơ, nhưng mà chỉ nhìn những văn kiện này, anh cũng biết nhất định là vô cùng có ích!
Mặc dù bây giờ là nửa đêm, nhưng anh không kềm nén được nỗi kích động trong lòng lập tức gọi điện cho thiết kế sư đứng đầu tới: “Hưng Văn, cậu mau đến nhà tôi, chỗ này của tôi có một món đồ rất quan trọng cần cậu xem!”
Sở Hưng Văn đang ngủ mơ mơ màng màng, nhưng mà nghe được giọng nói của chủ tịch gấp như vậy, anh lập tức liền tỉnh táo vội vàng “dạ”: “Tới ngay.”
Sở Hưng Văn lớn tuổi, đột nhiên bị đánh thức đầu có hơi choáng váng. Anh ngồi một hồi, cảm giác lỗ mũi rất khó chịu, lại còn cảm giác chảy máu mũi.
Anh mặc quần áo tử tế, đến phòng vệ sinh rửa mặt, lúc này, cánh cửa của căn phòng cách vách mở ra.
Sở Minh Y hỏi anh: “Bác hai, bác đi đâu vậy? Bây giờ còn chưa được bốn giờ đâu.” Bây giờ cô sa sút, không có chỗ đặt chân liền tạm thời ở chỗ của bác hai.
Bây giờ cô thay đổi hình dạng, các thân thích cũng không biết là cô, hàng xón, còn có không ít bạn bè còn đang tuyên truyền Sở Hưng Văn bao nuôi một tiểu tam khắp nơi.
Mỗi ngày Sở Hưng Văn vô cùng bận bịu, căn bản là không để ý đến mấy chuyện này được. Đầu năm nay bạn già của anh đã qua đời. Hai con trai cũng đều ở đế đô, hàng năm không về nhà. Sở Minh Y không có chỗ an thân, hơn nữa lúc cô đi làm còn ở gần nhà anh. Vốn là anh không muốn để ý, nhưng mà, dù sao cũng là cháu gái của anh.
Sở Hưng Văn rửa mặt xong nói với Sở Minh Y: “Chủ tịch kêu bác có chút việc, bác phải lập tức tới ngay. Đã trễ thế này còn kêu bác qua nhất định là chuyện gấp.”
Sở Minh Y vừa nghe ánh mắt lập tức chuyển động: “Bác hai, bác phải đi đến nhà của Vương chủ tịch sao?”
“Ừ.”
“Con đi chung với, con thấy bây giờ bác đang mơ mơ màng màng, liệu bác có lái xe được không?” Sở Minh y không bỏ qua chút cơ hội quen biết quyền quý nào.
Sở Hưng Văn suy nghĩ một hồi: “Có thể, vậy con lái xe chở bác qua đi.”
Sở Minh Y vội vàng trở về phòng dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt, trang điểm, thay quần áo.
Dung mạo của cô vốn rất tốt, khần cần trang điểm nhiều cũng rất đẹp. Cô cố ý mặc một chiếc quần bó sát người và cái áo cổ hình chữ V. Bên ngoài còn mặc áo khoác máu trắng dài, càng hiện rõ vẻ dep85 của cô sâu hình chữ V.
Cô soi gương, cả người nhìn rất là đẹp!
Xinh đẹp động lòng người!
Sở Minh Y lái xe cùng Sở Văn Hưng đi tới nhà của Vương Vinh Diệu.
Phòng khách trong biệt thự của Vương Vinh Diệu mở một chiếc đèn vàng nhỏ, mặc dù hơi tối nhìn không rõ, nhưng mà trang trí xa hoa và khí phái vẫn làm Sở Minh Y mê mẩn.
Đã bao lâu cô chưa ra vào nơi sang trọng như vậy, trang sức xa hoa trước mắt lập tức đánh vào nội tâm hư vinh của cô! Nhất định cô phải trở lại xã hội thượng lưu!
Vương Vinh diệu đang ngồi trong phòng khách chờ Sở Hưng Văn, vừa thấy anh đi vào, Vương Vinh diệu vội vàng từ ghế sa lon đứng lên.
“Hưng Vân! Có tin tức tốt!” Trong giọng nói của Vương Vinh Diệu khó che giấu nỗi kích động!
Sở Hưng Vân hấp tấp nói: “Sao vậy? Là tin tức tốt gì?”
Lúc này, Vương Vinh Sự mới nhìn Sở Minh Y, đôi mắt mờ nhục nháy mắng sáng lên: “Vị này là....”
Sơ Hưng Văn giới thiểu giả vờ nói: Đây là cháu gái một người bạn già của tôi, gọi là Lâm Nguyệt Kỳ. Nơi làm việc của nó ở kế bên tôi, cho nên tạm thời ở lại chỗ của tôi. Lúc nãy đầu của tôi có hơi choáng váng, nó sợ tôi lái xe nguy hiểm nên cố ý lái xe đưa tôi tới.”
Vương Vinh diệu quan sát “Lâm Nguyệt Kỳ” từ trên xuống, người phụ nữ này thật là đẹp, lại nhìn hơi quen...
Nhưng anh không có suy nghĩ cẩn thận quay qua nói với Sở Hưng Văn: “Chúng ta đến phòng làm việc nói đi.”
Sở Hưng Văn liền gật đầu: “Được.” lại nghiêng đầu nói với Sở Minh Y: “Con về nhà trước đi, bác và chủ tịch có chút việc cần nói.”
Sở Minh Y vô cùng không cam lòng, thất vất vả vào được lại chỉ thấy một ông già nửa nửa bước tiến vào quan tài! Cô còn không muốn đi nhanh như vậy, nhưng mà, không có cách nào....
Cô không biểu hiện ra ngoài chút nào, khéo léo gật đầu điềm đạm cười nhạt: “Dạ, bác hai, Vương chủ tịch, hai người từ từ trò chuyện, con đi về trước.”
Đôi môi cô nở nụ cười chúm chím, ánh mắt mị hoặc, liếc nhẹ Vương Vinh Diệu. Cô thấy Vương Vinh Diệu đang nhìn mình chằm chằm liền từ từ xoay người một cách ưu nhã, dáng ngưởi ỏng ẹo đi từ từ về phía cửa chính.
Ra cửa phòng khách, cô nghe được tiếng bước chân lên cầu thang.
Sở Minh Y cắn răng! Lão già ૮ɦếƭ tiệt! Đã bước nửa bước vào quan tài còn nhìn иgự¢ con gái người ta chằm chằm, cũng không sợ liệt dương mà ૮ɦếƭ!
Nhưng mà, lão già ૮ɦếƭ tiệt kia có hứng thú với cô, tóm lại vẫn là tốt. Sau này, bắt được lão già kia, sau đó thông qua anh quen biết những người quyền quý khác cũng không phải là việc khó!
Sở Minh Y khoác áo choáng dài từ từ đi ra cửa. Cô quan sát cảnh vật bốn phía, khắp nơi đều tràn đầy xa hoa.
Cô phải có nó! Cô phải trở về xã hội thượng lưu!
Cơ đứng ở cửa, biểu tình nghiêm trọng, thật lâu sau đột nhiên nhân viên an ninh đi tới hỏi: “Cô gái, đã trễ như vậy.... cô đừng ở nơi đây.... là?”
Nhân viên an nình biết là cô đi theo Sở thiết kế vào.
Cho nên, cũng không nói gì nặng lời.
Sở Minh Y không nhịn được trợn trắng mắt nhìn anh, lười nói chuyện với người như vậy. Cô lắc đầu liền đi về phía bãi đậu xe.
Đi tới kho dừng xe, đột nhiên thấy có hai luồng ánh sáng mạnh chiếu tới, là có người từ bên ngoài tiến vào dừng xe lại.
Hơn nửa đêm mới trở về... nhất định là đi cua gái.
Sở Minh Y nhìn chiếc xe kia chằm chằm, nháy mắt cả người hăng hái như đánh máu gà vậy mở mắt to ra! Chiếc xe kia chính là loại xe số lượng có hạn!
Xe thể thao màu bạc, siêu cấp mạnh mẽ!
Sở Minh Y vội vàng ngẩng đầu ưỡn иgự¢, cô giả vờ muốn lên xe, ϲởí áօ khoác dài treo lên tay, cô cầm chìa khóa xe nghiêng người 45 độ về phía chiếc xe kia.
Cái góc độ này hiện rõ thân cao, chân dài, иgự¢ to, ௱ôЛƓ vểnh của cô lên, cô đưa tay cuốn cuốn tóc...
Hất tóc, ôn nhu nhìn chiếc xe thể thao kia.
Chiếc xe thể thao kia càng ngày càng gần, thẳng tắp dừng ngay chân Sở Minh Y.
Sở Minh Y vô cùng to gan đứng đó không nhúc nhích! Xe kia còn kém nửa tất đã ᴆụng vào chân cô, nhưng cô không có bất cứ biểu tình sợ hãi gì, cô khinh miệt nhìn trong xe, đôi môi xinh đẹp cong lên.
Người trong xe quay cửa sổ xuống huýt sáo.
Tiếp theo, cửa xe mở ra, một người đàn ông say xỉn từ trên xe bước xuống. Người đàn ông này vô cùng trẻ tuổi, lại rất khí phách đẹp trai.
Mặc dù anh uống rượu, nhưng mặt lại rất trắng, ánh mắt anh tràn đầy men say, cong môi cười: “Ai, cô gái này dáng vẻ không tệ, là gan cũng không nhỏ. Tiểu gia thích, là con gái nhà ai? Sao lại đậu xe trong nhà của anh chứ?”
Sở Minh Y giả vờ nhìn qua bên cạnh chu môi nói: “Tôi không biết đây là nhà để xe của anh.”
Lúc nãy khi cô đưa Sở Hưng Văn tới đã cố ý chạy xe trong nhà một vòng, mới phát hiện cái kho xe này là có nhiều xe thể thao nhất. Bên cạnh những chiếc xe này còn có mấy cái phòng nhỏ riêng lẻ, nói rõ trong phòng còn có nhiều xe thể thao quý gia hơn nữa!
Phản ứng đầu tiên của cô dĩ nhiên là ngừng xe ở nơi này. Không nghĩ tới lại thật sự để cho cô đoán đúng.
Người đàn ông kia nhìn mặt cô chằm chằm, một lúc lâu sau, ánh mắt lại tùy tiện quét xuống.
Tầm mắt của anh rơi vào trên cổ áo của cô nhìn chăm chú.
Người đàn bà này thật là biết diễn trò, lúc nãy khi xe tiến vào anh đã nhìn thấy một bóng người màu trắng đứng ở xa, tiếp theo người phụ nữ kia ϲởí áօ choàng, anh lập tức bị màu vàng chói sáng này làm cho lung lay ánh mắt.
Cô gái này eo nhỏ, chân dài, những nơi nên vượt trội lại rất đẹp. Thật muốn nắm vào tay.
Người đàn ông vịn cửa xe, ánh mắt nhìn cô gái xinh đẹp này chằm chằm, cô cắn môi nhìn anh, ánh mắt vô cùng cao ngạo. Nháy mắt người đàn ông này bị kích thích một chút, anh vô cùng muốn.... hung hăng ấn người đàn bà này lên xe, lại hung hăng muốn một lần oanh oanh liệt liệt.
Ánh mắt Sở Minh Y mờ mịt nhìn anh, cắn môi dưới: “Chỉ là chiếm chỗ đậu của anh mà thôi, keo kiệt cái gì, tôi đậu xe ở chỗ của anh là đã để mắt đến anh rồi anh biết không?”
Sở Minh Y cố ý khiêu khích trừng mắt nhìn người đàn ông kia, cô hiểu rõ loại đàn ông này nhất, loại công tử phong lưu như anh thích nhất là thần phục được cô gái kiêu ngạo.
Càng kiêu ngạo, anh càng thấy hăng hái.
Quả nhiên, khóe miệng người đàn ông kia rút rút.
Sở Minh Y cố ý đi tới bên cạnh anh, ánh mắt người đàn ông này vẫn nhìn cô chằm chằm, lúc cô đi ngang qua người anh, môt làn gió thơm.... chui vào trong mũi anh, Sở Minh Y khinh thường liếc anh nói: “Uống nhiều rượu như vậy mà mặt vẫn còn trắng, tiên sinh, gan của anh không được tốt.”
Nháy mắt người đàn ông này đưa tay kéo cô vào trong lòng, gương mặt tràn đầy men say áp sát cắn lỗ tai cô: “Gan của tôi tốt hay không, đó là do em không sờ được. Anh, có một nơi tốt hơn.... cho em sờ thử một chút?”
Sở Minh Y giả vờ sợ hết hồn: “A.... anh làm gì vậy?” Người đàn ông này dán chặc cô, cô đã thân kinh bách chiến lập tức vui mừng trong lòng, chỉ đơn giản như vậy mà người đàn ông này đã muốn ngủ với cô? Quả nhiên, cô là cao thủ tình trường!
Cô cố ý dán sát vào người anh giãy dụa, hoảng sợ kêu lên: “Ừ a.... anh làm gì vậy? Buông tôi ra!” Cái câu “Ừ a....” này của cô vô cùng đen tối, nháy mắt người đàn ông này đã đè cô vào cửa sau, hai chân thon dài kẹp lấy chân cô, cả người cũng dán chặt lên người cô.
Sở Minh Y giả vờ tức giận, giơ tay lên hất anh ra, nháy mắt anh đã nắm lấy tay của cô: “Ai nha, còn là một con mèo hoang nhỏ!”
Nháy mắt anh liền hôn lên, miệng anh tràn đầy mùi rượu làm Sở Minh Y cảm thấy chán ghét, nhưng mà, cô sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, cô vừa giả vờ giãy dụa vừa làm cho người đàn ông này cảm nhận được vẻ đẹp của cô.
Cô cứ nói không muốn, giơ bàn tay nhỏ bé lên đẩy anh ra.
Nháy mắt người đàn ông không chịu nổi, muốn làm với cô gái này ngay.
Nhưng mà lúc này..... người đàn bà ngủ trong xe từ từ mở mắt. Ánh mắt ௱ôЛƓ lung của người đàn ba kia phát hiện..... người đàn ông ngồi bên cạnh không thấy, cửa xe mở ra, thật giống như còn có giọng nói “không cần” của một người phụ nữ?
Người đàn bà torng xe lập tức nổ tung!
Cô mở cửa xuống xe, bước trên đôi giày cao gót, lảo đảo lắc lư đi tới bên cạnh hai người này!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc